• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn Một: Bánh sinh nhật chính là bia mộ của thanh xuân - Phần 3-4-5

0 Bình luận - Độ dài: 7,188 từ - Cập nhật:

"Chuyên viên bộ chấp hành đã chặn đứng một chiếc máy bay buôn lậu trên không phận Peru. Trong khoang máy bay, chúng tôi phát hiện thiết bị luyện kim có niên đại từ Ai Cập năm 700 TCN, vô cùng quý giá! Hiện tại, họ đã hoàn toàn kiểm soát tình hình," một nhân viên tình báo vừa đeo tai nghe vừa gào lên khản cả giọng, "Nhưng họ đã bắn hạ chiếc máy bay... Giờ họ đang hạ cánh khẩn cấp và yêu cầu tổng bộ cứu viện!"

"Đây là đơn thanh toán chi phí, xin ông ký xác nhận. Chuyên viên của chúng ta tại Hy Lạp đang chờ tiền chuyển vào tài khoản!"

Một nữ thư ký giẫm gót giày cao gót "cộp cộp cộp" chạy đến trước mặt Manstein, đưa cho ông một bản kê khai chi tiêu.

"Bảy mươi ngàn đô?"

Mắt Manstein trợn to hơn cả chuông đồng, "Số tiền lớn thế này, bảo họ viết báo cáo chính thức gửi tôi!"

"Không kịp đâu... Họ đang giao dịch với hắc bang."

"Chúng ta là một học viện! Là những nhà giáo dục! Chúng ta giao dịch với hắc bang cái gì?"

Manstein nổi giận lôi đình.

"Những vụ án giết người hàng loạt gần đây bị nghi ngờ có liên quan đến Tử Thị, mà hắc bang lại biết một số nội tình. Chuyên viên tại Hy Lạp cho rằng cần phải bắt giữ Tử Thị trước khi cảnh sát vào cuộc."

Nữ thư ký thở hổn hển, "Tình huống rất khẩn cấp, họ gọi điện trực tiếp yêu cầu tiền ngay lập tức. Hai bên đều đang lăm lăm súng chờ lệnh, nếu tiền không đến kịp... đối phương có thể sẽ nghĩ chúng ta lừa họ, rồi lập tức nổ súng!"

Manstein còn chưa kịp phản ứng, một chuyên gia tài chính với vẻ mặt căng thẳng đã lao đến.

"Năm phút trước, OPEC vừa tuyên bố tăng giá dầu thô!"

"Giá dầu thì liên quan gì đến tôi?"

Manstein trừng mắt, "Tôi có mua hợp đồng tương lai dầu đâu."

"Nhưng học viện đã mua... Mua rất nhiều, lên tới hơn 1,2 tỷ đô từ quỹ dự trữ. Nếu không bán ra ngay lập tức, chúng ta sẽ chịu lỗ nặng."

"Lỗ bao nhiêu?"

Manstein đưa tay ôm trán.

"Ước tính tối thiểu khoảng 200 triệu..."

Chuyên gia tài chính lau mồ hôi lạnh trên trán.

Manstein cảm thấy chỉ thiếu chút nữa là hộc máu văng thẳng lên trần nhà.

Ông nguệch ngoạc ký vội lên hóa đơn nữ thư ký đưa rồi quay sang chuyên gia tài chính ra lệnh:

"Bán! Bán hết ngay lập tức!"

Lúc này, ông chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến bảy mươi ngàn đô la ở Hy Lạp nữa.

Đêm nay, mỗi câu ông nói ra đều quyết định hàng tỷ đô la, có cần phải nổi giận vì một khoản nhỏ như vậy không?

Quả thật là một đêm xui xẻo đến tận cùng, chỉ có một mình ông gánh vác tất cả.

Thông thường, ca trực ban của giáo sư luôn là nhóm ba người, đêm nay đáng lẽ đến lượt ông, Guderian và Chủ nhiệm Bộ Chấp hành Schneider.

Nhưng Guderian vốn là kẻ chuyên lười biếng, chẳng thể trông cậy được gì.

Khi gã nói mình quen ngủ sớm, không muốn làm thêm giờ, vì tình nghĩa bạn bè lâu năm, Manstein đành gánh giúp.

Còn Schneider—

Người có biệt danh "kẻ chấp hành thép"—

Cũng bất ngờ thoái thác, nói rằng có một bài báo khoa học quan trọng cần chỉnh sửa, nhờ Manstein trực thay.

Manstein biết Schneider tuy là một gã đồ tể—

Ông ta luôn coi người của Bộ Chấp hành như là một lũ đồ tể, chỉ biết vung đao múa súng—

Nhưng lại rất khao khát có nhiều bài báo khoa học để không bị tụt hậu so với các giáo sư khác.

Vậy nên, Manstein cũng đồng ý giúp đỡ.

Nhưng ai ngờ đêm nay, cả thế giới đều không yên ổn, chẳng có lấy một tin tức nào khiến người ta dễ chịu!

"Bộ trang bị đã thử nghiệm thành công vũ khí luyện kim mới ở sa mạc Sahara!"

Một thực tập sinh của Bộ trang bị đột ngột bật dậy khỏi ghế, giơ tay hoan hô.

Gương mặt cậu ta tràn ngập sự hân hoan phấn khích, làm bùng lên bầu không khí cuồng nhiệt khắp phòng.

Ai cũng biết Bộ trang bị đã bí mật chuẩn bị thử nghiệm một loại vũ khí có thể thay đổi thế cân bằng giữa loài người và loài rồng ngay trong lòng sa mạc Sahara—

Và giờ họ đã thành công!

Tất cả mọi người đồng loạt reo hò, cả căn phòng như bùng nổ chẳng khác nào khoảnh khắc NASA công bố thành công chuyến đổ bộ Mặt Trăng.

Manstein lập tức phấn chấn, định lao tới xem màn hình của thực tập sinh.

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng báo động chói tai vang lên khắp trung tâm điều khiển.

Đây là cảnh báo cấp cao!

Manstein quay đầu lại, thấy trên màn hình chiếu toàn cầu, một quầng sáng đỏ đang lan rộng với tốc độ kinh hoàng ngay giữa lòng Sahara, có dấu hiệu sẽ lan ra cả Trái Đất!

"Chuyện gì đây? Không phải bảo là 'thành công vang dội' à?"

Manstein gầm lên với thực tập sinh.

"Có một chút sự cố... Lúc thử nghiệm, vệ tinh gián điệp 'Tunguska' của Lầu Năm Góc tình cờ bay ngang qua Sahara, quan sát được vụ nổ. Nó đã xác định nhầm là... một vụ nổ hạt nhân. Theo nguồn tin nội bộ, CIA đã báo cáo việc này lên Tổng thống, mà địa điểm thử nghiệm lại nằm trong lãnh thổ Libya... Chắc chắn rất nhanh thôi, Đại sứ quán Mỹ tại Libya sẽ gửi công hàm phản đối chính thức, cáo buộc Libya tiến hành thử nghiệm hạt nhân bí mật..."

Manstein vung tay tự vả vào mặt mình một cú mạnh.

Ông biết mà!

Bộ trang bị chưa bao giờ mang đến tin gì tốt đẹp!

Nhưng mà... có cần phải làm loạn lên đến mức này không?

"Rốt cuộc là cái vũ khí luyện kim quái quỷ gì mà lại có thể bị nhầm thành một vụ nổ hạt nhân vậy chứ a a a a a!"

Tiếng thét bi phẫn của giáo sư trực ban Manstein vang vọng khắp hành lang lát đá cẩm thạch của thư viện.

"Là tên lửa chiến thuật được trang bị đầu đạn luyện ngân, kết hợp với luyện hồng ngân, thuốc súng tinh chế từ tro núi lửa Vesuvius, và máu Thánh Anh. Vụ nổ tạo ra sẽ gây độc sát thương chí mạng lên rồng trong phạm vi trung tâm."

"Cái thứ này có tác dụng quái gì?! Có bao nhiêu con rồng ngu ngốc chui vào giữa sa mạc chờ bị nổ tung à? Nếu nó xuất hiện ở New York thì sao? Cậu tính bắt vài nghìn người chôn cùng một con rồng chắc?!"

Manstein gục xuống ghế, "Tôi cần gọi vài cuộc điện thoại để xử lý chuyện này... Tôi cần thời gian..."

Bỗng nhiên, ông bật dậy như phát điên, hai tay đập mạnh xuống bàn:

"Bộ Chấp hành, lập tức phái người cho tôi! Cử người! Bay đến Sahara ngay lập tức! Phải dọn sạch hiện trường trước khi đám người của Lầu Năm Góc mò đến!"

Nhưng tiếng thét của ông bị nhấn chìm bởi một âm thanh dữ dội.

Mặt đất rung chuyển!

Đèn điện chớp tắt liên tục!

Manstein bị hất văng xuống sàn.

Ông lộn nhào đứng dậy, lao đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Trong màn đêm đen kịt, một cột lửa xanh thẫm bùng lên, thẳng hướng xé toang bầu trời!

Đó là khu vực của "Băng Khiếu", nơi lưu trữ các thiết bị luyện kim.

Nơi đó cất giấu những thứ đủ sức hủy diệt Trái Đất vài lần!

"Có chuyện rồi!"

Manstein lao tới trung tâm điều khiển, chụp lấy cây búa, định đập vỡ kính bảo vệ tay gạt báo động toàn trường.

Nhưng đúng lúc đó, chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn rung lên.

Manstein do dự một chút, rồi quyết định bắt máy trước.

Đường dây này kết nối trực tiếp đến Băng Khiếu.

Ông cần biết chuyện gì đang xảy ra—

Một cuộc xâm nhập?

Hay là một vụ nổ ngoài ý muốn?

"Alo? Ai đang trực ban tối nay vậy?"

Giọng nói lười nhác từ đầu dây bên kia vang lên.

"Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Manstein! Chuyện gì đang xảy ra?!"

Manstein nổi điên vì giọng điệu hời hợt của đối phương.

Ông nhận ra giọng nói này—

Là người phát ngôn của Bộ trang bị.

Đám điên cuồng mê vũ khí trong Bộ trang bị hiếm khi lộ mặt, nên họ luôn giao tiếp thông qua tên phát ngôn viên bất cần đời này.

"Chỉ là một thí nghiệm bình thường, một chút ngọn lửa nhỏ thôi mà, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi."

Giọng điệu của người phát ngôn cực kỳ thản nhiên.

"Đừng làm quá lên. Chúng tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ để thông báo tạm thời, tối nay Bộ Trang bị sẽ tiến hành thử nghiệm trong Băng Khiếu."

Mắt Manstein như phun lửa.

"Kiểm soát cái gì chứ?! Thử nghiệm của các người ở Sahara—"

"Tất cả bộ phận vào vị trí! Ngọn lửa hydro chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta thử lại lần nữa—"

Giọng nói từ phía đầu dây bên kia truyền đến.

"Lại thêm một lần nữa à?! Đám điên các người định chơi đến khi có người chết mới chịu dừng lại phải không?!"

Manstein gầm lên vào ống nghe.

Nhưng chỉ có tiếng tút tút vô cảm đáp lại ông.

Người phát ngôn đã gọn gàng dập máy.

Manstein chầm chậm đặt điện thoại xuống, mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế.

Còn có thể làm gì nữa đây?

Trong học viện này, có một số bộ phận tuyệt đối không thể đắc tội, mà Bộ Trang bị chính là một trong số đó.

Dù biết rõ cứ để bọn họ tung hoành sẽ có ngày gây ra đại họa kinh thiên động địa, nhưng... cũng chẳng ai muốn đến lần làm nhiệm vụ tiếp theo, trang bị mới nhận về lại bất ngờ phát nổ ngay trên tay cả.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Cửa phòng điều khiển bị đẩy mạnh ra.

Lại là Schneider kéo theo Guderian—

Hai tên phản bội vừa bỏ ông một mình gánh trách nhiệm!

Theo lẽ thường mà nói, hai kẻ vô lương tâm này sẽ không tốt bụng quay lại giúp đỡ mới phải.

Guderian trông có vẻ bị lôi ra khỏi ổ chăn, trên đầu vẫn còn đội một chiếc mũ ngủ họa tiết Pikachu, vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ trẻ con của ông ta.

"Chuyện gì đây?"

Manstein tiện tay giật phắt cái mũ ngủ của Guderian, vứt sang một bên, nhưng câu hỏi lại nhắm thẳng vào Schneider.

Guderian mắt vẫn lờ đờ buồn ngủ, cả người toát lên dáng vẻ "Không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn quay về ngủ tiếp".

"Chúng ta đã làm mất một tài liệu ở Trung Quốc."

Giọng của Schneider khàn đặc, nghe như rắn độc trườn qua tai người khác, khiến ai nấy đều nổi da gà.

"Hừ!"

Manstein hừ lạnh.

Mất một tài liệu ở Trung Quốc thì có gì to tát chứ?

Hai người các cậu—

Một tên thì trùm mũ Pikachu ngủ ngon lành.

Một tên thì viện cớ phải sửa luận văn.

Để tôi phải một mình trực ban suốt mười hai tiếng đồng hồ!

Trong mười hai tiếng đó, tôi đã giúp Bộ Chấp hành thu dọn hậu quả của bảy tổ hành động trải khắp thế giới, thanh toán tổng cộng 120.000 đô la Mỹ tiền dàn xếp hậu quả, ngăn chặn một vụ đấu súng, đồng thời xử lý một cuộc khủng hoảng hạt nhân hoàn toàn bịa đặt...

Và bây giờ, các người hấp tấp chạy đến chỉ để nói rằng đã làm mất một tài liệu sao?!

"Bộp!"

Schneider lạnh lùng vứt một tập tài liệu lên bàn.

Ánh mắt Manstein lướt qua con dấu đỏ sẫm trên trang bìa.

Sau nhiều giờ liền căng thẳng vì làm thêm giờ, bộ não mơ hồ của ông như bị tạt một chậu nước lạnh, tức khắc bừng tỉnh.

Con dấu đó—

Một con rắn khổng lồ cắn đuôi chính mình, tạo thành vòng tròn khép kín.

Lớp vảy sắc nét như thể đang sống.

Ở giữa là hai chữ cái in đậm màu đen—

"SS".

"Mã hiệu cấp cao..."

Manstein khẽ lẩm bẩm.

Nhiệm vụ tại Học viện Cassell cũng phân cấp giống như hệ thống huyết thống.

Thứ tự ưu tiên từ cao xuống thấp lần lượt là A, B, C, D, E, F...

Những nhiệm vụ đặc biệt vượt trên mọi cấp độ thông thường sẽ được xếp vào hạng "S".

Nhiệm vụ "S" cực kỳ hiếm gặp—

Trận chiến "Kế hoạch Thanh Đồng" với Long Vương Norton ở đập Tam Hiệp chính là một nhiệm vụ cấp S.

Nhưng "SS" lại là một ngoại lệ đặc biệt.

Nó không nhất thiết phải quan trọng hơn nhiệm vụ "S", nhưng cực kỳ đặc biệt.

Những nhiệm vụ "SS" sẽ do Hội đồng Quản trị trực tiếp ban hành, bỏ qua cả Hiệu trưởng Anjou.

Vừa nãy, khủng hoảng vũ khí hạt nhân bị hiểu nhầm cũng chỉ được phân loại là nhiệm vụ cấp A.

Nó đã lên đến cả cấp độ ngoại giao.

Vậy mà nhiệm vụ liên quan đến tài liệu này lại được đánh dấu cấp "SS"?

Chuyện gì trong đó mà nghiêm trọng đến mức này?

Khiến cả những lão già ẩn mình trong Hội đồng Quản trị cũng phải sốt ruột đứng ngồi không yên?

Chẳng lẽ...

Đó là tài liệu chứa toàn bộ scandal tình ái của họ?

"Đúng vậy, thứ mà Hội đồng Quản trị muốn."

Schneider chậm rãi gật đầu.

Manstein cũng gật đầu, vỗ tay hai cái.

"Thưa quý ông, quý bà, xin mời lui ra để chúng tôi trao đổi riêng."

Những người khác trong Phòng Kiểm Soát Trung Ương lần lượt đứng dậy, trật tự rời khỏi phòng.

Khi một chuyên gia tài chính đi ngang qua Manstein, anh ta thấp giọng hỏi:

"Có muốn bán ra từng đợt không?"

"Chuyện đó không quan trọng nữa, cậu tự quyết đi."

Manstein phất tay, tùy ý ném thương vụ trị giá 1,2 tỷ đô la Mỹ cho chuyên gia tài chính xử lý.

Bây giờ trong mắt ông chỉ còn một chuyện duy nhất.

Nhiệm vụ cấp 'SS'.

Một khi nó xuất hiện, tất cả những thứ khác đều phải nhường đường.

"Ông không được đi!"

Manstein tóm lấy Guderian, kẻ vừa len lén bám theo sau đoàn người để chuồn ra ngoài.

"Ông nói là các ông cần nói chuyện riêng mà?"

Guderian gãi đầu.

"Tôi chẳng hiểu gì hết, mắc gì phải nghe đâu?"

"Nhưng ông là Giáo sư trực ban."

Manstein thở dài.

"Nhiệm vụ cấp 'SS' không phải thứ mà bất cứ ai trong chúng ta có thể tự ý quyết định."

"Hiệu trưởng không có mặt, vậy thì tổ Giáo sư trực ban phải cùng nhau ra quyết định."

"Ông bắt buộc phải có mặt."

Phòng Kiểm Soát Trung Ương rộng lớn giờ đây chỉ còn lại ba người bọn họ.

Cánh cửa đóng kín không kẽ hở.

Không ai dám nghe lén nhiệm vụ bí mật của Hội đồng Quản trị.

Học viện có bầu không khí tự do, nhưng quy tắc vẫn vô cùng nghiêm khắc.

---

"Thứ gì vậy?"

Manstein hỏi.

"Tốt nhất là ông đừng hỏi."

Schneider đáp.

"Lẽ ra ông không nên biết chuyện này. Việc này vốn phải đi thẳng theo quy trình của Bộ Chấp hành. Chỉ vì có sự cố nên mới phải báo cho ông."

"Nhiệm vụ cấp cao như vậy, Bộ Chấp hành đáng lẽ phải dốc toàn lực. Sao lại xảy ra vấn đề?"

Manstein hỏi.

"Chúng tôi đã dốc toàn lực. Đề ra kế hoạch chi tiết. Thành công lấy được tài liệu. Phái người giỏi nhất đích thân áp tải về tổng bộ. Nhưng trên đường áp tải— nó đã biến mất rồi."

Schneider giơ tay ra hiệu.

Hình ảnh chiếu lên thay đổi.

Đó là một tòa nhà mái vòm bằng kính hình mai rùa, trông như sảnh chờ sân bay.

Nhưng nó đã biến dạng hoàn toàn.

Những thanh hợp kim nhôm cường độ cao bị vặn xoắn như bánh quẩy.

Mô phỏng cảnh tượng thảm họa.

Mặt đất rung chuyển.

Tất cả thanh nhôm vô cớ xoắn lại, như thể bị một đôi bàn tay khổng lồ vặn xoay.

Hơn ba ngàn tấm kính rời ra, rơi thẳng xuống.

"Tôi từng thấy đại sảnh này rồi! Là Trạm ga xe lửa phía Nam!"

Guderian bất chợt nói.

"Đúng. Ông đã từng thấy nó. Ở quê hương của Lộ Minh Phi."

"Lúc ông đi phỏng vấn, trạm này còn đang xây. Mùa hè năm nay vừa đưa vào thử nghiệm."

"Mái vòm kính gồm 3.200 tấm kính cường lực."

"Khung hợp kim nhôm chịu được động đất cấp 8."

"Là công nghệ xây dựng tiên tiến nhất."

"Nhưng sáng nay theo giờ Bắc Kinh, nó bị phá hủy trong một trận động đất cấp 3."

Schneider ngừng lại một chút.

"3.200 tấm kính rơi xuống cùng lúc."

"Như thể 3.200 lưỡi dao cùng cắt xuống."

"Lúc đó, người của chúng ta đang chờ tàu, mang theo tài liệu đó."

"Cậu ta chết rồi sao?"

Manstein hỏi.

"Bị cắt thành từng mảnh rồi."

Schneider thấp giọng.

"Là Raymond."

Bộ Chấp hành đã phái đặc vụ số B007, Raymond.

Điều đó cho thấy họ cực kỳ thận trọng.

Raymond tốt nghiệp Học viện Cassell năm 2006, khoa Cơ giới.

Cấp "B".

Ngôn linh: "Xích Nhật", số thứ tự 28.

Có thể phát ra ánh sáng cường độ lên đến 4.000 lumen trong lãnh địa của mình.

Không thể giết kẻ địch, nhưng phạm vi 50 mét quanh ông ta giống như một bóng đèn halogen khổng lồ.

Bất cứ ai tiếp cận Raymond đều như bước vào lõi bóng đèn, mở mắt ra cũng không nổi.

Ngôn linh này không mạnh, nhưng bá đạo đến mức trở thành một "lỗi game".

Nhưng Raymond đã chết.

"Xích Nhật"—

Hoàn toàn vô dụng.

Bởi vì đối thủ của ông ta không có mắt.

Là 3.200 tấm kính rơi xuống từ trên trời.

"Thương vong nặng nề chứ?"

Manstein hỏi.

"Ngoài Raymond, chỉ có ba người bị thương."

"Trạm vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, chưa có nhiều chuyến tàu, hành khách cũng ít."

"Bị đồng loại tấn công sao?"

"Một tòa nhà đáng lẽ chịu được động đất cấp 8, lại sụp đổ trong một trận động đất cấp 3. Không thể giải thích nổi."

"Tôi biết rồi!"

Guderian chen vào.

"Bên Trung Quốc gọi nó là công trình rởm!"

"Không biết thì đừng có líu lo!"

Manstein quát.

"Động đất cấp 3 còn chẳng làm đổ nổi nhà cũ nát!"

"Tôi không biết. Chưa từng nghe nói đến ngôn linh nào như vậy."

Schneider nói.

"Ngôn linh nào có thể phá hủy một sảnh chờ chứa vài ngàn người chứ?"

"Cường độ như thế này gần bằng 'Rhein' rồi."

"Chúng ta không kịp thời gian để cử đoàn điều tra nữa phải không?"

Manstein hỏi.

"Không có điều tra."

"Trực tiếp cử người đoạt lại tài liệu."

"Hội đồng Quản trị ra hạn chót: 19:00 tối nay, giờ địa phương."

Schneider nhìn đồng hồ.

"Còn khoảng tám tiếng."

"Nhân tuyển thì sao?"

Manstein hỏi.

"Ai ở gần nhất? Điều người gần nhất đi."

"Người từ thành phố khác không kịp tới đâu."

Schneider nói.

"Để đề phòng dư chấn, đường sắt và sân bay đều dừng hoạt động đến 21:00 tối nay."

"Người có thể lái xe đến kịp là bên Giáo vụ. Họ có một đoàn đang nghỉ phép ở Trung Quốc."

Manstein nghĩ đến những người đàn ông cao lớn của Giáo vụ—

Bắp tay như thép, lồng ngực như bia đá—rồi lắc đầu:

"Người của Giáo vụ chỉ có thể hỗ trợ. Chuyên viên phải là một người có ưu thế huyết thống."

"Vậy chỉ còn sinh viên có thể điều động."

Schneider nói.

"Cấp 'A': Sở Tử Hàng. Cấp 'S': Lộ Minh Phi. Cả hai đều có ưu thế huyết thống tuyệt đối."

"Họ đang nghỉ hè ở quê nhà."

Dù tình hình đang căng thẳng, nghe thấy cái tên "Lộ Minh Phi", Manstein vẫn cười khổ.

Ưu thế huyết thống?

Đúng vậy, cậu ta có ưu thế huyết thống.

Cấp 'S' là dấu hiệu của huyết thống đỉnh cao.

Nhưng…

"Đúng rồi! Có Minh Phi thì không thành vấn đề!"

Guderian như đào được báu vật trong đống rác.

Ông là giáo viên hướng dẫn của Lộ Minh Phi, luôn tin tưởng tuyệt đối vào học trò của mình.

"Không hiểu nổi ông lấy đâu ra mà tự tin như vậy."

Manstein lắc đầu.

"Học trò cấp 'S' của ông kỳ trước đã trượt hai môn. Bảng điểm đã gửi đến Hội đồng Uỷ viên Giáo vụ."

"Một 'S' cấp mà đến ngôn linh cũng không thể phát động."

"Không có ngôn linh, cũng chẳng có năng lực thiên phú."

"Với tư cách hỗn huyết chủng—cậu ta là đồ bỏ đi."

"Điều Sở Tử Hàng đi."

Schneider nói.

"Em ấy có nhiều kinh nghiệm thực chiến."

"Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, phụ trách quản lý kỷ luật sinh viên."

Manstein lạnh giọng.

"Tôi nhớ rất rõ."

"Học trò của ông, Sở Tử Hàng, là một kẻ bạo lực thực thụ."

"Hồ sơ có 12 lần bị cảnh cáo vì hành vi bạo lực trong nhiệm vụ."

"Cử một sinh viên chưa tốt nghiệp, lại có xu hướng bạo lực, đi phụ trách nhiệm vụ cấp 'SS' sao?"

"Bộ Chấp hành vốn là một tổ chức bạo lực!"

Schneider bênh vực học trò đến cùng.

"Tôi biết ông là thủ lĩnh của lũ bạo lực."

Manstein nhấn mạnh từng chữ.

"Nhưng không được."

"Sở Tử Hàng không thể phụ trách một mình."

"Nhưng chúng ta không có lựa chọn."

Schneider nói.

"Tôi hiểu rất rõ học trò của mình hơn ai hết."

"Sở Tử Hàng phù hợp với nhiệm vụ đơn độc."

"Không cần đơn độc đâu!"

Guderian nắm lấy cơ hội.

"Minh Phi sẽ hỗ trợ cậu ta!"

Manstein nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám sắt của Schneider.

Giọng điệu cứng rắn:

"Nhiệm vụ cấp đỉnh cần đội ngũ cấp đỉnh."

"Sở Tử Hàng có ưu thế huyết thống."

"Nhưng chưa đủ giỏi để một mình đảm nhận nhiệm vụ cấp này."

"Cậu ta chỉ có thể là một thành viên trong đội."

"Tôi là người phụ trách Bộ Chấp hành."

Schneider cũng cứng rắn không kém.

"Đây là nhiệm vụ của Bộ Chấp hành."

"Và Sở Tử Hàng là học trò của tôi."

"Hiểu chưa?"

"Có Minh Phi mà…"

Guderian nhìn hai người đang tóe lửa qua ánh mắt, lẩm bẩm.

Vài giây trôi qua.

Cả Schneider và Manstein đều hiểu mình không thể ép đối phương nhượng bộ.

Họ đồng thời quay người, bực bội đi qua đi lại.

"Minh Phi à…"

Guderian nhìn trái, nhìn phải.

"Sở Tử Hàng làm Chuyên viên! Lộ Minh Phi hỗ trợ!"

Schneider và Manstein đồng thời quay người, đồng thời lên tiếng.

Họ cuối cùng cũng đạt được thỏa hiệp.

Không còn cách nào khác.

Thời gian đang cạn dần.

Hội đồng quản trị là những người không thể đắc tội.

"Norma, thông báo danh sách đội chấp hành cho Hội đồng quản trị."

Schneider đưa mười ngón tay vào giao diện chiếu sáng, di chuyển nhanh như chớp, bắt đầu tổng hợp tài liệu.

"Kế hoạch hành động đang được lập. Chúng tôi sẽ báo cáo kịp thời."

"Rõ."

Giọng nữ thanh nhã vang lên từ khắp hệ thống loa.

Vài phút sau, giọng nói của Norma lại truyền đến từ trên cao:

"Hội đồng quản trị đã phản hồi."

"Điều chỉnh đội hình."

"Bổ nhiệm Lộ Minh Phi—Cấp 'S'—làm Chuyên viên của nhiệm vụ này."

"Sở Tử Hàng—Cấp 'A'—hỗ trợ cậu ta."

"Sở Tử Hàng phải nghe theo chỉ đạo của Lộ Minh Phi."

Ba vị giáo sư trực ban đều chết lặng.

Phòng điều khiển trung ương rơi vào tĩnh lặng kéo dài.

"Trời ạ! Hội đồng quản trị cuối cùnh cũng công nhận tài năng của Minh Phi!"

Guderian vui mừng đặt tay lên ngực.

Manstein và Schneider thì đồng loạt đưa tay ôm trán.

Có lẽ là muốn kiểm tra xem mình có sốt không.

Có phải họ đang bị ảo giác không?

Họ đều biết rõ Lộ Minh Phi—

"S" cấp duy nhất của học viện này—là hạng gì.

Một "thiên tài học sinh" vật lộn bên bờ vực thi lại.

Một "phế vật" được Hiệu trưởng bao che vô nguyên tắc mới chưa bị giáng cấp.

Một "thằng nhát gan" luôn chùn bước khi cần xông pha.

Một "con dao thần kinh" có thể bùng nổ bất cứ lúc nào khi không đến lượt cậu ta thể hiện.

Giao cho một nhân vật như vậy làm Chuyên viên sao?

Chỉ huy Sở Tử Hàng—

Hội trưởng Sư Tâm Hội, đã hoàn thành 12 nhiệm vụ mà không thất bại lần nào?

Có khác gì cử Finger—

Kẻ thất bại số một Cassell—

Đi giải quyết khủng hoảng hạt nhân ở sa mạc Sahara chứ?

Đây là muốn hủy diệt Trái Đất sao?

---

Ánh mặt trời buổi sáng rót xuống từ giếng trời, chiếu lên sân bóng rổ trống trải.

Bóng rổ nảy lên trong vệt nắng, phát ra âm thanh "bình bình" chậm rãi.

Sở Tử Hàng một mình.

Dẫn bóng.

Hạ thấp người.

Hít sâu.

Tiếng còi điện tử xé ngang sân đấu.

Sở Tử Hàng chuyển động.

Dẫn bóng đột phá.

Bật nhảy như bão tố.

Úp rổ!

Thân ảnh anh mờ đi vì tốc độ quá nhanh.

Tiếng bóng dội xuống sàn liên tục, như súng tự động xả đạn.

Nhưng bóng không rơi xuống.

Sở Tử Hàng đáp đất nhanh hơn cả bóng, ôm trọn trong tay, lập tức xoay người, xông về phía rổ bên kia.

Lại úp rổ!

Giá rổ phát ra tiếng nứt vỡ như sắp gãy đôi.

Vòng lặp cứ thế tiếp diễn.

Bảng điểm không ngừng nhảy số.

Một trận bóng chỉ có một người chơi.

Nhưng hai bên điểm số vẫn luân phiên tăng lên.

Tiếng còi kết thúc vang lên.

Bảng điểm dừng ở "50:50".

Đế giày của Sở Tử Hàng ma sát với sàn gỗ, phát ra âm thanh chói tai.

Anh trượt vào vòng tròn giữa sân, chậm rãi đứng thẳng lên.

Ở phía sân đối diện, lúc này bóng mới "bịch" một tiếng rơi xuống.

Suốt cả trận đấu, trên người Sở Tử Hàng không có lấy một giọt mồ hôi.

Vài giây sau—

Mồ hôi nóng đột ngột vỡ òa, thấm ướt cả áo đấu của anh.

Đây là sân bóng rổ của nhà Sở Tử Hàng.

Anh đang tập luyện buổi sáng.

Hồi cấp hai, anh từng làm trung phong cho đội tuyển thiếu niên thành phố.

Nhưng từ khi thức tỉnh huyết thống, hầu hết các môn thể thao đối kháng của loài người đều trở nên nhàm chán với anh.

Cơ bắp mạnh hơn.

Thân pháp linh hoạt hơn.

Xương khớp có thể uốn cong ở những góc độ siêu việt.

Bây giờ, nếu anh chơi bóng rổ với người thường—

Cũng chẳng khác gì chơi golf.

Chỉ là một trò giải trí.

Ở Cassell, rất ít người thích bóng rổ.

Ngay cả nữ sinh cũng có thể nhảy lên úp rổ dễ dàng, thì bóng rổ đâu còn gì thú vị?

Học viện này thịnh hành những môn đấu trí như cờ vây, hoặc các môn thể thao thử thách sự nhanh nhạy và gan dạ như trượt tuyết đổ đèo.

Những trò chơi mà chỉ cần "đập thật mạnh" là thắng—

Sẽ chẳng ai buồn chơi với anh.

Vậy nên anh chỉ có thể tự chơi bóng với chính mình, biến môn thể thao thú vị này trở thành một bài rèn luyện đơn điệu vào mỗi sáng sớm.

Caesar luôn mỉa mai gu thể thao của Sở Tử Hàng.

Caesar yêu thích những môn thể thao kinh điển của Học viện Cassell—đua thuyền buồm.

Vừa cao quý, vừa thư thái.

Cánh tay rắn rỏi kéo căng sợi cáp đầy sức nặng,

nước lạnh văng lên ngực trần,

con thuyền lướt qua những hồ lớn, băng qua đại dương.

Sở Tử Hàng vẫn cứ đánh bóng của mình.

Dù sao thì—

Anh vốn chưa từng là một người thú vị.

Người đầu tiên dạy anh chơi bóng rổ là người đàn ông đó.

Chỉ riêng điều này đã đủ để anh kiên trì suốt đời.

Sở Tử Hàng cởi chiếc áo đấu đỏ ra, bước vào phòng tắm.

Việc tắm rửa của anh cũng có quy trình.

Chính xác ba phút.

Một phút nước nóng.

Một phút nước lạnh.

Một phút nước ấm.

Nước nóng trong phút đầu tiên sẽ ép sạch mồ hôi còn sót lại trong cơ thể.

Nước lạnh trong phút thứ hai sẽ khiến cơ bắp và da thịt thu lại.

Nước ấm trong phút cuối cùng sẽ cuốn trôi mọi thứ, kết thúc phiên tắm.

Khi Caesar và các thành viên Hội học sinh ngâm mình trong bồn tắm thủy lực rải đầy cánh hoa, uống bia và trò chuyện, họ thường tiện thể cười nhạo Sở Tử Hàng:

"Nếu chúng ta sống ở Đế chế La Mã xa hoa, Sở Tử Hàng chắc chắn sẽ là một tu sĩ khổ hạnh thời Trung Cổ."

Nhưng Caesar chưa hoàn toàn đúng.

Sở Tử Hàng không phải là kiểu người thích chịu khổ.

Cậu chỉ cần duy trì bản thân luôn chính xác như một cỗ máy.

Dòng nước lạnh lướt qua cơ bắp săn chắc,

tựa như con suối nhỏ chảy xiết giữa núi đá.

Cơ bắp và gân cốt đang quá nhiệt vì vận động chậm rãi trở lại trạng thái bình thường.

Sở Tử Hàng hít thở theo nhịp điệu, giảm dần nhịp tim và tốc độ tuần hoàn máu.

Bộ môn thể năng cậu chuyên sâu là Thái Cực.

Lúc này—

Chiếc điện thoại niêm phong trong túi chống nước vang lên.

Sở Tử Hàng không bao giờ rời điện thoại, ngay cả khi đang tắm.

---

“Có nhiệm vụ giao cho em.”

Giọng điệu ra lệnh của giáo sư hướng dẫn Schneider luôn cứng nhắc, lạnh lùng như một cây gậy bất ngờ giáng xuống đỉnh đầu.

"Em đang nghe đây.”

Sở Tử Hàng nhanh chóng lau khô người.

“Nhiệm vụ khẩn cấp, cấp bậc ‘SS’. Trước 19:00 hôm nay, các em sẽ cướp lại một tài liệu quan trọng.”

Schneider ngừng lại một chút, hạ giọng:

“Em hãy tiết chế một chút… Đừng làm quá lớn. Cố gắng hạn chế thương vong. Đừng có như đám điên bên bộ phận trang bị đấy…”

Từ đầu dây bên kia vang lên những tiếng nổ mơ hồ, giọng Schneider tràn đầy phẫn nộ:

"Họ đang tháo dỡ cả khuôn viên trường rồi đây này!”

“‘SS’?”

Sở Tử Hàng không mấy hứng thú với đám điên bên bộ phận trang bị, thứ khiến anh kinh ngạc chính là cấp bậc nhiệm vụ.

Nhiệm vụ cấp cao nhất mà anh từng tham gia mới chỉ là ‘A’.

“Em không nghe nhầm đâu.”

“Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay em sẽ trở về trường, đúng chứ?”

“Norma đã đặt cho em và Lộ Minh Phi chuyến bay UA836 thẳng đến Chicago tối nay rồi.”

“Lộ Minh Phi?”

Sở Tử Hàng khẽ sững người.

Schneider lại ngập ngừng, dù cứng rắn và cộc cằn đến mấy, ông cũng cảm thấy thông báo này có chút khó nói, cần phải cân nhắc câu từ:

“Trong hành động lần này—Chuyên viên chỉ huy là cấp 'S'—Lộ Minh Phi. Nhiệm vụ của em là hỗ trợ cậu ta. Em phải nghe theo sự sắp xếp của cậu ta.”

Sở Tử Hàng nhất thời không hiểu nổi.

Có ý gì đây?

Hoàng đế triệu đại tướng quân đến, nói:

“Ta muốn phái ngươi cùng với tổng quản thái giám Lộ công công xuất chinh phương Bắc.”

Đại tướng đương nhiên hiểu rõ—

Lộ công công chính là giám quân giám sát mình.

Đánh trận là việc của mình, nhưng công lao thì thuộc về hắn.

Vậy cũng được, cứ nhận chỉ dụ thôi.

Đó là trạng thái bình thường.

Trạng thái bất thường là—

Hoàng đế lại bảo:

“Ta ban cho Lộ công công giáp trụ, bảo kiếm, chiến mã.”

“Hắn sẽ xông pha tiền tuyến, còn ngươi chỉ theo phía sau lo hậu cần.”

… Đây là muốn diệt trừ Lộ công công à?

“Em hiểu rồi.”

Sở Tử Hàng đáp lời bằng giọng điệu nhạt nhẽo như mọi khi.

Anh không phải kiểu người thích tranh luận.

Gác máy.

Anh xoay người, mở tủ quần áo.

Góc tủ nằm yên một chiếc túi tennis màu đen cỡ lớn.

Kéo khóa.

Chuôi đao bọc da cá mập đen nằm sát bên cán vợt

Cậu nắm chặt chuôi đao.

Lưỡi đao rời vỏ một tấc—

Ánh thép xanh xám bùng lên, hơi lạnh từ chuôi đao men theo cổ tay lan tỏa.

Ngự Thần Đao · Thôn Vũ.

Thanh yêu đao truyền thuyết—

Mỗi khi giết người, cơn mưa xuân sẽ tự động rửa sạch vết máu.

Có kẻ đã rèn nó bằng kim loại tái sinh, cung phụng nó tại thần xã suốt mười năm trời để nuôi dưỡng sát khí.

---

"Cô đã mua được túi Platinum chưa?”

“Tôi chờ danh sách đặt hàng hai năm rồi đây.”

"Cô nghĩ bọn họ chỉ bán cho VIP sao?”

“Mua được rồi đấy!”

“Lần trước đi châu Âu, tôi ghé Hermes mua mấy món linh tinh mấy chục nghìn.”

“Nhân viên lén nhắc tôi rằng còn một chiếc hàng có sẵn.”

“Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức lấy luôn.”

“Nhưng mà…”

“Chỉ là da cá sấu nước nông.”

“Vân không rõ lắm.”

“Chảnh chọe quá nhỉ!”

“Có là tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa?”

“Hôm nào cho tôi mượn đeo thử đi!”

“Tiểu mỹ nhân này~”

“Cho đại gia hôn một cái nào.”

"Biến đi!”

Một người phụ nữ cuộn tròn trên ghế sô pha, giơ chân trần đạp về phía người đối diện.

Nhưng bị tóm gọn.

Bốn người phụ nữ trung niên cười khúc khích.

Tóc họ rối bù, lớp trang điểm bết thành từng mảng trên mặt.

Họ vẫn mặc váy ngủ lụa, lăn lộn trên sô pha, uống trà đỏ giải rượu.

Ba chai Cognac tối qua thật sự quá mạnh, khiến cả bọn quỵ luôn, cứ thế ngủ lăn lóc ở nhà Sở Tử Hàng đến khi mặt trời lên cao.

“Sắp trưa rồi, ăn gì đây?”

Có người đột nhiên thấy đói.

Cửa mở ra trong im lặng.

Một chàng trai cao gầy bước vào, đảo mắt nhìn qua đống lon bia lăn lóc trên sàn nhà, cùng bốn người phụ nữ một thời từng là mỹ nhân nổi danh cả thành phố.

Anh khẽ nhíu mày:

“Đúng là bừa bộn.”

"Mẹ gọi dì Đồng đến dọn dẹp giúp một chút không được sao?”

“Aizz, Tiểu Hàng đẹp trai quá đi~”

“Lại đây, ngồi với các dì một lúc nào.”

Dì San San phấn khởi lên tiếng.

Sở Tử Hàng mặc quần jeans xanh nhạt, một chiếc áo thun trắng đơn giản, đeo chéo một chiếc túi tennis màu đen.

Trên tóc vẫn vương hương đàn hương, mùi của dầu gội mới gội xong.

Anh không còn là trẻ con nữa, giờ đã là một người đàn ông thực thụ.

Nhưng các dì xinh đẹp chẳng hề có khái niệm né tránh.

Chân ngọc vẫn thoải mái vắt ngang.

Những vòng eo thon vẫn lắc lư một cách tùy ý

Bọn họ đều nhìn anh lớn lên.

Giữa đám chị em, mẹ cậu là người sinh con đầu tiên.

Giống như món đồ chơi từ trên trời rơi xuống, mấy người rất thích.

Ký ức thời thơ ấu của Sở Tử Hàng—

Là một cơn ác mộng.

Mơ hồ là khi hai ba tuổi, bị bao trùm trong mùi nước hoa nồng nặc và phấn son, bốn phương tám hướng đều toàn là bờ môi đỏ rực, bị các dì giành nhau bế, những bàn tay thon dài không ngừng cấu véo đôi mông bé xíu của anh…

“Không ngồi đâu.”

"Con đặt đồ ăn cho mọi người rồi.”

“Hai phần cơm lươn, hai phần cơm bò sốt teriyaki.”

“Sẽ giao đến ngay.”

“Tiểu Hàng chu đáo ghê!”

Các dì mắt lấp lánh, Sở Tử Hàng thậm chí còn nhớ rõ ai thích ăn gì.

Liếc nhìn mẹ mình, bà đang cuộn trong chăn mỏng, co người trên sô pha.

Anh lắc đầu.

"Điều hoà mở mạnh quá rồi.”

“Nhiệt độ trong phòng còn tận hai mươi độ.”

Anh nhặt điều khiển từ dưới đất, điều chỉnh lại nhiệt độ.

“Ở phòng điều hòa khô lắm, mọi người uống nhiều nước vào.”

Anh lại bước đến bên cửa sổ, kéo rèm xuống.

“Chỗ này đối diện lối đi chung bên ngoài.”

“Mọi người ăn mặc thế này, bị nhìn thấy hết rồi đấy.”

Đám phụ nữ mặc váy ngủ cảm thấy có chút ngại ngùng, liền gật đầu, kéo váy che đùi lại, coi như biết sai mà sửa

“Con đi đánh tennis à?”

Mẹ hỏi.

"Vâng, có thể con sẽ về muộn.”

“Gặp mặt bạn cấp ba mà.”

“Thuốc bắc của mẹ con sắc xong rồi.”

“Trong tủ lạnh ấy.”

"Mẹ uống đều đặn vào.”

“Không thì mặt lại nổi mụn nhỏ bây giờ.”

“Ừm ừm! Biết rồi biết rồi! Con trai ngoan, mẹ nhớ rồi mà. Con ngày càng lắm lời đấy nhé!"

Người mẹ xinh đẹp 39 tuổi bật dậy, hai tay xoa rối tóc con trai, cúi xuống hôn mạnh lên má anh một cái.

Lắm lời sao?

Có lẽ…

Là di truyền từ người đàn ông đó?

Sở Tử Hàng nghĩ.

"Mẹ nhớ là được.”

Anh quay người ra cửa.

Về sau, anh mới hiểu…

Vì sao người đàn ông ấy luôn canh cánh chuyện “uống sữa” nhỏ nhặt đến thế.

Có lẽ là vì…

Biết rõ thứ đã mất không thể lấy lại, cũng không dám đòi hỏi.

Chỉ có thể làm một vài điều gì đó, để chứng minh những điều trong quá khứ không phải hư ảo.

Rằng mình vẫn còn kết nối với quá khứ.

Đó là sợi tơ dài nối về dĩ vãng.

Chỉ cần không đứt, thì vẫn chưa tuyệt vọng, vẫn chưa thể chết tâm

“Tôi hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu con trai nhà cô—”

“Lạnh lùng, phong thái ngút trời!”

“Đôi mắt chó nạm vàng của tôi mù luôn rồi, mù thật rồi!”

Dì San San lớn tiếng tuyên bố.

“Không kiềm chế nổi nữa… Đứa nhỏ này dễ thương đến chết mất thôi!”

“Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, tôi nhất định sẽ bắt cóc nó khỏi nhà cô!”

Dì Annie ôm lấy ngực.

“Đến lượt cô chắc?”

“Tôi còn chưa ra tay đây này!”

"Oánh Oánh, cho tôi nhận Tiểu Hàng làm con nuôi đi!”

Dì EB reo lên.

“Các cô cứ nằm mơ đi!”

“Con trai tôi sao có thể bị đám bà già các cô dụ đi được?”

Bà mẹ đắc ý, rồi bỗng bật cười khúc khích:

“Ây da, đừng có cù tôi, đừng cù nữa!”

“Nói đùa thôi mà, nói đùa thôi mà!”

“San San, từ hôm nay cô chính là mẹ hai của con trai tôi rồi, được chưa?”

“Aaa đừng cù nữa, không nên nói cho cô biết chỗ buồn của tôi mà~”

Sở Tử Hàng khép cửa sau lưng, cách ly bản thân khỏi đám phụ nữ ồn ào bên trong.

Trong gara.

Bên cạnh chiếc Mercedes S500, đậu một chiếc xe mới—

Xanh đậm, thân dài, dáng thấp.

Giống như một con báo đang ngủ say.

Porsche Panamera.

Chiếc xe mà “cha” mới mua.

Một món đồ chơi lớn.

Cha rộng rãi tuyên bố:

“Con cần dùng thì cứ dùng đi.”

Thứ nhất, Sở Tử Hàng là một tay lái giỏi, gần như không thể làm hỏng xe.

Thứ hai, ông rất vui khi con trai kế thay ông thể hiện đẳng cấp và tài lực gia đình trước bạn bè.

Sở Tử Hàng ngồi vào ghế lái.

Hạ tấm chắn nắng xuống, nhìn chằm chằm vào gương soi.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Vầng trán rộng.

Sống mũi thẳng.

Đôi mày sắc nét đầy khí lực.

Và đôi mắt đen láy, ấm áp.

Trông anh giống một học sinh gương mẫu.

Dù có dán ảnh trên lệnh truy nã, cũng sẽ bị hiểu lầm là giấy chứng nhận học sinh xuất sắc.

Anh cúi đầu, gỡ khỏi hốc mắt hai mảnh màng mỏng màu đen.

Kính áp tròng cường thị dùng một lần.

Màu "Bướm Đen” đang bán chạy.

Hãng mà mọi cô nàng sành điệu đều mê mẩn.

Sở Tử Hàng nhắm mắt.

Hít sâu.

Rồi mở mắt.

Ánh sáng trong đôi mắt ấy—

Như có một bó đuốc rơi xuống giếng sâu.

Anh vén lại tóc, chậm rãi vận động các cơ trên mặt.

Trong gương đã là một người khác.

Khuôn mặt như băng sơn.

Ánh vàng chập chờn sâu trong con ngươi, tựa quỷ hỏa.

Không ai dám nhìn thẳng vào anh lúc này.

Luồng sát khí sắc bén như giáo mác, tỏa ra vô thanh vô tức.

Nhìn vào mắt anh, giống như có một khẩu súng chưa mở chốt an toàn đang kề giữa hai hàng lông mày.

Đôi khi, Sở Tử Hàng cũng không rõ—

Con người nào mới là bản thân thật sự.

Anh đeo kính râm.

“Khởi động.”

Động cơ V8 4.8 lít gầm lên đinh tai nhức óc.

Hộp số PDK 7 cấp ăn khớp trơn tru.

Lực truyền động dàn đều lên bốn bánh xe.

Lốp rộng bấu chặt mặt đường, giống như móng vuốt dã thú vươn ra trước khi vồ mồi.

Cửa cuốn dần dần mở lên.

Ánh mặt trời tuôn như thác lên kính chắn gió.

Sở Tử Hàng thả phanh.

Đạp lút ga.

Động cơ gầm rít lên hoan hỉ đầy phấn khích.

Panamera lao xuyên thủng qua tấm màn sáng rực như một lưỡi kiếm vừa mới mài sắc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận