Mộc Đế Thiên Hà
S.Soo AI + Cậu Mực
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Hành Tinh Viola.

Chương 20: Viên Viên!

1 Bình luận - Độ dài: 3,076 từ - Cập nhật:

Văn Lương vẫn chưa tỉnh. Hồng Mị cũng không rời đi. Cô bé ngồi đó, lặng lẽ nhìn anh cho đến trưa hôm sau. Bác sĩ, y tá thay nhau ra vào, kiểm tra nhịp tim và tình trạng của anh. Nhưng chỉ biết lắc đầu nhìn cô gái nhỏ trơ mắt ngồi đó, bất động. Chẳng ai đánh thức được cô bé khỏi cơn dằn vặt trong lòng.

'Rốt cuộc… tại sao?'

Hồng Mị không hiểu nổi. Tình cảm giữa người với người, thật sự có thể nặng tình đến thế sao? Nếu biết sớm hơn… dù có bị bại lộ, cô bé cũng sẽ không để anh trở thành công cụ.

Hồng Mị cứ thế dán mắt vào anh, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Nỗi hận với Chino cuộn lên, như một cơn thủy triều. Không còn là phẫn uất đơn thuần. Mà là nhận thức rằng, chỉ có sức mạnh, mới bảo vệ được gia đình của mình.

“Khụ… khụ…”

Thân thể như tê dại suốt một đêm dài, tiếng ho nhỏ nhẹ từ giường bệnh khiến Hồng Mị giật mình. Văn Lương đã tỉnh. Sau nửa ngày hôn mê.

Hồng Mị bật dậy khỏi ghế, áp sát người vào thành giường. Đôi tay bé xíu với lên. Cô bé hoảng hốt chạm vào bàn tay anh, giọng gấp gáp:

“Cha… cha không sao chứ? Để con gọi bác sĩ!”

Văn Lương mở hờ đôi mắt, mệt mỏi nhìn về phía giọng nói phát ra. Nhưng cơ thể anh cứng đờ không thể động đậy. Môi mắt máy, khẽ đáp:

“Cha… không sao… Con… có bị… thương không?”

Hồng Mị mím môi, đôi mắt ngậm ngùi cúi xuống. ‘Đến giờ phút này rồi… cha vẫn chỉ lo cho mình.’ Cô bé nhẹ giọng trấn an, nhưng vẫn không dám nhìn Văn Lương:

“Con không sao. May mà chú cảnh sát đến kịp. Cha nghỉ ngơi đi, để con đi gọi bác sĩ.”

Nói xong, Hồng Mị quay đi. Bước thẳng ra ngoài. Khi trở lại, bên cạnh cũng xuất hiện thêm một vị bác sĩ. Sau một lượt kiểm tra sơ bộ, ông nhẹ gật đầu:

“Không sao cả. Chỉ cần nghỉ ngơi, uống chút nước hoặc cháo loãng trước. Cháu đừng lo quá.”

Rồi quay sang Văn Lương, mỉm cười:

“Anh có cô con gái hiếu thảo thật đấy.”

Dù toàn thân còn đau nhói, không thể động đậy. Văn Lương vẫn gắng gượng đáp lại một tiếng:

“Cảm ơn… bác sĩ.”

Sau đôi lời nói, bác sĩ rời đi. Lúc này, Hồng Mị mới dần thả lỏng. Cô bé ở lại bên anh, không rời nửa bước. Mọi người xung quanh đi ngang qua đều xuýt xoa khen ngợi:

“con bé ngoan thật.”

“Ừ ừ. Nhỏ xíu mà biết chăm sóc cha mẹ, biết lo toan từ sớm.”

Văn Lương cũng không khỏi tự hào. Từ ánh mắt, dáng vẻ Hồng Mị mỗi lần chăm sóc cho anh, tất cả đều thể hiện sự chân thành. Cô bé không nói nhiều, nhưng từng cử chỉ đều cẩn trọng, nhẹ nhàng như sợ làm anh đau. 

Có đôi khi, mấy vị bác sĩ y tá cũng khen ngợi không ngớt:

“Có đứa con gái mát lòng mát dạ thật đấy, hẳn là thương cha lắm.”

Anh chỉ cười, không giải thích. Không biết từ khi nào, anh đã xem Hồng Mị là con ruột. Một đứa con gái hiếu thảo và xinh đẹp, tựa như món quà bất ngờ từ thượng đế.

Những ngày Văn Lương nằm viện, người trong khu nhà cũng ghé thăm không ít. Cũng đem đến không ít đồ cho hai cha con dùng. Cháo trái cây là nhiều nhất.

Hồng Mị dần mở lòng, để ý đến tình làng nghĩa xóm. Lặng lẽ ghi nhớ từng gương mặt, từng cái tên, từng món đồ nhỏ được họ đem đến. Trong lòng khẽ dấy lên nỗi biết ơn. ‘Nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp họ.’

Ba ngày sau, Linh Lung trở về.  

Cô lao thẳng vào bệnh viện. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, đôi mắt đục ngầu vì thiếu ngủ trong suốt thời gian làm nhiệm vụ. Đến bên giường bệnh, cô cúi thấp người, bàn tay run khẽ chạm vào mép chăn mỏng phủ trên người Văn Lương: 

“Văn Lương… ông không sao chứ?” Giọng cô bật ra, khàn khàn.

Trên giường, Văn Lương vẫn nằm im, cơ thể băng bó gần kín, chỉ còn khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra ngoài. Văn Lương hơi động đậy. Nhẹ giọng đáp:

“Tôi không sao… bà đừng lo.”

Cô ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ vuốt mái tóc rối của Hồng Mị. Giọng trầm xuống:

 “Tôi mới rời đi có mấy ngày… suýt nữa thì không thể thấy hai người nữa rồi.”

Sau đôi lời thăm hỏi cả hai người. Linh Lung tìm gặp bác sĩ và cảnh sát. Từ họ, cô biết được toàn bộ diễn biến sau vụ bắt cóc. Tên cường hóa được kéo ra khỏi đám cháy trong tình trạng nguy kịch, lập tức được cấp cứu.

Nhưng vết bỏng lan khắp người, cùng lượng khói hít vào quá lớn... Dù đã dùng thuốc trị thương sơ cấp, nhưng vẫn không thể kéo dài sự sống cho hắn. Cuối cùng, hắn vẫn không qua khỏi. Chết chỉ vài giờ sau khi vào viện.

Cuộc điều tra thân phận nhanh chóng xác nhận. Cả hai tên đều là anh hùng cấp 1. Tuy nhiên, động cơ bắt cóc Hồng Mị, cũng như mọi manh mối liên quan, đều bị cắt đứt. Trên người chúng không để lại bất kỳ dấu vết hữu dụng nào.

Sau khi đối thoại với Linh Lung cũng không có manh mối nào tiến triển. Cảnh sát cũng bất lực. nhưng vẫn đang tiến hành điều tra thêm. 

Linh Lung ở lại đến chiều, sau khi biết được Hồng Mị đã ở đây suốt ba ngày, cô không khỏi xót xa nhìn cô bé. ‘hẳn là sợ hãi ở một mình lắm.’ 

Nhìn đứa trẻ đang thất thần, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông nằm bất động trên giường bệnh, Linh Lung lặng lẽ bước tới. Cô cúi người, đặt tay lên vai Hồng Mị, giọng dịu lại:

“Chú Lương không sao đâu. Con đừng lo. Nhìn vậy thôi chứ không nghiêm trọng. Về nhà trước nhé? Mai mẹ đưa con đến thăm.”

Hồng Mị không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình. Ba ngày không tắm, những ngón tay trắng hồng đã lem nhem, vết bẩn bám chặt kẽ móng. Cô bé khẽ túm lấy góc áo, mân mê như một thói quen.

Văn Lương nhìn thấy, khẽ hắng giọng. Dù giọng yếu ớt, vẫn chứa chút dịu dàng của một người cha:

“Mị Mị à, cha không sao. Con về nghỉ một hôm đi, mai lại tới. Có cô y tá giúp cha rồi, được không?”

Cô bé lúc này mới khẽ gật đầu, dạ một tiếng ngoan ngoãn. Rồi nắm lấy tay Linh Lung đứng dậy.

Nhưng Linh Lung vẫn đứng yên tại chỗ, sững người. Ánh mắt cô dao động, khó hiểu nhìn Hồng Mị, rồi lại quay sang Văn Lương như không thể tin vào điều mình vừa nghe.

Hồng Mị nhẹ kéo tay cô, giục khẽ. Cô mới định thần lại, ấp úng:

“À… à ừ.”

Linh Lung dắt tay Hồng Mị, rời khỏi bệnh viện lạnh lẽo, nơi nồng mùi thuốc kia.

Trời đã sẩm tối khi cả hai về với. Trong lúc Linh Lung lúi húi dưới bếp chuẩn bị bữa tối. Hồng Mị thì tắm rửa, thay đồ rồi leo lên chiếc giường quen thuộc. Thò tay vào trong áo, rút ra chiếc lỗng vũ đã nằm im suốt ba ngày qua. Cô bé đặt nó lên lòng bàn tay, thì thầm:

“Ra đây đi.”

Lông hồng như hiểu ý, khẽ rung một cái. “Phụt” một tiếng rất nhẹ, nó nhân ra vô số lông vũ rồi ghép lại thành một cục bông tròn vo như mới ngày đầu gặp, nảy tưng tưng trong không trung.

“Chi chi ha…” Nó phát ra tiếng kêu quen thuộc.

Lạ thay, lần này Hồng Mị lại không hiểu nó nói gì. Cô bé nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt khó hiểu:

“Không hiểu ngươi nói gì.”

Quả cầu lông vũ như đã lường trước tình huống ấy. Nó lấy ra một quả màu vàng. Hồng Mị nhớ lại lần đầu gặp nhau, cũng sau khi ăn quả mọng màu vàng này. Cô bé mới hiểu được nó đang nói gì. Không do dự, Hồng Mị cầm lấy và ăn vào. 

Ngay lập tức, quả cầu hỏi:

“Nghe ta nói gì không?"

Hồng Mị gật đầu:

 “Ừm, nghe thấy.”

Nó nhẹ thở ra, rồi nói một cách nghiêm túc:

 “Quả Thấu Ngôn chỉ có tác dụng trong mười hai tiếng thôi. Ta cũng không còn nhiều đâu đấy."

Hồng Mị im lặng, nhìn nó kỹ hơn, rồi hỏi:

“Ngươi là thứ gì?”

Lông vũ nảy tưng tưng, tỏ vẻ khó chịu. Giọng như hờn dỗi nói:

 “Ngươi mới là thứ gì ấy. Mùi trên người ngươi rất lạ."

Hồng Mị cúi đầu, hơi khịt khịt mũi ngửi thử cơ thể mình. sau một lát mới nghi ngờ nhìn về phía nó, giơ tay khẽ búng vào quả cầu:

“Hừm, ta thì có chỗ nào lạ chứ?” 

Quả cầu nhảy lùi về sau tránh né ngón tay hồng mị. Rồi nhảy qua trái phải, rồi nhân lúc sơ hở lại áp lại gần, kề sát vào người Hồng Mị như thể đang… hít hà. Dù chẳng có mũi, nó cứ như thật sự đang đánh hơi.

“Hum… hum… Thật sự rất khác lạ. Ngươi có mùi ghê ghê, nhưng cũng có mùi thơm thơm. Xung quanh đây… mọi người đều như vậy. Nhưng mùi thơm trên người ngươi là độc nhất."

Hồng Mị càng nghe càng không vui. Đưa tay chụp lấy đầu nó, giọng như tranh luận, non nớt của một đứa trẻ:

“Ý ngươi là gì? Ta rất bình thường. Rất tốt. Được không?”

Quả cầu bị chộp lấy, kêu oai oái, vùng vẫy trong tay Hồng Mị:

“Oái! Đừng nắm tóc ta! Lâu lắm mới mọc được đấy! Ngươi rõ ràng đang dậm thớt chém cá a! Thả ra, thả ra!"

Nghe vậy, Hồng Mị buông tay, khoé miệng khẽ cong lên. ‘Đáng yêu phết đấy chứ’. Nghĩ vậy, cô bé đổi chủ đề, cố gắng tìm hiểu thêm:

“Nói đi, ngươi là gì?”

Quả cầu lông vũ được thả ra. Nó lơ lửng giữa không trung, mấy cọng lông lưa thưa trên đầu cũng ngoe nguẩy như thể đang kiểm tra xem có bị rụng sợi nào không. Sau khi thấy số lượng đầy đủ, nó mới thôi lầm bầm:

“Ờ thì… cái này ta không nói được. Liên quan đến tông tộc ta."

Hồng Mị có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng lại thôi. Nghĩ một lát, cô bé đổi sang chuyện khác:

“Tại sao ngươi lại nói ta có mùi khác lạ?”

Lông vũ đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên, thân thể lại nhè nhẹ nảy lên, như đong đưa theo gió:

“Ta không biết. Đấy là bản năng rồi. Tộc ta có thể ngửi ra mùi của kẻ khác, họ thuộc tộc nhân gì. Đợt nọ ta nghe đồn có một chủng tộc lạ di cư tới, mùi rất ghê tởm. Ta tò mò quá, trốn đi xem thử. Rồi lúc gặp ngươi trong rừng… mùi ngươi còn lạ hơn nữa."

Hồng Mị cười cợt:

“Ngươi trốn nhà đi, không sợ bị ta bắt ăn sao?”

Quả cầu không có vẻ gì sợ hãi, chỉ khẽ lùi lại, có vẻ ngán cảnh bị túm đầu thêm lần nữa. Nó nói:

“Ngươi bắt không được ta đâu. Nhưng hỏi thật… ngươi là thứ gì vậy?"

Hồng Mị thoáng ngập ngừng, rồi chậm rãi đáp:

“Ta là con người, chẳng phải sao? Nếu không phải, thì sao ta lại có cha mẹ, có gia đình… phải không?”

Quả cầu im một lát, rồi khẽ nói:

“Cũng đúng… Nhưng mùi thơm trên người ngươi, ta thích. Dù còn ít, nhưng mấy hôm nay nồng hơn rồi đó."

Nghe đến đây, Hồng Mị chợt nhớ đến những quả mị đang treo nơi vực trắng. ‘Mùi nồng hơn... quả mị vàng lần trước xem cũng sắp chuyển màu hoàn toàn. Có khi nào liên quan đến nó?’

Hồng Mị xoa cằm suy nghĩ, nhắc nó đừng làm ồn. Rồi nhắm mắt, thân thể nhẹ bẫng, linh hồn như đang thả trôi trên dòng nước. Trong khoảnh khắc, cô bé đã bước vào vực trắng.

Tiến gần đến cây cổ thụ - bản thể gốc. Trên tán lá, vài quả mị đã đổi màu, đúng là có quả đã chín. Hồng Mị bay lên, chọn lấy hai quả, một quả vàng, một quả đỏ, rồi trở về ý thức.

Khi Hồng Mị mở mắt, hai quả mị từ không trung đột ngột hiện ra trên tay lòng bàn tay. Cô bé giơ chúng lên trước mặt quả cầu lông vũ, nghiêng đầu hỏi:

“Ngươi nói mùi thơm thơm và mùi hôi hôi… là hai quả này phải không?”

Quả cầu lông vũ rụt rè tiến lại gần. Mới khịt nhẹ gần quả mị đỏ, toàn thân giật nảy, lập tức lùi thẳng về phía sau như ghét bỏ:

“Đúng đúng… Mùi này tởm quá… Đem nó tránh xa ta ra…"

Hồng Mị khẽ cười trước phản ứng của nó, rồi đặt quả mị đỏ xuống giường. Giơ tay còn lại, đưa quả mị vàng tới trước mặt. Nó ngửi ngửi mấy cái. Đúng lúc ấy, mấy cọng lông trên đầu đột nhiên ngoe nguẩy, như đang nhảy múa vì phấn khích:

“Đúng mùi này rồi! Đây là mùi thơm mà ta ngửi thấy! Nhưng… ngươi lấy nó từ đâu vậy?"

“Không nói cho ngươi biết.”

Hồng Mị rụt tay lại, không chút thương tiếc. Nhìn quả cầu trước mặt cứ dán mắt vào quả mị vàng, ánh mắt cô bé lấp lóe chút hứng thú. Khẽ nhướng mày, nhả giọng trêu chọc:

“Muốn ăn? Không thể nào.”

Quả cầu lông vũ lập tức luống cuống:

“Ấy ấy đừng thế! Cho ta đi! Ta biết nhiều lắm! Sau này ta đi theo ngươi! Ngươi chia quả này cho ta được không? Mỗi ngày ba quả làm thù lao…"

Hồng Mị nhướng mày cao hơn, bất mãn. Thấy vậy nó vội bào chữa câu nói của mình:

“Không, mỗi ngày một quả cũng được…"

Cô bé lập tức nhíu mày, môi trề ra tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng. Quả cầu như rối lên, gấp gáp:

“Đừng, đừng! Ngươi trả bao nhiêu cũng được mà…"

Lúc này Hồng Mị mới giãn lông mày, lạnh nhạt hỏi:

“Ta không cần người hầu. Ngươi đừng mơ tưởng nữa. Ngươi là thứ gì, tên gì, có năng lực gì ta còn chưa biết. Sao ta lại thu nhận ngươi chứ?”

Quả cầu như hiểu ra gì đó. Nó khẽ lùi ra sau một chút, rồi ngẩng cao đầu. Lông trên đỉnh đầu dựng lên rồi lại ngả ra sau, mang vẻ vô cùng kiêu ngạo:

“Ta tên Viên Viên! Nhưng ta là vĩ đại nhất! Kẻ hèn như ngươi chẳng qua chỉ xứng làm hầu cận cho ta mà thôi! Vậy ngươi còn không mau đem quả mị vàng kia dâng lên?!”

Hồng Mị nhìn nó, khóe môi khẽ giật. 'Nó bị điên à?’

Nghĩ thế, cô bé lập tức đặt cả hai quả mị lên đùi, dùng hai tay ôm lấy, biểu hiện rõ ràng, ‘không cho.’

Quả cầu thấy thế, có vẻ cũng nhận ra là mình vừa... gáy sớm. Không doạ được con nhóc này. Nó lập tức đổi giọng, lắp bắp:

“Đừng mà! Ta thật sự rất mạnh! Ta có thể ngửi mùi, phân biệt được chủng tộc của họ! Ta còn có… không gian trữ vật, hơi nhỏ một chút. Sau này ta giữ đồ cho ngươi cũng được! Nhưng quả màu đỏ thối kia thì không nha!”

Hồng Mị như đã hiểu hơn về nó. Viên Viên đúng là có chút công dụng, năng lực cất giữ đồ đạc như một khoảng không gian thu nhỏ. Sau cùng, cả hai thống nhất điều kiện. Ba ngày cho một quả mị vàng. Dù có hơi miễn cưỡng, nhưng Viên Viên vẫn vui vẻ gật đầu.

Nó không thể để lộ thân phận thật, nên lúc bình thường chỉ biến thành một sợi lông vũ, dính lên búi tóc của Hồng Mị. 

Trước đây, Linh Lung từng có lúc rảnh rỗi giúp cô bé cột tóc. Sau này, mẹ nuôi bận rộn dần, Hồng Mị đành tự búi củ tỏi đơn giản, gọn gàng trên đỉnh đầu. Giờ có thêm sợi lông vũ kia, nhìn qua không khác gì một tiểu thư nhỏ, xinh xắn mà đoan chính.

Tuy chỉ là một sợi lông, nhưng Viên Viên vẫn có thể trò chuyện. Chỉ khi cần sử dụng không gian, nó mới trở về hình dạng cục bông mềm mại kia.

Từ khi có Viên Viên, Hồng Mị cũng quyết định học ngôn ngữ của nó. Quả thấu ngôn đã gần hết tác dụng, thời gian không còn dài. Cô bé dành riêng một quyển sổ nhỏ, cẩn thận viết lại từng từ Viên Viên dạy. Sau này sẽ từ từ học thuộc.

Tối đó, Linh Lung sau khi nấu xong thức ăn liền mang đến bệnh viện. Trước khi đi còn đưa Hồng Mị sang nhà hàng xóm đợi. Tránh việc bắt cóc lần nữa xảy ra.

Đến khi linh lung đến đón, Hồng Mị mới có thể trở về căn phòng của mình, tiếp tục tu luyện. Trước đây, cửa sổ luôn mở toang vào ban đêm, giờ đây luôn khóa kín. Tránh có kẻ dòm ngó và lẻn vào trong đêm.

Hồng Mị đặt ra mục tiêu mới. ‘Trước buổi học thần bí tuần này, phải thanh lọc đủ bốn mươi phần trăm ma khí. Đồng thời, xin được tháo vòng kiểm soát.’

Hồng Mị từng nghĩ sẽ giấu đi năng lực của mình. Nhưng giờ, im lặng không còn là lựa chọn. Chino hiện tại khá im ắng vì cảnh sát đang gắt gao điều tra. Nhưng chúng sớm muộn cũng sẽ quay lại.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chết rồi viên viên bị lừa qua cam, cái này có khi còn đáng sợ hơn cam nữa chứ😞 tội bé quá định cầu xin cho bé mà thôi ko liên quan đới tui nên kệ🙃
Xem thêm