• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2. Ranh Giới Mong Manh

Chương 26. Những Quân Cờ Định Mệnh

0 Bình luận - Độ dài: 2,228 từ - Cập nhật:

Dưới ánh trăng huyền ảo, dát bạc lên những mái ngói cong vút của cung điện, tiếng côn trùng rả rích vọng lại từ phía khu vườn tĩnh mịch. Bóng đêm bao trùm, nuốt chửng mọi âm thanh náo nhiệt ban ngày, trả lại sự yên bình vốn có cho nơi quyền lực này. Trong thư phòng ấm áp, ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt trầm tư của người nọ. Trước mặt anh, vị đội trưởng vừa dứt lời, giọng điệu còn vương chút bụi đường cùng sự khẩn trương của chiến trận.

''Báo cáo điện hạ, tuyến phòng thủ biên giới tuy có hư hại sau cuộc tấn công nhưng vẫn được giữ vững. Công tác sửa chữa gia cố đang được tiến hành khẩn trương. Thêm vào đó, tin tình báo cho biết lãnh địa của Nam tước Baron cũng đã chịu một số ảnh hưởng nhất định."

''Hãy lập tức gửi viện trợ đến cho họ.''

''Báo cáo thêm.'' Sybil cất giọng. ''Các xác chết rồng đã được thu thập và để xem xét tình hình, các học sĩ cũng đã sớm được triệu tập."

Vị hoàng đế trẻ, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ cương nghị. Thông tin vừa nhận được không hoàn toàn xấu nhưng vẫn đủ để khơi dậy nỗi lo lắng trong lòng. Biên giới phía Bắc đã luôn là mối hiểm họa tiềm tàng và cuộc tấn công bất ngờ này có lẽ đã là lời nhắc nhở đanh thép về sự thiếu sót cảnh giác mà anh dường như ngó lơ từ lâu.

Cảnh tượng đẫm máu, nơi những con rồng thây ma gầm thét, xé toạc da thịt lẫn nhau. Sức mạnh man rợ và sự nguyên thủy ghê tởm của chúng vượt xa mọi sinh vật sống. Dường như chẳng mảy may để ý đến sự hiện diện của Sybil, khuôn mặt người nọ vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không rời khỏi quyển sách da cũ kỹ, như thể đang tìm kiếm câu trả lời giữa những dòng chữ mờ nhạt.

"Những thi thể rồng này có thể tiềm ẩn một mối đe dọa khôn lường. Ngươi nghĩ điều gì đã làm chúng sống dậy và tấn công chúng ta? Từ trước đến nay, lịch sử có từng ghi chép về sự hồi sinh của những sinh vật đã chết bao giờ không?"

''Không, thưa ngài.'' Sybil đáp, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo ngại. "Chỉ với hai, ba con thôi mà chúng ta đã cần dùng đến sự can thiệp của đội hiệp sĩ tinh nhuệ."

"Kích thước của chúng vượt trội so với rồng thường và lửa...hoàn toàn không thể bị thiêu đốt. Thậm chí khi cắn xé lẫn nhau bằng hàm và móng vuốt, chúng chỉ thực sự ngừng chiến đấu khi bị xé tan thành từng mảnh."

Cuối cùng thở dài một tiếng, anh khép sách lại. ''Nếu không có hắn, có lẽ chúng ta đã phải trả một cái giá đắt hơn rất nhiều để đối phó với lũ rồng chết này rồi."

''Vâng, tôi không phủ nhận điều đó. Sự xuất hiện kịp thời của Nhất hoàng tử...Nếu không có ngài ấy, tình hình có lẽ đã vượt khỏi tầm kiểm soát."

"Hoàng tử? Nực cười!'' Tựa lưng vào ghế, anh cau mày, dường như bị xúc phạm sâu sắc. ''Thứ sinh vật dị dạng đó thì làm sao xứng đáng mang dòng máu cao quý của hoàng tộc"

"Xin thứ lỗi cho sự lỡ lời của tôi, thưa điện hạ."

"Dẫu sao, việc giữ hắn sống đã là một quyết định sáng suốt, nhưng nếu những gì ta ngờ vực là sự thật, thì có lẽ...chúng ta sắp thấy được điểm cuối của câu chuyện này rồi."

"Vâng." Sybil khẽ đáp.

"Cuộc sống dạo này thật ngột ngạt. Ngay cả một chút thảnh thơi đúng nghĩa, một ly rượu nhỏ cũng đã trở thành điều quá xa vời."

Trong ánh sáng mờ ảo ấy, con tốt gỗ mun lặng lẽ trượt đi trên bàn cờ còn dở dang đang đặt trên chiếc bàn thấp. Mỗi bước đều chậm rãi và thận trọng, ẩn chứa sự tính toán đầy kỹ lưỡng. Kallias ngước nhìn, một cử chỉ hất đầu về phía chiếc ghế đối diện, ngầm ý mời vị đội trưởng ngồi xuống. Ngón tay thon dài vuốt dọc theo những đường giấy ố vàng của quyển sách cổ, khuôn mày thanh tú khẽ nhíu trong sự tập trung cao độ.

"Có vẻ như...đúng là người đó rồi."

"Ngài đã tự mình kiểm chứng việc ấy?" Sybil đưa tay cầm lấy con xe bằng ngà.

"Không...Nhưng cô ấy mang theo mình một mùi hương đặc biệt...nhẹ nhàng và tươi mới như ánh bình minh. Trong khoảnh khắc, dù chỉ thoáng qua, cũng có thể cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ đột ngột lan tỏa khắp cơ thể. Cứ như...nỗi đau của lời nguyền đang được vỗ về." Ánh mắt anh, đăm chiêu hướng xuống những quân cờ nhưng dường như tâm trí lại đang ở một nơi rất xa. ''Dù vậy, sự chắc chắn vẫn là điều ta chưa thể khẳng định."

"Vậy ra đó là lý do ngài cố ý bỏ độc vào trà?"

Nhếch mép cười lạnh, anh quay sang nhìn vị đội trưởng. ''Phải thừa nhận, ta khá bất ngờ khi cô ấy có thể phát hiện ra nó. Chẳng phải các vị học giả đều nói đó là một loại độc cực kỳ khó phát hiện? Vô hình, vô sắc, vô vị sao?" Bất chợt dừng lại, anh nâng niu quân hậu gỗ trắng nhỏ trong lòng bàn tay, chăm chú nhìn nó, như thể đang cố gắng giải mã một bí mật ẩn chứa bên trong. "Không hề tồn tại bất kỳ dấu vết của ma pháp trong huyết quản của cô ấy."

''Ý ngài là cô ấy không có chút năng lực ma pháp nào sao?"

"Phải...Kỳ lạ thay, ta hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ ma pháp nào từ cô ấy nhưng cái mùi hương đó...không thể nào chỉ là sự nhầm lẫn đơn thuần." Đưa tay, anh day thái dương mình, vẻ mặt lộ rõ sự muộn phiền. "Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô ấy nép mình phía sau giáo đoàn, một bản năng khó giải thích đã chợt thôi thúc. Cảm giác này...nó giống hệt như chuyện của năm trăm năm trước..."

"Thưa chủ nhân, nước đi tiếp theo của ngài?"

Con tốt nhỏ bằng ngà voi tiến thêm một bước vững chắc, gần hơn về phía hàng cuối. Dường như, nó đang âm thầm chờ đợi thời điểm then chốt, kiên trì chờ đợi giây phút vươn mình.

"Nếu có thể thuyết phục cô ta một cách tự nguyện thì tốt hơn là dùng vũ lực. Cơ hội này..." Đột ngột nghiêng về phía trước, ánh mắt anh khóa chặt vào người đối diện. "Đây có thể là một bước ngoặt lớn. Nếu cô ta thực sự là nó, mọi mảnh ghép của kế hoạch cuối cùng cũng sẽ vào đúng vị trí và khi đó, thứ mà chúng ta đã dày công ấp ủ, cái sức mạnh ấy, sẽ hoàn toàn thuộc về ta."

"Vâng, tôi hiểu cái viễn cảnh đó. Cuối cùng thì tất cả những trò hề vô nghĩa này cũng sẽ chấm dứt, phải không ạ?"

Trên chiếc ghế bọc nhung êm ái, anh vươn vai, ngáp dài một tiếng lười biếng khi đưa tay ra tự thưởng cho mình một ly rượu vang thượng hạng. Thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh đổ xuống, ngay lập tức lan tỏa một mùi hương ngọt ngào mà quyến rũ, nhẹ nhàng trong không khí ấm áp của căn phòng ngủ.

"Tiếp tục điều tra về cô ta đi."

Nhận lệnh, vị đội trưởng khẽ cúi đầu. Dù trong lòng vẫn còn những nghi ngờ về quyết định của chủ nhân nhưng với vị thế của mình, hắn sẽ không dám lên tiếng phản đối, dù chỉ là những thắc mắc nhỏ nhất. Sybil lặng lẽ đứng dậy rời khỏi, khép cánh cửa phía sau lưng một cách cẩn trọng, để lại vị hoàng tử với những toan tính cùng muộn phiền đang giằng xé.

Chẳng mất bao lâu để sự tĩnh lặng lấp đầy căn phòng lớn, nặng nề bao trùm mọi giác quan, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài khung cửa sổ, như một lời than thở não nề vọng vào. Trong giấc mơ lạ , Kallias thấy mình lạc lõng giữa một vùng đất tuyết trắng xóa, trải dài đến vô tận. Bóng đêm dày đặc bao phủ, khiến mọi thứ chìm đắm trong một màn tối mờ ảo. Anh lang thang, một mình trên nền tuyết lạnh, nỗi tuyệt vọng âm ỉ cứ thế gặm nhấm trái tim, dù cho cơ thể dường như đã chai sạn với cái đau thấu xương.

Đột ngột dừng bước, sự tĩnh mịch bị phá vỡ bởi hàng loạt những tiếng sột soạt liên tiếp vọng đến từ nơi ánh trăng yếu ớt không thể chạm tới. Một tiếng gầm gừ đầy đe dọa, âm thanh trầm đục vang vọng khiến cho những bông tuyết mỏng manh trên cành run rẩy mà rơi xuống. Từ đằng xa bóng tối mịt mùng của khu rừng già, một bóng hình khổng lồ, đen kịt dần hiện ra. Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua những đám mây xám, chiếu rọi xuống một phần thân thể đồ sộ, vảy sừng đen bóng, sắc nhọn như những lưỡi dao xếp lớp chồng lên nhau. Trên cơ thể vạm vỡ ấy, vô số những vết thương sâu đang rỉ máu không ngừng, những mảng vảy bị xé toạc, những vết cắt nham nhở. Và đôi mắt của nó, nơi lẽ ra phải là những viên ngọc rực lửa, giờ đây lại chỉ còn là hai hốc đen trống rỗng.

Lập tức anh quay mình bỏ chạy, không còn màng đến sự kiêu hãnh của một chiến binh dày dạn. Hơi thở gấp gáp phả ra thành từng làn khói mờ tan nhanh trong không khí, gồng mình cố gắng vụt chạy, đôi chân tê buốt gần như mất cảm giác nhưng lớp tuyết dày đặc cứ níu giữ anh lại. Từ xa anh có thể cảm nhận được hơi thở hôi tanh phả ra từ phía sau, càng lúc càng gần.

"...Không...Không thể nào..."

"CỨU! CÓ AI KHÔNG!? LÀM ƠN!!''

Trong khi tiếng kêu cứu còn đang vọng lại, sự thật kinh hoàng vẫn hiển hiện rõ ràng qua từng bước chân đẫm máu của sinh vật kia. Con thú, nó vẫn không ngừng tiến về phía trước mặc cho chân sau của mình gãy vụn, một bên sườn rách toạc để lộ những thớ thịt đen. Mỗi bước khập khiễng in dấu một vệt máu dài. Nó cào cấu vào những thân cây xung quanh, móng vuốt sắc nhọn khứa sâu vào lớp vỏ băng. Dường như, cơn khát máu đã hoàn toàn lấn át đi mọi đau đớn, mọi sự tàn phế của cơ thể ấy.

Và rồi, một bóng đen khổng lồ đổ ập xuống khiến anh ngã nhào, mặt úp xuống lớp tuyết dày. Một lực nặng kinh khủng đè chặt lên ngực, khiến trái tim anh nghẹn lại. Hơi thở nóng rực phả vào mặt, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Từ trên cao, hai hốc mắt đen rỉ máu của con quái vật chằm chằm nhìn xuống. Không có sự sống, không có linh hồn, chỉ có một vực sâu thẳm của sự đói khát tàn bạo. Con thú cúi thấp đầu, nhe ra những chiếc nanh vuốt, sắc nhọn như những lưỡi kiếm cong. Máu tươi nhỏ giọt từ khóe miệng rướm xuống má mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc khiến dạ dày anh quặn thắt. Trong tiếng gầm gừ đầy hận thù đau đớn, con vật thở dốc một hơi nặng nhọc.

"...Đền...Tội..."

Không chút do dự, con thú há chiếc mõm khổng lồ, những chiếc nanh nhọn cắm sâu vào da, xé rách từng thớ thịt. Máu bắn lên tung tóe, nhuộm đỏ lớp vảy đen, nhỏ xuống nền tuyết trắng xung quanh. Trong cơn đau điếng không thể xiết, tiếng gào thét xé rách họng vang vọng trong màn đêm. Âm thanh ấy, đầy kinh hoàng và tuyệt vọng, nhanh chóng bị nghiền nát giữa hàm răng nghiến chặt của con vật.

Và rồi, tất cả chìm vào bóng tối vô tận, sự kết thúc tưởng chừng như không thể tránh khỏi ấy bỗng tan biến, nhường chỗ cho sự bàng hoàng khi anh đột ngột bật dậy trên chiếc giường lạnh, tấm chăn mỏng manh vẫn xoắn xuýt quanh chân.

Anh dụi mắt, cố gắng xua tan màn sương mù kinh hoàng vẫn còn vương trong tâm trí. Bàn tay run rẩy vội vàng với lấy cốc nước trên bàn cạnh giường. Trong một hơi, anh uống cạn. Vùi đầu vào giữa hai bàn tay mình, mắt anh nhắm nghiền. Một cơn ác mộng khủng khiếp. Cảm giác bị nuốt chửng, từng chiếc nanh nhọnxuyên qua da thịt, tiếng thét tuyệt vọng nghẹn lại nơi cổ họng...Tất cả vẫn còn quá chân thực. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận