Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Vũ Khúc Vạn Linh Phần 1:...
Bóng Tối Vĩnh Hằng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 09: Công chúa Vạn Yêu

0 Bình luận - Độ dài: 5,529 từ - Cập nhật:

Lịch An Xuân, tháng Giêng năm 461.

Lục địa Sinh Linh từ thuở hồng hoang có vùng đất nọ, trồi lên từ nơi đáy biển sâu thẳm vào đoạn thời gian cổ xưa chẳng ai hay. Qua nhiều thăng trầm của dòng chảy thời gian bất diệt, nó vẫn còn mãi ở đó, vẫn trường tồn với thế gian vạn biến.

Đó chính là mũi Manteiv, nơi cực Nam lục địa, chia ra Lĩnh Đông và Lĩnh Tây, trở thành hai vương quốc, cùng nhau tồn tại qua tháng năm lịch sử. Mà tại Vương quốc Vạn Yêu, đất nước vùng Lĩnh Tây, đã bước sang năm thứ 4545 của Vương triều Fenrissa đời thứ tám - Dạ Hống Yêu Vương.

Vương quốc Vạn Yêu, vốn được biết đến với cái tên ít gặp hơn là Vạn Yêu Quốc Anima. Những khu rừng bạt ngàn, từng đồng bằng màu mỡ trải dài, cho đến vô vàn dãy núi khổng lồ giàu tài nguyên… Dẫu cho quá khứ, hay là hiện tại, sự ưu ái của thiên nhiên vẫn luôn hướng, biến Vạn Yêu thành viên ngọc quý đợi chờ mài giũa.

Sâu trong rừng già rậm rạp, bao quanh bởi những dãy núi hiểm trở, có một thành phố nọ. Mà nó, là trái tim, là linh hồn, và cũng là trung tâm đầu não của toàn thể Vạn Yêu. Một thành phố cổ hàng vạn năm tuổi, nằm gọn trong vòng tay chở che của thiên nhiên, không gì khác chính là Vương đô Tây Lĩnh.

Dù là kinh thành một nước, thế nhưng nó lại không hề hoa mỹ như bao quốc gia hào nhoáng khác. Trái lại, Tây Lĩnh chỉ đơn giản là rừng sâu, núi hiểm, im lìm tồn tại với thời gian. Ở đó, có một công trình cổ xưa đồ sộ, nó kiên cố, uy nghi vững chãi, kiêu ngạo thách thức sự bào mòn của dòng chảy vô định.

Cung điện Hoàng gia Fenrissa…

Nơi hành lang trải dài hun hút, nàng hầu gái mèo mun bước nhanh, đôi tai mềm mại trên đỉnh đầu khẽ giật, chiếc đuôi đen tuyền lo lắng ve vẩy. Ánh nhìn dõi theo bóng lưng nhỏ bé phía trước, không nén nổi tiếng thì thầm gấp gáp: “Công chúa… Chuyện này có gì đó không ổn…”

Tuy chỉ sắp bước sang mười một tuổi, nhưng tấm lưng bé nhỏ ấy lại toát lên vẻ cứng cỏi, kiên cường đến lạ. Dường như, đứa trẻ này đã phải gánh chịu quá nhiều nỗi niềm, thứ mà lẽ ra không nên tồn tại đối với lứa tuổi của mình.

Một sớm ngày mới, vị công chúa nhỏ bỗng nhận được từ hầu cận, rằng lập tức đến gặp vua cha của mình. Một chuyện chưa từng có tiền lệ, khi mà từ nhỏ, cô chưa bao giờ được phép bước chân vào nơi thượng triều của vua cha. Chính bởi thế, trên gương mặt trẻ thơ vốn đượm buồn, giờ đây càng thoáng lên nỗi bất an.

Tiếng thở dài khe khẽ hòa vào nhịp bước chân đều đặn trên nền đá lạnh. Chiếc đuôi lông ánh bạc khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, mang một nỗi buồn không tên. Đôi tai trên đỉnh đầu đang vểnh cao, bất giác cũng cụp theo. Giọng cô công chúa nhỏ vang lên, mang tâm trạng lạnh lẽo, gần như không chút cảm xúc:

“Dù lý do có là gì chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên phụ hoàng cho gọi em đến Yêu Vương Điện. Hẳn phải có chuyện hệ trọng mà người muốn nói.”

“Nhưng mà, công chúa…”

“Đừng nhiều lời, Emy.” - Cô bé giơ tay ra hiệu, cắt ngang lời hầu gái. - “Chị không rõ tình cảnh sao? Biết càng ít, càng dễ sống.”

Không đợi Emy đáp, cô tiếp tục bước, vững vàng tiến về phía trước, chẳng hề hay biết một nụ cười đầy toan tính thoáng hiện trên môi nàng hầu gái. Tim cô đập nhanh hơn, một linh cảm chẳng lành như đám mây đen kịt phủ lấy tâm trí, tựa hồ che mờ tương lai. Và… Cô đã đúng.

Buổi thượng triều sớm vẫn diễn ra như bao ngày khác, đầy đủ bá quan văn võ, đứng theo hàng lớp chỉnh tề nề nếp. Duy chỉ một điều, không khí hôm nay đặc quánh lại, căng như dây đàn, phảng phất một điều gì đó chẳng lành. 

Giữa đám đông, một sứ giả với trang phục lòe loẹt, dáng điệu khệnh khạng, ánh mắt nhìn quanh đầy ngạo mạn. Gã ta thậm chí còn nở một nụ cười tự mãn, đôi ria mép dài như râu cá trê, tựa hồ vừa nắm chắc một chiến thắng trong tầm tay.

“Phụ hoàng! Người không thể làm vậy!” - Giọng cô công chúa nhỏ vang lên giữa đại điện, trong trẻo nhưng hoàn toàn lấp đầy bởi sự phẫn nộ, gương mặt xinh xắn đỏ bừng bởi cơn giận. - “Con tuyệt đối không đồng ý!”

Yên tọa nơi ngai vàng trên bục cao, Yêu Vương phóng thẳng tầm mắt đầy uy nghiêm xuống đứa con gái bé bỏng. Đôi mắt màu hổ phách, vốn đã ẩn chứa quyền lực tối thượng, nay lại ánh lên một tia lạnh nhạt, tàn nhẫn đến rợn người.

Chỉ ít phút trước, một quyết định động trời đã được Yêu Vương tuyên bố, mang đến nỗi hoang mang cho cô bé: Gả con gái út của mình cho một đất nước phương Bắc xa xôi, một cuộc liên hôn chính trị.

“Jeanne, đừng làm càn.” - Một gã hoàng tử đứng gần đó lên tiếng, giọng điệu mỉa mai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ác ý. - “Chuyện này nào đến lượt em quyết định? Được gả cho Hoàng đế Thiên Triều, đó là phúc phần, là vinh dự lớn lao của em.”

“Thiên Triều?”

Jeanne quay phắt sang nhìn những người anh trai danh nghĩa của mình, trừng lên đôi mắt. Hai con ngươi đỏ rực thừa hưởng từ người mẹ quá cố, tỏa sáng hệt như hai ngọn lửa. Nó dường như đang bùng cháy, hòng thiêu đốt mặt nạ giả tạo của những kẻ có mặt.

Các hoàng tử vốn luôn tỏ ra hống hách, kiêu ngạo, lạ thay lại có chút e dè, thậm chí sợ hãi trước ánh mắt sắc lẻm đầy oán hận của cô. Họ lập tức im bặt, không ai bảo ai, lập tức chùn bước trong vô thức, đôi chân không nghe lệnh, thụt lùi về sau.

“Thật hay cho cái danh Thiên Triều! Thật hay cho cái gọi là phúc phần vinh dự!” - Jeanne nhìn thẳng mặt từng kẻ mang danh huynh trưởng, bàn tay siết chặt chừa hai ngón, chỉ thẳng mặt từng người, giọng đanh thép đầy căm phẫn. - “Thân là hoàng tộc Vạn Yêu, cớ sao các ngươi lại cúi đầu trước lũ ngoại bang? Đây há chẳng phải sỉ nhục với cơ đồ, là chà đạp lên giang sơn mà Tổ Tiên Bách Yêu đổ bao xương máu dựng nên?”

Nghe lời từ miệng Jeann, mí mắt gã sứ giả khẽ giật, mép môi cong lên: “Lục Công chúa Jeanne. Ta có lời khuyên, đó là nàng nên an phận, trở thành vương phi của…”

Lời gã chưa dứt, một luồng gió sắc như dao từ đâu lướt qua, xén đứt một lọn tóc, để lại trên má một vệt máu đỏ tươi phún ra. Gã hoảng sợ đến nỗi câm nín ngay lập tức, lảo đảo lùi lại, vấp chân ngã nhào, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Đôi mắt Jeanne bùng lên tia sát khí, giọng ghìm xuống, cặp nanh lộ rõ qua bờ môi, đay nghiến: “Ta cũng khuyên tên giặc nhà ngươi câm mồm lại. Ngay! Bây! Giờ! Bằng không, ta sẽ treo đầu ngươi lên cổng thành, rồi gửi cái thây không đầu về mẫu quốc của ngươi.”

Tức thời vênh váo, gương mặt gã sứ giả giờ đây trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Trước sát khí khủng khiếp của yêu tộc, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí gã, cả cơ thể run lẩy bẩy.

Hắn hoảng hốt lê lết, cả người mềm nhũn, một dòng chất lỏng ấm nóng, khai khú từ từ loang ra dưới hạ thân. Đâu đó trong điện, những tiếng cười khúc khích, đan xen là những lời xì xầm đầy sỉ nhục khe khẽ vang lên.

“Hỗn xược!” - Yêu Vương gầm lên, bàn tay đập mạnh xuống tay vịn ngai vàng, khiến nó nứt toác, vụn gỗ rơi rụng dưới chân. - “Chuyện này Bản Vương đã quyết! Lập tức xin lỗi sứ giả!”

“Hay cho câu đã quyết. Ha ha ha…”

Jeanne bật cười lớn, tiếng cười nhuốm đầy vị chua chát. Cô đứng thẳng người, đôi tay nhỏ bé chắp sau lưng, nhìn trực tiếp vào Yêu Vương, không chút kiêng dè. Giữa triều đình, trước mặt bá quan văn võ, cô ngẩng cao đầu, dõng dạc:

“Jeanne Fenrissa tự định đời mình! Tuyệt không tuân theo bất cứ ai! Về phần hắn!”

Ngón tay thon dài của Jeanne chỉ thẳng vào gã sứ giả đang run rẩy, âm giọng thánh thót ẩn chứa lòng tự tôn bất diệt: “Xin lỗi ư? Giết hắn còn chưa đủ rửa nhục cho sự cam chịu mấy ngàn năm qua của giang sơn Vạn Yêu, cớ sao phải cúi đầu trước một kẻ ngoại tộc đê hèn?”

“Jeanne, em quá quắt rồi đấy.” - Một hoàng tử khác lớn giọng cảnh báo.

Nhị Hoàng tử Roger, với vẻ ngoài không thể hào nhoáng hơn, bước lên phía trước, đỡ lấy tay sứ giả. Rồi gã chắp tay, hướng sự cung kính lên trên cao, thái độ nịnh bợ dễ thấy qua từng cử chỉ: “Được Thiên Triều cử sứ giả đến hỏi hôn là phúc phần cho em, ích lợi vô vàn. Em nên học cách chấp nhận sự thật đi.”

Jeanne trừng mắt nhìn gã, đôi răng nanh trắng muốt lại khẽ nhe ra, nhọn hoắt, mắt đỏ rực lóe sáng tạo nên uy áp dữ dội. Yêu khí bắt đầu hội tụ, tạo thành những luồng gió cuồn cuộn quanh người cô, tựa chừng cuốn phăng mọi thứ ngáng đường.

“Lợi cho đám tay sai ngoại bang các ngươi!”

Lông đuôi Jeanne xù lên, đôi tai vểnh cao, mắt phát ra luồng ánh sáng đỏ như tóe lửa, một ngọn lửa hận thù. Cô siết tay, giẫm mạnh một chân, gây ra cơn rung chấn dao động khắp Yêu Vương Điện, bụi lẫn mảnh vụn từ trên nóc điện theo đó rơi xuống. Từng luồng yêu khí đỏ rực phả ra, ngắt nhịp theo mỗi một lời mà Jeanne cất lên:

“Cơ đồ Tổ Tiên để lại, sớm muộn cũng hủy trong tay những kẻ hèn nhát, bán nước cầu vinh các ngươi!”

“Jeanne! Câm miệng ngay cho ta!”

Lần này, Yêu Vương không còn ngồi yên. Ông đứng bật dậy, yêu khí hùng hậu từ cơ thể cường tráng bộc phát, khiến tấm vương bào tung bay phần phật, đáp trả lại con gái mình. Dáng hình cao lớn, vạm vỡ của ông, dù đã nhuốm màu thời gian của mấy ngàn năm, vẫn toát lên vẻ dũng mãnh, uy vũ của bậc chiến binh kỳ cựu.

Jeanne không một chút lùi bước, tư thế dường như hoàn toàn sẵn sàng đối đầu với chính phụ hoàng của mình. Cô trừng lên mắt, gồng mình hét lớn, vang dội đến tận bên ngoài điện: “Con không câm! Jeanne Fenrissa tuyệt đối không gả! Xem ai ép được?”

Chứng kiến sự phản kháng quyết liệt của con gái, Yêu Vương khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Hai hàm răng nghiến chặt, từng chữ một như được nặn ra từ kẽ răng của ông: “Không gả, đúng không? Được! Bản Vương cho con hai lựa chọn. Và con! Chỉ được chọn một!”

Nghe vậy, Jeanne càng ngẩng cao đầu hơn nữa, nhìn thẳng vào mắt vua cha. Yêu Vương mà cô từng kính trọng, yêu thương hết mực, giờ đây chỉ còn lại sự xa lạ và tàn nhẫn. Cô đứng thẳng, lồng ngực nhỏ bé ưỡn cao, ánh mắt không hề dao động, lớn tiếng đáp trả: “Phụ hoàng mời nói!”

Yêu Vương bước xuống một bậc thềm, dáng vẻ oai phong, lẫm liệt che khuất cả chiếc ngai vàng khổng lồ phía sau. Ông nhìn Jeanne chăm chú, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt lại, ngữ điệu lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm:

“Thứ nhất, chấp nhận hôn sự này, ngoan ngoãn gả cho Thịnh Long Hoàng đế. Và thứ hai…”

Ông ngừng lại một nhịp, ánh mắt tưởng chừng có thể xuyên thẳng vào tâm can con gái, rồi trừng mắt tiếp tục: “Rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Vương đô Tây Lĩnh, cút đến lãnh địa Nanh Sói ở biên thùy, vĩnh viễn không trở lại.”

Hai lựa chọn tựa hai lưỡi gươm vô hình, đồng loạt giáng xuống đốt cổ Jeanne. Chúng lại như những nhát dao sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim non nớt vốn đã rỉ máu, khiến cô choáng váng. Yêu khí đang cuộn trào bỗng chốc tan biến, thân hình nhỏ bé lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

Hai con đường đều là ngõ cụt dẫn đến bi kịch, chẳng khác nào đẩy sự tồn tại bé nhỏ này vào chỗ chết. Hoặc là cam chịu, gả đến một đất nước xa lạ, chấp nhận sự chà đạp của ngoại bang, cả về tinh thần non nớt lẫn thể xác chưa kịp trưởng thành. Hoặc là từ bỏ tất cả, kể cả gia đình, thân phận công chúa, để rồi sống lưu vong nơi biên ải hoang vu, cô độc.

“Phụ hoàng…”

Jeanne nghiến chặt răng, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt, ứa máu. Nước mắt, thứ mà cô đã cố gắng kìm nén từ lúc bước chân vào đại điện, cuối cùng cũng không thể ngăn được nữa. Trên gương mặt vẫn còn trẻ thơ, từng dòng lệ mặn chát lã chã lăn dài trên gò má, xuống dưới cằm.

“Người… Thật sự tàn nhẫn vậy sao?”

Yêu Vương không chút bận tâm, chậm rãi bước thêm một bước nặng nề xuống bậc thềm. Tiếng đế giày vang lên khô khốc, tựa như có một tảng đá ngàn cân đang đè nặng lên từng bước chân.

Gương mặt Yêu Vương vẫn không chút biểu cảm, lạnh lùng như tảng băng vĩnh cửu nơi cực Bắc. Đôi mắt rực màu hổ phách nhìn xuống Jeanne, khí thế hoàn toàn áp đảo con sói non trẻ. Giọng ông ồm ồm xa cách:

“Thân là Yêu Vương, lời nói ra như bát nước đổ đi, tuyệt không thu lại. Gả cho Thịnh Long Hoàng đế, hay rời khỏi Vương đô Tây Lĩnh, con chỉ có thể chọn một.”

Jeanne cắn chặt môi dưới, cố ngăn dòng lệ đang trực trào. Nhưng vô ích, hai hàng nước mắt mặn chát vẫn lăn dài trên gò má ửng hồng, rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Cô bật ra một tiếng cười tức tưởi, cố tình nhấn mạnh danh xưng, như một lời oán trách xé lòng:

“Người tự hỏi xem, có thể đối mặt mẫu phi sau khi băng hà không, hỡi Yêu Vương Bệ hạ?”

Một câu hỏi đau xót, thế nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến nhói lòng từ Yêu Vương. Ông đứng đó, sừng sững như một pho tượng đá, không nói thêm một lời nào. Dường như mọi quyết định đã định đoạt từ trước, không gì có thể lay chuyển được, kể cả tình phụ tử thiêng liêng.

Nụ cười cay đắng, chua xót đến cùng cực, nở trên đôi môi tái nhợt của Jeanne. Tiếng cười của cô, ban đầu là những tiếng nấc nghẹn ngào bị dồn nén, rồi dần dần lớn hơn, biến thành một tràng cười đầy tuyệt vọng, vang khắp đại điện. Cô như hóa điên trước sự tàn nhẫn của số phận, trước trái tim lạnh lùng vô tình của người cha từng kính yêu.

Đưa tay lau đi dòng nước mắt, Jeanne bỗng ngẩng cao đầu, mắt ánh lên sự kiên định lạ thường. Cô nhìn thẳng lên mái vòm Yêu Vương Điện, nơi những bức tranh khổng lồ, khắc họa chiến công hiển hách của các Yêu Vương tiền nhiệm. Jeanne giơ cao một tay, mang theo một quyết tâm không thể lay chuyển, vang lên lời tuyên thệ:

“Xin các vị Yêu Vương đời trước trên trời cao chứng giám. Ta! Lục Công chúa Jeanne Fenrissa, húy danh Hồng Ân! Kể từ giờ phút này cho đến mãi về sau, không còn bất cứ liên hệ gì với Hoàng tộc Fenrissa đương thời! Dù sống hay chết, dù lụi tàn hay vinh quang, quyết chẳng liên can!”

“Được! Được lắm!”

Yêu Vương bất ngờ cất tiếng cười lớn, một tiếng cười nghe có vẻ hài lòng, thỏa mãn đến kỳ lạ. Ông trừng mắt nhìn đứa con gái út vừa mới dứt tình với mình, ánh mắt sắc lạnh như dao găm:

“Ngươi đã chọn như vậy, thì kể từ nay, Lục Công chúa Jeanne Fenrissa xem như đã chết! Toàn bộ lãnh địa Nanh Sói không thuộc về Vương quốc Vạn Yêu. Cấm tuyệt đối cư dân Vạn Yêu bước chân vào phạm vi ba ngàn dặm quanh Nanh Sói. Kẻ nào bước qua lằn ranh, tốt nhất không cần trở về Vạn Yêu nữa.”

Jeanne không nói thêm một lời nào, lặng lẽ đến trước mặt Yêu Vương, người vẫn đang đứng trên bậc thềm cao. Rồi cô từ từ khụy gối, quỳ xuống dưới chân ông, cúi dập đầu ba lạy, thực hiện nghi lễ giã từ. Đây cũng chính là sự tôn kính và lòng biết ơn cuối cùng đối với bậc sinh thành, trước khi mọi liên kết quá khứ đều vĩnh viễn cắt đứt.

Sau đó, cô đứng thẳng, rút thanh đoản kiếm chuôi bạc vẫn luôn đeo bên hông. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong điện, cô tự tay cắt phăng bím tóc dài màu bạch kim óng ả, niềm tự hào của riêng mình. Jeanne ném mạnh bím tóc xuống nền điện lạnh lẽo, một hành động dứt khoát với mọi ràng buộc, gồm cả quá khứ, gia đình, và cả hoàng tộc này.

Nhìn thẳng vào mắt Yêu Vương một lần cuối, trong tâm trí Jeanne giờ đây chỉ còn sự kiên định, không còn sợ hãi hay đau buồn. Giọng cô mang chút tôn trọng cuối cùng, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, xa cách:

“Thưa Yêu Vương Bệ hạ, từ nay dân nữ không còn bên cạnh, xin ngài bảo trọng thân thể.”

Dứt lời, Jeanne dứt khoát gỡ chiếc trâm cài tóc bằng ngọc, tháo bỏ chiếc miện nhỏ biểu trưng cho thân phận hoàng tộc, và cởi phăng chiếc áo choàng lông trắng tươm quý giá. Cô ném tất cả xuống nền điện, rồi không một chút do dự, rồi quay người, sải bước hướng thẳng về phía cổng lớn của Yêu Vương Điện.

Một vị công chúa hữu danh vô thực, không có tiếng nói giữa chốn cung đình đầy rẫy những mưu mô, tranh đoạt. Có lẽ, con đường lưu vong này, dù phủ đầy chông gai và hiểm nguy, lại là lối thoát duy nhất mà cô có thể chọn vào lúc này. Một lựa chọn để bảo vệ danh dự bản thân, giữ lấy niềm kiêu hãnh cuối cùng của dòng dõi Fenrissa chân chính đang âm ỉ trong lòng.

“Chờ đã Yêu Vương!” - Tay sứ giả lại xen vào. - “Vậy còn cuộc liên hôn giữa hai nước?”

Yêu Vương quay người lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Ông chắp hai tay sau lưng, giọng ồm ồm vang vọng: “Nghịch nữ như vậy, thử hỏi sao ta dám gả đi? Phiền ngài gửi lời lại cho Thịnh Long Bệ hạ, rằng Yêu Vương ta dạy con vô năng, chỉ đành ngậm ngùi từ bỏ hôn sự này.”

“Ngài nói thế sao được?” - Gã sứ giả như sắp giãy nảy lên, mặt giận đến đỏ bừng. - “Chẳng phải đã nói là vì ích lợi hai nước, phải hoàn tất hôn sự hay sao?”

Yêu Vương trừng mắt nhìn xuống, nơi gã sứ giả đang đứng, gằn giọng: “Ta là Yêu Vương Igor Fenrissa. Vương lệnh đã hạ, không thể thu hồi. Ngài về đi, Liễu Sứ giả.”

“Yêu Vương! Ngài…”

Gã tức tối ra mặt, nhưng từng lời Yêu Vương nói ra hệt như những bức tường thép, khiến gã không cách nào phản bác. Cay đắng vì mục đích chính không thành, gã hậm hực rời khỏi Yêu Vương Điện. Ra đến cửa, gã điên tiết, quát tháo thuộc hạ, hối thúc chuẩn bị lên đường trở về mẫu quốc.

cổng thành phía Nam của Cung điện Hoàng gia Fenrissa, buổi chiều tà nhiều ngày sau…

Sau khi thu dọn những vật dụng cá nhân cần thiết, Jeanne không lãng phí thêm chút thời gian nào. Cùng hai người hầu gái duy nhất còn lại bên mình, cô rảo bước trên khu phố vắng, dẫn ra con đường mòn hướng về phía Nam.

Con đường lát đá, thường ngày vốn tấp nập kẻ qua người lại, khó lòng đếm xuể, giờ đây vắng lặng đến lạ thường. Hoặc có lẽ, chính tâm trạng nặng trĩu của Jeanne đã nhuốm màu ảm đạm lên mọi cảnh vật xung quanh, khiến mọi thứ như lụi tàn.

Bên cạnh Jeanne bấy giờ, chỉ còn duy nhất hai người dám cùng cô bước chân vào con đường lưu đày vô định này. Qua ngoại hình và gương mặt giống hệt nhau, có thể nhận ra họ là chị em song sinh, thuộc chủng tộc mèo mun mắt ngọc hiếm thấy.

“Hai chị đã theo em từ khi em còn trong bụng mẹ…” - Jeanne chợt lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lấy ba người.

Cô nói nửa chừng rồi ngừng lại, khiến cặp chị em mèo ngơ ngác nhìn nhau đầy khó hiểu. Sau đó, cô tiếp tục, giọng nói đượm buồn, pha lẫn chút áy náy và xót xa: “Nhưng nếu để hai chị ở lại, em lại không yên tâm. Thật khó mà… Em xin lỗi, Amy, Emy.”

Nghe những lời chân thành từ chủ nhân, một trong hai vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, đôi tai phủ lông đen nhánh cụp xuống tỏ vẻ không đồng tình. Amy, người có vẻ trưởng thành hơn, chủ động bước lên trước, gần hơn với Jeanne. Chẽ quỳ một gối, cô nắm lấy bàn tay Jeanne, giọng tựa chừng vô cảm nhưng kiên định:

“Thưa công chúa, người đừng nói vậy. Chị em thần được Yêu Hậu và Yêu Phi chọn để hầu hạ người, đó là vinh dự, là niềm tự hào. Xin người đừng nói những lời như thể bỏ rơi chúng thần.”

“Chị ấy nói đúng đấy ạ.” - Emy quỳ theo, mắt rớm lệ chua xót, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Jeanne không muốn buông lỏng. - “Công chúa chịu được tủi nhục, lẽ nào phận hầu cận lại không thể? Thần không biết gì ngoài hầu hạ người, công chúa à. Không có người, chúng thần hông biết phải làm gì cả.”

Jeanne khẽ bật cười, một tiếng cười chua chát, có phần tự giễu. Cô ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm của Tây Lĩnh một lần cuối, cố gắng khắc ghi thật sâu hình ảnh nơi mình sinh ra và lớn lên. Đau đớn thay, nơi này cũng chứa đựng cả một tuổi thơ đầy cay đắng và ngắn ngủi.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng thu trọn chút không khí trong lành, quen thuộc của quê hương vào lồng ngực, rồi thở ra một tiếng não nề. Jeanne quay sang, dịu dàng nắm lấy bàn tay của hai cô hầu gái. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi, Jeanne khẽ cất lời, giọng như gió thoảng:

“Đi thôi, đến Nanh Sói, nhà mới của cả ba chị em mình.”

Nghe thấy hai tiếng “chị em” thân thương thốt ra từ cửa miệng Jeanne, chị em mèo mun không khỏi xúc động đến rưng rưng nước mắt. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ xem họ là kẻ hầu người hạ, mà luôn đối xử như những người thân trong gia đình.

Cảm xúc ấm áp, rộn ràng dâng trào trong lòng, Emy và Amy nhìn nhau gật đầu, giọng tràn đầy hào hứng và quyết tâm: “Vâng! Thưa công chúa!”

Tiếng bước chân của ba người chủ tớ vang lên đều đặn trên nền đá lạnh lẽo, đơn độc nhưng kiên định, xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Ba bóng hình nhỏ bé nhanh chóng lướt qua cánh cổng thành uy nghi, sừng sững như một gã khổng lồ bằng đá đang trầm mặc dõi theo.

Jeanne liếc nhìn những tên lính canh đang cố tình làm lơ, nỗi đau xót len lỏi trong tim, cô thầm nghĩ: “Trớ trêu thật… Nhưng thôi vậy, như này cũng tốt. Cắt đứt duyên nợ và lưu luyến với nơi khốn khổ này, mình càng vững lòng buông tay.”

Quả thực, ngay cả những tên lính canh cổng tầm thường cũng chẳng buồn liếc nhìn họ một cái, hay ít nhất là một cái cúi đầu theo thông lệ. Cứ như thể, cô và hai hầu gái của mình, chỉ là những bóng ma vô hình, không đáng để bận tâm, đang nhạt nhòa lướt qua trong buổi chiều tà tĩnh lặng.

“Chờ đã nào, Jeanne bé nhỏ của ta.” - Một giọng nói trầm khàn, mang theo ngữ điệu hống hách vang lên từ phía sau, như một lưỡi dao sắc lẻm vừa cứa vào bầu không khí vốn đã nặng nề, u ám.

Jeanne khựng lại, đôi chân mày khẽ chúi vào nhau khi nhận ra chủ nhân của giọng nói đầy châm chọc ấy. Một bóng người cao lớn, tay phe phẩy chiếc quạt sắt, vận trang phục hoàng gia lộng lẫy, từ từ bước ra từ bóng râm của cổng thành. Từng bước chân của hắn mang theo khí thế kiêu ngạo, một nụ cười nửa miệng khó đoán đậu trên môi.

“Falma?” - Jeanne nhíu mày, siết chặt tay, ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu. - “Ngươi muốn gì?”

Đó chính là Falma Fenrissa, Tam Hoàng tử của Vương triều Fenrissa, kẻ nổi danh với sự xảo quyệt khó lường, cùng những tham vọng không ai có thể đoán định. Gương mặt gã vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh giả tạo, nhưng đôi mắt sói màu hổ phách lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Nó hệt như một con thú dữ đang rình rập trong bóng tối, chực chờ xé xác con mồi.

Falma tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. Gã mở bung chiếc quạt, che nửa dưới gương mặt, nhìn Jeanne bằng ánh mắt như thể thương hại. Đôi mắt lộ ra nụ cười, gã cất lời, giọng nói mang theo sự hả hê không che giấu:

“Nào nào… Em gái của ta, làm sao mà lại vội vàng thế? Chưa nói lời tạm biệt người anh này đã đi rồi sao?”

“Khá khen cho cái danh xưng em gái.” - Jeanne cười khẩy một tiếng, chiếc đuôi sói bạc sau lưng cô khẽ dựng lên đầy vẻ cảnh giác. - “Các người, có phút giây nào thật lòng xem ta là em gái, là người thân hay sao? Thưa Falma Điện hạ?”

Falma bật cười thành tiếng, như thể tán thưởng sự thẳng thắn và gai góc của Jeanne. Gã tiến thêm một bước, đôi mắt bất chợt nheo lại, ngữ điệu ra vẻ quan tâm: “Nào nào, cớ gì phải gắt gỏng thế? Lẽ nào, không thể dành cho anh trai của em chút thời gian?”

Jeanne lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với gã hoàng huynh nguy hiểm này. Cô quá rõ bản chất của những kẻ mang danh anh trai mình; chẳng có điều gì tốt đẹp đến từ những kẻ luôn tìm cách hãm hại, chèn ép cô. Và người hoàng huynh thứ ba này cũng không ngoại lệ, thậm chí còn thâm hiểm hơn nhiều.

Bàn tay cô khẽ biến đổi, những móng vuốt sắc nhọn ẩn hiện. Cô giương vuốt, nghiến hai hàm răng, gằn giọng: “Bớt nhiều lời! Có chuyện gì mời nói, ta không dư thời gian cho ngươi.”

“Ta chỉ là muốn nhắc nhở em một chút thôi, Jeanne à.” - Falma nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ, điệu bộ quan tâm giả tạo đến nực cười. - “Hẳn em phải hiểu, rời Tây Lĩnh, em sẽ chẳng là gì cả, chỉ còn là một con thú nhỏ lưu lạc. Gả cho Hoàng quốc Long Tinh, em sẽ là Vương phi của Thịnh Long Hoàng đế Bệ hạ, chẳng phải tốt hơn sao?”

Jeanne nheo mắt im lặng một thoáng, rồi bất ngờ vững chân bước tới, đối mặt trực diện với Falma, không có lấy một chút e dè. Chiếc đầu nhỏ ngẩng cao, con ngươi rực đỏ nhìn thẳng vào mắt gã, giọng nói sắc bén, từng câu từng chữ như chạm khắc vào không khí:

“Con đường ta chọn, tự ta biết phải làm gì. Chống mắt lên, và xem cho kỹ ta làm thế nào để khôi phục giang sơn Tổ Tiên để lại.”

Nói rồi, Jeanne lập tức nắm lấy tay Emy và Amy, kéo họ đi, quay lưng bước thẳng không một chút do dự hay lưu luyến. Dù sâu thẳm trong lòng có bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu đau thương, lựa chọn duy nhất lúc này chỉ có thể là dứt khoát rời đi.

Cô biết rõ, bất kỳ lời nói nào thêm nữa cũng chỉ là vô ích. Đối với những kẻ mang danh hoàng huynh này, cô chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương nào. Dẫu đã bao lần cố gắng làm một đứa em ngoan ngoãn, chỉ mong được yêu quý, nhưng tất cả đều vô dụng.

Những gì còn lại nơi đây, nó chẳng phải gia đình, cũng chẳng thực sự là quê nhà, mà chỉ đơn giản là một gông xiềng vô hình, trói buộc cô suốt bao năm qua. Giờ đây, chính là lúc cô vứt bỏ tất cả, bỏ lại mọi thứ phía sau, để tự tay tạo dựng một cuộc đời mới cho chính mình.

Khi bóng dáng ba người dần khuất xa, một bóng đen nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh Falma, im lìm không một tiếng động. Người đó vận một bộ y phục đen tuyền, trên vai trái có hình dấu chân mèo. Gương mặt che kín bởi một chiếc khăn đồng màu áo, chỉ để lộ đôi tai và chiếc đuôi mèo phủ lông đen óng.

Dễ dàng nhận ra đó là một cô gái tộc mèo mun, cùng chủng tộc với chị em hầu gái của Jeanne. Vóc dáng tuy thanh mảnh, nhưng lại toát lên một khí chất nguy hiểm khó lường. Đôi con ngươi màu ngọc lục bảo phản, chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường thành, lóe lên sắc xanh lạnh lẽo. Cô quỳ một chân xuống, cúi đầu hành lễ:

“Ám Vệ Đoàn, Ám Miêu số Mười Hai, chi cục Tây Lĩnh. Tham kiến Falma Điện hạ.”

Falma vẫn im lặng, tay chắp sau lưng, mắt khép hờ trầm tư, liếc xuống bóng đen dưới chân mình. Sau một hồi lâu, gã bắt đầu lên tiếng: “Thế nào?”

“Đã hoàn tất ạ.” - Cô gái tự xưng số Mười Hai chắc nịch. - “Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Falma khẽ gật đầu, một thoáng hài lòng lướt qua đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất. Vài giây sau, gã hạ lệnh, âm giọng trầm xuống, sâu lắng: “Truyền lệnh ta, di dời toàn bộ thường dân vùng biên giới phía Bắc về Linh Uy. Sau đó, bảo Lão Tứ thiết lập phòng tuyến, trấn thủ ba ngàn dặm quanh Nanh Sói, không được sót kẽ hở nào.”

“Rõ!” - Số Mười Hai tiếp lệnh, nhanh chóng lùi sâu vào bóng tối.

Còn lại một mình Falma lạc lõng nơi cổng thành, gã ngẩng mặt, lặng lẽ nhìn về hướng mà nhóm Jeanne vừa rời đi. Không ai rõ trong lòng gã đang toan tính điều gì, chỉ thấy gã nhoẻn miệng mỉm cười đầy ẩn ý. Nụ cười ấy âm thầm, chất chứa vô vàn mưu đồ sâu xa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận