Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn Hai: Những bạn học, những thiếu niên đều không hèn mọn - Phần 4-5-6
0 Bình luận - Độ dài: 8,227 từ - Cập nhật:
Cả bàn người đều im lặng.
Mặc dù ai cũng biết chuyện của Triệu Mạnh Hoa và Liễu Miểu Miểu, nhưng đính hôn á...?
Mới năm nhất mà đã đính hôn sao?!
Nhà giàu chơi trò đính hôn sớm thế này à?
"Lão đại, nhà anh cho phép anh đính hôn thật hả?"
Một đàn em hỏi.
"Đệt, mẹ tao bảo đã thấy ưng rồi thì chốt luôn cho chắc, nhẫn cũng là mẹ tao đi mua luôn."
"Sao? Không được à?"
"Báo trước cho tụi bây, để tránh khỏi có đứa nào không biết mà đâm đầu vào tường."
Triệu Mạnh Hoa nhếch mép cười, quét mắt một vòng,
Nhưng ánh nhìn không dừng lại ở Trần Văn Văn.
"Đâu có, tất nhiên là được rồi! Được quá đi chứ! sao không nói sớm, biết vậy em đã mua quà rồi!"
Một đàn em vội vàng nói.
"Triệu Mạnh Hoa, cậu chơi ác quá đấy!"
"Mới cưa đổ đã đính hôn, không chừa chút hy vọng nào cho anh em hả?"
Một người kêu than, nhưng giọng lại đầy chúc mừng.
"Vậy thì phải gọi vài chai bia rồi!"
"Đồ nhà quê, chuyện lớn thế này phải là champagne chứ? Cậu tưởng Triệu Mạnh Hoa không có tiền chắc? Còn không tranh thủ chặt chém lúc này đi?"
"Nào nào, đeo nhẫn đi, chụp ảnh chụp ảnh! đăng lên kỷ yếu trường được không?"
"Được rồi chứ?"
"Bây giờ nói rõ với mọi người rồi đấy."
Triệu Mạnh Hoa cười cợt, nhìn Liễu Miểu Miểu:
"Giờ em coi như bị trói chặt với anh rồi… lấy cái đòn gánh mà vác đi nhé…"
"Đồ đáng ghét…"
Liễu Miểu Miểu cúi đầu, bấm mạnh vào hông hắn một cái.
"Ui da, mọi người nhìn này, em ấy còn đánh người nữa chứ~"
Triệu Mạnh Hoa cười lớn, trêu đùa với bạn gái…
Không, bây giờ phải gọi là vị hôn thê.
Bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, nhưng ngoài những ánh mắt hướng về đôi tình nhân, có một người đang âm thầm sụp đổ.
Như thể bị một ngọn lửa thiêu rụi,
Chỉ còn lại tro tàn.
"Này, cậu…"
Một người đứng dậy, khoé mắt giật giật, nhìn chằm chằm Triệu Mạnh Hoa.
"Cậu có còn nhân tính không?"
Phòng tiệc bỗng chốc lặng như tờ, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lộ Minh Phi, như thể vừa thấy một con Godzilla.
Lộ Minh Phi hiểu ý đồ của Triệu Mạnh Hoa.
Hắn phải cho bạn gái hiện tại một lời khẳng định, đúng chứ?
Dù ai cưa đổ được Liễu Miểu Miểu, chẳng lẽ không phấn khích đến mức muốn khoe khắp nơi sao?
Nhưng hôm nay Triệu Mạnh Hoa vẫn còn chút giữ kẽ, chỉ là… đang nể mặt Trần Văn Văn chưa biết mà thôi.
Nhưng trong lòng Liễu Miểu Miểu vẫn có một nút thắt,
Nên Triệu Mạnh Hoa phải có động thái gì đó.
Tin tức đính hôn này, đến tối là lan ra khắp trường.
Ai cũng sẽ biết Triệu Mạnh Hoa đối xử với bạn gái rất tốt, từ đây, hắn và Liễu Miểu Miểu chính thức trở thành một cặp danh chính ngôn thuận.
Nhưng…
Lộ Minh Phi cảm thấy mình có điều muốn nói.
Cậu muốn nói…
Cô ấy đã biết rồi.
Cô ấy chỉ đang cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ thôi.
Cô ấy sắp không gắng gượng nổi nữa rồi.
Cô ấy sẽ không nhắn tin cho cậu nữa, sẽ không lải nhải nữa…
Vậy mà cậu vẫn còn khoác vai bạn gái mới mà khoe khoang cái gì chứ?!
Bọn tôi đều hiểu mà, đại ca, cậu ngầu hết nước chấm luôn rồi!
Cậu đương nhiên là chẳng thiếu bạn gái đâu!
Chắc chắn cậu sống siêu hạnh phúc đấy!
Cậu có bạn gái đi ăn đêm cùng,
Không như một kẻ xui xẻo như tôi…
À không…
Không liên quan gì đến tôi…
Tóm lại, nói tóm lại, vạn câu nói gộp thành một câu duy nhất:
"Mày đã hạnh phúc rồi… thì chừa cho người ta một con đường sống đi!"
Lộ Minh Phi hùng hồn gào thét trong lòng,
Nhưng ngoài miệng lại không thốt ra được một chữ nào.
Cậu quay đầu nhìn Trần Văn Văn, cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cậu thở dài, cậu hiểu tính cô ấy, nếu nói ra những lời này, người đau lòng nhất sẽ là cô ấy.
Vậy nên cậu chỉ có thể phồng má lên, trợn đôi mắt ba tròng vừa không hèn nhưng cũng chẳng ngầu, lườm chằm chằm Triệu Mạnh Hoa.
Ngày trước, thầy chủ nhiệm hồi cấp ba từng mắng trước lớp:
"Lộ Minh Phi, em vô dụng đến vậy sao? em là cục tạ hả? Chỉ riêng em đã kéo điểm trung bình của cả lớp xuống nửa điểm, đúng là kỳ tích mà!"
Lộ Minh Phi cũng trợn đúng đôi mắt này đáp lại, không rõ là đờ đẫn hay phản kháng, khiến thầy lo ngay ngáy.
Lộ Minh Phi tự tin rằng đôi mắt này vẫn có sát thương nhất định…
Dù ngoài nó ra, cậu chẳng có thứ gì khác có thể gây sát thương nữa.
Thực ra, chuyện đứng ra bảo vệ kẻ yếu này không hợp với cậu.
Đây là tình huống mà cậu sợ nhất.
Cậu sinh ra đã sợ hãi những tình huống xấu hổ, ví dụ như khi xem "Cast Away" của Tom Hanks, nam chính bị mắc kẹt trên hoang đảo suốt nhiều năm, trải qua muôn vàn gian khổ mới trở về nhà…
Tom Hanks vẫn chưa biết vợ mình đã đi lấy người khác.
Nhưng Lộ Minh Phi thì biết.
Cậu sẽ lập tức đổi kênh, chỉ để tránh khoảnh khắc ngượng ngùng đó.
Cậu không chịu nổi cảnh khi cánh cửa mở ra, Tom Hanks nhìn thấy vợ mình khoác tay một người đàn ông khác, nước mắt lưng tròng đi đến.
Thậm chí ngay cả cảnh phim ấy cũng không chịu nổi, vậy mà hôm nay, cậu lại tự mình lao vào một cảnh tượng như vậy, đóng vai một người qua đường chính trực.
Nhưng thực ra, tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Mặt Triệu Mạnh Hoa méo xệch, hàng lông mày nhíu chặt, như thể bên trong ẩn giấu con mắt thần của Nhị Lang Thần, mà nếu mở ra là có thể trừng chết con khỉ chết tiệt trước mặt.
"Liên quan cái đéo gì đến mày?!"
Hắn nghiến răng thốt lên, như một tên cướp giang hồ bắn ra một mũi tên tẩm độc trí mạng.
"Cậu nói đúng."
Lộ Minh Phi đáp.
Triệu Mạnh Hoa sững người.
Hắn đã chuẩn bị cả một chuỗi lời lẽ sắc bén, chỉ chờ Lộ Minh Phi cứng miệng phản bác là sẽ phang ngay.
Nhưng thằng này lại dễ dàng thừa nhận sao?
Nhưng…
Lộ Minh Phi không nhường đường, vẫn trợn đôi mắt ba tròng lên.
"Mày muốn làm gì?"
Triệu Mạnh Hoa tiến lên một bước.
"Không có gì."
Lộ Minh Phi nói.
Đó là sự thật, cậu thực sự chưa kịp nghĩ gì cả.
Nếu cậu có một phút để suy tính, có khi cậu đã cuốn gói từ lâu rồi
Triệu Mạnh Hoa suýt phát điên, gân xanh giật giật trên cổ, nhưng bị mấy thằng bạn giữ lại.
"Đều là bạn học cả mà… thôi bỏ đi, bỏ đi."
Triệu Mạnh Hoa hít sâu một hơi, trừng Lộ Minh Phi, từ kẽ răng bóp ra vài chữ:
"Thanh toán! Giải tán! Ăn uống cái gì nữa? Tao ăn nuốt không vô nổi! Tối nay tao đổi chỗ khác mời tụi bây ăn đồ Ý!"
Lộ Minh Phi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy cũng tốt, cứ thế đi.
Theo lý mà nói, hỗn huyết chủng có thể chất hơn người, đội mỹ nữ chiến đấu của hội học sinh còn có thể mặc váy dạ hội và giày cao gót đánh nhau với đô vật nặng 200 cân.
Nhưng ưu thế đó hoàn toàn không thể hiện trên người cậu, hơn nữa, cậu đến giờ vẫn chưa đăng ký môn võ thuật nào.
Nếu thật sự đánh nhau, hai Lộ Minh Phi cũng không phải đối thủ của Triệu Mạnh Hoa.
Cậu liếc nhìn Trần Văn Văn một cái.
Cô ấy nhìn vào góc tường, ánh mắt trống rỗng, như thể tất cả những gì xảy ra đều không liên quan đến mình.
"Đúng là thái giám gấp còn hơn hoàng đế…"
Lộ Minh Phi lẩm bẩm trong lòng.
Hóa đơn đưa tới, Triệu Mạnh Hoa rút vài tờ tiền mặt từ ví, ném lên khay thanh toán, nghĩ ngợi rồi lại rút bớt một tờ, chỉ tay vào Lộ Minh Phi:
"Thằng này tự trả! Không dính dáng gì đến tôi!"
"Tự trả thì tự trả."
Lộ Minh Phi không hề ngán, ngược lại còn thấy phấn khích hơn.
Thẻ sinh viên của Học viện Cassell
Cũng là một chiếc American Express, hạn mức tín dụng lên đến 100.000 đô!
Dù cậu nghèo rớt mùng tơi, nhưng có thể quẹt thẻ mượn ngân hàng Mỹ mà!
Không do dự, Lộ Minh Phi móc thẻ sinh viên ra, tấm thẻ đen này có bề mặt nhám, ép bạc huy hiệu "Cây thế giới mục nát" của học viện.
Lộ Minh Phi nhón hai ngón tay,
Đưa thẻ cho phục vụ với dáng vẻ hoàng đế ban thưởng.
"Bên em không nhận thẻ thư viện đâu ạ…"
Cô phục vụ nhỏ nhẹ nói, giọng có chút run rẩy.
Lộ Minh Phi mặt đầy vạch đen:
"Lấy máy POS lại đây… để tôi chỉ cho mà xem…"
Một số người hít vào một hơi lạnh.
Mặt sau của thẻ có logo kép của Citi Bank và American Express.
Người ở trung học Sĩ Lan tự nhận là từng thấy qua đủ thứ, họ biết Black Card của American Express nghĩa là gì.
Hạng thẻ cao nhất không có giới hạn tín dụng,
Gọi là Centurion – Bách Phu Trưởng,
Chỉ một số rất ít thẻ tín dụng được phép in đen toàn bộ.
Chẳng mấy chốc, phục vụ đưa máy POS tới.
Lộ Minh Phi điềm tĩnh nhập mật khẩu, vừa xoay bút trong lòng bàn tay, chờ biên lai in ra ký tên.
"Ơ… giao dịch bị từ chối rồi ạ."
Cô phục vụ nói bằng giọng địa phương, nghe na ná như "Bi kịch rồi."
Đúng là bi kịch thật!
Trên màn hình POS hiện rõ:
"Thanh toán bị từ chối."
Mồ hôi đổ ròng ròng trên trán Lộ Minh Phi.
Cậu quẹt tấm thẻ tượng trưng cho địa vị S cấp của mình trên máy, một lần lại một lần nữa…
Nhưng chỉ nhận lại thông báo từ chối, như thể tổ chức hùng mạnh bên kia Bắc Mỹ đã vứt bỏ cậu rồi.
Không biết ai cười khẽ một tiếng, rồi cả phòng rộ lên những tiếng cười lạnh lùng.
"Trả bằng tiền mặt đi."
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Cửa bật mở, không khí lưu thông, như thể lớp niêm phong bùn đất của một bình gốm bị gỡ ra, để làn gió mát tràn vào.
Một nam sinh bước vào, nhét mấy tờ tiền lớn vào ví da kẹp hóa đơn, đưa lại cho phục vụ:
"Không cần thối."
Câu "Không cần thối" này, chỉ kẻ thù giai cấp mới nói ra được,
Nghe vô cùng chướng tai, nhưng anh ấy lại nói một cách tự nhiên, không chút phô trương hay khoe mẽ.
Không ai nhận ra anh ấy vào lúc nào, không một chút tiếng động.
Áo thun trắng, quần jeans bạc màu, mắt kính râm to bản, nửa khuôn mặt lộ ra không chút biểu cảm.
Kiểu người này đầy ngoài đường,
Bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng Liễu Miểu Miểu bỗng đứng bật dậy, mắt trừng trừng nhìn anh ấy, thần sắc căng thẳng.
Lộ Minh Phi cũng giật mình bật dậy, sắc mặt căng thẳng.
Nhưng lý do căng thẳng của hai người họ lại không giống nhau.
Linh cảm mách bảo cậu:
Có chuyện rồi.
Bằng không, những kẻ lai rồng này
Sao lại đột nhiên tìm đến cậu giữa kỳ nghỉ hè?
Và cậu quá hiểu, vì sao anh chàng này lại đeo túi tennis kia.
Bất cứ khi nào anh ấy mang theo vật gì dài dài, thì phải cực kỳ cẩn thận!
Bởi vì sự thật đã chứng minh quá nhiều lần rằng, anh chàng này thế nào cũng rút đao ra từ trong đó!
"Bữa tiệc này còn kéo dài bao lâu nữa thì kết thúc?"
Nam sinh ấy hỏi Lộ Minh Phi, "Học viện có việc, cần chúng ta chạy gấp một chuyến. Tôi tới để hỗ trợ cậu. Đợi cậu bắt đầu làm việc đấy, lão đại."
Lão đại?
Anh chàng này vừa gọi mình là lão đại á?
Lộ Minh Phi cảm giác như mình bị ảo thính.
Đừng có mà đùa!
Khi nào thì tới lượt mình làm lão đại của anh ấy vậy?
Lão đại Caesar nhắm đến vị trí lãnh đạo Sư Tâm Hội bao năm nay, cũng còn bị anh chàng này đánh bại ngay từ vòng gửi xe.
Nhưng anh ấy trông không có vẻ đang đùa, anh chàng này xưa nay vốn chẳng có tí khiếu hài hước nào mới đúng.
"Sở Tử Hàng, mọi người đều là đồng môn cả."
Nam sinh tháo kính râm xuống,
Lắc nhẹ một cái rồi đeo lại.
Lần này, tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ.
---
Đối với học sinh trên ba khóa dưới ba khóa của Trung Học Sĩ Lan, "Sở Tử Hàng" là một biểu tượng, vĩnh viễn xa vời như ánh sao trên trời.
Bạn đã nghe danh anh ta, từng nhìn thấy anh ta, nhưng không thể nhớ rõ khuôn mặt ấy.
Vì bạn hiếm khi có cơ hội đến gần anh ta.
Tại lễ tốt nghiệp, anh ta đại diện toàn thể học sinh lên phát biểu, mặc đồng phục xanh biển, cúi đầu nhìn bài phát biểu, mái tóc xõa xuống che mất nửa khuôn mặt.
Trên sân bóng rổ, anh ta là trung phong, hành hạ đối thủ đến chết đi sống lại, nhảy lên úp rổ, bóng vừa chạm đất, Sở Tử Hàng đã quay người rút về giữa sân, thậm chí còn không thèm đập tay ăn mừng với đồng đội.
Tại dạ tiệc mùa xuân, anh ta biểu diễn độc tấu cello, ngồi giữa sân khấu kéo trọn một bản "Schindler’s List", người nghe còn chìm đắm trong dư âm, thầm khen ngợi "trình này có thể lên sân khấu Gala Xuân Vãn rồi", nhưng Sở Tử Hàng đã thu dọn hộp đàn, cúi chào rồi xuống sân khấu, chỉ để lại một bóng lưng thon dài lạnh nhạt.
Trong ký ức của Liễu Miểu Miểu, mỗi lần cô gặp Sở Tử Hàng, đều là vào một ngày mưa.
Ngoài hiên mưa như trút, từng sợi mưa vây kín lấy không gian, tựa như làn sương khói bồng bềnh.
Sở Tử Hàng đứng dưới mái hiên, khoác áo bò màu nâu, cổ quấn khăn, hai tay đút túi quần, trên vai đeo chiếc túi phồng lên, rõ ràng là bên trong có một quả bóng rổ.
Anh ấy hơi cúi người, như một thân trúc trong gió, thân cốt rắn rỏi nhưng lại có phần cong vút.
Ánh sáng nhạt nhòa viền một tầng mông lung lên bóng lưng đen thẫm của anh ấy.
Liễu Miểu Miểu đi giữa đám bạn cùng lớp, lòng ngực như nhồi nhét hàng trăm con ếch xanh, nhảy loạn đến mức không tài nào yên được.
Cô vừa cười vừa nói chuyện với bạn, mỗi bước đến gần bóng lưng ấy, đều dài đến mức thời gian dường như ngưng đọng.
Cuối cùng, cô đứng ngay phía sau Sở Tử Hàng, anh ấy lịch sự nhường đường, khẽ gật đầu chào.
Liễu Miểu Miểu nhìn thấy tóc mái anh ấy ướt sũng, từng sợi dính bết vào trán, che khuất đôi mắt anh ấy.
Thời gian trở lại bình thường, Sở Tử Hàng và Liễu Miểu Miểu, chỉ là lướt qua nhau.
Đi rất xa rồi, Liễu Miểu Miểu bỗng nghiêng đầu quay lại hỏi, "Mọi người xem thử mặt tớ có nổi mụn không?"
Bạn cùng lớp tiến tới xem xét, rồi bảo:
"Không có đâu".
"Vậy thì tốt rồi."
Cô nói, cảm thấy hơi ngứa, lặng lẽ thu ánh mắt đang hướng về phía sau lại.
Qua màn mưa dày đặc, Sở Tử Hàng vẫn đứng yên tại chỗ.
Liễu Miểu Miểu luôn cảm thấy anh ấy rất thích trời mưa, bởi vì cứ mỗi khi trời mưa, anh ấy đều thẫn thờ như vậy, khiến người ta muốn vén tóc ướt trên trán anh ấy lên, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Sở Tử Hàng dùng chính cuộc đời mình để giải nghĩa hai chữ "bá đạo".
Bá đạo đến mức, một thiên tài ngút trời như Lộ Minh Phi, cũng chỉ có thể quỳ rạp dưới ống quần jeans ôm sát của Sở đại huynh.
Trên bảng "Tên này phải giết", người đứng ẩn danh ở vị trí số một, vĩnh viễn chính là Sở Tử Hàng.
Với Liễu Miểu Miểu và rất nhiều nữ sinh trường Sĩ Lan, Sở Tử Hàng dạy cho họ một khái niệm - "thầm mến".
Nhưng bản thân anh ta lại không nhận ra mình lợi hại đến mức nào trong phương diện này.
Sở Tử Hàng bị hiểu lầm rất nhiều.
Ví dụ như, anh ta chỉ là mặt liệt, nhưng nhiều người lại cho rằng anh ta cố ý tỏ ra lạnh lùng.
Hoặc anh ta thực ra chẳng hề thích trời mưa, chỉ là mỗi khi mưa xuống, anh ta lại thất thần, bởi vì có lẽ, anh ta đang chờ chiếc Maybach kia đến đón anh ta lần nữa...
Sở Tử Hàng số đào hoa vô hạn, nhưng anh ta chậm chạp đến mức độ không ai tin nổi.
Anh ta chính là tượng đá trên đảo Phục Sinh, lặng lẽ hướng mắt nhìn ra biển khơi.
Những đóa đào hoa bay lượn quanh anh ta, chỉ là... phí hoài một cách vô ích mà thôi.
Tại sao anh ta lại đáng chết?
Bởi vì một nửa số nam sinh trong trường Sĩ Lan, đều đã phát hiện rằng trong tâm hồn người yêu mình, từ lâu đã có một bóng hình lặng lẽ xâm nhập...
Không muốn tiêu diệt anh ta, mới là điều bất thường!
---
"Cảm ơn, cảm ơn anh, sư huynh nghĩa khí quá."
Bất kể thế nào, Lộ Minh Phi vẫn rất cảm kích vì Sở Tử Hàng đột nhiên xuất hiện giúp đỡ.
"Tiền em sẽ trả lại cho anh ngay khi về."
"Chuyện nhỏ thôi. Hôm nay cậu là lão đại, cậu có quyền quyết định."
Sở Tử Hàng thản nhiên nói.
Lộ Minh Phi sững người.
Cảnh này càng diễn càng chân thực quá rồi.
Mình có tài đức gì chứ?
Ngay cả lau giày cho hội trưởng đại nhân cũng là vinh hạnh,
Vậy mà anh ấy lại gọi mình là lão đại trước mặt bao người sao?
Nhưng Sở Tử Hàng lại mang vẻ mặt "đây là sự thật, không cần bàn luận".
Lộ Minh Phi chỉ có thể ngậm miệng.
Trong đám đông, tiếng kinh ngạc nổi lên từng đợt.
Ban đầu ai cũng chỉ biết "Lộ lão bản" bá đạo ngút trời, nhưng không ngờ còn vô cùng khiêm tốn, rõ ràng có mười hai phần trâu bò, nhưng chỉ chịu bộc lộ hai phần.
Sở Tử Hàng cũng phải gọi cậu là lão đại, vậy chỉ e một năm qua ở Mỹ, Lộ Minh Phi đã dựng nên cả một giang sơn hùng mạnh.
Hôm nay chịu hạ mình cùng bạn học cũ đi ăn pizza, đúng là không dễ gì.
Không mang tiền sao?
Chuyện đó dễ hiểu thôi.
Bình thường đã có đàn em thanh toán, đại ca nào lại đích thân rút ví chứ?
"Xe đợi bên ngoài rồi."
Sở Tử Hàng mở cửa, làm một động tác "mời".
Khuôn mặt anh ấy lạnh băng, khiến Lộ Minh Phi hoàn toàn không đoán được tình hình.
Sự tiếp đón này giống như một vệ sĩ bảo vệ lão đại, hoặc cũng có thể là CIA áp giải một phần tử khủng bố không còn đường trốn.
Lộ Minh Phi hiểu rằng mình không có lựa chọn từ chối, cậu cúi đầu, bước ra ngoài.
Sở Tử Hàng bước sát theo sau, tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang.
Lộ Minh Phi nghĩ đến đám người phía sau đang dõi theo mình, mắt đầy ghen tị, thèm khát, nhưng cậu chẳng cảm thấy chút gì gọi là vinh quang.
Thật là xui xẻo!
Chuyện này vốn không liên quan đến mình, tại sao lại dính vào chứ?
Đã vậy, còn không có lấy một tấm thẻ tín dụng để chống lưng.
Tuy rằng nhờ hội trưởng đại nhân cứu nguy, nhưng chuyện này rốt cuộc tính là gì?
Cả đời này, tất cả mặt mũi của Lộ Minh Phi đều do sư huynh sư tỷ gánh giúp, chưa từng có một khoảnh khắc nào cậu tự đứng thẳng, tự mình tỏa sáng.
Cậu chẳng khác nào đứa nhóc bị đánh đến chảy máu mũi, sau đó chạy về nhà khóc lóc gọi anh trai ra trả đòn.
Người ta có thể hơi e sợ cậu, nhưng chưa từng coi trọng cậu.
Dù có một sư huynh mặt lạnh đánh nhau như quỷ, một sư tỷ eo thon chân dài đầy khí chất, cậu vẫn là một thằng nhóc nước mũi tèm lem mà thôi.
Vô dụng.
Chẳng có chút giá trị nào.
Sở Tử Hàng mở cửa chiếc Porsche Panamera,
Bên trong là ghế da cao cấp trắng tinh, tựa như đang chào đón vị khách quý.
Nhưng ngay lúc đó, Lộ Minh Phi đột nhiên dừng bước, quay đầu chạy ngược trở lại!
Những người đang tụ tập bàn tán trước cửa phòng riêng giật mình lùi lại, nhường đường cho cậu.
Lộ Minh Phi quay lại, tốc độ nhanh như đang chạy nước rút, mang theo sát khí ngút trời.
Cậu lao đến trước mặt Trần Văn Văn, đưa tay ra…
Cầm lấy cái bệ ngồi bồn cầu đặt cạnh ghế, rồi tức tốc phóng ra khỏi cửa!
Trần Văn Văn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, những sợi tóc dài lướt qua ngón tay.
"Bộ phận trung ương giao cho chúng ta một nhiệm vụ."
"Cậu là chuyên viên, tôi chỉ là người hỗ trợ, hôm nay cậu là lão đại, không phải đang đùa đâu."
Sở Tử Hàng đưa cho Lộ Minh Phi một chiếc iPad, một tay lái xe cực kỳ thuần thục, chiếc Panamera hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Lộ Minh Phi không thể tin nổi tai mình.
Một nhiệm vụ do cậu làm lãnh đạo?
Chuyện quái gì mà cậu lại có khả năng vượt trội để Sở Tử Hàng hỗ trợ chứ?
Trừ khi...
Đó là một nhiệm vụ đi Đức Vân Xã quậy phá, cậu chuyên vai chọc cười, Sở Tử Hàng làm người đỡ lời…
Nhưng trên iPad, là giao diện chuyên dụng do học viện Cassell phát triển, kết nối trực tiếp với Norma, tên cậu rõ ràng nằm ở mục "Chuyên viên".
Và khi đọc xong chi tiết nhiệm vụ, Lộ Minh Phi cảm giác như rơi vào tầng mây thứ năm, dường như đây là một nhiệm vụ điều tra phá án?
Nhưng "Thực chiến trinh sát" là môn học tự chọn năm ba, cậu căn bản chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Ngoài việc…
Coi hết tất cả các movie Conan.
Điều hòa thổi khí lạnh khiến da Lộ Minh Phi nổi đầy gai ốc.
Cậu len lén liếc nhìn Sở Tử Hàng, nhưng gương mặt góc cạnh lạnh lùng ấy vẫn không có chút biểu cảm nào, dường như cũng không có ý định giải thích cho cậu - vị "phụ trách viên" này - nên làm gì tiếp theo.
Lộ Minh Phi co rúm lại trong ghế, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng cậu không tốt lắm.
Khi Trần Văn Văn vuốt lại mái tóc dài, cậu nhìn rõ gương mặt thảm hại đó.
Xấu quá.
Trần Văn Văn chưa bao giờ trông xấu đến vậy, nước mắt dính trên khuôn mặt tái nhợt, hai mắt sưng húp như con cá vàng...
Đây đâu phải dáng vẻ của nữ thần trong mộng?
Năm đó, cô ấy mặc chiếc váy trắng bằng vải bông, ngồi ở một góc ghế dài, đọc "Người Tình" của Duras.
Khí chất tinh khôi không chút tì vết, tựa như có thể xua tan cả ánh nắng và bụi trần.
Nhưng rồi cuối cùng, nữ thần nào cũng sẽ có ngày yêu phải một thằng ngu, thậm chí còn đan áo len cho thằng ngu đó, rồi cứ thế yêu đương đau khổ dằn vặt, từ đó, cuộc đời nữ thần chỉ còn là con đường trượt dốc không phanh.
Lẽ ra, một con cóc ghẻ chưa được ăn thịt thiên nga như Lộ Minh Phi, nên vỗ tay hoan hô, nhưng không hiểu sao, tim cậu bỗng thắt lại, rồi đột nhiên... bực bội hẳn lên.
"Tôi đã đứng ngoài phòng riêng nghe hai phút rồi."
Lộ Minh Phi suýt thì ngã lăn khỏi ghế.
Sở Tử Hàng mở miệng không hề báo trước, câu nói bằng phẳng không chút cảm xúc, lại khiến người ta có cảm giác như bị đe dọa, kiểu như "Tôi biết cậu đã làm gì vào mùa hè năm ngoái."
Chẳng lẽ hội trưởng đại nhân lại có hứng thú với mấy chuyện nhỏ nhặt của thằng sư đệ phế vật này, mà nán lại tận hai phút để nghe lén sao?
Với Sở Tử Hàng - người có lịch trình nghiêm ngặt như quân đội, việc chịu dừng lại hẳn hai phút, thì chuyện này chắc hẳn phải rất lớn lao!
"Cậu nên báo trước với ngân hàng về lịch trình của mình."
"Nếu không, một khi họ phát hiện thẻ tín dụng của cậu được quẹt ở nơi khác, họ sẽ nghi ngờ là nó bị đánh cắp và tạm thời đóng băng tài khoản."
"Tôi biết cậu từng thích Trần Văn Văn hồi đi học rồi."
Tim Lộ Minh Phi loạn nhịp. mặt cậu đỏ bừng như gan lợn, ngay cả lúc Finger công khai vạch trần chuyện cậu thích NoNo, cậu cũng chưa từng có phản ứng mạnh đến vậy.
NoNo thì khác.
Cô ấy đẹp sắc sảo đến mức đâm người ta đau nhói, tựa như một thiên thần cầm kiếm, có lúc còn điên điên đầy nghĩa khí.
Là đàn ông, đương nhiên phải thích NoNo.
Thậm chí, Lộ Minh Phi còn nghi ngờ Finger cũng thích NoNo.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện NoNo sẽ bỏ Caesar, rồi nhào vào vòng tay cậu…
À không, dựa trên tương quan sức mạnh của hai bên, thì chắc là NoNo sẽ kéo cậu vào lòng mới đúng...
Nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần.
Mỹ nhân dịu dàng, quân tử theo đuổi, phế nhân cũng có thể theo đuổi, chẳng có gì phải ngại cả.
Chỉ cần lão đại Caesar không biết là được.
Nhưng Trần Văn Văn thì khác.
Trần Văn Văn là một bí mật.
Khi cậu còn ngây thơ và biết xấu hổ, cậu đã từng nghĩ rằng cưới Trần Văn Văn sẽ là hạnh phúc cả đời của mình.
Cậu không ngại ngồi cả buổi chiều trên ghế dài đọc sách cùng cô, không ngại chạy đôn chạy đáo lo liệu việc của CLB văn học cho cô, giống như một con cún con trung thành.
Khi ấy, cậu chưa từng thích ai khác, chưa từng có mặt dày, chưa từng trải qua bất kỳ biến cố nào, chỉ là một thằng con trai quê mùa, trong lòng dệt nên tương lai cùng cô gái này.
Chỉ cần cô ấy gật đầu, cậu sẽ lập tức trao cả đời mình cho cô ấy, để cô ấy tùy ý sai khiến.
Nhưng cô ấy không để mắt đến cậu.
---
Lộ Minh Phi luôn muốn chôn giấu đoạn chuyện này vào một cái hốc cây, vì cảm thấy rất xấu hổ, hoặc... cảm giác yêu một người quá mềm yếu, sợ bị người khác biết thì sẽ bị phá vỡ mất.
"Anh... Anh..."
"Có thể cả trường đều biết."
Sở Tử Hàng lại nói.
"Anh đừng nói kinh dị vậy, cả trường đều biết sao? Chúng ta hồi trung học có quy định cấm yêu sớm mà!"
Lộ Minh Phi như bị sét đánh, "Nếu thật sự cả trường đều biết, thì em còn không bị chủ nhiệm giáo vụ gọi đi làm kiểm điểm à?"
"Chủ nhiệm giáo vụ không gọi cậu, vì ông ấy biết cậu không thể nào. Ông ấy không cần quan tâm đến những suy nghĩ viển vông của cậu."
"Vậy cũng không đến mức cả trường đều biết chứ?"
"Vì còn có người khác thích Trần Văn Văn, họ sẽ đem việc cậu thích cô ấy làm trò cười, nên cả trường đều biết."
Lộ Minh Phi ngẩn người, "Triệu Mạnh Hoa sao?"
Sở Tử Hàng không trả lời.
Lộ Minh Phi ngồi ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
NoNo từng nói, buổi chia tay của CLB văn học là mọi người cùng nhau trêu chọc cậu.
Nhưng cậu không muốn tin, cậu nghĩ mình đã giấu rất kỹ, nếu chỉ có vài người trêu chọc cũng không sao, miễn là Trần Văn Văn không phải một trong số đó.
So với việc đó, cậu thà rằng Trần Văn Văn mãi mãi không biết cậu thích cô ấy, nên mới chọn Triệu Mạnh Hoa.
Nhưng giờ ngay cả Sở Tử Hàng cũng có thể kể rõ chuyện tình cảm của cậu...
Cậu là "i", một chữ "i" nhỏ xíu, rất nhỏ, mà không có "love", cũng không có "you".
"Tôi không ngại cậu dẫm lên ghế, nhưng với tốc độ xe này thì thế này không an toàn."
Sở Tử Hàng nói.
Lộ Minh Phi lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào cậu lại ngồi xổm trên chiếc ghế da sang trọng, hai tay ôm đầu gối, cằm dựa vào đầu gối...
Tư thế này như một người nông dân miền Bắc đang nghỉ chân trên bờ ruộng, hoặc một con chó lang thang đang nghỉ ngơi.
Cậu vội vàng nhảy xuống, dùng tay lau vết giày trên ghế và cười ngượng ngùng.
"Không sao. Tôi thấy cậu lâu rồi không nói gì, nên tìm chủ đề trò chuyện thôi."
Sở Tử Hàng lạnh lùng nói.
Lộ Minh Phi có chút ngẩn người.
Hả?
Ý gì đây?
Hóa ra chỉ là hội trưởng đại nhân muốn phá vỡ im lặng bằng một chủ đề nói chuyện sao?
Cũng giống như việc Mỹ-Trung phá băng quan hệ bằng một trận đấu bóng bàn?
Cậu chưa kịp nghĩ vì sao Sở Tử Hàng không trực tiếp thảo luận nhiệm vụ mà lại chuyển sang đề tài về Trần Văn Văn, chẳng lẽ những câu nói khiến lòng người chua xót này chỉ là cách "nói chuyện thân mật" của người anh em mặt lạnh?
Để phá vỡ bức tường im lặng giữa hai người?
Cái quái gì vậy!?
Còn không bằng đánh bóng bàn thì hơn!
"Em không phải Conan..."
Lộ Minh Phi định chuyển sang chuyện nghiêm túc.
"Trần Văn Văn trước kia biết cậu thích cô ấy, nhưng giả vờ không biết, còn đối xử không tốt với cậu, coi cậu như người hầu. Giờ cậu vẫn vì cô ấy mà đứng ra bênh vực sao?"
Sở Tử Hàng như lưỡi dao cắt đứt câu chuyện của Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi có chút không quen với cách hỏi cứng rắn này, ngây người một lúc.
"Vì cô ấy trở nên yếu thế, nên cậu thương hại cô ấy sao?"
Sở Tử Hàng lạnh lùng liếc Lộ Minh Phi.
"Cậu ấy không đối xử tệ với em, em thích cậu ấy, mà đâu có liên quan gì đến cậu ấy."
Lộ Minh Phi hơi vội vàng nói.
"Triệu Mạnh Hoa không vui, vì Trần Văn Văn trước kia là bạn gái của cậu ta. Và Trần Văn Văn vẫn thích cậu ta, về tâm lý, cậu ta vẫn có sự chiếm hữu với Trần Văn Văn, cậu ta có thể bỏ Trần Văn Văn, nhưng không muốn ai khác đứng ra vì cô ấy."
Sở Tử Hàng hơi nhướn mày, "Cậu tại sao lại đứng ra bênh vực cô ấy?"
Cái giọng lạnh lùng, sắc bén như dao, khiến Lộ Minh Phi cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng bị moi ra.
Lộ Minh Phi đột nhiên nổi giận, cậu không muốn nói về chủ đề này, nhưng Sở Tử Hàng cứ ép cậu phải nói.
Rốt cuộc Sở Tử Hàng muốn gì?
Chỉ là một người sư huynh, chỉ là hội trưởng của Sư Tâm Hội, Lộ Minh Phi là cấp dưới của Caesar, lại không có quan hệ gì với Sư Tâm Hội, sao lại phải báo cáo chuyện tình cảm với hội trưởng?
Chỉ là làm một nhiệm vụ thôi, làm xong rồi ai đi đường nấy!
Sở Tử Hàng rốt cuộc muốn hỏi gì?
Chẳng lẽ là muốn cậu thừa nhận mình ngu ngốc?
Cô gái đó năm xưa đã trêu cậu, làm cậu mất mặt trước mặt mọi người, giờ cậu lại muốn đứng ra bảo vệ cô ấy?
"Được rồi, em biết anh muốn nói gì, em chỉ là rất ngốc, em chẳng có gì tài giỏi nhưng lại cứ muốn tỏ ra quan trọng, nhưng mà... em không thể chịu được khi thấy người khác bị ức hiếp," Lộ Minh Phi mạnh mẽ quay đầu ra ngoài cửa sổ, giọng cậu cao lên, "Dù sao thì anh chắc chắn sẽ không bị ức hiếp! Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người đứng đầu, anh không hiểu đâu!"
Panamera đột ngột giảm tốc độ, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng ồn chói tai, đứng lại giữa đường.
"Cậu xuống xe đi."
Sở Tử Hàng nói.
"Cái gì?"
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
Câu nói vừa rồi khiến cậu gần như bị chấn động não, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói sai mà phải đuổi cậu xuống xe?
Chẳng lẽ... hội trưởng cũng đã thầm yêu Trần Văn Văn lâu rồi, nghe thấy tình địch thổ lộ tâm sự lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo?
"Xuống xe chờ tôi một chút, có chút chuyện, tôi sẽ quay lại ngay."
Sở Tử Hàng mặt không biểu cảm.
Ngồi trong chiếc xe thể thao sang trọng của người khác, tranh luận gì đó đều vô ích, Lộ Minh Phi ngoan ngoãn xuống xe, đứng bên đường.
Sở Tử Hàng đạp lùi số, mạnh mẽ đạp ga, Panamera bốn bánh bốc khói tăng tốc, lùi xe vào dòng xe cộ và quay lại theo hướng cũ.
Lộ Minh Phi ngây người, lần đầu tiên chứng kiến một cách lái xe hung dữ và ngang tàng như vậy.
Cậu không biết đó là phong cách lái xe truyền thống của gia đình Sở Tử Hàng.
---
Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào da, không khí nóng bức từ mặt đường nhựa bốc lên.
Trần Văn Văn đi xa xa, theo sau một nhóm người, qua không khí nóng hổi, cậu nhìn thấy bóng dáng của một chàng trai phía trước đang nghiêng ngả.
Tất cả mọi thứ đều xiêu vẹo.
"Chị dâu, chị có ăn gan ngỗng không?"
Một người lớn tiếng nói.
"Không ăn, mặn lắm, tôi chỉ ăn salad thôi, các cậu ăn đi."
Liễu Miểu Miểu đáp với tâm trạng không tập trung.
"Lão đại, nóng chết rồi, chúng ta đi dạo ngoài trời làm gì, chi bằng đi ăn kem Cold Stone đi."
Lại có người nói.
"Giữ lại một ít bụng để tối ăn đi."
Giọng Triệu Mạnh Hoa mơ hồ vang lên.
Âm thanh của cuộc trò chuyện rất xa xôi, nhưng lại như gần ngay bên tai.
Con người đôi khi không thể kiềm chế được mà phải lắng nghe những lời làm tổn thương đến trái tim, có lẽ là do đầu óc ngu ngốc...
Trần Văn Văn cúi đầu nhìn đôi sandal trắng của mình, từng bước một, đôi chân thon thả trắng muốt lộ ra từ mép váy, từng bước đi về phía trước.
Khi cô còn ở bên Triệu Mạnh Hoa, anh ta thường đến trường tìm cô, ăn cơm xong rồi đi dạo dưới ánh đèn.
Nhưng trong lòng cô, có gì đó luôn khó nói thành lời.
Mỗi khi họ cùng đi qua đám bạn học, cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Lời chào hỏi: "Trần Văn Văn, đây là bạn trai cậu à?" khiến cô chỉ muốn ẩn mình đi, tự nhiên cảm thấy như thể có điều gì sai trái.
Nhưng một cảm giác lạ kỳ, đầy hạnh phúc cũng cùng lúc vây lấy cô.
Triệu Mạnh Hoa thì luôn mạnh mẽ khoác tay cô, cười ha ha và chào hỏi các bạn học, còn cô chỉ có thể cúi đầu đi theo, cố gắng che giấu sự không tự tin của mình.
Bây giờ, mỗi lần nghĩ về những ngày ấy, cô vẫn không thể ngẩng đầu lên, không phải vì xấu hổ nữa, mà vì cái đầu cô như muốn nổ tung, giống như cổ cô sắp gãy mất.
Giờ đây, giữa họ chẳng còn gì để giữ lại—
Triệu Mạnh Hoa đã hoàn toàn quay lưng
Cô không hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể lạnh lùng đến vậy.
Triệu Mạnh Hoa trong lòng rất phiền, từ quán pizza Sophie Lader ra, Trần Văn Văn cứ bám theo, một cách kỳ lạ không chịu buông tha.
Giờ không buông tha còn có ý nghĩa gì?
Một cảm giác mơ hồ bao trùm lấy cô, như thể tình yêu đã từng dành cho Triệu Mạnh Hoa giờ đây đã tan biến thành vô nghĩa.
Chuyện đã kết thúc rồi, nhưng tại sao Triệu Mạnh Hoa lại để lại cho cô cảm giác như một người vợ cũ, không thể buông bỏ?
Cô chẳng làm gì sai, chỉ đơn giản là yêu anh ta quá nhiều.
Nhưng chính anh, bằng những lời chia tay lạnh lùng, đã đẩy cô vào thế giới không còn bóng hình của anh.
Trước khi chia tay, hai người đã cãi nhau rất lớn, Triệu Mạnh Hoa nghiến răng nói chia tay, Trần Văn Văn thậm chí dám cắn môi đồng ý.
Triệu Mạnh Hoa ngẩn ra một chút rồi nói:
"Có can đảm đồng ý thì đừng hối hận!" rồi quay người bước đi.
Thật sự cô đã hối hận sao?
Hay chính Triệu Mạnh Hoa mới là người không có đủ dũng khí đối diện với tình yêu này?
Mấy ngày sau, trong một buổi gặp mặt, tình cờ ngồi cạnh Liễu Miểu Miểu, bỗng nhiên Triệu Mạnh Hoa cảm thấy may mắn vì đã chia tay.
Cả buổi gặp mặt, anh ta để điện thoại ở chế độ im lặng, vì Trần Văn Văn cứ liên tục gửi tin nhắn cho anh ta, mỗi ngày vài chục tin.
Anh ta rất muốn quay lại nói với Trần Văn Văn, "Phiền quá, đã nói rồi, có can đảm thì đừng hối hận!"
Nhưng Liễu Miểu Miểu ngồi ngay bên cạnh, mà anh ta lại không thể quá thô lỗ với người yêu cũ, sợ sẽ làm bạn gái mới cảm thấy anh ta không đủ nghĩa khí, nên chỉ đành kiềm chế.
Triệu Mạnh Hoa khá thích Liễu Miểu Miểu, cô ấy xinh đẹp, ngoan ngoãn, gia đình tốt, không giống Trần Văn Văn lúc nào cũng cãi nhau với anh ta, luôn cho anh ta thể diện trước bạn bè.
Điều trùng hợp là bố của hai người còn là bạn chơi golf.
Nghe nói con trai thay bạn gái mới, mẹ anh ta mừng ra mặt, vỗ tay khen:
"Con chia tay là đúng rồi! Con với Trần Văn Văn không hợp đâu!"
Triệu Mạnh Hoa cũng cảm thấy mình và Trần Văn Văn không hợp.
Trước đây, nhìn từ xa, Trần Văn Văn lúc nào cũng ngồi yên tĩnh đọc sách, không hề có một hạt bụi, mắt lúc nào cũng hạ xuống, đẹp đến mức không gì sánh nổi.
Nhưng khi theo đuổi được rồi mới biết, càng nghệ sĩ thì lại càng phiền phức, lúc nào cũng nhạy cảm vô lý.
Trần Văn Văn cũng cảm thấy mình và Triệu Mạnh Hoa không hợp.
Cô đã gần hai tháng không gặp Triệu Mạnh Hoa, anh ta không nghe điện thoại, email thì gửi đi không có hồi âm.
Ban đêm khi mọi thứ yên tĩnh, cô ngồi nhìn dòng trạng thái QQ của Triệu Mạnh Hoa, ngẩn người.
Cuối tuần này Triệu Mạnh Hoa đi chèo thuyền, cuối tuần sau anh ta lại đi công viên giải trí, tuần sau nữa anh ta leo núi Hương Sơn...
Mỗi cuối tuần Triệu Mạnh Hoa đều có việc, với ai thì cô không biết.
Cô ngồi bên cửa sổ của thư viện, ngoài kia ánh đèn mờ ảo, gió thổi qua những tán lá xanh rậm, cô nhớ lại cuốn sách "Người tình" đã đọc, nhớ về Marguerite Duras, nhớ đến cô gái trên sông Mê kông, mái tóc từ từ chuyển sang trắng.
Bỗng nhiên cô òa khóc nức nở, khiến ông lão quản lý thư viện giật mình, chân bị đau.
Thực ra, câu chuyện trong "Người tình" chẳng giống chút nào với câu chuyện của cô.
Điểm duy nhất giống nhau chỉ là ba chữ “không phù hợp”.
Cô gái da trắng trong "Người tình" và cậu thiếu gia giàu có người Trung Quốc cuối cùng cũng chia tay, cũng vì không hợp.
Hôm nay cô đến đây chỉ muốn gặp Triệu Mạnh Hoa, cái mong đợi này đã vượt qua sự do dự nặng nề.
Cô cố tình trang điểm nhẹ, hy vọng mình trông tươi tắn hơn một chút, để anh không phải lo lắng.
Cô gọi thêm Lộ Minh Phi vì biết rằng trong buổi tụ họp, những người khác đều là anh em của Triệu Mạnh Hoa, điều này khiến cô cảm thấy hơi sợ.
Cô không có ý định tái hợp gì cả, chỉ là muốn gặp anh ta một chút, một cách bình thản.
Nhưng sao cô lại khóc lớn như vậy?
Vì sao cô lại đi theo suốt như vậy?
Biết rõ làm như vậy cũng không thể khiến Triệu Mạnh Hoa quay lại nhìn mình, cô hiểu rõ tính cách của anh…
Nhưng nếu cứ vậy mà bỏ đi, có thể sẽ không bao giờ gặp lại Triệu Mạnh Hoa nữa...
Những ký ức ấy rồi cũng sẽ biến mất.
Ký ức về những lần cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn ven sông, giờ đã tắt ngấm.
Ký ức về những lần cùng nhau xếp hàng ở căng tin, giờ cơm đã thiu.
Ký ức về việc cô đã mua một món đồ treo Hello Kitty, nhất quyết đeo lên điện thoại của Triệu Mạnh Hoa, giờ có lẽ món đồ đó đã bị tháo ra rồi?
Con mèo nhỏ xinh màu hồng ấy, giờ đang nằm trong một góc nào đó của đống rác, bị đè lên đủ thứ bẩn thỉu, nhưng nó không thể khóc, không thể nói ra nỗi đau của cô, vì nó không có miệng...
Cô hối hận rồi.
Lẽ ra cô không nên mua con Hello Kitty đó, nếu cô không mua, con mèo nhỏ ấy sẽ ngoan ngoãn nằm trong tủ chờ người đến nhận.
Sao phải vì một mối quan hệ không hợp mà làm cho con mèo vô tội đó đáng thương như vậy?
Con mèo đáng thương ấy…
Cô tự trách mình, nhưng sâu trong lòng, cô hiểu rằng mình đã yêu một người không xứng đáng.
Nếu như lúc đó không quá cố chấp, không quá yêu anh ta đến mức mù quáng, thì có lẽ cô đã không làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy.
Nhưng rồi cô nhận ra, chính anh mới là kẻ lạnh lùng, vô tâm, đã để cô lẻ loi trong bóng tối của ký ức.
Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, rơi xuống, rơi trên nền gạch bê tông nóng bỏng, bốc lên một làn khói mỏng.
“Ê! Ê!”
Từ Nham Nham dùng khuỷu tay thúc vào hông của Triệu Mạnh Hoa.
Anh chỉ liếc qua và thấy Trần Văn Văn dừng lại, nước mắt tuôn rơi, trong lòng có chút không đành lòng.
“Phiền quá đi!”
Triệu Mạnh Hoa mạnh mẽ vung tay đẩy khuỷu tay của Từ Nham Nham ra.
Anh rất muốn vung tay vào người Trần Văn Văn, thật phiền phức!
Không thể chịu nổi.
Trần Văn Văn rốt cuộc muốn gì?
Nếu hôm nay cô không đến, hai người gặp riêng, Triệu Mạnh Hoa cũng sẽ vỗ vai an ủi cô.
Nhưng cô không chỉ đến mà còn mang theo Lộ Minh Phi, thằng nhóc này quả thực rất si mê Trần Văn Văn.
Bây giờ mọi chuyện lại trở nên không vui, cô muốn gì nữa?
Bên cạnh anh là bạn gái mới Liễu Miểu Miểu, tối nay anh còn phải mời anh em đi ăn món Ý để lấy lại thể diện, không mời Trần Văn Văn, cô ta theo sau thì là gì?
Đột nhiên, âm thanh động cơ trầm mạnh vang lên.
Triệu Mạnh Hoa chưa kịp ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy luồng gió nóng như muốn cắt tóc anh.
Một bóng dáng màu xanh đậm vụt qua bên cạnh anh, tiếng thắng gào thét khiến răng anh đau nhức, Panamera dừng lại gấp gáp bên cạnh Trần Văn Văn.
Cái tên điên này lại lái xe lùi!
Cửa sổ xe hạ xuống.
Sở Tử Hàng, khuôn mặt nửa bị kính đen che khuất, lạnh như băng, có thể đóng vai sát thủ trung thành trong bất kỳ bộ phim Hồng Kông nào.
Anh nói:
“Lộ Minh Phi nói tối nay mời cô ăn cơm.”
“Đúng, là cô đấy.”
Sở Tử Hàng gật đầu với Trần Văn Văn đang ngơ ngác, khuôn mặt thanh tú lại rất nam tính, như thể đang viết trên mặt:
“Chỉ đơn giản vậy thôi, lão đại bảo tôi mang đến, tôi đã mang đến rồi.”
Sự nghiêm túc, khí phách, lạnh lùng và thái độ bá đạo của anh lúc này kết hợp hoàn hảo.
Lời mời này chắc chắn không ai có thể từ chối.
Hãy tưởng tượng ai đó thích bạn, mời bạn tham gia một bữa tối lãng mạn và tinh tế, nhưng thiệp mời lại được gửi đi theo cách cực kỳ cứng rắn, khiến bạn cảm thấy nếu nói “No”, người đưa thư sẽ rút một khẩu Desert Eagle từ trong ngăn tay và bắn thẳng vào giữa trán bạn…
“Anh ấy đã đặt chỗ ở nhà hàng Aspasia tối nay,” Sở Tử Hàng từ ngăn chứa đồ rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Văn Văn, “Địa chỉ ở trên đó, giờ là 7 giờ 30 tối.”
Trần Văn Văn ngây người nhìn tấm danh thiếp màu đen, Aspasia, cô mơ hồ nghe nói về nhà hàng Ý này, mới mẻ và xa xỉ đến mức đạt đến một đỉnh cao nào đó.
Liệu đây có phải là kế sách của cậu nhóc đó không?
Thật sự quá mạnh mẽ...
Lộ lão bản lại cao lớn và cứng rắn quá!
Không xa, những anh em của Trường Trung học Sĩ Lan đang trợn mắt, cằm gần như rớt xuống đất.
Với nhiệt độ mặt đất lúc này, có lẽ rất nhanh sẽ ngửi thấy mùi cằm nướng.
Triệu Mạnh Hoa nắm chặt tay, anh có một dự cảm, rằng anh sẽ lại bị một đối thủ mà anh không hề coi trọng đánh bại lần nữa...
“Từ chối à?”
Sở Tử Hàng nhíu mày.
Cách nói này có thể từ chối được không?
Anh ta rõ ràng đã bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn rồi mà?
“Desert Eagle” của anh ấy chắc chắn đang muốn thử sức trong ngăn tay lái rồi chứ?
Ngay cả Triệu Mạnh Hoa cũng cảm thấy từ chối là tự tìm cái chết.
Trần Văn Văn cúi đầu, chỉnh lại sợi tóc mềm mại bên tai, hít một hơi mũi, “Được ạ.”
Cửa sổ xe hạ xuống, Panamera vút đi, nhanh chóng đến rồi nhanh chóng đi.
Hệ thống xả bốn ống lại làm tai Triệu Mạnh Hoa ong ong vang lên.


0 Bình luận