• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Truyện - Phía sau những trang sách

Chương 01 - Extra Record: Viếng mộ (p.1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,036 từ - Cập nhật:

□□/□□/□□□□

"Alice Xavia, với các tội danh thực hành bùa chú dị giáo, lừa gạt con chiên vô tội, báng bổ sự uy nghiêm của Chúa."

"Nhân danh Ngài, ta tuyên án: Tử Hình"

"Mang ả phù thủy này đi treo cổ cho ta! Ngay lập tức!"

Một buổi chiều hè, tại một ngôi làng hẻo lánh đâu đó nơi đất Mỹ, mưa đã rơi trên mặt đất khô cằn. Cũng ngày hôm ấy, người phụ nữ đẹp như hoa đó, đã chẳng còn có thể ca hát dưới cơn mưa nữa.

==========

30/4/2014

- Thị trấn Evemore, Springfield, Bắc Mỹ -

Xoạt, xoạt

Một người phụ nữ đứng tuổi đang cúi mình quét những đám lá rụng trên nền đất. Bà mặc một bộ đầm với họa tiết hoa không hợp thời lắm, hông đeo tạp dề trắng, cánh tay và khuôn mặt nhăn nheo do năm tháng lấm tấm mồ hôi. Dù cơ thể khó chịu nhưng bà không hề than vãn lấy một tiếng mà tiếp tục công việc của mình, như thể đó chính là ước nguyện của bà ấy.

"Vẫn chăm chỉ như ngày nào nhỉ, Abigail."

Một giọng nói trầm nhưng lạnh lẽo cất lên sau lưng bà. Đó là một cậu trai thoạt nhìn khá trẻ tuổi với mái tóc cắt tỉa gọn gàng, nhưng lại vận trên mình một bộ áo choàng vừa không hợp tuổi vừa nóng bức hơn cả bà. Cơ mà, có vẻ giống như tông giọng của mình, cậu ta chẳng hề thấy khó chịu vì cái tiết trời oi bức này lắm.

"Ôi, cậu đến rồi sao, □□□□." – Abigail nở một cười, những vết nhăn cong cong theo nụ cười của bà.

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó!" – Cậu trai trầm giọng, tỏ vẻ khó chịu.

"Ah, xin lỗi, tôi vẫn chưa quen với cái tên mới đó lắm." – Bà đỏ mặt cười trừ, có phần bẽn lẽn của thiếu nữ - "Schuldiger, đúng chứ? Cậu thấy mệt không, vào nhà ngồi nghỉ đi, vừa hay tôi có mấy lá trà ngon lắm!"

"Hừ, thôi được."

Schuldiger đáp lời, giọng điệu dù vẫn lạnh lẽo nhưng đâu đó lại lộ ra vẻ giận dỗi trẻ con, dù chỉ một thoáng. 'Cậu ấy vẫn như vậy.' Abigail vừa cười tủm tỉm vừa nghĩ rồi sau đó từ từ dẫn Schuldiger vào trong.

Đó là một căn nhà không lớn lắm mang chút cổ kính, tường gạch đã bám đầy những dây leo hoa hồng note72397. Cho dù là vậy thì nó vẫn toát lên vẻ sống động vốn có, đủ để thấy rằng người chủ đã chăm sóc căn nhà này tốt đến nhường nào. Phía trong là một gian phòng khách đơn sơ: một bộ bàn ghế sofa đơn giản, một chiếc lò sưởi bằng đá kiểu cũ cùng một vài bình hoa nho nhỏ. Trên tường ngoại trừ vài ba bức ảnh gia đình thì đều là những tiêu bản hoa khô hoặc lá cây theo mùa. Một căn phòng vô cùng ấm cúng.

"Mời ngồi, mời ngồi. Trên bàn có chỉ có chút bánh trái linh tinh thôi, chờ tôi chút nhé."

Nói đoạn bà cầm lấy chiếc ấm nước rỗng rồi lục tục đi vào bếp. Schuldiger nghe vậy cũng chẳng ngại ngùng gì mà thoải mái ngồi xuống sofa bằng một tư thế mà cá chắc là ngoại trừ bà Abigail ra ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vừa ngả ngớn vừa gác chân lên bàn thì nào ai có thích được đây?. Schuldiger cũng thừa biết điều này, nhưng cậu tất nhiên là không quan tâm, dù sao bà ấy cũng chứng kiến như này quá nhiều lần rồi. 'Đến người quen mà còn phải diễn nữa thì dẹp luôn đi.' – Vừa nghĩ cậu vừa tọng một chiếc bánh quy bơ trên bàn vào miệng. Hơi ngọt nhưng cũng không đến mức khiến cậu thấy khó chịu.

"Xin lỗi vì để cậu phải chờ, trà tới rồi đây!"

Abigail chậm rãi tiến đến, trên tay là khay trà bánh đơn giản. 'Mùi hương hoa quả thoang thoảng đặc trưng, là hồng Trà.', Schuldiger nghĩ. Là một người ghét đắng, tất nhiên cậu chẳng hề ưa thích gì vị trà, chỉ trừ duy nhất Hồng Trà. Ấy thế mà mặt cậu vẫn nhăn lại khi bà Abigail bước đến, cứ như trên tay bà là cái gì đó rất đáng ghét. Và dĩ nhiên là bà Abigail cũng nhận ra điều này.

"Schuldiger?"

"Đứng nguyên đó."

Bằng một cái vẫy tay đầy thanh lịch theo đánh giá của Abigail, khay trà trên tay bà tự rời khỏi đó và bay đến chỗ của Schuldiger. Sau đó, cứ như có một lực vô hình điều khiển, chúng nhẹ nhàng bày trí lần lượt lên trên mặt bàn, một tách cho khách một tách cho chủ, rồi tự động rót đầy. Bánh quy bơ trên đĩa cũng được thay bằng những chiếc macaron đủ màu.

"Nếu đã cảm thấy khó chịu thì đừng gắng sức quá, dẫu sao khách của cô cũng đâu có bị què." – Schuldiger càu nhàu.

"..."

Không khí chợt đông cứng trong chốc lát. Abigail không nghĩ rằng bà sẽ bị phát giác ra sớm như vậy. Tất nhiên, bà không hề cảm thấy gì tiêu cực từ lời cậu mà thay vào đó bà lại thấy biết ơn hơn. Biết ơn vì 'cậu ấy chưa từng thay đổi'.

"Để cậu phải chê cười rồi." – Bà cười cười, bàn tay vẫn còn hơi run – "Nào, thử chút đi. Là của con dâu tôi gửi đó."

Nghe vậy, Schuldiger cũng chẳng khách sáo nữa. Ngay khi cậu vừa nhấp một ngụm, mùi vị thanh ngọt tinh tế ngay lập tức xâm nhập rồi lấp đầy khoang miệng, hòa hợp với mùi hương vốn có mà tạo nên một trải nghiệm diệu kì.

"Quả thật là trà ngon, con dâu bà biết chọn đấy." – Schuldiger cất lời khen ngợi, dù giọng điệu vẫn không nhẹ nhàng cho lắm.

"Đúng chứ? Con bé thật sự rất giỏi trong những việc như vậy." – Abigail bắt đầu mơ màng – "Lần trước con bé đã tự mình dắt thằng con trai đầu gỗ của tôi đi chọn bộ ấm tách trà này đấy. Nếu không phải nhờ vậy thì tôi chẳng dám nghĩ thằng nhóc đó định tặng tôi cái gì nữa."

Nói rồi bà cười khúc khích đầy hạnh phúc, như thể điều đó thật sự đang diễn ra trước mặt bà. Nhưng chợt bà ngừng lại rồi ngước nhìn Schuldiger, mặt lộ rõ vẻ áy náy.

"Xin lỗi, đáng lẽ ra..."

"Đừng nói gì cả."

Schuldiger lên tiếng chặn lời Abigail, không khí xung quanh cậu như muốn đóng băng lại theo cậu vậy.

"Cô không định dùng nó sao? Cô hiểu rõ rằng bản thân sắp không chịu được nữa còn gì."

"Tôi nào có xứng đáng với thứ ơn huệ lớn lao đó..." – Abigail cúi đầu, ánh mắt đượm buồn – "...nhất là sau những lỗi lầm tôi đã phạm phải?"

"Cô chưa từng có lỗi. Kẻ có lỗi là chúng, không phải ai khác cả."

"Kể cả vậy cũng không thay đổi được rằng chính tôi đã tiết lộ điều đó. Nếu tôi không nói ra, có lẽ Ngài ấy sẽ..."

"Đủ rồi."

Rầm

Schuldiger đập xuống mặt bàn, bàn tay trắng muốt nắm chặt lộ rõ những đường gân xanh. Không khí căn phòng một lần nữa lại ứ đọng, bức bối. Một người còn trẻ, một người đã già, chẳng có ai trong hai người phá vỡ cái sự ứ đọng đấy. Cho đến khi...

"Bà nội ơi?"

Một giọng nói non nớt vang lên từ sau cánh cửa chính. Đó là một đứa nhóc tầm 3, 4 tuổi mang mái tóc nâu sáng cùng đôi mắt màu ngọc bích giống hệt Abigail. Dựa trên bộ quần áo trẻ em mà đứa trẻ mặc, không khó để đoán đây là một bé trai.

"Henry? Sao con lại ở đây? Cha mẹ con đâu?" – Abigail vội vàng bước đến bên cạnh đứa bé, cẩn thận hỏi han.

Schuldiger quan sát đứa nhóc, từ ngoại hình cho đến những thứ mơ hồ hơn như Mạch Ma Thuật. Đây vốn không phải điều hay ho gì, nhưng vì vài vấn đề nên xui xẻo thay, nó lại trở thành thói quen khó bỏ của cậu.

'Cơ thể khỏe mạnh, không tiềm ẩn bệnh tật di truyền. Khí huyết lưu thông cũng tốt, không có dấu hiệu của việc rối loạn trao đổi chất. Mạch Ma Lực tuy chưa thức tỉnh nhưng độ ổn định cao, trong 10 năm nữa sẽ khó mà gặp vấn đề nghiêm trọng gì... Nếu có người hướng dẫn tốt thì có lẽ thằng nhóc sẽ rất phù hợp với con đường Ma Thuật.'

"Không được bắt nạt Bà nội!"

Đột nhiên đứa trẻ vùng ra khỏi vòng tay rồi đứng chắn trước mặt người bà, hướng về Schuldiger mà hét lớn. Điều này bất ngờ tới mức cả cậu lẫn bà Abigail đều đơ mất mấy giây mới hoàn toàn hiểu việc gì đang diễn ra.

"K, không. Cháu hiểu nhầm rồi Henry, bà đâu có bị bắt nạt gì đâu."

"Bà nói dối, chính mắt cháu trông thấy tên người xấu đó dọa nạt bà." – Đứa nhóc tên Henry đó lớn giọng phản đối – "Chính mắt cháu thấy tên người xấu đó đập tay vào bàn trà rồi lớn tiếng với bà!"

"K, không phải vậy đâu. Nghe bà nói nào Henry..."

"Người xấu cút đi!"

Trước hành động của đứa cháu mình, Abigail không cách nào ngăn bản thân nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Schuldiger. Bà biết, người đó một khi đã tức giận thì không thể có chuyện gì tốt đẹp diễn ra cả.

"Hô, thằng nhóc cũng chẳng nói sai lắm."

Trái với viễn cảnh trong đầu Abigail, Schuldiger chẳng những không tức giận mà trong ánh mắt cậu còn lộ ra một tia thích thú cùng... hoài niệm sâu kín. Nhưng rất nhanh, tia cảm xúc kia đã bị giấu đi. Khôi phục vẻ mặt vô cảm, Schuldiger cất tiếng:

"Xòe tay ra."

Dù rằng đang mang ác cảm nhưng Henry vẫn không tự chủ mà làm theo lời của Schuldiger. Cũng phải thôi, đâu dễ gì mà kháng cự được lời phép mê hoặc của một phù thủy chứ?

"Cầm lấy đi"

Schuldiger đứng dậy, tay lấy ra một chiếc túi vải rồi nhẹ nhàng thả nó xuống lòng bàn của cậu nhóc. Dù miệng túi đã buộc chặt nhưng từ sau lớp vải vẫn có thể ngửi thấy thoang thoảng một mùi thảo mộc.

"Cái này..." – Abigail ngẩn ngơ nhìn túi thuốc trong tay cháu mình, bà vẫn chưa thể theo kịp nhịp độ của sự việc vừa rồi.

"Muốn vứt nó đi hay làm gì thì tùy, tôi không quan tâm. Nhưng nếu cô muốn sống tiếp thì liệu mà uống nó, liều lượng ghi sẵn ở trong rồi đấy."

Nói rồi cậu bỏ đi, để lại hai bà cháu ngỡ ngàng mà ngồi đó.

==========

Giữa thung lũng lộng gió, có một cây sồi lớn cô đơn giữa tràng cỏ. Và dưới tán cây cô đơn đó, có một tấm bia đá nhỏ khắc một cái tên: Alice Xavia.

"Người ác lắm đấy Thầy à, mà có lẽ người cũng chẳng biết đâu."

Schuldiger tay vừa dọn dẹp bãi cỏ lởm chởm, miệng vừa càu nhàu.

"Người bảo con phải yêu thương lấy họ, nhưng con nào có thể làm vậy khi trong con chẳng còn chút yêu thương?"

Kí ức như thác đổ, khơi lại những đắng cay xưa cũ.

Ngày đó, mưa lành cứu lấy mặt đất héo hon.

Nhưng mưa đó là phúc lành của Chúa hay máu người vô tội?

Schuldiger không thể trả lời, mà cũng không có tư cách này. 

Chỉ có Ký Ức mới có thể...

(Còn tiếp)

Ghi chú

[Lên trên]
Hoa Hồng Leo: không chắc là có ai không biết không nhưng hoa hồng có loài thân leo nha. Bản thân chúng cũng có thể trồng thành giàn đó.
Hoa Hồng Leo: không chắc là có ai không biết không nhưng hoa hồng có loài thân leo nha. Bản thân chúng cũng có thể trồng thành giàn đó.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận