Ngoại Truyện - Phía sau những trang sách
Chương 02 - Extra Record: Viếng Mộ (p.2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,064 từ - Cập nhật:
[Đính chính: Nội dung sau đây xây dựng dựa trên sự kiện có thật, tuy nhiên không hề mang tính công kích vào bất cứ một cộng đồng tôn giáo nào. Vui lòng giữ cái đầu lạnh khi đọc và nếu có thể thì hãy tìm hiểu thêm về sự kiện "Thanh Trừng Phù Thủy", tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ hiểu lầm nào của bạn!]
==========================================================
"Thầy ơi, sao chúng ta lại đến đây vậy? Ở nhà với các chị không phải tốt hơn sao ạ? Con nhớ bánh táo của chị Evaline..."
"Ừ, ta cũng nhớ chúng lắm. Nhưng mà nơi này cần chúng ta, □□□□ à."
"Nhưng..."
"Đừng lo, làm việc tốt thì điều tốt sẽ đến với chúng ta thôi, bé mèo con à!"
Người phụ nữ xinh đẹp cười dỗ dành đứa trẻ bên cạnh, trong ánh mắt cô tràn ngập niềm vui và hạnh phúc
Nhưng...
Điều đang chờ cô ấy lại chỉ có ác ý trùng trùng....
==========
Từng có thời điểm, Thiên Nhiên như nổi cơn thịnh nộ làm hạn hán kéo dài, thiên tai triền miên. Đứng trước tai hoạ vượt quá khả năng, con người trở nên vô cùng yếu mềm và từ trong sự yếu mềm đó, hạt mầm "suy đồi" lại đâm chồi nảy lộc.
Thiên Chúa giàu lòng nhân ái, điều đó kể cả người ngoại đạo cũng biết rõ. Nhưng những tín đồ của Ngài thì lại là câu chuyện khác, giữa đàn cừu đâu ai nghĩ rằng có sói trong đó? Những kẻ sa ngã khỏi lời răn dạy đó núp bóng Ngài mà rao giảng những thứ sai lệch, truyền bá những thứ ác độc, một trong số đó chính là Sắc Lệnh Thanh Trừng Phù Thuỷ. Sắc lệnh đó yêu cầu phán xét và xử tử mọi kẻ thờ phụng thần thánh khác ngoài Thiên Chúa hay thực hành những nghi thức mà chúng coi là "tà ác", chỉ vì chúng cho rằng những tai hoạ này là do Thiên Chúa giáng xuống để trừng phạt tất cả. Một sắc lệnh mang đậm tính độc tài và vô lý, khác xa với sự nhân đạo của Chúa.
Vì Sắc Lệnh đó, hàng ngàn người vô tội đã phải bỏ mạng. Từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, cả xấu lẫn đẹp, chẳng cần biết cao sang hay quyền quý, chỉ cần bị cáo buộc thì vận mệnh coi như chấm dứt. Nỗi đau mà thứ đó để lại quá lớn, đến nỗi kể cả sau khi Sắc Lệnh bị bãi bỏ thì tiếng khóc oán than vẫn vọng lên từ lòng đất, chẳng thể yên nghỉ.
Châu Mỹ, lục địa non trẻ nhất, cũng nằm trong số đó. Dưới gót chân kẻ xâm lược, cái ch.ết cũng theo đó phủ bóng mảnh đất này, nếu phải so sánh thì có khi còn đáng sợ hơn cả những nơi khác. Rất nhiều người có thể dùng phép thuật hoặc điều khiển Ma Lực đã phải lưu vong để tránh tai hoạ nhưng vẫn không thể thoát khỏi dây thừng và giàn thiêu. Sau khi Sắc Lệnh được bãi bỏ, thương tổn mà lục địa này phải chịu lớn tới nỗi không thể tự chữa lành được nữa.
Bảo tồn dấu vết của Ma Thuật là bản năng của pháp sư và phù thuỷ, vậy nên không ít người đã đến và cứu giúp vùng đất này. Nhưng có lẽ đặc biệt nhất trong số họ chỉ có một, đó là một "Ma Nữ" xinh đẹp như hoa, giọng nói thánh thót như sơn ca và cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát tựa tiên nữ. Người phụ nữ đó dẫn theo học trò của mình đi đến khắp vùng lục địa đó, dùng sức mạnh "Ma Nữ" của mình để xua tan bệnh tật, xoa dịu nỗi đau và mất mát nơi cô đến. Từng nơi cô đi qua, dù cho có như nào, có đối xử tệ hại hay tiếp đón nồng nhiệt đi chăng nữa thì cô cũng đều đáp lại họ bằng lòng tốt và nụ cười chân thành.
Hành trình của cô kéo dài suốt ngày đêm, đi mãi đi mãi mà chẳng nghỉ ngơi, đến mức chưa có ai từng thấy cảnh "Ma Nữ" thiếp đi cả. Vậy nên người ta còn gọi cô bằng cái tên: "Ma Nữ Không Ngủ".
Những tưởng hành trình đó sẽ có một cái kết có hậu nhưng không, vận mệnh luôn biết cách để trêu đùa lòng người. Linh mục của một nhà thờ nơi "Ma Nữ" dừng chân vì đố kị và lo ngại trước sức mạnh của cô mà đã dùng quyền lực của mình đe doạ thôn nữ - một trong những người cô cứu giúp - phải làm chứng rằng cô là phù thuỷ.
Tất nhiên, với năng lực của cô thì hẳn chẳng cần phải lo lắng gì những điều như vậy, nhưng mọi sự chẳng bao giờ đơn giản cả. Hắn không chỉ mua chuộc, cưỡng ép dân lành mà còn bắt cóc học trò của cô làm con tin, doạ rằng sẽ giết hại đứa trẻ đó nếu cô không chịu đầu hàng. Không còn lựa chọn nào khác, cô phải thoả hiệp với hắn.
Ngày đó, một ngày hè nóng như thiêu như đốt, "Ma Nữ" đẹp như hoa bỏ mình dưới nanh vuốt suy đồi, dưới dây thừng của tội nghiệt. Nhưng ở giây phút cuối cùng đó, cô vẫn cất tiếng ca lay động lòng người, nở nụ cười tuyệt đẹp như thể chẳng có gì là oán giận, đau lòng cả.
Ngày đó, chẳng rõ là Thiên Chúa hay là vị Thánh Thần nào khác đã chứng kiến tất thảy, chỉ biết rằng Thiên Nhiên đã cất tiếng: mây đen phủ kín trời, trút xuống cơn mưa rào nặng hạt, mặt đất rúng động như than khóc, đến cây cỏ và chim muông cũng hoà âm vào khúc cầu siêu. Còn kẻ đó, tên Linh Mục biến chất đó, đã phải chịu sự trả thù đau đớn nhất mà không có lời gì diễn tả nổi. Kể cả những kẻ mù quáng nghe theo lời mê hoặc của hắn cũng chịu chung số phận dù cho có cầu khẩn Chúa cứu giúp thế nào.
Ngày đó, mưa lớn rửa trôi tất cả tội lỗi và khổ đau, chữa lành mọi bệnh tật trên mảnh đất mà Ma Nữ bỏ mình. Khi tất cả kết thúc, những người còn lại muốn tìm đến di thể của cô để an táng nhưng đã muộn rồi. Người học trò, Ma Nữ và kể cả người thôn nữ đều biến mất, cứ như họ đã tan vào làn mưa vậy. Thứ duy nhất còn lại của họ có lẽ chỉ là những đoá hoa xanh biếc không tên trổ bông khi mưa tạnh.
=========
"Thầy à, không biết Người còn nhớ Abigail chứ? Cái cô thôn nữ mà Người đã chữa bệnh cho ấy?"
Ngồi dưới tán cây, Schuldiger trò chuyện với tâm bia mộ. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, cơ thể nằm dài gối đầu bên bãi cỏ, thư thả lắng nghe tiếng gió rào rạt nơi thung lũng.
"Cô ấy hiện vẫn sống tốt và đã có gia đình rồi, đứa cháu của cô ấy cũng sở hữu tố chất phù hợp làm một Pháp Sư. Tiếc là có vẻ thằng bé ghét con lắm nên con chẳng thể làm thầy nó được rồi."
Cậu bật cười, tiếng cười đầy sảng khoái mà chỉ có lúc này cậu mới có thể để lộ ra. Nhưng rồi khi cậu ngừng lại, nét mặt lại lộ rõ vẻ buồn bã.
"Cô ấy vẫn như vậy, dù đã đến cái tuổi đó rồi nhưng vẫn bẽn lẽn như thiếu nữ trước mặt con, vẫn cứ luôn tự nhận lỗi vào thân mình dù chẳng làm gì sai cả..."
Cậu lại bật cười nhưng chẳng có chút ý cười nào, một tiếng cười mà tựa như tiếng khóc.
"Tại sao nhỉ, thưa Thầy? Chẳng phải Thầy luôn nói rằng làm điều tốt thì chúng ta cũng sẽ gặp được điều tốt sao? Rốt cuộc đã sai ở đâu chứ?"
Khuôn mặt cậu trai nhăn lại, tay vô thức muốn che đi đôi mắt. Nhưng từ trong khoé mắt cậu chẳng thể chảy ra một giọt nước mắt nào. Không, không giọt nước mắt nào còn có thể đọng trên gương mặt đó nữa, chẳng thể nào nữa. Nhưng rồi Schuldiger dần bình tĩnh lại rồi trở về trạng thái ban đầu, cứ như vừa rồi chẳng có gì xảy ra cả.
"Sinh mệnh cô ấy sắp đứt đoạn rồi, dù rằng Thầy đã cho cô ấy uống lọ thuốc trường thọ đó nhưng bản thân cô ấy lại chối từ nó, dẫn đến việc thuốc mất đi dược tính vốn dĩ nên có. Con đã đưa liều thuốc hỗ trợ rồi, dù không thể trị hoàn toàn nhưng ít nhất cô ấy sẽ có thể nhìn thấy cháu mình trong Lễ Thành Niên..."
Cậu ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói:
"Con ghét Nhân Loại, Người biết đấy, đến giờ vẫn vậy. Nhưng lần này con sẽ thử làm theo ý Người một lần: con sẽ chuyển đến một thị trấn phía Nam nước Đức, cái chỗ mà mệnh danh là thị trấn đẹp nhất mà nằm gần khu rừng Tauber ấy. Thú thật con chẳng hề muốn chọn nơi đó đâu, nhưng biết sao giờ, mỗi chỗ đó đủ điều kiện với giá thành đủ rẻ thôi à. Nếu mà con không được nữa thì chắc con chuyển hẳn vào Linh Giới sống cho khoẻ quá!"
Nói rồi cậu đứng dậy vươn vai một cái, sau đó rút ra một bó hoa xanh biếc từ trong không trung và đặt nó trước tấm bia mộ.
"Người luôn thích hoa lưu ly, đúng chứ? Vậy nên đây là quà tạm biệt của con. Có thể sau này con sẽ không thể đến đây được nữa nên cái này có thể coi là quà từ biệt luôn được, ha?"
Schuldiger cười bông đùa, mặt có chút buồn bã. Những cơn gió giống như hiểu ý mà nhẹ nhàng vỗ về lấy cậu. Không, ngay từ ban đầu chúng đã luôn vỗ về an ủi cậu, giống như người mẹ đang vỗ về đứa con mình vậy. Bản thân Schuldiger cũng nhận ra điều đó.
"Con biết điều này đã muộn rồi nhưng mà đây là điều Người luôn muốn, nên là..."
"Tạm biệt, Mẹ."
Chớp mắt, cậu trai trẻ đã biến mất, không chút âm thanh hay hình bóng nào còn lưu lại cả, chỉ còn bó hoa xanh biếc mang tên "Xin đừng quên tôi" nằm ngay ngắn trước bia mộ.
==========
2/6/2017
—Rothenburg ob der Tauber, Đức—
"Này này, từ từ thôi! Có chuyện gì là ta kệ xác mấy đứa đấy!"
Schuldiger ngồi dưới bóng cây, cố gắng lớn tiếng cảnh cáo. Nhưng mà có vẻ hai tiểu quỷ một vàng một đỏ kia hoàn toàn không coi trọng lời cảnh cáo này của cậu lắm.
"Chú yên tâm, bọn cháu không bị gì được đâu! Lynne yếu nhớt à, sao làm cháu bị thương được!"
"Xin thầy đừng lo lắng, chỉ có tên ngốc Luka mới để bị thương bởi mấy chuyện vặt vãnh này thôi."
"Haizzz, số tôi khổ vậy trời" - Schuldiger thở dài thườn thượt.
Rồi cậu tựa mình vào thân cây. Bầu trời hôm nay trong xanh không chút mây mù, gió mát nhè nhẹ thổi bay cái nóng mùa hè. Một tiết trời bình thường nhưng cũng thật đẹp, không biết vì bản thân nó hay do cậu thấy vậy nữa.
"Có lẽ, con hiểu được một chút cái gọi là tình yêu thương rồi, Mẹ à..."
Dưới sự vỗ về của những cơn gió, Schuldiger thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng trong tâm trí cậu giờ đây là một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ.
Dưới bóng cây sồi, mèo lớn say ngủ
"Mèo ơi mèo à, ngủ ngon mèo nhé.
Ác mộng đêm nay, ta bắt đi rồi."
"Mèo ơi mèo à, ngủ ngoan mèo nhé.
Mộng đầy hoa thơm, mèo con vui đùa."
==========================================================
(Còn tiếp)


0 Bình luận