• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2. Ranh Giới Mong Manh

Chương 25. Bóng Đen Hoàng Hôn

0 Bình luận - Độ dài: 2,004 từ - Cập nhật:

Hành lang đá lạnh lẽo dưới gót giày vang vọng tiếng bước chân vội vã của kẻ chạy trốn. Khung cảnh khu vườn tĩnh lặng vừa rồi vẫn còn vương vấn, một sự tương phản rõ rệt với sự khẩn trương đang thúc giục từng bước chân. Ngang qua sân huấn luyện lớn, tôi bất chợt khựng lại, như thể bị một thế lực vô hình níu giữ.

Tiếng chuông từng hồi vang vọng khắp kinh thành, khô khốc và dồn dập. Mở ra trước tầm mắt là một vũ điệu hùng tráng, một bản giao hưởng của sức mạnh. Từng người, từng người nối nhau, đôi cánh da sải rộng như những cánh buồm khổng lồ đón gió, nhấc bổng thân hình đồ sộ. Bầu trời phía trên như một tấm thảm được dệt nên từ vô vàn sắc màu rực rỡ của những vảy rồng đủ mọi màu sắc, từ xanh ngọc bích óng ánh, đỏ rực như than lửa đến vàng kim lộng lẫy, rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, nhuộm đỏ đường chân trời phía tây. Sức mạnh nguyên sơ cùng vẻ đẹp uy nghi và sự kỷ luật thép của loài rồng dường như được phô diễn trọn vẹn trong khoảnh khắc nghẹt thở ấy. Đây không chỉ là những sinh vật huyền thoại bước ra từ những trang sách cổ xưa mà họ là những chiến binh thực thụ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi nguyên thủy bỗng trào dâng, nghẹn ứ nơi cổ họng. Trong thoáng chốc, những ký ức chợt ùa về, những mảnh vỡ rời rạc, nhấp nháy như những thước phim mỏng manh, thôi thúc bản năng sâu thẳm mạnh mẽ. Không chút do dự, tôi lao mình khỏi cánh cổng nguy nga, bỏ lại sau lưng ánh đèn vàng ấm áp của cung điện.

Đôi chân vụt chạy trên nền đá lạnh, hướng về phía con phố thủ đô đang dần chìm vào bóng tối, nơi những cánh cửa gỗ nặng nề bắt đầu đóng sập. Tiếng chuông vẫn rền vang, mỗi hồi một gấp gáp. Trái tim điên cuồng đập loạn trong lồng ngực, đau nhói như bị đè nặng. Những bóng người lướt qua, vội vã như những hồn ma méo mó trong cơn ác mộng kinh hoàng.

...Kian...Phải trở về! Nhất định phải trở về!

Từng tiếng đập cánh vút qua trên đỉnh đầu, mỗi nhịp như một nhát búa giáng xuống tâm trí vốn đã căng như dây đàn. Những ngày tháng trốn chạy khỏi những cuộc tấn công bất ngờ bỗng chốc hiện về trong tâm trí, những ngọn lửa liếm láp bức tường thành cùng những tiếng thét thất thanh vang vọng trong đêm. Giữa những âm thanh hỗn độn ấy, tôi thoáng nghe thấy tiếng gầm rít xé gió của những con rồng, tiếng cánh đập như sấm rền mang theo mùi của máu và lửa.

Đôi mắt mờ đi vì nỗi sợ, đảo quanh khắp không gian, tuyệt vọng tìm kiếm một lối thoát. Bước chân loạng choạng chợt vấp phải một viên đá lát đường mà ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo. Cả cơ thể bỗng rệu rã, hệt như một con rối buông rơi. Hai bàn tay vô thức cào xuống mặt đá thô ráp, cố gắng bám víu lấy chút thực tại mong manh. Nơi khóe mi, những giọt nước mắt nóng hổi đã trực trào, nghẹn ứ không thể rơi, tâm trí quay cuồng với những hình ảnh nhòe nhoẹt. Nhắm nghiền mắt, tôi cố gắng xua đuổi những bóng ma quá khứ đang bủa vây, nhưng chúng vẫn ở đó, rõ ràng và tàn nhẫn, gieo rắc nỗi kinh hoàng cùng sự bất lực.

''...C-Cứu tôi...Ai đó l-làm ơn...'' Tiếng kêu khản đặc, yếu ớt gần như tan vào không khí. Bụi đất đỏ quánh bám vào cổ họng, mỗi hơi thở đều đau rát như có ngàn mũi kim châm.

Đột ngột, một bóng hình nhỏ bé đứng từ phía xa lọt vào tầm mắt. Một bé gái với mái tóc đen nhánh được buộc cao, chỉ về phía tôi bằng ngón tay mũm mĩm của nó. Đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ tò mò đầy ngây thơ, không chút ác ý. Vậy nhưng ánh nhìn của người mẹ đứng phía sau lại như một lưỡi dao vô hình khứa vào lòng. Ánh mắt ấy không chứa đựng sự giận dữ hay ghê tởm mà là một nỗi ái ngại pha lẫn chút khó chịu. Bà không nói gì, chỉ nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, vội vã lướt qua như thể sợ hãi một thứ dịch bệnh truyền nhiễm.

''...Ôi trời...cái quái gì thế này?...''

''Cô ta đang làm gì vậy?''

Tôi nằm đó, giữa con đường đá trống trải, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo lan tỏa từ những ánh nhìn xa lạ. Không một lời hỏi han, không một cử chỉ giúp đỡ. Họ lướt qua tôi như thể một vật thể vô tri, một vết nhơ cần tránh xa. Những ánh mắt tò mò, pha lẫn sự khó hiểu đầy khinh bỉ, những tiếng thì thầm nhỏ nhẹ mà sắc lạnh, dường như xuyên qua màn sương mù của trí óc.

"Kẻ đó...bị điên sao?"

''...Trông xấu hổ quá, cô ta không biết ngượng à?...''

Những âm thanh ấy ngày càng lớn dần, hòa lẫn vào những bóng hình lướt qua trước mắt. Một thoáng nhận ra khi tôi nhìn xuống đôi bàn tay lấm lem bụi bẩn của mình rồi ngước lên nhìn những con người đang vội vã bước đi. Vừa khoảnh khắc trước đó, họ là những bóng đen mờ ảo trên nền trời đỏ rực. Nhưng giờ đây, khi nhìn kỹ lại, họ chỉ là những người bình thường đang trở về tổ ấm, khung cảnh xung quanh cũng chẳng hề đổ nát. Những mái ngói đỏ tươi vẫn nguyên vẹn, lấp lánh dưới ánh chiều hoàng hôn. Không bóng lửa, không tiếng thét, không có sự tàn phá nào cả.

Vậy thì...tôi đang làm gì thế này....

Lổm cổm bò dậy, sự xấu hổ lan tỏa trong tôi như một cơn sóng, thiêu đốt mọi giác quan. Hai bàn tay nắm chặt mép áo choàng mỏng, các đốt ngón tay trắng bệch, đầu cúi gằm trong hổ thẹn, tôi không dám đưa mắt nhìn sang những người xung quanh. Hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào, vội vã tôi bước đi.

Khung cảnh tĩnh lặng của thánh điện như nghẹn lại khi tôi lê bước đến cổng. Vừa đặt chân lên bậc thềm, bóng dáng cao lớn của vị chủ giáo cùng dáng vẻ vội vã của Rudi đã chắn ngang tầm mắt, khuôn mặt vốn điềm đạm giờ đây nhăn lại đầy lo âu. Rudi, người luôn giữ vẻ tinh nghịch, cũng không giấu nổi sự hốt hoảng, đôi mắt xanh thẳm mở to nhìn tôi không chớp.

''VIVIAN!'' Julius nắm chặt lấy vai, cái siết mạnh mẽ đầy bối rối. ''Cô đã đi đâu vậy hả!?''

Rudi tiến lên một bước, cánh tay nhỏ bé run rẩy. "Vi, chuyện gì đã xảy ra? Sao người cô..." Giọng nghẹn ứ, ánh mắt cô dừng lại ở vạt áo choàng nhàu nhĩ cùng những vết bẩn lấm lem.

Lời giải thích chưa kịp bật khỏi đầu lưỡi, một tiếng gầm rít chói tai vọng xuống từ trên cao. Trái tim như ngừng đập, cùng với ánh mắt kinh hoàng của chủ giáo, chúng tôi đồng loạt ngước lên. Trên tấm lụa màu tím sẫm của hoàng hôn, một bóng đen khổng lồ hiện ra, vượt xa mọi con rồng tôi từng chứng kiến. Nó không bay theo cách uyển chuyển thường thấy mà sải đôi cánh rộng như muốn nuốt chửng cả vầng thái dương đang lịm dần. Thân hình kỳ dị chỉ được chống đỡ bằng hai chân sau vững chắc, đôi mắt xám tro lạnh lẽo quét qua. Một vẻ đẹp chết chóc, vừa hùng vĩ tột cùng vừa gieo rắc một nỗi sợ lạ lẫm.

"Thật không thể tin nổi! Sao họ có thể tự tiện hành động mà không thông qua chúng ta chứ?!" Lẩm bẩm dưới hơi thở nặng nhọc, anh quay phắt sang chúng tôi, ánh mắt đầy vẻ khẩn trương. ''Nhanh chóng vào bên trong đi!''

Ngay lập tức, Rudi nắm chặt, kéo mạnh tôi sâu vào trong thánh điện.

''Rudi! C-Có những xác chết rồng-''

"Chúng tôi đã lùng sục khắp nơi để tìm cô!" Giọng cô vang lên, mang theo chút gay gắt. "Cô có nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không thể tìm thấy cô?! Nếu cô không trở về!?''

Lồng ngực tôi chợt thắt lại khi nhìn vào bóng lưng người phía trước. Dù ánh sáng yếu ớt không cho phép tôi thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt ấy, sự bức tức đang dần lan tỏa trong từng cử chỉ cứng nhắc của cô vẫn được cảm nhận rõ ràng.

Lẽ ra tôi đã nên nói với cô ấy một lời thay vì tự ý hành động. Cuối cùng thì, tôi cũng đã quá nông nổi. Sự nóng vội mù quáng, chỉ vì khát khao chứng tỏ bản thân.

"...Rudi...Thực ra, hôm nay tôi đã tới cung điện. Có chuyện đã xảy ra, có nhiều việc bất lắm-"

Bất ngờ cô đẩy mạnh tôi về phía căn phòng nhỏ. Bước chân dứt khoát dẫn tôi vào trong, xoay người cô đối diện, ánh mắt căng thẳng như sợi dây đàn rung lên.

"Nghe này, bây giờ tình hình bên ngoài e là không ổn nhưng việc này đã có các pháp sư của Giáo đoàn lo liệu. Vì vậy, xin cô đừng đi lung nữa mà hãy ở lại đây đi. Chờ cho đến khi có tín hiệu an toàn thì mới được ra ngoài nhé"

"...V-Vâng...tôi rõ rồi..."

Khẽ gật đầu, cô vội vã quay người rời đi. Và rồi 'cạch', một tiếng khô khốc vang lên, cánh cửa gỗ sồi nặng nề khép lại sau lưng, nhốt tôi vào một không gian chật hẹp tối tăm. Lặng lẽ bước tới chiếc bàn gỗ cũ kỹ gần đó, đôi bàn tay run rẩy lần mò vào túi, tìm kiếm chiếc hộp diêm nhỏ bé. Khẽ khẩy nhẹ, một ngọn lửa yếu ớt bùng lên, soi sáng khuôn mặt tôi cùng ngọn nến tàn lụi trên bàn.

'Ầm!' Một tiếng động lớn khác dội lại từ bên ngoài thánh điện khiến trái tim tôi thót lại, theo bản năng mà hoảng loạn chui xuống gầm chiếc bàn bụi bặm. Co mình thu nhỏ bản thân như một con vật bị thương đang tìm nơi ẩn náu, đôi mắt mở to trong căng thẳng hướng về phía ô cửa sổ, nơi vệt hoàng hôn đỏ rực đang dần tắt. Cứ như vậy, tôi ngồi im lặng trong bóng tối ngày càng lan rộng, bàn tay run rẩy vẫn giữ chặt ngọn nến nhỏ, tay còn lại vô thức nắm lấy sợi dây chuyền lạnh lẽo đeo trên cổ.

Chỉ một chút nữa...Một chút nữa thôi là có thể trở về rồi...

Bóng tối bao trùm căn phòng, nuốt chửng mọi vật thể, bao trùm cả tầm mắt, gợi lại ký ức về những đêm dài ở quê nhà. Trong dòng hồi ức chập chờn, vọng lại là tiếng kêu cọt kẹt của cánh cửa hầm trú ẩn mỗi khi những tiếng nổ vang lên xé toạc bầu trời. Ánh sáng đỏ rực của lửa, mùi khói khét cùng nỗi sợ hãi trong từng hơi thở. Những ký ức đau thương ấy, hình ảnh hai bóng hình nhỏ bé chui lủi trong bóng tối như hai con chuột nhắt. Giờ đây, chỉ còn lại một mình tôi, lạc lõng nơi xứ người, chẳng còn ai bên cạnh để cùng sẻ chia những khoảnh khắc kinh hoàng này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận