Tập 03
Chương 02: Tôi sẽ làm bạn khóc, để có cuộc sống học đường bình yên! (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,918 từ - Cập nhật:
Tôi sẽ làm bạn khóc, để có cuộc sống học đường bình yên!
'1'
"Hừ hừ~ Đi học cùng Kanade-sama~"
Dù ban đầu Chocolat còn oán trách vì bị cướp mất món yōkan (dù nó vốn không phải của cô ấy), nhưng nỗi buồn ấy chẳng đáng là bao. Chỉ đi bộ một lát, cô ấy đã quên ngay rồi lại vui vẻ huýt sáo.
Giữ nguyên tâm trạng đó, Chocolat bước vào lớp học.
"À chào, chào buổi sáng, Chocolat-chan"
Ở gần cửa ra vào, Itou khẽ cúi chào Chocolat một cách lịch sự.
"Ah, Itou-kun, chào~ buổi sáng ạ~"
Chocolat cúi đầu chào đầy nhiệt tình.
"Ara? Chocolat-chan đã trở lại bình thường rồi sao?"
"Trở lại bình thường... là chỉ cái gì vậy?"
Chocolat ngơ ngác nghiêng đầu.
"Itou, hôm qua Chocolat không khỏe nên trí nhớ có chút hỗn loạn. Giờ như cậu thấy đấy, cô ấy đã hồi phục nên cứ đối xử như trước đi"
"Vậy... vậy sao"
Dù vẫn nghiêng đầu ngờ vực, Itou vẫn thở phào nhẹ nhõm. Ừ thì dù sao cậu ta cũng khó lòng hiểu hết được, để sau này tự suy diễn vậy.
"Ah"
Chocolat nhận ra ánh mắt Yukihira Furano đang dò xét từ bên cửa sổ, liền chạy tót tới chỗ cô ấy còn tôi đành đuổi theo.
"Furano-san, chào~ buổi sáng ạ~"
"Chào buổi, xem ra cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi nhỉ"
"? Hôm qua tôi... kỳ lạ lắm sao?"
Chocolat chống ngón trỏ lên môi, nghiêng đầu thắc mắc.
"Ừm, cư xử đúng mực quá nên mới kỳ lạ đấy"
"?"
Dù Chocolat vẫn chưa hiểu, nhưng phải thừa nhận Furano đã chấm đúng trọng tâm.
"Kanade-kun, rốt cuộc Chocolat hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thôi, hỏi vậy cũng phải, nhưng tôi không thể giải thích được chuyện mà chính mình còn mơ hồ, đành dùng lời lẽ úp mở qua loa.
"À ừ, hình như bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng sau khi kích thích thêm chút thì đã hồi phục"
Nói chính xác thì ngược lại là "từ trạng thái lấy lại ký ức đã quay về tình trạng mất trí nhớ", nhưng giải thích mấy thứ đó phiền phức lắm, bỏ qua cho rồi.
"Ra vậy, nghĩa là liệu pháp kích thích ban đêm của Kanade-kun đã phát huy tác dụng nhỉ"
"Đây là trí tưởng tượng bệnh hoạn nào của lão già vậy!"
Đúng là trò đùa tồi tệ.
"Thì ra là vậy, vì là Kanade 'hiệu quả' nên mới 'có hiệu quả' sao"
"Sao cậu lại tỏ vẻ đắc ý thế! Với cả chơi chữ dở tệ!"
"Nếu so với kỹ thuật chỗ đó của Kanade-kun thì mọi thứ đều thua xa nhỉ"
"Tôi không giỏi mấy thứ đó đâu! Đúng hơn là hoàn toàn bất lực! Không, chưa từng có kinh nghiệm nên chẳng biết thuộc dạng nào! Mà sao tôi lại tự bộc bạch thế này!?"
"Gì cơ... xin lỗi nhé"
"Đừng có phản ứng kiểu 'không phải vậy chứ' chứ!"
Yukihira đảo mắt nhìn qua lại giữa tôi và Chocolat.
"Kanade-kun, thật sự cậu không làm gì với Chocolat sao?"
"Ừ, không làm"
Dù bản thân tôi mới là người bị làm
"Vậy à"
Yukihira gật đầu nhẹ.
"Chúc mừng Kanade-kun, trong lòng tôi cậu đã được nâng cấp từ 'thằng ngốc siêu cấp' lên 'đồ vô dụng tột đỉnh hoặc gay kỳ tích' rồi đấy"
"Đây gọi là thăng cấp sao!?"
"Ý nói là gay sao?"
"Đừng có chăm chăm vào chỗ kỳ quặc!"
"Tiện thể, 'gay kỳ tích' có thể bị hiểu nhầm thành 'cô gái kỳ tích', nên xin lưu ý điểm này"
"Dù có chú ý cũng không thể nhầm lẫn được!"
"Người nào cho rằng tồn tại từ 'tuyệt đối' thì vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ lắm đấy"
"Cậu là ai vậy!"
"Thứ duy nhất được phép gắn mác 'tuyệt đối' chỉ có Raijin-Oh bất bại thôi"
"Mấy câu nói đùa của cậu từ nãy giờ đều xưa lắm rồi! Cậu bao nhiêu tuổi thế!?"
"Mười vạn lẻ mười sáu tuổi"
"Ngài là...!"
Nhìn thấy cuộc trò chuyện với Itou và Yukihira, các bạn cùng lớp dần xôn xao khi nhận ra Chocolat đã trở lại bình thường.
"Quả nhiên Chocolat-chan như thế này là tốt nhất" "Ừm ừ, dù hôm qua cũng dễ thương nhưng kiểu muốn cho quà vặt thế này mới đúng chất" "Aya~ nhìn thấy là lòng thấy bình yên~" "Tính... tính cách không trở nên nghiêm khắc nhỉ. Tôi... muốn bị Chocolat-chan mắng cho một trận lắm"
Không cần biết kẻ biến thái cuối cùng kia, việc mọi người đều chấp nhận Chocolat nguyên bản khiến tôi vui mừng khó tả, cứ như chuyện của chính mình vậy. Có lẽ đây chính là tâm trạng của những bậc làm cha mẹ chăng?
"Ừm?"
Đúng lúc này, tôi phát hiện trong góc tầm mắt xuất hiện vài bóng đen. Khi tôi quay sang nhìn...
"Ái chà!"
Ngoài cửa sổ, Ouka Yuuouji đang lơ lửng giữa không trung.
"Cái... cái gì thế này?"
Cô ấy đang đứng yên bất động trên không với tư thế một tay giơ cao. Các bạn cùng lớp cũng nhận ra, cả phòng học xôn xao.
Trong làn sóng xôn xao ấy, Ouka bắt gặp ánh mắt tôi liền nheo mắt cười để lộ chiếc răng nanh.
"Hô!"
Rồi như không có chuyện gì, cô ấy dùng tay còn lại mở cửa sổ và nhảy vào lớp.
"Ê? Sao mọi người đều làm mặt kỳ cục thế?"
"Không... đương nhiên phải thế rồi!"
"Ha? Mặt kỳ cục của Kanade-kun vốn đã là chuyện thường tình mà?"
"Không phải nói về địa vị của tôi! Ý là cậu đang bay lơ lửng về mặt vật lý đấy!"
Cô biết không Ouka Yuuouji, những lời độc địa vô tình mới chính là thứ gây tổn thương nhất đấy.
"Bay ư? À... Là cái này nè."
Ouka vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Sao thế?"
Xung quanh khu vực Ouka vừa đứng, có một vòng tròn đen đang lơ lửng.
"Từ đầu bên kia vòng tròn có sợi dây siêu mảnh kéo dài ra. Tớ nắm lấy vòng tròn treo dưới sợi dây nên trông như đang bay ấy mà."
Thì ra vậy. Khi tập trung nhìn kỹ, trên vòng tròn có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Ừm, tôi hiểu cơ chế rồi. Nhưng sao cậu lại làm trò này?"
Ouka nở nụ cười tinh quái.
"Uhuhu~ Bởi vì lúc nãy trên sân thượng có kẻ lạ mặt xấu xa đuổi theo, nên tớ đã không ngần ngại nhảy xuống đấy."
Đang phân vân không biết nên bắt đầu cà khịa từ đâu, một nghi vấn khác chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Nhân tiện... cậu không sao chứ?"
Dù hôm qua vì sự biến đổi đột ngột của Chocolat mà không để ý, nhưng hôm nay thái độ của cô nàng này vẫn có chút kỳ quặc.
Thế nhưng hôm nay, Ouka dường như đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường.
"Không sao? À, ý cậu là chuyện đồ lót hôm qua à?"
Cô ấy trả lời với vẻ mặt hồn nhiên.
"Này, hôm qua cậu còn ngại ngùng thế mà giờ lại nói to thế này à?"
"Uhuhu~ Tớ đã khác với ngày hôm qua rồi. Khác ở chỗ này nè!"
Vừa cười khẩy, cô ấy phất phơ váy lên. (Thủy tinh: Sao cứ thấy vén váy là lại nhớ đến Kurumi thế nhỉ?)
Trong vùng tuyệt đối ấy xuất hiện chiếc quần thể thao (buruma) cỡ nhỏ hơn bình thường.
"Uhuhu~ Thế này thì dù có lộ đồ lót lúc nào cũng không~ thành vấn đề nữa rồi."
Rốt cuộc sự tin tưởng tuyệt đối của cô nàng này vào buruma là thế nào đây?
"Xem này, dù làm thế này tớ cũng chẳng ngại nữa~"
Nói còn nhanh hơn làm, Ouka đột nhiên trồng cây chuối ngay tại chỗ.
"Này, mất dạy quá đấy. Dừng lại đi!"
"V~ậy~ à~"
Rồi cô ấy dạng chân ra trước mặt chúng tôi, dáng vẻ y hệt Chun Li đang dừng giữa cú xoay người đá chân - dù mỗi lần nhìn đều nghĩ thế, nhưng rốt cuộc thể năng của cô nàng này thế nào vậy? (Thủy tinh: Còn phải giải thích Chun Li là ai nữa sao?)
"Hô!"
Khi Ouka kết thúc tư thế trồng cây chuối và vỗ tay đôm đốp, cánh cửa lớp bật mở với âm thanh đầy uy lực.
"Tiểu tử này!"
Một giọng nói kỳ lạ vang lên.
"Chuyện... chuyện gì thế?"
Đứng đó là giáo viên chủ nhiệm Kishibe.
"A, kẻ xấu đuổi tới rồi."
"Ouka Yuuouji... cô... cô dám thật đấy!"
Mặt thầy Kishibe đỏ ửng lên vì tức giận, hơi thở hổn hển.
Dù Ouka thường xuyên trêu chọc quá trớn khiến quan hệ với thầy Kishibe luôn căng thẳng, nhưng chưa từng có chuyện khiến thầy nổi giận đến thế. Rốt cuộc cô ấy đã làm gì?
"Th... thưa thầy, chuyện này là thế nào ạ?"
Thầy Kishibe trừng mắt nhìn tôi.
"Kanade奏, đồng bọn của cậu đã phạm tội ngàn lần chết không hết!"
Bản thân tôi cũng bị nhiều giáo viên để ý do những hành vi kỳ quặc từ Absolute Choice. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không muốn bị đặt ngang hàng với Ouka đâu.
"Này, rốt cuộc cậu đã làm gì?"
Tôi áp sát mặt vào Ouka hỏi.
"À nè, thầy Kishibe bị hói kiểu trán trâu đúng không?"
"Ừ... đúng thế."
Dù hơi bối rối trước cách nói thẳng thừng, tôi vẫn gật đầu. Kiểu tóc 3-7 của thầy Kishibe quá giả tạo, ai cũng biết dưới lớp tóc ấy hầu như không còn sợi nào.
"Phải rồi! Trước đây khi tớ nói đang phát triển loại thuốc kích thích mọc tóc cực mạnh, thầy ấy đã tỏ ra rất hứng thú đấy."
"Thôi, công nghệ của UOG trải rộng khắp các lĩnh vực, lại còn dẫn đầu trong nước, nên cũng không thể trách thầy ấy muốn dựa dẫm được."
"Thầy nói nhất định không thể đợi đến ngày phát hành. Tôi đã khuyên thử nghiệm mẫu rất nguy hiểm nên tốt nhất đừng dùng, nhưng thầy bảo dù có ra sao cũng không oán trách, thế là tôi lén đưa cho thầy."
Vậy tại sao Yuuouji lại có hành động vừa buồn cười vừa đáng trách như thế vào lúc này?
"Dù dài thật đấy, nhưng không hiểu sao lại trông như rong biển vậy."
"Rong biển?"
Tôi chăm chú nhìn vào đầu thầy Kishibe.
À, đúng thật.
Từ đường ngôi tóc được chia tỉ mỉ 3-7, không hiểu sao lộ ra những sợi tóc trông nhờn nhớt ẩm ướt.
"Ahaha, thầy ơi, rong biển, rong biển lộ ra kìa!"
Lúc này tốt nhất đừng nên cười, thế mà Yuuouji vẫn chỉ tay vào đó cười phá lên.
"Ahahahahaha! Tôi đã bảo đừng thử rồi mà, ahahahaha!"
"Yuuouji!!!"
Cơn giận của thầy Kishibe đạt đến đỉnh điểm. Dù thầy tự chuốc lấy do dùng thử sản phẩm, nhưng phản ứng của Yuuouji quá đáng thật.
"Ahaha, chạy trốn khỏi quái nhân rong biển thôi~!"
"Đứng lại ngay cho tao!"
Yuuouji vừa cười vỡ bụng vừa chạy vụt khỏi lớp học.
Khôi phục nguyên trạng liệu có tốt không? Cảm giác này hơi giống Chocolat, thật khó diễn tả.


0 Bình luận