Tập 13: Không, Tôi Không Có Ấn Tượng Gì Cả.
Chương 05: Rồi, ở lại, ở lại.
0 Bình luận - Độ dài: 6,989 từ - Cập nhật:
Rồi, ở lại, ở lại.
Chuyện lần này như sau
"Phải làm sao đây..."
"Cướp lấy rượu của cô ta đi."
Đúng rồi, còn chiêu đó nữa. Chỉ cần Chris không giữ được hình dạng Masou-Shoujo, chắc chắn cô ấy sẽ không thể dùng được phép thuật.
Phải chờ cơ hội—bây giờ chỉ có thể chờ cơ hội. Nhất định sẽ có cơ hội. Hơn nữa, còn là cơ hội tuyệt vời đến mức khiến người ta không nhịn được mà thốt lên câu thoại trong phim cổ trang: "Chủ công, CHANCE tới rồi!"
Trận chung kết diễn ra căng thẳng, khó phân thắng bại, mỗi lần va chạm đều lóe lên những tia sáng như dòng điện.
Quần áo của Chris và Haruna đều rách tả tơi như bị liềm gió chém trúng.
Tôi chỉ biết nuốt nước bọt nhìn cảnh tượng đó.
"Meo a a a a a a a a a a a a!"
Haruna bắt đầu nhập mật mã tuyệt chiêu.
"Wa ha ha ha ha ha!"
Chris cũng vui vẻ tột độ, chuẩn bị tung ra Long Viêm Siêu Năng Lượng.
Chính là lúc này—chỉ có thể tranh thủ lúc này.
Tôi phải ra tay ngăn cản, đồng thời khiến họ không thể tung ra tuyệt chiêu nữa...
Tôi lao tới.
Như chơi trò cướp cờ trên bãi cát, tôi vươn tay phải, lao thẳng về trung tâm nhà thi đấu.
Khi tôi nhào lên người Nene đang nằm ngủ và chạm được vào chai rượu—
Rắc!
Quần áo tôi nổ tung.
"Có biến thái xông vào rồi!"
Tôi định giật lấy chai rượu từ tay Chris, khiến cô ấy không thể dùng Long Viêm Siêu Năng Lượng.
Không biết là may hay rủi, vì tôi trở nên trần như nhộng, Chris chỉ biết ngơ ngác ngước nhìn tôi.
Tôi đã khiến cô ấy dừng tay thành công rồi sao?
Hay là mọi chuyện tiêu đời rồi?
Vì tôi lao tới nên cũng không biết mặt đất có rung chuyển không.
Tôi chỉ biết, quần áo mình đã nổ tung thành từng mảnh, đến cả quần lót cũng không còn...
Tôi "bốp~" một cái ngã lên bộ ngực mềm mại của Nene, cú va chạm khiến cô ấy nghẹn thở.
"Ư... chuyện gì vậy?"
Tôi kiệt sức như thế.
Tôi chạm được vào chai rượu, nhưng không thể giật khỏi tay Chris, chỉ biết thất vọng cúi đầu.
"Xin... xin lỗi, Nene."
"Ái chà? Ái chà ái chà ái chà ái chà."
Cũng có lý do cả—chưa kịp để tôi giải thích, Nene đã vỗ nhẹ lưng tôi.
Hiện trường trở nên ồn ào, nhưng không có động đất hay dị biến gì.
Là tôi sao? Tôi đã cứu nguy cho tình thế này?
Chris chỉ ngơ ngác nhìn tôi.
Thì ra là vậy. Dù không lấy được chai rượu, nhưng tôi liều mình lao tới rồi lại đột ngột trần truồng, khiến Chris phân tâm mà không kịp tung Long Viêm Siêu Năng Lượng.
Tôi đã bảo vệ được... bảo vệ được đất nước này... cũng bảo vệ được quê hương của tôi...
"Không cần giải thích đâu, tôi cũng đại khái hiểu rồi. Vất vả cho em quá... em trai Ireland."
Nene ôm chặt lấy tôi.
Cô ấy thật tốt bụng.
Gặp phải tình huống này, dù có bị ăn một cú đấm khoan xoắn cũng không trách ai được.
"Nene... em là Aikawa mà."
Nene rõ ràng bị một gã trần truồng nhào lên người, vậy mà không đuổi đi, còn dịu dàng đối xử với tôi.
Giá mà ai cũng như vậy thì tốt biết mấy—
"Ngươi... ngươi là đồ biến thái làm gì vậy! Polyethylene dâm dục!"
Haruna giận dữ đá thẳng vào mặt tôi.
Cú đá đó giống như Juninho Pernambucano sút phạt, vừa mềm mại vừa mạnh mẽ. Nếu đầu tôi rơi ra, chắc cũng sẽ bay đi mà không xoay vòng.
"Được rồi mà, được rồi mà..."
Bố của Masao ra ngăn Haruna lại.
Chắc là vì tôi bị đá khi đang trần truồng, trông thật thảm hại.
"Đúng đó, Haruna. Làm ơn nghe tôi nói đã."
Ngay lúc tôi đứng dậy, định giải thích với Haruna—
Rắc.
Lại có thêm hai người trần truồng nữa.
Bố của Masao, và cả Haruna.
Haruna nổi giận đá liên tục, chân quất như roi.
Hả? Nếu Haruna ở đây—
Vậy trận đấu thì sao?
Tôi vừa bị cô ấy đá vừa nhìn quanh, chỉ thấy Seraphim mặt mày không cam lòng, còn Phoenix thì nằm lăn ra đất.
Seraphim lên thay chỗ Haruna, nhưng chỉ mình cô ấy thì không địch lại kỹ thuật đập đất của Masou-Shoujo, kết quả là thất bại thảm hại.
Biển lửa xanh ngục tối của Phoenix ngã gục. Có lẽ vì thất bại nên Haruna mới trở nên trần truồng.
"Ư~~~~~~!"
Cô ấy tức đến đỏ bừng cả mặt, tóc dựng đứng.
Cảnh tượng hò reo như lúc Nene bị nổ tung quần áo... hoàn toàn không xuất hiện.
"Biến... biến thái a a a a!"
Ông lão làm MC lại tỏ ra hứng thú với chúng tôi một cách khó hiểu.
Còn vang lên cả tiếng còi xe cảnh sát.
Không biết từ lúc nào, đã có người báo cảnh sát.
Chris, người chiến thắng, dường như uống quá nhiều rượu, đã ngủ say như chết.
Seraphim thì lén lút đỡ Phoenix dậy sau lưng MC, còn đẩy ngã cả Bạch Kim Hoàng Kim Tử Hắc Long.
Đúng là Ninja, thật xảo quyệt.
Tôi rã rời rời khỏi nhà thi đấu, rồi cúi đầu trước Yuu đang đứng ở lối vào.
"Xin lỗi, tôi thật vô dụng."
"Anh không hề vô dụng, chỉ có tôi mới biết điều đó."
Nhờ tờ giấy nhắn của Yuu xoa dịu tâm hồn, tôi ngoan ngoãn cùng bố của Masao bị đưa về đồn cảnh sát.
Hôm nay, trong cuộc thi sumo giấy do hội tương trợ thị trấn tổ chức, đã xuất hiện một kẻ biến thái trần truồng.
Có lẽ đó là nhận định chung của mọi người.
Nhưng những gì thực sự xảy ra phía sau, chỉ có một số ít người biết.
Như tiếng hô "chưa ra ngoài, chưa ra ngoài" khi chơi kabaddi, Nhật Bản đã được cứu.
Nhưng, như vậy là đủ rồi.
Thật may mắn, thật may mắn.
Chào mọi người, tôi là zombie Aikawa Ayumu. Ừm, nhắc đến thi đấu thể thao một đối một, mọi người sẽ nghĩ đến cái gì?
"Ngài Hellscythe, ngài đang làm gì vậy?"
"Sumo nhí."
Quần vợt... kiếm Tây... ra là vậy, ra là vậy.
"Sumo nhí... hả? Ừ. Cậu cũng định tham gia giống Haruna đúng không?"
"Bởi vì tôi thích kiểu thi đấu này."
Là người Nhật, chắc chắn điều đầu tiên nghĩ đến phải là—sumo.
"Đã vậy thì tôi cũng tham gia luôn."
"Vậy thì, cậu đi giúp Haruna, tôi sẽ tham gia cùng Ayumu."
Nói là vậy, nhưng lần này không phải thi đấu sumo bình thường.
"Yuki, thời gian chất vấn đã quá. Làm ơn tổng kết lại."
Yuki đang nói dở thì bị chủ tọa nhắc nhở, vội vàng kết thúc chủ đề.
"À—ừm, về chuyện này—"
Tổng kết ý kiến, với Yuki ngốc nghếch đúng là chuyện khó như lên trời.
"Về chuyện này~ ừm, về chuyện này mà~"
Cậu là Tanaka Kakuei à? (Chú thích: Thủ tướng thứ 64, 65 của Nhật Bản)
"Chất vấn của Yuki đến đây kết thúc. Tiếp theo có người khác xin chất vấn, cho phép phát biểu. Ariel."
"Chủ tọa~"
Cô gái mặc áo blouse trắng, mặt tươi cười bước lên bục phát biểu.
Yuki rời bục, thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc cậu ấy muốn nói gì trong thời gian chất vấn nhỉ? Taeko bị kéo vào cũng thật xui xẻo.
Tiếp theo lên bục là một cô gái tóc hai bên, tính cách chậm rãi.
Cô ấy là người của Villiers, sư phụ của Haruna—Dai-sensei.
Trong thân hình trẻ con ấy, ẩn chứa ma lực phi thường.
Ai biết Dai-sensei đều hiểu...
Cô ấy là đối thủ nguy hiểm nhất.
Phải cẩn thận khi trả lời.
"Tôi muốn hỏi Ayumu-san~ Nếu ba lãnh đạo của Tam giới tụ họp, cũng sẽ có nguy cơ bị ám sát đúng không~ Cậu có bảo vệ được họ không?"
"Không vấn đề gì. Đến lúc đó—tôi sẽ đẩy Lilia ra ứng phó."
Cả hội trường xôn xao vì câu nói của tôi.
"Nữ hoàng Villiers Lilia Lilith. Không có ai mạnh hơn cô ấy ở bất kỳ thế giới nào. Dù ai đến gây sự, chỉ cần có cô ấy là giải quyết được. Tôi đã xây dựng được mối quan hệ tin tưởng đủ để làm trung gian."
Dù có ai nghi ngờ điểm này, chỉ cần kể lại chuyện từng tiếp đón Lilia là đủ tạo độ tin cậy.
"Nếu cô ấy muốn lấy mạng người khác thì sao?"
Dù đó là khả năng dễ xảy ra nhất.
"Tôi sẽ thuyết phục cô ấy dừng lại."
"Tự tin ghê~ Ví dụ đối mặt với tôi, cậu cũng ngăn được à?"
Dai-sensei cười khúc khích.
"Tôi sẽ ngăn cô ngay trước mặt."
"Ừm~ Ayumu-san từng thành công chưa!"
"Chuyện này, vốn định giữ trong lòng—nhưng thực ra cũng có ví dụ. Tôi từng hành động, cứu thế giới khỏi tay một kẻ mạnh ngang ngửa Dai-sensei."
*
Chíp chíp chíp... chíp chíp chíp... vù vù vù vù.
Một cô gái lật mặt nạ hàn lên, dùng bàn tay đeo găng dày lau mồ hôi trên trán.
Đầu mũi dính đầy bụi khói, quần áo lao động cũng rách tả tơi.
Cô ấy đang ở ngoài cửa phòng khách, trải báo kín hành lang, tập trung làm việc.
"Dao mổ!"
"Có đây."
"Kẹp cầm máu!"
"Có đây."
"Matcha!"
"Có đây."
"Khoan!"
"Có đây."
"Phù—đúng là tác phẩm tâm đắc!"
Có vẻ công việc đã xong, nên tôi liếc mắt nhìn sang đó.
TV đang chiếu chương trình đố vui, tôi vốn đang cuộn mình trong bàn sưởi lơ đãng, trong đầu đoán đáp án, nhưng vì cô gái ăn hại tóc dựng nhà tôi bỗng dưng bận rộn, tôi cứ tưởng cô ấy lại nghịch ngợm như mọi khi nên chẳng để ý, nhưng đến cả cô gái đầu óc không ngốc lắm cũng tham gia, tôi bắt đầu tò mò.
"Cực khổ rồi, Haruna."
Cô gái tóc đuôi ngựa—Seraphim dọn dẹp đống đồ Haruna bày bừa.
Cô gái tóc dựng—Haruna chẳng buồn dọn, chỉ gật đầu tán thành.
"Vậy, hai người đang làm gì thế?"
Tôi liếc nhìn Haruna đang vênh váo tự đắc, rồi nhìn sang thứ vừa hoàn thành.
Chỉ là một tờ giấy.
Gấp thành hình con chim, trông như giấy vẽ.
Mấy dụng cụ vừa rồi dùng vào đâu vậy!
Ngoài việc toàn thân con chim giấy màu xanh giống matcha, còn lại chẳng có gì chấp nhận nổi!
Tôi chỉ biết kẹp cầm máu dùng để làm gì thôi!
Cái kiểu phối hợp nhịp nhàng như giã bánh giầy ấy, cũng chẳng cần thiết!
"Cậu vừa làm cái trò gì vậy?"
Cạn lời, chính là tình huống này.
Ở đó là một con chim giấy dang cánh về phía trước, động tác trông kỳ quặc.
Thủ công giấy. Một con chim giấy bình thường gấp bằng giấy dày.
Nói là chim giấy bình thường, nhưng gấp quá tinh xảo—
Tôi nghĩ... chắc là phượng hoàng.
"Đồ ngốc Ayumu chẳng hiểu gì cả."
Cậu là Matsugaoka à? Tôi châm chọc thế này liệu độc giả có hiểu không~? Chắc không hiểu đâu~ Yeah~.
"Tôi chẳng muốn bị đồ ngốc như cậu nói thế đâu."
Cốc cốc. Tiếng gõ bàn sưởi.
"Sumo giấy."
Cô gái tóc bạc mặc giáp, đeo găng tay, đưa cho tôi tờ giấy ghi chú.
Cô ấy là đại nhân necromancer đã biến tôi thành zombie, vì lý do nào đó không thể nói chuyện.
Nên mới phải dùng bút đàm như vậy.
Ra là vậy, Haruna vừa rồi đang làm sumo giấy—khoan đã, chim giấy! Đó là con chim mà! Cậu phải gấp lực sĩ chứ!
Sumo giấy là để các lực sĩ giấy thi đấu với nhau mà!
"Hừ hừ—trò này ở thế giới của tôi là trò chơi cho trẻ tám tuổi."
Haruna nói đầy tự hào. Cô ấy khoanh tay, thái độ kiêu ngạo.
"Ở thế giới này cũng vậy mà!"
Tôi nghĩ ra bao nhiêu câu châm chọc, cuối cùng chỉ nói được mỗi câu này.
"Chỉ cần sản phẩm gấp ra có thể thắng, để Haruna thử xem cũng tốt mà?"
Thắng? Khi tôi còn đang tò mò không biết họ định thi với ai, một tờ tờ rơi được đặt lên bàn.
"Giải đấu sumo giấy thị trấn."
Có vẻ là cuộc thi do hội tương trợ trong thị trấn tổ chức để dỗ trẻ con.
Tôi xìu hẳn.
"Ừm—vậy là hai người định tham gia à?"
Tôi chống cằm trên bàn trà, uể oải đáp.
"Giải thưởng cho người thắng là ba bao gạo trắng to."
Seraphim mặt mày rạng rỡ. Nụ cười hiếm hoi của cô ấy đôi khi khiến tim tôi loạn nhịp.
Sao đàn ông lại không cưỡng lại nổi nụ cười của mỹ nữ nhỉ? Không, chắc là không cưỡng lại nổi tóc đuôi ngựa? Không, tôi nghĩ là do vòng một... khụ khụ khụ khụ khụ.
"Đúng là kiểu giải thưởng hội tương trợ hay chuẩn bị. Thật ra cũng hào phóng đấy chứ."
"Cậu có vẻ không hứng thú lắm."
"Đại khái vậy. Hai người cứ thi thoải mái, thắng về là được."
"Cậu không có cảm tưởng gì về tác phẩm của tôi à!"
Tôi muốn châm chọc nhiều lắm.
Sao cậu lại gấp thành chim—hay phải gọi là phượng hoàng mới đúng.
Làm ơn gấp lực sĩ đi được không!
Thi là sumo "giấy" mà!
"Ờ, tôi chẳng có cảm tưởng gì."
Ai thèm quan tâm—tôi quay mặt đi rõ ràng.
Gấp cái gì kỳ cục thế không biết.
"Hừ hừ~ cậu thấy 'Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối' này là sợ rồi chứ gì?"
"Biển" kìa! Haruna ghép một đống từ nghe ngầu—cuối cùng lại kết bằng "biển"!
Cậu còn biết học theo cách đặt tên lực sĩ nữa chứ!
Cơ bản là, cái tên Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối dài quá!
Rút gọn lại chút được không!
Với lại rõ ràng là phượng hoàng, sao lại tô màu xanh! Dùng matcha để tô à? Không được không được. Tôi không nên để ý mấy chuyện đó.
Tôi là học sinh cấp ba biết kiềm chế.
Tôi không nổi nóng đâu. Làm tôi nổi nóng thì ghê gớm lắm đấy.
Nói cho cùng, hình dáng lực sĩ phải vạm vỡ hơn chứ.
Dù... đuôi nó cũng xù thật, nhưng chân chim thì vẫn là chân chim, gầy như tăm vậy.
À, vì thi sumo giấy nên hai cánh mới duỗi ra phía trước.
Ra là nó cũng có ý chí chiến đấu.
Tôi rất nghi ngờ dáng đó lên sàn đấu có thắng nổi không.
"Yếu ớt."
Đúng đúng. Yuu nói đúng.
Eo chân phải như Chiyofuji (chú thích: cựu yokozuna vô địch sumo lần thứ 58) mới vạm vỡ chắc chắn...
Hả?
...Chiyofuji này ở đâu ra vậy?
Tôi phát hiện ra rồi.
Ngay trước mặt Haruna có Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối dang cánh rực rỡ, bên cạnh tách trà của Yuu cũng có một tác phẩm giấy tinh xảo như búp bê.
Lực sĩ sumo giấy thân hình vạm vỡ—giống như yokozuna từng được lấy làm mẫu cho người sói trong truyện tranh (chú thích: nhân vật người sói trong Kinnikuman được thiết kế dựa trên Chiyofuji).
Lực sĩ phải như vậy mới đúng~
Làm đẹp thật.
Seraphim giúp Haruna, nên chắc cái đó là Yuu tự làm.
Yuu là cao thủ giấy lâu năm. Không biết có biệt danh "The Paper" như trong truyện không. (chú thích: biệt danh lấy từ tiểu thuyết R.O.D)
Về khoản giấy tờ, Yuu hơn Haruna cũng dễ hiểu thôi.
Đó không phải búp bê sumo giấy gấp đôi là xong, mà là tác phẩm thủ công giấy cấu tạo phức tạp như origami.
Dù mặt không biểu cảm, Yuu hơi tự hào, giơ tờ giấy ghi chú cho tôi xem.
"Đây là phiên bản mini Chiyofuji, gọi tắt là Chiyofuji nhí."
Dễ thương quá đi mất...
Thế là, chuyện đông tây kéo sang ngày hôm sau.
Trong nhà thi đấu trường tiểu học gần đó, người tụ tập cũng khá đông.
Rõ ràng chỉ là giải sumo giấy mà còn có cả khán giả.
Thí sinh toàn là nhóc con.
Độ tuổi thấp đến mức tôi với Seraphim nhìn như phụ huynh, còn Haruna với Yuu cao một mét bốn lăm, ngực mông chưa phát triển mà tự xưng học sinh tiểu học cũng không ai nghi ngờ.
Nhìn qua thì giống học sinh cấp hai.
Phụ huynh phải đi cùng, hai người một đội.
Vì vậy tôi tham gia cùng Yuu.
Và... không phải vì sumo giấy gợi lại kỷ niệm mà tôi muốn chơi đâu!
Chỉ là vì Haruna có vẻ sẽ gây rắc rối nên tôi không thể ngồi yên.
Tôi chưa từng nghĩ mình lên cấp ba rồi mà còn tham gia mấy hoạt động dỗ trẻ con thế này. Chỉ mong đừng gặp người quen.
Người trông như học sinh cấp ba—Tốt, tốt. Có vẻ không có nhỉ?
Chỉ có trẻ con và người lớn.
Trẻ con—ừm.
Có một cô gái tóc uốn ống, mặc váy gothic lolita trắng cầm chai rượu.
Cô ấy còn mời rượu một ông bố nào đó bên cạnh.
Khoan đã—sao cô ta lại ở đây!
Tôi kinh ngạc. Làm sao không ngạc nhiên cho được.
Bởi vì ở đó, là cô gái tôi "biết".
Chiều cao ngang Yuu, độ rắc rối thì ngang Haruna.
Chris. Cô gái từng nổi danh "mạnh nhất" ở thế giới phép thuật Villiers, đang ngồi khoanh chân ở góc nhà thi đấu, cầm chai rượu tu ừng ực.
Tôi thở dài, lén Haruna và mọi người đi về góc nhà thi đấu.
Ngồi xổm xuống, tôi bắt chuyện với cô nhóc lọt thỏm giữa đám học sinh tiểu học mà chẳng hề kém cạnh.
"Sao cô lại ở đây?"
"Hê hê? Người ta ở đâu làm gì, liên quan gì đến anh trai chứ? Ực... ực... phì ha~"
Tôi bắt đầu có dự cảm xấu.
Chẳng lẽ giống con phượng hoàng sexy gì đó của Haruna, Chris cũng định thi bằng lực sĩ kỳ quặc?
Bốp~
Tôi định nghiêm mặt quát cô ấy một câu, thì có thứ gì đó đặt lên đầu tôi.
"Ờ... em là em trai của Ayrton Senna (chú thích: tay đua F1 từng ba lần vô địch cá nhân) đúng không?"
Có tiếng hỏi trên đầu tôi.
Sao mà dễ chịu thế này?
Cảm giác mềm mại này... mềm mại này là—!
Người từng nghiên cứu vòng một số một, giáo sư Orito (lớp 10) từng nói:
Giả sử, có thứ gì mềm như vòng một.
Giả sử, có thứ gì có cảm giác giống vòng một.
Nhưng những thứ đó, rốt cuộc không phải vòng một.
Thứ không thể thay thế, độc nhất vô nhị.
Đó chính là—vòng một.
Tôi phát hiện ra rồi.
Tôi phát hiện thứ đặt trên đầu mình là vòng một.
Không cần nhìn cũng biết.
Bản năng, bản năng của động vật có vú đang gào thét.
"Li... Li Nene-san cũng đến nữa! Thật sự, sao mọi người lại ở đây?"
Tôi vội vàng nhảy lùi lại.
Bởi vì để vòng một tiếp tục đặt trên đầu, đầu tôi sẽ tê liệt đến mức nói không nên lời.
Ở đó là một chị gái ngực bự, tóc buộc hai bên cao vút, tóc rối như vừa ngủ dậy.
Ờ, bất cứ động tác nào cũng khiến vòng một rung bần bật, chắc phải gọi là "bạo vú".
Đến cả người mẫu ảnh cũng phải lu mờ, hoặc là phẳng đi.
Trong số những người tôi biết, mỹ nữ có vòng một khủng nhất—Nenegreria Nebiros. Gọi tắt là Nene-san.
Dù cũng ở Tokyo, bình thường cô ấy sống ở phía đối diện thành phố này, ngày đêm vẽ Doujinshi.
Sao cô ấy lại đến thị trấn tôi...
"Dù anh hỏi người ta sao lại ở đây, lý do chỉ có một thôi mà?"
"Giải thưởng là gạo... khò~"
Ngủ rồi! Nene-san ngủ ngon lành!
"Này, Nenegreria. Đừng ngủ giữa chừng khi đang nói thoại chứ~"
Nene-san hình như lúc nào cũng bận vẽ Doujinshi, có đặc điểm thiếu ngủ và có thể ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ đâu.
...Dù hình như còn lý do khác.
"Tôi cũng hiểu rồi... nhưng sao phải cố tình dùng ngoại hình đó đến đây."
Chris hiện tại là một loli áo trắng dễ thương, nhưng bình thường còn có ngoại hình khác.
Sao lại cố tình xuất hiện với hình dạng "Chris"—
"Ở đây có trận đấu không thể thua. Gạo trắng quan trọng với người sống một mình thế nào, Ayumu nhóc con chắc không hiểu~ đâu~"
Cậu là Matsugaoka à?... Lạ thật, tôi thấy mình từng nói câu này rồi.
Thôi kệ.
"Làm ơn đừng gây rắc rối cho người ta nhé."
"Được được—"
Khi tôi đứng dậy, liếc nhìn Chris trả lời qua loa, cùng Nene-san đang đứng ngủ, rồi quay về chỗ Haruna thì lại thở dài.
Bởi vì tôi đã nhìn thấy rồi.
Có một thứ gấp bằng giấy trông như hắc long.
Lúc đó tôi đã xác định.
Thế này thì, chung kết chắc chắn là phượng hoàng sexy gì đó VS rồng sexy gì đó, thành trận solo giữa các Masou-Shoujo—chắc chắn là vậy.
"Cậu vừa đi đâu vậy?"
Vừa về đã thấy Haruna và Seraphim biến mất, chỉ còn Yuu đón tôi. Có vẻ Haruna đi thi vòng đầu rồi.
"Kia." Tôi dùng ngón cái chỉ về góc nhà thi đấu.
"Nenegreria."
"Đúng vậy, không hiểu sao Chris và Nene-san cũng tham gia. Hy vọng không có chuyện gì kỳ lạ."
"Họ hình như đã có động tĩnh rồi."
Nghe câu nói khiến người ta đau đầu đó, tôi cũng thấy lo lắng.
Thế là, đại hội bắt đầu.
Vòng đầu tiên.
Đội bố con tham gia cùng, đối đầu với đội Haruna, Seraphim.
Cậu bé bình thường cầm một lực sĩ giấy chỉ gấp đôi, rồi dùng bút sáp màu vẽ mắt long lanh, trông rất dễ thương.
Dù chúng tôi cũng là thí sinh bình thường, nhưng nói sao nhỉ, mấy người nhà tôi không phải người bình thường.
Haruna và cậu bé đặt lực sĩ lên sàn đấu.
Cậu bé kính cận thán phục: "Tuyệt... tuyệt quá!" Nhưng trong mắt cậu ấy không có sự kính sợ, dường như chỉ đơn thuần cảm động trước phượng hoàng của Haruna.
Trẻ con đúng là nên như vậy.
Trên mặt như viết "Tôi yêu sumo nhất" của ông già hội tương trợ, mặc bộ lễ phục truyền thống, cầm quạt chỉ về phía cậu bé kính cận và bố cậu ấy.
"Phía Đông~ Chiếc thuyền đen đến từ Shikoku—Yamamotoyama~"
Tên đặt thành palindrome, đọc xuôi đọc ngược đều được!
Có cần biên tập lời giới thiệu dài vậy không? Hình như chỉ mình tôi thắc mắc.
Đau đầu thật. Muốn lấy lại tâm hồn trẻ thơ quá.
Tiếp đó, quạt lại chỉ về phía Haruna.
"Phía Tây~ Ngọn lửa đen thiêu rụi mọi củ hành—Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối~"
Này, ngọn lửa đó rắc rối quá rồi đấy!
Phượng hoàng oai phong đứng trên sàn đấu, khiến ánh mắt trong sáng sau kính của cậu bé càng thêm lấp lánh.
"Tuyệt... tuyệt quá..."
Không không, cái đó dở tệ. Chủ yếu là cái tên.
Tâm trạng cậu bé khi nhìn phượng hoàng oai phong cũng không phải không hiểu. Nếu lực sĩ giấy của cậu ấy chỉ là loại bình thường gấp đôi, thì càng khỏi nói.
"Đúng không đúng không! Nya ha ha ha ha!"
Câu nói của đối thủ khiến Haruna càng thêm tự mãn.
Chắc còn từ nào ngầu hơn củ hành chứ?
"Chú ý đối thủ~ Hai bên chuẩn bị... Bắt đầu!"
Cậu bé kính cận và bố cậu ấy gõ cạnh sàn đấu.
Ngược lại, Haruna thì khoanh tay, để Seraphim gõ một mình.
Tiếng gõ nhẹ nhàng của đôi tay trắng như ngọc, như giai điệu Mozart.
Ngón tay nhảy múa như trên phím đàn, phượng hoàng cũng nhảy theo nhịp.
Cảnh tượng quá đẹp khiến cậu bé và bố đều dừng tay.
"Bây giờ!"
Haruna đẩy Seraphim ra, tự mình gõ sàn đấu.
Tay trái gõ ↑↑↓↓←→←→, tay phải gõ hai lần.
Cô ấy liên tục nhập mã lệnh bí mật.
↑X↓BLYRA.
Ví dụ như mã này. Khi gõ còn tận dụng cả cạnh sàn đấu.
Tốc độ gõ ngang cao thủ Takahashi.
Kakalokakalokakabenkakalokakarot... vâng, ai hiểu thì cứ cười thầm. (chú thích: trong game Dragon Ball Z: Super Butoden 2, nhập mã này trước màn hình tiêu đề sẽ nghe tiếng Broly)
Haruna còn nhập nhiều mã lệnh bí ẩn khác.
Vậy, trận đấu diễn ra thế nào?
Rầm rầm rầm rầm...
Cả nhà thi đấu rung nhẹ.
Động đất? Không, không phải. Đây là chấn động do Haruna nhập mã lệnh.
Người bình thường không biết Masou-Shoujo, chắc không tưởng tượng nổi.
"Quyền quyền thể bạo quang! Sóng cola thanh tẩy—!"
Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối bay vút lên, phun cola từ mỏ.
Tôi không rõ nguyên lý, nhưng cả sàn đấu bị cola làm ướt.
Hơn nữa, còn xuất hiện hiện tượng mà nếu yêu cầu giải thích, chắc Haruna sẽ lấy ma pháp làm cớ.
Cậu bé đối thủ, quần áo nổ tung tơi tả.
Bộp.
Lực sĩ ngã trên sàn. Cả khán phòng vang dội tiếng vỗ tay.
Giấy bị dính nước thì ngã là đúng rồi.
Haruna "Yeah~" đập tay với Seraphim, Yuu thì lặng lẽ nhìn hai người họ.
"Chiêu đó nguy hiểm lắm."
"Đúng vậy, thật sự rất nguy hiểm."
Đến mức làm rách quần áo.
Yuu có vẻ hơi căng thẳng.
Có lẽ vì sắp đến lượt, hoặc vì lý do khác?
Từ gương mặt luôn không biểu cảm của Yuu, tôi chỉ đọc được chừng đó.
Sau đó, các trận đấu diễn ra khá suôn sẻ như tôi dự đoán, nhưng lại xảy ra chuyện lạ.
Tôi cứ tưởng quần áo bị rách là do chiêu sóng cola của Haruna, nhưng hình như không phải.
Ngay cả khi người bình thường thi đấu, quần áo cũng tự nhiên rách.
Có người mất tay áo, có người quần ngắn như Inaba của B'z, có người mất nửa vạt áo.
...Không ổn rồi.
Chẳng lẽ sumo giấy của Masou-Shoujo là như vậy? Dù sao họ cũng có thể phục hồi quần áo ngay.
Chris ở thế giới này lâu rồi, chắc biết quy tắc sumo giấy—ờ, đúng rồi. Giờ cô ấy chỉ là một con ma men.
Điều tôi để ý hơn là, dù quần áo rách, mọi người vẫn chơi rất vui.
Dù gặp chuyện như vậy, cũng chỉ biết cười thôi.
Được rồi, đến lượt chúng tôi lên sàn.
"Cố lên."
"Ồ. Lần đầu tiên tôi thấy có người viết 'Cố lên!' bằng kanji đấy." (chú thích: Yuu viết chữ "ganbare" bằng kanji)
Chúng tôi mang theo Chiyofuji nhí—"Chiyofuji nhỏ", tiến ra giữa nhà thi đấu.
Dù nhà thi đấu rộng, nhưng chỉ có một sàn đấu.
Giải do hội tương trợ tổ chức, quy mô cũng chỉ vậy... tôi nghĩ thế, rồi mới nhận ra là do Haruna làm hỏng sàn kia.
Có lẽ vì căng thẳng, đối thủ là một cậu bé ít nói, đi cùng mẹ có vẻ hiền hậu.
"Xin được chỉ giáo."
Tôi cúi đầu chào, mẹ cậu bé cũng mỉm cười đáp lễ.
"Hai bên chuẩn bị... Bắt đầu!"
Vừa nghe hiệu lệnh, hai bên bắt đầu gõ sàn đấu.
Cố lên! Đừng thua nhé, Chiyofuji nhỏ! Tôi không như Haruna, dù gõ thế nào cũng chỉ là sumo giấy bình thường.
Tôi bị lực sĩ đối phương ép lùi dần, cuối cùng chạm vạch sàn—
Rách! Tay áo tôi rách dọc như bóc vỏ chuối.
Thật sự, chuyện này là sao vậy?
"Đổi người."
Thế này nguy hiểm quá, nên đổi cho Yuu lên.
Ngón tay của Yuu, như lập trình viên trong phim Mỹ gõ bàn phím.
Kết quả, Chiyofuji nhỏ suýt ngã khỏi sàn, nhưng vẫn dùng đòn ném giành chiến thắng.
Rách! Váy của mẹ cậu bé bị xẻ tà. Dù bị hấp dẫn bởi đùi của phụ nữ đã có chồng, tôi vẫn lịch sự không nhìn, vội vàng nhặt Chiyofuji nhỏ, đẩy lưng Yuu rời đi.
Thay đổi cách gõ là có thể đảo ngược tình thế. Người từ thế giới khác đúng là khác biệt.
"Dở quá."
Yuu nói câu này thật phũ.
"Xin lỗi mà."
"Nhưng tôi rất vui."
Có tsundere! Tsundere xuất hiện rồi!
"Ừ, tôi cũng rất vui."
A, Yuu sao mà dễ thương thế. Tôi hiểu rồi, sau gương mặt không biểu cảm ấy là một nụ cười nhẹ!
Sau đó, các trận đấu tiếp tục, đến lượt tôi quan tâm nhất.
Đối thủ là người bình thường.
"Được~ người ta sẽ cố hết sức. Ợ."
Chris cầm chai rượu, còn xoay vai khởi động như nhân vật hoạt hình thời Showa.
Và lực sĩ cô ấy điều khiển là—
"Phía Tây~ Đống muối dũng mãnh, Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím~"
Đen quá! Tôi tưởng tượng cảnh Chris băn khoăn không biết tô màu gì, cuối cùng tô đen hết con rồng giấy.
Rồng giấy to gấp đôi lực sĩ bình thường.
Chỉ nhìn chênh lệch thể hình là biết kết quả rồi.
"Chú ý đối thủ~ Hai bên chuẩn bị... Bắt đầu!"
Theo hiệu lệnh, Chris nhanh chóng động ngón tay.
Cô ấy dùng một ngón trỏ gõ sàn đấu, như gõ mã Morse.
"Được rồi, tôi sẽ tung chiêu Long Viêm Năng Lượng Cao~"
Chris nói câu khó hiểu. Tôi không biết sẽ xảy ra gì.
Chỉ biết, cô ấy sẽ dùng một ngón hạ gục đối thủ.
—Kết quả xuất hiện ngay.
Không rõ nguyên lý, rồng giấy há miệng, phun ra tia sáng.
Phun ra tia sáng kìa!
Sumo giấy mà phun ra tia sáng kìa!
Ánh sáng mạnh khiến mọi người quay mặt đi.
Sàn nhà thi đấu rung chuyển vì va chạm, tôi bị vấp ngã, rồi nhìn thấy lực sĩ bị cháy đen, còn rồng giấy không hề xê dịch.
Bắn ra tia sáng mạnh như pháo phòng không.
Chắc chắn—là ma pháp rồi.
Tình huống quá phi lý khiến mọi người kinh ngạc, nhưng tiếng vỗ tay vẫn vang dội nhà thi đấu.
"Tuyệt thật."
"Không hổ là Masou-Shoujo mạnh nhất lịch sử Villiers."
Seraphim và Haruna tạo dáng như vô địch toàn quốc, vỗ tay nhẹ.
Trong tình huống đó, tôi và Yuu chỉ biết đứng ngây ra.
Quá phi lý, phản ứng duy nhất của tôi là cạn lời.
Kéo.
Yuu kéo vạt áo tôi.
"Sao vậy?"
"Chuyện đó... không ổn đâu."
"Đúng vậy. Chỉ trong chốc lát đã làm cháy giấy rồi."
Yuu ngước nhìn tôi, lắc đầu chậm rãi.
"Quốc gia này sẽ diệt vong."
Gì vậy! Tự nhiên nói câu gì thế!
Tôi hoang mang, nhưng vẫn hỏi lại chi tiết.
"Sao lại thế?"
"Chiêu Sóng Cola Thanh Tẩy của Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối của Haruna và chiêu Long Viêm Năng Lượng Cao của Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím của Chris, hai chiêu này gây biến động ma lực và siêu âm, sẽ khiến quần đảo Nhật Bản thu nhỏ lại."
"Ồ... gu thẩm mỹ đặt tên của họ tôi nghe không hiểu, nhưng tám chữ cuối thì biết là không ổn rồi."
Đúng là ngớ ngẩn thật.
Đó là cảm giác thẳng thắn của tôi. Ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
Nhưng, Masou-Shoujo là như thế.
Chủ yếu là để ngớ ngẩn.
"Thu nhỏ là sao?"
"Diện tích Nhật Bản sẽ giảm hai mươi phần trăm ← kết luận"
Cách viết này tôi thấy trong lời bài hát anime nào đó (chú thích: nhạc mở đầu Lucky Star), nhưng với đầu óc không nhanh nhạy của tôi thì rất dễ hiểu.
Cơ chế thế nào không quan trọng với tôi.
Chỉ cần biết kết quả và cách ngăn chặn là đủ.
Phù... tôi hít sâu, giữ bình tĩnh.
"Vậy, tôi phải làm gì?"
"Không thể để Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối và Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím đối đầu."
Nói cách khác—chỉ còn cách tôi và Yuu vào chung kết mới ngăn được...
Giá mà tôi có năng khiếu sumo giấy... haiz.
Tôi và Yuu thuận lợi vượt qua các vòng.
Bán kết còn bốn đội.
Đội Haruna, Seraphim—Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối.
Đội Chris, Nene—Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím.
Đội Yuu và tôi—Chiyofuji nhỏ.
Đội Masao và bố Masao—Masakini.
Tất nhiên, cũng có người bình thường vào bán kết.
Sao tôi lại nhắc đến tên họ—
Bởi vì bán kết lượt đầu—Chris, Nene đối đầu Masao và bố Masao.
Đây là trận đấu khá hay.
"Phía Đông~ Tôi muốn gặp người mạnh hơn mình (chú thích: slogan game Final Fight)—Masakini~"
Lực sĩ giấy của Masao tự dưng mặc áo choàng.
Không biết sao lại rách, đó là áo choàng không tay rách vai thành hình răng cưa.
Masao và bố, cũng mặc áo không tay rách vai như vậy.
"Phía Tây~ Đống muối dũng mãnh, Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím~"
Ngược lại, rồng giấy đen có thân hình to gấp đôi Masakini.
"Hai bên chuẩn bị... Bắt đầu!" Theo hiệu lệnh, Masao không ngại chênh lệch thể hình, bắt đầu gõ sàn đấu.
Bố Masao đứng sau cũng phối hợp gõ—
"Hadouken, hadouken, shoryu~ hadou—ken."
Vừa hô vừa khuấy động không khí.
Thực tế, lực sĩ Masakini trên sàn không có động tác gì đặc biệt.
Nhưng—nó và rồng đen bạc vàng tím to lớn bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
"Tiger~ Tiger~ Hổ thức móc trên~"
Bố Masao đổi sang lồng tiếng khác!
Masakini dùng tay trái đẩy rồng đen, chắc định hạ đối thủ.
Nhưng do chênh lệch thể hình, rồng đen vẫn không nhúc nhích.
Không đúng—
Dù chỉ một chút, nhưng rồng đen dần... dần bị đẩy lùi.
Thấy vậy, Chris cười gian.
"Cũng khá đấy, nhưng cậu không thắng nổi rồng đen gì đó của người ta đâu."
Đến cô ấy cũng ngại cái tên dài!
Tự tin thật. Nene-san phía sau ngủ, áo rách lộ cả áo ngực đen.
Về điểm này, bố Masao cũng cười tít mắt.
Dù sao đó cũng là bạo vú mà!
Giờ, tất cả các ông chú trong nhà thi đấu đều âm thầm cổ vũ bố Masao.
Dù áo rách đến đâu, Nene-san cũng không che. Nếu tiếp tục—có khi lộ hàng thật.
Chỉ tưởng tượng thôi mà mũi đã phì phò.
Trong không khí sục sôi đó, Nene-san tỉnh dậy.
Chết tiệt! Thế là cô ấy sẽ che lại à!
Dù mọi người thở dài tiếc nuối—
"Ừm~ lạ nhỉ? Cảm giác áo bị rách... thôi kệ. Khò~"
Dù ngực lộ toang hoác, Nene-san vẫn thản nhiên ngủ tiếp.
Các ông bố và tôi đều giơ tay tán thưởng. Chúng tôi bị mê hoặc bởi đôi gò bồng đảo, chẳng ai quan tâm trận đấu.
"Được rồi, sắp phân thắng bại rồi."
Dù Masao luôn chiếm ưu thế, lúc này Chris giơ tay phải, như đô vật chuẩn bị ra đòn.
Làm ơn, đừng ra tay vội. Kéo dài chút nữa—đợi áo ngực cũng rách—
Long Viêm Năng Lượng Cao vô tình bắn ra.
Ánh sáng rực rỡ, mặt đất rung chuyển.
Masakini và bố Masao bị cháy đen.
Bố—!
Sao bố cũng bị vạ lây!
Nhưng, Masakini không ngã.
Kiên trì—đó là sự kiên trì.
"Uwooooooo!"
Cả nhà thi đấu vỡ òa tiếng vỗ tay.
Không ngờ ở thị trấn này, có người bình thường có thể đấu ngang ngửa với chúng tôi—những kẻ không phải người.
Masakini liên tục đẩy rồng đen về phía rìa sàn.
Nhìn như chỉ dựa vào đối thủ.
Nhưng, Masakini thực sự dồn rồng đen vào chân tường, áo Nene-san cũng rách dần theo tỷ lệ thuận.
Rách.
Dây áo ngực cuối cùng cũng đứt một bên.
Rồi, lại một bên nữa...
Mỗi lần rách lại vang lên tiếng hò reo.
Tiếp theo chỉ còn phần chính.
Nhưng, bố Masao bị cháy đen thì gục luôn, không nói nổi nửa lời.
"Không ngờ chịu được Long Viêm Năng Lượng Cao... nhưng, đến đây là hết!"
Phát thứ hai của Long Viêm Năng Lượng Cao. Bị trúng, Masakini cuối cùng cũng ngã, áo sơ mi của bố Masao cũng nát vụn.
Bố Masao!
Không được! Bố đã không còn tâm trí che thân nữa!
Tiếng vỗ tay vang dội bao trùm hai cha con Masao.
Không lộ hàng.
Dù không lộ... nhưng cũng cho chúng tôi mơ mộng.
Được ngắm bạo vú và áo ngực... thế là đủ rồi nhỉ?
Quả nhiên, Chris vào chung kết.
Tiếp theo là bán kết lượt hai.
Nếu có thể, phải để Haruna thua ngay bây giờ—
Nhưng làm sao đây?
"Phía Tây~ Ngọn lửa đen thiêu rụi mọi củ hành—Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối~"
Cô gái tóc dựng vênh váo hôm nay trông như tượng khổng lồ ở Lodoss.
Hơn nữa, Seraphim cười tự tin, vòng một cũng có vẻ lớn hơn bình thường.
"Hai bên chuẩn bị~ Bắt đầu!"
Có lẽ vì đối thủ là chúng tôi, Seraphim gõ hơi nhanh.
Bên tôi từ đầu đã để Yuu ra trận. Vì tôi hoàn toàn không phải đối thủ.
"Dù đối đầu với ngài Hellscythe, tôi cũng không nương tay!"
Gõ gõ gõ. Gõ gõ gõ.
Chiyofuji nhỏ đẩy phượng hoàng lùi dần, Yuu dồn đối thủ đến rìa sàn.
Chúng tôi chiếm ưu thế. Áo ngắn không vai của Seraphim rách, vòng một lộ ra, hai đỉnh núi dưới áo ngực hồng như muốn nhảy ra ngoài—
Uwo. Tôi tự dưng ăn một cú đá bay.
"Không được đánh trực tiếp mà!"
"Xin lỗi. Vì bực quá nên không kiềm chế được."
Seraphim lập tức dùng áo choàng đen kiểu Vampire Ninja che người. Đúng rồi, giờ đến lượt cô gái tóc dựng lên sàn.
"Chính là lúc này!"
Cô ấy liên tục nhập mã lệnh, định tung chiêu đó. Ừm~ gọi là gì nhỉ—
"Sóng Cola Thanh Tẩy!"
Đúng rồi, chính là chiêu đó.
Dù nguyên lý vẫn khó hiểu, mỏ phượng hoàng lại trào ra chất lỏng sủi bọt, làm sàn đấu ướt nhẹp.
Hơn nữa, nhà thi đấu cũng rung chuyển mạnh.
Để lấy lại thế trận, Yuu gõ sàn, nhưng tay phải của Chiyofuji nhỏ bị bẻ cong ra ngoài.
Đồng thời, tay phải của Yuu cũng rời sàn, như bị lực nào đó làm tê liệt.
Có lẽ do tê tay, Yuu chỉ còn dùng tay trái tiếp tục gõ.
Còn tôi vòng tay trái qua eo cô ấy, cùng gõ phụ.
Tôi sẽ làm tay phải cho Yuu.
"Hừ! Cậu giúp cũng vô ích! Trừ khi có kỳ tích, không thì không thắng nổi đâu!"
"Đúng vậy... không có kỳ tích thì không thắng nổi. Cậu nói đúng—"
"Chính vì vậy, chúng ta phải cố hết sức!"
Người bỏ cuộc sẽ không tạo ra kỳ tích. Nghe tôi nói, Yuu khẽ gật đầu, Seraphim thì vui vẻ cười.
"Nya ha ha ha! Tôi sẽ cho cậu đòn chí mạng!"
"Uwooooooo!"
Chiyofuji nhỏ và phượng hoàng va chạm ở rìa sàn.
Trận đấu căng thẳng đến mức tóe lửa, sàn đấu như sắp cháy.
Yuu đặt tay phải tê liệt lên tay phải tôi.
Giờ, chúng tôi là một thể.
Kết quả thế nào? Kỳ tích đã xảy ra... một chút.
Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối vốn mạnh mẽ, bị Chiyofuji nhỏ đẩy gần ra khỏi sàn.
"Lên nào—!"
Kỳ tích, tôi từng tạo ra không ít lần.
Có thể những kỳ tích đó rất nhỏ.
Nhưng, đều là kỳ tích thật sự.
"Hê hê, tôi cũng muốn tạo kỳ tích xem sao."
Nói rồi, Seraphim từ sau lưng Haruna đưa tay giúp gõ sàn.
Không chỉ tôi. Trước đây họ cũng từng tạo ra nhiều kỳ tích nhỏ.
Anh hùng luôn tạo ra kỳ tích, và giành chiến thắng.
Nhưng, đối thủ chưa chắc không tạo ra kỳ tích.
Kỳ tích và kỳ tích va chạm, rồi cùng ngã xuống.
Cả hai cùng thua. Nhìn qua thì cả hai cùng ngã.
"Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối thắng~"
Người thắng là—Haruna.
Cánh tay phải của Chiyofuji nhỏ bị bẻ cong chạm sàn trước, nên thua.
Nửa người phải ngã trước—nói cách khác, tôi là nguyên nhân thua cuộc.
Giá mà tôi mạnh hơn chút nữa—
"Xin lỗi, Yuu."
"Tôi không để ý đâu."
Cũng đúng.
Thay vì để ý tâm trạng, còn chuyện phải giải quyết.
Không ổn. Không ổn không ổn không ổn.
Thế là, chung kết chắc chắn là Biển Phượng Hoàng Xanh Địa Ngục Bóng Tối và Núi Rồng Đen Bạc Vàng Tím tranh tài.
Nghĩa là ngày tận thế của Nhật Bản đã đến gần.
Làm sao đây?
Phải làm sao—
Tôi lo lắng không yên.
"Nya ha ha ha ha! Tôi sẽ thắng!"
"Cậu làm gì thắng nổi người ta chứ. Ực~ ợ."
Hai đứa trẻ con, giơ cao rồng và phượng hoàng.
Cứ như đang xem trận chung kết Pokémon vậy.


0 Bình luận