Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn Ba: Treo Thưởng - Phần 3-4-5
0 Bình luận - Độ dài: 8,411 từ - Cập nhật:
“Kết luận đã rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không ai có thể cướp tài liệu từ tay Raymond. Tài liệu bị mất sau khi anh ấy tử vong, hơn nữa chỉ trong vòng vài phút sau đó.”
NoNo nói.
“Tại sao là trong vòng vài phút?”
“Một dấu chân đã giẫm lên vết máu của Raymond, và dấu chân đó vừa được anh ghi hình lại trong camera. Vết máu rất mờ, chứng tỏ nó bị giẫm lên ngay khi máu vừa chảy ra. Hiện trường có rất nhiều dấu chân lộn xộn, nhưng chỉ có dấu chân này ở gần Raymond. Raymond là một chuyên viên có kinh nghiệm, ngay cả khi né tránh nguy hiểm cũng sẽ không làm rơi tài liệu. Vì vậy, chính người này đã lấy trộm tài liệu từ bên cạnh Raymond chỉ trong vài phút sau khi vụ sụp đổ xảy ra.”
NoNo nói.
“Hơn nữa, từ dấu chân có thể thấy đây là một con người có bước đi rất nhẹ. Một người bình thường ở một nơi như thế này chắc chắn sẽ căng thẳng, nên hắn ta phải chọn lối ra gần nhất để bỏ trốn. Cửa C2, ngay bên phải anh. Ở đó, chúng ta có thể tìm thấy thêm manh mối.”
“Hiểu rồi.”
“Bây giờ anh hãy bắt chước hành động của người đó, chạy đến cửa C2, nhưng đừng dùng tốc độ cực hạn của anh. Hắn không thể chạy nhanh như anh đâu.”
NoNo nói.
Sở Tử Hàng bắt đầu chạy với tốc độ trung bình của mình.
Anh ấy đã hoàn toàn nhập tâm vào tình huống, vừa chạy vừa vô thức quan sát hai bên, giống như một tên trộm nhỏ đang hồi hộp sau khi ăn cắp tài liệu.
Nhiệm vụ cấp “SS” của học viện, hóa ra chỉ vì một tên trộm nhỏ đánh cắp tài liệu sao?
Anh đột ngột dừng lại trước cửa C2.
Bên ngoài là bãi đỗ xe, camera quay lại hai vết bánh xe màu đen đậm.
Có thể tưởng tượng chiếc xe đó đã rời đi một cách hoảng loạn thế nào.
Một chiếc xe có công suất cực lớn, lốp xe vì nhiệt độ cao mà trở nên mềm, kẻ trộm tài liệu vì quá căng thẳng đã đạp mạnh chân ga, để lại những vết bánh xe như thế này.
“Các cậu con trai đều rành về xe mà, phần còn lại không cần tôi giúp thêm nữa nhỉ?”
NoNo cười khúc khích trong tai nghe.
"Hội trưởng đại nhân vất vả rồi, tôi dẫn ‘cô nàng’ của cậu vào núi chơi đây.”
Sở Tử Hàng sững người, nhẹ gật đầu, “Cảm ơn.”
“Ồ, còn một cảm giác nữa, nhưng không quá chắc chắn, chỉ để tham khảo thôi.”
NoNo nói.
“Lúc đó còn có một người thứ ba tại hiện trường. Người này đứng ngay vị trí hiện tại của anh, không hề di chuyển. Hắn đã chứng kiến toàn bộ cảnh Raymond chết và tên trộm lấy đi tài liệu. Kẻ trộm hiển nhiên cũng đã nhìn thấy hắn. Dấu chân của tên trộm có vết máu, kéo dài đến đây rồi đột ngột rẽ sang hướng khác, điều đó có nghĩa là hắn đã thấy thứ gì đó khiến hắn kinh ngạc. Và đó hẳn là một người.”
“Người như thế nào?”
“Không biết. Người này để lại rất ít dấu vết, nên tôi mới nói là không quá chắc chắn. Tôi chỉ tổng hợp tất cả hình ảnh mà anh vừa truyền về, và cảm nhận được một cái bóng mờ mờ khi đó đang đứng ngoài cuộc chứng kiến mọi thứ.”
Sở Tử Hàng im lặng trong giây lát, rồi nói:
“Hiểu rồi.”
“Đi thôi.”
Sở Tử Hàng tiến về phía Lộ Minh Phi.
“Gần xong rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể giải quyết vấn đề trong tối nay.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lộ Minh Phi gật đầu.
“Vẫn còn chút thời gian. Tối nay cậu không phải có hẹn gặp em họ, chú và dì của cậu sao? Chi bằng cậu quay về trước đi, tôi còn chút chuyện cần xử lý, tạm thời không tiễn cậu được.”
Lộ Minh Phi thầm nghĩ, ở đây đến bắt xe còn khó, nhưng không tiện nói ra, chỉ có thể tiếp tục gật đầu:
“Vậy tối nay em sẽ gặp lại mọi người.”
“Gặp lại sau khi nhiệm vụ kết thúc đi. Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón cậu. Chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ ở hai địa điểm khác nhau. Tôi có kinh nghiệm hơn cậu, tạm thời thay cậu phụ trách chi tiết hành động, có được không? Chuyên viên?”
“Được được! Người có năng lực thì làm nhiều việc hơn!”
Lộ Minh Phi vỗ ngực.
“Anh lo liệu việc này thì em yên tâm rồi!”
---
Học viện Cassell, tổng bộ - phòng điều khiển trung ương.
Nửa đêm, thời điểm dễ buồn ngủ nhất.
Guderian nằm úp mặt lên bàn ngủ say như chết.
Manstein và Schneider mắt đỏ ngầu, chăm chú rà soát một tập danh sách dày cộp, lần lượt gạch bỏ từng cái tên đã bị loại trừ.
Manstein liếc nhìn người bạn già đang ngủ mê mệt, nhíu mày, rồi vo tròn một tờ giấy ăn nhét vào dưới miệng hắn, tránh để nước dãi chảy xuống làm ướt danh sách.
“Tìm thấy rồi.”
Schneider hạ giọng nói, đẩy cuốn danh sách qua cho Manstein.
“Vết bánh xe mà Sở Tử Hàng phát hiện thuộc về một chiếc SUV công suất lớn, vành xe 22 inch, lốp Bridgestone rộng 285 mm,” Schneider nói.
“Chỉ có Hummer hoặc Cadillac Escalade đã qua độ chế mới dùng loại lốp này. Trong danh sách chủ xe, người đáng nghi ngờ nhất là cái tên này.”
Manstein liếc qua, rồi nói:
“Tôi biết người này.”
Chiếc Cadillac Escalade bị Schneider gạch dưới thuộc về công ty "Xuất khẩu Lao động Thiên Niên Kỷ".
Địa chỉ đăng ký là "Tòa nhà Nhuận Đức".
“Đúng vậy. Đám người này là thợ săn.”
Schneider nói.
“Nhóm này tự xưng mình là ‘Tam Thiếu’. Kẻ cầm đầu tên là Đường Uy.”
“Chuyện này đang dính vào những thứ kỳ lạ rồi.”
Manstein nói, giọng đầy phiền muộn.
Trong Học viện Cassell, không phải cứ vác súng vào rừng săn gà rừng là có thể gọi là “thợ săn”.
“Thợ săn” ở đây chỉ một nhóm người đặc thù.
Chúng là một tổ chức lỏng lẻo, chuyên nhận tiền để giải quyết vấn đề.
Trong tổ chức tập trung đủ loại người, từ kẻ liều mạng, nghệ sĩ, thanh niên tiên phong trong giới nghệ thuật, đến thành phần xã hội đen—rất phức tạp.
Những nhiệm vụ chúng nhận tất nhiên không phải kiểu giúp bà lão hàng xóm xuống cây cứu con mèo con, mà là các công việc mơ hồ giữa hợp pháp và phi pháp.
Tức là họ thường không nhận giết người hay phóng hỏa, nhưng họ chuyên về trộm cắp, đào mộ và cướp đoạt cổ vật.
Trong số đó, không ít nhiệm vụ liên quan đến Long Tộc, chẳng hạn như đào bới các vật phẩm luyện kim trong lăng mộ.
Bọn chúng từ khắp nơi trên thế giới, không hẹn mà cùng dấn thân vào ngành nghề vừa nguy hiểm vừa hèn mọn này.
Nguyên nhân thực sự chính là "triệu hồi huyết thống”—
Đa phần bọn họ đều mang trong mình một phần huyết thống của Long tộc.
Từ hai mươi năm trước, Học viện đã phát hiện ra sự tồn tại của tổ chức lai tạp này, nhưng vẫn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn về nó.
Học viện cũng không có ý định quy nạp những kẻ lang thang này vào hệ thống của mình, vì phần lớn trong số họ có độ thuần huyết không cao.
Nhưng dù vậy, Học viện vẫn luôn theo dõi họ.
Một số thành viên thuộc bộ Chấp hành phân tán khắp nơi có nhiệm vụ ghi chép và đăng ký từng “thợ săn” mà họ tìm thấy.
Đến nay, hồ sơ về thợ săn đã có đến hàng nghìn người.
Việc nghiên cứu nghiêm túc về tổ chức này chỉ mới bắt đầu từ năm ngoái.
Người anh trong số “Vua của Đồng và Lửa” trước khi thức tỉnh thành Long vương cũng từng là một thợ săn hành nghề tại New York, thực chất chỉ là một tên du côn nhỏ nhoi.
Nhưng cho đến nay, Học viện vẫn luôn tránh tiếp xúc trực tiếp với các thợ săn.
Những hành động vặt vãnh của bọn chúng hiếm khi ảnh hưởng đến lợi ích của Học viện.
Vậy nhưng lần này thì khác.
Có vẻ như giữa đám kẻ vụng về với huyết thống loãng này đã xuất hiện một kẻ nguy hiểm thực sự—
Một kẻ có thể hạ sát chuyên viên chấp hành Raymond và thậm chí còn dám nhúng tay vào tài liệu mà Hội đồng quản trị đang truy tìm.
“Chỉ còn bốn tiếng nữa đến thời hạn của Hội đồng quản trị rồi.”
Schneider nói.
“Không còn thời gian để quanh co nữa, phải hành động ngay lập tức.”
“Dùng vũ lực sao?”
Manstein nhíu mày.
“Trung Quốc là một quốc gia có pháp luật đấy…”
“Luật pháp của con người không hoàn toàn áp dụng được với chúng ta, đúng không?”
Schneider nói.
“Cả hai bên đều là hỗn huyết chủng, chỉ cần cảnh báo Sở Tử Hàng đừng gây thương vong cho người ngoài là được.”
“Nhưng ông phải biết rằng học sinh của ông không phải là một khẩu súng bắn tỉa chính xác, chuyên ám sát có chọn lọc. Cậu ta căn bản là… một khẩu shotgun xả đạn bừa bãi!”
Manstein hạ giọng.
“Tôi nhắc lại lần nữa, hồ sơ thực hiện nhiệm vụ của cậu ta cực kỳ tệ. Cậu ta đã gây ra không ít rắc rối cho Học viện. Nếu không phải chúng ta che đỡ, chuyện của cậu ta đã sớm bị tố lên Hội đồng quản trị rồi!”
“Có gì không tốt chứ? Em ấy có tỷ lệ thành công 100%, chỉ là phương thức có phần quá mạnh tay thôi.”
Manstein thở dài.
“Nghe này, Schneider, tôi biết ông rất coi trọng Sở Tử Hàng. Nhưng đừng để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến phán đoán. Ông còn nhớ nhiệm vụ tại Thanh Đồng Thành không? Nếu chúng ta biết trước Diệp Thắng và Aki là một đôi, chúng ta đã không phân họ vào cùng một đội. Như vậy ít nhất có thể giữ lại một người rồi.”
“Đúng! Ông nói đúng! Ông xem Lộ Minh Phi và NoNo chẳng có tình cảm gì cả, vậy mà họ lại phối hợp nhiệm vụ rất thành công!”
Guderian đột nhiên tỉnh dậy đúng lúc, vừa hay bắt được cơ hội khoe khoang học sinh của mình, liền tràn đầy khí thế.
“Cả học viện ai cũng biết Lộ Minh Phi thầm thích ai rồi!”
Schneider lạnh lùng nói.
“Chỉ có lẽ là trừ Caesar.”
“Dừng lại! Bây giờ không phải lúc tám chuyện!”
Manstein có chút bực bội.
“Và cũng đừng lôi cả học sinh của tôi vào nữa!”
“Xin lỗi, tôi quên mất bây giờ NoNo là học sinh của ông.”
Schneider đáp.
Ba người trừng mắt nhìn nhau.
Phòng điều khiển trung ương rơi vào tĩnh lặng chết chóc, chỉ có tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ cổ treo tường, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Manstein do dự hồi lâu, rồi đưa một danh sách cho Schneider.
“Nói thật với ông, tôi đã liên lạc trực tiếp với Hội đồng quản trị. Có vẻ họ đã bắt đầu nghi ngờ năng lực của Sở Tử Hàng. Ngoài việc bổ nhiệm Lộ Minh Phi làm chuyên viên cho nhiệm vụ này, họ cũng đã ngay lập tức cử những người trong danh sách này đi hỗ trợ. Họ đang trên đường đến gặp Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng. Tất cả đều là nhân sự dày dặn kinh nghiệm, rất tinh nhuệ. Kế hoạch thu hồi tài liệu cũng phải được Hội đồng quản trị phê duyệt, và chúng ta sẽ giám sát từ xa tại đây.”
Schneider lướt qua danh sách, sững người.
“Sao lại cử những người này đi? Quá dễ bị chú ý!”
“Hội đồng quản trị cũng hiểu điều đó, nên đã ra lệnh cho họ phải mặc thường phục, giữ kín đáo hết mức có thể.”
Schneider im lặng hồi lâu, rồi thở dài một hơi thật dài, đứng dậy đi về phía cửa.
“Này, Schneider, đừng cố chấp như vậy,” Manstein cũng đứng dậy, lớn tiếng nói.
“Chẳng phải mọi thứ đều không thể chỉ dựa vào huyết thống ưu tú sao? Đừng nghĩ rằng chỉ có học sinh của ông mới là xuất sắc nhất.”
“Một khi Hội đồng quản trị đã quyết định, Bộ Chấp hành không thể đảo ngược. Cứ làm theo họ đi. Đám chính trị gia chỉ biết ra lệnh đó, bọn họ chẳng hiểu gì về thực chiến cả. Những người đó không giúp được gì cho Sở Tử Hàng.”
Schneider quay lại từ cạnh cửa.
“Điều tệ hơn nữa là—Sở Tử Hàng hoàn toàn không thể hợp tác với người khác! Mỗi nhiệm vụ cậu ta từng thực hiện, thực chất đều là tự mình hoàn thành!”
---
Tầng 21 của tòa nhà Nhuận Đức, tất cả cửa sổ đều được kéo rèm nhung dày, kín không lọt một tia sáng.
Giữa chiếc bàn hội nghị khổng lồ là một chiếc ly đựng nến thơm màu đỏ, bên trong là một cây nến có mùi oải hương.
Ánh sáng le lói từ ngọn nến nhỏ bé này không thể soi tỏ được căn phòng hội nghị rộng lớn và xa hoa, cũng chẳng chiếu đến người ủy thác đang ngồi phía bên kia.
Hắn ta ngồi trong vùng giao thoa giữa sáng và tối, vóc người gầy gò, tóc đỏ bù xù, làn da trắng nhợt, áo sơ mi sọc đỏ trắng, bên ngoài khoác một chiếc gile màu vàng.
“Whisky đá? Camus XO? Hay là… anh muốn một phần McNuggets?”
Đang xoay xoay ly rượu “Yamazaki” trong tay, Đường Uy không nhịn được mà buột miệng bông đùa.
Bởi vì khách hàng trước mặt hắn chính là… chú hề McDonald.
Đường Uy từng tiếp xúc với rất nhiều loại khách hàng khác nhau—
Có người là đại hán xăm Thanh Long trên lưng, hai cánh tay khắc đầy danh ngôn của Mao Chủ tịch.
Có người thì rõ ràng là doanh nhân thành đạt, khoác vai một ả đàn bà lẳng lơ mặc váy ngắn và tất đen, cái bụng bia phệ ra đầy kiêu hãnh.
Cũng có kẻ vừa bước vào phòng đã dùng hai ngón tay chọc thủng mặt bàn hội nghị rồi tuyên bố, “Anh bạn à, tôi luyện Nhị Chỉ Thiền đấy, tốt nhất đừng giở trò mờ ám!”
Hắn tưởng rằng mình đã quen với những cảnh tượng lớn, luôn có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi khách hàng trước mặt lại là chú hề McDonald, hắn không khỏi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hơn hẳn.
Bởi vì Đường Uy cũng xuất thân nghèo khó, thuở nhỏ từng nhìn chằm chằm vào biểu tượng McDonald mà nuốt nước bọt thèm thuồng.
“Camus XO, thêm đá.”
Người ủy thác cất giọng trầm thấp.
Nhấm nháp ly Camus đắt đỏ, người ủy thác mở chiếc vali mang theo ra.
Bên trong là những xấp tiền đô mệnh giá lớn, được sắp xếp ngay ngắn, vừa khít trong một chiếc vali xách tay—
Tổng cộng 2,5 triệu đô la.
"Đông tây.”
Người ủy thác chỉ nói vỏn vẹn hai từ.
Đường Uy cũng đặt chiếc vali dưới chân mình lên bàn, mở ra.
Bên trong là một chiếc phong bì dày, được niêm phong cẩn thận.
Con dấu trên đó in đầy một loại huy hiệu nào đó—
Một cái cây khổng lồ đang dần mục ruỗng.
Đường Uy vừa định cầm kéo cắt phong bì ra thì người ủy thác nói, “Được rồi, không cần.”
Hắn đẩy chiếc vali nặng trịch về phía Đường Uy, đồng thời ngước mắt lên.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Đường Uy giật bắn người, suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế.
Chết tiệt, không lẽ là một bệnh nhân viêm gan nặng?
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Đường Uy.
Nếu không thì mắt gã ta tại sao lại vàng đến mức như vậy?
Vàng rực, sáng lấp lánh…
---
Đôi mắt vàng kim của hắn, dường như trong mỗi con mắt có một ký hiệu lạ chưa từng thấy, từ từ đảo ngược lại.
Hai ký hiệu ấy khiến Đường Uy không thể rời mắt khỏi đôi mắt của hắn, nhưng lại ý thức được rằng mình không nên nhìn, càng nhìn, đầu óc càng quay cuồng, như thể đang bị hút vào một chiếc kính vạn hoa.
"Chết tiệt!"
Đường Uy trong lòng thét lên.
Khi hắn tỉnh lại từ nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, nhưng người ủy thác vẫn ngồi yên lặng đối diện bàn hội nghị, trước mặt là phần thù lao xứng đáng, 2,5 triệu đô la tiền mặt.
"Nhóm tam thiếu làm việc rất hiệu quả, tôi rất hài lòng."
Người ủy thác đưa tay cầm ly nến, thổi tắt ngọn lửa của cây nến, rồi rót rượu vang mạnh từ nho vào ly, ngọn lửa màu xanh đậm bùng lên trên bề mặt rượu đầy đá.
Hắn lắc lắc ly rượu, uống một ngụm rượu, đá và ngọn lửa, rồi gật đầu hài lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ê, anh quên đồ rồi!"
Đường Uy nói.
"7 giờ tối sẽ có người từ công ty chuyển phát nhanh đến lấy, là FedEx, anh chỉ cần giao cho họ là được."
Người ủy thác không thèm quay đầu lại, bước ra ngoài.
Đường Uy mải mê uống rượu, không để ý thấy đồng hồ trên tường dường như đã nhanh hơn vài phút.
"Đại ca à, tiền đã vào tay rồi chứ?"
Khi người ủy thác vừa đi, một tên đàn em của Đường Uy vội vã chạy vào.
Đường Uy đắc ý vỗ vỗ lên chiếc vali, tiền bên trong đã được kiểm đếm, đủ số lượng và hoàn toàn là tiền thật.
Hắn vốn không nghĩ sẽ dễ dàng có được khoản tiền này, và thực sự nó đến quá dễ dàng.
"Wow, em mở mang tầm mắt rồi! Người ủy thác lại là chú hề McDonald's sao?!"
Tên đàn em ngạc nhiên nhìn vào vali tiền.
"Mày thì biết cái gì!"
Đường Uy lườm hắn một cái, "Hắn không muốn lộ mặt, nếu mà hắn cải trang thành Zorro bước vào, bảo vệ ở tầng một đã giữ lại rồi."
Đường Uy không khỏi cảm thấy người ủy thác này thực sự có chút ý tưởng, cải trang thành chú hề McDonald's đi giao hàng, không ai nghi ngờ, đến tận cửa phòng hắn mà không gặp trở ngại nào, một cô gái ngớ ngẩn của công ty còn đuổi theo hỏi xem người ủy thác có phải đến giao đồ ăn không.
"Vậy tháng này có thưởng không?"
Tên đàn em nhìn vào đống tiền trong vali mà vui mừng.
"Biến đi! Đừng có thiếu lễ độ, chúng ta làm trong nghề này phải bình tĩnh!"
Đường Uy đuổi hắn ra ngoài, "Tối nay bảo anh em canh chừng cẩn thận! Tối nay có người lấy hàng, mỗi tầng phải cử thêm người, hàng giao ra phải chia tiền thật vui vẻ!"
Nhìn bên ngoài, Đường Uy là một người làm dịch vụ lao động, công việc làm ăn rất lớn, lái một chiếc SUV hùng vĩ Cadillac, nhưng thực ra Đường Uy cảm thấy mình là một công nhân trí thức.
Hắn là một thợ săn.
Hắn biết trên thế giới có không ít người như hắn, nhận nhiệm vụ từ một trang web gọi là “Thị trường Thợ Săn”, săn thưởng lớn.
Các khách hàng trên khắp thế giới đăng nhiệm vụ lên, tìm kiếm những thợ săn có khả năng.
Những thành viên đăng ký tự tin có thể nhận nhiệm vụ sẽ trả lời email trên trang, đính kèm hồ sơ cá nhân.
Quá trình này gọi là “đăng bài”, và khách hàng sẽ lựa chọn từ những thợ săn đã đăng bài.
Đường Uy biết phần lớn nhiệm vụ có chút kỳ quái, như leo vào leo ra trong những ngôi mộ cổ, nhưng không vất vả thì không thể kiếm được tiền.
Đường Uy có một chút tài năng, phù hợp với công việc này.
Công ty của hắn chính là một công ty thợ săn, đàn em của hắn đều có khả năng, mỗi khi làm xong một nhiệm vụ, thợ săn và công ty chia đều tiền thưởng.
Công việc này đầy nguy hiểm và kích thích, tiền vào nhanh, vấn đề duy nhất là Đường Uy không biết liệu mình là xã hội đen hay chính nghĩa.
Đối với trang web "Thị trường Thợ Săn" giúp hắn kiếm tiền, hắn không có nhiều niềm tin.
Không ai có thể nói rõ trang web này là gì, ngay cả người quản lý cũng không có tên, chỉ có một quản trị viên ít khi xuất hiện, Nido.
Khi vi phạm quy tắc của trang, bạn chỉ nhận được một email cảnh cáo từ hắn.
ID của Đường Uy là "3rd_young_master", Tam Thiếu.
Trang web này lúc nào cũng tối om, giống như những ngôi mộ hoang mà trong các nhiệm vụ, thợ săn thường phải "thăm dò".
Người ủy thác và thợ săn như những linh hồn lang thang trong đó, giao dịch trong đêm khuya.
Bạn không biết gì về những gì ẩn giấu trong sâu thẳm của ngôi mộ, nhưng khi lượn lờ trên những diễn đàn đó, bạn có cảm giác như có ai đó ở sâu trong đó đang theo dõi bạn, chú ý đến từng hành động của bạn.
Nếu bạn gõ thêm một chữ, online thêm một phút, sẽ khiến ai đó ở sâu trong ngôi mộ đó biết thêm về bạn một phần.
So với đó, khách hàng đến giao tiền, còn hóa trang thành chú hề McDonald's, có vẻ thú vị hơn một chút.
Phần thù lao cho nhiệm vụ này là số tiền lớn nhất và thoải mái nhất mà Đường Uy kiếm được từ trước đến nay.
Ban đầu, hắn định để đàn em đi cướp tài liệu, nhưng đàn em hớn hở quay lại nói, "Vừa đúng lúc xảy ra động đất, ga tàu phía Nam bị sập! Thằng đó bị mảnh kính vỡ rơi trúng người, em phải mạo hiểm lên xách vali chạy... Mặc dù nguy hiểm nhưng toàn bộ chi phí chỉ là tiền xăng đi về! Lão đại, lần này anh phải thưởng cho em nhiều chút!"
Đúng là vận may, chỉ có 250 triệu đô la?
Hắn gần như không tin vào mắt mình, cảm giác như đang nằm mơ.
Đường Uy vuốt những tờ tiền, rút điện thoại ra bấm số, "Alo, cha, là con Đường Uy đây. Tối nay cha đợi con về ăn cơm nhé... Vâng... hộ chiếu của cha xin xong chưa? Mẹ kiếp, sao không gọi điện thúc giục đi, luật sư đang đợi nộp hồ sơ cho cơ quan di trú!"
Hắn đang chuẩn bị đưa cha đi định cư.
Hắn đã xin visa đầu tư cho Canada.
Sau vài tháng, hắn sẽ đóng cửa công ty, đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của hắn.
Hắn dự định sắp xếp cho cha ở Canada, thuê vài người giúp việc chăm sóc ông già, rồi có thể đi du lịch khắp nơi.
Điểm đến đầu tiên là Việt Nam, nghe bạn bè nói, vì chiến tranh liên miên, tỉ lệ nam nữ ở Việt Nam mất cân đối, rất nhiều cô gái Sài Gòn xinh đẹp đang gặp khó khăn trong việc tìm chồng, mặc những chiếc “Áo Dài” truyền thống, là một đất nước với đôi chân thon dài.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, trận chiến ở biên giới Trung-Việt xảy ra vào năm 1984, dù lúc đó phụ nữ gặp khó khăn trong việc tìm chồng vì mất cân đối giới tính, nhưng từ 1984 đến nay, các cô gái châu Á gặp khó khăn trong việc lấy chồng giờ cũng đều là những người lớn tuổi rồi...
Dù thế giới có tồn tại một đất nước như trong giấc mơ với những đôi chân thon dài, Đường Uy cũng sẽ hủy tài khoản trên “Thị Trường Thợ Săn”, từ nay xa lánh những chuyện kỳ quái đó.
Đường Uy liếc nhìn đồng hồ, còn 2 tiếng rưỡi nữa mới đến giờ giao hàng lúc 7:30.
Hai tiếng rưỡi nữa, hắn sẽ rửa tay gác kiếm.
---
Sở Tử Hàng đứng dưới tòa nhà Nhuận Đức, mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh FedEx.
Mặt trời dần lặn, bóng của anh kéo dài trên mặt đất.
Kính râm của anh phản chiếu chiếc Cadillac với bánh xe mạ crôm khổng lồ 22 inch đậu trước cửa tòa nhà.
---
Một chiếc BMW 320 chở đầy hàng chạy qua dưới ánh chiều tà.
"Minh Trạch à, ra nước ngoài thì đừng vội tìm bạn gái nhé, cha mẹ không ở bên cạnh con, đừng chỉ lo chơi bời."
Dì dặn dò Lộ Minh Trạch ngồi ở ghế sau.
"Biết rồi biết rồi, phiền quá!"
Lộ Minh Trạch vừa nhắn tin vừa không thèm ngẩng đầu lên.
"Con lớn rồi thì phải biết điều chứ."
Dì rất hài lòng.
"Tin nó à? Con trai của bà có thể về dẫn một cô gái ngoại quốc đấy."
Chú rất mong con trai sẽ tỏa sáng trong chuyện tình cảm.
"Không được dẫn phụ nữ ngoại quốc về nhà chúng ta! Anh chỉ biết xem phim Hollywood, nghĩ phụ nữ Mỹ đẹp lắm, tôi nói cho anh biết da họ thô lắm, lại gần nhìn toàn lỗ chân lông, lông vàng dài đến cả một phân..."
Dì nói như thể đã từng lấy kính lúp soi vào đùi của phụ nữ ngoại quốc, "Sau này Minh Trạch thi đỗ tiến sĩ Harvard, sẽ có rất nhiều bạn gái muốn làm quen với nó. Chắc chắn còn hơn cái thằng bên nhà anh, Lộ Minh Phi kia! Anh nhìn cái bộ dáng của thằng đó xem, còn nhận học bổng của người Mỹ, về nước chẳng biết mua cho tôi cái quà gì..."
"Thằng đó không phải cũng đã mang về cho bà dầu cá biển sâu sao?"
Chú muốn bênh vực Lộ Minh Phi một chút, dù sao cũng là họ Lộ.
"Chỉ có mấy đồng bạc lẻ đó mà cũng đòi kể công à?!”
Dì hừ hừ, "Nó mỗi năm nhận mấy tiền của người Mỹ cơ mà!"
---
Dì lúc nào cũng không vui với sự may mắn của Lộ Minh Phi.
Ban đầu, dì còn kỳ vọng Lộ Minh Phi sẽ mở đường du học cho Lộ Minh Trạch, nhưng khi dì hạ thấp mặt mũi gọi điện cho Lộ Minh Phi, bảo cậu "giúp Minh Trạch tìm chút mối quan hệ", Lộ Minh Phi chỉ trả lời mơ hồ rồi chẳng có kết quả gì.
Thực ra, chuyện này không phải là Lộ Minh Phi không nỗ lực, mà là vì Cassel vốn là một "trung tâm nghiên cứu loài người không bình thường", trong khi Lộ Minh Trạch lại quá bình thường.
Dì quyết định gọi trực tiếp cho giáo sư Guderian.
Giáo sư Guderian nói ngay rằng không có hy vọng, "Mặc dù con trai của bà học tốt hơn Minh Phi, nhưng bà phải hiểu, Minh Phi là thiên tài! Bà hiểu thiên tài là gì không? Thiên tài là người mà chỉ nhờ cơ hội và ngẫu nhiên mà xuất hiện giữa chúng ta, là những nhân vật xuất sắc không thể thay thế được! Edison đã từng nói, thiên tài là 99% mồ hôi cộng với 1% cảm hứng..."
Dì cố gắng kiềm chế tức giận nói, "Tôi biết người Mỹ các ông nhấn mạnh vào sự nỗ lực! Minh Trạch cũng rất nỗ lực, đâu chỉ 99% mồ hôi? Nó đã dùng 100% mồ hôi để học đấy! Chắc chắn so với Minh Phi, nó đổ mồ hôi nhiều hơn."
Lộ Minh Trạch thực sự đổ mồ hôi nhiều hơn Lộ Minh Phi, dì không nói sai. Lộ Minh Phi cao 1m78, nặng 68 cân, trong khi Lộ Minh Trạch cao 1m60, nặng 160 cân.
Nếu ngủ chung phòng, nếu Lộ Minh Phi đổ mồ hôi nhiều hơn Lộ Minh Trạch, chỉ có thể là vì cơ thể yếu ớt.
"Nhưng Edison còn chưa nói xong, Edison còn nói, 1% cảm hứng quan trọng hơn cả 99% mồ hôi!"
Giáo sư Guderian ở đầu dây bên kia phấn khích nói, "Minh Trạch đã dùng 100% mồ hôi, vậy 1% cảm hứng của cậu ta để đâu rồi?"
"Vậy Minh Phi của ông có cái gọi là cảm hứng đó không hả?"
Dì nổi giận.
"Minh Phi toàn thân đều là cảm hứng!"
Giáo sư Guderian hứng khởi nói, "Tôi hy vọng em ấy sẽ giúp tôi được phong làm giáo sư chính thức..."
Dì tức giận vứt điện thoại xuống, mấy đêm liền lăn qua lăn lại không ngủ được, không hiểu sao mình vất vả sinh ra Lộ Minh Trạch lại không bằng cái thằng yếu ớt Lộ Minh Phi.
Càng nghĩ càng buồn, dì bật khóc, lay chú dậy rồi vừa lau nước mắt vừa nói với chú rằng từ khi cô vào nhà họ Lộ, cuộc sống thật không dễ dàng gì.
Mọi người trong nhà đều nói Lộ Minh Phi có học thức, có giáo dưỡng, vợ chồng họ hòa thuận, khiến cô cảm giác như Giovanni là thiên nga còn mình chỉ là con cóc…
À, nhầm rồi, là con vịt xấu xí...
Dù sao thì cũng bị họ lừa gạt hết lần này đến lần khác!
Dì suy nghĩ thấu đáo sau nỗi đau, suốt một năm nay thức khuya dậy sớm, ép Lộ Minh Trạch học hành như đuổi lừa.
Cuối cùng, thư báo trúng tuyển cũng vượt biển đến, dì mong chờ cái ngày có thể ngẩng cao đầu… à nhầm, cái ngày có thể hả hê tự hào, lập tức chộp lấy điện thoại định gọi cho cha mẹ Lộ Minh Phi.
Đến lúc đó dì mới phát hiện, hóa ra họ hoàn toàn không có số điện thoại của cha mẹ cậu ta.
Bao nhiêu năm qua, liên lạc chỉ dựa vào những bức thư viết bằng bút máy trên giấy trắng, mà kỳ lạ là chưa một lần nào có địa chỉ người gửi!
Cái cảm giác muốn khoe khoang mà không tìm được ai để khoe, chẳng khác nào ăn bào ngư một mình mà không ai nhìn thấy vậy!
---
Ba người một nhà tay xách nách mang chen chúc vào thang máy, ngay cả giấy vệ sinh dì cũng đã chuẩn bị sẵn cho Lộ Minh Trạch.
"Mệt chết đi được," chú thở hồng hộc, "tối nay ăn gì đây?"
"Tôi bảo Minh Phi cắt củ cải, hấp chút lạp xưởng, hái ít hành, ngâm mì gạo. Minh Trạch chẳng phải thích ăn mì qua cầu sao? Tối nay nấu củ cải hầm sườn, dùng nước hầm sườn chan mì, lạp xưởng Quảng Đông. Tôi còn mua cả cá hồi, cắt sashimi cho con trai ăn."
Dì trìu mến xoa mặt tròn trĩnh của con trai.
"Đừng cứ sai Minh Phi chạy vặt, mai nó phải về trường rồi, cũng cần có thời gian thu dọn hành lý chứ."
Chú nói.
"Sao hả sao hả? Vào đại học rồi là không thể giúp tôi làm chút việc à?"
Dì trợn mắt, "Tôi nuôi nó bao nhiêu năm còn chưa nói gì đâu."
Chiếc thang máy cũ phát ra tiếng "cót két", từ tầng hầm đi lên tầng một rồi dừng lại.
Cửa vừa mở, một gã người đầy mồ hôi lao vọt vào, điên cuồng bấm nút tầng.
"Vô ý thức thật!"
Dì hừ một tiếng, mắt liếc sang chỗ khác, vừa muốn để gã kia nghe thấy, lại không để hắn có cớ bảo mình chửi hắn.
Gã kia đột nhiên đứng thẳng người.
"Lộ Minh Phi?"
Dì nhận ra cậu ta, lửa giận bốc lên trong lòng, "Lại chạy đi chơi đâu rồi hả? Bảo mày hấp lạp xưởng, mua bệ bồn cầu về thay, có nghe thấy không? Chỉ biết chơi thôi! Y như bố mẹ mày! Bệ bồn cầu đâu? Không mua à? Ra ngoài là chỉ biết tụ tập với bạn bè hả? Lớn vậy rồi mà vẫn chẳng biết nghĩ cho người lớn chút nào!"
---
Lộ Minh Phi lập tức rụt rè.
Dì đoán không sai, cậu vừa mới về đến nơi, Sở Tử Hàng đã thả cậu xuống ở góc đường gần khu dân cư, cậu chạy như điên, hy vọng sẽ vào nhà trước chú dì, không ngờ vừa bước vào thang máy đã phải đối mặt với tình huống khó xử này.
Trong đời này, cậu sợ dì nhất, ngay cả trước mặt Long Vương Norton, cậu cũng không sợ như vậy.
So với dì, Long Vương chẳng là gì cả! Dù cho cái thứ gì gọi là “Ngôn Linh · Chúc Long” xuất hiện đi nữa, thì cũng chẳng qua chỉ như là ôm quả bom hạt nhân rồi bị nổ thành tro thôi, dù sao cậu cũng không phải là Caesar, không có gia tài kếch xù và bạn gái xinh đẹp để khiến cậu lưu luyến không quên thế giới này.
Nhưng dì thì khác, giọng nói ma quái của bà trong đầu cậu cứ văng vẳng, trên khuôn mặt đã phát tướng ấy của dì viết đầy vẻ “đáng thương cho ngươi, ghét ngươi vì không chịu cố gắng”, khiến người ta cảm thấy sống còn không bằng chết.
"Sửa xong rồi sửa xong rồi ạ! Bệ bồn cầu cháu đã sửa xong rồi ạ!”
Lộ Minh Phi bất độnh, giữ tư thế đứng nghiêm.
Cậu chỉ còn biết cược vào, tin vào Sở Tử Hàng.
Sở Tử Hàng đã nói là sẽ cử người chuyên nghiệp giúp cậu giải quyết chuyện này, hội trưởng của Sư Tâm Hội không phải là người bình thường, trong học viện có tiếng nói, Lộ Minh Phi chỉ là một kẻ phụ thuộc, không thể không tin vào sức mạnh của các lão đại.
“Vậy sao mày lại chạy thế? Như kiểu bị đi ngoài gấp vậy!”
Dì vẫn chưa vui.
"Cháu… cháu…”
Lộ Minh Phi cứ mồ hôi mồ kê rơi ra.
Thực ra cậu cũng không biết tại sao mình lại sợ như vậy, thực tế dù dì đuổi cậu ra ngoài cũng chẳng sao, lớn rồi có thể không về nhà vào mùa hè, đi cùng Finger còn hơn.
Có lẽ là vì cậu đã sợ quá quen.
Cửa thang máy mở ra, Lộ Minh Phi vác bao tải lớn nhỏ, dè dặt đi theo sau dì, cầu nguyện khi mở cửa nhà ra, mọi chuyện như Sở Tử Hàng đã nói sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Hôm nay là một ngày quan trọng, bữa tối là “Tiệc chúc mừng gia đình Lộ Minh Trạch du học”, cậu còn mua cho Lộ Minh Trạch một món quà, một ổ cắm đa năng có bộ chuyển điện. Đây là một món đồ rất hữu ích, dì chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện điện áp ở Mỹ khác với trong nước.
Năm ngoái, Lộ Minh Phi đã phải vật vã ở phòng chờ nhà ga Chicago, ngay cả việc sạc MP3 cũng không làm được.
Có món đồ này, Lộ Minh Trạch sẽ không phải chịu khổ như vậy.
“Củ cải mày cắt xong chưa?”
Dì sờ sờ chìa khóa.
"Cháu cắt… cắt rồi ạ.”
Lộ Minh Phi lúng túng đáp.
Cậu thực sự đã nói với Sở Tử Hàng rằng mình còn phải về nhà cắt củ cải, hấp lạp xưởng, băm hành, nhưng cậu chỉ nhấn mạnh việc thay bệ bồn cầu.
Không biết Sở thiếu gia có để ý hay không.
Cửa mở… cả nhà tràn ngập củ cải thái lát trắng, xếp ngay ngắn, mỗi lát dày khoảng một centimet, thái rất tinh xảo, giống như đầu bếp Nhật Bản cắt sashimi, trên đó còn rắc hành lá xanh mướt.
Trên bàn ăn, bàn trà, trên tủ lạnh, bất cứ chỗ nào có mặt phẳng trong phòng khách đều đầy củ cải hành lá, đèn trong phòng đều sáng choang, chiếu sáng những lát củ cải sáng lấp lánh.
Dì là người tiết kiệm điện, chưa bao giờ cho phép trong một phòng có hai bóng đèn sáng.
Tiếng dao trong bếp vang lên đều đặn mạnh mẽ, khiến người ta tưởng tượng như có hàng chục con dao cùng lúc vung lên xuống, như thể một lớp học huấn luyện đầu bếp đang luyện kỹ năng cắt.
Tiếng khoan lớn phát ra từ nhà vệ sinh, gạch vỡ, xi măng nứt ra, cả bức tường đều rung lên.
Cả gia đình đều bị chấn động, Lộ Minh Trạch đang nhắn tin với bạn gái, không để ý điện thoại rơi xuống đất, pin văng ra ngoài.
Một thân hình vạm vỡ bước ra từ bếp, cao 190 cm, vai rộng 50 cm, nặng hơn 200 cân, ánh mắt từ phía sau kính râm sắc bén như điện.
Người đàn ông vạm vỡ quét mắt xung quanh, tay trái ôm chặt một thùng đầy củ cải, tay phải cầm một con dao quân dụng M9 của quân đội Mỹ, lưỡi dao màu xám titan có hai rãnh máu, đó là một vũ khí thật sự, lúc này trên dao còn vương vài lá hành lá mỏng manh.
“Cướp! Cướp!”
Dì đứng trước bọn cướp mà không thốt nên lời, suýt ngất đi.
“Trong ngăn kéo bàn có tiền đấy, các người tự lấy đi!”
Chú giơ tay đầu hàng.
Tên cướp thứ hai xuất hiện ở cửa bếp, chỉ mặc áo phông thể thao, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, đội mũ quân đội đen, cầm con dao Ontario Cavalry của quân đội Mỹ.
“Lộ chuyên viên?”
Tên cướp tháo mũ quân đội, lộ ra một cái đầu hói bóng loáng, hình xăm đầu lâu trên da đầu trông vô cùng dữ tợn.
Lộ Minh Phi không trả lời, cậu chỉ muốn che mặt đi, nói là không quen người này.
Nhưng cậu thực sự quen… những người này trước đây thuộc biệt đội SEAL, từng là những tên giết người máu lạnh, nhưng giờ đã xuất ngũ, chỉ làm công nhân ở học viện.
Học viện Cassel, bộ giáo công!
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra từ nhà vệ sinh, đôi ủng quân đội để lại dấu vết rõ ràng trên sàn gỗ mà dì đã lau chùi kỹ càng.
Anh ta bước đến trước mặt Lộ Minh Phi, tháo đi điếu xì gà lớn ở khóe miệng, khuôn mặt thẳng tắp như trong phim cảnh sát máy móc, lộ ra nụ cười “tôi là đàn ông thật sự”, giơ tay ra, “Lộ chuyên viên, chào cậu! Chúng tôi đã theo chỉ thị của cấp dưới Sở Tử Hàng, sửa xong bệ bồn cầu rồi, cậu kiểm tra nhé!”
Anh ta chỉ về phía nhà vệ sinh, “Đảm bảo chất lượng! Chúng tôi rất chuyên nghiệp trong việc sửa chữa!”
“Quả thực là… ‘người chuyên nghiệp’.”
Lộ Minh Phi xoa trán.
Lão đại xã đoàn quả là đáng tin cậy!
Người được cử đi đều là những nhân vật xuất sắc, mặt mũi đều viết rõ chữ “chuyên nghiệp”!
Chỉ là… mấy người này chuyên nghiệp gì đây?
Chuyên nghiệp giết người à?
Chuyên nghiệp bẻ gãy khủng bố khi nâng lên trời à?
Chuyên nghiệp xông vào trận mưa đạn với hai khẩu súng tiểu liên à?
Đây là Trung Quốc, sao những người công nhân như vậy lại xuất hiện?
“Nhân dịp nghỉ hè, tôi đến Trung Quốc du lịch, dự định ngày mai sẽ đến núi Phổ Đà thăm Quan Âm, nhưng vừa nhận được điện thoại là tôi lập tức chạy đến đây.”
Người đàn ông cầm đầu như thể đã đọc được suy nghĩ của Lộ Minh Phi.
"Cậu không ngồi thử xem sao? Bệ bồn cầu này là gỗ bưởi loại tốt đó.”
Người đàn ông với vẻ mặt bối rối nhìn biểu cảm phức tạp của Lộ Minh Phi.
“Thôi khỏi…”
Lộ Minh Phi yếu ớt vẫy tay.
“Chúng tôi còn hấp lạp xưởng, cắt củ cải và băm hành lá nữa đấy.”
Người đàn ông bổ sung.
“Nhưng các anh cũng không cần… làm hết tất cả củ cải thế này chứ? Còn hành lá nữa… băm nhiều hành lá như vậy là để làm tương ớt à?”
Người đàn ông có chút ngạc nhiên, “Nhiệm vụ không nói phải làm tương ớt, thực tế nói thật, nấu ăn không phải là thế mạnh của chúng tôi. Làm công việc này là lần đầu tiên, còn có chút lạ lẫm, nếu làm không tốt thì Lộ chuyên viên chỉ đạo giúp. Chúng tôi khi làm nhiệm vụ… ý tôi nói là khi vào nhà nhìn quanh, phát hiện ra ban công có bao nhiêu củ cải và bó hành, đoán rằng công việc này tốn thời gian, cần phải có nhiều người hợp tác, nên mới phải sử dụng bộ giáo công. Những thứ khác đều ổn, chỉ là dao không thuận tay, may mà chúng tôi luôn mang theo.”
Người đàn ông cảm thấy cần phải khoe khoang một chút, “Chúng tôi còn tiện thể thông cống thoát nước nữa.”
“Lộ Minh Phi, mày làm chuyện tốt gì vậy hả? Mày không hài lòng vì tao sai bảo mày đúng không? Mày muốn khoe mẽ với tao đúng không? Mày dám… mày dám làm loạn nhà tao như vậy!”
Dì cuối cùng cũng hiểu ra, âm thanh chói tai, như thể có thể xuyên thấu trời.
"Cháu… cháu thực sự không cố ý mà…”
Lộ Minh Phi ấp úng như muỗi kêu.
Những người hàng xóm bị kinh động thò đầu vào từ cửa, run sợ nhìn đám đàn ông giống như bọn cướp trong nhà, nghe nói họ đều là "bằng hữu” của đứa trẻ nuôi ở nhà Lộ gia.
Tên đàn ông vạm vỡ lập tức tỏ ra đề phòng, tay cầm chiếc khoan tác động, như thể đó là khẩu Desert Eagle đầy đạn.
“Đừng, đừng!”
Lộ Minh Phi vội vàng kéo nhóm đàn ông này lại, bọn công nhân trong bộ giáo công không nói tiếng Trung tốt lắm, không hiểu được những tiếng xì xào của hàng xóm, chỉ cảm thấy tình huống đang mất kiểm soát, mỗi người cầm dao đứng bên cạnh nhau, ánh mắt lạnh lùng, chắn trước Lộ Minh Phi.
Chuyên viên là người chịu trách nhiệm cao nhất trong một nhiệm vụ, phải được bảo vệ ưu tiên.
“Chính là mày coi thường Minh Trạch! Chính là mày không thể chấp nhận tao sai bảo mày! Mày giỏi lắm, mày tìm cả đám người đến gây sự, coi như mày hay lắm! Nhà mày suốt đời đạp lên đầu tao! Mày cứ thế ức hiếp tao đi! Tao không hiền lành như mẹ mày, Minh Trạch không có khí phách và phong độ như mày, không có giáo sư người Mỹ ủng hộ… tao… tao nuôi mày uổng quá!”
Dì cậu không còn quan tâm mình có mất mặt trước hàng xóm không, tóc tai rối bù, lớn tiếng mắng chửi.
Lộ Minh Phi cúi đầu nhìn xuống đất, cảm thấy bốn phía toàn là ánh mắt không hiểu.
Mặc dù những người công nhân không biết mình làm sai điều gì, nhưng có lẽ họ hiểu ý của cậu, họ đứng thẳng lưng phía sau cậu, cúi đầu cùng nhau, chịu đựng sự mắng chửi của dì.
Lộ Minh Phi cảm thấy mình như bị lạc vào một cõi mông lung, giống như có điều gì đó sáng tỏ.
Hóa ra… cậu và dì cậu vốn thuộc về hai thế giới khác nhau!
Trong thế giới mà dì cậu tưởng tượng, cậu là kẻ tàn nhẫn và mưu mô, coi thường Minh Trạch, có giáo sư người Mỹ chống lưng, có khí phách và phong độ…
Hóa ra, cậu luôn ở trên cao như vậy.
Có lẽ vì trước đây cậu quá hèn nhát, nên có lẽ phải tiếp tục hèn nhát, không nên ngẩng đầu lên.
Chỉ có thể cúi đầu lén lút đi men theo tường mới là cuộc sống của Lộ Minh Phi.
Đột nhiên cậu nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình!
Đây là lần đầu tiên trong đời có người gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu, và còn có người muốn hát cho cậu nghe một bài hát sinh nhật không đúng lúc.
Lộ Minh Phi đột nhiên cười lớn, mặc dù bài hát không đúng lúc, nhưng cậu không thể kiềm chế được.
Chú dì cậu cùng lúc ngẩng đầu, tức giận nhìn cậu chằm chằm một cái, rồi kéo tay Minh Trạch đi vào phòng trong.
Cửa bị đập mạnh, và qua cửa, Lộ Minh Phi nghe thấy một tiếng hét lớn, “Cút đi!”
Lộ Minh Phi cúi đầu, im lặng rất lâu, vỗ vỗ vai người đàn ông phụ trách bộ giáo công, “Chờ một chút.”
Cậu quay lại phòng ngủ của mình, thu dọn hành lý.
Cuối cùng, cậu đặt chiếc ổ cắm đa năng mua với giá 40 đồng lên chiếc máy tính xách tay IBM cũ, đây là chiếc máy tính mà trước đây cậu và Minh Trạch đã dùng chung, trên đó cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Lộ Minh Phi dẫn theo nhóm người của bộ giáo công đi qua phòng khách, sàn nhà còn để đồ ăn mà dì cậu mua, hành lý lớn nhỏ của Minh Trạch chuẩn bị đi du học, và một chiếc bánh sinh nhật.
Cả đời cậu chưa từng ăn một chiếc bánh sinh nhật dành riêng cho mình, dù sinh nhật cậu vào mùa hè nóng nực, khiến bánh ngọt không ngon miệng, nhưng cậu vẫn muốn có một chiếc bánh sinh nhật với tên mình, dù chỉ để ném đi cũng được.
“Lộ chuyên viên, có phải chúng tôi đã làm sai chỗ nào không?”
Một công nhân hỏi.
“Không, không sao đâu,” Lộ Minh Phi nói, “Kỹ năng sửa bồn cầu của các anh tôi biết, thật sự là rất tuyệt.”
Không có đúng sai gì cả.
Thực ra, dù cậu có làm gì thì cũng không thể làm hài lòng gia đình này, giống như với một cô gái, vì cô ấy không yêu bạn, nên bạn làm gì cũng là sai.
Vì không yêu, nên tất cả đều sai.
Trước cổng tòa nhà, một chiếc BMW đen đẳng cấp đỗ lại, tài xế mặc đồng phục, đeo găng tay trắng, cung kính mở cửa xe cho cậu.
“Bữa tối đã được đặt chỗ tại Aspasia, bàn đôi, bắt đầu lúc bảy giờ. Ngài và tiểu thư Trần Văn Văn sẽ dùng bữa ở đó.”
Lộ Minh Phi sững sờ chết lặng.
“Không phải tối nay còn có nhiệm vụ sao? Bữa tối gì chứ? Tôi không biết chuyện này.”
“Dựa theo sự sắp xếp của phó thủ của cậu, Sở Tử Hàng, tối nay cậu đảm nhiệm phần quan trọng nhất của nhiệm vụ: Dùng bữa tối với tiểu thư Trần Văn Văn tại nhà hàng Aspasia.”
Người phụ trách của bộ giáo công giải thích. “Anh ta sẽ dẫn đội làm tốt phần hỗ trợ.”
“Hỗ trợ gì vậy?”
Người phụ trách bộ giáo công mỉm cười.
"Chắc là đang dẫn đội đột kích vào tòa nhà Nhuận Đức để lấy lại tài liệu bị thất lạc của chúng ta.”
“Ồ, thấy dẫn theo tôi quá vướng víu phải không?”
Lộ Minh Phi đã hiểu ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ từng thuộc về mình.
Ánh đèn cô độc le lói trong đó.
Đột nhiên, cậu nhận ra tại sao mình lại nhún nhường trước dì.
Bởi vì căn hộ ba phòng ngủ bình thường trong khu dân cư này giống như một mái nhà đối với cậu.
Cậu không giống những người khác trong học viện Cassell, cậu không muốn cô độc.
Những thứ như "Huyết ai”—vừa mạnh mẽ vừa u sầu—không liên quan gì đến cậu.
Cậu chỉ muốn có một mái nhà như bao người bình thường khác, có thể trở về.
Nhưng cậu lẽ ra phải hiểu từ lâu rằng học viện Cassell không dành cho người bình thường.
Nono đã từng nói, học viện Cassell là một con đường khác trong cuộc đời, khi bước lên con đường này, cánh cửa của cuộc sống trước kia sẽ đóng lại, chỉ có thể tiến về phía trước... không thể quay lại chốn con người được nữa.
Một khi cậu đã cầm trong tay thanh kiếm, thì hãy chuẩn bị cho trận chiến.
Trên cổ áo của cậu, thêu lên huy hiệu vàng, trang bị cho mình bằng mức tín dụng vượt mức khổng lồ của thẻ đen, và với tư cách là một chuyên viên, ra lệnh cho những người đàn ông mạnh mẽ kia, ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng này và đi ăn bữa tối đắt đỏ nhất với người mà bạn đã thầm yêu từ lâu.
Cái giá phải trả… chỉ là chút dịu dàng nhỏ bé trong tim, từ nay về sau, trở nên cứng rắn như thép.
Chiếc BMW đen lặng lẽ lướt vào màn đêm, Lộ Minh Phi ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, lưng thẳng tắp.


0 Bình luận