Tập 01 - Thì Hiện Tại
Chương 18 - Record No.18: Lớp học bổ túc (p3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,841 từ - Cập nhật:
5/6/2017
Căn bếp nhỏ đượm ánh sáng vàng, hệt như một góc trú ẩn tĩnh lặng giữa thế giới rộng lớn hỗn loạn.
Schuldiger xắn tay áo, để lộ cổ tay rắn chắc với những vết sẹo mờ nhạt — tàn tích của những năm tháng không bao giờ yên bình. Anh lấy từng trái ngô nếp ra khỏi rổ, rửa sạch dưới dòng nước mát, động tác kiên nhẫn và thành thục. Những sợi râu ngô mảnh như tơ vương trên mặt đá lạnh, được anh gạt đi gọn gàng, không chút do dự.
Cầm lấy con dao sắc, Schuldiger nghiêng lưỡi dao, nhẹ nhàng bào từng lớp hạt ngô khỏi lõi.
Tiếng dao lướt qua những hạt ngô chắc mẩy vang lên đều đều, tạo nên một thứ âm thanh giản dị, dễ chịu hơn bất kỳ bản nhạc nào anh từng nghe.
Anh gom lõi ngô vào một chiếc nồi lớn, đổ hai bát nước, thả vào bó lá dứa xanh mướt, rồi bắc nồi lên bếp. Nước trong nồi sôi dần lên, phả ra mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ, ẩn dưới lớp hơi nước mờ mịt. Trong lúc chờ nước sôi, Schuldiger cẩn thận pha bột sắn dây với nước theo tỉ lệ 1:3, khuấy đều tay. Ánh sáng từ chiếc đèn treo phản chiếu trên bát nước, long lanh như những mảnh gương vỡ.
Bất cứ ai khi nhìn thấy điều anh đang làm đều sẽ biết món ăn đang được chuẩn bị kia tên là gì. Đó chính là Chè Ngô Nếp, một món ngọt truyền thống trong ẩm thực Việt Nam. Câu hỏi là: Tại sao anh lại nấu món này? Và tại sao lại tự mình nấu thay vì nhờ người khác làm?
Đầu tiên, đơn giản vì Schuldiger muốn ăn nó, nhất là khi thời tiết đột nhiên nóng hơn bình thường như vậy. Có lẽ người phương Tây sẽ quen với kem hoặc một số món pudding hơn, nhưng là một người gốc phương Đông thì anh ưa thích món này hơn. Chắc chắn không vì mấy món kia ngọt quá hay nhạt quá không hợp vị gì đó đâu.
Và cũng không phải để làm vì người khác đâu, tiện làm dư thì đem chia thôi!
Thứ hai, Schuldiger tự làm tại vì mình anh biết và có thể làm món này. Không biết lý do vì sao nhưng dù là một hầu nữ đạt chuẩn, Schattena lại có chướng ngại với việc làm đồ ngọt, vậy nên anh phải tự mình xử lý. Hơn nữa, nếu tự làm thì thành phẩm sẽ hợp ý bản thân và có ý nghĩa hơn, vậy nên tội gì lại không chứ?
Chợt, một ý nghĩ vụt qua đầu anh. Nếu Adrian mà thấy cảnh mình lom khom trong bếp, lụi cụi bào ngô, rồi còn nắn nót khuấy bột như thế này, chắc chắn hắn sẽ cười ngặt nghẽo đến đau bụng.
Có thể gã còn trêu chọc thêm vài câu, đại loại như “Ông anh lạnh lùng khét tiếng giờ hóa thân thành đầu bếp à?” hoặc “Chừng nào mời tôi một bữa ăn chính tay nấu đây, Quý Ngài Ma Pháp Sư?”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười rất nhỏ. Rồi anh lại nghĩ:
“Có lẽ nên làm dư ra rồi gửi cho cả Enid nữa nhỉ? Con bé chắc hẳn không chê đồ ngọt đâu ha?”
Nước bắt đầu sôi, Schuldiger cẩn thận vớt lõi ngô và bó lá dứa ra. Rồi anh đổ phần hạt ngô tươi đã bào mịn vào nồi, khuấy đều. Hương ngô chín lan khắp gian bếp, ngọt ngào đến mức khiến con tim cũng dịu lại.
Anh đứng đó, tay cầm chiếc muỗng gỗ, khuấy đều, ánh mắt xa xăm. Schuldiger tiếp tục khuấy nồi chè, ánh mắt dừng lại một lúc lâu ở phần hạt bắp đang sôi sùng sục. Một ý nghĩ mới chợt thoáng qua tâm trí anh, và anh không khỏi bật cười khẽ một mình.
Nếu là Lynne mà thấy cảnh này, hẳn đứa nhỏ đó sẽ nhìn chằm chằm vào các dụng cụ và nồi niêu như thể đang tham gia một thí nghiệm hóa học. Cô bé luôn là một học sinh giỏi chuẩn mực, cực kỳ nghiêm túc trong mọi thứ.
Còn Luka, chắc thằng nhóc đó sẽ luôn tay luôn chân giúp đỡ. Nếu bị nói là phiền quá rồi đuổi ra chỗ khác thì hẳn nhóc ấy cũng chỉ buồn bực một chút rồi lại cười ngô nghê, như một chú chó Golden Retrivier.
Mắt anh khẽ nheo lại, rồi lại nhanh chóng chuyển sang nồi chè đang sánh lại. Khuấy thêm một lúc, rồi anh nếm thử, cảm thấy vừa đủ ngọt. Đúng như anh mong đợi, tất cả dường như đã hoàn hảo.
==========
Trong lúc đó.
Thời tiết buổi chiều trong sân tập nặng trĩu hơi nóng âm ỉ, len lỏi dưới chân Dane như những con vật lười nhác, bám riết lấy cậu nhóc bằng những cánh tay vô hình.
Trên không trung, sáu quả cầu màu xanh trông như được làm bằng pha lê – thứ được gọi là Sphera – lơ lửng, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ như những ngọn đèn chập chờn trong sương. Chúng xoay tròn, chao đảo, rồi đột ngột lao thẳng về phía cậu, mang theo tiếng rít sắc lạnh xé toạc không khí.
Dane nghiến răng, mắt mở to, tay đưa ra phía trước như bản năng. Một luồng Ma Lực mỏng manh lập tức tràn ra từ đầu ngón tay, cố gắng níu giữ, bẻ lái ít nhất một trong những quả cầu đang nhào tới. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cả sáu quả đồng loạt tăng tốc, như những chú chim hoang đang thi nhau rượt đuổi con mồi.
Cậu bé buột miệng bật ra một tiếng:
“Chết tiệt!”
Gót chân lún xuống đất, Dane vội lách mình sang một bên, tránh né đường lao của ba quả đầu tiên, rồi vung tay quét một đường, nỗ lực tạo ra một xung động nhỏ đẩy lùi những quả còn lại. Một quả Sphera lướt sát má cậu, để lại một vệt lạnh rợn người, khiến Dane suýt nữa thốt ra tiếng kêu.
Cậu chật vật ổn định lại thế đứng, mồ hôi lăn dài trên thái dương. Sự bực tức âm ỉ dâng lên trong lòng, nhưng nó nhanh chóng bị đè nén bằng sự bướng bỉnh trẻ con: ‘Mình sẽ không chịu thua đâu!’
Dane hít một hơi dài, lướt mắt nhanh quanh sân.
Sphera không chỉ đơn giản là những quả cầu bay. Chúng có tính “cá tính” riêng, được yểm bùa để biết phối hợp tấn công, né tránh và gây rối. Một quả đang lượn vòng ở tầm thấp, hai quả khác lơ lửng ở tầm mắt, trong khi ba quả còn lại thỉnh thoảng phóng đi như mũi tên.
“Đồ đáng ghét!” - Dane thầm lầm bầm, lườm những quả cầu như thể chúng hiểu được cậu đang nguyền rủa chúng.
Một mảnh ký ức vụt qua đầu cậu. Ngày đầu tiên luyện tập, chỉ có một quả Sphera nhỏ bé, hiền lành, ngoan ngoãn trôi nổi chờ cậu điều khiển. Schuldiger liếc nhìn Dane, giọng lười nhác:
“Sphera không phải quả cầu thường đâu, nhóc. Chúng được khắc rune để tự di chuyển và phối hợp, như thú nuôi biết nghe lời... hoặc không.”
“Hãy cảm nhận, kết nối, rồi sau đó điều khiển chúng.”
Dane nhớ mình đã mừng rỡ thế nào khi chỉ mất nửa buổi để khống chế được nó. Cậu thậm chí còn hãnh diện ngầm, nghĩ rằng việc tương tác với Ma Lực không khó như người lớn vẫn hay rao giảng.
Thế rồi... ngày thứ hai, hai quả.
Không chỉ nhân đôi số lượng, mà những quả Sphera còn bắt đầu “không ngoan”, liên tục lao vào cậu với tốc độ kinh hoàng. Một lần bị húc trúng, Dane ngã sõng soài ra đất, mặt mũi xây xát.
Ngày thứ ba, bốn quả. Và bây giờ, hôm nay, sáu quả — như thể Schuldiger định lén lút “ủi” cậu vào một trận chiến thực sự.
“Tên khốn đó rõ ràng cố tình!” – Dane vừa nghiến răng vừa nhảy tránh một quả cầu lao tới, tay quờ quạng phóng ra luồng Ma Lực khác. – “Mình sẽ có ngày cho chú ta biết tay…”
Cậu bé cắn môi, không nhận ra mình đang hơi bĩu môi như một chú mèo con nổi giận.
Dane vung tay lần nữa, dòng Ma Lực tuôn ra như một sợi tơ mỏng. Một quả Sphera chao đảo, đập nhẹ vào quả bên cạnh trước khi cả hai lượn vòng tránh né cậu như những đứa trẻ tinh quái.
Cậu bé nheo mắt, mũi nhăn lại.
“Được rồi. Chúng mày giỏi, nhưng tao cũng không có vừa đâu!”
Với ý nghĩ đó, Dane rướn người tới trước, tập trung hết sức vào quả Sphera gần nhất. Cậu cảm nhận dòng Ma Lực đang chuyển động xung quanh, những sợi dây vô hình nối liền bản thân với vật thể trước mặt. Chỉ cần một nhịp, một khoảnh khắc...
Bỗng dưng, như có ai thò tay vào bụng vặn một cái, cảm giác vừa hồi hộp vừa hưng phấn cuộn lên. Dane thở mạnh ra, thả lỏng vai, rồi kéo luồng Ma Lực như thể tóm lấy một con diều đang chao đảo.
Quả cầu khựng lại.
Trong một khoảnh khắc, nó ngừng di chuyển, lơ lửng, như bất ngờ nghe theo mệnh lệnh Dane.
Cậu bé mở to mắt, trong lòng không kiềm được một tia phấn khích. ‘Mình làm được rồi!’
Nhưng chưa kịp ăn mừng, hai quả Sphera khác đã lượn tới. Một quả đâm sầm vào vai Dane khiến cậu loạng choạng, còn quả còn lại bay sát dưới chân, suýt chút nữa làm cậu vấp ngã.
Dane bật cười thành tiếng, dù mệt nhoài. Một nụ cười thật sự, trong veo, không chút gượng ép.
“Bực thật, nhưng mà... vui.”
Có lẽ lần đầu tiên, kể từ khi bắt đầu chuỗi luyện tập khắc nghiệt này, Dane cảm thấy một thứ gì đó khác ngoài giận dỗi:
Một niềm vui thật sự, chỉ thuộc về riêng cậu.
Cậu lau mồ hôi, hai tay chống gối, thở phì phò. Mắt dõi theo những quả Sphera vẫn tiếp tục lượn vòng trên không, Dane nheo mắt, hạ quyết tâm: ‘Chiếm lấy thêm một quả. Ít nhất một quả nữa!’
Cắn răng, cậu dồn Ma Lực vào hai bàn tay, không chút do dự. Một lần, rồi hai lần, luồng Ma Lực bắn ra, gượng gạo nhưng chính xác. Một quả Sphera lắc lư, như đang lưỡng lự giữa việc lao tới hay chịu khuất phục.
Dane không bỏ lỡ cơ hội. Cậu tiến thêm một bước, kéo mạnh, nắm trọn quyền kiểm soát quả cầu vào lòng bàn tay tưởng tượng.
Ầm!
Quả Sphera thứ hai cũng ngừng lại. Nó trôi nổi trong không khí, ngoan ngoãn nằm trong tầm điều khiển của Dane, giống như một chú mèo con ngái ngủ.
Dane bật cười khúc khích, không thèm giấu vẻ đắc thắng.
Cậu quệt tay lên trán, ngẩng đầu nhìn trời cao đang dần nhuộm sắc cam của buổi chiều.
“Mình thắng hai quả rồi. Cố thêm chút nữa thôi…”
Bụng cậu đánh trống liên hồi, nhưng Dane vờ như không nghe thấy. Trong khoảnh khắc ấy, cậu quên cả mệt mỏi, quên cả sự tức tối âm ỉ dành cho Schuldiger, chỉ còn lại cảm giác nóng ran của chiến thắng nhỏ bé nhưng ngọt ngào.
Dane cuối cùng cũng được phép dừng lại khi mặt trời đã gần chạm đường chân trời, vầng sáng rực rỡ dần dịu xuống thành những dải màu cam sẫm, nhuốm vàng cả khoảng sân tập.
Cậu ngồi phịch xuống đất, thở dốc. Hai tay chống ra sau lưng, đầu ngửa lên trời như muốn hứng trọn từng ngụm không khí đang vơi dần cái oi nồng ban ngày.
Mồ hôi thấm đẫm áo, quần cậu lấm lem bụi, nhưng trong mắt Dane ánh lên một niềm tự hào lấp lánh.
Ít nhất thì hôm nay, cậu đã khiến hai trong sáu quả Sphera phải “chịu thua”.
Một tiếng bước chân vang lên từ hành lang cạnh sân. Dane không cần quay đầu cũng biết ai đang đến. Chỉ có Schuldiger – cái tên khốn khiếp vừa đóng vai ác, vừa giả vờ lơ đãng đứng nhìn trong suốt buổi luyện tập – mới có bước đi chậm rãi, hơi nặng như thế.
“Được hai quả rồi à.” – Giọng người đàn ông vang lên, hai tay chắp sau hông – “Nhìn nhóc chật vật ghê nhỉ?”
Dane bĩu môi, quay đầu lại, bực bội cố tình phớt lờ. Cậu hừ một tiếng trong mũi, tựa như muốn nói: ‘Ờ, nhờ ơn ai vậy chứ?’
Schuldiger nhướng mày, nửa như cười khẩy. Anh chìa ra trước mặt cậu bé một chiếc khay nhỏ — bên trên đặt một chiếc bát sứ tròn trịa, bên trong là một phần chè ngô ngọt mát, bên trên còn phủ đá bào mịn như tuyết cùng một thứ trông giống siro nhưng màu trắng sáng.
Dane chớp chớp mắt, trong đầu nhất thời trống rỗng.
“Cho nhóc đấy.” – Schuldiger khịt mũi – “Ta tự tay làm đấy.”
Dane ngập ngừng, tay còn lấm lem đất cát, mắt ngước nhìn lên thầy mình, trong lòng bỗng trào lên cảm giác gì đó khó gọi tên. Không hẳn là biết ơn, cũng không chỉ đơn thuần là vui mừng. Giống như... thứ cảm giác khi ai đó nhớ rõ từng nỗ lực nhỏ bé của mình, dù chẳng nói ra lời.
Cậu rụt rè nhận lấy cái bát, cẩn thận cầm hai tay, như sợ làm đổ mất.
Thìa gỗ chạm vào lớp đá lạnh ngắt, Dane múc một muỗng chè mềm mịn đưa lên miệng.
Mát lạnh và ngọt dịu tràn từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày.
“Ưm!” – Cậu bé thốt lên khe khẽ, đôi mắt sáng bừng.
Schuldiger đứng khoanh tay, tựa người vào bức tường gần đó, mắt khẽ nheo lại nhìn cậu bé đang húp chè một cách tham lam.
“Ăn chậm thôi. Đừng để sặc.”
Giọng anh mang theo chút bâng quơ lẫn lười nhác quen thuộc, nhưng nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe ra một tia dịu dàng mơ hồ, giống như vô tình để lộ vậy.
Dane không trả lời. Cậu mải mê thưởng thức từng muỗng chè, cái bụng nhỏ kêu vang đầy thỏa mãn. Một lúc sau, khi gần hết bát, cậu mới ngẩng lên, lè lưỡi ra như một chú chó con:
“Lạnh quá... đau cả đầu...”
Schuldiger bật cười khẽ, rất khẽ. Một tiếng cười không thành tiếng, như có như không.
Anh lắc đầu, chậm rãi bước tới, cúi xuống gõ nhẹ một cái vào trán Dane.
“Đồ ngốc. Ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của nhóc đâu. Tính đóng đá não bộ của mình luôn phỏng?”
Dane phụng phịu, lấy tay che trán, nhưng gương mặt thì tươi tắn hẳn lên – như thể cú gõ ấy là phần thưởng còn quý giá hơn cả bát chè.
Mặt trời đã khuất hẳn, để lại bầu trời nhuộm màu xanh lam nhạt pha chút tím mờ. Những quả Sphera, không còn người điều khiển, tự động rút Ma Lực về, rơi xuống sân đá thành những khối thủy tinh bất động.
“Ăn xong thì vào tắm rửa đi, chút nữa ăn tối xong chúng ta sẽ thiền định tiếp.”
Nói rồi Schuldiger thu dọn mọi thứ trong im lặng, còn Dane thì vẫn ngồi đó, ôm cái bát trống không trong tay, đầu tựa nhẹ vào bức tường sau lưng.
Một cơn gió mát thổi qua, mang theo hương đất ẩm và tiếng xào xạc xa xăm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Dane nhắm mắt lại, lặng lẽ nghĩ:
“Nếu đây gọi là được quan tâm... thì cũng không tệ.”
Cậu mỉm cười, thật khẽ, rồi lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ ấy, sợ rằng nếu để lộ ra, ngày mai sẽ lại bị quăng vào một trận “tra tấn” mới còn dữ dội hơn.
Nhưng lòng Dane lúc ấy, như sân tập chiều nay — không còn nặng nề, chỉ còn lại sự ấm áp dịu dàng, len lỏi khắp mọi ngóc ngách, như ánh sáng cuối ngày mãi không chịu tắt.
(Còn tiếp)
===Behind the scene===
Dane: Mà khoan, ông chú này biết nấu ăn à? *ánh mắt nghi ngờ*
Schuldiger: Này, ta cũng nghe thấy đấy nhé!
Luka: Cháu cũng muốn một phần!! *cún con giận dỗi*
Lynne: … *Ghen tị trong âm thầm*
Enid: …Thầy vẫn còn nợ em đấy. *vui vẻ nhận đồ*
Adrian: *ngơ ngác* Phần của tui đâu?


0 Bình luận