• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất

Chương 04 p6. End

0 Bình luận - Độ dài: 2,755 từ - Cập nhật:

Tập 6

Đó là một câu truyện đã xảy ra nhiều năm về trước.

Aiko đứng khuất sau thân đào lớn nhất trong vườn, hai tay giữ lấy phần vạt áo đã bắt đầu nhàu lại từ lâu. Không phải do chất áo không được tốt, mà là do những ngón tay cô chưa một lần thả lỏng kể từ lúc bước ra khỏi cửa. Bộ Kuyuro mà cô mặc là loại người ta chỉ đặt riêng cho con cháu dòng tộc lớn. Chúng được may đo từng đường kim để mặc vừa như một lớp da khác, nhưng không giúp ích được gì trong việc khiến cơ thể ngừng run.

Chẳng ai dặn cô bé phải đứng ở đó cả, nhưng cô không chọn được nơi nào khác. Bởi cảm giác từ bên trong cứ đẩy cô lùi về phía sau, đến tận rìa ngoài cùng của khu vườn mà âm thanh không thể lọt tới.

Cành hoa trên đầu liên tục rụng xuống, lặng lẽ, và rơi vào khoảng không vốn dĩ đã không có tiếng động. Vườn phủ mùa này luôn có cảm giác im lặng đến kỳ lạ, đặc biệt là khi chỉ có một mình. Dưới những tán cây, tuyết vẫn còn loang lổ vệt trắng trên thảm hoa hồng nhạt.

Phía bên kia mái nhà, nơi có hành lang nối với đại điện chính, bóng dáng của một ông lão đang đứng im trước mặt một bé gái tầm tuổi Aiko. Trong khoảng cách không thể nghe được giọng nói, cả hai đều không có động thái gì rõ ràng để người khác phán đoán họ đang làm gì, hay đã nói gì trước đó. Một đốm lửa lớn xuất hiện ngay trước mặt cô bé ấy, tồn tại trong chốc lát rồi tan biến thành một quầng khói. Chúng để lại thứ dư ảnh chỉ có thể nhận ra nếu dõi mắt nhìn kỹ vào tầng khí đang chuyển động.

Aiko rùng mình. Trong một khoảnh khắc ngắn, cơ thể cô buộc phải lùi lại nửa bước. Có điều gì đó bất ổn vừa xảy ra và ý thức của cô chưa kịp xác định được vị trí của nó.

Cô đã nhiều lần bắt gặp cô bé kia trong các buổi lễ của gia môn, mỗi lần như vậy đều mang theo cảm giác sợ hãi tột độ mà Aiko không thể loại bỏ. Cô không biết phải đối mặt với nỗi sợ đó thế nào, chỉ biết rằng nó thường đến vào những thời điểm mà cô không nên bị phân tâm, và càng không nên bộc lộ.

Cô bé đó - Yuroji Hoshigami, thần đồng thiên mệnh công chúa của Long Quốc.

*

Khi mùa đông kéo đến cũng là lúc công việc của gia tộc Hoshigami bị đùn lên gấp bội. Họ thường chọn giải quyết mọi quyết định ở Thượng Điện.

Ngày hôm đó, Aiko quỳ ở giữa gian phòng lớn. Đây là nơi không có vật gì che chắn và mọi ánh mắt đều có thể nhìn tới mà không cần di chuyển.

Đôi chân cô tê rần vì phải giữ nguyên tư thế quá lâu, thế nhưng Aiko không thể nhúc nhích. Chính cô cũng đang cảm thấy sự nặng nề của không khí đang đè lên mình.

Cha cô đứng ở vị trí dành cho người chủ trì. Ông không có biểu cảm gì rõ rệt, và suốt khoảng thời gian im lặng, ông cũng không một lần hướng ánh mắt về phía con gái. Đối diện ông, các trưởng lão đang trao đổi điều gì đó, ánh mắt họ đều đều lướt qua cô bé phủ dưới lớp vải đỏ một cách vô cảm.

“Tại sao đến giờ mà vẫn chưa dùng được ma thuật?”

“Nó là đứa bị nguyền rủa!”

“Tước vị Thái Pháp Sư không thể thuộc về kẻ vô năng.”

“Vậy là đã rõ. Daichi nuốt mất linh năng của nó rồi.”

Tất nhiên là Aiko nghe rõ mồn một từng chữ cái một.

Người ta không cần bàn bạc nhiều khi đã có đủ bằng chứng, và trong trường hợp của Aiko, bằng chứng lại chính là sự vắng mặt của một điều mà tất cả những đứa trẻ cùng xuất thân đều hiển nhiên sở hữu. Khi cái trật tự ấy bị phá vỡ, sự tồn tại của cô chẳng còn là điều cần thiết phải duy trì ở vị trí vốn có nữa.

Cô vùi mặt mình trên mu bàn tay. Không có lựa chọn nào tốt hơn trong khoảnh khắc mà cơ thể buộc phải giữ lấy một hình dạng đủ ổn định để không phản bội bất kỳ sơ hở nào. Mọi chuyển động từ môi, từ tay, từ cổ họng đều phải bị kìm lại, bởi cô hiểu rõ nơi này không dành cho những biểu hiện dễ khiến người khác khó chịu.

“Công chúa Yuroji sẽ phải từ bỏ tước vị hoàng hậu để trở thành Thái pháp sư tiếp theo!”

Khi đến lượt cái tên Yuroji được nhắc đến, cùng với vai trò mới mà cô ấy sẽ phải gánh lấy để thay thế cho một người không đủ tư cách, Aiko vẫn không ngẩng đầu. Cô không cần nhìn để biết cái gì vừa bị lấy khỏi tay mình, cũng không cần hỏi lại để hiểu toàn bộ phần còn lại của quyết định ấy đã hoàn tất.

Giọng nói ấy bề ngoài có vẻ mang vẻ trịnh trọng, nhưng sâu bên trong chỉ đơn giản như thể đang thông báo một sự chuyển giao hành chính.

Buổi thảo luận đến lúc kết thúc. Những gì còn lại thuộc về sự im lặng kéo dài giữa các quyết định đã định hình.

Một cử động nhỏ từ quai hàm khiến vị máu bắt đầu lan nhẹ trong khoang miệng, như một cách để tâm trí Aiko tự khẳng định rằng nó vẫn còn kiểm soát được phần nào cơn rung chấn nội tại. Cô không biết mình đã cắn môi từ bao giờ.

Khi Aiko ngẩng đầu lên, ánh sáng trong phòng đã biến mất. Những mảng tối nối liền nhau và âm thanh rời rạc của gió lùa qua các khe cửa chưa được đóng kín cũng dần tan biến hoàn toàn.

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Khung cảnh thay đổi trước mặt; khu vườn vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng của nó, những cánh hoa vẫn rơi theo quán tính mùa, và cô bé với mái tóc đen vẫn đứng ở đó.

Yuroji đã hoàn tất buổi luyện tập thường lệ. Ngay sau đó, ánh nhìn của cô ngay lập tức dừng lại ở phía bên kia gốc đào, nơi Aiko vẫn chưa bước khỏi vị trí ban đầu.

Trái tim Aiko chợt thắt lại.

Trong mắt của Aiko, Yuroji là một con quái vật. Và Aiko kinh sợ quái vật đến tận sương tủy. Cô đã từng chứng kiến cô công chúa kiêu kì kia đáng sợ như thế nào khi đối xử với gia môn bằng bạo lực. Với tính cách nhút nhát của Aiko, ý nghĩ rằng một ngày nào đó phải đối diện, phải nói chuyện, thậm chí chỉ đơn giản là lắng nghe lời từ vị công chúa ấy đã đủ khiến lòng ngực cô thắt lại đến nghẹn.

Hơn thế nữa, Aiko nghĩ rằng bắt nguồn của tính cách bạo lực kia của Yuroji là do cô bé phải gánh vác trọng trách Thái Pháp Sư đáng nhẽ ra phải là của cô.

Có lẽ Yuroji đã luôn oán hận điều đó.

Và có lẽ, cô chính là cái gai lớn nhất trong mắt của công chúa.

Cô bé lùi về sau theo bản năng. Cô không muốn chạm mặt với đối phương. Không muốn nghe những lời trách móc, không muốn thấy sự khinh miệt trong mắt Yuroji. Nhưng Yuroji đã bước tới. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại chỉ trong chớp mắt. Aiko bỗng cảm thấy như bị dồn ép vào góc tường, dù xung quanh cô chẳng có lấy một bức tường nào cả.

Khi Yuroji dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ để buộc đối phương phải phản hồi, Aiko cúi đầu, giọng nói phát ra thiếu sự vững chắc cần thiết.

“Công chúa điện hạ… Thần xin được phép giới thiệu—”

“Em là… Aiko… đúng không?”

Nghe thấy vậy, Aiko theo phản xạ cúi gập đầu xuống. Cô cố làm theo tư thế chào truyền thống, nhưng gần như ngã đổ về sau do tuyết vùi trên mặt đất.

“Vâng ạ! Thần là… Aiko, con gái của Thừa Tướng…”

“Waa! Chúng ta sẽ cùng học ma thuật ở đây đó! Thật vui phải không? Xem nè xem nè! Chị đã học đến Hỏa thuật trung cấp rồi đấy! Aiko phải thật cố gắng để theo kịp đó nha!”

Aiko nhìn lên, đôi mắt cô đầy sự mông lung khi nhìn biểu cảm của Yuroji. Nhưng ngay sau khi hai người chạm mắt, Aiko lại giấu mặt mình sau lớp tay áo.

“E-eh… vâng ạ! Thần sẽ cố gắng hết sức!”

Trước câu nói có phần lúng túng của Aiko, Yuroji tròn xoe đôi mắt. Sau đó, cô nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Aiko kéo lên để cô lộ diện khuôn mặt.

“Hể?! Chúng ta là người một nhà mà… phải không? Nếu vậy thì phải xưng chị em mới đúng chứ?”

“Vâng… vâng ạ…”

Giọng cô bé như run lên, Yuroji lo rằng mình vừa làm cô khóc.

Nhưng Aiko không hề khóc, cô bé có vẻ hồi hộp và sợ sệt, đôi mắt ươn ướt của cô đang nhìn Yuroji không chớp. Vì thế, Yuroji quyết định mỉm cười. Nụ cười ấy như nắng xuân đầu mùa xua đi cái lạnh lẽo của băng giá và tuyết vậy. Aiko chưa từng thấy nụ cười nào ấm áp đến thế. Cô nhìn chằm chằm và nghĩ rằng, hóa ra Yuroji không hề đáng sợ như cô nghĩ. Nhưng tại sao? Đáng nhẽ ra Yuroji phải căm hận cô mới đúng, nếu chưa muốn nói là phải đánh đập cô một trận tơi bời vì sự vô dụng của bản thân. Lý trí cô khẳng định đó rõ ràng là điều tốt, nhưng một phần trong tim cô lại không bình tĩnh lại được. Giống như cô vừa nuốt phải một viên kẹo to đùng vậy. Nó đau đớn, nặng nề nhưng cô không thể lấy nó ra… bởi nó thực sự rất ngọt ngào.

*

“—Có chuyện gì vậy? Cô gái trẻ ơi?”

“Fue—?”

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm khắc gọi với cô, và cô phản ứng ngơ ngác như vậy. Câu trả lời của cô khiến lông mày của người đàn ông nhăn lại, trông ông càng cau có hơn.

“Tôi đang hỏi đấy! Cô có định mua Taiyaki không?”

“A—?”

“Taiyaki! Cô muốn ăn nó đúng không? Cô đến đây bảo vậy, rồi mắt cô đột nhiên trống rỗng, làm tôi giật mình. Thôi, thế nào?”

Nghịch lý thay, con người cơ bắp với vẻ ngoài hung dữ đó lại đang cầm trên tay chiếc bánh cá vàng ươm thơm phức. Aiko chớp mắt liên hồi, nhìn từ gương mặt đáng sợ của ông ta xuống chiếc bánh ngọt, rồi lại lên gương mặt, cứ như đang chứng kiến hai thực tại song song không thể hòa hợp.

"V-vâng ạ! Cho cháu một cái đi ạ!"

Giọng nói vang lên không phải từ ý thức mà từ phản xạ. Khi nhận chiếc bánh còn nóng hổi, cô vội vàng bước đi mà lòng đầy hỗn loạn.

Cô – Aiko Hoshigami nhìn quanh và,

“Mình đang làm cái gì vậy trời?”

Trong sự bối rối, cô chỉ có thể thốt ra câu hỏi đó mà không nhắm vào ai cả.

Trục chính của lễ hội vẫn đông đúc, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe mô hình đi ngang qua, còn lại đường phố ngập tràn người đi bộ.

Aiko tìm lấy một chiếc ghế và ngồi xuống. Miếng Taiyaki rời khỏi tay cô và yên vị bên cạnh.

Mặt trời đã lặn xuống bên kia đường chân trời. Nhiệt độ thì không phải quá nóng, nhưng khi nhìn vào một con sói hình người đi qua — Có phải gọi nó là người sói không? Nhìn bộ lông của nó, suy nghĩ “Chắc hẳn nó nóng lắm nhỉ?” thoáng qua trong đầu cô. Tuy nhiên,

“Giờ không phải lúc để ngơ ngác. Mình đến đây để tìm hiểu về phản thuật thức! Phải rồi!”

Cô đưa hai tay lên má và vỗ nhẹ. Khi làm động tác đó, một ánh mắt bỗng chốc hướng về phía cô.

Lí do Aiko xuất hiện tại lễ hội pháo hoa này là do cô đang tìm kiếm manh mối về một loại thuật thức bí ẩn đã bị thất truyền. Và tình cờ thay, cô tìm thấy cụm từ ấy trên tấm áp phích dán ở cột điện gần nhà.

Duy nhất đêm nay, ánh phản thuật! Lễ hội pháo hoa mỗi năm một lần bên bờ sông Lysorin!

Tuy nhiên, cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao họ lại thông báo về thuật thức cho cả thành phố biết, và thậm chí là họ còn tổ chức một lễ hội về việc này. Nhưng dù sao thì, cũng đã lâu lắm rồi cô không đi lễ hội. Aiko muốn tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủn để làm mới bản thân, đồng thời lại tiếp tục hành trình tìm kiếm. Một mũi tên trúng hai con nhạn, nhưng tại sao cô lại cảm thấy tâm trí mình cứ lơ lửng đến thế?

Mặt trời đã khuất sau những mái nhà từ lâu, nhưng bầu trời đêm lại bừng sáng bởi vô số đèn lồng và pháo hoa. Cô nhìn lên những chùm sắc màu nổ tung trên cao, tự hỏi liệu "ánh phản thuật" mà tấm áp phích kia nhắc đến có thực sự là thứ cô đang tìm kiếm. Một thuật thức cổ xưa, được cho là đã thất truyền từ hàng thế kỷ trước - thứ mà bao nhiêu pháp sư dày công nghiên cứu chỉ để tìm ra manh mối nhỏ nhất - giờ đây lại được trưng bày như một màn trình diễn giải trí?

"Điều này chẳng hợp lý chút nào..."

Cô đã lùng sục khắp các thư viện bí mật, đánh đổi biết bao thứ chỉ để có được một dòng ghi chép mờ nhạt. Vậy mà giờ đây, nó lại được phô bày công khai như một trò tiêu khiển cho đám đông? Có cảm giác như cả đời nghiên cứu của cô bỗng trở thành trò đùa.

Tay cô run nhẹ khi lục trong túi áo, lấy ra tấm giấy ghi chép đã ố vàng. Những dòng chữ nguệch ngoạc ghi lại kết quả nghiên cứu nhiều năm: "Phản thuật thức - năng lượng phản chiếu, đảo ngược quy luật tự nhiên... Chỉ tồn tại trong truyền thuyết..."

"Vậy mà giờ...

….Không, mình phải kiểm tra."

Quyết định đó lóe lên trong đầu cô rõ ràng đến mức gần như nghe được thành tiếng. Dù là trò lừa đảo hay sự thật, cô phải tận mắt chứng kiến "ánh phản thuật" được hứa hẹn. Tay siết chặt tấm giấy ghi chép, Aiko bước về phía trung tâm lễ hội, nơi biểu ngữ lớn treo dòng chữ: "Màn trình diễn ánh phản thuật - 19 giờ đêm nay!

"Chỉ còn một tiếng nữa..."

Cô thở dài, mắt nhìn về phía khán đài lớn đang được dựng lên. Dù kết quả thế nào, ít nhất đêm nay cô cũng sẽ có câu trả lời.

“…Chờ đã.”

Bỗng có người lên tiếng.

Âm thanh ấy đến từ người vừa nhìn cô chằm chằm, một người đàn ông mặc chiếc áo cà sa màu trắng và đội mũ giấy có tua dài. Aiko nhìn vào bộ đồ hoàn toàn không phù hợp với lễ hội mà vô thức thu mình lại.

“Xin lỗi vì đã làm phiền cô gái. Cô đến ngắm pháo hoa một mình, có phải không?”

Người đàn ông cúi đầu một cách tôn trọng, trên khuôn mặt luôn duy trì một nụ cười mỉm hết mực thân thiện.

Ông bày tỏ với Aiko đang bối rối.

“Tôi cần một tình nguyện viên cho lễ hội pháo hoa đêm nay, liệu cô gái có thể giúp đỡ tôi được không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận