Thời gian / kết thúc
Rei Kaitou Rei Kaitou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 01: Học viện á?

2 Bình luận - Độ dài: 3,017 từ - Cập nhật:

Ngôi làng Intest nằm yên bình ở vùng ngoại ô, chỉ cách thủ đô linh thiêng của Thánh quốc Intespz khoảng vài dặm. Dù gần trung tâm quyền lực và đức tin, Intest vẫn giữ được vẻ mộc mạc với những mái nhà đá cổ kính và ruộng bậc thang trải dài theo triền đồi. Người dân nơi đây sống chan hòa, gìn giữ nghi lễ cổ truyền như một phần hồn thiêng nối liền làng với Thánh điện trung tâm.

Sử tích chép rằng, nơi đây là điểm xuất phát của anh hùng Light Valiseth và hiền nhân Seradorn. Vào thuở sơ khai của nền văn minh, hai người đã cùng nhau khám phá ra sáu thế giới, đặt nền móng cho cục diện lục quốc ngày nay.

Với bề dày lịch sử lâu đời, Tòa Thánh Seradonis xem nơi đây là vùng truyền thống trọng yếu, nơi chỉ tiếp nhận những tiến bộ công nghệ một cách chọn lọc, nhằm vừa nâng cao đời sống, vừa bảo tồn những giá trị vật chất và tinh thần đã trường tồn qua ca thiên niên kỷ.

Đó là những thông tin cơ bản mà tôi biết về ngôi làng này, tuy nhiên vẫn còn một điều ít ai hay biết về nơi đây. Với hệ thống an ninh không quá nghiêm ngặt nhưng vẫn đủ để kiểm soát việc ra vào của cư dân. Tuyệt nhiên, đây quả thực là một nơi lý tưởng cho việc lưu đày một công chúa xấu số bị ruồng bỏ.

Và người được nhắc đến ở dây không ai khác chính là bản thân tôi. Chuyện cũng đã lâu rồi, từ cái thân phận con ngoài giá thú, vô năng chỉ có thể sống lay lắt trong hoàng cung. rồi thêm lễ kiểm tra thiên phú khi tôi lên năm nữa. Tất cả sự tiêu cực đó dồn lại vào tờ sắc lệnh đã trục xuất tôi về Intest.

Nghe mà bi quan quá à! Thực ra mọi chuyện không tệ đến thế. Cái cuộc sống trong hoàng cung đó ngột ngạt là tôi muốn tắt thở vì thiếu không khí mất. Câu gì mà chị Olivia thường nói ý nhỉ? À, "Trẻ con có biết gì đâu". Các ký ức xưa cũ giờ đây tôi gần như quên hết rồi, mà tận hưởng thanh bình của làng quê này.

Lại nói đến chị Olivia, nói gì thì nói, dù thân phận của tôi có thấp kém thì thái độ của lão vua với tôi cũng chưa bao giờ xấu đến mức không thèm nhìn mặt nhau. Ngược lại ông ấy vẫn yêu thương tôi ở một mức độ nào đó, có lẽ do tôi giống vị nhân tình của ông, mẹ tôi. Sắc lệnh đó tưởng rằng là sự vứt bỏ nhưng thực chất là cắt đi sợi dây nhân quả giữa tôi và hoàng gia. Và để đảm bảo tôi có thể sống yên ổn ở vùng đất mới, ông phái các pháp sư làm người giám hộ cho tôi. chị Olivia là người chăm sóc tôi từ khi lên mười đến hiện tại. Khi đến đây, chị chỉ là một pháp sư tập sự vừa tốt nghiệp, vậy mà chỉ sau mấy năm đã có tên trong danh sách pháp sư hoàng gia, có lẽ nhờ vào sự ưu tiên từ cha tôi nhưng cũng không phủ nhận tài năng của chị ấy.

"Shizu!"

Ấy chết!

Tôi vọt lẹ đi ngay khi nghe thấy giọng nói đó. Tuy không phủ nhận tài năng của chị Olivia song để trở thành một pháp sư hoàng gia thì sự cần cù là không thể thiếu. Nhưng chị ấy không thể nào áp dụng cái tiêu chuẩn ấy với tất cả mọi người được! Mỗi ngày đều phải tập đi tập lại phép thuật đến khi cạn mana mà chị nói là bình thường ấy, đến mức trốn học với tôi đã thành thói quen rồi,, nghe giọng chị là phản xạ có điều kiện luôn.

Lướt qua cánh đồng thơm mùi sữa, vừa đi vừa né các đòn «trói ánh sáng» được ném tới từ phía sau. Những bác nông dân xung quanh chỉ nhìn qua và thở dài, lẩm bẩm "lại nữa à" rồi nửa tiếp tục công việc, nửa xem diễn xiếc giữa giờ hành chính.

"A lê hấp!"

Một cú trượt đẹp mắt, tôi nhấn và khẽ sử dụng chiếc kẹp tóc trên đầu. Một luồng ánh sáng mạnh bất phát ra làm choáng đám người ăn dưa cùng chị Olivia, đến khi hồi phục thị giác thì tôi đã không còn ở đó rồi.

Nhìn chị Olivia bối rối từ xa mà tôi muốn cười ra tiếng. Tôi chỉ mới phát hiện ra công năng của chiếc kẹp tóc này gần đây thôi, không ngờ lại hữu ích như vậy.

Song cái danh pháp sư hoàng gia của chị ấy cũng chẳng phải chuyện đùa. Nếu ma pháp tìm kiếm được phát động thì việc tôi bị tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian, nên cần nhanh chóng trốn thoát khỏi đây—

Thụt! chỉ một bước đi bất cẩn mà tôi đã rơi vào một cái hố bẫy, nhìn lên thì cao khoảng hai mét. Tôi muốn hét lên ai có vấn đề tâm lý mà làm một cái bẫy ở nơi yên bình này nhưng rồi lại cảm thấy cái thủ đoạn này quen quen.

"SIENNA!"

Tiếng thét của tôi vang giữa cánh đồng, các bác nông dân nghe thấy cũng chỉ cười khúc khích. Coi như làm phong phú hơn cho đời sống yên bình nơi đây.

==

Tích tắc, tích tắc.

Tiếng đồng hò vang lên đều đặn theo từng nhịp giây, trong cái không gian im ắng này thì nó lại ngột ngạt đến mức khó thở.

Tôi, đang ngồi với cả thân người bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ. Trước mắt là chị Olivia đang bình tĩnh thưởng trà và Sienna ngồi đọc sách trong góc. Chậc, cái không gian này như muốn tra tấn một người năng động vậy.

"Không chịu đâu! thả em ra đi mà!", tôi giãy dụa cố nới lỏng dây trói nhưng nó lại càng siết chặt vào hơn đến khi tôi không thể cử động được nữa.

Chị Olivia bình tĩnh đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm vào tôi như đang tra hỏi một đứa trẻ phạm lỗi. Sienna thì.. lặng lẽ dở sang trang tiếp theo cứ như không để ý bê này, mà có lẽ là không để ý thật.

Bụp! chị Olivia đập mạnh lên bàn, ánh mắt sắc bén như diều hâu. "Với lượng mana ít ỏi của em, làm sao có thể thi triển ma pháp ở mức độ đó được?", chị Olivia chất vấn. Nhưng chưa để tôi trả lời, chị lại lẩm bẩm "Choáng cũng không phải là một ma pháp dễ học, lại yêu cầu lượng mana lớn nữa...", chị đi qua đi lại với vẻ trầm tư làm tôi cũng không biết nên ngắt thế nào. Để rồi chị đập tay như đã hiểu ra và áp sát tôi.

"Chắc chắn em đã bĩ mật luyện tập rồi phải không? Có thể em ngại khi luyện tập với chị nhưng cũng không thể thay đổi được bản tính ham học của mình! Em có thể nói với chị mà, nhất định sẽ tìm ra phương pháp phù hợp nhất!"

Có một sự hiểu lầm không hề nhỏ ở đây.

Cộp! nhưng chưa để tôi giải thích, Sienna đã phang ngay gáy sách vào đầu chị Olivia. "Cô đánh giá cao Shizu quá rồi đấy.", này này, tôi có thể là một người không có chí tiến thủ nhưng không có nghĩa cậu có thể nói toẹt ra như vậy. Chỉ là trước khi tôi định thao thao bất tuyệt về lòng tự tôn, Sienna đã đặt ngón trỏ lên môi, đồng tử co lại như lưỡi dao găm nhỏ xíu sẵn sàng đâm thẳng vào bất cứ ai dám chống lệnh. Khí thế bừng bừng của tôi cũng tan biến như quả bóng xì hơi sau đó, cúi gằm mặt tuân thủ.

Sienna là người bạn duy nhất của tôi, người trẻ ở nơi đây đã được giáo hội trao cơ hội học tập từ tòa thánh nên người trẻ nhất ở đây cũng vào độ tuổi trung niên rồi. Vì sao Sienna không theo họ á? Đơn giản vì cô ấy không phải cư dân nơi này. Khoảng năm năm trước, cô ấy bất thình lình xuất hiện trong bộ dạng rách rưới, ôm một con mèo bông nhỏ với ánh mắt vô hồn. hình ảnh đáng sợ đến mức tôi suýt khóc nhưng bị sự phấn khích lấn áp. Ai mà từ chối được người cùng thế hệ khó lắm mới xuất hiện chứ.

Chúng tôi "nhận nuôi" Sienna sau đó. Hồi đó cô ấy cảnh giác như mèo ý mà theo một cách nào đó thì đúng là vậy. Nhìn vào đôi mắt đó là biết cô ấy có dòng máu của miêu tộc, nhưng lại sở hữu thêm cả đôi tai nhỏ mà nhọn đặc trưng của bán elf rồi lại bộ tóc màu chàm hiếm gặp nữa. Sienna không tiết lộ bất cứ điều gì về quá khứ đặc biệt là người thân, để gặm hỏi ra những thông tin cơ bản hiện giờ cũng vô cùng khó khăn dù vậy chị Olivia vẫn cố gắng, khi ấy chị bảo rằng "Không thể để người lai lịch bất minh bên cạnh công chúa được dù có là đứa trẻ đi nữa.".

"Ừ chị hơi phấn khích quá, nên không suy nghĩ chu đáo." Chị Olivia cười hề hề, gãi gãi khối u đang bốc khói rồi xoa đầu Sienna.

...

Chậc, sự đề phòng năm xưa đâu rồi. 

Trái ngược với tôi, Sienna lại vô cùng hứng thú với các tri thức, đúng loại con ngoan trò giỏi mà chị Olivia quý mến. Hơn nữa... Tôi ngước lên nhìn Sienna đang bị xoa đến xù tóc, chị Olivia còn thích mèo, rất rất rất thích mèo. Khi biết Sienna có dòng máu miêu tộc chị đã quấn lấy yêu yêu không khác gì hổ vồ mồi. hồi đấy còn có cảnh chị Olivia truy đuổi đòi làm mẹ còn Sienna cảnh giác như mèo xù lông mà chạy trốn. Đến cuối Sienna cũng chấp nhận đôi khi để chị xoa đầu.

"À quay lại chuyện chính, em đã làm thế nào vậy Shizu?", cảm nhận được ánh nhìn đánh giá, chị Olivia mới nhớ tình huống.

"A", tự kéo vấn đề tới rồi, nghĩ rồi tôi đánh mắt đi. "Hề hề, thì chiện là em tình cờ biết được cái kẹp tóc mẹ để lại có thể là một pháp cụ thôi, rồi cứ thế ý."

Nói xong tôi huýt sáo đánh trống lảng, tay thì vẫn cố giãy để thoát ra. Thiệt là, em có phải gián đâu mà thoát ẩn thoát hiện được cần gì trói chặt thế chứ, tôi thầm nghĩ. Hai người không ai hiểu cảm giác sự năng động bị đè nén cả, tôi muốn dập đầu quỳ xuống cầu xin thả quá. Mà bị trói nên không làm được thôi, chắc chắn là vậy.

Nghe được câu trả lời, một sự kinh ngạc thoáng qua ánh mắt chị Olivia, chị lặng lẽ cúi xuống xem xét chiếc kẹp tóc gắn bên mái trái. Còn Sienna... thì thở dài như tiếc thường khả năng giải thích của tôi. Nào, đó là cách giải thích tốt nhất tớ nghĩ ra rồi!

"Ừ, từ lần đầu thấy chị đã nghĩ nó bất phàm rồi, nhưng hồi đó còn yếu nên không nhìn ra gì cả. Em nghĩ thế nào bé mèo?"

Sienna tỏ vẻ "đừng gọi tôi như thế" song vẫn đánh giá thử chiếc kẹp tóc. Tôi bỗng thấy một sự giao động nhẹ trong biểu cảm của cô ấy, Sienna gỡ con mèo bông đang treo trên hông rồi đưa về phía trước có vẻ đang so sánh hay gì gì đó.

"Có vẻ... Là một cổ vật", Sienna khẽ nói.

"H-"

"THẬT SAO?"

Chị Olivia định nói gì đó nhưng đã bị tôi ngắt đi với một giọng cao vút. Trời mới biết tôi yêu thích cổ vật đến mức nào, từ lần lướt qua phòng kho báu hoàng gia tôi đã mê rồi. Ấy vậy mà sau chục năm mong mỏi tôi cũng chỉ có cho mình một lá ẩn phụ trong bộ bài số mệnh. Giờ có thêm một cái nữa thì phấn khích quá còn gì!

"Em chắc chứ bé mèo?", chị Olivia nghi hoặc.

"Không.", Sienna trả lời thẳng thừng.

Tâm trạng của tôi lập tức tuốt dốc, nếu nãy mặt tôi muốn vểnh lên song song với bầu trời thì giờ chỉ muốn úp thẳng xuống đất. Cơ mà bị trói rồi, không làm được.

"Là sao?" tôi thều thào, hy vọng vào một lời giải thích.

"Không hoàn chỉnh. Cảm nhận qua thì nó chỉ có thể lưu trữ một lượng tương đối mana, không đến mức cổ vật hoàn chỉnh."

Bụp, chiếc ghế đổ xuống cùng cơ thể của tôi. Không để ý đã đập đầu xuống sàn. A đau quá! Tôi xoa đầu... Chết tiệt cái dây trói này!

Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Bán cổ vật không phải là ít, nếu vận khí tốt ra hàng đồ cũ là có thể tìm ra. Khả năng của chúng cũng chỉ ngang với ma cụ cấp trung, chưa có tiền lệ mạnh đến mức ma cụ cao cấp. Mà bán cổ vật còn nguyên liệu thường thấyp cho ma cụ cao cấp nữa.

Khoan đã.

"Mình có thể tạo ma c—"

"Cậu lấy đâu ra tiền?", Sienna ngắt lời."

Rắc, một thứ gì đó lại vỡ đi. À, là tâm trạng của tôi. Lặng lẽ, nó nát vụn như một chiếc bát sứ trượt khỏi tay. Không can tâm! Tôi muốn!

Dù tự tin vẫn ở đó, tôi không thể tránh khỏi sự thật phũ phàng. Một ma cụ cao cấp đã có giá hơn hai thổi vàng rồi, bán tôi đi cũng không đủ mua. Lại còn phải tìm nghệ nhân đặt làm nữa.

"E hèm"

Chị Olivia bỗng ho nhẹ thu hút sự chú ý. Nghe vậy tôi cũng cố lật người nhìn sang, cái ghế chết tiệt tôi muốn cử động. Tôi cố dùng sức hông lật người mà không để ý bị trói vào ghế thế này thì lật sao được. Sienna thở dài, đạp nhẹ chân ghế để tôi xoay ngược về đằng sau.

Chị Olivia có vẻ đang rất tự tin, từ đằng sau lấy ra một tờ giấy có chữ in, chất liệu giấy có vẻ khá cao cấp. Do nhìn dưới lệ nên tôi không thể đọc toàn bộ song lờ mở đoán được nội dung khi nheo mắt lại.

"Tuyển sinh học viện Aurora năm 1325 dành cho các thiên tài 16 tuổi", in lớn ở giữa tờ giấy.

Aurora, Aurora... Nghe ở đâu rồi thì phải. À nhớ rồi, là cái học viện danh giá nhất Spatierra ấy hả? Từ từ cái gì cơ!?

Aurora là học viện đào tạo pháp sư, kiếm sĩ và nhiều các ngành nghề chính thống mà từng học viên trong đó đều có thiên phú nhất định. Tiếng tăm vang xa đến mức nó đã trở thành một đơn vị so sánh cho "ước mơ" và "không khả thi.

Họ chưa bao giờ tiết số lượng chỉ tiêu của mình, có lẽ họ còn chẳng đặt ra. Với tư tưởng không có thiên phú thì bỏ, có năm họ chỉ nhận vài trăm người và không cho nhập học bổ sung.

"Em làm sao mà vào được!"

"Công chúa được tuyển thẳng đó, cha em chỉ cần phẩy tay là có một suất. Nhưng chị vẫn muốn em thi vào bằng năng lực của bản thân hơn, chị đã đăng ký cho cả hai đứa rồi."

Khi tôi muốn phản đổi thêm thì chị Olivia đổi sắc mặt, nhìn vào mắt tôi với sự nghiêm túc. "Đây không phải là đùa giỡn thường ngày", ý chị ấy là như vậy. Biết được điều đó tôi cũng không bướng bỉnh nữa mà suy nghĩ thận trọng. Chị Olivia không bao giờ làm điều gì vô ích, đấy là tiền đề đầu tiên.

Nếu hỏi tôi có tự tin vào được Aurora không thì câu trả lời là tôi không biết. Không biết thật luôn!

Nhiều năm qua tôi đều chỉ sống vô lo vô nghĩ trong Intest nên tất nhiên tầm nhìn của tôi cũng chỉ giới hạn trong ngôi làng này luôn. Kỳ thực tôi không biết nếu so với người đồng trang lứa tôi có vượt trội hơn không nữa.

Có! Đó là câu trả lời hiện ra khi tôi tự vấn. Ít nhiều tôi cũng có huyết mạch hoàng gia mà, một người được chọn bởi một lá trong bộ bài số mệnh cũng phải có chút thiên phú chứ dù chỉ là lá ẩn phụ.

Nhắc đến huyết mạch thì còn có một người nữa này, tôi nhìn vào Sienna, cũng đang cúi đầu suy nghĩ sâu sắc. Đánh giá một cách khách quan thì Sienna mạnh ngang hoặc có khi hơn tôi. Nếu nghĩ theo hướng kia rằng tôi có khả năng đỗ thì chắc chắn Sienna cũng tương tự.

"Bốp" chị Olivia vô tay chọc thủng bong bóng tưởng tượng của tôi. "Không khí sâu lắng làm chị không quen, chỉ là chúng ta sẽ khởi hành từ sáng mai nên các em phải chuẩn bị xong sớm đó."

Hả?

"Vậy nhé, chúc ngủ ngon", chị Olivia đóng sầm cửa vọt đi.

Một lúc sau Sienna cũng về phòng. Chắc nãy giờ cô ấy vểnh tai nghe để đảm bảo chị Olivia đi khuất, thính lực miêu tộc đúng là mạnh mà.

...

Mà ai cởi trói cho tôi với!!!!

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

có thêm tag school life ko tác
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Xem thêm