Vol 2. Ranh Giới Mong Manh
Chương 23. Vườn Hương Trà Chiều (1)
0 Bình luận - Độ dài: 3,008 từ - Cập nhật:
Rốt cuộc đêm trôi nhanh cũng chỉ qua một giấc mộng. Dẫu lòng dạ bồn chồn như sóng biển triều dâng, suốt đêm trường thao thức đến tận rạng đông, tâm trí tôi vẫn mịt mờ như sương khói, chẳng thể phác họa nổi một đường đi nước bước rõ ràng.
Trước mắt ưu tiên của tôi là lấy được một chút thiện cảm từ điện hạ. Nghe nói ngài là một người thông minh, có lòng trắc ẩn sâu sắc nhưng cũng vô cùng khó đoán. Có lẽ, một món quà tinh tế, một câu chuyện thú vị về một vùng đất xa xôi hay đơn giản chỉ là một lời khuyên đúng lúc có thể sẽ khơi gợi được sự hứng thú từ ngài. Chỉ bằng cách đó, cơ hội chạm tới thư viện mới có thể xảy ra.
Nhưng làm thế nào để tiếp cận một cách tự nhiên nhất mà không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào? Bất kỳ động thái quá lộ liễu đều có thể bị coi là một sự xấc xược hay thậm chí là một âm mưu bất chính. Lỡ như những sự thật này chẳng may bị phơi bày, rằng chỉ một bước đi sai lầm có thể đẩy tôi ngã xuống vực thẳm, kéo theo phía sau những người vô tội.
Nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay chai sạn vì cầm bút và lật sách. Chúng không mềm mại, không được trang sức lộng lẫy như của những tiểu thư quý tộc khác. Liệu một người như tôi, một kẻ vô danh tiểu tốt, có thể làm được điều này?
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng xua tan đi sự bồn chồn đang cuộn trào trong lồng ngực. Dù mọi sự còn chìm trong màn sương huyền ảo, dù cho con đường phía trước đầy rẫy những chông gai, tôi biết mình phải bước đi.
Cơ hội chỉ đến với những người dám nắm bắt, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi trong đêm tối mịt mù.
Cuối cùng thì khoảnh khắc đó cũng đến. Lặng lẽ, tôi rời khỏi thánh điện vắng vẻ, những bức tường đá im lìm dường như vẫn còn vang vọng những lời cầu nguyện thầm thì. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề khép lại sau lưng, từng bước chân khẽ khàng trên những phiến đá lạnh lẽo của con đường dẫn ra thị trấn. Dạo bước qua những con phố bận rộn, nơi những người dân vẫn còn tất bật với công việc hàng ngày. Ánh nắng ban chiều nhuộm vàng những mái nhà tranh, một khung cảnh thanh bình thật giả tạo, tương phản hoàn toàn với sự bất an đang gặm nhấm đằng sâu trong trái tim này.
Cung điện Hoàng gia, biểu tượng của quyền lực và sự giàu có chợt hiện ra sừng sững ở cuối con đường. Những bức tường thành cao vút, những ngọn tháp nhọn vươn cao dọc trời như những ngón tay khổng lồ. Ánh nắng chiều tà hắt xuống những phiến đá hoa cương, tôn lên một vẻ uy nghiêm lạnh lẽo. Mỗi bước tiến gần, sự hồi hộp lại tăng lên gấp bội.
Tôi không phải một chiến binh, cũng chẳng phải là một nhà chính trị lão luyện. Chỉ đơn thuần là một nữ dược sĩ, đã quen với mùi máu của chiến tranh và vị mặn của mồ hôi đất. Vậy mà giờ đây, một nhiệm vụ nọ đặt nặng lên đôi vai này.
Ngay khi vừa bước tới cổng lớn, hai vị hiệp sĩ trong bộ giáp sáng loáng, tay lăm lăm trường kiếm tiến về phía trước. Giọng người nọ vang lên, âm vực trầm đầy cảnh giác.
''Xin hỏi, cô có phận sự gì mà tìm tới nơi này?''
''À vâng. Tôi là Vivian vi Abel, thuộc giáo đoàn Fracista. Hôm nay, tôi rất vinh dự được diện kiến điện hạ theo lời mời của ngài''
Sự nghi hoặc hiện rõ trên những khuôn mặt rắn rỏi ấy, ánh mắt càng thêm dò xét, cẩn thận lướt qua tấm áo choàng cũ, những đường chỉ sờn và màu vải đã nhạt phai vì sương gió. Cảm nhận được sự hoài nghi dâng cao, tôi cẩn trọng lôi ra từ trong túi áo hai vật nhỏ. Đầu tiên là huy hiệu đầu sói, biểu tượng thiêng liêng của giáo đoàn. Tiếp theo, tôi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay một chiếc trâm cài tinh xảo, được chạm khắc hình một con rồng vàng uốn lượn, đôi mắt khảm đá quý lấp lánh như những vì sao.
''Đây là món quà mà điện hạ đã trao cho tôi vào ngày hôm qua. Một vật chứng quan trọng và cũng là một lời hứa ngầm về sự bảo trợ''
Ánh mắt hai vị hiệp sĩ khẽ dao động khi nhìn thấy những vật phẩm trên tay. Huy hiệu đầu sói bạc có lẽ đã phần nào lay chuyển sự nghi ngờ ban đầu nhưng chiếc trâm cài khắc hình rồng vàng với vẻ đẹp quý phái dường như đã gây ấn tượng mạnh hơn. Họ trao đổi với nhau những ánh nhìn, sự dò xét vẫn còn nhưng lại pha lẫn chút bối rối và ngạc nhiên.
Đột nhiên đằng sau bước tới, một chàng trai cao lớn với mái tóc tím nhạt cùng đôi mắt màu lục bảo kì lạ, anh khoác trên mình bộ đồng phục hiệp sĩ hoàng gia khiến họ lập tức cúi đầu. Nét mặt thận trọng cùng ánh nhìn sắc lạnh.
''Đừng gây khó dễ cho vị khách quý của điện hạ hoàng tử''
Là vị hiệp sĩ hôm nọ ở bữa tiệc.
''Thứ lỗi đã để tiểu thư phải chờ. Xin mời cô đi lối này"
''Vâng, cảm ơn ngài''
Lặng lẽ đi theo phía sau, tiếng bước chân khẽ khàng trên nền đá cẩm thạch bóng. Đôi mắt tôi không ngừng đảo quanh hành lang lớn, thỉnh thoảng chạm phải những ánh nhìn đầy tò mò của những người hầu ngang qua. Thế nhưng ánh nhìn của vị hiệp sĩ dẫn đường dường như vẫn cứ cứng nhắc như vậy, không hề lay động bất kỳ một biểu cảm nào.
Chắc hẳn họ đang thắc mắc lắm về lý do tại sao một kẻ có vẻ bề ngoài tầm thường như tôi lại có thể đặt chân đến nơi này.
Và rồi ở cuối hành lang, trải ra trước tầm mắt với muôn vàn sắc màu, là vườn thượng uyển mênh mông. Những bông hoa nhỏ nhắn, đủ mọi hình dáng lớn nhỏ, đua nhau khoe sắc, rực rỡ như những vì sao lung linh dưới ánh nắng chiều. Những khóm hồng nhung đỏ thắm kiêu hãnh vươn mình bên cạnh những đóa cúc trắng tinh khôi dịu dàng lay động. Mỗi loài hoa lại mang theo mình một mùi hương riêng biệt, chúng cùng nhau hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng hương sắc ngọt ngào.
Tiến sâu hơn vào bên trong, tiếng róc rách êm dịu của đài phun nước vọng lại, xua tan đi sự tĩnh lặng trang nghiêm. Ẩn mình dưới bóng râm mát của một mái vòm sứ trắng, uốn lượn bởi những dây leo xanh mướt, một góc yên bình hiện ra giữa lòng vườn rộng lớn. Một bàn trà nhỏ được kê ngay ngắn, bày biện thêm những tách trà sứ tinh xảo phía trên. Bên cạnh bàn trà, điện hạ ngồi đó, ánh mắt ngài hướng về xa xăm, nơi những hàng cây xanh mướt trải dài đến tận chân trời.
Khi nhận ra sự có mặt của tôi, dường như cảm nhận được sự ngại ngùng, anh khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai, trong chốc lát xua tan đi bầu không khí căng thẳng bao trùm chặng đường vừa qua.
"Buổi chiều tốt lành, thưa điện hạ"
"Nàng đến thật đúng giờ" Anh khẽ chỉ tay về chiếc ghế đối diện. ''Mời nàng ngồi''
Khẽ khàng bước tới, tôi ngồi xuống phía bên kia. Mặc cho nét dịu dàng như ánh nắng chiều trải dài trên khuôn mặt tuấn tú ấy, ẩn sau vẻ ngoài hiền lành và phong thái tao nhã, đôi mắt tím lạnh của anh vẫn có một cảm giác lạ lẫm mà dù cố gắng che giấu vẫn không thể hoàn toàn lẩn khuất.
"Ta đã ngỡ nàng sẽ chẳng đến''
Từ phía sau, vị hiệp sĩ lúc nãy bước tới, anh khẽ nâng chiếc ấm trà sứ trắng muốt được bao bọc bởi những họa tiết vàng ngọc chạm khắc hình rồng uốn lượn rồi cẩn thận rót xuống một chiếc tách nhỏ. Hương thơm ngọt ngào, tinh tế của trà nóng thoảng trong không khí, mang theo một chút hương hoa dịu nhẹ.
"Được đích thân Điện hạ ngỏ lời, tôi nào dám từ chối"
"Ta đâu thể ép tiểu thư đi tới nơi mà nàng không muốn'' Anh khẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt chăm chú quan sát phản ứng của tôi. ''Dẫu vậy, ta cũng vô cùng cảm kích và mang ơn khi tiểu thư đã bớt chút thời gian vàng ngọc tới đây trò chuyện cùng ta"
"Vâng, đó là một niềm vinh hạnh cho tôi"
"Không biết buổi trà này có hợp ý nàng? Dù không có gì đặc biệt nhưng mong là đã thể hiện được tấm lòng hiếu khách. Bánh ngọt và trà được dâng lên đều là những vật phẩm thượng hạng của đế quốc. Mong rằng sẽ không làm nàng thất vọng"
Nói rồi, điện hạ hướng ánh nhìn về phía kệ bánh đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ấm trà sứ. Chiếc kệ ba tầng hiện ra như một tác phẩm nghệ thuật thu nhỏ, mỗi tầng là một thế giới bánh ngọt đầy màu sắc được bày biện vô cùng tinh xảo. Từ những chiếc bánh tart nhỏ xinh với lớp nhân trái cây tươi đến những chiếc bánh kem trắng muốt được trang trí cầu kỳ. Tất cả đều trông thật xinh xắn và ngon miệng.
"Đừng khách sáo. Nàng nếm thử đi"
Vị hiệp sĩ đứng gần đó khẽ bước tới, động tác trang trọng và lịch sự. Anh nhẹ nhàng lấy xuống một chiếc đĩa sứ, trên đó có đặt một miếng bánh kem trắng muốt, điểm xuyết trên đỉnh là những quả việt quất xanh mọng, óng ánh như những viên ngọc bích. Khéo léo cầm chiếc dĩa bạc, tôi cắt một miếng nhỏ rồi từ tốn đưa lên miệng. Hương thơm tinh tế của lớp bánh xốp mịn quyện hòa cùng vị chua thanh dịu mát của những quả việt quất tươi, cảm giác mềm mịn tan chảy nhẹ nhàng trên đầu lưỡi, vị ngọt thanh tao lan tỏa khắp khoang miệng tạo nên một bản giao hưởng vị giác vô cùng tinh tế. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa vị ngọt ngào và chua thanh, không quá gắt mà lại vô cùng mới mẻ.
Rudi nói đúng, những hương vị của phương Nam quả thực rất độc đáo, chúng như gói trọn mùa xuân trong từng giọt dịu.
"Việt quất là một loại quả quý hiếm ở phương Nam, chỉ thu hoạch được vào những thời điểm nhất định. Để giữ được hương vị tươi ngon của chúng cũng là cả một quá trình công phu"
"Vâng, thực là một hương vị vô cùng đặc biệt. Ở quê hương phương Bắc của tôi, bánh ngọt thường mang vị thanh đạm, hòa quyện cùng vị mặn mà tinh tế của kem phô mai, khó lòng sánh được với sự ngọt ngào thanh khiết và tươi mới này"
"Ra là thế'' Ánh mắt anh khẽ trầm xuống, thoáng hé lộ vẻ suy tư. ''Vậy ở vùng đất băng giá quanh năm phủ sương trắng ấy...Loài sói thường thưởng thức gì vậy?"
"Thưa, bởi khí hậu nơi khắc nghiệt dẫn tới việc lương thực khan hiếm. Thịt thường là nguồn thực phẩm chính yếu cùng với một vài loại thảo dược mùa đông được dùng để sắc trà"
"Thường xuyên sử dụng thảo dược để sắc trà ư?'' Cái nhíu mày nhẹ, vẻ mặt anh chợt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. ''Ta vốn cho rằng thảo dược dùng để điều trị bệnh tật. Hóa ra ngoài dự liệu khi lại dùng chúng làm trà uống thường nhật"
"Vâng, điều này là một phần của nếp sống thường nhật ở Isdore. Các loại thảo dược giúp giữ ấm cơ thể trong mùa đông khắc nghiệt. Mỗi loại lại mang trong mình một hương vị riêng biệt"
"Ta hiểu rồi. Đó là một nước đi rất khéo léo''
Dưới ánh chiều tà dát vàng, những đóa tường vi khẽ đung đưa như đang thì thầm cùng gió. Trong khoảnh khắc lặng lẽ ấy, tôi và anh, hai người xa lạ, cùng chìm đắm trong sự yên bình của buổi chiều muộn.
"Tiểu thư" Lời nói chốc lát phá vỡ sự tĩnh mịch dễ chịu của khu vườn "Xin thứ lỗi cho sự tò mò này, nhưng thật lòng ta muốn biết, nàng đã bộc lộ tài năng ma pháp của mình như thế nào vậy?"
Lưỡng lự, bàn tay khẽ siết chặt vạt áo, ánh mắt thoáng dao động rồi cố định nhìn về phía anh. Hoảng loạn trong lòng bỗng dâng trào.
"Thưa..." Khẽ nuốt khan, tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. ''...Vào năm mười tuổi, trong một buổi dạo quanh làng, tôi tình cờ bắt gặp một đứa trẻ cùng xóm. Đứa trẻ ấy, không hiểu vì sao mà có lẽ đã phải chịu đựng những tổn thương nặng nề về thể xác...Và rồi, khi lắng nghe câu chuyện về cảnh cơ cực của em, khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má ửng hồng vì đau đớn...Dòng ma pháp tiềm ẩn trong tôi đã bất ngờ thức tỉnh..."
"Vậy ra chính tấm lòng nhân ái và sự ngay thẳng đã khơi dậy năng lực ấy trong nàng một cách tự nhiên nhất. Thật tương xứng với vai trò của một người chữa lành" ngài khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ tán thưởng.
''...À, vâng...''
"Ta nghe nói ở Isdore có các học viện dành cho ma pháp sư. Vậy tiểu thư cũng đã từng theo học tại một trong số đó?"
"Vâng, đúng thật là như vậy. Tại trung tâm thủ đô có những học viện danh tiếng chuyên đào tạo cho các ma pháp sư. Ừm, những pháp sư hoàng gia...họ...thường rất tinh tường trong việc phát hiện những tài năng ma pháp mới nổi trong đế quốc. Và rồi, tôi đã được gửi đến một trong những học viện ấy. Có tên là-à-...Eulalie ạ!''
''Chà, điều đó thật thú vị, được bao quanh bởi sắc màu của pháp thuật. Vậy, nàng đã học những gì ở Eulalie vậy?"
Thật sao? Ngài tin thật ư? Cái chuyện...tôi vừa mới nghĩ trong chốc lát sao?
''Ừm, ban đầu, chúng tôi được dạy những điều cốt lõi nhất của ma pháp, từ căn nguyên đến cách nó hoạt động. Với cá nhân, tôi...chú trọng vào việc học hỏi những kiến thức nền tảng của ma pháp chữa trị, bao gồm các loại thương tích, phương pháp chữa trị và...cả những nguyền chú. Tiếp theo...là...ừm, quá trình rèn luyện để tôi có thể thi triển ma pháp một cách tối ưu nhất-"
Ánh mắt của anh vẫn kiên định, sự tò mò dường như không hề suy giảm.
"Vậy, tại học viện có những ma pháp sư chữa lành nào khác giống như tiểu thư không? Nếu nàng không ngại, ta rất muốn được nghe nàng chỉ dẫn sơ qua về cơ chế của ma pháp"
Ôi trời, tại sao ngài lại phải tò mò đến vậy chứ? Mấy câu trả lời này nghe qua cũng thấy đủ lố bịch tới khó tin rồi.
"Về những ma pháp sư chữa lành khác, thật khó để tôi đưa ra được một con số chính xác. Còn về cách vận hành của ma pháp, phải nói sao nhỉ...theo những gì tôi được giảng dạy, ma pháp tiềm ẩn trong huyết quản của mỗi cá nhân. Quan trọng nhất...là sự tập trung và nỗ lực hết mình, ngài biết đấy, chúng ta phải...ừm, gửi gắm vào đó những mong ước tha thiết..."
Tựa lưng lại vào ghế, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi, như đang cố gắng đọc vị từng cử chỉ, lời nói. Khẽ nhấc tách trà sứ, từ tốn anh nhấp từng ngụm.
"Thuở nhỏ, ta đã hằng ấp ủ hoài bão được lĩnh hội ma pháp'' Giọng anh bỗng trầm xuống, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối khi nhìn ra phía đằng xa khoảng không xanh mướt của vườn thượng uyển. ''Đáng tiếc thay, ước mong sở hữu thiên phú ấy lại chẳng thành. Giữa thời buổi các pháp sư dần vắng bóng, ma pháp chữa lành lại ít được coi trọng hơn. Thời thế này, người ta thường đoái hoài đến những năng lực tấn công và phòng thủ, những loại ma pháp mạnh mẽ tuy tiềm ẩn nhiều hiểm họa hơn cả"
"Ma pháp chữa lành vốn không phải là một loại ma pháp phổ biến. Dù vậy, tôi vẫn kiên định với quan điểm rằng nó mang trong mình một sức mạnh đặc thù"
"Theo lời các giả sư, ma pháp chữa lành là một năng lực phi thường, có khả năng chữa trị mọi bệnh tật, giải trừ các nguyền chú và chữa lành mọi vết thương"
"Vâng, nếu có thể thể đạt tới được trình độ đó thì quả thật sẽ rất mạnh mẽ....Song tôi mới chỉ là một pháp sư non trẻ, nếu không muốn thừa nhận rằng năng lực của bản thân còn yếu ớt, chỉ có thể chữa lành những thương tổn không quá nghiêm trọng...''


0 Bình luận