• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Cục Bảo An?

Chương 1 - Gặp gỡ và lòng trắc ẩn

2 Bình luận - Độ dài: 4,866 từ - Cập nhật:

   Bão.

   Bão đã là một thứ gì đó quá đỗi quen thuộc với người miền bắc.

   Mỗi năm vài lần, trời lại nổi gió. Những cơn gió không chỉ cuốn theo lá cây, mái tôn hay bụi bẩn mà còn quăng quật cả sự yên bình mong manh mà người ta cố giữ. Nhưng lạ một chỗ – dẫu mưa to, gió lớn, dân ở đây vẫn quen. Quen đến mức thờ ơ.

   Hiểm nguy ở đây không phải là thứ đáng sợ. Nó giống một người quen lâu năm – đến rồi đi. Nên thay vì tránh né, người ta học cách sống cùng nó, đạp lên nó mà bước tiếp.

    Và đôi khi – ẩn trong những cơn bão ấy không chỉ là mưa gió, mà là những thứ khác. Những thứ mà nếu kể ra, người ta sẽ bảo là hoang đường. Nhưng Cục Bảo an Siêu nhiên – chi nhánh Hà Nội thì lại có trách nhiệm với chính những điều đó.

   Tối rồi mà lại đúng thời điểm này!

   Trời đã dần ngớt mưa. Nhưng gió vẫn thổi vù vù qua từng mái nhà. Đèn đường chập chờn, sáng tắt thất thường như tim đập của một người bệnh. Hẻm phố nhỏ, tối đen. Không một tiếng người. Chỉ có tiếng dây điện va vào nhau khẽ khàng như một lời thì thầm.

   Tiếng "tách" nhẹ nhàng tựa hư không vang lên cùng lúc với một bóng đen vút qua, nhanh như tiếng công tắc bị bật.

    Không ai kịp thấy rõ mặt. Chỉ có một cái bóng đổ nghiêng trên mặt đường ướt. Thấp thoáng như ma, nhưng cử động dứt khoát và có chủ đích.

    “Giờ này mới bắt đầu sơ tán? Làm ăn kiểu gì vậy trời…” Giọng nói cộc cằn bật ra, không rõ là trách móc ai, hay chỉ đang nói với chính mình.

    Đó không phải một con người bình thường.

    Chắc chắn là vậy.

   Và đương nhiên, cậu cũng không phải một con quái vật.

   Nếu ai đó đưa cho cậu một con dao và bảo đi ám sát một vị công chúa nào đó, có lẽ cậu sẽ do dự. Thậm chí cự tuyệt – nếu cô ta thật sự là người vô tội.

   Trừ khi công chúa ấy chính là con quái vật.

   Từ khi gia nhập Cục Bảo an, cậu đã hiểu rõ: Không còn chỗ cho sự do dự.

    Giết hoặc bị giết.

    Thế giới không chia trắng đen rõ ràng. Có những kẻ khoác lên vẻ ngoài con người, nói tiếng người, sống giữa người… nhưng ẩn sau là hàm răng sắc nhọn, là nụ cười điên loạn, là cơn đói khát máu thịt không bao giờ ngơi nghỉ.

    Ta không cho phép điều đó. 

    Vẻ đẹp ư? Vẻ đẹp là vô vị, bảo an là vô giá. 

    Và nếu phải hạ sát một con quỷ dù nó có mang vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu, cậu vẫn sẽ không chùn tay.

    Với vết sẹo dài trên má, bộ vest đen với chiếc áo khoác măng tô bên ngoài tưởng chừng rất vướng víu, cậu di chuyển thật chóng vánh với sức lực vượt xa tầm khả năng của một thanh niên đôi mươi.

   Căn nhà nhỏ nằm sâu trong phố cổ. Trái hẳn với vẻ ngoài yên tĩnh của Hà Nội về đêm, thì nơi đó lại cực kì ồn ào… Các anh đúng là lũ tệ hại, khi theo lệnh phong toả mà lại làm như nơi đấy là lễ hội tất niên vậy…

   Cậu chắt lưỡi.

   Việc sơ tán đang diễn ra quá chậm. Mỗi phút trôi qua là một nguy cơ. Cậu ghét sự trì trệ – nó khiến cậu muốn lao vào mà giải quyết mọi thứ một cách nhanh nhất có thể.

   Nhưng không được. Không thể gây chú ý. Không thể vượt giới hạn.

   Cậu giảm tốc, bước đi như một người bình thường. Đến gần chốt chặn, rút thẻ nhân viên Cục Bảo An ra. Người chiến sĩ công an nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu. Lặng lẽ dẫn đường.

    Và khi đã vào tuốt sâu bên trong để đến được địa điểm được xác thực, người hỗ trợ của cậu đã đứng chờ sẵn cùng điếu thuốc lá đã tàn hết nửa cây, đồng tử lộ rõ những đường chỉ máu như lũ quái thú mà cậu đã luôn được lệnh phải giết ngay mà không chần chừ.

    “Mãi mới đến… Nguyễn Việt Phong, may cho cậu đến gần giờ đỉnh rồi đấy, nhanh thôi, nghe tôi bảo mà đừng có hỏi nhiều vào như thường lệ.”

    Nghe gọi cả họ tên, Phong khẽ cau mày.

    Không phải vì thấy khó chịu. Mà vì – nó vừa là lời nhắc nhở, vừa là hành động gần như… vi phạm bảo mật.

    Trong nội bộ Cục Bảo an, danh tính là điều cấm kỵ. Trừ những người được nhà nước xác nhận, không ai được biết tên thật của đặc vụ.

    “Công an xử không nổi, mới tới lượt ta.” Câu nói cũ mèm, nhưng vẫn lạnh gáy như ngày đầu tiên Phong nghe nó.

    Cậu thoáng lộ vẻ thẫn thờ – không phải vì xúc động, mà bởi vì nó đúng.

    Vào đây nghĩa là chấp nhận cái chết là một phần công việc. Nghĩa là vĩnh viễn bị xoá tên khỏi xã hội.

    Không có vinh quang. Không có tang lễ. Không có tiễn đưa.

    Phong chẳng buồn quan tâm lần này là vụ gì. Không để ý đến người hỗ trợ là ai.Thứ duy nhất hút lấy toàn bộ sự chú ý của cậu – là luồng uy áp mờ mịt đang toả ra từ ngôi nhà phía trước.

    “Vào vấn đề chính.” – Giọng cậu dứt khoát. Hai người cùng bước tới cửa.

    “Khoảng một tiếng trước, cục nhận tín hiệu cầu cứu. Phân tích sơ bộ xác định: một con phi phông đang trú ngụ ở đây. Ban đầu xác định là cấp Tướng.”

    “Thế sao công cuộc sơ tán vẫn lề mề thế?”

    “Cậu trách gì bộ công an được nào, Phong?” Người hỗ trợ liền nhắc nhở nhà nước chỉ lo ổn định tinh thần nhân dân mà thôi. 

    Thực tế thì… cũng chẳng sai.

    Khi những vụ việc vượt quá sự hiểu biết của người thường, Nhà nước chỉ còn biết trông cậy vào Cục Bảo An. Và để giữ cho lòng dân ổn định, mọi vụ án đều phải được “lấp liếm” theo kiểu thông thường.

    Cục Bảo An là bí mật quốc gia. Những người bước chân vào đây – đã tự xoá tên khỏi xã hội. Không người thân, không quá khứ, không danh tính.

    "Vì an ninh đô thị. Vì trật tự bóng tối. Vì nhân dân không bao giờ được biết sự thật."

    Phong nhớ lại lời tuyên thệ. Chẳng ai ép cậu vào đây. Nhưng một khi đã bước chân, không có đường lui.

    “Thế phân khu Tây Bắc đâu rồi mà phải để chúng ta lo?”

    Phong vừa hỏi, vừa giơ tay phải lên. Những đường ánh tím mờ nhạt chạy dọc cánh tay, như mạch máu, như một tấm bản đồ dẫn tới sự hiện diện của nguyền lực.

    “Thiếu nhân sự rồi. Cũng may đây là con đầu tiên.”

     Con đầu tiên?

    Phong hơi cau mày. Lũ phi phông – loại quỷ hồn đến từ miền Tây Bắc, đáng lẽ không thể len lỏi vào thành thị. Sự xuất hiện của một cá thể ngay giữa Hà Nội là bất thường một cách nguy hiểm.

    “Cấp độ đã được xác định, những cán viên cùng cấp đấy lại đang được triệu tập từ từ, nhưng…” Rồi anh ta bỗng dừng lại, lấy từ trong chiếc cặp ra một tập hồ sơ cho Phong nhận.

    “Báo cáo mới đây luôn à?” Phong tò mò đưa lên đọc mà nhận lấy cú đấm nhẹ vào ngực.

    “Ma trận các trinh sát. Đúng ba người sót lại bị kẹt trong đấy. Hộ tống họ ra ngoài. Nếu chết thì vác xác ra. Hoả táng.”

    Lời của Vũ vang lên một cách bình thản và nhẹ nhàng, như thế đang kể chuyện "Tối nay ăn gì". 

    Hai người dừng lại trước cánh cửa gỗ đã xám màu mưa gió. Một cơn rùng mình thoáng qua sống lưng Phong – ám khí và áp lực từ bên trong khác hẳn bất kỳ sinh vật nào cậu từng đối đầu.

    “Anh Vũ à… Sở thủ đô điều tôi tới để ‘hộ tống’ thôi sao? Chẳng phải đấy là nhiệm vụ của hai cấp ‘Binh’ và cấp ‘Sĩ’ à?”

     “Về cơ bản là vậy, cấp Ta như cậu, thường thì sẽ nhận nhiệm vụ ‘thanh trừng’, nhưng thứ bên trong lại được xác định là cấp ‘Tướng’, lũ tân binh chưa chắc chịu nổi 1 đòn.” 

    Ngắn gọn. Không cần giải thích thêm.

    “Thật tuyệt.” Vũ cười nhạt, vỗ vai Phong. “Giữa đêm mà vẫn có người chịu mò ra khỏi giường đi vác xác, đúng là tinh thần cán viên ưu tú đấy, Phong.”

    Mặc dù hiểu rõ tình thế cấp bách, Phong vẫn không thể nào nuốt trôi cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực.

    Làm nhiệm vụ “hộ tống” – vốn là việc dành cho các cán viên cấp Binh hoặc Sĩ. Với một người đã quen “thanh trừng” sinh vật cấp cao, cậu không khỏi cảm thấy như mình đang bị giáng cấp.

    Cán viên cấp Tướng sẽ mở đường máu.” – Vũ nói, dường như đọc được suy nghĩ của cậu. – “Nếu cậu dùng được binh khí, xử cũng nhanh thôi. Đừng lo.”

    Lời động viên đơn giản, nhưng sắc như dao cạo. Rõ ràng, lãnh đạo đã tính toán kỹ.

    Cấp bậc – một trụ cột vận hành của Cục Bảo An.

    Các thực thể siêu nhiên được phân cấp dựa trên mức đe dọa. Còn cán viên – được thẩm định qua sức mạnh, kinh nghiệm, và nguyền lực sở hữu.

    Thăng cấp bằng chiến công. Hoặc – bằng khả năng dị thường đến mức được tiến cử.

    Khi đạt cấp Tướng, mỗi người được ban một binh khí đặc biệt – cổ vật của các gia tộc ám hồn sư, truyền qua bao thế hệ.

    Chống lại cấp nào, phải dùng cấp đó.

    Dù đôi lúc, cũng có vài trường hợp ngoại lệ – như Phong – người được xếp vào danh sách "có triển vọng".

    Cậu hiểu rõ nguyên lý vận hành của tổ chức. Và cậu hiểu… được chọn tham gia nhiệm vụ này, nghĩa là cấp trên đã tin tưởng cậu đủ sức sát cánh với Tướng cấp.

    Phải. Phải… Đây là cơ hội thăng chức của Phong, cậu chỉ đành để danh vọng làm mờ mắt hiểm nguy mà thôi. Trong cái rủi có cái may mà…

   Không chần chừ thêm, Phong bước vào trong căn nhà cùng Vũ.

   Bề ngoài trông không khác gì những ngôi nhà phố cũ kỹ trong lòng Hà Nội. Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, một luồng khí lạnh vô hình lùa qua gáy khiến cậu phải khựng lại một nhịp.

    Không có điểm dừng.

    Phong cau mày. Hành lang quá dài, quá thẳng, và hoàn toàn yên tĩnh đến mức gợi cảm giác giả tạo. Một căn nhà truyền thống ở nội đô, làm gì có thiết kế kiểu này?

    Chẳng lẽ... phi phông tiến hoá đến mức dùng được thuật ảo ảnh?

    Cảm giác bất an trong lồng ngực như bị khoét sâu bởi một lưỡi dao mỏng. Cậu cúi xuống, và nhặt lên một mảnh giấy nhỏ, trên đó đánh dấu một chữ “X”.

    Phong đứng sững. Đồng tử co lại. Tay siết chặt tờ giấy như thể đang nắm trong tay một sự thật không thể chối bỏ.

    “Anh Vũ!"

    "Hửm?" Vũ quay đầu lại, hơi nheo mắt.

    "Tôi đoán... chúng ta đang bị nhốt trong một vòng lặp không – thời gian."

    Phong trầm giọng, ánh mắt toát ra chút sát khí nhìn về phía Vũ.

   “Cậu nói gì cơ?” Vũ nhăn mặt “Mới chưa đến một phút ba mươi giây mà đã bay hơi rồi à?”

    “Đã năm phút rồi, anh Vũ à, chính anh mới là người mất nhận thức về thời gian.” Phong ngắt lời Vũ, phi tờ giấy đó về phía Vũ. 

    “Tôi của năm phút trước đã đánh dấu lại vị trí vừa đi qua bằng mảnh giấy này. Và tất nhiên, tôi đã nhìn thấy lại mảnh giấy đánh dấu này sau khi đi cùng anh thêm năm phút nữa. Ngay bây giờ.”

    Sau khi nghe Phong nói, Vũ đứng lặng, dù sao Phong cũng là một cán viên cấp Tá, cậu ta sẽ không nói chuyện mà không có căn cứ.

    Lúc này anh ta mới thật sự nhìn xung quanh, đúng thật là cảnh vật đều y như lúc mới bước vào.

    “Hừm, vậy sao. Thế là tôi kẹt chung với cậu rồi, đúng chứ?” 

    Vũ hơi nheo mắt nhìn vào tờ giấy. Lúc này đây chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện, càng hốt hoảng thì càng dễ chết.

    Phong vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt cậu ánh lên một tia nghiêm trọng.

    “Đúng vậy, mọi chuyện đi theo hướng xấu rồi, giờ không có anh làm mối nối với bên ngoài để được hỗ trợ, thì chúng ta như người mù trong căn nhà này.” Lúc này, Phong đột ngột rùng mình, cậu bất giác quay đầu sang trái “Vả lại, thuật thức ‘Cảm nhận sự sống’ của tôi báo điềm xấu nữa rồi… Chỉ còn hai người còn sống sót.” 

     Không nói thêm lời nào, Phong rút kiếm khỏi vỏ, bàn tay kia bắt đầu thủ ấn nhanh như gió. Cảm nhận nguyền lực xoáy lên từ đất – cậu phải phá vòng lặp.

    “Cá cược một chút nhé, còn khoảng ba phút nữa, để xem nếu tôi không hỡ trợ, cậu sẽ phá vây kiểu gì?” Vũ liền bấm giờ đồng hồ cho đúng khoảng ba phút.

    "Để rồi xem, sau ba phút nữa thì sẽ có người không cười nổi."

    Nghe thấy lời thách thức đó, Phong khẽ nhếch môi, nếu Vũ để cho cậu tự xử lí, tức là anh ta rất tin tưởng cậu, tất nhiên cậu không thể làm một kẻ mạnh như anh thất vọng.

    “Hỏa Diệm.”

    Giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng lửa lập tức bùng lên từ thanh kiếm, liếm quanh lưỡi thép như một sinh vật sống.

    Không cần vung, không cần lấy đà, Phong đâm xuyên.

    Một bức tường tưởng chừng kiên cố lại dễ dàng rách toạc ra như một tấm vải mỏng. Lửa hừng hực cháy, nhưng ngay sau đó… biến sắc.

    “Thanh tẩy nó đi. Thanh Viêm!” Ngọn lửa đó ngay lập tức chuyển dạng thành màu xanh, không gian của khu vực đó dần dần bị bóp méo.

    “Ảnh giới…” Phong lẩm bẩm, đôi mắt lạnh tanh dần trở nên sắc bén “Nó dùng Ảnh giới để tiêu hao nguyền lực và bóp méo nhận thức. Từng mảnh không gian chắp nối lại, thành một vòng lặp vĩnh cửu.”

   "Tốt, cách xử lí của cậu là gì?"

   "Ghép không gian… nếu không thể khép kín hoàn toàn, thì phải có điểm cắt. Tôi phải tìm điểm rò, phá kết giới."

    Vũ gật đầu, thong dong nhìn Phong đang vừa phân tích, vừa thực hiện thêm một chém vào bức tường.

    Nghe thì dễ, nhưng nếu cứ chém loạn như thằng điên say rượu thì khác gì tự rút ngắn thời gian sống? Thế nhưng…

    Phong không do dự.

    Cậu chặt lưỡi.

    Rồi vung kiếm.

    Một nhát. Hai nhát. Không khí rít lên. Lưỡi kiếm chém xuyên màn sương vô hình. Những vết rạn nhỏ như sợi tơ dần hiện ra, thực tại đang rạn vỡ.

    Tới nhát thứ năm, một vết nứt thời không thật sự mở ra như một khe sáng giữa bóng tối.

    “Chạy!”

    Không đợi thêm một giây, cả hai lao qua như thể phía sau là địa ngục đang sập xuống.

    Nhưng bên kia… không phải ánh sáng.

    Mà là máu. Trước mặt họ là thi thể bị xé làm đôi, phần trên dập nát, phần dưới vẫn còn run nhẹ. Mùi máu sộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến nghẹt thở.

    Phong đứng lặng. Không cần nói cũng biết, đó chính là một trong ba nạn nhân cần giải cứu

    “Tôi xin lỗi… tôi đến muộn.” Giọng cậu nghẹn lại, tay siết chặt chuôi kiếm đến bật máu.

    Nhưng không còn thời gian tiếc thương, Phong lao nhanh vào phòng bếp, nơi mà cậu cảm nhận được sự hiện diện của hai con người một cách rõ ràng, Vũ cũng đi theo phía sau.

    Vừa đến cửa, Phong khựng lại. Cảm nhận nguyền lực không phân biệt được thật-giả hoàn toàn, cậu cần chắc chắn... rằng người phía trong là người thật.

    Cậu rút kiếm rồi bước vào.

    Soạt!

    Một con dao bất ngờ lao tới từ góc tối.

    "Tch."

    Phong khẽ chắt lưỡi, rồi nhẹ nhàng xoay người, đưa cán thanh gươm của mình lên mà làm chệch đi quỹ đạo bay của con dao.

    Bỗng, một giọng phụ nữ vang lên từ gian bếp.

    "Mày là ai? Tránh xa mẹ con tao ra!"

    Lúc này, Phong đã nhìn rõ kẻ vừa ném con dao về phía cậu

    Người phụ nữ run rẩy nhưng vẫn cố che chắn cho đứa bé sau lưng. Tay phải cô đang mò mẫm cầm lên một con dao làm bếp nữa. Đôi mắt cô đầy hoảng sợ, nhưng cũng không thiếu quyết liệt.

    Phong giơ hai tay lên, chậm rãi.

    "Tôi là công an phường Hàng Đào! Tôi đến đây sau khi nhận được báo án."

    Thuật thức ‘Cảm nhận sự sống’ của cậu mách bảo đây là những người vô tội, tuyệt đối không phải ảo ảnh. Phong phải cứu họ. Nhưng đương nhiên, Cục Bảo an là bí mật, cậu không thể bừa bãi nói thẳng.

    Sau khi nghe Phong giải thích, người phụ nữ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt ngờ vực dần tan, thay vào đó là nước mắt trực trào.

    “Nó... nó đang đợi ở phía sau… Nó chưa rời đi.”

    Cô run giọng, rồi bất chợt kéo đứa bé vào lòng, thì thầm với con điều gì đó, rồi ngước lên nhìn Phong, môi run bần bật.

    "Làm ơn, cứu con gái tôi. Hãy đem con bé khỏi đây... tôi sẽ ở lại cản nó... làm ơn."

    “Không!” Nhưng Vũ can ngăn, anh tiến lên mà đẩy nhẹ Phong về sau “Phong! Tôi sẽ tạo dựng kết giới, câu thời gian cho tới khi nào tôi liên hệ được với các cán viên khác đi!” 

    Phong nghiến răng. Lại nữa. Lại để lộ ra những điều không nên nói. Nhưng đây không phải lúc để tranh cãi.

    Vũ đã bắt đầu vẽ bùa, ôm lấy cô bé vào lòng như để che chắn, miệng thầm niệm chú. Người phụ nữ thì vẫn đứng đó, như chết lặng vì sốc.

    Vừa vẽ xong, thì ngay khi thủ ấn lần nữa, thì từ cánh cửa mà Phong thấy bóng dáng một cô gái bước vào, vẻ mặt có vẻ đầy đau khổ mà thật cam chịu.

    Ôi trời thiếu nữ à… Cho tao một phen mộ đạo cái, lũ chúng bây có mỗi trò này thôi à? 

    Cô gái mặc một chiếc váy trắng đơn giản dài tới đầu gối, lớp vải mảnh đó ôm sát lấy cơ thể có phần hơi gầy của cô, làn da cô trắng, nhưng có phần nhợt nhạt của một người thiếu dinh dưỡng lâu ngày. Mái tóc suôn dài phủ xuống, với phần tóc mái che mất con mắt trái của cô gái đó.

    Phong nhận thấy cô gái ấy chỉ có ánh mắt vô hồn, gương mặt đẹp nhưng ngây ra như đá, rõ ràng là cái bẫy, thuật ‘Cảm nhận sự sống’ mách bảo đây không phải là một người vô tội.

    “Tôi tìm thấy con mồi rồi đây, cha à...” Cô gái đó nói với chất giọng đều đều.

    Đúng như Phong đã dự tính khi nhận thấy rõ ma trận của Vũ, ngăn cho thiếu nữ ấy bước vào.

    Rồi một bàn tay to lớn hiện ra từ phía sau bức tường, túm vào mặt cô gái đó.

    “Làm tốt lắm con gái, thế là ta lại có bữa tối rồi, chà chà!...” Con quỷ cấp Tướng đã lên tiếng, thân hình đồ sộ như tập thể lực, nhưng lại giống kẻ đồ tể hơn là vận động viên.

   Nhưng khi hắn ngước lên nhìn, đập vào mắt hắn là hai cán viên trong bộ vest đen có gắn thêm huy hiệu đặc biệt của Cục Bảo an, mặt hắn chợt đanh lại. Đôi mắt hắn nhìn xuống, dừng hẳn ở cô gái trước mặt.

    "Mày... Con khốn! Lũ Bảo an ở đây là do mày sắp đặt?"

    Hắn túm tóc cô gái giật ngược lên, mắt long sòng sọc vì tức giận.

    Rõ ràng, cô gái trước mặt cậu là chủ mưu trong việc gài bẫy tên quỷ hồn này, chính là kẻ đã gọi báo án cho công an, nhưng... tại sao?

    Phong hoài nghi nhìn cô gái, để rồi nhận ra cô gái cũng đang nhìn lại cậu, nhưng là ngập tràn sự sợ hãi, hối hận và bất lực.

    “Nhưng dù sao mày cũng hết giá trị rồi, chết đi con rác rưởi!”

    Con quỷ gằn giọng. Móng tay hắn đột ngột dài ra, sắc như lưỡi dao. Hắn giơ tay lên hướng thẳng vào tim cô gái mà đâm xuống. Con mắt phải của cô cụp xuống nhứ thể cam chịu số phận.

    Nhưng móng vuốt của hắn đã không chạm đến được cơ thể của cô bé.

    Đúng hơn là không thể. Vì hai cánh tay của hắn đã bị thanh kiếm của Phong chém cụt.

    Rồi gươm cậu gãy ngay sau khi chém vào tay của tên quỷ hồn đó, đỡ lấy cô bé, lúc này cậu mới nhận thức được rằng mình đã làm gì.

    Khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé đó, cơ thể Phong đã tự chuyển động, lúc này não cậu chỉ toàn các ý nghĩ phải cứu cô bé bằng mọi giá. Và hai cánh tay bị cụt của tên đó là kết quả của hành động mà Phong đã thực hiện.

    “Lùi về, Phong!” Vũ nhận thấy người đồng đội chuẩn bị yếu thế, liền yêu cầu Phong lui về phía sau, đúng tầm bảo vệ của bùa chú.

    “Mày khá đấy, tên cớm chết dẫm, định chơi trò anh hùng à, đã thế tao sẽ giết cả mày với con nhóc phản đồ kia.” Hắn quắc mắt nhìn Phong, cơ thể từ từ hồi phục lại, rõ ràng giờ đây Phong đang bất lợi hơn hẳn.

    Ôm cô thiếu nữ lúc này đã bất tỉnh trên một tay, Phong lùi về phía sau mà nhìn tên đó gầm rú với ánh mắt vô cảm, cậu trùng chân xuống, trong khi tay còn lại đưa thanh kiếm gãy cùn ra. Nếu chết, chí ít cậu cũng đã làm được một việc đúng đắn.

    “Dám chống lại ta cơ đấy, khá khen cho khí phách của mày, nhưng đây sẽ là mồ chôn mày!” Hắn gầm rú khi nhìn thấy Phong có ý định chống lại mình.

    Nói rồi hắn lao về phía Phong, Phong trùng xuống tư thế thủ, tuy thanh kiếm đã gãy nhưng ngọn lửa phép vẫn cứ ở đó mà càng bốc cháy dữ dội. Nhưng Phong không thể làm gì được, nói đúng hơn chưa kịp làm gì. 

   Bởi tên phi phông đó đã đột ngột dừng lại khi tới gần Phong, sau khi đứng hình khoảng vài giây, thì hắn hộc máu mồm, ú ớ vài câu rồi thân trên của hắn nặng nề đổ xuống.   

    Phong hết sức kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của cậu dần chuyển thành khó chịu khi cậu chàng nhìn lấy kẻ vừa kết liễu tên đó.

    Anh Trí ơi! Sao anh lại làm ra thế!?

    “Tôi đã hi vọng cậu sẽ làm tốt hơn thế này cơ… Cơ mà có vẻ tôi kì vọng quá rồi nhỉ. Anh Vũ! Có lẽ ta sẽ phải viết kha khá tường trình đấy.” Rồi người đàn anh của Phong lên tiếng.

    Tuy biết ơn người đàn anh đã cứu mạng mình, nhưng nhìn lấy vẻ nhăn nhở đầy khoái chí như thể biết rõ thằng đàn em phải chầu mình một vố rượu chè, thì Phong đã dằn mặt sẵn luôn. Cậu thà chết vinh còn hơn sống nhục.

     “Này, không phải là do cái thói lười nhác của anh mà tôi phải đi dọn rác cho anh đấy hả, Tướng gì mà lười hơn cả Tá!” Phong phản bác với khuôn mặt hết sức khó chịu.

    Phó trưởng đội bảo an số hai. Nguyễn Minh Trí, sức mạnh của anh là mạnh mẽ ngang với một thực thể cấp Soái, nhưng độ vô trách nhiệm của anh ta thì tỉ lệ thuận với sức mạnh. Thành ra anh ta vẫn cứ thế mà giữ chức Tướng mấy năm về đây… 

    Phong nhớ lại những nhận xét của các đồng nghiệp dành cho Trí: tài giỏi nhưng lại lười biếng, kiêu ngạo. Họ thường phải ‘cống nạp' cho anh ta để tránh bị làm khó dễ.

    “Tôi khá hi vọng vào cậu đấy, chơi với nhau đã lâu, tưởng cậu triển vọng như thế nào, ai dè…”

    Trí tra lấy hai tranh đoản kiếm, binh khí gia truyền của dòng họ “Nguyễn Minh” vào lại hai bao kiếm giắt bên hông, cũng không quên khịa Phong thêm câu.

    “Thử thêm một câu nữa tôi nghe.” Phong gầm ghè nhìn lấy người đàn anh. 

    “Bỏ qua vụ đó, hai người tính xử lí cô bé này như thế nào!?” Rồi Vũ nhắc nhở cả hai bớt cãi vã mà tính tới chuyện thực sự cần tính sổ cơ.

    Lúc này Phong chợt nhìn xuống cô thiếu nữ đó, lúc này đang nằm ngủ trong vòng tay cậu, Phong trầm ngâm một hồi lâu rồi quay lên nhìn Trí.

    “Anh hùng cứu mỹ nhân… Ái chà, vậy là không được rồi cậu Phong… Chiếu theo ‘Bảo An luật’, con bé chắc chắn là một bán phi phông và sẽ phải chịu án tử."

    "Không..." Phong yếu ớt phản đối, tay ông chặt cô bé.

    "Từ từ nào, tôi nói theo luật đúng chứ? Nhưng giờ có ai chứng kiến đâu, Vũ thì không tính."

    “Thì sao?” Phong bỗng nhận thấy rõ Trí có chút gì đó khác thường so với thường ngày.

    Rõ ràng là bạn thân cũ của Phong, dù có lêu lổng thế nào thì trong công việc vẫn tuân thủ quy định tuyệt đối, nếu không phải moi thông tin từ chúng thì anh sẽ thẳng tay giết chết lũ phi phông còn man rợ hơn cậu gấp bội lần, nay lại cho phép Phong cứu cô bé cơ ư?

    “…Cảm xúc cá nhân à?” Trí nhìn xuống Phong, cười nhăn nhở.

    “Đúng, chỉ là cảm xúc cá nhân của tôi!” Phong nhìn Vũ, cậu vẫn chưa hết cảnh giác, thanh kiếm gãy vẫn còn cháy bập bùng.

    Trí nhùn vai, cười khẩy nhìn Phong, rồi nhìn xuống cô bé đang ngủ say sưa, liếm mép.

    "Dù sao thì chúng ta cũng đang thiếu một quỷ hồn cấp Binh để 'mua vui'."

    Ánh mắt Phong khẽ giật nhẹ, gân xanh nổi lên ở thái dương, Phong trừng mắt nhìn Trí, sát khí toả ra mạnh mẽ.

    "Anh..."

    "Thôi đủ rồi." Vũ ngắt lời, đứng chắn trước cả hai, một tay đưa ra cản Phong lại, tay kia vẫn còn bế cô bé con tin "Phong! Đem cô bé về nhà cậu trước, còn Trí đi cùng tôi đến trụ sở."

    "Bình thường thì một tên hỗ trợ chẳng dám to tiếng vậy với tôi đâu. Nhưng có vẻ anh khác với đám đó nhỉ? Được, đi thì đi."

    Rồi Trí quay lại nhìn Phong, cười toe toét, đưa tay trái lên phẩy nhẹ như một lười tạm biệt.

    "Tạm biệt, bạn hiền, mai gặp lại."

    “Anh chỉ nói vậy mỗi khi thấy tôi có giá trị để 'lợi dụng' thôi nhỉ?” Phong vô cảm nhìn theo, buông lời cay độc.

    "Đùa thôi, đi trước."

    Nhưng trước khi rời đi hoàn toàn, Trí quay đầu lại, nụ cười nửa miệng nở rộng trên môi anh ta.

    "Cứ ôm nó đi, Phong à! Rồi sẽ có một ngày cậu chết không lí do dưới bàn tay ác quỷ của con nhóc đó thôi."

    Sau khi Vũ và Trí rời đi, phong thở phào nhẹ nhõm, cậu bế cô bé lên mà đi ra khỏi căn nhà này, nhưng cậu sẽ không thể ngờ rằng quyết định hôm đó của cậu lại thay đổi gần như toàn bộ cục diện của cuộc chiến này…

Ghi chú

[Lên trên]
+ Các cấp độ được chia theo, lấy cảm hứng từ quân hàm trong quân đội, nên mọi người cứ hiểu rằng "Binh" là yếu nhất, "Soái" là mạnh nhất nhé
+ Các cấp độ được chia theo, lấy cảm hứng từ quân hàm trong quân đội, nên mọi người cứ hiểu rằng "Binh" là yếu nhất, "Soái" là mạnh nhất nhé
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hmm, tác còn mắc nhiều vấn đề quá
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
tác cảm ơn bạn vì đã nhận xét nha, hiện tác đang công tác trong nhà nước nên không có nhiều thời gian viết lại chỉnh chu hơn. Nhưng tác sẽ cố gắng sửa đổi để hoàn thiện bộ truyện này ạ, cảm ơn bạn vì đã góp ý.
Xem thêm