Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất
Chương 01 p2
0 Bình luận - Độ dài: 3,811 từ - Cập nhật:
Tập 2
Shigure vội vàng lao vào cửa tiệm.
Cô có thể trì hoãn thêm một ít phút và lấy lí do này nọ, nhưng cô không muốn làm thế.
Liệu hắn ta có chờ mình không?
Thoáng chút lo lắng, cô đẩy cửa bước vào. Ánh sáng vàng từ bên trong hắt ra, chỉ trong khoảnh khắc đã nuốt trọn toàn bộ dáng hình phía trước của cô.
Có khoảng tám chiếc bàn được xếp theo những kiểu dáng chẳng đâu vào đâu. Chữ L, chữ T, thậm chí là chữ F ngược. Nhưng cô chẳng cần nhìn kỹ để biết đây là một quán kem vắng khách. Vì sao ư? Đơn giản thôi, vì chính “hắn” là người chọn nơi này làm chỗ hẹn. Cô chẳng có quyền kêu ca, hoặc đúng hơn, đã quá mệt mỏi sau nhiều lần kêu ca không thành.
Khi đưa mắt tìm quanh, cô thấy một chàng trai với mái tóc trắng ngồi cạnh cửa sổ.
Sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, cậu chỉ mỉm cười. Như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ trưa ngắn, hay vừa bắt gặp điều gì đó thú vị giữa một ngày nhàm chán.
“Yo! Muộn quá đấy!”
Diễm phúc chứng kiến nụ cười của đối phương, trái tim của cô nhảy lên một nhịp. Trong mắt cô, hắn rất đẹp. Dù gương mặt ấy mang một vết sẹo kéo dài dưới mắt. Nhưng với Shigure, điều đó thật chẳng đáng để đặt ra soi sét.
Kể từ khi trở thành “tai mắt”, hoặc được hắn trêu đùa với cái tên “kế tục”, cô đã yêu cả dáng vẻ lẫn con người bên trong hắn.
Hắn, không cần nói cũng biết, chính là Kyoya.
Xác nhận được điều đó, Shigure bày tỏ niềm hạnh phúc. Hắn vẫn bình an vô sự, đó là điều tốt. Cô muốn khóc. Nhưng giọt nước mắt chưa kịp lăn đã phải quay lại tuyến lệ. Cô không thể khóc ở một quán kem như này được, làm thế là đang thu hút sự chú ý. Và với công việc của hai người hiện giờ, thu hút sự chú ý chẳng khác nào vừa tự kề dao vào cổ chính mình.
“Anh không tìm được quán nào khác sao?”
Shigure cúi người ngồi xuống ghế đối diện Kyoya mà không quên thắc mắc.
Quay lên, cô thấy Kyoya đang nhìn mình. Đôi mắt cá chết nằm dưới mái tóc bạc trắng tự nhiên của hắn ngắm nghía cô như một sinh vật lạ. Điều đó làm Shigure ngay lập tức dừng mọi cử chỉ của bản thân lại.
“Em trang điểm à, Shigure?”
“S…S…Sao anh lại hỏi em vậy? Đúng là em có dùng son một chút… Nhưng điều đó đáng để anh để ý vậy sao?”
Cô không nói ra rằng, vì nghĩ đến khả năng hắn sẽ xuất hiện, cô đã soi gương lâu hơn thường lệ, chọn chiếc kẹp tóc mới và mất tới mười phút để quyết định giữa hai màu son nhạt. Nhưng điều đó là bí mật. Cũng như rất nhiều điều khác về cô, tất cả đều chỉ có Kyoya mới biết.
“Tại sao?”
“Vì em là phụ nữ?”
Shigure đáp một cách thẳng thừng. Ý của cô là muốn đối phương phải tự nhận ra, chứ không phải sẽ trả lời theo thường lệ. Nhưng Kyoya nào đâu có được tâm lí đến thế? Ở độ tuổi của hắn, phải nghiên cứu thêm tám cuốn đọc vị suy nghĩ phái nữ thì mới khôn lên được.
“Nhưng chúng ta đang ở trong nh…?”
“… Ý anh là một buổi date?”
Trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Kyoya nghe một giọng nói cắt ngang lời.
“Không phải đã lâu lắm rồi chúng ta mới được ngồi với nhau như này sao? Cỡ tám tháng rồi đấy, kể từ biến cố Lục Quỉ Tịnh Giới…”
Shigure có vẻ giận dỗi. Cô liếc nhìn về phía bên kia cửa sổ, nhưng vẻ đẹp của cô cũng vì thế mà được tôn vinh theo.
Cô ấy là một cô gái mà có lẽ dùng từ “đẹp” hợp hơn là “dễ thương”, một con người khiến cho ta cảm thấy ấn tượng về sự bình tĩnh và chững chạc vượt so với độ tuổi thật sự của cô. Khuôn mặt thanh toát, mái tóc tím đậm. Điều này làm người ta thật dễ nhầm lẫn cô là người Tây phương, nhưng Shigure lại là người Shinkai chính gốc.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là một mét, thế nhưng họ lại có một cuộc trò chuyện thật khó khăn, và mỗi người đều đang cố gắng lựa những từ ngữ để tiếp tục.
“… Ý em là chúng ta đang hẹn hò sao?”
“Mồ! Chính anh là người rủ em đi mà? Theo logic bình thường thì ai mời người khác đi ăn trước, người đó chủ động. Và nếu đây không phải hẹn hò thì là gì?”
“…Khoan đã. Mời ăn kem từ khi nào trở thành định nghĩa của hẹn hò vậy? Với cả mối quan hệ của tụi mình đâu có giống kiểu đó…”
Shigure khẽ xoay chiếc thìa inox trên mặt bàn, nghe tiếng kim loại va vào nhau vang lên nhè nhẹ trong lòng ly kem chưa ai đụng đến. Cô không nhìn Kyoya, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn. Một ánh nhìn không hẳn là thăm dò, cũng chẳng hoàn toàn thản nhiên. Giống như thể hắn đang cố tìm một điều gì đó trong nét mặt cô, nhưng lại sợ chính mình là người phát hiện ra câu trả lời không nên biết.
“Rồi, rồi. Anh lại nói đúng. Chúng ta không giống một cặp đôi. Em là tai mắt của anh, vậy mà anh lại là tên ngốc chẳng bao giờ chịu để em biết được đang nghĩ gì.”
Kyoya chớp mắt, nhưng không phản bác. Hắn lặng lẽ bẻ một miếng bánh ốc quế đặt bên cạnh, chấm vào lớp kem rồi đưa lên miệng. Thái độ đó khiến Shigure thấy buồn bực hơn cả một lời phủ nhận.
“Dù rằng những điều anh nói là đúng đi. Nhưng anh không thấy sao? Tám tháng liền không liên lạc, không lời nhắn, không gì cả… Làm sao mà em biết rằng anh đã sống hay chết cơ chứ? Em đã phải tìm kiếm rất nhiều thông tin về anh… Vậy mà tại sao?”
Câu nói ấy không mang tính chất trách móc. Cô chỉ đang nói ra điều thực tế, điều mà cả hai đều biết rõ nhưng chưa ai chịu nhìn nhận.
Ánh đèn bên ngoài bắt đầu chập choạng, rọi vào tấm kính những vệt sáng mờ nhòe. Trong khoảnh khắc, gương mặt của Kyoya phản chiếu vào mặt kính, trông xa xăm như một ai khác. Hắn không còn cái vẻ lạnh lùng thường thấy trong các cuộc họp của giáo hội, cũng chẳng phải kẻ bất cần trong mắt như lúc tiếp xúc với đồng đội. Chỉ còn lại một người con trai đang lặng lẽ ngồi giữa một quán kem lộn xộn bàn ghế, trước mặt là một cô gái mà hắn từng mạo hiểm cả tính mạng mình.
“Anh không định giải thích lý do biến mất à?”
Cuối cùng thì Shigure mới nói được đúng câu hỏi mà cô muốn nói.
Kyoya sau đó thở ra một hơi dài.
“Tai mắt của anh chắc là đoán được rồi nhỉ?”
“Vậy anh nói điều em chưa đoán được xem.”
Lần đầu tiên, Kyoya cúi đầu, đặt khuỷu tay lên bàn. Hai bàn tay hắn đan vào nhau.
“Thật ra thì… Anh cũng không nghĩ mình sẽ sống sót. Sau vụ ở Đông Kinh, khi bị kẹt lại với Nguyền thú Thần cấp, anh đã nghĩ mình không còn cơ hội. Em biết mà, lúc đó chỉ còn mình anh ở đó, với kết giới bị hỏng, và nhất cầu không hoạt động.”
“Nhưng anh vẫn sống.” – Shigure siết chặt tay quanh chiếc thìa.
“Phải. Anh sống… Nhưng không còn là kiểu sống mà em từng thấy ở anh.”
Hắn nói đùa ngay sau khi nghe lời chẩn đoán của Shigure giành cho mình… nói đúng ra thì, hai tháng trước Kyoya thậm chí vẫn chưa tới nơi này, thành phố Eryndo, nhưng cậu cảm thấy như mình đã ở đây tới sau tháng – như là một khoảng thời gian dài đằng đẵng vậy.
Nhớ lại những việc xảy ra từ khi cậu tới Solteria khoảng tầm một năm, làm thế nào mà cậu hồi phục trong hai tháng được? Chính cậu cũng không chắc nữa.
Im lặng trùm lấy cả hai trong vài giây. Tiếng người phục vụ cười đùa ở quầy thu ngân trở thành thứ âm thanh xa xôi, gần như lạc đi trong lớp kính chắn của thế giới riêng giữa hai người.
“Và anh nghĩ biến mất, cắt liên lạc, là cách hay nhất? Ít nhất thì… em cũng là người được gọi là ‘kế tục’. Có lẽ em không hiểu hết mọi kế hoạch của anh, nhưng em đáng được biết là anh còn sống chứ? Hay là… hay là anh không còn quan tâm đến em nữa?”
Shigure từ từ thổ lộ. Đột nhiên nước mắt cô lăn dài trên má.
“S…Shigure?”
Kyoya hoảng hốt hỏi và nhìn quanh, nhưng Shigure không ngừng nức nở, những giọt nước mắt ấy cứ lặng lẽ rơi, và cô bắt đầu òa lên khiến Kyoya cực kì khổ sở.
“Shigure, đừng khóc nữa. Phải thật cẩn thận nếu không có người sẽ để ý…”
Kyoya khua tay múa chân trước mặt Shigure, cố tìm mọi cách để cô ngừng khóc. Tiệm kem này vẫn vắng vẻ như mọi khi, trong lúc đó nhân viên thì đang dọn dẹp ở bên ngoài.
“Kyoya, anh là đồ ngốc!”
Cuối cùng Shigure cũng chịu nói. Cô vẫn thút thít.
“Em đã biết. Anh biết chứ, em luôn biết. Nếu em không tìm thấy anh qua kênh liên lạc chính, em sẽ lần tới các điểm trung chuyển. Nếu không thấy anh trên bản đồ nhiệt, em sẽ tìm các báo cáo sai lệch vùng giao chiến. Nếu không có gì cả… thì em sẽ tự bước vào vùng chết để xác nhận. Em luôn là người như thế.”
“Vậy là em đã quay lại đó?”
“Phải! Và em đã rất lo lắng…. Lo cho anh lắm, em đã chạy tìm anh hết các ngõ ngách, muốn bảo vệ anh. Nhưng rồi sao? Tám tháng liền anh biến mất mà chẳng có lấy một thông tin gì hết. Mãi đến tận hôm nay…”
Shigure càng lúc càng khóc to. Shigure cảm giác như không thở nổi, cô mặc kệ những giọt nước mắt đang trào ra mà không lau nó đi. Cô cảm thấy đau lắm, nhưng cô không thể kìm được những giọt nước mắt của mình.
“Xin lỗi… anh thực sự xin lỗi…”
Nghe thấy vậy, Shigure cắn môi quay đi.
“Chỉ vậy thôi sao? Sau những gì anh đã làm, điều duy nhất anh nói được chỉ là xin lỗi?”
“Vậy thì… làm tốt lắm, Shigure. Em đã cố gắng nhiều rồi.”
Kyoya mỉm cười và đặt tay lên xoa đầu cô.
Chỉ cần nhiêu đó thôi, Shigure bất giác ngừng khóc. Giờ thì cô cảm thấy thật hạnh phúc, dù rằng trong thâm tâm cô vẫn muốn được khóc thêm một lúc nữa.
“Đừng khen em như kiểu đó. Dù sao thì em cũng đâu còn là gián điệp S3C, chỉ là một đứa con gái không chịu rời mắt khỏi kẻ đã từng cứu mình mà thôi.”
Kyoya nhìn chằm chằm vào Shigure, cảm thấy khó hiểu về những gì cô vừa nói.
“Thế hiện giờ em đang sống ở đâu?”
“Một căn hộ nhỏ ở bên rìa Zoryagrad. Anh biết đấy. Em đã phải làm thêm việc để chi trả sinh hoạt. Giá nhà ở thủ đô cao lắm…”
“Vất vả cho em rồi, Shigure!”
Kyoya đáp lại một cách đầy thông cảm. Hắn hoàn toàn hiểu cho những áp lực của Shigure lúc này. Không phải là hắn không tin tưởng cô ấy, chi là hắn không muốn biến Shigure trở thành một cái máy chỉ biết hoàn thành công việc. Nhưng điều kiện nào cho phép. Hai người họ vẫn còn một nhiệm vụ rất lớn còn phải hoàn thành. Nên là…
“Bây giờ anh tính làm gì?”
Shigure nói trong khi lấy tay quệt ngang má.
“Một con nguyền thú ở thủ đô đã được hộ tinh vệ xử lí, hai trong ba con còn lại cũng đã được anh giải quyết. Chỉ còn một con lớn nhất ở Eryndo…”
“Kyoya! Anh biết mình có thể nghỉ ngơi mà. Việc của họ hãy cứ để họ giải quyết đi. Em để ý thấy dạo này thể lực của anh sa sút lắm rồi.”
Mở rồi lại nắm hai bàn tay, Kyoya nghĩ về tình trạng sức khỏe của mình, rồi mỉm cười khó xử. Lúc đầu, cũng vì để tiêu diệt nguyền thú nên hắn mới tới Công quốc Solteria và dự là sẽ trở về sớm. Một phần là nhờ thông tin của Shigure, và hắn vẫn thấy hơi không an tâm vì yêu cầu của cậu lại được Giáo chủ chấp thuận dễ dàng mà hiệu quả như vậy. Như một vấn đề do đạo đức, kể cả hắn có làm điều gì tên đó muốn đi nữa, giáo chủ dường như vẫn chẳng để tâm hắn vào mắt.
“Shigure. Là Hydra đó. Anh vẫn muốn được đối đầu với Hydra một lần trong đời. Nếu có thể thức tỉnh tam cầu thì thật tốt.”
“Nhị cầu của Kyoya có thể sử dụng nguyên tố hệ Phong và Hỏa rồi. Không những vậy đây còn là hai nguyên tố bổ trợ cho nhau. Anh có đang nghiêm túc không thế? Dù rằng bản thân vẫn còn đang ở độ tuổi 18 đấy?”
“Tuổi tác không quan trọng đâu! Anh mong là sẽ dùng được hệ thủy. Dù sao thì việc phải phụ thuộc vào các tác nhân bên ngoài để chữa bệnh thật bất tiện. Giả dụ như em bị thương mà không mang theo đồ sơ cứu thì sao? Chẳng phải vết hở sẽ nhiễm trùng đến chết ư?”
“Thế thì em sẽ chuẩn bị thật đầy đủ thuốc men trước khi giao chiến. Nhưng mà nhiệm vụ của em chỉ là lấy thông tin và sẵn sàng chết khi bị bắt, nhớ chứ? Nên người cần chuẩn bị thật đầy đủ mới là anh đấy.”
Shigure ngắm nhìn gương mặt phấn khởi của Kyoya một cách lặng lẽ. Lời cô nói hơi vô ý tứ, nhưng gương mặt cô lại hơi khác với cái kiểu tinh nghịch mọi khi. Có thể cô ấy thầm cảm thấy đau đớn bởi sự bất lực của mình, không phải đối với bản thân, mà là với người thân duy nhất của cô, Kyoya.
Còn Kyoya, mỗi lần Shigure nói đến chuyện "chuẩn bị sẵn sàng để chết", cậu lại thấy khó chịu. Không phải vì cô ấy sai, mà vì sự thật đó không nên được nhắc đi nhắc lại như một nghĩa vụ hiển nhiên. Nó khiến cậu cảm thấy rằng thế giới mà hai người đang sống đã quá tàn nhẫn với những người biết nghĩ cho người khác.
“Shigure… Anh không muốn em chết. Kể cả là chết vì nhiệm vụ. Kể cả là chết vì anh.”
“Thế anh nghĩ… em sống vì ai?”
“Tất nhiên là phải sống vì bản thân em rồi, Shigure. Còn anh, anh sẽ không dừng lại. Hydra là mấu chốt. Nó không chỉ là một con nguyền thú cuối cùng. Tiêu diệt nó có thể đẩy lùi được kế hoạch của giáo hội một khoảng thời gian… để xem nào. Có thể là khoảng mười năm nữa.”
“Đẩy lùi kế hoạch thêm mười năm… Ý anh là sao?”
“Dạng sóng cộng hưởng phát ra từ phần lõi năng lượng của Hydra – nhưng điều kỳ lạ là nó không phải năng lượng thuật thức, mà là một dạng xung định hướng. Gần giống như thứ chúng ta dùng để truyền tín hiệu tại Thánh Tháp năm xưa. Thế nhưng, để duy trì được lượng ma lực to lớn đến thế cần một bản thể chứa đựng. Có thể nói dễ hiểu hơn là cần một cái bình to để chứa nhiều nước mà không bị tràn ra ngoài vậy. Nếu như năm xưa là thánh tháp, thì hiện nay là Hydra. Mà để nuôi dưỡng một sinh vật lớn như thế chẳng phải rất tốn kém sao?”
Shigure hơi nghiêng đầu. Lúc này, không còn là một người con gái đang giận dỗi vì bị bỏ rơi tám tháng nữa. Cô đã trở lại đúng với hình ảnh đặc vụ từng làm việc ở cụm trung tâm kỹ thuật của S3C.
“Ra là như vậy. Ba con nguyền thú khác đều đã bị tiêu diệt. Nếu con Hydra này chết, giáo hội sẽ phải tốn thêm mười năm nữa để lai tạo ra một nguyền thú khác thay thế. Khoảng thời gian để Hydra sinh trưởng hình như là mười ba năm thì phải?”
“Chính xác! Ít nhất anh có thể câu thêm một khoảng thời gian dài để những người khác có thể chuẩn bị. Nhưng ta vẫn cần phải làm nhanh gọn nếu không muốn bị chúng phát hiện. Dù sao thì vẫn thật phiền phức nếu phải đối đầu với một Ngũ Đại Cửu Quái chỉ với nhị cầu.”
“Nếu trong thời gian sắp tới họ tìm được ma thú khác thay thế thì sao?”
“Không được đâu. Để lai tạo ra thức thần phục vụ cho bản thân, cần một bản thể sinh vật ban đầu nuôi dưỡng. Việc bắt một con Hydra khác hoàn toàn là không thể.”
“Ừm… Còn về xung định hướng mà anh nói tới… Nó là tín hiệu gốc?”
“Không. Là bản sao. Nhưng đủ mạnh để tạo ra sóng ảnh hưởng đến sinh thể sống ở tần số thần kinh.”
“Ý anh là… nó có thể điều khiển não bộ?”
“Có lẽ. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, anh đã chẳng tốn sức mà lo lắng gì nhiều. Điều khiến anh sợ là một phần tần số đó giống với sóng giao cảm… loại sóng từng được ghi nhận từ thức thần hoa vong linh.”
“Anh đang nói rằng… Hydra có thể là kết quả của một thí nghiệm nhân tạo với thức thần?”
“Hoặc tệ hơn, là một công cụ có thể ra lệnh cho các ma thú khác của giáo hội.”
Im lặng lại tràn đến. Shigure nhìn chằm chằm vào mặt Kyoya, và lần đầu tiên trong suốt buổi gặp, cô cảm thấy sợ.
Cô vươn tay ra, đặt nhẹ lên mu bàn tay cậu và nắm lấy.
“Đừng đi một mình nữa, được không? Dù cho Hydra có là gì… thì anh vẫn là người có thể bị thương, có thể chết. Và em thì không muốn tiếp tục sống thêm một lần nữa trong vô vọng một chút nào, Kyoya. Xin anh đấy!”
Sợ rằng Shigure sẽ khóc tiếp vì đau khổ, Kyoya cũng siết chặt cô lại.
Hắn nói một câu gì đó không rõ ràng, mà người quan sát từ ngoài cửa kính sẽ chẳng thể nào nghe thấy được.
*
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Kyoya và Shigure tiếp tục bước chậm trên cây cầu bắc ngang sông.
Đã rất lâu rồi họ không đi cùng nhau như thế này. Hồi còn ở Shinkai, để đảm bảo bí mật Kyoya luôn chọn gặp mặt và trao đổi với Shigure trong thoáng chốc.
Còn giờ đây, chẳng cần che giấu gì nữa. Họ cứ thế đi bên nhau như một cặp đôi bình thường.
Với Shigure, điều này khiến cô nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên họ gặp nhau—thứ cảm giác mơ hồ giống như tuần trăng mật vậy. Dĩ nhiên cô không rõ Kyoya có nghĩ như vậy không, và sẽ thật kì cục nếu cô thổ lộ chuyện này với hắn.
“Thật yên bình quá.”
Kyoya hít một hơi thật sâu như con bướm vừa thoát khỏi chiếc kén ngột ngạt, trong khi Shigure ngả lưng vào lan can. Chờm tóc vểnh cứ thế đung đưa theo gió, nên đôi khi Kyoya sẽ dựa vào đó mà trêu trọc cô với vài cái tên kì cục khác, chẳng hạn như bắt sóng bằng angten vậy. Thế nhưng hôm nay hắn lại chẳng có tâm trạng để đùa nữa.
“Cứ như là một giấc mơ nhỉ…”
Shigure lên tiếng sau một hồi im lặng.
“…Em cứ tưởng sẽ không bao giờ được đi cạnh anh như thế này nữa.”
Giọng Shigure nhẹ như gió, nhưng lời nói thì thật.
Nhưng Shigure chẳng cần hắn phải trả lời. Chỉ cần hắn còn đứng đây, không quay lưng bỏ đi là đủ rồi.
Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo mùi nước sông lẫn chút hơi ẩm của buổi tối. Những cột đèn hai bên cầu vừa bật sáng, ánh vàng rọi xuống mặt nước khiến cảnh vật như chậm lại.
Shigure nghiêng đầu nhìn Kyoya, rồi lại nhìn về phía xa—nơi dãy nhà thấp thoáng sau hàng cây đang lên đèn.
“Anh định đi bao lâu?”
“…Chưa biết.”
Kyoya trả lời, mắt vẫn không rời khỏi làn nước lặng.
“Tùy tình hình?”
“Lúc nào cũng là tùy tình hình.”
“Vậy còn em thì sao? Tùy tình hình luôn à?”
Kyoya quay lại nhìn cô, mắt hơi nheo lại như thể bị gió tạt.
“Em không phải một phần của tình hình. Em là người duy nhất anh không muốn dính vào nó.”
“…Nghe vừa tốt vừa tệ.”
“Ừ.”
Hắn nhún vai. “Anh biết.”
Một quãng im lặng nữa lại trôi qua. Những chiếc xe chạy phía xa để lại ánh đèn đỏ kéo dài như sợi chỉ.
Shigure thở hắt, vén tóc ra sau tai.
“Vậy mai anh có còn ở đây không?”
“…Có.”
“Sau mai?”
“Cũng chưa biết. Nhưng nếu không ở đây, thì vẫn sẽ tìm cách để gặp lại.”
Kyoya trả lời hết sức mơ hồ. Hắn đưa tay móc chiếc vòng nhỏ đeo ở cổ tay ra, nghịch nhẹ phần dây rút đã sờn.
Cả hai chẳng ai nói thêm gì nữa. Nhưng trong một khoảnh khắc rất nhỏ, bàn tay Shigure túm lấy vạt áo của Kyoya, giống như một đứa trẻ bám lấy cha của nó vậy. Kyoya cũng không hề cảm thấy phiền hà về việc đó.
Cứ thế, họ đứng lặng dưới ánh đèn đường vừa đủ sáng.


0 Bình luận