"Oáppp."
Tôi ngáp dài mệt mỏi, đêm qua đúng là không thể ngủ được. Tôi rón rén tìm đồ vệ sinh cá nhân trong ba lô trước khi giáo sư dỏm tỉnh dậy. Mỗi giây phải nhìn lên xem giáo sư dỏm có tỉnh dậy không. Cuối cùng cũng tìm được cái bàn chải. May quá, cô ta chưa tỉnh dậy. Tôi nhón chân bước ra cửa, ba bước lại ngoáy đầu lại nhìn, khó lắm mới cầm được vào tay năm cửa.
kẹt kẹt kẹt, cánh cửa đóng lại. Người đang nằm êm ái trên chiếc giường chầm chậm mở mắt ra.
A! khi vừa nhảy ra khỏi phòng tôi cộc đầu vào một người, không biết phản xạ ở đâu mà tôi co người lại, lẩm bẩm "Đừng sờ vào eo tôi nữa.". Nhưng nhìn lại thì đó là Sienna, khuôn mặt vô cảm nhưng thoáng vẻ tươi tỉnh. Cậu ấy không bị chị Olivia biến thành gối ôm đêm qua sao?
"Sienna đã úp cô ta bằng phong ma thuật vào các huyệt đạo, giờ chắc ngủ say như chết rồi.", Sienna đáp tỉnh bơ. "Không biết cô ta nghĩ gì suốt ngày đòi làm mẹ Sienna."
Tôi cười trừ, chị Olivia thực ra rất tốt bụng, thấy Sienna không có nơi nương tựa nên mới muốn cho cô ấy một mái ấm. Cơ mà cách tiếp cận của chị ấy lại hơi có vấn đề. Nhiều khi thẳng thắn quá, cuối cùng lại có chút nhu nhược rồi trở thành người hầu như đêm qua. Trong tiểu thuyết gọi là gì ý nhỉ? liếm gì gì đó.
Mà tôi nghĩ Sienna cũng đang dần dần chấp nhận chị ấy, dù có miễn cưỡng vẫn để chị ấy xoa đầu. Có lẽ họ sẽ hòa hợp hơn trong tương lai.
"Chà, bé tương thích với phong mà thuật à? vậy có hứng thủ học ngoại đạo không?", một giọng nói vang lên từ sau lưng khiên tôi giật nảy mình. Ký ức bị trêu ghẹo đêm qua ùa về từng khoảnh khắc, lập tức trốn ra đằng sau Sienna, thi thoảng ló đầu ra nhìn.
Giáo sư dỏm bật cười lớn như muốn cả hành lang nghe thấy, tôi càng nép vào lưng Sienna hơn, muốn chui vào áo choàng của cậu ấy quá. Sienna không hiểu hai chúng tôi đang diễn trò gì, tôi chỉ vào giáo sư dỏm và nói "Olivia đệ nhị" thì cậu ấy mới chợt tỉnh ra.
"Sienna và Shizu sẽ đi đánh răng, Sienna không hứng thú với ngoại đạo."
Nói rồi Sienna kéo tôi đi. Đúng là người từng trải có khác! xử lý nhanh gọn thật. Tôi quay lại xem thì giáo sư dỏm chỉ nhìn theo, không có ý ngăn cản. Phù, sống sót rồi.
Chúng tôi vào nhà vệ sinh và đánh răng. Xong xuôi mở cửa ra lại đập vào ai đó. Lần này là chị Olivia đang mơ màng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, có lẽ vẫn còn tiếc vì không thể trở thành mẹ của bé mèo.
Xuống sảnh quán trọ, giáo sư dỏm đã giữ chỗ trước và vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi. Vẫn còn chấn thương tâm lý từ đêm qua, tôi ngồi vào vị trí cách xa chị ta nhất. Tưởng thoát rồi nhưng chớp mắt cái vị trí đã ở ngay cạnh chị ta. Chưa kịp hoàng hồn đã bị ôm nép vào người.
"Sao Shizu lại đến ngồi cạnh chị ấy vậy?" Sienna ngờ vực.
Tôi cũng không hiểu rõ ràng mình đã tìm vị trí xa nhất mà? Tại sao chớp mắt đã bên cạnh bà chị biến thái rồi?
"Ngoại đạo đó."
Chị Olivia đang bị Sienna kéo trượt trên sàn bỗng tỉnh ra và giải thích cho tôi. Chết thật, quên mất giáo sư dỏm không dỏm ở mảng ngoại đạo, lần sau phải chú ý hơn mới được... Mà ngoại đạo của chị ta cứ thần không biết quỷ không hay thì sao tôi nhận ra được? đáng sợ quá!
Bỗng tôi nhớ lại lời chị ta nói hôm qua, thi đầu vào Aurora sẽ xuất hiện một pháp sư ngoại đạo, nếu cũng như lúc này tôi bị mê muội thì chẳng phải là trượt ngay lập tức sao?
Quyết định điều gì đó trong lòng, tôi nhìn qua giáo sư dỏm, môi mấp máy thốt ra từng chữ.
"Ch-Chị... có thể dạy e-em kháng ngoại đạo không?"
Sao công chúa tôi lại có ngày phải nhờ cậy kẻ thù thể này. Chị Olivia cũng có thể dạy nhưng khổ nỗi chị ấy không tương thích với nguyên tố phong, Shizu thì không hứng thú với ngoại đạo. Giáo sư dỏm là người duy nhất có thể giúp tôi lúc này rồi.
Giáo sư dỏm có chút bất ngờ với đề nghị của tôi, ra vẻ suy tư như là quyết định khó khăn lắm. Nếu không nhờ cái nụ cười đang vểnh lên tận trời đó tôi đã tin là vậy rồi.
"Được chứ bé cưng, nhưng học phí của chị đắt lắm đó. Cứ ăn sáng đi rồi tính tiếp.", Giáo sư dỏm đáp lại.
Không biết sao chị ta lại đánh qua chủ đề ăn sáng nhưng có vẻ là đã đáp ứng rồi. Tôi có phải dập đầu ba cái bái sư như trong tiểu thuyết không? Không! Ai lại làm cái trò mất mặt đó chứ!
Ở đây cũng không có món đặc sản gì nên chúng tôi chỉ cần gọi mấy món thường ngày bình dân thôi. Chừng mười phút sau những tô đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên, đói từ qua đến nay đã khiến tôi thèm chảy dãi. Tại sao tối qua không ăn cơm á? Không hiểu sao các quán ăn đều đóng với lý do chuẩn bị cho lễ hội rồi sáng nay lại mở lại. Cứ như là có ai đó đang muốn nhịn ăn để chén bữa lớn ý. Tôi vô thức nhìn qua giáo sư dỏm, không biết từ đâu cảm thấy lạnh tóc gáy.
Thôi, tôi suy nghĩ nhiều rồi. Tối qua chỉ ăn mấy viên kẹo chống đói giờ phải chén hết đống này mới được. Tôi gắp một miếng thịt kho nóng hổi đầy sốt lên, không thể đợi để nếm thử hương thơm lan tỏa trong miệng. Khi miếng thịt chạm đầu lưỡi, tôi mới cảm nhận được gì đó là lạ. Nhai đi nhai lại thế nào lại ra vị rau. Nhìn lại thì miếng thịt kho đã biến thành rau muống, và tiếng cười xấu xa vang lên bên tai.
"Chị!"
Khi tôi định nổi dậy thì giáo sư dỏm dùng ngón trỏ chặn miệng tôi lại.
"Ngoại đạo chỉ có thể đánh lừa thị giác và thính giác, chỉ cần em nhận ra điều kỳ lạ thông qua các giác quan còn lại, em sẽ biết mình có rơi vào ảo giác không.", nói rồi chị ta liếm ngón tay.
Hiểu rồi, nghe bảo chỉ cần sử dụng thuật giải khi đang dính ảo giác, lập tức có thể hóa giải đòn đánh này. Giờ chỉ cần cậy miệng giáo sư dỏm xem làm sao để sử dụng thuật đó thôi. Mà từ từ, ngón tay đấy vừa chặn môi tôi mà.
"Nhưng có một người có thể lừa toàn bộ giác quan của bé, đưa bé sang một phương trời khác."
Giáo sư dỏm nói tiếp với vẻ ẩn ý. Nếu có thể đánh lừa hoàn toàn vậy chẳng phải là quá nguy hiểm sao? Chỉ cần dựng một ảo cảnh đáng sợ là có thể dọa chết đối phương rồi.
Chưa để giáo sư dỏm nói ra đó là ai. Chị Olivia, người nãy giờ vẫn để ý cuộc nói chuyện của chúng tôi đã xen vào.
"Đệ tam công chúa Yumi của phong quốc Anere."
Đúng rồi, là cô ấy. Nghe bảo công chúa Anere sở hữu «con mắt thực tại» của hoàng gia Arene. Những người từng sở hữu đôi mắt này trước đây đều có thể trấn áp cả một phương trời, cực kỳ đáng sợ.
"Ồ, cô cũng biết à? Mà thông tin này đã được Arasu lộ ra hai năm trước, trong cái sự kiện tháng tư đó để trả đũa lại Anere."
Giáo sư dỏm nhấp một ngụm nước chanh, nói tiếp.
"Câu chuyện đó rất ly kỳ! nếu rảnh chị có thể kể cho bé Shizu, thông tin tuyệt mật đó!", Giáo sư dỏm dụ dỗ.
"Không thèm!"
"Mà công chúa Yumi mới lên năm hai ở học viện Aurora đấy", Giáo sư dỏm không để ý đến tôi mà nói tiếp "Sức khỏe tinh thần có hơi không ổn định lắm nhưng nhóc có thể đến thỉnh giáo cô ấy, chỉ là phải bước qua đệ nhất công chúa trước thôi."
Thả ra quả bom cuối cùng, giáo sư dỏm lau miệng một cách tao nhã rồi quay người rời đi, trước đó còn để lại một mảnh giấy hẹn gặp tôi chiều nay để dạy ngoại đạo. Thấy cũng vừa đấm vừa xoa nên tôi cẩn thận cất mảnh giấy đó vào túi. Và chuẩn bị tiếp tục ăn sáng
Cơ mà khi quay đầu lại thức ăn trên bàn đã không còn nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn chị Olivia đang xoa bụng và ợ hơi. Biết chị tham ăn nhưng phải để lại phần cho em chứ!
Cuối cùng phải để Sienna dạy dỗ, chị Olivia mới rút tiền mua thêm một phần nữa cho tôi. Tiền cha chu cấp cho chúng tôi phải đến phân nửa dùng cho ăn uống rồi, vậy mà không béo. Tôi nhìn vào bộ ngực hùng vĩ của chị ấy, thầm nghĩ sao dinh dưỡng lại vào đúng chỗ thế chứ.
==
Buổi sáng, tôi đi dạo phố cùng với Sienna, mua đủ thứ đồ để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo tới đế đô. Những thứ như đạo cụ ma thuật chất lượng ở đây không được tốt nên tạm thời chúng tôi sẽ để dành đến đế đô mới mua.
Mệt mỏi cả buổi, tôi kiếm được vài bộ quần áo mới, tủ sách của Sienna là nhiều thêm vài quyển. Tôi thắc mắc không biết chiếc túi trữ vật của chị Olivia là của chị ấy hay Sienna nữa, đồ dùng cá nhân chị đều để trong ba lô còn sách với đồ ăn cho Sienna thì nhét hết trong đấy.
Đến bữa trưa có vẻ giáo sư dỏm không về ăn, không biết là đang làm gì nữa. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi có thể yên tâm thưởng thức đồ ăn mà không bị trêu ghẹo.
Sau một giấc ngủ ngắn, bù lại cho đêm qua. Tôi tiến đến sân tập được hẹn trước, thấy giáo sư dỏm đang nhìn vào chiếc số tay cá nhân cười hề hề. Thấy lạ, tôi rón rén bước ra đằng sau để kiểm tra nhưng bị phát hiện và đóng cuốn sổ ngay lập tức. Trước đó, tôi thoáng thấy bản thân ở trong nhưng có lẽ là tưởng tượng thôi.
"Shizu hư quá! không ai dạy cưng không được tò mò chuyện cá nhân sao?", giáo sư dỏm nói với vẻ trêu chọc.
"Không có! ai quan tâm đến đồ biến thái chị chứ!"
Biết bản thân đuối lý nhưng khí thể không thể mất, tôi khoanh tay quay đầu lại. Không biết có phải kế sách của tôi thành công không, giáo sư dỏm vậy mà ân cần trấn an tôi rồi còn lôi ra mấy viên kẹo của chị Olivia chia cho tôi. Được rồi, miễn cưỡng tha thứ vậy.
"Được rồi, giờ bàn về học phí nhé!", giáo sư dỏm cười ranh ma.
Chết thật, bị dụ vào tròng rồi.
"Chị không lấy nhiều đâu, chỉ cần bé Shizu trở thành bạn đồng hành của chị trong lễ hội tối nay là được."
...
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị bòn rút không còn mảnh vải che thân nhưng đề nghị của chị ta có vẻ không quá đáng, có khi lại còn rẻ nữa. Nhưng điều này không phù hợp với phong cách của giáo sư dỏm, chắc chắn chị ta đang âm mưu điều gì đó.
Tôi sẽ tìm ra! thế rồi suy nghĩ đến khi đầu bốc khói vẫn chưa nghĩ ra chị ta nhận được gì, giáo sư dỏm kiên nhẫn ngồi thưởng trà đợi tôi quyết định.
"Được rồi.", cái đầu nhỏ của tôi có thể nghĩ được điều gì chứ. Nếu có lợi thì chiếm thôi.
Nhận được sự đồng ý của tôi, giáo sư dỏm mỉm cười đặt tách trà xuống, đưa tay phải về phía trước và búng tay.
Chớp mắt, giáo sư dỏm đã phân thành ba, cà vạt trên ngực mỗi người đánh số khác nhau để phân biệt.
"Đầu tiên cưng phải hiểu bản chất của ngoại đạo.", giáo sư dỏm số một nói.
"Về bản chất, phong thuật là năng lực tự nhiên bên ngoài, vì vậy nó có thể điều khiển không khí.", giáo sư dỏm số ba tiếp nối.
"Những người thông minh như chị có thể sử dụng nó để đánh lừa cái đầu nhỏ của em về môi trường xung quanh.", giáo sư dỏm số hai chọc chọc vào trán tôi. Ai có cái đầu nhỏ chứ!
Qua sự giảng dạy của "ba" giáo sư dỏm, tôi lại bất ngờ hiểu tường tận về năng lực ngoại đạo. Khác hẳn với những buổi lảm nhảm của chị Olivia, giáo sư dỏm có thể tạo ra hình minh họa cho tôi ngay lập tức. Cực kỳ thú vị.
Thuật giải là đến từ tâm, chỉ cần vững tâm đối với sự thay đổi của ngoại đạo là có thể hóa giải nó. Kiểu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Với phương pháp học đi đôi với thực hành, giáo sư dỏm cho tôi trải nghiệm từng loại ảo thuật từ đánh lừa thị giác tới biến đổi môi trường. Chỉ là đôi khi chị ta lại dùng nó để chiếm tiện nghi từ tôi. Tự nhủ sẽ có ngày bản thân vùng lên và chiếm tiện nghi lại. Từ từ, tôi đang nghĩ lệch lạc cái gì vậy?
"Cách hóa giải ảo thuật không chỉ có thuật giải mà còn hai phương pháp nữa. Một là có thủy thuật sư trong đội, thủy thuật chính là năng lượng tự nhiên «tâm». Hoặc đơn giản hơn là sử dụng ma cụ.", giáo sư dỏm số một ngồi trên đầu tôi nói.
Thủy thuật thì tôi biết rồi, chỉ riêng thuật «tâm tĩnh như nước» có thể chống hầu hết ngoại đạo. Còn ma cụ... Có lẽ tôi nên tìm mua một cái, dù sao tôi cũng chỉ tương thích với quang nguyên tố thôi.
Bỗng toàn bộ ảo thuật bị hóa giải, ba giáo sư dỏm hợp lại thành một và xuất hiện trước mặt tôi. Giáo sư dỏm lôi ra từ túi ngực một cái kẹp tóc hình trái tim.
"Để chúc mừng bé Shizu đã hoàn thành khóa học của chị, bé sẽ được tặng một ma cụ chống ngoại đạo, chỉ cần không mạnh như chị thì đều chặn được."
Một món quà bát ngờ ập tới. Trước khi tôi kịp nhận ra, giáo sư dỏm đã đeo nó lên đầu tôi, ở bên mái phải đối xứng với chiếc kẹp tóc mẹ đã tặng trước đây.
Tôi sững sờ, cơn xúc động dâng trào khiến đầu tôi choáng váng. Tôi muốn nói lời cảm ơn nhưng giáo sư dỏm đã sớm rời đi, để lại lời nhắn hẹn gặp lại vào buổi tối.
Đứng lặng một lúc, tay khẽ chạm vào chiếc kẹp tóc trên đầu. Dù hơi lập dị, giáo sư dỏm thực sự là một người tốt.
Tôi bắt đầu rảo bước về quán trọ. Niềm phấn khích vẫn dâng trào trong lòng tôi đã có một ma cụ mới! Con đường trước mắt như bừng sáng trong niềm vui. Tôi nhảy chân sáo, miệng khe khẽ hát, lòng nhẹ tênh như bước trên mây.
Khi bước qua cổng thị trấn, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của tôi. Tôi quay người lại, đôi môi đang ngân nga bỗng im bặt. Chân trước đá chân sau suýt ngã nhưng tôi không để ý. Tâm trí chỉ đặt ở tấm biển trước mắt.
"Lễ hội tình yêu."
Chiếc kẹp tóc trên đầu không còn ấm áp nữa.


2 Bình luận