Ngay từ lúc rời khỏi thị trấn Baals, tôi đã nhận ra vài tín hiệu ma lực kỳ lạ đang bám theo đoàn xe. Khoảng cách giữ rất đều, ẩn thân lại vô cùng chuyên nghiệp đến mức ngay cả các hiệp sĩ hộ tống cũng không mảy may nhận ra điều gì bất thường. Bất kì ai thấy dấu hiệu này đều cũng sẽ có linh cảm xấu.
Nhưng tôi thì khác.
Một cảm giác phấn khích lan tỏa khắp toàn thân, như thể từng tế bào trong tôi đang gào lên vì sung sướng.
Đây... chính là điều tôi luôn chờ đợi.
Đây... là tình huống tôi đã tưởng tượng hàng trăm—không, hàng nghìn lần.
Đây... chính là sự kiện: Đoàn xe bị cướp tấn công!!!
Trong vô số bộ truyện tôi từng đọc ở kiếp trước, có rất nhiều cách để bắt đầu một câu chuyện dị giới. Tuy nhiên, theo quan điểm cá nhân tôi—thì không có gì sánh bằng cảnh nhân vật chính xuất hiện đúng lúc một đoàn xe ngựa bị tập kích, quét sạch lũ cướp và giành được trái tim của một cô gái quý tộc ngây thơ.
Một cô gái quý tộc luôn được bao bọc trong vòng tay của gia đình lần đầu đối mặt với một đám cướp hẳn phải là một điều khủng khiếp nhất mà cô ấy từng trải qua trong cuộc đời. Và rồi khoảng khắc mà đám cướp tiếp cận, nhân vật chính sẽ xuất hiện và ngay lập tức quét sạch toàn bộ bọn chúng một cách thật ngầu lòi. Được cứu thoát khỏi tình cảnh ấy chắc chắn cô gái sẽ đổ nhân vật chính của chúng ta ngay lập tức.
Chỉ tưởng tượng cảnh có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ sự kiện mở đầu kinh điển ấy trước mắt cũng đủ khiến tôi phải rùng mình.
Việc Maria có thể trở thành cô gái đầu tiên sa vào lưới tình cùng nhân vật chính có lẽ chính là điều mà tôi tự hào nhất. Tự hào đến mức tôi có thể leo lên đỉnh Everest mà hét thật to cho cả thế giới rằng: "Em gái tôi là first girl!!!" mất. Nếu ngồi cùng xe với em ấy là một hầu gái chứ không phải tôi thì sự kiện đoàn xe bị lũ cướp tấn công đã đạt điểm tuyệt đối rồi.
Thế nhưng…
Kể từ khi phát hiện tín hiệu ma lực của chúng, tôi để ý bọn bám đuôi luôn giữ khoảng cách cố định, chưa từng tiến lại gần hay có hành động gì cụ thể. Rất nhiều lần đoàn hộ tống đã đi qua nhiều đoạn đường vắng, lý tưởng cho một cuộc tập kích, nhưng chúng vẫn án binh bất động.
‘Hay đó chỉ đơn thuần là những người hộ tống bí mật của đoàn xe?'
Tôi thầm nghĩ.
Để hộ tống cho con cái của một công tước thì có một nhóm hộ tống tinh nhuệ ẩn thân và theo sát để bảo vệ có lẽ cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng cảm giác sát ý, dù rất mờ nhạt, lại hướng thẳng vào khoang xe của Maria khiến tôi chắc chắn bọn chúng là địch.
Chúng đang nhắm vào em ấy. Nhưng vì lý do nào đó... vẫn đang chờ đợi thời cơ.
Nếu theo cấu trúc ba hồi Tự-Phá-Cấp, thì đoạn này hẳn là “Tự”—phần mở đầu yên ả trước cơn bão. Mọi thứ đều trôi qua quá êm đềm... đến mức tôi suýt ngủ gật. Sự tăng tốc đầu tiên chỉ bắt đầu khi chúng tôi còn cách thủ đô Solnia một giờ đi ngựa. Đội trinh sát đã bị quét sách một cách bí ẩn. Người đội trưởng đội hộ tống của chúng tôi đã rất nhanh chóng phát hiện ra điều đó và ra lệnh cho cả đoàn sử dụng tuyến đường khẩn cấp.
Ngay lúc ấy những tín hiệu ma lực bám theo chúng tôi cũng dừng lại, như thể bọn chúng đã chờ đợi điều này từ lâu. Có lẽ việc sử dụng tuyến đường khẩn cấp đã bị chúng nhìn thấu rồi.
Rất nhanh chóng, đoàn xe của chúng tôi đã bị phục kích trên tuyến đường bí mật.
Những hiệp sĩ hộ tống lập tức dựng khiên, rút kiếm, và lao vào phản kích trong thế hoàn toàn bất lợi. Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp khu rừng, xen lẫn tiếng gầm rú của ma thuật và tiếng hô chiến trận.
Ầm!!
Một mũi phong tiễn rít lên từ trong những tán lá rậm rạp của khu rừng, xuyên thủng không gian rồi đâm thẳng vào khoang xe nơi tôi đang ngồi. Dù xe ngựa của học viện được gia cố bằng nhiều lớp ma thuật phòng ngự, chấn động từ đòn tấn công vẫn đủ khiến tôi đập mặt vào khung cửa sổ.
“A-anh trai! Anh không sao chứ!?”
Giọng nói lo lắng của Maria vang lên ngay sau đó. Dù em ấy lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, cay nghiệt với tôi... nhưng trái tim nhân hậu ấy rốt cuộc vẫn không thể quay lưng khi thấy thằng anh trai ngu ngốc này gặp nạn. Sống mũi tôi sao bỗng dưng cay quá.
—Không được. Giờ không phải lúc cảm động!
Sự kiện này... rất có thể là khởi đầu của toàn bộ cốt truyện. Một kẻ thừa thãi như tôi không nên có mặt ở đây ngay từ đầu. Thế nên tôi lập tức "mượn gió bẻ măng", giả vờ choáng váng vì va đập và... ngất. Maria vội lay tôi vài lần. Không thấy tôi tỉnh lại, em ấy liền kiểm tra nhịp thở, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn ổn. Sau khi cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài, Maria cố đặt tôi nằm xuống sàn xe để đảm bảo an toàn.
Giờ thì theo đúng như kế hoạch, tôi chỉ cần chờ đợi các hiệp sĩ cầm chân đám người bên ngoài đủ lâu để nhân vật chính của chúng ta có thể đến ứng cứu là được.
Tôi đã nghĩ vậy... cho đến khi em gái tôi bất ngờ mở tung cánh cửa và lao thẳng ra ngoài!
‘Không đúng kịch bản rồi Maria! Em phải run rẩy, sợ hãi, chui vào góc khoang xe chứ!?’
Maria à, em tỏ ra mạnh mẽ quá mức rồi đấy!
Không còn cách nào khác do đã tự đưa bản thân vào trạng thái "bất tỉnh", tôi chỉ có thể vội vã dựng lên một lớp rào chắn ma lực vô hình, cố giữ cho em ấy không bị trúng đòn chí mạng từ kẻ địch.
Mọi thứ gần như diễn ra đúng với những gì tôi dự đoán… ngoại trừ một điều.
Sự khốc liệt của trận chiến vượt xa những gì tôi từng tưởng tượng.
Người đọc thường chỉ được chứng kiến khoảnh khắc nhân vật chính xuất hiện, tung ra một chiêu kết liễu rồi cứu mọi người trong gang tấc. Đó là những trang truyện được tô điểm bởi hào quang và chiến thắng.
Nhưng trước giây phút anh hùng bước ra ánh sáng—là gì?
Là máu.
Là tiếng thét xé họng vang vọng trong cơn hỗn loạn.
Là tuyệt vọng đặc quánh bám lấy từng nhịp thở.
Tôi đã thấy hết.
Tôi thấy được tình đồng đội thiêng liêng giữa những hiệp sĩ kề vai sát cánh. Tôi thấy ánh mắt bất khuất của người đội trưởng khi gầm lên dẫn đầu pha phản công cuối cùng. Và tôi cũng thấy đôi tay nhỏ bé của Maria, run rẩy, vẫn tiếp tục niệm chú đến khi ma lực bị rút cạn, môi tái nhợt, đôi mắt mờ đi nhưng không hề lùi bước.
Tất cả… chân thực đến rợn người.
Những điều ấy—những điều không bao giờ được ghi lại. Những gì người đọc và cả tác giả sẽ vội vàng lướt qua trong vài dòng tóm tắt tàn cuộc. Khi nhân vật chính xuất hiện, tất cả máu và nước mắt này chỉ còn là hậu cảnh. Những hiệp sĩ sẽ trở thành những cái xác lặng lẽ bên vệ đường, tên tuổi bị lãng quên. Sự hi sinh của họ bị cô đọng thành một dòng chữ: "Đội hộ tống đã bị tiêu diệt."
Nhưng không.
Không phải tất cả sẽ bị chôn vùi trong lãng quên.
Vì ít nhất… có tôi ở đây.
Một nhân vật phụ vô danh, lặng lẽ ghi nhớ.
Tôi sẽ khắc ghi tinh thần bất khuất ấy vào trong từng mạch máu của mình. Họ sẽ sống mãi trong câu chuyện của tôi. Họ sẽ không chỉ là những cái tên bị xóa sạch để làm nổi bật sự oai hùng của nhân vật chính. Họ là những anh hùng thật sự, bị dòng chảy của câu truyện cố tình bỏ quên.
Mặc dù các hiệp sĩ đã chiến đấu với tất cả lòng quả cảm, cùng sự trợ giúp của Maria—người đã vượt qua giới hạn của bản thân… kết cục của trận chiến vẫn không thể thay đổi.
Maria đã cạn kiệt ma lực, ngã quỵ bên cạnh chiếc xe ngựa.
Lực lượng hộ tống chỉ còn lại một người—vị đội trưởng, thân thể bê bết máu, hơi thở yếu ớt như sắp tan biến trong gió. Mặc cho đã trọng thương nhưng anh ta vẫn dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để bảo vệ Maria.
Và nhân vật chính… thì vẫn chưa xuất hiện.
Nếu không mau đến thì—mọi thứ sẽ quá muộn mất!
Nhân vật chính-san! Cậu ở đâu rồi!? Đây là khoảnh khắc hoàn hảo để bước ra trong ánh hào quang đấy?
Tôi đã kiểm tra kỹ mọi tín hiệu ma lực trong bán kính gần nhất, nhưng… không có gì cả.
Rốt cuộc là sao chứ?
Không lẽ thế giới này... không có nhân vật chính?
Trong lúc tôi còn đang rối trí, tên thú nhân khổng lồ—Alaskan—đã đưa cánh tay đầy sẹo của hắn lên không trung. Một luồng ma lực dày đặc đến nghẹt thở bắt đầu tụ lại, xoáy tròn như cơn lốc đen kịt.
Hắn định xé xác cả đội trưởng hiệp sĩ và Maria trong một đòn sao!?
Đâu rồi!?
Đâu rồi… nhân vật chính!?
.
.
.
.
.
.
.
Sẽ không kịp mất!
"D-dừng lại!"
Giọng tôi bật ra một cách không kiểm soát. Và trước khi nhận ra, tôi đã nhảy khỏi khoang xe, vội vã lao lên, chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn.
Trong khoảnh khắc ấy—mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Không khí chiến trường như đông cứng lại.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Tay tôi run rẩy, chân cũng chẳng vững vàng hơn bao nhiêu.
‘N-nổi bật quá!? Đ-đừng có nhìn ta như vậy!’
Tâm trí tôi như muốn phát nổ. Cả cơ thể đều gào lên rằng đây là một quyết định ngu ngốc nhất trong lịch sử đời tôi. Nhưng… vẫn còn một lý do duy nhất khiến tôi không thể lùi bước.
Nếu tôi không giữ cho cốt truyện đi đúng hướng, tất cả sẽ sụp đổ!
Phải cầm chân bọn chúng bằng mọi giá!
Phải câu giờ cho đến khi nhân vật chính xuất hiện!
…Được thôi.
Chống mắt lên mà xem đây, lũ khốn.
Tôi sẽ cho các ngươi thấy—kỹ năng của một nhân vật phụ!
*******
Alaskan hạ tay xuống, ánh mắt sắc lạnh quét qua đứa nhóc đứng cạnh cỗ xe ngựa.
"Nhà ngươi vừa nói gì cơ?"
Giọng hắn nặng trịch, rít qua kẽ răng như thể đang cố nuốt xuống một cơn khó chịu đang dâng lên trong cổ họng.
"Mau dừng lại và tránh xa em gái ta, đồ khốn!" Đứa nhóc hét lên, rồi lao tới như thể không cần suy nghĩ. Thanh kiếm nhỏ trong tay nó vung lên, nhắm thẳng vào Alaskan với một tư thế không hề có kỹ thuật.
Một nhát chém yếu ớt, không ma lực, không sát khí.
Alaskan chẳng buồn né. Gã giơ tay ra, để lưỡi kiếm nện thẳng vào lớp lông dày như giáp thép.
Lưỡi kiếm va vào tay hắn, bật ra với tiếng va chạm buồn tẻ.
"...Ngu ngốc."
Hắn lầm bầm, rồi vung tay tát một cú như đập ruồi.
Thằng nhóc bay ngược ra sau, máu mũi phun thành dòng giữa không trung, cơ thể lăn lông lốc xuống nền đất.
Một cú vả gần như chẳng có lực, thế mà... nó bay xa hơn hắn tưởng.
Alaskan nhíu mày.
Lũ người luôn có nhiều máu mũi đến vậy sao?
Hay sức mạnh mà Chúa Tể ban cho hắn mạnh đến mức hắn chưa kịp nhận ra?
Tên nhóc run rẩy gượng dậy. Máu chảy đầy mặt, đỏ quạch.
Thế nhưng ánh mắt—ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn cắm thẳng vào hắn, như mũi giáo không chịu rút.
"Tao không thích ánh mắt đó đâu, nhãi ranh."
"Ahhhhhhhh!"
Hét lên một tiếng như để xốc lại tinh thần của bản thân, thằng nhóc lại nắm chắc lưỡi kiếm trong tay mà lao về phía hắn. Lại chọn tấn công trực diện một cách đầy cảm tính và ngu muội, tên nhóc đâm thanh kiếm thẳng về phía cổ hắn. Tuy nhiên Alaskan có thể dễ dàng né đi đòn đó chỉ bằng cách nghiêng nhẹ đầu sang một bên.
Trong lúc thanh kiếm trên cổ của mình chưa kịp thu về, hắn ngay lập tức tung ra một cú đá thẳng vào bụng của tên nhóc và thổi bay nó ra xa. Cơ thể nhỏ bé và yếu đuối của thằng nhãi quý tộc bay đi như thể một con búp bê bằng giấy rồi đâm vào một thân cây vẫn còn cháy dở gần đó.
Rầm!
Cơ thể nó đổ xuống. Vô lực. yếu đuối.
"Tks. Chỉ đến vậy thôi sao?"
Hắn tặc lưỡi, quay lại phía Hank vẫn nằm bất động trên mặt đất.
"Xin lỗi đã để nhà ngươi phải chờ nhé."
Không có câu trả lời đáp lại lời hắn. Dường như vì cơn đau và mất máu quá nhiều đã khiến cho Hank ngất đi.
"Oi nhà ngươi ngất rồi sao? Này dậy đi chứ tên khốn! Nếu không sao ta có thể nghe được lời cầu xin của ngươi đây."
Tung một cú đạp đầy bạo lực thẳng vào tấm lưng giờ đã nhuốm đầy máu đỏ của Hank tên Alaskan phàn nàn.
"Tỉnh dậy đi nào!!"
Ngay khi hắn định tung cú thứ hai—
Chát!
Một hòn sỏi nhỏ bay từ phía sau, đập thẳng vào gáy hắn.
"…Huh?"
Hắn quay lại.
Là thằng nhóc.
"Ta vẫn chưa xong đâu, đồ sói xám khốn kiếp! Trận chiến giữa ta và ngươi chỉ vừa bắt đầu!"
"Mày vừa gọi tao là cái gì cơ?"
Gân máu nổi đầy trên trán Alaskan.
Không một thú nhân nào chấp nhận việc bản thân bị gọi là "động vật".
Hắn đã thấy những kẻ bị xé họng chỉ vì một câu lỡ miệng như thế.
"Ta nói... ngươi là một con sói xám khốn khiếp. Ta vẫn chưa xon—"
Một tiếng rầm nổ ra.
Alaskan đã áp sát trong chớp mắt, tung một cú đấm vào mặt thằng nhóc.
"Kuh—Gahh!"
Máu tung tóe.
Một cơn bão nắm đấm trút xuống.
Cú đấm, cú đá, từng đòn như búa tạ giáng vào cơ thể mỏng manh kia.
Thằng nhóc không còn sức chống cự, chỉ biết để thân xác mình bị xô lệch theo mỗi cú tấn công.
Hắn có thể xé nó làm đôi—dễ như xé giấy.
Nhưng không.
Một cái chết nhanh là quá nhẹ cho sự sỉ nhục mà thằng nhóc dám ném vào hắn.
Gã sẽ đánh.
Sẽ nghiền nát từng khớp xương, chặt đứt tứ chi, treo ngược nó lên như món đồ chơi hỏng.
Và cuối cùng... moi tim nó ra. Từ từ.
Ý nghĩ ấy khiến Alaskan khẽ rùng mình, nụ cười méo mó hiện lên trên môi.
"Đây chính là cái kết cho ngươi khi dám sỉ nhục ta!”
Một cú đấm móc thẳng vào cằm khiến cả cơ thể tên nhóc bay lên không. Vẫn chưa kết thúc Alaskan tiếp tục bồi thêm một cú đá lưỡi rìu thằng xuống vai trái của tên nhóc khiến cơ thể nó quay vòng trên không trung. Tiếp theo gã tung ra một cú đấm thẳng thổi bay cơ thể thằng nhóc.
Mặc dù thú nhân nổi tiếng với một phong cách chiến đấu tàn bạo và thô thiển. Tuy nhiên với một chiến binh đã chiến đâu biết bao trận chiến để bảo vệ cho bộ tộc của mình như Alaskan, phong cách chiến đấu của hắn được cho là "tinh tế" hơn nhiều so với đồng tộc của mình.
Hắn biết lập kế hoạch để tấn công và tung đòn một cách có tính toán cùng với sức mạnh khủng khiếp từ việc bản thân là một thú nhân đã giúp Alaskan có thể dễ dàng đè bẹp hàng trăm kẻ địch. Hank có lẽ là một trọng số ít những kẻ từng đối đầu với gã mà có thể đả thương được Alaskan.
Còn thằng nhóc này—
"Kuh...."
Tên nhóc run rẩy chống thanh kiếm xuống đất để có thể gượng cơ thể tàn tạ của bản thân lên.
Có thể đứng dậy sau khi hứng trọn chuỗi đòn tấn công của gã với cơ thể đó.
"Chà..."
Gã nhướng mày.
Ý chí đó... thật phiền phức.
"Nhà ngươi có biết rằng thú nhân bọn ta thường gọi loài người các ngươi là sản phẩm lỗi của tạo hóa không?"
Gã nói một cách đầy khinh bỉ.
"..."
Không có một lời hồi đáp tới từ phía thằng nhóc. Có lẽ nó đã không còn đủ sức để cất lời nữa rồi.
"Không có được sức mạnh cùng giác quan của thú nhân bọn ta, không sở hữu ma lực cùng tri thức như elf hay tài nghệ như người lùn. Một thứ sinh vật tầm thường và vô vị nhưng lại sở hữu số lượng lớn nhất và được cho là giống loài cai trị toàn bộ lục địa. Một đám sâu bọ ảo tưởng về sức mạnh và quyền lực của mình — đúng là chuyện nực cười mà."
Hắn nắm chặt tay, nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu.
Trong ký ức—là hình ảnh em gái gã bị lôi đi bởi đám thợ săn loài người.
Là cha mẹ hắn bị giết.
Là ngôi nhà cháy rụi dưới ánh lửa.
Từ ngày đó, hắn thề sẽ giết mọi con người mà hắn thấy. Không cần lý do. Không cần phân biệt.
"Loài người thật mỏng manh và yếu đuối. Cách duy nhất để chúng chiến đấu chính là dính vào nhau như những kẻ hèn nhát rồi sử dụng mưu kể bẩn thỉu để có thể đạt được mục đích của mình. Nếu chẳng có lấy một số lượng lớn như thể một đám ruồi bọ, thì các ngươi cũng chẳng là cái thá gì khi so sánh với các chúng tộc khác. Vậy nói ta nghe, nhãi con... Với thân thể rách nát đó, ngươi định làm được gì?"
Gã nói với một giọng nói như thể đang phỉ nhổ thế nhưng thằng nhóc trước mắt vẫn chỉ đứng đó mà không hề đáp lại gã một lời nào. Thế nhưng ánh nhìn kiên định đang ghim chặt vào gã... vẫn chẳng hề thay đổi.
"Ta cảm thấy khá khen cho sự kiên trì của nhà ngươi đấy... tuy nhiên ngay từ đầu, ngươi đã chẳng hề có cơ hội nào rồi. Phải đấu tranh sinh tồn trong một môi trường khắc nghiệt kể từ lúc được sinh ra, thú nhân bọn ta đã nắm trong mình một khả năng tái tạo mạnh mẽ cùng một cơ thể với sức mạnh vượt trội. Để hồi phục một vết thương dù chí mạng với con người thì thú nhân bọn ta cũng chỉ mất vài ngày để có thể phục hồi. Thậm chí giờ đây, khi sức mạnh của vị chúa quỷ vĩ đại đang chảy trong ta thì khả năng hồi phục ấy thậm chí còn đạt đến một tầm cao mới. Dù có là cánh tay bị đứt này đi chăng nữa, chỉ cần ta tập trung ma lực và đẩy khả năng phục hồi đến cực hạn..."
Cánh tay trái chỉ còn một nửa của tên Alaskan run lên bần bật. Những đường gân tím ngắt như vẽ loằng ngoằng khắp bắp tay. Thịt và xương nhô ra từ phần gốc, xoắn vặn trong âm thanh rợn người. Trong chớp mắt, một cánh tay nguyên vẹn mọc lại như thể chưa từng mất đi.
"Thấy chưa? Lại như mới."
Hắn giơ cánh tay lên, nhếch mép.
"Còn ngươi thì sao? Vết thương ngày càng nhiều, thể lực ngày càng cạn kiệt. Sao còn chưa chịu bỏ cuộc, còn chưa quỳ xuống mà cầu xin—"
"Im đi." Chỉ hai từ. Lạnh lẽo. Sắc như thép.
Alaskan khựng lại.
Đứa trẻ trước mặt hắn – đứa mà hắn khinh miệt, dè bỉu suốt từ đầu – giờ đang nhìn hắn với đôi mắt đen sâu thẳm không gợn chút sợ hãi. Đó không phải là ánh nhìn của kẻ cam chịu, mà là một lời tuyên chiến thầm lặng, một ngọn lửa rực cháy không gì dập tắt nổi.
Gã cảm thấy nhói trong ngực.
Ý chí của thằng nhóc này – cái cách nó đứng chắn trước kẻ địch để bảo vệ em gái – khiến Alaskan không khỏi rúng động. Gã của quá khứ đã quá hèn nhát... chính vì vậy gã đã mất tất cả.
Ghen tị. Đắng chát. Tức giận.
Tất cả trộn lẫn trong lòng Alaskan như một cơn bão.
"Cứ lải nhải đủ điều... Ngươi đã thấy trận đấu với một con người yếu đuối này... Đã kết thúc chưa?"
Một giọng nói lạnh lẽo nhưng lại ngập tràn chiến khí. Ở thằng nhóc bầu không khí quanh nó đã thay đổi.
Quên vụ tra tấn hay hành hạ đi.
"Ta đến đây, nhãi con!"
Alskan sẽ quyết định phải giết chết và vùi dập nó ngay bây giờ.
Gã lao vút về phía trước như thể một mũi tên vừa được bắn ra khỏi nỏ. Chuyển động của hắn nhanh đến mức gần như không thể kịp đưa mắt nhìn theo hướng di chuyển của gã. Khoảng khắc tiếp theo Alaskan đã ở ngay trước mắt tên nhóc. Bàn tay cùng móng vuốt sắc nhọn được phủ đầy ma lực của gã nhắm thẳng vào cổ thằng nhóc mà chém tới.
KENGGGGG—!!
Một âm thanh kim loại chát chúa xé toạc không gian rừng rậm.
Trong thời khắc cuối cùng trước khi móng vuốt ma lực sắc bén của Alskan chạm vào động mạch của tên nhóc. Bằng một cách thần kì mà nó đã có thể đưa thanh kiếm lên và chặn lấy móng vuốt của gã. Tuy nhiên dư lực khủng khiếp từ cú đánh vẫn thổi bay tên nhóc đi một đoạn khiến nó lại ngã lăn ra đất.
Rất nhanh chóng thằng nhóc cố gắng xoay sở để đứng dậy nhanh nhất có thể. Nhưng gã không cho nó thời gian để thở, Alaskan tiếp cận như bóng ma. Cú chém tiếp theo bổ thẳng xuống đầu của thằng nhóc— nhưng đòn tấn công của gã lại hụt một lần nữa.
Gã nhìn xuống dưới thì thấy thằng nhóc với đôi chân run rẩy của mình đã ngã quỵ xuống mà không thể đứng lên nổi. Nhờ đôi chân yếu đuối ấy mà lại một nữa mạng sống của tên nhóc được cứu.
Lần này để đảm bảo có thể giết chết tên nhóc, gã tung một đòn chém bằng móng vuốt chéo từ dưới lên thẳng về phía ngực của nó.
Thế nhưng trước cả khi đòn tấn công của gã đạt tới tốc độ tối đa, tên nhóc lại “vô tình” đổ người về phía Alaskan. Chính vì điều đó mà nó đã thoát khỏi phạm vi sát thương của nhát chém chết người ấy và chỉ bị cánh tay của gã văng trúng rồi thổi bay lên không trung.
Một thằng nhóc loài người phế vật và yếu đuối đã ba lần liên tiếp sống sót trước gã chỉ vì may mắn điều đó khiến Alaskan cảm thấy như sắp phát điên.
Nhưng lần này thì không còn nữa!
Lần này gã sẽ nhắm thẳng vào tên nhóc lúc nó ở trên không. Cho dù có may mắn đến thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn đòn đánh này của gã sẽ không thể trượt được. Lao về phía điểm rơi của tên nhóc, gã dồn tối đa ma lực của mình và móng vuốt để biến nó thành một lưỡi kiếm đủ để nghiền nát đá thành bụi mịn.
KENGGGGG—!!
Một lần nữa, âm thanh kim loại chát chúa vang lên.
Thanh kiếm lại yếu đuối kia... lại chặn đứng cú đánh.
Alaskan nghiến răng ken két, ánh mắt đỏ rực.
"Đừng có đùa với tao!" Hắn gào lên, lao vào trong cơn cuồng nộ.
Hàng trăm cú chém giáng xuống như cơn mưa móng vuốt – liên tục, tàn bạo, không chút kẽ hở.
Thế nhưng—
Thằng nhóc, bằng một cách nào đó, vẫn đỡ được. Hoặc né được.
Không hẳn là vì nhanh hơn. Cũng chẳng phải vì mạnh hơn.
Một cơn lạnh buốt như mũi dao bất ngờ chạy dọc sống lưng Alaskan khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ trước mắt. Bản năng của một chiến binh thú nhân bỗng réo lên hồi chuông cảnh báo. Tựa như thể một lưỡi kiếm vô hình từ tên nhóc đang kê sát cổ hắn.
"Ngừng chơi đùa đi Alaskan chúng ta không có thời gian cho ngươi vờn kẻ thù như vậy đâu."
Giọng của elf nọ vang lên sau một khoảng thời gian dài im lặng để quan sát. Tất cả các elf ở xung quanh và cả thú nhân đều nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy và hoàn toàn không xen vào trận chiến giữa Alaskan và tên nhóc quý tộc loài người. Vì không trực tiếp tham gia trận chiến, tất cả những gì mà chúng thấy là một tên Alaskan đang liên tục thổi bay tên nhóc yếu đuối như một con chó săn đang vờn mồi. Không một ai biết... hắn vẫn đang tung hết sức suốt khoảng thời gian qua.
"Ta biết rồi! Không cần ngươi phải nhắc!" hắn nói gần như đang gầm lên.
Móng vuốt của hắn bất ngờ phát sáng đỏ rực, ngùn ngụt như lửa luyện ngục. Ma lực được dồn nén khiến nhiệt độ móng vuốt hắn tăng vọt, có thể nung chảy giáp trụ, cắt đứt thép cứng như cắt bơ.
“Kết thúc ở đây thôi, nhãi con!”
Gã lao tới, tung một đòn chém thẳng vào lưỡi kiếm mỏng manh, rồi xuyên qua cơ thể thằng nhóc.
Mùi máu, thịt cháy khét nồng nặc bốc lên trong không khí.
Thân thể đổ gục… bị chẻ làm hai...
Hoặc là... đáng lẽ phải như vậy.
KENGGGGGG!
Lại là âm thanh chói tai quen thuộc vang lên. Alaskan chẳng thể tin vào mắt mình được nữa.
Lưỡi kiếm của thằng nhóc không chỉ không bị nung chảy mà còn chặn đừng móng vuốt của gã. Dù chỉ trong khoảng khắc rất ngắn và rồi nó lại bị thổi bay. Tuy nhiên gã chắc chắn bản thân đã không nhìn lầm.
Ngay từ ban đầu tại sao một tên nhóc chỉ mới ở mức kiếm sĩ tập sự như nó lại có thể chặn được móng vuốt của gã, thứ có thể giết chết cả các hiệp sĩ là ma kiếm sĩ -cao cấp- chứ?
Là do thanh kiếm?
Không thể nào.
Thứ đó là kiếm Mythril tinh khiết, đúng, nhưng chẳng có lấy một chút ma lực. Một thanh Mythril không được dẫn truyền ma lực vào thì cũng chẳng khác gì một miếng sắt. Độ cứng và độ bền của nó hoàn toàn phụ thuộc vào lượng ma lực được cung cấp.
Cho dù có suy nghĩ nát óc đi chăng nữa Alaskan vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời.
“Thằng nhóc khốn khiếp… tại sao mày có thể đỡ đòn của tao!?”
Thằng nhóc đứng đó, thân tàn ma dại. Quần áo rách rưới, cơ thể thâm tím, đầy vết trầy xước – tất cả đều là hậu quả từ những cú bị đánh văng, bị đập xuống đất. Nhưng… móng vuốt của hắn vẫn chưa chạm được nó một lần nào.
Có gì đó… không đúng.
Linh cảm chiến binh gào thét trong đầu Alaskan. Hắn bắt đầu quan sát – thực sự quan sát – đối thủ của mình, lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Tên nhóc loài người ấy run rẩy đứng đó, đôi chân khụy xuống, bàn tay lẩy bẩy như thể sẽ đánh rơi thanh kiếm bất cứ lúc nào. Nhưng... không có một kẽ hở nào để hắn ra đòn. Không một chút.
“Ảo giác… sao?” – Alaskan gầm thầm. “Chỉ còn một cách để chắc chắn.”
“GRAGHHHHH!! CHẾT ĐI!”
Hắn lao đến với tốc độ siêu tốc, móng vuốt vạch ra một vệt sáng đỏ rực trên không trung – nhưng lần này mục tiêu không phải thằng nhóc.
KENGGGGG!
Va chạm lần nữa.
Móng vuốt của hắn khóa chặt lấy thanh kiếm – lần này, Alaskan sẽ bẻ gãy nó.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc…
“Cái… gì cơ…?”
Lưỡi kiếm tỏa ra ma lực.
Một lượng ma lực cô đặc đến mức khủng khiếp đang luân chuyển trong lưỡi kiếm. Đó là thứ ma lực mạnh mẽ và tinh khiết đến mức dường như đã biến thanh kiếm Mythril bình thường trở thành một thanh ma kiếm. Lưỡi kiếm mỏng manh trước mắt hẵn bỗng trở nên to lớn đến mức dường như có thể dễ dàng đè bẹp Alaskan.
Tên nhóc này... truyền ma lực vào đúng khoảnh khắc va chạm, rồi lập tức rút lại khi bị đánh bay, khiến tất cả – kể cả Alaskan – không thể phát hiện ra. Có thể chi phối ma lực đến mức độ này...
“Mày… rốt cuộc là ai?”
Khuôn mặt của tên nhóc thoáng lên một ánh bất ngờ. Hẳn nó cũng đã nhận ra rằng Alaskan vừa phát hiện ra bí mật nằm trong lưỡi kiếm của bản thân. Thế nhưng vẻ ngạc nhiên của nó nhanh chóng biến mất mà thay vào đó là một nụ cười mỉm.
“Đến rồi.”
Một câu thì thầm kỳ lạ. nhiên điều bất ngờ hơn cả đó chính là lượng ma lực khủng khiếp luân chuyển trên lưỡi kiếm của tên nhóc đột ngột biến mất như thể ảo ảnh. Không còn được gia cố, thanh kiếm Mythril lập tức bị nung chảy khi móng vuốt Alaskan xuyên qua.
"Arghh..."
Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Móng vuốt của hắn chém thẳng vào ngực của tên nhóc rồi thổi bay nó đi.
Máu bắn ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Thân thể tàn tạ của tên nhóc đâm sầm vào cỗ xe ngựa rồi rơi bịch xuống. Có lẽ vì mất máu quá nhiều cùng những vết thương tích tụ trên cơ thể từ nãy tới giờ mà tên nhóc đã không còn có thể gượng dậy được nữa.
Alaskan ngỡ ngàng.
Nếu như không nhận ra được thứ ma lực khủng khiếp ẩn trong lưỡi kiếm của tên nhóc thì hẳn đây chính là cách gã kết thúc mọi thứ. Tuy nhiên, với lượng ma lực khủng khiếp cùng khả năng điều khiển một cách tinh vi đến mức cả các elf cũng không thể nhân ra. Tên nhóc đó lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?
Không… gã không tin.
Alaskan từ từ tiến lại gần phía tên nhóc đang gục dưới đất. Tất cả các giác quan của hắn tập trung vào thằng nhóc được đẩy lên tới cực độ để có thể phát hiện ra bất kì chuyển động nào dù là nhỏ nhất. Tập trung toàn bộ giác quan, hắn nhìn chăm chăm vào thằng nhóc, sẵn sàng phản ứng với mọi chuyển động dù là nhỏ nhất.
Nhưng... hắn đã quá chú ý.
Không nhận ra.
Một bóng đen từ rừng lao ra như cơn bão.
“Cái—!?”
KENGGGG!!
Hắn chỉ kịp há miệng, một tiếng thốt bật ra chưa thành hình thì cơ thể đã bị hất văng đi như chiếc bao rơm gặp bão. Móng vuốt gã quét lên theo bản năng để đỡ, nhưng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn nhát chém. Một đường xước mảnh, nông nhưng bén ngót, kéo dài ngang ngực Alaskan—máu bắt đầu rỉ ra, thấm ướt vạt áo hắn.
Gã thậm chí không thể nhìn thấy khoảnh khắc lưỡi kiếm của kẻ vừa xuất hiện được rút ra. Không có tiếng kim loại ngân vang, không một động tác báo trước—chỉ có gió. Gió sắc như dao, lướt qua da thịt hắn cùng lúc với cơn đau âm ỉ.
Trước mắt hắn lúc này là một tên nhóc loài người khác—mái tóc đen rũ xuống che bớt đôi mắt tối như vực sâu—đứng giữa sân đất trống, đôi đồng tử khóa chặt vào Alaskan như đang cân đo từng nhịp thở của con mồi. Không một chút run rẩy. Không hăm hở. Chỉ có sự tĩnh lặng lạnh lẽo đến nghẹt thở, như thể gã đang đối diện với một kiếm sĩ từng bước ra từ chiến trường đẫm máu.
Thằng nhóc này... nó không chỉ bình tĩnh, mà còn quá đỗi quen thuộc với việc giết chóc.
Thanh kiếm trong tay nó khiến Alaskan khựng lại một nhịp. Lưỡi cong, đen tuyền, sắc mảnh như bóng tối được rèn thành hình. Một thanh Katana—hiếm, dị thường, và đòi hỏi kỹ nghệ đến mức chỉ những kẻ cuồng tín hoặc thiên tài mới dám chọn làm vũ khí. Lưỡi kiếm cực kì sắc bén nhưng cũng vô cùng mỏng manh có thể vỡ nát và biến dạng nếu đỡ đòn không đúng cách. Gã từng nghe đồn, những bậc thầy Katana có thể chém vỡ giáp thép mà không cần đến một giọt ma lực. Chưa bao giờ Alaskan nghĩ mình sẽ gặp một kẻ như thế—cho đến hôm nay.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi tay đang siết chặt chuôi kiếm, lặng lẽ mà kiên định như thể đó không phải là lần đầu tiên đứa trẻ này giết một kẻ như hắn.
Tên loài người này... là ai?


3 Bình luận
Main có vẻ hơi cứng nhắc về suy nghĩ nhỉ, cảnh nữ chính chiến đấu trong vô vọng rồi được cứu giúp trong thời khắc quyết định sinh tử (dù thằng "main" nó tới cứu muộn vãi lều) mới hay chứ, cứu gái mang danh thiên tài nhưng lại đang sợ hãi nghe chán bỏ cha ra