Mộc Đế Thiên Hà
S.Soo AI + Cậu Mực
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Hành Tinh Viola.

Chương 19: Quả Cầu.

1 Bình luận - Độ dài: 2,490 từ - Cập nhật:

Hồng Mị đứng trong bóng tối, dõi mắt về trận chiến. Văn Lương quá rõ ràng đang ở thế hạ phong, sắp không trụ nổi nữa. Một cảm giác nóng rực trào dâng trong lồng ngực. Không thể chờ thêm nữa. Dù phải trả giá, dù có bị bại lộ, Hồng Mị cũng không thể để anh chết.

Cô bé khẽ nghiêng người, chuẩn bị lao ra.

“PẶC!”

Một vật gì đó đột ngột bay tới, đập thẳng vào thái dương như cú húc mạnh của thú dữ. Thân thể Hồng Mị bật nghiêng, văng sang một bên, đập mạnh xuống đất rồi lăn vào bụi cây.

“Ư…”

Một tiếng rên bật ra khỏi miệng. Hồng Mị chống tay xuống nền đất, gắng trụ dậy. Đầu hơi choáng váng. Một câu hỏi vụt qua tâm trí. 'Ai...? Ai vừa đánh lén...? Mình không nghe thấy tiếng động nào cả...'

Ngước mắt lên.

Ánh nhìn của cô bé đông cứng. Một khối cầu tròn trịa, trắng muốt như tuyết đầu mùa lon ton trước mặt. Toàn thân nó được cấu thành từ những sợi lông vũ mềm. Trên đỉnh mọc ra một chùm lông dài, xoè nhẹ như tua cỏ, đung đưa lặng lẽ theo gió. Không mắt, không mũi, không miệng. Chỉ là một hình cầu đơn độc, lơ lửng giữa không trung.

Nếu nó không đang tưng tưng như một quả bóng nhẹ không mang trọng lượng, Hồng Mị đã ngỡ rằng nó là món đồ chơi ai ném qua đây. Mỗi lần gần chạm đất, nó lại bật nhẹ lên, nảy đều như có lực đàn hồi.

Không rõ nó đến từ đâu. Không biết nó muốn gì. Nhưng nó đang tiến lại gần.

Hồng Mị nheo mắt, thân thể vô thức căng lại. Một thứ nghi hoặc dâng lên. Quả cầu tiếp tục nảy thêm vài nhịp, rồi dừng lại cách cô bé chưa đầy một sải tay. 

Bỗng, nó phát ra âm thanh:

“Chi chi chi… gr… Chi ha…”

Âm điệu nhỏ nhẹ, không giống bất kỳ chủng tộc nào mà Hồng Mị từng biết. Chỉ là những tạp âm méo mó, khó hiểu. Cô bé ngồi bất động. Ánh mắt khó hiểu dán vào sinh vật lạ. Hơi cau mày lại:

“Ngươi là thứ gì vậy? Ta không hiểu ngươi nói gì.”

Quả cầu trắng dường như hiểu được. Nó khẽ nảy lên một lần nữa, rồi bất động giữa không trung, như bị một sợi dây vô hình ghì lại. Những sợi lông mềm trên đỉnh đầu chợt chuyển động, nhẹ xoè ra như cánh hoa đang nở, hé lộ một khoảng trống đen nhánh ở trung tâm.

Hồng Mị hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt cảnh giác pha chút tò mò. Cô bé nhìn vào khoảng rỗng ấy, một vùng trống không, tối thẫm.

Vừa nhìn rõ, bên trong lập tức thay đổi. Trông giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ, tạo thành những vòng tròn lan ra từ trung tâm. Trong khoảnh khắc ấy, một vật gì đó bị phun ra từ bên trong, bắn thẳng về phía Hồng Mị.

“Phụp.”

Vật thể đập vào trán, khiến Hồng Mị khẽ giật mình, đưa tay ôm lấy. Cô bé ngước mắt lên, quả cầu đã thu lại chùm lông trên đỉnh đầu, trở về hình dạng tròn trịa ban đầu.

Quả cầu lông vũ lập tức kêu lên vài tiếng, rồi nhảy đến gần vật vừa rơi xuống đất. Khi đã lại gần, vật kia như bị một lực vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, đáp nhẹ lên chùm lông mềm nơi đỉnh đầu nó.

Xong việc, nó mới nảy đến gần Hồng Mị.

Trên đỉnh đầu là một quả mọng vàng nhạt, hình dáng méo mó tự nhiên như vừa bị ai đó bóp nhẹ. Trên cuống còn vương một sợi lá mảnh. Nó đong đưa nhè nhẹ trong không khí, như thể cũng đang lặng lẽ quan sát cô bé.

Quả cầu khẽ rung, phát ra âm thanh mơ hồ:

“Chi chi ha…”

Nó nảy nhẹ về phía Hồng Mị, liên tục tưng tưng, như thúc giục. Thỉnh thoảng, quả mọng lại khẽ chạm vào môi cô bé..

Hồng Mị chau mày, khẽ hỏi:

“Ngươi muốn ta ăn thứ này sao?”

Quả cầu lập tức trũng thấp, nảy nhẹ như đang gật đầu.

“Chi chi ha.”

Hồng Mị vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng không cảm nhận được địch ý nào từ sinh vật lạ lùng kia. Cuối cùng, cô bé đưa tay đón lấy quả mọng vàng và đưa vào miệng.

Ngay khi lớp vỏ chạm lưỡi, một dòng nước mát trong lan dọc cổ họng, rồi nhanh chóng dâng lên đỉnh đầu. Cơn choáng váng ở thái dương tan biến, để lại cảm giác tỉnh táo kỳ lạ như thể mọi giác quan vừa được gột sạch.

Tiếng 'chi chi ha' lại vang lên. Âm điệu của quả cầu vẫn không đổi. Nhưng lần này, không hiểu vì sao, Hồng Mị lại nghe ra được ý nghĩa trong đó. 

Cô bé thở ra, thì thầm với nó:

“Nghe thấy rồi… ta hiểu được rồi…”

Nghe được, nó tưng tưng lên nhanh hơn, như đang vui vẻ:

“Chi chi ha…” (Nghe thấy rồi hả? Vậy ngươi là thứ gì vậy?)

Hồng Mị nhíu mày. Biểu cảm khẽ đổi không hẳn bực, nhưng rõ ràng chẳng vui. Ai lại hỏi kiểu đó với người mới gặp chứ?

“Ta đang bận. Đừng làm phiền. Lúc khác nói.”

Dứt lời, cô bé quay đầu nhìn ra phía Văn Lương. Ở khoảng trống ngoài kia, người đàn ông ấy đã gục trên nền đất lạnh. Dường như đã bất tỉnh, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy vạt quần của tên cường hoá.

Hồng Mị nghiêng người, định lao ra, nhưng quả cầu lập tức chắn trước mặt, lơ lửng ngay tầm mắt, giọng nghiêm lại:

“Chi ha ha…” (Ngươi ra đó là sẽ chết đấy. Để ta giúp.)

Ánh mắt Hồng Mị trầm xuống. Hỏi ngắn gọn:

“Bằng cách nào?”

Quả cầu không đáp. Nó lại xoè phần đỉnh đầu, phun ra một quả thứ hai, một khối tròn màu tím âm u, to cỡ nắm tay trẻ con, tỏa ra mùi ngai ngái như lá mục pha khói.

Hồng Mị đón lấy, ngón tay siết nhẹ lớp vỏ mềm. Còn đang ngờ vực, quả cầu đã lên tiếng:

“Chi chi…” (Ném quả này vào đám kia. Bên trong có khói mê, chúng sẽ hít phải. Một lúc sau sẽ ngất đi.)

Hồng Mị không vội ném. Cô quay đầu, giọng nhỏ dần:

“…Nhưng người nhà của ta?”

Quả cầu dường như đã lường trước, liền nói ngay:

“Không sao. Đợi bọn chúng ngất, ngươi dùng vỏ quả này, ép lấy một giọt nước cho người đó uống. Người đó sẽ tỉnh lại ngay.”

Hồng Mị nhìn quả kỳ lạ trên tay, rồi lại nhìn nó, ánh mắt bán tín bán nghi:

“…Thật?”

Quả cầu nảy khẽ trong không trung, thay cho gật đầu. Một tiếng chắc nịch bật ra:

“Thật! Lừa ngươi làm gì chứ. Lẹ lên, người kia sắp chết rồi.”

Không chần chừ, Hồng Mị thu người, lách nhanh vào bụi cỏ gần đó. Rồi vươn tay, ném mạnh. Quả màu tím rít gió, vẽ một đường cong trên không trung, rồi rơi xuống giữa hai kẻ bắt cóc và Văn Lương.

Ngay khi chạm đất, nó vỡ ra. Một làn khói trắng đục bốc lên, mờ như sương sớm, nhanh chóng lan rộng, bao trùm cả ba người vào bên trong.

Tên cường hóa quát lớn:

“Có độc! Nín thở!”

Nhưng muộn rồi. Mắt cả hai khựng lại, đồng tử run nhẹ, rồi mí khép xuống nặng nề. Cơ thể đổ xuống đất, nằm bất động.

Hồng Mị tròn mắt. Hiệu quả vượt ngoài dự đoán. Không đợi lâu, cô bé lao vào đám khói. Quả cầu trắng hốt hoảng nảy theo, phát ra chuỗi âm thanh cuống quýt:

“Chi chi chi... ha!” (Ê đợi tui với!)

Nhưng không nhảy được bao xa, thì dừng lại. nó sợ hãi đám lửa đang lan đến.

Hồng Mị mặc kệ, không quay đầu. Ngừng thở, dấn thẳng vào làn khói đang phát tán. Lách người kéo Văn Lương ra khỏi vùng khói. Cố gắng kéo lê càng xa đám lửa đang lan dần đến. Bàn tay còn tiện nhặt lấy vỏ quả vụ, nhét vào trong áo.

Ra đến nơi, cô bé khụy gối tách miệng Văn Lương ra. Bóp mạnh vỏ quả vụ. Một giọt nước nhỏ, trong như sương mai rơi vào khoang miệng anh. Quả cầu trắng nhảy đến sau lưng Hồng Mị, thò đầu ra, thận trọng quan sát.

Văn Lương từ từ hé mắt, mệt mỏi nhìn vào gương mặt nhỏ quen thuộc. Thì thào:

“…Mị Mị… May quá… Cháu không sao…”

Hồng Mị giữ lấy đầu anh, thì thầm:

“Cháu không sao. Chú đừng ngủ. Cảnh sát sắp đến rồi.”

Văn Lương khẽ cong khoé môi. Dường như còn điều gì muốn nói, nhưng chưa kịp cất lời, anh chỉ thở ra một hơi mỏng… rồi thiếp đi trong vòng tay cô bé. Hồng Mị khẽ lay, rồi quay phắt lại. Ánh mắt trở lạnh nhìn vào quả cầu lông vũ nọ:

“Chú ấy sao vậy? Ngươi nói sẽ không sao mà!”

Quả cầu trắng lắc lư, lúng túng phát ra mớ âm thanh lộn xộn:

“chi ha... chi chi...” (Không phải tại quả vụ của tôi đâu! Ông ấy bị đánh nhiều quá!)

Ngọn lửa lan rất nhanh.

Hồng Mị ngoái đầu. Đám cháy lớn đã bò nhanh đến chỗ hai kẻ bắt cóc. Chúng vẫn nằm im, không hay biết rằng nguy hiểm đang gần kề.

Không chần chừ, cô bé lần nữa đứng dậy, nghiến răng kéo lê thân thể to lớn của Văn Lương ra xa. Từng bước chậm, chỉ dừng lại khi sức nóng của ngọn lửa không còn đuổi tới họ nữa.

Đúng lúc ấy, tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Cảnh sát lao vào cánh đồng gần chỗ họ. Ánh lửa lập lòe hắt lên bóng người đang tiến đến. Họ chia nhau dập lửa, đột nhập vào trong tìm người bị nạn. Hai người khác cầm đèn quét quanh khu vực gần đấy, tìm kiếm sự sống.

Hồng Mị cũng lao ra, gọi lớn. Cô bé dẫn họ quay lại, nơi Văn Lương đang nằm. Hơi thở anh yếu dần, tựa như chỉ còn một sợi mong manh níu lấy sự sống.

Vừa thấy người lạ, quả cầu trắng lập tức thu mình lại, ép thành một sợi lông vũ mềm. Nó chui tọt vào áo cô bé, biến mất, không để lại dù chỉ một tiếng động.

Một cảnh sát tiến tới đỡ lấy văn lương, sờ nhẹ vào mạch đập trên cổ anh. Rồi lập tức lấy lọ thuốc trị thương sơ cấp, đổ vào miệng Văn Lương. Sau đó mới nhanh chóng chuyển anh lên xe cứu thương, phóng thẳng về bệnh viện.

Hai kẻ bắt cóc vẫn còn bất tỉnh giữa ngọn lửa. Thuốc mê của quả vụ mạnh không tưởng, khiến cả hai hôn mê sâu, hoàn toàn vô thức dù thân thể đang bị thiêu đốt.

Khi đội cứu hỏa đưa họ ra, cả hai đều đã cháy xém. Tên cường hóa còn thở, nhưng yếu ớt, toàn thân bỏng nặng. Hắn vẫn mê man như thể không hay biết chuyện gì đã xảy ra. Tên pháp sư thì chỉ còn lại một cái xác nóng bỏng không hồn. 

Ở bệnh viện, Hồng Mị đứng ngoài phòng cấp cứu, không nói một lời. Bộ đồ ngủ dài, dính đầy đất cát kèm theo ít lá khô. Đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu. Ánh mắt trầm mặc dán xuống nền gạch trắng, toàn thân như mắc kẹt trong mớ suy nghĩ rối mù.

Hành lang bệnh viện im vắng, trắng xoá, lạnh lẽo. Một cảnh sát tiến tới. Dừng trước mặt cô bé, anh cúi người hỏi nhỏ:

“Cháu có biết những kẻ đó là ai không?”

Hồng Mị lắc đầu, không đáp. Ánh mắt trống rỗng vẫn không di chuyển. Nghĩ về chúng, lại nghĩ về Văn Lương, một cảm giác hối hận len lỏi. Hồng Mị đã lợi dụng anh như một con cờ. ‘Chú ấy… đã dùng tính mạng để bảo vệ mình.

Ban đầu, Hồng Mị chỉ nghĩ đơn giản. Chỉ cần Văn Lương biết chuyện, rồi báo cảnh sát hoặc tìm Hội Arcane trợ giúp. Bọn chúng muốn giữ cô bé sống, ắt phải có lý do. Nhưng Hồng Mị không ngờ tới, anh lại chọn cách tự mình đuổi theo. Cầm chân bọn chúng, dùng thân mình đổi lấy thời gian… chờ đến khi có người đến cứu.

Viên cảnh sát nhìn cô bé thất thần, thở dài vỗ vai an ủi Hồng Mị. Thầm nghĩ. ‘Chắc là sợ quá độ…’

Anh không hỏi thêm gì nữa. Chỉ để lại ánh mắt thương cảm, rồi cất bước rời đi.

Sợi lông trắng trong ngực khẽ động đậy. Nhưng Hồng Mị cũng mặc kệ. Tâm trí cô bé đang rối như mớ tằm, gia tộc Chino, thế giới ngầm, những kẻ theo đuổi… Tất cả mọi chuyện cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô bé không khỏi nhiều lần thở dài.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Mãi đến gần sáng, bác sĩ mới rời khỏi phòng cấp cứu. Văn Lương được chuyển sang phòng bệnh. Hồng Mị lập tức theo sát, lẽo đẽo bước sau chiếc giường đẩy.

Họ dừng lại ở một phòng trống. Văn Lương vẫn đang truyền dịch, toàn thân được băng bó kỹ lưỡng.

Sau khi ổn định anh lên giường, bác sĩ quay sang Hồng Mị, hỏi:

“Trong nhà không có ai ngoài cháu sao?”

Hồng Mị khẽ gật đầu. Rồi như không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên, hỏi:

“Bác sĩ... cha cháu không sao chứ?”

Bác sĩ thở dài: 

“Vết thương khá nghiêm trọng. May mà cảnh sát kịp dùng thuốc trị thương sơ cấp nên mới giữ được tính mạng đến bệnh viện.”

Dặn dò thêm vài câu, bác sĩ rời đi. Căn phòng trắng xoá, chẳng còn âm thanh nào ngoài hơi thở nhè nhẹ của Văn Lương. Trên giường, anh nằm bất động. Cả người quấn băng kín mít, không có lấy một miếng chỗ lành lặn.

Hồng Mị bước tới. Đặt tay lên lớp băng thô ráp. Đôi mắt xanh ngọc lục khẽ run. Từ khoé mắt, một giọt nhựa rơi xuống. Đặc sánh, dính nhớp, như máu của cây. Là giọt lệ đầu tiên tự động rơi xuống.

Với cây cối, nước bên trong cơ thể là sinh mệnh. Vậy mà hôm nay, cô bé đánh rơi nó chỉ vì một câu nói và một hành động… 

“Là con gái của ta….”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Văn lương bị đánh vậy mà còn giữ đc tính mạng ko để lại hậu quả á hay là ông bác sĩ cố ý ko nói vậy, tui thấy văn lương bị đánh vậy chắc phải bị nội thương rồi bị phế luôn chứ
Xem thêm