Trên con đường núi gập ghềnh, có chiếc xe cũ kỹ được kéo bởi một con trâu lớn, từng bước chậm chạp, lầm lũi. Bên trong khoang xe là hai bóng người, im lìm không chút tiếng động, chẳng rõ đã ngủ hay thức.
Trước đầu xe, bên ngoài. Lưng đeo hộp gỗ, vận đồng phục hầu gái khác hẳn trước kia. Áo thắt nút ôm lấy cơ thể, váy dài bốn tấc, chân mang giày da, để lộ cặp đùi nõn nà. Nàng mèo thản nhiên khiển trâu, thẳng tiến về trước.
Từ ngày Jeanne rời bỏ quê nhà Tây Lĩnh, gần hai tháng đã trôi qua. Nào ai ngờ được thế sự đổi dời? Một vị công chúa, lại chịu cảnh màn trời chiếu đất, đối mặt tương lai mịt mờ vô định.
May thay, cả khi bị ruồng bỏ bởi chính gia đình, con đường tiến về miền đất phương Nam vẫn không cô độc. Cạnh Jeanne bấy giờ còn có sự hiện diện của chị em hầu gái mèo, nguyện theo cô đến cùng trời cuối đất. Một chủ hai tớ, cứ thế nương tựa nhau qua những ngày đằng đẵng.
Buổi chiều bấy giờ, cả ba đã gần hơn với dãy núi hiểm trở chọc trời, chiều cao có thể đạt đến trăm dặm. Dãy núi khổng lồ hùng vĩ chìm trong màn sương mù chạng vạng, lạnh lẽo mà dày đặc, mờ mờ ảo ảo, tựa vùng đất hư vô.
Emy ngồi đối diện, đôi tay ôm một hộp nhung dài ngoằn, không chút buông lỏng. Ánh mắt cô có chút kỳ lạ, hướng thẳng đến Jeanne, mặc nhiên không nói bất cứ điều gì, dù chỉ một lời. Cô lẳng lặng ngồi đó, âm thầm để mắt đến mọi cử động của công chúa mình.
Vén màn nhìn trộm qua cửa sổ xe, những cảnh vật đang trôi về phía sau trước mắt, tâm trí Jeanne nặng trĩu vì những gì đã qua. Thở dài một hơi, cô nhoài người lên trước xe, với tay kéo áo Amy, nhỏ giọng yêu cầu: “Amy. Dừng xe, dựng trại ở đây.”
“Vâng, công chúa.” - Amy đáp, lập tức ghìm cương, khiến con trâu chậm lại, rồi dừng hẳn.
Chỉ chờ có vậy, Emy ôm theo chiếc hộp của mình, đeo lên vai, nhanh nhẹn mở cửa xe, nhảy xuống trước. Vừa bước khỏi xe, Emy lập tức chủ động thăm dò xung quanh, chú tâm quan sát, thái độ dè chừng thận trọng.
Chiếc hộp nhung trong tay Emy bị rách một mảng nhỏ, lộ ra phần báng gỗ bọc kim loại. Chợt, từ nơi vết rách rơi ra thứ nhỏ xíu chỉ cỡ ngón trỏ. Dù nhanh tay nhặt lên, nhưng Jeanne vẫn kịp nhận ra đó là một viên đạn, với lớp vỏ đồng sáng loáng và đầu đạn nhọn màu bạc.
“Một khẩu điểu thương?” - Jeanne nheo mắt thầm nghĩ. - “Không đúng, điểu thương biên chế Vạn Yêu báng dạng que, không bọc kim loại, lại chỉ dùng được đạn chì gói giấy…”
Dẫu vậy, sự mệt mỏi trong tinh thần chỉ cho phép Jeanne nghĩ thoáng qua rồi thôi, lắc đầu quay đi, không chú ý thêm. Có lẽ, giờ phút này, trong đầu cô công chúa nhỏ chẳng còn gì đáng bận tâm nữa, ngoài việc đến được đích cuối.
Bộ váy có thiết kế khác trước, không còn là bộ hầu gái với áo liền váy, mà đã đổi sang áo giắt vạt bo eo. Chiếc váy chỉ dài gần đến đầu gối, chừa một lỗ nhỏ sau chấm lưng để đuôi luồn qua. Bộ y phục dẫu đơn giản, nhưng thành công tôn lên vóc dáng đẫy đà của Emy.
Cô đi loanh quanh kiểm tra, không bỏ sót bất kỳ nơi nào đáng ngờ. Khoảng mười phút sau, khi đảm bảo không có nguy hiểm, cô quay lại cỗ xe, hướng hai tay đến Jeanne, mỉm cười gọi lớn: “Công chúa, xuống thôi!”
Trước hành vi thận trọng của Emy, Jeanne cười khổ, nắm lấy bàn tay chìa ra của Emy. Vừa từ tốn bước xuống, Jeanne vừa cất lời với gương mặt mệt mỏi: “Amy rõ trầm tính, còn chị sao lại nhoi thế?”
“À thì… Biết sao được ạ?” - Emy nhún vai, tai giật nhẹ, chiếc đuôi ngoe nguẩy qua trái rồi lại sang phải. - “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Chị em song sinh cũng có thể khác tính mà, phải không?”
Lời của Emy chí lý đến nỗi, Jeanne thậm chí không tìm được lời lẽ nào phù hợp để mà phản bác. Cô mím môi cười trừ, tặc lưỡi lắc đầu, bàn tay nhỏ bé bấu lấy bầu má nàng hầu gái mèo, véo nhẹ.
Chậm rãi bước xuống xe, Jeanne hít một hơi thật sâu cái khí núi ẩm lạnh, hòa cùng mùi đất và hơi sương. Cái lạnh len lỏi vào sâu trong lồng ngực, khiến cả Jeanne lẫn Emy đồng loạt rùng mình. Dù đã quá giữa xuân, nắng ấm tràn về, nhưng họ vẫn thấy được hơi thở trắng xóa của chính bản thân.
“Thần sẽ tìm gỗ dựng lều.” - Giọng Amy cất lên, lạnh tanh chẳng chút cảm xúc. - “Emy, chụm củi.”
“Vâng, chị Amy. Em biết rồi.”
Amy không đợi nghe hết câu trả lời đã quay lưng, một đường hướng thẳng đến hàng cây rậm rạp nơi bìa rừng. Cô đi đi lại lại, lượm nhặt từng khúc cây dài ngoằng, xem xét kỹ càng, rồi chọn ra những đoạn mà bản thân cho là vừa mắt.
Trong khi đó, Jeanne đứng im như trời trồng, gãi đầu sột soạt, nhìn theo bóng dáng nàng hầu gái kiệm lời. Đoạn, cô bước đến bên cỗ xe, lấy chiếc túi của mình, soạn ra những thứ cần thiết, hé môi nói khẽ: “Amy từ xưa đã ít nói nhỉ? Gần như không quá ba câu mỗi lần, em chẳng biết chị ấy nghĩ gì.”
“Vâng, chị ấy từ nhỏ đã luôn vậy mà.” - Emy từ tốn đáp, đôi tay lúi húi đặt những cành củi khô chụm lại một chỗ. - “Bố mẹ thần khi còn sống cũng nói thế. Không chỉ dưới ba câu, mà mỗi câu còn chả được mười từ. Thần là em gái còn chả hiểu được, huống chi là người.”
Emy tạo một quả cầu lửa nhỏ, đặt nó vào giữa những que gỗ được phủ lá khô. Ngay lập tức, ngọn lửa bùng lên thành một trại bếp nhỏ. Hơi ấm tỏa ra xua đi không khí giá lạnh buổi chiều tà, khiến cho nàng công chúa nhỏ cũng được dễ chịu hơn phần nào.
Đêm dần buông xuống, giữa chốn hoang vu hẻo lánh nào đó tại miền Nam của đất nước Vạn Yêu, bóng tối bao trùm vạn vật. Chim chóc im lìm, chỉ còn lại một ánh lửa trại, cùng muôn vàn âm thanh sinh vật sống về đêm, và ba bóng hình.
Sau bữa ăn, Jeanne nằm gối đầu trên đùi Emy, chìm sâu vào giấc ngủ, không còn biết gì đến xung quanh. Nàng hầu gái tận trung, khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô công chúa bé nhỏ của mình, biểu cảm xót xa khó tả. Bỗng, Jeanne cựa quậy, thút thít: “Mẫu phi, mẫu hậu… Hức… Con nhớ hai người…”
Emy nghiến răng, mím chặt đôi môi, cố gắng ngăn âm thanh đau lòng trong cổ họng thốt ra thành lời. Hít một hơi thật sâu, đưa luồng không khí đêm lạnh vào sâu trong lồng ngực, cô ngẩng đầu, nhìn lên. Amy lúc này đang nằm vắt vẻo trên cành cây, ngay đỉnh đầu Emy và Jeanne, dùng tay làm gối.
Thấy chị mình vẫn nằm im không nói gì, Emy cúi gằm mặt trầm tư suy nghĩ một hồi, trong lòng dấy lên vài dự tính. Emy lần nữa ngẩng lên, đôi môi vừa chớm hé mở, chưa kịp nói được lời nào liền bị chị gái chặn lại tức thì: “Đừng, Emy. Chưa đến lúc.”
“Gì cơ chứ?” - Emy tròn xoe mắt, cả cơ thể cứng đờ. - “Em chưa nói gì cả mà?”
Vẫn âm giọng không chút cảm xúc ấy, Amy đáp gọn lỏn: “Chúng ta là chị em, Emy.”
Emy cắn môi dưới, lần nữa ngẩng lên, mang theo cảm xúc khó chịu: “Nhưng mà chị, chuyện này…”
“Chị nói chưa, tức là chưa. Hai trăm tuổi rồi, nghĩ trước khi làm.” - Amy nói nhưng chẳng buồn nhìn xuống, thẳng thừng cắt ngang lời Emy, mắt hướng lên bầu trời đầy sao. - “Ngủ đi, gần sáng chị gọi.”
Emy cau mày mím môi, biểu cảm tỏ ý không phục, miệng lẩm bẩm: “Hai trăm thì hai trăm chứ, chúng ta rõ là song sinh mà. Chị lớn hơn em có vài phút chứ nhiêu đâu?”
“Đủ rồi, Emy. Ngủ đi.”
“Biết rồi!”
Thế rồi, một đêm nữa của tháng ngày lang bạt về phương Nam của Jeanne và hai nàng hầu gái, lại lặng lẽ trôi qua. Hoàng hôn qua đi, ánh trăng lại lên, rồi trăng lặn xuống, nhường lại cho bình minh của một ngày mới, để chuyến hành trình mới lại tiếp tục.
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng từ lưng núi cao vời vợi, nhưng cũng chẳng thể xua tan màn sương dày đặc lạ thường. Trong khi Emy và Jeanne dọn tư trang lên xe, Amy cũng tranh thủ tìm thêm cỏ dại cho con trâu đã đồng hành cùng họ từ ngày đầu rời Tây Lĩnh.
Sau khi tất cả hành lý được thu dọn, Jeanne lập tức mở bản đồ, ngón tay rà trên từng khu vực để xác định vị trí đang đứng. Cùng lúc ấy, Amy đứng cạnh, mở chiếc hộp bên hông, bên trong là con bọ kim loại có kích thước vừa lòng bàn tay, đầu được khảm viên ngọc màu xanh lá.
Amy đặt tay lên con bọ, luồng yêu lực nửa xanh nửa đen của cô bao trùm lấy nó, khiến viên ngọc lóe sáng trong thoáng chốc. Rồi, con bọ kim loại mở vỏ, bung đôi cánh vỗ mạnh, bay vút lên trời cao và quần thảo trong bán kính chừng một dặm.
“Công chúa.” - Amy cất lời, chỉ tay vào tấm gương trên hộp, đang hiển thị hình ảnh được truyền về bởi con bọ. - “Người xem.”
Jeanne liếc mắt sang, chăm chú dõi theo những thứ được ghi hình lại, nheo mắt suy tính, tặc lưỡi nhẹ. Nhìn vào bản đồ, cô gãi đầu, cố gắng đối chiếu từng ô vuông địa hình với những gì đang hiện trong gương. Một lúc sau, Jeanne nói: “Không thể đi xe tiếp rồi…”
Nói rồi, Jeanne thở dài, nhìn lại cỗ xe cùng con trâu đã theo chân mình suốt nhiều tháng, quay sang chị em Amy và nói: “Chúng ta sẽ đi bộ từ đây, hai chị giúp em lấy những thứ cần thiết.”
“Hiểu rồi ạ.”
Hai chị em lập tức đáp lời, rồi nhanh chóng trèo lên xe, gom lấy tất cả hành lý vừa chất lên, đem xuống trở lại. Chúng giờ đây nhẹ bẫng, chẳng còn lại bao nhiêu thứ đáng giá, ngoài vài bộ quần áo và chút ít lương thực đang vơi dần.
Khi chắc rằng không còn sót lại bất cứ thứ gì, Jeanne tháo dây trâu kéo đi, rồi hướng lòng bàn tay về phía cỗ xe. Cô nheo mắt, ngọn lửa nhỏ bùng lên và lao nhanh đến, nuốt trọn cỗ xe cũ kỹ, biến nó thành một đống tro tàn trong tích tắc.
Xong xuôi, Jeanne quay lại nhìn Amy và Emy, rồi lại hướng mắt đến phía dãy núi cao ngất đang ẩn mình trong sương, thở dài khẽ nói: “Đi thôi, qua được dãy Sương Mù là đến Nanh Sói rồi.”
“Vâng, thưa công chúa.”
Dãy Sương Mù, cái tên phần nào cho thấy rõ sự bí ẩn và hiểm nguy tiềm tàng của nó. Đây vốn là một quần thể núi đá cao tận mây xanh, trải dài trăm dặm, tuổi đời khó đo đếm. Trong mắt nhiều người, nó hệt như bức tường thành thiên nhiên khổng lồ, ngăn cách Nanh Sói với thế giới bên ngoài.
Sương muối giăng mắc quanh năm, dày đặc đến nỗi tầm nhìn chỉ còn vài bước chân. Bầu không khí thì ẩm ướt, hôi mùi lá mục, mang đến thứ cảm giác khó chịu. Nơi đây từ bao giờ chẳng rõ, đã trở thành nấm mồ lạnh lẽo, chôn vùi những kẻ xấu số chẳng may bước vào, vĩnh viễn không tìm được lối ra.
Dưới lớp sương mù hư ảo, thỉnh thoảng lộ ra những bộ xương trắng hếu nằm trơ trọi bên đường mòn. Đi thêm vài bước, ta lại thấy những dấu vết quần áo rách nát còn sót lại, hay những mảnh xương vụn vỡ lẫn trong đất đá.
Đó là chưa kể đến những cỗ thi thể còn khá mới, đang bắt đầu phân hủy dần, da thịt đen sạm, giòi bọ lúc nhúc. Chúng hòa cùng hương rừng mốc meo do sương ẩm, bốc lên mùi tử khí nồng nặc, khiến ai ngửi thấy đều bị nhợn lên, có thể nôn mửa bất cứ lúc nào.
Sự rùng rợn đến sởn gai ốc, như những lời cảnh báo câm lặng dành cho bất kỳ ai dám thử thách vùng đất chết chóc này. Bởi những thứ mà nó mang trong mình, người dân quanh vùng hay lữ khách phương xa, đều e dè gọi nó bằng một cái tên khác đầy ám ảnh hơn: Dãy núi Âm Hồn.
Lại một tuần nữa trôi qua, càng xuyên qua khu rừng tối tăm ấy, sương mù mỗi lúc càng dày đặc rõ rệt. Nhiều ngày liền, nhóm Jeanne đã không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cũng chỉ có thể nghỉ chân bốn tiếng một ngày vì lý do an toàn.
“Chị vẫn ở sau chứ, Amy?” - Giọng Emy run run, cất lên từ phía trước.
Lập tức, âm giọng Amy vô cảm đáp lại từ phía cuối hàng: “Vẫn còn. Để ý dưới chân, Emy. Công chúa cẩn thận, giữ chặt dây.”
“Em luôn đi giữa hai người mà, yên tâm đi.”
Tầm nhìn xuống đến mức thấp nhất, trong mắt cả ba, thứ thấy được chỉ là ngực và khuỷu tay của chính mình. Để đảm bảo không lạc nhau, Jeanne phải buộc sợi dây thừng ngang eo bản thân và hai nàng hầu gái. Cứ như thế, ba người lần mò từng bước, đồng thời đã bốn ngày không rõ mặt nhau.
Điều họ trông đợi nhất hiện tại là âm thanh của sự sống, dù cho chỉ là tiếng hót của một con chim nhỏ, hoặc tiếng kêu của một con thú hoang. Thế nhưng, tất cả những gì họ cảm nhận khi có thể, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, một không gian tĩnh mịch đến rợn người.
Bên cạnh đó, thứ họ thường gặp nhất, hay nói đúng hơn là thường giẫm phải, là những gì còn sót lại của những bộ xương trắng hếu. Những mảnh xương vỡ vụn, rải rác khắp nơi, những thi thể đang trong quá trình phân hủy, giòi bọ lúc nhúc. Đôi khi, đám giòi bám lên chân Emy, khiến cô giật bắn.
“C-Công chúa… Chỗ này ghê quá…” - Emy run rẩy, giọng đứt quãng.
Dường như đây là lần đầu tiên cô hầu gái nhỏ bé, vốn quen với sự xa hoa trong cung điện, phải đối mặt trực diện với những cảnh tượng kinh hoàng đến vậy. Bất chợt, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, rít lên qua những khe đá những âm thanh ma quái, tựa tiếng khóc than ai oán của những oan hồn lang thang.
“Bình tĩnh đi Emy, chị càng hoảng sẽ càng…”
Jeanne chưa kịp dứt lời, một tiếng “bộp” nặng nề vang lên, một số con giòi rơi lên bờ vai cô và Emy, trườn xuống cổ áo. Hai người không hẹn mà chầm chậm quay sang, một cơn gió nhẹ thổi loãng lớp sương, cảnh tượng trước mắt khiến cho Emy suýt ngất.
Nửa thân trên của một cỗ thi thể đang phân hủy nặng, không biết từ đâu rơi xuống, nằm chỏng chơ ngay gần chân Emy. Đám giòi vẫn bu bám, bò xung quanh các mảng thịt đen sì, lộ cả xương, mùi thối xộc thẳng vào mũi, khiến cơn buồn nôn dâng lên. Cơn gió thổi sương, thật là vô tình làm sao.
Emy mặt cắt không còn giọt máu, răng đánh vào nhau lập cập, trán rịn đầy mồ hôi lạnh. Cô hoảng hồn, hét thất thanh rồi nhào đến ôm chầm lấy Jeanne, chân mềm nhũn, quỵ hẳn xuống. Đôi tay bám vạt áo Jeanne, Emy mếu máo, nước mắt giàn giụa: “Eo ơi! Công chúa! Chỗ này là địa ngục mà! Emy không muốn ở đây!”
Jeanne cũng chẳng khá hơn, nhăn mặt che mũi bởi thứ mùi khó chịu, suýt nôn hết những thứ vừa ăn ban sáng ra ngoài. Cố gắng nén sợ hãi, cô gỡ mấy con giòi trên vai Emy, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nàng hầu gái đang hoảng loạn tột độ. Sau một hồi, Jeanne lấy lại bình tĩnh, giọng vẫn còn run:
“Ngoan nào Emy, đừng sợ. Nanh Sói đang ở bên kia rồi. Nào, đứng lên đi.”
“Nhưng mà, công chúa…”
Emy không nói nên lời, chiếc đuôi vốn luôn ngoe nguẩy tinh nghịch giờ cụp chặt vào trong, rũ rượi, thể hiện rõ sự sợ hãi. Nhìn bộ dạng đáng thương của Emy, Jeanne nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dịu dàng nói: “Emy, chị nghe nè. Đây là con đường duy nhất rồi, nào còn lối đi khác cho ba người chúng ta?”
Bấy giờ, Amy vốn đang im lặng cũng không giữ được bình tĩnh với cô em gái nhút nhát, trầm giọng như thể cảnh cáo: “Emy, đứng lên ngay. Giữ tinh thần và trách nhiệm. Mau!”
“Công chúa nói đúng…” - Ngẫm lại lời Jeanne, cùng với sự nhắc nhở mang theo chút áp lực từ chị gái, Emy tự nhủ trong lòng, cố trấn an bản thân. - “Mình không thể gục ngã như vậy, còn nhiều điều cần lo.”
Nghĩ vậy, cô hít một hơi sâu, dùng tay áo lau đi nước mắt, rồi chậm rãi đứng lên, mặc cho nỗi sợ vẫn còn đó. Khẽ gật đầu, Emy nghiêm mặt, đáp: “Thứ lỗi cho sự nhút nhát của thần, thưa công chúa.”
“Được rồi.” - Jeanne mỉm cười, mò mẫm tìm kiếm đôi má Emy, vuốt ve nhẹ nhàng. - “Mình đi tiếp thôi, sắp đến nơi rồi.”
Dứt lời, cả ba lại tiếp tục lên đường. Về phần Emy, cô gắng sức không dáo dác lung tung, mà chỉ chú tâm vào công chúa của mình. Có lẽ, việc tập trung vào Jeanne, người mà cô yêu quý, sẽ làm cho tâm trạng trong lòng không còn bấn loạn.
Trái ngược với em gái, Amy vẫn không chút biến sắc, dường như mọi thứ xung quanh chẳng khiến cô bận tâm. Cô luôn theo sau Jeanne và em gái, đôi tai không ngừng quét ngang lướt dọc, cảnh giác mọi động tĩnh. Cứ như thế, cả ba đã đến được gần bìa rừng, sương mù theo đó cũng dần mờ đi.
“Gỡ dây thôi.” - Jeanne chủ động yêu cầu, trong khi bàn tay nhỏ nhắn đang tháo nút. - “Nó siết bụng em mấy ngày qua, khó chịu quá.”
Hai chị em dường như tuy hai mà một, cùng đồng thanh đáp lại ngay tức thì: “Vâng, công chúa.”
Trong lúc đang gỡ nút dây, Amy chợt khựng lại trong giây lát, đôi tai vểnh cao hướng về hàng cây phía xa. Hai mắt lóe lên ánh lục bảo, hệt như đèn pha, im lặng quan sát, dường như thăm dò điều gì đó. Vô tình hành vi ấy làm Jeanne khó hiểu, xen lần chút nỗi lo, liền hỏi: “Chuyện gì thế, Amy?”
“Không có ạ.” - Amy mỉm cười lắc đầu, cuộn dây cất vào túi, tiếp tục lên đường.
Tỏ ra bình thường nhất có thể, Amy cố tình che giấu một bí mật mà chẳng một ai hay biết. Vừa đi, cô vừa tiếp tục hướng sự chú ý của mình đến những cây to thấp thoáng trong rừng, gật gù hài lòng. Từ trong lòng bàn tay buông thả, một tấm thẻ kim loại rơi xuống bãi cỏ, ngay tại nơi Amy vừa bước qua.
Mà chính ở hàng cây vừa rồi, một vũng máu lan rộng, thấm đẫm nền đất lầy lội giữa rừng hoang. Tại góc khuất sau thân cây lớn, một gã đàn ông che mặt đang bị giữ chặt. Thình lình, cổ họng gã bị cứa mạnh bởi vật sắc, máu túa như vòi, đổ gục xuống cạnh ba mươi cỗ thi thể khác, co giật giãy chết.
Gần đó, một yêu nữ mèo trong trang phục đen kịt, bước ra từ sau gốc cổ thụ, âm thầm dõi theo nhóm Jeanne. Rồi cô quay người về sau, nơi có khoảng mười yêu nữ mèo trong bộ đồng phục đen, dao găm lăm lăm trong tay.
Chỉ một cái gật đầu, các yêu nữ mèo liền tản ra, bắt đầu lục soát những cái xác rải rác của đám người bí ẩn. Sau hồi lâu, thứ nhận lại chỉ là những cái lắc đầu từ những đồng đội của mình. Thấy thế, cô cau mày bước đến, nhìn quanh đống xác rồi hỏi: “Các cô tìm kỹ chưa?”
“Rồi ạ, thưa đội trưởng Năm Mươi Hai.” - Một trong số họ gật đầu, đồng thời chìa tay, đưa ra một tấm thẻ kim loại màu bạc. - “Phải rồi, ngài ấy để lại quân bài cho chúng ta.”
Nghe vậy, Năm Mươi Hai gãi đầu, cầm lấy tấm quân bài màu bạc, xem xét một cách kỹ càng. Đôi chân mày chau vào nhau, tỏ rõ khó chịu, rồi lại đảo mắt quan sát từng cỗ thi thể. Luồn tay sau lưng lấy hộp liên lạc, truyền yêu lực vào viên đá, giữ chặt nút bấm, giọng đầy kỷ luật:
“Gọi chỉ huy cục Tây Lĩnh. Đây là Vệ Miêu số Năm Mươi Hai, đội Mèo Du Hành. Báo cáo, chúng tôi vừa tiêu diệt bọn bám đuôi. Là con người, không rõ phe phái.”
Nói xong, cô thả tay, hạ chiếc hộp xuống, ngực phập phồng theo từng nhịp thở, im lặng đợi chờ cùng đồng đội. Vài giây sau, viên đá tỏa ra yêu lực, nhấp nháy tia sáng màu xanh lục, phát ra một luồng tín hiệu dao động.
“Đây là Thượng Miêu số Chín, chi cục Tây Lĩnh, đã nhận báo cáo.” - Đầu bên kia cất lên, ngữ điệu trầm lặng, nhưng mang theo thái độ của một thành viên cấp cao. - “Nhiệm vụ các cô là hộ tống ngài ấy, không cần lo chuyện khác. Hả? À vâng, tôi hiểu rồi.”
Thượng Miêu số Chín dường như đang tiếp nhận lệnh từ ai đó, khiến cuộc trò chuyện bị ngắt quãng chốc lát. Tầm đôi mươi giây sau, cô ta lại tiếp: “Chỉ thị mới, tổng cục quyết định cắt liên lạc, quyền chỉ huy tạm thời giao lại cho cục Tây Lĩnh. Mèo Du Hành được thăng cấp, chuyển về tổng cục làm việc.”
Bên kia im lặng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng hít thật sâu, giọng có chút thay đổi: “Các cô được ngài Thống lĩnh tiến cử, nên đến tổng cục rồi, đừng làm mất mặt chi cục chúng ta. Cảm ơn đã phụng sự trong thời gian qua. Bách Yêu trường tồn.”
Nàng mèo khép hờ mắt, lòng nặng trĩu, thấp giọng: “Vệ Miêu số Năm Mươi Hai… Rõ. Bảo trọng, cựu chỉ huy. Bách Yêu trường tồn.”


0 Bình luận