Hành Trình Cây Thế Giới.
S.Soo AI + Cậu Mực
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Hành Tinh Viola.

Chương mở đầu: Hoàng Hôn.

0 Bình luận - Độ dài: 1,624 từ - Cập nhật:

Những đám mây u ám che khuất ánh mặt trời, đang chậm rãi lặn xuống sau rặng núi xa xăm. Ánh sáng cuối ngày nhạt nhòa, đổ xuống vùng đất bị tận thế tàn phá sau một thời gian dài. 

Xung quanh chỉ còn những bức tường đổ nát, gạch đá mục ruỗng vùi lấp trong bụi đất. Dây leo ngoằn ngoèo bò lên từ các kẽ nứt, vươn mình như đang tìm kiếm sự sống trong thế giới cằn cỗi này. Cả không gian như bị bao phủ bởi một tấm màn nhuốm màu đỏ sẫm.

Ngắm hoàng hôn trên mảnh đất bị tận thế vùi dập không thương tiếc này… đã trở thành thói quen hằng ngày của tôi.

Nơi đã từng là một thành phố nhộn nhịp, giờ đây ngoài những làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi lạnh lẽo và cô đơn. Tôi khẽ thở dài, tự hỏi trong đầu. ‘Mình đã sống leo lắt thế này bao lâu rồi nhỉ?’

Lại một ngày ảm đạm nữa trôi qua. Tôi mỉm cười gượng, ánh mắt lướt qua bầu trời đã hóa xám chì. 

Bỗng nhiên... một chấm đen bất ngờ lướt ngang qua những tầng mây. Cơ thể tôi cứng đờ, đôi mắt nheo lại để cố gắng nhìn rõ hơn. Không kìm được dòng suy nghĩ hiện lên trong tâm trí. ‘Sinh vật biến dị?... Hay là… thứ gì khác?’

Một hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong tâm trí, như một làn sóng đánh thức thứ cảm xúc đã ngủ yên suốt bao năm. Niềm hy vọng nhỏ nhoi bị chôn vùi từ lâu, giờ lại rục rịch trỗi dậy.

Chưa kịp nghĩ kỹ, tôi đã vô thức bước theo vật thể kỳ lạ ấy. Đôi chân sải ra ngày càng rộng. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó, để xác nhận, liệu đó có thực là điều tôi đã chờ đợi suốt bấy lâu... hay chỉ là tôi đang tự ảo tưởng.

Cái bóng kia đang dần khuất xa, nếu tôi chậm lại có lẽ sẽ không thể đuổi kịp. Môi tôi mấp máy, thầm thì một từ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy:

“Cánh…”

Vừa dứt lời, một cơn đau dữ dội bùng lên từ sâu trong xương bả vai. Tôi cắn chặt răng chịu đựng cơn đau nhức. Đôi cánh dơi vươn rộng một cách mạnh mẽ, xé rách lớp thịt mềm tìm đường thoát khỏi cơ thể tôi. Nhưng rồi cơn đau tan dần, nhường chỗ cho sự sảng khoái như tiếp thêm một sức mạnh mới sau lưng. 

Khung xương đen kịt, sắc bén như những thanh kiếm, vươn dài và bao phủ bởi lớp da mỏng manh, căng lên như đôi cánh loài dơi. Đôi cánh to lớn mở rộng ra, vỗ mạnh vào không khí, tạo ra tiếng gió sắc rít lên trong khoảng không.

Nhưng tôi cũng hiểu, mọi sức mạnh đều có giới hạn của nó. Dù đôi cánh này đã mở rộng hết cỡ, nó vẫn không thể đưa tôi đến gần vật thể trên cao ấy. 

Tôi đã bay một quãng đường khá dài mới tới được đây. Ánh trăng yếu ớt, không đủ sức soi tỏ mọi thứ bên trong. Nhưng điều đó chẳng thể ngăn cản tôi, từng ngọn cỏ, từng khung sắt, từng mảng tường đổ nát vẫn hiện rõ mồn một trong tầm mắt. Đây là đặc quyền mà kẻ biến dị nào cũng có.

‘Thứ đó chắc chắn ở bên trong…’ Tôi nghĩ vậy, nhưng cũng không chắc hoàn toàn. Tôi chỉ bay theo phương hướng tôi thấy mà thôi.

Nơi này… quá đỗi quen thuộc với tôi. Có lẽ, nếu phải gọi tên thì đây chính là nhà - nơi tôi được sinh ra. 

Tôi men theo con đường mòn tiến sâu vào bên trong. Ánh mắt không ngừng quét qua từng ngóc ngách, tìm kiếm dấu vết vật thể ban chiều.

Tiến vào sâu hơn, cuối cùng cũng tìm thấy thứ ấy. Nhưng nó không giống như những gì tôi từng hình dung, to lớn hơn so với những sinh vật biến dị biết bay, nhưng nhỏ hơn tàu bay trong ký ức tinh thể.

Tuy vậy, những thiết bị bên trong khiến tôi thêm phần chắc chắn. Đây thực sự là một chiếc tàu bay cỡ nhỏ. Cấu trúc và vật dụng tuy đã có vài điểm khác biệt, nhưng vẫn mang dáng dấp của công nghệ cũ. Có lẽ thời gian đã trôi quá lâu… một số đã được nâng cấp.

Nhưng điều khiến tôi chắc chắn hơn cả là ‘mùi máu’. Thoang thoảng, mỏng nhẹ, vẫn còn vương trong không khí. Những vệt máu nhỏ loang lổ còn đọng lại trên sàn,. Tôi cúi người hít một hơi thật sâu mùi hương từ vệt máu. Cơ thể tôi rạo rực như bị kích thích, là mùi máu tươi mới của con người. Trước đó không lâu, rõ ràng đã có người ở đây.

“Họ đã trở về… phải không?” Niềm hy vọng mơ hồ ngọ nguậy trong tâm trí tôi.

Lần theo mùi hương hấp dẫn, tôi đi vào khu nghiên cứu cũ. Một nơi đã sụp đổ, hoang tàn, nằm im lìm trong bóng tối dày đặc. Tôi dừng lại trước một căn phòng cũ. Nó vẫn còn khá vững chãi so với những nơi khác đã sụp đổ gần như hoàn toàn. Ở đây chỉ có một mảng tường không còn nguyên vẹn, được che lấp bởi tấm thép gỉ sét dựng nghiêng, như một sự cố gắng giấu đi những gì bên trong. 

Mùi máu nồng đậm bên trong khiến tôi phải kìm nén từng nhịp thở, từng điệu nhảy trong tâm trí. Tôi ghé mắt vào lỗ hổng, nhìn vào bên trong.

Cảnh tượng trước mắt không khác mấy so với suy đoán của tôi. Một người đàn ông nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, cánh tay thì bị cắt cụt. Băng bó qua loa bằng băng gạc nhưng không thể ngăn dòng máu thấm ra ngoài. 

Bên cạnh, một người phụ nữ không ngừng giúp anh ta lau mồ hôi trên trán, có lẽ là đang lên cơn sốt.

Đôi mắt tôi mở to, cơ thể dâng lên một niềm hưng phấn kỳ lạ. Đầu óc tôi hơi quay cuồng, cơn thèm khát máu thịt khiến mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Tôi cố gắng nén lại, dùng những ký ức đã thu thập được từ con người suốt thời gian dài để làm dịu tâm trí, tìm lại sự tỉnh táo.

Nhớ lại những ngày đầu khi tôi mới thức tỉnh. Khi đó, tôi không nhìn thấy gì cả. Chỉ có thể nghe được những âm thanh quanh mình và học hỏi ngôn ngữ của con người qua những câu chuyện mà họ kể với nhau mỗi ngày.

Nhớ lúc ấy, tôi đã nghĩ mình là một phần của họ, một cây cổ thụ khổng lồ, âm thầm bảo vệ họ trong những ngày đầu của tận thế. Họ cho tôi những câu chuyện, còn tôi đáp lại bằng quả mị trên cơ thể tôi và nuôi sống họ. Dần dần tôi bắt đầu xem họ như gia đình của mình. Tôi yêu thích những câu chuyện và họ yêu thích quả mị của tôi. 

Trong sâu thẳm, tôi luôn mong một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy họ, được chạm vào những con người ấy. ‘A! Khoảng thời gian đó… tôi nhớ nó quá.’

Vào lúc đó, cơn thèm khát máu thịt cũng điên cuồng kiểm soát cơ thể tôi. Không ngừng thì thầm.

‘Giết chúng…’

‘Ăn chúng…’

‘Hấp thụ chúng…’ 

Thứ ấy lại xuất hiện rồi. Tôi bất giác dùng hai tay giữ chặt đầu mình lại. Cố gắng xua đuổi cái phần đen tối nhất ra khỏi tâm hồn mình. Rõ ràng tôi đã chôn sâu nó xuống tận nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, nhưng dường như máu thịt của hai người bên trong lại lần nữa khiến nó tỉnh giấc.

‘Sức mạnh, và máu thịt của họ sẽ khiến ngươi thăng cấp và trở nên mạnh mẽ hơn.’

Âm thanh văng vẳng trong đầu khiến đầu óc tôi quay cuồng. Nó giống như đến từ một vùng đất u tối nào đó, hoặc là niềm khát khao từ trong tâm hồn mình.

‘Tại sao ta lại muốn làm một kẻ vô hồn chỉ biết ăn và tìm kiếm sức mạnh cơ chứ. Ta không muốn, ta muốn làm một kẻ có cảm xúc. Cút ra khỏi đầu ta ngay.’

Cơn tuyệt vọng trong tâm hồn như muốn xé tôi ra từng mảnh, đau đớn, tuyệt vọng, mơ hồ giữa sự lựa chọn sức mạnh hay cảm xúc.

Những ký ức của con người từ tinh thể mà tôi từng hấp thụ đang dần hiện lên trong tâm trí, rõ rệt và mơ hồ cùng một lúc. Gương mặt quen thuộc, giọng nói dịu dàng, những câu chuyện lần lượt hiện ra như những thước phim quay chậm.

Chúng như những cơn sóng lớn, từng đợt, từng đợt, xô bồ và không ngừng vỗ về phía tôi. Đấu tranh trong tâm trí càng lúc càng gay gắt, khiến tôi không thể kiểm soát cơ thể. Khẽ rên lên một âm thanh trong vô thức. 

"Ha..." Tiếng rên phát ra từ cổ họng, khe khẽ nhưng nặng nề. Khuôn mặt tôi nhăn lại, căng thẳng và đầy đau đớn, mỗi giây đều là một cuộc đấu tranh không ngừng giữa thiện và ác. Vốn là kẻ ác, giờ đây lại khát khao làm người thiện.

‘Buồn cười làm sao.’ Tôi thầm nghĩ, cười một cách chua chát.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận