• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 26: trận chiến của những kẻ vô danh

1 Bình luận - Độ dài: 3,632 từ - Cập nhật:

Tiếng gào thét và gầm rú cùng tiếng của những thanh kiếm va vào nhau tóe lửa tạo nên một bản giao hưởng hỗn tạp của chết chóc. Chiến đấu trong một khu rừng hẹp đã khiến cho khả năng cơ động từ việc cưỡi ngựa của các hiệp sĩ bị vô hiệu hóa nên giao tranh trực diện là phương án duy nhất lúc này của họ.

Mặc cho tất cả hiệp sĩ hộ tống đều là những hiệp sĩ -cao cấp- và Hank còn là một hiệp sĩ -chuẩn tinh anh- thế nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã hoàn toàn bị áp đảo.

Lý do không chỉ nằm ở sức mạnh vượt trội của lũ thú nhân. Những đòn tấn công từ phía trước đã đủ khó lường, nhưng điều tồi tệ hơn đến từ những mũi tên ma lực xé gió lao ra từ bụi cây – nơi ẩn náu của các elf sát thủ. Những mũi tên đó, mang theo tinh linh thuật, dễ dàng xuyên qua lớp giáp ma lực, nhắm thẳng vào tử huyệt. Không thể toàn tâm đối phó kẻ địch phía trước, lần lượt từng người đồng đội của Hank bị hạ gục. Người bị xé xác, người bị cắn nát cuống họng, người khác thì nằm hấp hối với toàn thân gãy nát.

Chỉ trong chớp mắt, chiến trường biến thành một cuộc thảm sát một chiều.

“KHÔÔÔÔÔNG!!!”

Hank gào lên, giận dữ và bất lực.

Cơ thể anh rách toạc, đẫm máu, hứng chịu vô số nhát chém từ tên Alaskan. Hàng chục mũi tên cắm trên người, máu tươi chảy loang lổ, nhuộm đỏ bộ giáp hiệp sĩ bạc của anh. Việc anh vẫn đứng được lúc này, tự thân nó đã là một kỳ tích.

Không một đòn nào nhắm vào điểm chí mạng.

Chúng… đang cố tình giễu cợt anh.

Đó là tuyệt vọng thuần túy.

Nhưng Hank vẫn đứng vững, siết chặt chuôi kiếm.

“Còn sức để đứng sao? Vậy thì cứ tiếp tục vùng vẫy đi, cho ta giải trí một chút nữa!”

Tên Alaskan gầm lên, sát khí bốc ngùn ngụt rồi lao tới như dã thú.

ẦM!!!

Thế nhưng khoảng khắc hắn chuẩn bị tấn công Hank, một tia sét bất chợt lao tới rồi đâm trúng người tên Alaskan và thổi bay hắn ra xa.

Hank quay đầu, chỉ để thấy Maria đã rời khỏi khoang xe từ bao giờ đang tung ra hàng loạt hỏa thuật, thiêu rụi cả khu rừng, đẩy lùi toàn bộ nhóm thú nhân. Ngọn lửa hỏa ma pháp của cô cũng nuốt trọn bụi cây, triệt tiêu vị trí ẩn nấp của các elf.

"Cô Maria! Mong cô có thể vào trong khoang xe ngay lập tức. Bên ngoài lúc này là quá nguy hiểm!"

"Ta từ chối! Ta cũng có thể chiến đấu được. Nếu như hiệp sĩ các anh bị giết chết thì chúng cũng sẽ không tha cho ta và anh trai!"

Mặc dù không muốn cô phải gặp nguy hiểm, thế nhưng điều mà Maria nói lại là sự thật. Nếu Hank và các hiệp sĩ khác đều gục ngã thì chắc chắn số phận của cô cũng sẽ chấm dứt ở đây. Tiểu đội của Hank lúc này đã chỉ còn lại vỏn vẹn bảy người. Gần một nửa đội của anh đã bị giết chết, những người còn lại bao gồm cả Hank đều đang trong tình trạng thương nặng và kiệt sức.

"Mọi người mau tập hợp lại quanh xe ngựa! Chúng ta sẽ hỗ trợ cho quý cô Maria."

Vừa ra lệnh cho những người đồng đội của mình Hank bẻ đi những mũi tên vướng víu đang găm đầy trên cơ thể mình. Cỗ xe trở thành trung tâm, là pháo đài cuối cùng. Sáu hiệp sĩ chia nhau ba hướng, còn Hank một mình trấn giữ phía còn lại. Tất cả ngựa đã bị giết – đường thoát không còn. Đây là chốt chặn sống còn.

"Con nhóc khốn khiếp đòn đó đau đấy!"

Tên người thú Alaskan sau khi dính trực diện một ma thuật mà không sử dụng rào chắn ma thuật bật dậy từ đằng xa rồi buông lời chửi rủa. Đòn ma thuật hệ lôi mà gã trúng hoàn toàn đủ mạnh để có thể nướng một người thành than thế nhưng hắn vẫn đứng sừng sững ở đó, hoàn toàn không hề hấn.

"Lên cho tao!"

Sau mệnh lệnh của gã những thú nhân khát máu lại đồng loạt lao về phía khoang xe.

"Chúng tới đấy!"

Hank hét lên cảnh báo cho những người đồng đội khác.

Phía sau anh, Maria giơ tay niệm chú. Một vòng tròn ma thuật màu xanh lục xoáy lên bầu trời.

Phong ma thuật bậc bốn: Tấm màn của Zephyrus.

Vô số mũi tên được bắn ra từ trong rừng bay về phía Hank và đồng đội. Tuy nhiên chúng nhanh chóng mất đi động lượng của mình khi tiến và tấm màn ma thuật mà Maria tạo ra rồi rơi xuống. Chỉ cần một vật thể bay nhanh hơn tốc độ cho phép của người niệm tiến vào trong phạm vi tấm màn của Zephyrus thì chúng sẽ lập tức bị những cơn gió làm chậm lại cho đến khi hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

Đây chính là ma thuật gần như có thể khắc chế hoàn toàn khả năng tấn công tầm xa của các elf. Một ma thuật đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả.

"Thông minh đấy… nhưng chỉ thế là chưa đủ đâu. Ngươi nghĩ elf bọn ta chỉ có thể bắn tên thôi sao?"

Một elf đeo mặt nạ dường như chính là chỉ huy của nhóm elf giương cung lên. Ba mũi tên được tạo nên từ ma lực tỏa ra một ánh sáng xanh lục xuất hiện.

Vút!

Ngay sau khi dây cung được buông ra, những mũi tên ma lực lao vút về phía Maria vẽ nên những vệt sáng màu xanh lục trong không gian. Đó chính là đòn tấn công đã phá hủy con đường của đoàn hộ tống.

Sức mạnh của chúng hoàn toàn vượt qua khả năng ngăn cản của tấm màn Zephyrus.

Tất nhiên Maria cũng không chỉ đứng yên chịu trận.

Đưa hai tay về phía luồng sáng, hai vòng tròn ma thuật khác nhau xuất hiện cùng lúc trên tay Maria. Kĩ thuật mà cô đang thực hiện chính là song niệm. Một kĩ thuật vô cùng khó kể cả với những pháp sư lâu năm.

Vòng tròn ma thuật trên tay trái cô được kích hoạt. Đó chính là thổ ma thuật bậc ba: thổ thạch.

Những lớp đất đá ngay lập tức trôi nổi trên không trung rồi ghép lại với nhau tạo thành ba hòn đá lớn chắn trước mặt Maria.

ẦM!!!

Những mũi tên ma lực kia đâm sầm vào ba viên đá lớn rồi phát nổ thổi bay chúng thành từng mảnh vụn.

Ngay sau đó vòng tròn ma lực trên tay phải Maria kích hoạt.

Lôi ma thuật bậc ba: lôi tiễn.

Hàng chục mũi tên sét lao vút đi, xuyên qua khoảng trống khói bụi.

“Khốn kiếp!”

Bất ngờ trước tốc độ thi triện ma thuật của Maria và tầm nhìn bị che khuất bởi đám mây bụi, người phụ nữ elf đeo mặt nạ đã không thể né tránh toàn bộ số lôi tiên bay tới. Một mũi lôi tiên đâm thẳng vào cánh tay trái và để một vết cháy xém khiến cô ta nổi cáu.

"Con nhóc khốn!"

Bị một đứa con gái loài người mười bốn tuổi làm bị thương là một sự sỉ nhục không thể tha thứ đối với một elf cao quý. Ánh mắt rực lửa, người phụ nữ elf giương cung, lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới tản ra, quyết nghiền nát Maria bằng mọi giá.

Cùng lúc đó, nơi chiến tuyến phía sau, cục diện dần chuyển biến. Những hiệp sĩ tưởng chừng đã kiệt sức, từng người một đang lấy lại thế cân bằng. Dù thể lực suy giảm nghiêm trọng và vẫn yếu thế hơn thú nhân, nhưng kỹ năng kiếm thuật của họ và khả năng phối hợp được tôi luyện qua bao trận mạc bắt đầu rút ngắn khoảng cách đó.

Một vài thú nhân đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm ánh lên sát khí của những hiệp sĩ từng đồng đội của Hank.

Tên khốn, tên khốn, tên khốn! Ngươi… chết cho taaaaa!!!

Tiếng gào điên dại của gã thú nhân Alaskan xé toạc chiến trường.

Hắn lao tới như một cơn bão lửa, thế nhưng Hank vẫn bình thản đối mặt. Không một bước lùi, không một khe hở.

“Đây là cho những người anh em đã ngã xuống!”

Thanh kiếm của Hank lóe sáng. Một nhát chém chứa đầy ma lực mạnh mẽ lập tức chẻ đôi vũ khí của Alaskan – và cắt đứt luôn cả cánh tay của hắn.

“AARRGGHHHH!!”

Gã rú lên, loạng choạng lùi lại, ánh mắt cuồng nộ như thiêu đốt trừng về phía Hank.

Thế trận đã hoàn toàn đảo chiều.

Không còn những loạt tên hỗ trợ từ phía elf, các hiệp sĩ giờ đây chiến đấu với toàn bộ tinh thần nhanh chóng áp đảo nhóm thú nhân.

“Đầu hàng đi! Các ngươi không còn cơ hội nào đâu.”

Mũi kiếm của Hank chỉ thẳng vào Alaskan. Giọng nói đanh thép của anh không chỉ là mệnh lệnh mà đó còn như một lời phán quyết. Dù lòng đang sôi sục khao khát trả thù, nhưng với tư cách một hiệp sĩ, Hank vẫn giữ vững lý trí. Ưu tiên lớn nhất của anh lúc này là bảo vệ tiểu đội và đưa Maria rời khỏi nơi đây an toàn.

“Bọn ta… thua sao?”

Trước câu nói của Hank, gã thú nhân tưởng như đang là kẻ đang bị anh dồn vào đường cùng chỉ rú lên cười man rợ.

"Biết thân phần của mình đi loài người ngu xuẩn."

Gã nói như thể vừa đánh mất sự hứng thú của bản thân.

"!!!"

Choang!

Sát khí kinh hoàng bùng phát.

Hank chưa kịp phản ứng thì bản năng đã thúc đẩy anh đưa kiếm lên chắn. Một nửa lưỡi kiếm nát vụn, và một cảm giác nóng rát lan ra nơi ngực.

‘Móng vuốt? Không… thứ này—!’

Cơ thể Alaskan trước mặt Hank biến dạng – to lớn, dị dạng hơn trước. Những đường gân tím sẫm chằng chịt khắp người hắn. Móng vuốt của hắn mọc dài ra như thể những lưỡi dao sắc bén đỏ rực.

Ngạc nhiên chưa, loài người?” – Alaskan nhếch mép. Giọng nói của hắn khàn khàn méo mó. “Trong huyết quản ta là dòng máu của Chúa tể Visha. Đối với ta, ngươi – chẳng khác gì con ruồi bọ!

Hank vung thanh kiếm gãy nát phản công, nhưng Alaskan nhẹ nhàng lách người rồi tung cú đá như búa giáng vào bụng anh.

ẦM!

Đó là một cú đá rất mạnh đủ để thổi bay một hiệp sĩ to lớn như Hank đi như thể một quả bóng.

"Đội trường!" Một hiệp sĩ lao tới. Nhưng—

Phập!

Một mũi tên xuyên thẳng ngực anh ta. Trước ánh mắt sững sờ của Hank.

Jett!!!

Những mũi tên vốn nên bị Maria chặn lại bằng ma thuật… giờ lại một lần nữa lấy đi mạng sống đồng đội của anh.

‘Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?'

Hank ngoái lại. Ở đằng sau cạnh chiếc xe ngựa, Maria đã khụy xuống đất. Hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, đôi tay run lẩy bẩy.

Đó là triệu chứng rõ ràng của một pháp sư đã cạn kiệt ma lực.

Các elf đã khéo léo liên tục tấn công nhỏ lẻ từ nhiều hướng khiến Maria phải liên tục phòng ngự bằng ma thuật. Sử dụng quá nhiều ma thuật trong một thời gian ngắn đã đẩy cơ thể cô tới giới hạn và không còn đủ ma lực để duy trì rào chắn nữa. Nếu Maria có đủ kinh nghiệm thì cô hẳn đã nhận ra chiến thuật của các elf. Tuy nhiên cô mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi. Để đối đấu với tộc elf trong khu rừng này vẫn còn là một điều quá sức đối với cô.

Và rồi… Maria ngã quỵ.

Chỉ trong phút chốc thế trận một lần nữa lại hoàn toàn đảo chiều.

Các hiệp sĩ lập tức xếp hàng chắn trước Hank.

"Đội trưởng! Ngài mau đưa quý cô Maria đi! Chúng tôi sẽ cầm chân bọn chúng!"

Toàn bộ cấp dưới của anh cho dù tất cả đều đã bị thương nặng nhưng tất cả họ đều tập hợp lại trong một hi vọng cuối cùng để mở đường máu giúp Hank đưa Maria trốn thoát. Những thanh kiếm đang run rẩy của họ như thể minh chứng cho một cái chết đang cận kề.

Hank siết chặt nắm tay. Anh không thể làm gì khác – ngoài việc chấp nhận hy sinh ấy.

Tất bọn họ chắc chắn sẽ không thể sống sót mà rời khỏi đây.

"Tạm biệt… các câu."

Bế Maria đã ngã gục dưới đất lên, Hank quay lưng lên và dùng toàn bộ số ma lực còn lại của mình để bỏ chạy.

“Không sao đâu đội trưởng! Lời hứa uống chung, anh cứ uống cả phần chúng tôi nhé!”

Họ – những con người sắp đối mặt với cái chết – lại không tuyệt vọng. Họ mỉm cười, thanh thản như những chiến binh đã lựa chọn cái chết cho lý tưởng. Trong số những cấp dưới của anh có người sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau và cả những người đã có vợ con.

Họ chính là những người trân trọng sinh mạng của bản thân hơn bất cứ ai thế nhưng giờ đây họ lại giao phó nó cho Hank.

"Xin lỗi… mọi người."

Lời từ biệt của anh chỉ nhận lại những cái gật đầu và nụ cười nhẹ.

"Tính bỏ chạy sao! Các ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng để các ngươi làm vậy sao!"

Alaskan gào lên, rồi lao đến như mãnh thú.

"Muốn chạm vào đội trưởng sao? Bước qua xác bọn ta trước đã!"

Năm hiệp sĩ cùng lúc lao vào hắn.

"Vướng víu! CÚT RA CHO TA!"

Một cú vung tay đơn giản của hắn dễ dàng chẻ đôi một người hiệp sĩ cùng giáp ma lực như thể một miếng đậu phụ.

"Tên khốn!" Hai người còn lại cùng chém vào cổ hắn—

CLANG!

Cả hai lưỡi kiếm khựng lại như đâm phải thép ròng.

“Vô dụng!"

Khoảng khắc tiếp theo đầu của cả hai người hiệp sĩ đều rơi xuống. Thân thể không đầu của họ lảo đảo rồi đổ gục.

"Tên quái vật!"

Hai người hiệp sĩ cuối cùng dồn toàn bộ ma lực của bản thân vào lưỡi kiếm mà đâm về phía Alaskan.

Thế nhưng đến khi nhận ra thì họ lại chỉ đâm vào khoảng không trung trống rỗng trước mặt.

Phập!

Từ khi nào… hắn đã ở sau lưng.

“Gaahhh!” – “Urghhh!”

Cả hai người bị đánh bay lên không.

Mau tuôn ra xối xả từ sau lưng họ.

Hank nhìn thấy tất cả thế nhưng anh lại chẳng thể làm gì.

Cắn chặt răng anh dùng toàn bộ sức lực xuống đôi chân run rẩy của mình để bỏ chạy.

Anh không thể để cơ hội mà những người đồng đội đã phải dùng cả sinh mạng để tạo ra bị lãng phí.

Thế nhưng… ngay từ đầu cơ hội bỏ trốn của Hank đã chằng hề có.

Một mũi tên lao tới với một tiếng gió rít khủng khiếp xuyên thủng đùi trái của anh và để lại một chiếc lỗ lớn trên đó. Cơ thể anh mất đi sức nâng đỡ từ đôi chân liền đồ gục xuống. Một tay chống đất, một tay giữ lấy Maria, Hank gượng đứng.

Tại sao ngươi không từ bỏ?

Tên Alaskan đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.

Một cú đá vào mặt – Hank bay ngược, đập xuống đất.

“Không còn hy vọng nào cho ngươi đâu. Hehehe…”

Lại một cú đá. Hank vẫn ôm lấy Maria, thân mình làm tấm khiên.

Từng khúc xương trong cơ thể anh như nát vụn, cơn đau khủng khiếp mà anh đang trải qua dường như có thể lấy đi nhận thức của anh bất kì lúc nào. Tuy nhiên Hank vẫn cứ thế mà bảo vệ Maria trong vòng tay của mình.

"Đúng là một tên cứng đầu mà."

Một cú sút nữa thổi bay Hank về phía những cái xác và vũng máu của những người đồng đội của anh.

Anh có thể thấy... đôi mắt vô hồn và lạnh lẽo của họ.

‘Xin lỗi mọi người. Tôi đã khiến sự hi sinh của mọi người trở nên vô dụng rồi.’

Tất cả… là lỗi của anh.

Đối phương biết rõ tuyến đường mà xe ngựa sử dụng cũng như đã quét sạch đội trinh sát. Chúng chắc chắn phải có thông tin trong nội bộ ở một mức độ nào đó. Nếu vậy tuyến đường bí mật này hắn cũng đã bị chúng phát hiện.

Tại sao anh lại chẳng thể nhận ra điều đơn giản như vậy.

Anh không xứng đáng để trở thành đội trưởng của họ.

Anh không xứng đáng để họ trao toàn bộ niềm tin và hi vọng.

Anh không xứng đáng để có thể gánh vác trên vai mạng sống mà những người đồng đội của anh đã gửi gắm.

“Tại sao ngươi còn cố gắng? Mau khóc lóc cầu xin đi. Mau van xin ta tha mạng như cách loài người yếu đuối các người hay làm đi!"

Giọng của Alaskan rít lên như lưỡi dao mài trên đá, độc địa và đầy khoái trá. Hắn cúi xuống, nhìn Hank bằng ánh mắt khinh bỉ. Nụ cười méo mó nở trên khuôn mặt phủ đầy chiến tích, như thể hắn đang tận hưởng từng giây phút quyền lực này.

Tất cả loài người hắn từng gặp… đều sẵn sàng phản bội, sẵn sàng quỳ gối để sống sót. Được đứng trước sinh mạng kẻ khác, được nghe lời van xin vô vọng từ nạn nhân… từ lâu đã trở thành một trò tiêu khiển yêu thích của Alaskan. Và nếu lời cầu xin của một hiệp sĩ mạnh mẽ như Hank chắc chắn phải đặc biệt hơn bất cứ thứ gì hắn từng thưởng thức.

Hắn tự hỏi lời cầu xin từ Hank sẽ mang theo giai điệu nào đây?

Là tiếng khóc nức nở? Tiếng gào thét trong thống khổ? Hay những lời rủa xả nghẹn ngào trong bất lực? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến lòng hắn rạo rực.

Thế nhưng…

Phụt!

Một bãi nước bọt nặng nề bay thẳng vào mặt hắn.

Alaskan sững lại.

“…Thằng khốn này!”

Không kìm được cơn giận, hắn tung một cú đá mạnh như búa bổ vào lưng Hank, khiến cơ thể đẫm máu của anh văng thẳng vào thành cỗ xe ngựa phía sau.

"Nếu nhà ngươi muốn chết đến vậy! Để ta tiễn ngươi một đoạn!"

Gã lao tới rồi dùng móng vuốt sắc bén của mình mà liên tục chém vào tâm lưng của Hank. Mỗi nhát cắt là một lần máu và thịt văng tung tóe, mỗi cú vung là một hồi chuông tử thần dội thẳng vào cơ thể đã kiệt sức. Hank nghiến răng. Cả thân thể đã tê dại vì đau đớn, nhưng bàn tay anh vẫn ôm chặt lấy Maria, che chắn cô khỏi mọi nguy hiểm phía sau.

"Đã vậy… thì ta đành phải giết ngươi thôi vậy."

Alaskan lùi lại một bước. Mắt hắn rực sáng khi ma lực đỏ rực bao phủ lấy toàn bộ cánh tay. Một cú vung thôi cũng đủ xé xác Hank thành từng mảnh vụn.

Nhưng đúng lúc đó—

“D-Đừng lại!”

Giọng nói yếu ớt đó vang lên, như tiếng chuông gió mỏng manh giữa cơn giông bão.

Hắn quay phắt đầu lại, đôi tai dỏng lên như thú hoang nghe thấy mùi máu mới.

Một tên nhóc đang đứng đó, ngay cạnh cỗ xe. Đôi tay run rẩy nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hướng về phía hắn trong một tư thế đầy vụng về.

Yếu đuối. Nhỏ bé. Đáng thương.

Tên nhóc đó… chắc chắn là đứa con còn lại của Công tước Battenberg. Một trong hai vật chứa tiềm năng được Diablos đánh dấu.

Một thất bại không hơn không kém.

Trong mắt Alaskan, thằng nhóc chẳng khác gì một con kiến—thậm chí còn tệ hơn cả một con sâu đất. Một cú đạp của hắn là đủ nghiền nát nó không thương tiếc.

Nhưng…

Ánh mắt của nó—không hề run rẩy.

Không sợ hãi. Không trốn tránh.

Một ánh nhìn thẳng, lạnh và tuyệt đối không dao động.

Thú nhân, với bản năng hoang dã của mình, luôn kính sợ và tôn thờ sức mạnh. Với chúng, ánh mắt là tuyên ngôn của kẻ mạnh—là sự thật không thể chối cãi.

Và cái ánh mắt của kẻ mạnh ấy… lại đến từ một thằng nhóc loài người?

Alaskan cắn răng, ma lực trong người gầm lên giận dữ.

Một thằng nhóc yếu đuối… dám nhìn hắn như thế?

Hắn chắc chắn sẽ nghiền nát ánh mắt đó. Dập tắt nó cho đến khi trong mắt nó chỉ còn lại một thứ duy nhất—nỗi sợ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

cho tới cuối chương thì main mờ nhạt thật đấy, gần đúng chuẩn mob rồi :))
Xem thêm