Mùa hè ở Hà Nội lúc nào cũng khắc nghiệt, ngày nào cũng nóng như đổ lửa từ sáng đến tối.
Nhưng rồi người ta cũng quen, sống chung với cái nóng như một phần của cuộc sống.
Và giữa cái thời tiết hơn 40 độ, trong một căn phòng có cái điều hòa đã chết từ lâu, hai con người đang cặm cụi ngồi viết một bản báo cáo dài lê thê, mồ hôi nhỏ giọt từng dòng lên giấy.
Hôm nay đúng là một ngày xui đủ đường, điều hòa thì hỏng, máy tính thì cạn sạch pin. Tự dưng phải ngồi viết tay hai mươi trang báo cáo.
Phong thở dài ngao ngán, nhưng cũng đành phải chịu thôi, vì cậu chính là người đã van xin cấp trên chứ không ai khác, tất nhiên là phải nhờ có Trí nói đỡ cho, nên cậu cũng đỡ gặp rắc rối phần nào.
Hai mươi trang báo cáo, đổi lấy sự an toàn cho cô bé thì với Phong, đây là một cái giá khá rẻ.
Thật mỉa mai làm sao, ’Viêm đế’ và ‘Ông Kẹ’ làm mưa làm gió ở cục bảo an giờ đây cũng phải ngồi viết báo cáo như bao người khác.
Phong thầm mỉa mai chính bản thân mình, cũng vì hành động có thể nói là bốc đồng của cậu đã kéo bao nhiêu là rắc rối đến. Nhưng giờ cho Phong chọn lại, cậu vẫn sẽ chọn cứu lấy cô bé đó.
“Thật không hiểu nổi mình mà.” Phong khẽ cười khi nghĩ về hành động tối qua.
“Muốn hiểu về bản thân như nào tuỳ cậu, cho đến khi xong đống báo cáo chết tiệt này đã.” Trí vừa nhắc nhở Phong vừa viết tiếp báo cáo.
Phong liếc nhìn tên đàn anh cũng như là bạn thân cũ của mình, Trí là một người khá cao, anh cao tầm một mét tám, khuôn mặt anh có một vết sẹo dài trên mắt trái - di chứng của một trận chiến cách đó nhiều năm, nhưng nếu nói Trí là một kẻ cực kì điển trai thì cũng không ngao, với cái tính lười biếng của mình, Trí thích để tóc dài, và thường được búi gọn lên.
Chậc, mấy tên đẹp mã làm gì cũng tỏa ra khí tiết, bực bội thật.
Khẽ chắt lưỡi, Phong quay xuống đống báo cáo của mình, thầm cảm thán rằng tên lười này hôm nay cũng biết viết báo cáo cơ.
Quả thật, ở cơ quan Trí là một người có thể nói là lười nhác, cợt nhả, đó là lí do chính khiến cho anh ta vẫn còn ở cấp ‘Tướng’ dù sức mạnh đã ngang cấp ‘Soái’.
Nhưng riêng hôm nay, Trí lại chơi trò "giả vờ làm người tử tế". Thay vì ngái ngủ hay nằm chỏng chơ trên ghế salon như mọi hôm, anhngồi cặm cụi viết báo cáo, mà cái mặt thì cứ toe toét như thể đang ký giấy bán đứng ai đó, mặc cho cái nóng hầm hập như địa ngục thiêu sống.
Không một lời than vãn, chỉ có tiếng huýt sáo vui tai như đang trêu ngươi cả cái thế giới mệt mỏi này.
Sau cuộc đụng độ đêm qua, tưởng chừng Phong và Trí sẽ lại tiếp tục đối đầu nhau như bình thường. Thế mà khi sáng nay Phong liên lạc với Trí ngỏ lời mong muốn Trí giúp Phong làm công chứng cho cô bé đêm qua, anh ta lại đồng ý luôn.
Tên điên đó... Hôm qua mới đe doạ mình bằng cái thái độ cợt nhả đó xong, mà hôm nay khi mình mời hắn đi làm chứng, thì hắn chấp nhận luôn mà không gây khó dễ.
Phong nghi hoặc nhìn tên "cựu" bạn thân của mình, thì Trí gần như ngay lập tức đã quay sang tán tỉnh, đùa giỡn với cô bạn gái của mình, cũng là một cán viên cấp “Úy”- Nguyễn Thị Lành.
Nói sơ qua thì... Lành vào Cục sau đợt của Phong nửa năm. nhưng đã nhanh chóng được thăng hàm liên tiếp. Thậm chí được cấp trên phê trong hồ sơ là "có tiềm năng phát triển".
Tuy nhiên, cô đã rơi vào lưới tình với tên ác ma cợt nhả kia bằng một cách nào đó mà chẳng ai biết được. Rồi chỉ trong hai tháng cô đã chủ động xin về làm hỗ trợ viên dưới trướng của Trí.
“Tâm lí con người đúng là khó hiểu.” Phong thầm thắc mắc bằng một giọng trầm thấp, nghe hơi vô cảm, giống như cậu đang độc thoại hơn.
Đối với một người sở hữu quỷ nguyên liên quan đến sóng âm như Lành, chút giọng thì thầm cỏn con này của Phong chẳng là gì so với đôi tai của cô.
“Sao thế, Phong?”
“Không có gì, chỉ là hai người ngừng cái việc tán tỉnh nhau trong nhà tôi c…”
“Kệ đi, Lành à. Cái tên mặt sắt còn không có nổi người yêu này thì biết cái gì?”
Lời chưa dứt, Trí đã quay lại cà khịa Phong, cậu chỉ biết chắt lưỡi bất lực trước độ lì và nhây này. Cậu tiếp tục cúi xuống viết nốt báo cáo của mình.
"Cậu cứu con nhóc đấy, tôi không ý kiến. Vì dù sao cậu cũng không dưới sự quản lí của tôi. Nhưng..."
Trí bấm bút bi, một tiếng cạch khô khóc vang lên giữa nhựa và lò xo, anh nhìn thẳng vào Phong, nở nụ cười nửa miệng đó.
"Như tôi đã cảnh cáo, cậu - sẽ - chết - không - toàn - thây."
Phong khẽ nhíu mày. Bàn tay đang cầm bút siết lại, những sợi gân xanh nổi bật dưới làn da tái đi. Đầu bút bi cắm mạnh xuống mặt bàn, phát ra âm thanh nứt rạn nhỏ xíu, như thể bề mặt gỗ cũng chịu không nổi sát khí từ hai người.
Không khí trong phòng đặc quánh lại như có ai đổ đầy chì. Bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà chớp nhẹ một lần.
"Anh không cần phải quan tâm."
Sát khí của cả hai toả ra giờ đây đã cô đặc quanh cả căn phòng làm việc. Giống như hai bình gas bị hở van, chỉ cần một mồi lửa là sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
"Thôi... thôi nào. Hai người, dù sao cũng từng là bạn thân đúng chứ?"
Lành vội vàng chen vào giữa, đôi tay nhỏ bé run rẩy nhưng kiên quyết. Cô dùng hết sức mình đẩy mạnh vào ngực Trí, giọng run run nhưng ánh mắt đầy van nài, như một que diêm nhỏ xíu cố níu giữ hai quả bom hẹn giờ.
"Bạn?"
Phong hừ mũi, môi nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng.
"Từ sau khi Lương chết. Chúng tôi đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Bây giờ không, sau này càng không."
Trí khẽ trừng mắt, nụ cười nửa miệng của anh ta hơi nhạt đi, anh chống tay xuống sàn, định đứng dậy, nhưng bị cả cơ thể mảnh mai của Lành cưỡng ép ngồi xuống.
Không làm gì được Phong, Trí nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ cười bật cười.
"Làm như năm đó... chỉ là lỗi của một mình tôi."
Trái với lời nói gần như khiêu khích của Trí, Phong chỉ hơi khựng lại một chút, rồi cậu khẽ nhún vai, tiếp tục nói với giọng thờ ơ.
"Tôi xong báo cáo rồi. Anh viết nốt đi rồi sắp xếp lại. Mai tôi đem lên trụ sở."
Phong đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thì gần như ngay lập tức bên trong phòng vang lên những tiếng đổ vỡ kèm tiếng chửi rủa.
Thế là trúng cái nhọt rồi à. Không còn thấy cái vẻ ngoài tao nhã và cười cợt nữa rồi.
Phong khẽ bật cười, một tràng cười khô khốc đi kèm cùng một sự mỉa mai cực lớn dành cho kẻ ở bên trong. Cậu khẽ lắc đầu, vỗ vỗ trán rồi đi vào bên trong phòng bếp.
Chưa đầy mười phút sau, trên tay của Phong đang là một cốc sữa nóng, từ nhà bếp, Phong cẩn trọng bước ra ngoài, rồi cứ thế mà đi vào phòng ngủ của cậu. Sở dĩ Phong cẩn thận như vậy, là vì cậu không muốn làm cô gái đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng đó thức giấc.
Sau khi đặt cốc sữa xuống, Phong vô thức nhìn cô bé lúc này vẫn đang say ngủ, những vết bầm trên khuôn mặt cũng đã dịu đi, giờ nhìn trông bình yên đến lạ, khiến cậu vô thức đưa tay lên xoa đầu cô bé.
Thực ra Phong thừa biết lí do Trí tha cho cô bé một con đường sống, chắc chắn là không dừng lại ở lòng thương hại.
Dĩ nhiên rồi, cái mác đội phó đội bảo an số hai của Trí đâu phải để chơi, làm gì hắn ta đều sẽ tính toán một cách tỉ mỉ mọi đường đi nước bước. Chứ làm gì có chuyện một kẻ như thế lại tha chết cho một bán phi phông vì tình cảm cá nhân?
Chỉ tội nghiệp cho cô bé này… lại biến thành quân cờ của hắn…
Phong thầm nghĩ, bàn tay cậu vẫn xoa nhẹ đầu cô, cảm giác nó thật dễ chịu, Phong cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không làm cô bé thức giấc.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bé khẽ rơi lệ trong lúc ngủ, miệng vô thức gọi một câu "Mẹ ơi."
Khoảnh khắc đó nhanh chóng tan đi, rồi gần như ngay lập tức khoé mi cô bé khẽ động đậy, cơ thể cô dần trở mình.
Lim dim một lúc, cô bé bắt đầu có được ý thức, đôi mắt mở to ra nhìn Phong đang xoa đầu mình.
Sau vài phút nhìn nhau, Phong lúc này định thần lại, cậu mở lời với cô bé lúc này đang tròn xoe mắt nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi.
“Ờm… Chào… chào buổi sáng.”
“Chào… chào buổi sáng.” Cô bé cũng ngập ngừng đáp lại Phong.
"Xin lỗi, nhưng... em vừa mới tỉnh dậy, mà đã thấy tay anh ở trên đầu em." Cô bé nói với giọng lí nhí, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như cúi xuống né ánh mắt Phong
Phong dương như cảm thấy cơ thể của cậu đã bị đông cứng hoàn toàn, chỉ riêng câu nói đó đã làm cho Phong cứng người, không biết nên làm gì.
Đương nhiên rồi, tự ý động vào đầu con gái người ta, ai mà chẳng khó chịu.
Trong khi cậu vẫn chưa biết nên nói gì với cô bé, thì lúc này cô bé nhìn Phong với ánh mắt dò xét. Cô bé từ từ tiến sát lại gần Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé gần như dí sát vào Phong, làm cho Phong phải khó nhọc lùi ghế lại.
"Bố em đâu?"
Thế mà câu hỏi đầu tiên của cô bé lại là hỏi về tên phi phông bị tiêu diệt tối qua, chứ không phải lo cho bản thân mình.
"Xin lỗi?"
"Bố của em - thứ dị hợm mà em đã tốn công gài bẫy đêm qua bây giờ sao rồi."
Ánh mắt cô bé nhìn Phong với sự chờ đợi xen lẫn dò xét cực điểm, khiến cho cậu nhất thời cứng họng, nhưng cậu cũng không thể im lặng mãi được, thế nên Phong chỉ đành trả lười qua loa cho có lệ.
“Anh là Phong, nhân viên Cục Bảo an, đêm qua ở căn nhà số 102, bọn anh đã thanh trừng thực thể đó, em an toàn rồi.”
Phong nói, còn ánh mắt của cậu thì lại dán chặt lên biểu cảm của cô bé hiện tại. Khuôn mặt của cô bé khẽ hồng, rội lại tái đi, bây giờ có chút xanh xao. Rỗi khi nghe xong câu cuối, một giọt lệ khẽ rơi ra từ đôi mắt phải của cô.
Rõ ràng, đêm qua chính con nhỏ này đã gài bẫy thứ đó, giúp chúng ta thanh trừng nó một cách dễ dàng hơn. Thế mà thay vì vui mừng, nó lại khóc? Đừng nói là tiếc thương cho cái thứ ô uế đó nhé?
Tuy trong nội tâm Phong có chút khó chịu trước hành vi này của cô bé, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng gạt đi. Trước hết, cậu cứ phải xin lỗi cô nhóc này trước
"Anh… anh xin lỗi, anh gợi lại chuyện không hay rồi, xin lỗi.”
“Không, anh đừng xin lỗi…”
Phong ngẩng đầu lên, lông mày của Phõng khẽ nhíu lại nhìn cô bé, cậu tự hỏi chẳng lẽ cô nhóc trước mặt này đang khóc vì vui mừng?
“Dù là cha, nhưng hắn không làm gì được cho gia đình, cả mẹ và em phải đi kiếm đồ ăn cho hắn, đã vậy hắn còn thường xuyên gây thù với trụ sở mấy anh, làm cho em và mẹ phải theo hắn vào sâu trong rừng hơn, rồi khi thịt người càng khó kiếm, hắn… hắn…”
Cô bé khóc nấc lên, vùi mặt vào Phong. Cậu hiểu, cậu rất hiểu cô bé muốn nói gì, vì tài liệu về cô bé đã được gửi tới cậu tối hôm qua.
Cô bé là sản phẩm từ một vụ phi phông cưỡng hiếp con người, tuổi thơ chỉ có gắn liền với bất hạnh, ngày ngày phải đi kiếm thức ăn, rồi bị ngược đãi bởi tên quái vật đó.
Từ khi phân khu Tây Bắc được thành lập, những chiến dịch càn quét lũ phi phông càng nhiều, khiến chúng phải trốn vào sâu trong rừng, và khi con người đi rừng đơn lẻ ngày càng hiếm. Thì mẹ cô đã thành bữa ăn thỏa mãn cho cái bụng đói của tên quái vật đó.
"Thứ khốn nạn đó, hắn chết là đáng." Cô bé thút thít, vừa ôm lấy Phong vừa xả hết nỗi uất ức mà cô bé đã phải chịu hơn mười lăm năm cuộc đời.
Để sống sót, cô bé buộc phải đi "săn" và đem thịt tươi sống - con người - về cho tên quỷ đó, để rồi một ngày cô bé được một thương gia người Hà Nội nhận làm con nuôi - chính là người đàn ông bị giết tối qua.
Khi cô bé được ra Hà Nội, cô không ngờ được rằng là lão già đó cũng bám theo xuống tận thành thị, và một lần nữa cướp khỏi tay cô bé một gia đình mới, cô chỉ nhớ những lời cuối cùng mà người vợ của thương gia đó nói khi tên quỷ đó tấn công vào căn nhà.
Mày là thứ tam tai, xui xẻo, từ khi chồng tao nhận mày về nuôi, thì bao nhiêu tai ương ập đến, giờ là đến cái này, mày cút đi, cút đi, đừng làm hại mẹ con tao nữa!
Phong im lặng, cậu thấy xót thương cho số phận của cô, chính điều đó lại càng thôi thúc cậu phải nhanh chóng đạt được thoả thuận với trụ sở.
Nhìn thấy khuôn mặt bi ai đấy, Phong muốn mở lời an ủi cô bé, nhưng càng muốn nói, Phong lại nhận ra những lời lẽ cậu định nói ra lại trôi tuột hết xuống bụng.
Thành ra những gì mà hiện tại Phong có thể làm là để cô bé khóc thổn thức trong lòng cậu, để cô trút hết những bất công mà cô đã phải chịu suốt mười bốn năm ra.
“Mọi chuyện ổn rồi, giờ anh sẽ cho em một gia đình mới, em không còn phải lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ hay phải lo sợ bất cứ thứ gì nữa.”
Nhìn lên Phong với khuôn mặt hết sức bất ngờ, gạt đi dòng nước mắt còn trên má, cô bé hỏi như không tin vào tai mình.
“Anh nói gì cơ?”
“Từ giờ anh sẽ là người giám hộ cũng như là gia đình của em, anh hứa anh sẽ không bỏ rơi em như những người trước đó đâu…”
Anh hứa.
Phong cảm thấy lần đầu tiên trong đời, lời hứa của mình không chỉ là lời nói suông.
Phong chỉ nhìn thấy nụ cười nhẹ của cô bé đó, trước khi cô tiếp tục vùi mặt vào người Phong.
“Phạm Mai Lan."
“Hả?”
“Em tên Phạm Mai Lan.”
“Anh tên Nguyễn Việt Phong" Một nụ cười nhẹ nhõm, không chút toan tính nở trên gương mặt không cảm xúc của Phong.
Nhìn cô bé đang vùi mặt vào trong lòng mình, Phong bất giác mỉm cười đưa tay lên vuốt nhẹ đầu cô bé, đôi mắt cô nhắm lại như tận hưởng, nhưng chợt đôi mắt Lan mở ra, cô đưa hai tay lên che đầu rồi nhìn Phong với ánh mắt có chút trách móc.
“Tính ra anh đưa tay lên sờ đầu em hơi nhiều rồi à nha.”
“Ừm, em đâu có phản đối, đúng không?”
Cô bé khẽ lắc đầu, đưa tay lên túm lấy cổ tay Phong.
“Không được, từ giờ nếu muốn làm gì thì anh phải hỏi ý kiến em trước.”
Chậc, sao mà lại rắc rối thế này.
Phong định bỏ tay ra khỏi đầu của cô bé, thì cô bé này lại siết chặt cổ tay cậu hơn, rồi cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Nhưng riêng lần này thì anh được phép xoa.”
Ngang ngược thật đấy!
Dù nghĩ vậy nhưng thực tế Phong vẫn tiếp tục xoa đầu cô bé, cậu lại nhớ tới những lời nói vô nghĩa của Trí trong vài nhiệm vụ mà cả hai từng làm chung hồi Lương còn sống.
“Nếu phụ nữ mà cho cậu chạm vào cơ thể họ thôi, tức là họ đã rất tin tưởng cậu rồi, thế nên cậu tuyệt đối không được để họ thất vọng.”
Nhìn vào khuôn mặt đầy thư giãn của Lan lúc này, đôi mắt cô nhắm lại để tận hưởng cái xoa đầu này, đôi môi thì toát lên một nụ cười đầy hạnh phúc, nom như chú mèo con đang tận hưởng việc được vuốt ve vậy.
Nhưng trái ngược với Lan, Phong lại thấy chạnh lòng, cậu cảm thấy cô bé thật đáng thương, vì được xoa đầu là điều mà một đứa trẻ hoàn toàn có thể nhận được, những đứa trẻ tầm tuổi Lan có khi còn quá quen với việc này rồi ấy chứ…
Tuy nhiên, lúc này Lan đang tận hưởng điều được cho là đơn giản ấy lại phác họa rõ nét nhất thứ làm Phong canh cánh trong lòng. Rõ ràng là cô bé đã không nhận được tình yêu thương từ gia đình… có lẽ là trong một khoảng thời gian dài.
Tuy không phải cha mẹ Lan, cũng chả có liên quan gì đến cô, nhưng Phong vẫn tự hứa với lòng mình rằng sẽ cho cô bé một gia đình, điều mà cô bé xứng đáng được nhận.
Vừa xoa đầu Lan, Phong vừa mỉm cười nhìn cô, nhìn vẻ vô tư của cô bé lúc này, Phong lại nhớ tới cô em gái đã mất của mình, làm cậu bất giác trầm tư.
“Anh sao thế?” Lan thắc mắc khi nhìn thấy Phong rơi vào trầm tư.
“Anh không sao, Lan này.”
“Dạ.”
“Từ giờ thì em đã là một thành viên của gia đình này rồi, nếu có vấn đề gì hãy nói với anh, anh hứa sẽ bảo vệ em bằng toàn bộ sức mạnh của anh.”
Cô bé hơi khựng lại, rồi trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, một nụ cười hạnh phúc thật lòng của một cô gái đã quá lâu không có được tình cảm gia đình khẽ nở ra trên môi.
"Vâng."
Khoảnh khắc yên bình hiếm hoi ấy chỉ diễn ra trong chưa đầy một phút, khi ánh mắt Lan chạm vào xấp tài liệu để trên chiếc bàn gần đó, đó là xấp tài liệu viết lại chi tiết về Lan, tối qua Phong đã đọc nó trong lúc canh cô bé ngủ mà quên cất nó đi.
Đôi tay nhỏ nhắn của Lan đã với lấy nó, cô bé thoăn thoắt lật giở những trang tài liệu bên trong.
Hấp tấp đứng dậy, Phong đưa tay ra định lấy lại tập tài liệu. Tuy nhiên đôi mắt long lanh của Lan đã ngước lên nhìn Phong, cô bé hơi nghiêng đầu thắc mắc
“Những gì liên quan đến quá khứ của em… không có được ghi ở trong này?”
Phong đột ngột ngừng lại, khuôn mặt khó hiểu nhìn Lan. Tại sao lại như vậy? Nội tâm cậu chợt vang lên một câu hỏi.
“Em chỉ nhớ về khoảng thời gian sau ba tuổi của em, em cũng không biết tại sao mình lại trở thành bán phi phông, bởi vì... em không có chút kí ức nào.”
Lan cầm lấy cổ tay Phong, câu hỏi của cô vang lên nhưng không có được lời giải đáp, vì lúc này hàng loạt câu hỏi khác nhau được Phong đặt ra cho chính bản thân cậu, về những gì mà cô bé vừa mới nói.
Quái lạ, các bán phi phông đều có kí ức kể từ lúc sinh ra, và kí ức thường rất rõ nét và sinh động, tại sao lại nói là mơ hồ? Còn nữa “Tại sao mình lại thành bán phi phông?”, không phải đã quá rõ ràng rồi sao, tự nhiên lại…
Phong dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu từ bỏ việc lấy xấp tài liệu, đứng dậy rồi bước nhanh về phía cánh cửa, để lại Lan lúc này đang hết sức thắc mắc.
“Anh Phong? Anh đi đâu vậy, anh Phong?”
“Đồ ăn ở trong chiếc tủ lạnh đằng kia, có một cốc sữa anh vừa mới mang lên đấy, em nhớ uống nhé. Giờ anh xin lỗi, anh phải đi chỗ này một chút.”
Rồi cánh cửa được đóng lại trong sự ngơ ngác của Lan, Phong lúc này trở lại với khuôn mặt vô cảm thường này. Cậu bước nhanh ra chiếc xe của mình, ngồi lên ghế lái, Phong nói với chiếc màn hình cảm ứng vừa sáng lên.
“Cục bảo an chi nhánh Hà Nội.”
Lúc này, trong kho lưu trữ hồ sơ của cục bảo an, một bóng người mặc áo sơ mi trắng với hai thanh đoản đao giắt bên hông đang từ tốn thu thập từng trang hồ sơ khác nhau - một cũ một mới.
Cầm trên tay là hai túi zip chứa riêng mẫu máu khác nhau, anh ta vẫn mỉm cười khi tìm đến trang cuối cùng, rồi tập hồ sơ đó được Trí nhẹ nhàng đem ra, nụ cười giờ đây đã mang nặng sát khí.
Trong hai tập tài liệu đấy, tập đầu tiên có tiêu đề “Thảm án phố cổ 12-6-2024” và tập còn lại- cũ hơn thì đề “Đại thảm sát gia tộc ‘Nguyễn Minh’ 27-2-2002”.
Người đó không ai khác là Nguyễn Minh Trí, vẫn mang theo nụ cười đầy sát ý đó, anh nhanh chóng rời khỏi cục với một xấp tài liệu trên tay.


0 Bình luận