Thuở xa xưa, vùng đất phương Bắc được gọi Cửu Châu Đại Lục, chiến tranh triền miên, khói lửa đêm ngày không tan. Đói khổ khắp nơi, thây chất đầy đồng, bách tính oán than đầy bi ai. Chín vị Châu chủ ai cũng ủ mưu thống nhất, chỉ mong thâu tóm các vùng khác về dưới tay, dẹp yên bờ cõi.
Thời gian dần trôi, trăm năm rồi lại ngàn năm, và hàng triệu năm đã qua… Cho đến thiên kỷ nọ, đất Hoa Châu xuất hiện vị chiến binh họ Lưu, khởi binh nổi dậy thành công, trở thành Châu chủ.
Một sớm năm đó, giấc bình minh vì thấy rồng cuộn mà tự xưng là thân Thiên Tử, ôm mộng thống nhất Cửu Châu. Ai cũng nghĩ đây là giấc mơ hão huyền của người trẻ, ngờ đâu đại nghiệp lại thành, chín châu thu về một mối.
Cửu Châu về tay, họ Lưu nhớ ân, lấy Long làm hiệu, xưng danh Long Hoàng, tức Vua Rồng, lập nên Hoàng triều Đại Long. Trời xui đất khiến, vì mộng bá vương, muốn mở mang bờ cõi, Long Tinh quốc Nam hạ đại bại, họ Lưu tử trận. Toàn quân hai trăm vạn người, bỏ xác nơi đất phương Nam.
Hoàng đế kế nhiệm là Kính Long Đế vì nể phục, xưng tụng ông là Tổ Long. Hậu duệ đời sau càng thêm tôn sùng, lập đàn tế hồn thiêng, đặt cho ông miếu hiệu chính thức là Long Cao Tổ.
Trải qua mười hai đời Long Hoàng, đế nghiệp ngày một cường thịnh, danh chấn khắp muôn nơi. Cho đến nay đã bước sang triều đại thứ mười ba, thiên kỷ đầu tiên, niên hiệu Thịnh Long Đế, mà nước khác gọi là: Hoàng đế Thịnh Long.
Lịch An Xuân, tháng 2, năm 461.
Bắc Uyển, chốn kinh kỳ trăm vạn năm tuổi của Hoàng quốc Long Tinh, được bao bọc bởi bốn lớp thành sừng sững. Từng bức tường thành dày đến mấy thước, cao không dưới chục thước, thách thức mọi kẻ thù.
Tám cửa ô mở ra bốn phương tám hướng, nối liền với các con đường trọng yếu, từ đó có thể đi khắp muôn nơi. Mà ở mỗi cửa lại được binh sĩ mang giáp trụ, lưng đeo hỏa khí dài, đầu lắp lưỡi lê sắc nhọn, ngày đêm canh giữ.
Hoàng triều Đại Long, niên hiệu Thịnh Long Đế thứ 987.
Hoàng Long Điện, một công trình nguy nga tráng lệ đầy hào nhoáng, nơi Hoàng đế Thịnh Long ngày ngày thượng triều. Giữa bầu không khí tĩnh lặng trang nghiêm chốn điện tiền, một thứ âm thanh va chạm chói tai vang dội. Ngay sau đó, tiếng gầm khàn đặc cất lên: “Liễu Hàn, tên vô dụng ngươi!”
Chiếc ly ngọc vỡ tan tành trên nền điện lát đá cẩm thạch, mảnh vụn văng tung tóe. Một mảnh vỡ bay sượt qua đỉnh đầu gã sứ giả vừa từ Vạn Yêu trở về, khiến hắn sợ hãi ngã dúi dụi. Máu tươi từ vết xước trên trán bắt đầu rỉ ra, thấm đỏ một mảng triều phục lụa là.
Từ trên ngai, trong bộ hoàng bào thêu hình rồng kim tuyến lấp lánh, Thịnh Long đập mạnh vào tay ngai, trừng mắt. Ông gầm lên, lời lẽ mang theo cơn thịnh nộ tựa sấm rền giữa giông tố: “Mối hôn sự cỏn con cũng không xong! Trẫm nuôi đám bất tài các ngươi để làm gì? Trả lời đi, Liễu Hàn!”
Gã sứ giả Liễu Hàn, kẻ vừa lê bước qua một hành trình dài đầy uất nhục, run lên bần bật dưới khí thế dọa người cuồn cuộn. Lồm cồm bò dậy, gã lập tức chống tay, dập đầu quỳ lạy, mồ hôi vã ra như tắm, giọng lạc đi: “B-Bệ hạ thánh minh thứ tội! Thần đã dốc toàn tâm, nhưng Yêu Vương lại…”
“Câm miệng!”
Nộ uy Thịnh Long như cuồng phong bão táp, trực tiếp quét qua Hoàng Long Điện, khiến toàn thể bá quan văn võ cúi rạp đầu. Những mảnh vỡ của ly ngọc nằm chỏng chơ trên nền điện, tựa uy danh Long Tinh vừa ngang nhiên bị chà đạp.
Sau chốc lát, đôi mày rậm xếch của Thịnh Long nhíu lại, ánh mắt sắc như dao cạo, quét qua gã sứ giả. Rồi như nhận ra vấn đề nào đó, biểu cảm trên gương mặt ông dần dịu đi, bình tĩnh trở lại, đưa tay xoa cằm trầm tư:
“Không đúng… Trước Long uy triều ta, lão sói già Igor Fenrissa ấy phải tuân theo mới phải. Cớ nào lại từ hôn chỉ vì con gái bất tuân? Lẽ nào, đám yêu nghiệt đang toan tính kế hèn, đối phó Long Tinh?”
Nói rồi, Thịnh Long vươn tay, hướng về gã sứ giả mà chỉ thẳng mặt, quát lớn: “Liễu Hàn! Kể rõ ngọn ngành! Sai một chữ, lấy đầu mà dâng!”
“V-Vâng! Bệ hạ!”
Sắc mặt Liễu Hàn trắng bệch, lắp ba lắp bắp, thuật lại sự việc tại Yêu Vương Điện, không dám thêm thắt hay lược bớt một lời. Từ sự ngang ngạnh của Công chúa Jeanne, cho đến sự lựa chọn do Yêu Vương đề ra, và quá trình trục xuất Jeanne về miền Nam, tất cả đều rõ tường tận.
Nghe qua màn tấu trình trong run rẩy của Liễu Hàn, Thịnh Long ngửa mặt lên trời, bất ngờ cất lên tràng cười lớn. Tiếng cười khàn đục ớn lạnh thấu tận xương tủy, khiến những kẻ yếu lòng không khỏi rùng mình. Ông vuốt nhẹ chóp cằm có phần vuông vức, mép môi nhếch lên theo từng lời:
“Khà khà khà! Hay! Hay cho một Yêu Vương dạy con vô năng! Hay cho một công chúa tự định đời mình! Yêu tộc quả là một phường kiêu căng lắm mưu nhiều kế, không biết lớn nhỏ. Gan… Gan lắm!”
Ông phất mạnh tay áo hoàng bào, họa tiết rồng vàng như bay lượn theo cơn giận, đứng bật dậy khỏi ngai. Thân hình bệ vệ, tuy không thuộc hàng dũng mãnh, nhưng mỗi lần chân hạ đều ẩn chứa một sức nặng tựa ngàn cân.
Âm thanh từng nhịp bước vang dội như trống, đập mạnh vào lồng ngực, khiến ai nấy đều phải khiếp hãi thất thần. Thịnh Long nghiến răng ken két, dồn khí gọi lớn, lời tựa sấm rềnh, chấn động Hoàng Long Điện, nhấn mạnh danh xưng: “Tần! Tướng! Quân!!”
Từ hàng võ quan, vị đại tướng quân thân khoác giáp trụ sáng loáng, lưng đeo trường kiếm, eo giắt hỏa khí ngắn, ung dung bước ra. Ánh mắt sắc bén, thân hình dũng mãnh, toát lên khí chất của chiến tướng từng kinh qua trận mạc. Ông phất áo choàng đỏ thắm, phủi nhẹ vạt giáp, kính cẩn hành lễ:
“Mạc tướng Tần Phàm, xin đợi thánh lệnh!”
Thịnh Long nheo mắt lườm xuống, xoáy thẳng vào Tần Phàm, lửa giận âm ỉ nơi đáy mắt còn chưa dứt. Một tay ông đặt nhẹ lên sợi đai bụng khảm đá quý, tay còn lại giấu sau lưng, mân mê chiếc nhẫn ngọc, giọng điệu âm hiểm khó lường:
“Hoàng triều Đại Long ta mười hai đời Long ngự, trấn giữ Long Tinh, uy dũng vô biên, bờ cõi không ngừng mở rộng.”
Nói giữa chừng, Thịnh Long bước thêm một bước, chân vững như trụ, tay siết chặt, gằn giọng chấn vang, lời lẽ cuồng nộ: “Vậy mà Long Cao Tổ khởi xướng Nam hạ liền tử trận, Long thi Long cốt đều mất tích. Từ Khinh Long Đế đến Thịnh Long Đế ta, bảy đời Nam hạ cũng bị chặn đứng. Lý là vì đâu?”
“Hồi bẩm Bệ hạ.” - Tần Phàm hai tay cung kính nâng cao trước mặt, thanh âm rõ mồn một khí thế bậc nhà binh. - “Manteiv tài nguyên dồi dào nhưng lại tập trung ở miền Nam, trong khi miền Bắc địa thế dị thường, thuận thủ phá công. Quân ta bao đời Nam hạ thảm bại, chính do địa thế mà ra.”
Tần Phàm mím môi, một luồng suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, nỗi lo âu lộ rõ trên gương mặt thấm gió sương, rồi tiếp tục: “Hơn hết, Dạ Hống Yêu Vương tuổi gần vạn thiên kỷ, tự thân cai trị quá tứ thiên ngũ thế. Hiện Vạn Yêu ngoài mặt suy yếu, nhưng nội tình vẫn khó tỏ, không thể xem thường.”
Hoàng Đế Thịnh Long khẽ gật đầu, trong ánh mắt phẫn nộ lóe lên một tia sáng âm trầm, pha chút hài lòng với lời đáp của Phàm. Đoạn, ông nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài chính điện, răng nghiến ken kén, giọng trầm lắng nhưng vừa đủ thấm vào tai bá quan:
“Tổ Long Đế lập quốc hơn trăm vạn năm, lũ Nam tộc vẫn đối đầu Long Tinh không ngừng. Ba vạn năm trước, Liên minh Lưỡng quốc Manteiv lập ra, lại càng ngăn ta mở rộng bờ cõi về phương Nam.”
Ông ngừng một đoạn, cơn giận dữ đạt đến đỉnh điểm, trừng mắt đỏ mặt gầm lên, rung chấn cả đại điện: “Vạn Yêu từng có Yêu Hậu và Yêu Phi, hai bậc nữ cường trấn thủ chính trường. Nhưng chục năm trước, hai ả một chết một mất tích. Yêu Vương hữu dũng trị vì yếu kém, cớ sao vẫn bất tuân?”
Lời Thịnh Long vừa chớm dứt, sảnh điện vốn dĩ vẫn đang im ắng, giờ đây bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm. Các quan đại thần, cả văn cả võ, túm tụm vào nhau, mặt căng mày chau, buông lời bàn tán không ngớt miệng:
“Đúng như Bệ hạ nói, Manteiv quả thực khó nhằn. Nếu cứ mãi để yên, sẽ có ngày chúng trỗi dậy cắn chúng ta. Manteiv ắt phải diệt.”
“Lỗ Tướng quân nói đúng. Yêu Vương rõ đang thách thức triều ta. Phải diệt, không thể không diệt!”
Nghe vậy, một vị đại nhân khác, gương mặt phúc hậu, tỏ ý lo lắng: “Nhưng, Trương Đại nhân, Lỗ Tướng quân, việc này phải suy tính, không thể chỉ vì nước họ không tuân mà cho rằng nên diệt.”
“Bá quan văn võ! Trật tự!” - Thái giám thân cận bên Thịnh Long to tiếng, ánh lên một tia cảnh cáo, rồi lại quay sang tâu bày. - “Bệ hạ, mật báo nói Vạn Yêu chia rẽ nội bộ, thần nghĩ có vấn đề. Nanh Sói vốn ở miền Nam Vạn Yêu, xa biên thùy hai nước. Trục xuất Jeanne đến đó, ý đồ không đơn giản.”
Thịnh Long nhìn sang, ánh mắt tỏ rõ sủng ái lạ kỳ, mỉm cười trìu mến, giọng dịu đi trông thấy: “Quách Thuần ái khanh, trẫm tự biết nên làm gì. Khanh đừng xen vào.”
“Thần… Thần tuân chỉ.” - Quách Thuần đỏ mặt, lùi bước về sau.
Nói rồi, ông phẩy mạnh một cái, ống tay áo kêu lên phần phật như gió bão. Cơn thịnh nộ xem chừng tạm lắng, nhường chỗ cho những toan tính thầm lặng. Đôi mày rậm trở nên cau có, thốt ra lời lẽ đầy thù hằn:
“Bước sang lịch An Xuân, Đế quốc Bạch Dương và Thánh quốc Raphael ban hành luật chủ quyền, khiến Long Tinh bị kìm hãm, Nam tộc nhờ đó được bảo hộ. Dẫu vậy, chúng vẫn là mầm họa, đã là họa, ắt phải diệt!”
Lời Thịnh Long vừa dứt, vị văn quan phúc hậu vừa rồi bước ra, chắp tay đầy cung kính, từng câu từ chậm rãi, mang ý khuyên ngăn: “Muôn tâu Bệ hạ, Long Tinh và Manteiv xung đột đã lâu, nhưng hệ quả không tương xứng. Vi thần thiển nghĩ tại sao không cùng ngồi lại, đàm phán lợi chung?”
“Đàm phán? Khanh muốn đàm phán sao, Lã Kỳ Duyên?” - Hoàng Đế Thịnh Long phóng tầm nhìn qua vị văn quan vừa tấu trình. - “Trẫm trị vì gần ngàn năm qua, bao kế sách đã ban vẫn không thể răn đe được chúng. Bây giờ lại hạ mình, mặt mũi Long Tinh phải giấu vào đâu? Lã ái khanh nói thử?”
“Bệ hạ… Chuyện này…”
Một võ tướng khác, dáng người cao lớn, gương mặt ngăm đen, không nhịn được bước ra, hai tay chắp lại, cung kính trước mặt, dõng dạc tiếp lời ủng hộ họ Lã: “Muôn tâu Bệ hạ, Lã Đại nhân nói chí phải. Khai chiến với Manteiv, hậu quả khó lường. Mạc tướng khẩn cầu Bệ hạ tam tư, tính kế lâu dài!”
“Đúng vậy, thưa Bệ hạ!” - Vài vị quan khác đồng loạt lên tiếng hưởng ứng, cố gắng dùng những ngôn từ ôn hòa, hòng can gián vị vua đang nổi cơn tam bành. - “Manteiv như một cái gai trong mắt, nhưng việc nhổ gai vào lúc này không phải thượng sách. Khẩn xin Bệ hạ nguôi nộ khí, tính kế lâu dài.”
Ngay tức thì, phần đông bá quan văn võ liền đồng thanh, dâng lời khuyên ngăn: “Khẩn xin Bệ hạ nguôi nộ khí, tính kế lâu dài!”
Lời can gián mang ý phản chiến không ngừng cất vang, phần đông trong số đó đến từ những trọng thần có uy tín trong triều. Với địa vị hiện tại, tuổi đời của họ rõ ràng không dưới ngàn năm, đủ để hiểu rõ tính chất khó nắm bắt của đối phương, cũng như hiểm họa tiềm ẩn.
Thế nhưng, Thịnh Long chẳng để những lời ấy lọt vào tai, sự kiên nhẫn của ông tựa hồ chạm đỉnh giới hạn. Ông đưa mắt nhìn một lượt khắp Hoàng Long Điện, cất giọng không quá lớn, nhưng lại đủ sức nặng khiến mọi tiếng nói phải lập tức im bặt:
“Thể diện và Long uy triều ta, há có thể để lũ Nam tộc chà đạp? Nhưng quả thực, khai chiến với Manteiv sẽ phải đối mặt áp lực từ Đế quốc và Thánh quốc.”
Thịnh Long dừng lại, đưa mắt nhìn khắp lượt bá quan, những suy tính sâu xa lại lộ rõ, đầy vẻ âm hiểm. Sau một hồi lâu chìm vào nội tâm, ông bèn cất lời, ngữ điệu mang theo một sự quyết đoán đến lạnh lùng:
“Yêu Vương mượn cớ con gái, cả gan từ chối cầu hôn, lại thẳng thừng yêu cầu Liễu sứ về ngay trong ngày. Ý khinh thường Long Tinh ta, rõ như ban ngày. Tần Phàm!”
“Mạc tướng có mặt!” - Tần Phàm hùng hồn hồi đáp, nghiêm chỉnh đợi lệnh.
Thịnh Long tiến ra mép bậc tam cấp trước ngai, nở nụ cười chứa dã tâm đáng gờm, khiến ai nấy đều phải rùng mình. Trưng ra bộ mặt thản nhiên nhưng đầy máu lạnh, ông rút ra một tấm lệnh bài vàng kim, hạ thấp âm giọng, thẳng thừng ra lệnh:
“Núi Hắc Vụ biên thùy phía Nam đầy rẫy sơn tặc, nhưng nguy hiểm nhất phải nhắc Cố Phùng. Khanh cầm kim bài này, cử mật thám đến đó, tập trung chúng lại, càng đông càng tốt.”
Nói đến đây, ông quay sang, trao lại tấm kim bài cho thái giám, ra hiệu mang xuống tận tay Tần Phàm. Sau đó, ông ngẩng cao đầu, dáng vẻ tự tin đắc thắng lộ rõ, như thể đã nắm mọi thứ trong tầm tay, phấn khích nói tiếp:
“Vũ khí kém chất lượng, đạn hỏng, giáp đúc lỗi, ngọc ngà châu báu, miễn không có ký hiệu Long Tinh, tặng tất cho chúng. Nhớ, đừng để lộ dấu vết, tránh cho Đế quốc và Thánh quốc chú ý.”
“Bệ hạ! Tuyệt đối không thể!” - Gương mặt Tần Phàm lộ rõ kinh sợ, khẩn trương ngăn cản. - “Quả thực, ủy thác tặc khấu xưa nay vốn không lạ gì. Nhưng tặc vẫn là tặc, ham tài háo sắc, coi mạng người như cỏ rác! Bách tính phía Nam chịu đủ khổ sở, chưa thể giải quyết. Khẩn xin Bệ hạ…”
Tần Phàm chưa kịp nói xong lời khuyên can, Thịnh Long đã giương lòng bàn tay lên, ngăn lại câu từ không muốn nghe. Đôi mắt mang ác niệm khẽ híp lại, như thể đang cười qua bờ mi, cất lên thứ ngữ điệu chứa đựng sự âm hiểm đáng ngờ:
“Yêu nữ miền Bắc Vạn Yêu nhan sắc tuyệt trần, thế nhưng chỉ là loài ăn cỏ, sức mạnh kém xa đám ăn thịt miền Trung và Nam. Đối phó chúng, đám tặc khấu man di thừa sức làm. Về bách tính, chết vì trẫm để góp phần vào kế hoạch Nam hạ, đây chính là danh dự của chúng.”
“Nhưng, bệ hạ!” - Tần Phàm cau mày, toát mồ hôi lạnh. - “Bỏ rơi bách tính, lại nhắm vào thường dân như vậy…”
Không đợi cho Tần Phàm kịp thời nói hết, Thịnh Long trừng đôi mắt hung hăng, thái độ dọa nạt, gằn giọng thị uy: “Thánh lệnh của trẫm, khanh dám kháng?”
Dưới sự cương quyết ấy, Hoàng Long Điện lại một phen xôn xao, những tiếng thì thầm đầy kinh ngạc và e sợ vang lên. Không cần xuất quân chinh phạt, nhưng vẫn có thể khiến cho đối phương khốn đốn, điêu đứng khi phải rối ren với những kẻ bất hảo không thuộc về ai.
Trước áp lực giáng xuống, biết rõ bản thân không thể trái ý lệnh trên, Tần Phàm thở hắt một hơi bất lực, chỉ đành nhận lấy kim bài mà tuân theo, lòng đầy thất vọng: “Mạc tướng… Lĩnh chỉ. Thần nhất định không để Bệ hạ thất vọng!”
“Phụ hoàng! Chờ đã!”
Lời vừa dứt, một bóng hình từ phía ngoài cửa điện, lặng lẽ từng bước tiến vào trước ánh mắt toàn thể bá quan. Mái tóc dài đen óng được búi cao, cài trâm ngọc trắng ngà tinh tế. Bộ hoàng phục màu hồng nhã nhặn, tuy giản dị nhưng không kém phần thanh tao, tôn lên vóc dáng uyển chuyển mềm mại.
Mỗi bước chân uyển chuyển, tựa hồ làn gió thoảng lả lướt giữa hàng cây ngọn cỏ, vượt qua hàng dài bá quan, hướng thẳng đến nơi ngai vàng. Nhan sắc cô dù không thể xem là hàng tuyệt sắc, nhưng thần thái đầy cứng cỏi lại tỏa ra khí chất hơn người.
“Linh Xảo?” - Âm giọng Thịnh Long trầm xuống, tỏ thái độ khó chịu. - “Kẻ nào cho con vào?”
Đó chính là Tam Công chúa Linh Xảo, một viên ngọc quý ít ai biết đến, tồn tại lặng lẽ giữa chốn thâm cung. Vốn dĩ tài trí vô song, dung mạo hơn người, đau lòng thay lại chẳng thể lọt vào tầm mắt của Thịnh Long Hoàng Đế. Âu cũng bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào huyết quản.
Đâu đó trong thâm tâm, Linh Xảo sớm đã đem lòng bất mãn với tính cách tàn bạo, hiếu chiến của phụ hoàng mình. Trong khi bách tính đang khổ ải ngoài kia, thì tại đây, vị hoàng đế lại vì muốn một thê thiếp nhỏ tuổi hơn cả cô mà bỏ dân chúng không lo.
Linh Xảo nhìn vào mắt Thinh Long rồi khẽ cúi, cất lên thanh âm trong trẻo như chuông ngân, nhưng mang sức nặng khiến người ta phải lắng nghe: “Phụ hoàng, nhi thần tự ý vào điện, có lời muốn tâu.”
Hoàng Đế Thịnh Long trừng mắt lườm xuống Linh Xảo, thoáng chút vẻ khinh thường không muốn nhìn mặt. Dẫu thế, bản tính quân vương vẫn không khiến ông mất vẻ uy nghiêm, vô cảm hỏi: “Con nít vô tri, biết gì mà tâu? Đây lại là việc quốc gia đại sự, há có thể để nữ nhi nhiều lời? Mau lui ra!”
“Thưa phụ hoàng, nhi thần tuổi đã gần nửa thiên, đủ tỏ tường chính sự.” - Linh Xảo dẫu khó chịu vẫn giữ tròn lễ tiết, dõng dạc tâu bày. - “Liên quan an nguy quốc sự, phận nữ nhi nào dám thờ ơ? Khiến Vạn Yêu khốn đốn mà không động binh quả là dịu kế, nhưng có chăng người nghĩ đến mầm mống oán hận được gieo?”
Ngừng một đoạn, Linh Xảo đan tay trước bụng, cúi nhẹ nửa thân, thực hiện lễ nghi hoàng thất, cố gắng khuyên can: “Biên thùy rối loạn, bách tính lầm than, Long Tinh mất đi lòng dân há lại được yên ổn? Lại nói Manteiv từ xưa luôn đối đầu Long Tinh, chẳng rõ ý đồ nước ta như ban ngày? Khẩn xin phụ hoàng anh minh xét lại, thu hồi thánh lệnh, dùng uy đức mà cảm hóa thế gian.”
Lời Linh Xảo vừa dứt, cả Hoàng Long Điện lại một phen im phăng phắc, ngay cả các loài chim chóc cũng phải ngừng kêu. Có kẻ thán phục sự dũng cảm của cô, cũng có kẻ lại lo cô rước họa vào thân bởi lời lẽ vượt quyền. Nhưng sau cùng, vẫn là sự kính nể ẩn trong nỗi e dè bởi vị vua hiếu chiến.
“Uy đức?” - Thịnh Long nghe lời đó không buồn để tâm mà giận, chỉ ngẩng mặt cười khà. - “Đối với lũ Nam tộc thấp kém, chỉ có thể dùng bạo mà thuần. Bách tính Long Tinh có thừa, bớt đi vài ngôi làng chẳng đáng bao nhiêu. Về phần con, đừng xen vào việc của trẫm.”
Linh Xảo nghe vậy liền cắn chặt môi, nỗi thất vọng và bất lực trào dâng rõ rệt trên từng đường nét biểu cảm. Cô hẳn biết lời mình như nước đổ lá khoai, nhưng vẫn mang tâm ý thương người mà cố ra sức khuyên can: “Thưa phụ hoàng, bách tính là trái tim nước nhà, làm vậy lòng dân sẽ…”
“Đủ rồi!” - Thịnh Long quát tháo ngắt lời, dáng vẻ kiên nhẫn không còn giữ được, ngón tay chỉ thẳng Linh Xảo, đỏ mặt tía tai. - “Lui ra! Đừng để trẫm phải nói thêm lần nữa!”
Trước sự quyết liệt ấy, Linh Xảo hoàn toàn không thể nói thêm, chỉ đành cúi đầu thật sâu. Nước mắt chực trào nhưng vẫn cố nuốt ngược vào trong, không để sự yếu đuối lộ ra. Cô lặng lẽ lui gót, mỗi bước chân như đeo xiềng xích ngàn cân, trái tim nặng trĩu nỗi ưu tư cho vận mệnh trăm họ.
Linh Xảo mang theo tâm trí nặng nề, rời khỏi Hoàng Long Điện, bàn tay siết chặt, ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa. Mà trong mắt cô, tại nơi ngai vàng ấy, Thịnh Long vẫn đang cùng các đại thần bàn mưu tính kế, không mảy may chú ý đến mình.
Con tim đau xót bất chợt quặn thắt, cô siết chặt ngực áo, thì thầm một ý niệm, chỉ đủ để bản thân nghe được: “Gần năm trăm năm qua, Lưu Linh Xảo ta luôn an phận thủ thường. Quá đủ rồi… Người đã quyết thế, vậy mai này đừng trách con gái vô tình.”
Đôi mắt Linh Xảo khẽ nheo lại, hít một hơi thật sâu, rồi quay người, vạt váy tỏa hình cánh quạt theo từng cử chi. Đôi chân vững vàng tiến bước, mang ý chí sắt đá mà chỉ bản thân tỏ tường. Cô cứ thế rời đi, không bận tâm đoái hoài phía sau, bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường, dần khuất hẳn.
Một tuần sau…
Núi Hắc Vụ, nó không phải là ngọn núi đơn độc chốn hoang sơ, mà là một quần thể núi non quanh năm um tùm bởi rừng rậm, che mờ sự sống. Giữa lòng ngọn núi to nhất tại trung tâm, có một sơn trại vừa mở rộng không lâu, quy mô lại lớn chưa từng thấy.
Bè lũ chuyên cướp bóc gây họa, vốn chỉ vài ngàn người, thế mà dưới sự hậu thuẫn từ một thế lực bí mật lại bất ngờ trỗi dậy. Cả một vùng núi rộng lớn, phân chia thành nhiều khu nhỏ, giờ đây đã nằm trong sự kiểm soát của duy nhất một sơn trại.
Thứ gọi là sơn tặc Hắc Vụ, trước kia chỉ là đám hỗn tạp rách nát, kiếm mẻ rỉ sét, gây họa ven biên thùy. Lạ thay, bấy giờ chúng lại được tập trung về một thể, vũ trang đầy đủ. Dẫu vậy, những gì chúng có chỉ là giáp nhẹ đầy lỗi, súng hỏa cũ kỹ, cho đến những viên đạn chì vỏ giấy với hỏa dược ẩm mốc.
Đứng trên thành cao vách vững, một kẻ dường như mang địa vị có tiếng nói, hướng mắt nhìn xuống phía dưới. Gã vuốt nhẹ chòm râu, quan sát toàn trại, bấy giờ đã tràn ngập bởi đám cướp dưới quyền, trong lốt binh sĩ tạp nham. Rồi gã nhoẻn miệng cười man rợ, vết sẹo dài kéo dọc từ mắt xuống tận môi lộ rõ, giọng khàn đặc:
“Đúng là thế thời, Cố Phùng ta vậy mà có ngày nắm trong tay hai vạn người sau hơn sáu trăm năm ở đây.”
“Chúc mừng Đương gia, chúc mừng.” - Một kẻ đứng cạnh bên, đôi tay xoa nhẹ vào nhau, ánh mắt đong đầy cuồng ý, nhưng cũng lại có chút dè dặt. - “Nhưng thế lực kia, chúng có ý đồ gì khi cống nạp nhiều binh khí và giáp đến thế? Lại còn cả số châu báu khổng lồ kia?”
Cố Phùng nhìn sang một lán nhỏ, nơi những khẩu súng hỏa mai đang được phân phát cho đám lâu la. Rồi gã đưa tay vuốt cằm, mắt híp lại, hạ thấp giọng: “Dù là ai, yêu cầu quấy phá Vạn Yêu thì hẳn rất thù ghét yêu tộc. Nhưng vẫn không nên chủ quan. Trình Lôi, gửi đám lâu la đi trinh sát.”
“Tuân lệnh Đương gia!” - Trình Lôi nở nụ cười đểu cáng, xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Chợt, gã nhìn xuống người phụ nữ cạnh bên, dưới chân mình, thân thể đầy thương tích không mảnh vải che thân. Hạ thân bầm tím, giữa đùi đỏ thẫm máu, đọng lại thành vũng. Cô gái đáng thương nằm im bất động, chẳng còn dấu hiệu sự sống, dòng lệ cay đắng chảy ra từ hốc mắt trợn ngược.
“Hừ, lại thêm một phế phẩm…” - Trình Lôi đạp vào bụng cô gái, nhưng chẳng thấy động tĩnh nào từ cô. - “Đàn bà trong trại sắp bị huynh đệ chơi hỏng cả rồi, nay có cơ hội, nhất định phải bắt vài ả yêu nữ, chơi cho thỏa thích.”
Cố Phùng lại lần nữa bật cười ha hả, vẻ mặt vô cùng đắc ý, vỗ mạnh vào vai tên thuộc hạ cạnh bên, giọng khàn lớn tiếng: “Được! Rất được! Đợi khi ấy, Cố mỗ ta phải đích thân xem thử, bên trong lũ yêu nữ khác gì so với đám đàn bà con người.”
Đám sơn tặc rộn ràng bàn tán, mặc nhiên không ngờ đến một con bọ kim loại bất thường, bám trên xà ngang nơi chúng đứng. Kích thước nó chỉ bằng hạt đậu đen, bám chặt vào thanh xà, âm thầm ghi lại từng tiếng nói.
Mà cách đó vài trăm thước, có bóng hình đứng trên cành cây nọ, ánh mắt sắc xanh lục bảo ẩn hiện qua lớp mặt nạ. Đôi tai nhọn trên đầu vểnh cao, lại thêm dáng hình nuột nà cùng chiếc đuôi dài, thi thoảng quấn nhẹ vào đùi.
Cô gái tộc mèo mun trong bộ y phục vải đen bó sát vóc dáng đầy đặn, sau lưng có một lỗ nhỏ để đuôi đưa ra, ngoe nguẩy đung đưa. Tựa vai vào thân cây, cô tập trung cao độ, lắng nghe âm thanh được truyền về thiết bị đeo trên vành tai, mà thứ ghi âm không gì khác chính là con bọ kia.
Trên bả vai gắn một hộp gỗ, kích thước nửa bàn tay, mặt trước khảm viên đá xanh lục, có nút bấm ở cạnh bên. Cô vươn tay đến chiếc hộp, một luồng yêu lực di chuyển vào viên đá, rồi ấn giữ nút, âm giọng đầy kỷ luật khẽ cất lên:
“Đây là Ám Miêu số Hai Trăm Hai Mươi Hai, gọi chỉ huy cục Linh Uy. Báo cáo, chúng tôi đang ở Hắc Vụ, lãnh thổ Long Tinh. Con mồi ước tính hai vạn, có trinh sát, dường như sẽ di chuyển trong vài tháng tới. Phát hiện có phụ nữ Long Tinh bị bắt và cưỡng bức, tình trạng xấu. Xin chỉ thị.”
Nói rồi, cô buông tay khỏi hộp gỗ, yêu lực theo đó tan đi, dường như một báo cáo được gửi đến ai đó. Lời vừa gửi đi, viên đá phát ra yêu lực, nhấp nháy nhẹ, phản hồi thông tin chỉ sau vài giây ngắn ngủi, không chút chậm trễ:
“Đây là Thượng Miêu số Hai, bộ chỉ huy cục Linh Uy, tiếp nhận báo cáo. Các chi đội Vệ Miêu đã di tản dân khỏi vùng biên và dựng trấn giả. Đợi chúng tiến vào bẫy, các cô có thể bắt đầu. Lệnh tổng bộ, không giữ tù binh đánh thuê và cướp. Cố gắng cứu thường dân, Vệ Miêu sẽ đến đón họ.”
Tín hiệu bất chợt tim lặng một thoáng, nhưng yêu lực vẫn duy trì, rồi tiếp tục kết nối sau ít giây, từng câu từ rõ ràng: “Thám báo Long Tinh có thể lảng vảng quanh đó, cấp trên yêu cầu bằng mọi giá phải tóm được chúng. Bách Yêu trường tồn.”
“Hai Trăm Hai Mươi Hai, rõ. Bách Yêu trường tồn.”
Đáp rồi, Hai Trăm Hai Mươi Hai đảo mắt, liếc nhìn về rừng cây rậm rạp phía sau lưng mình. Tại đó, hàng trăm yêu nữ tộc mèo, ai nấy đều đeo mặt nạ che kín. Mỗi một người đều vận chung kiểu đồng phục đen, đứng trên từng cành cây nhô ra, im lìm đợi chờ.


0 Bình luận