Tập 06: Vâng, Cả Hai Đều Là Cô Dâu Của Tôi.
Chương 03: Vậy có được tính là sao băng không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 4,720 từ - Cập nhật:
Vậy có được tính là sao băng không?
Dù tôi vô thức túm lấy thứ gì đó trước mặt để tránh ngã mạnh, nhưng lực chạy từ nãy đến giờ có vẻ ảnh hưởng, tôi vẫn ngã sõng soài. Cảm giác đất và cỏ thật khó chịu.
Soạt——vậy, tiếng động này là gì? Tôi ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một mỹ nữ, quần dài leo núi đã bị tôi kéo tụt xuống nửa chừng.
Là một phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa. Chị gái ngực đẹp này có ánh mắt lạnh lùng như nhìn rác rưởi, thân hình mềm mại mảnh mai khiến người ta phải thốt lên "giá mà chị ấy làm người mẫu thì tốt biết mấy", vẻ mặt thì như cô giáo nghiêm khắc chán nản với học sinh hư.
Sau khuôn mặt xinh đẹp ấy, rõ ràng là một ác quỷ.
Đôi mắt ngọc bích tuyệt đẹp đã nhuộm thành đỏ sẫm. Vì quần bị tôi kéo tụt, mỹ nữ đuôi ngựa vội che chiếc quần lót xanh nước biển lộ ra, rồi thở dài:
"Ayumu——trong tình huống bất ngờ thế này, chắc chắn cậu có lý do hợp lý để giải thích nhỉ?"
"Ừ, tất nhiên là có——Seraphim, chuyện này có lý do sâu xa lắm."
"Nếu nghe mà thấy hời hợt——tôi sẽ giết cậu đấy?"
Tôi đứng dậy phủi bụi, giải thích đơn giản cho Seraphim trước mặt:
"Tôi bị gấu tấn công, nên mới ngã. Đây là yếu tố bất khả kháng."
"Nói cách khác, cậu túm trúng quần tôi lúc ngã, suýt nữa thì kéo tụt hết. Chẳng lẽ cậu muốn nói tình huống như trong manga vừa xảy ra ở đây?"
"Chính xác, hoàn toàn như cậu nói."
Cả hai mắt tôi bị cô ấy chọc bằng ngón tay, không hiểu lý do này có gì lạ. Nếu tôi không phải zombie thì đã mù lâu rồi.
"Seraphim... sao cậu lại đến đây?"
Yuki đã bình tĩnh lại, lúng túng như gặp ma.
"Tôi đi ngắm sao cùng Hellscythe-sama. Phía trước có chỗ đẹp lắm."
Thì ra là vậy. Seraphim và Yuki đều là Vampire Ninja. Có lẽ họ biết cùng một địa điểm ngắm sao.
"Sao lại thế——"
Yuki xụ vai thất vọng. Cảm giác Yuki từ nãy đến giờ có gì đó không ổn.
"Chúng tôi ở đây, có gây phiền phức gì không?"
Bên cạnh Seraphim còn một cô gái nữa. Cô gái đó thấp ngang Haruna. Đó là một cô gái dễ thương, tóc bạc, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc. Cô ấy tên là Eucliwood Hellscythe.
Vì một số lý do, cô ấy không thể phát ra tiếng, nên chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một mảnh giấy.
"Xin lỗi"
Trong bóng tối không nhìn rõ, nhưng trên giấy viết như vậy.
"Haizz." Yuki thở dài thật sâu.
"Nếu cậu có gì không hài lòng——tôi có thể chém đứa cao nhất ở đây cho cậu hả giận."
"Người cao nhất chẳng phải là tôi sao! Sao lại thành ra phải chém tôi!"
"Không nói chuyện này nữa, Ayumu, tôi mới là người muốn hỏi các cậu làm gì ở đây?"
"Tôi và Yuki đi ngắm sao——à, Seraphim, cậu có thấy Haruna không?"
"Không, Haruna cũng đến à?"
"Ừ, lúc nãy cô ấy bị ong đuổi, chắc chạy quanh đây."
Seraphim liếc nhìn sắc mặt Yuki một cái, rồi nhắm mắt sắc như lưỡi dao, lại thở dài.
"Tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng đi tìm người giúp."
Câu nói này khiến nét mặt Yuki tươi sáng trở lại.
"Hử? Mọi người cùng tìm chẳng phải tốt hơn sao?"
Câu nói của tôi khiến nét mặt Yuki lại tối sầm.
Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy, muốn cứu Haruna hay không?
"Cậu vẫn chậm hiểu như xưa nhỉ——"
Seraphim buông lời đầy ẩn ý. Tôi chậm hiểu cũng được, nhưng nói cho tôi biết ý cậu là gì đi.
"Đúng rồi, trên người cậu có mùi thơm ngọt ngào lạ lắm."
"Sao lại nhìn tôi?"
Tôi ngửi thử tay áo len rách nát, phát hiện đúng là có mùi——à! Là Haruna bôi gì đó lên người tôi!
Con nhỏ đó——nói chung, không tìm được Haruna thì cũng không dạy dỗ được cô ấy.
Thế là, đội tìm kiếm Haruna được thành lập.
Chúng tôi xếp hàng, vừa gọi tên Haruna vừa đi trên con đường núi hẹp. Quần áo tôi hơn nửa đã rách, gió lạnh táp vào mặt, tôi nhờ Seraphim cho mượn áo thì bị chọc mắt (lần hai), nên giờ chỉ biết cầu mong tìm được Haruna sớm.
Tay áo len bị ai đó nhẹ nhàng kéo. Lực kéo ấy làm áo thành áo một tay.
——À, hóa ra áo tôi đã rách đến mức không chịu nổi nữa rồi?
Người kéo tay áo rách ấy là Yuu.
"Phía trước"
Cô ấy đưa cho tôi tờ giấy này.
Trong bóng tối, nếu nhìn kỹ sẽ thấy phía trước có một khoảng rộng hơn. Tôi lập tức bước nhanh tới.
Yuu theo sau tôi, rồi Seraphim và Yuki cũng chạy tới.
Ở đó có một bãi đất tròn trống cỏ, như một vòng tròn bí ẩn giữa cánh đồng.
Có lẽ là do cây lá kim trồng nhân tạo đều tránh xa, bãi đất này được bao quanh bởi lá vàng cam của mùa thu. Lá sắp chuyển sang màu đỏ, chọn nơi này thật hợp lý. Hít một hơi thật sâu sẽ ngửi thấy mùi thơm, không biết có phải ảo giác không.
Ở giữa không gian rộng bằng cả sân tennis này, có bóng dáng một con gấu.
"Phía trước có gấu"
Yuu vừa đuổi kịp đã đưa tờ giấy như vậy cho tôi xem. Có lẽ do tối quá, lúc nãy tôi chưa đọc hết nội dung. Dù tôi còn băn khoăn có nên chạy không, nhưng bỗng nhận ra, con gấu đang ngồi bệt dưới đất dường như đang ôm thứ gì đó.
Đó là một cô gái, cao khoảng 1m45, có một lọn tóc dựng lên——là Haruna.
Con nhỏ đó đang làm gì vậy?
"Haruna——"
Một con gấu chẳng có gì đáng sợ, nên tôi tiến thẳng lại gần. Haruna trong vòng tay gấu, nũng nịu nói:
"Ấm quá đi."
Cậu thấy ấm là tốt rồi.
"Lấy gấu làm ghế sofa à——rất giống Haruna sẽ làm."
Seraphim đến giữa bãi đất, khoanh tay trước ngực mỉm cười.
"Tớ cũng muốn cảm nhận lông mềm mại một chút"
Yuu cũng đến giữa bãi đất, dù không biểu cảm nhưng vẫn tỏ ra rất ghen tị.
Mọi người tụ lại quanh con gấu, cười vang.
"——Tại sao chứ!"
Tiếng hét như muốn át đi tiếng xào xạc của cành lá vang lên, chỉ có Yuki còn đứng ở lối vào bãi đất.
"Tại sao——lúc nào cũng có người phá đám vậy chứ!"
Nghe giọng sắp khóc ấy, không ai nói được gì.
"Tớ chỉ là, muốn cùng Aikawa——tớ chỉ muốn cùng cậu ngắm sao thôi! Tại sao Seraphim các cậu lúc nào cũng phải đi cùng Aikawa vậy chứ!"
Thì ra là vậy——cô ấy vốn muốn chỉ hai chúng tôi đi riêng, nên thái độ mới kỳ lạ từ nãy đến giờ.
Hiếm hoi mới có một buổi hẹn hò. Vậy mà tôi không biết nhìn tình hình, lại rủ cả Haruna đi cùng... Bình thường, tôi sẽ viện đủ lý lẽ để biện hộ, nhưng giờ tôi chẳng nghĩ ra câu nào hay, chỉ biết nhìn Yuki đang siết chặt nắm đấm.
Tôi phải——nói gì đó mới được. Trong đầu tôi chỉ quanh quẩn ý nghĩ này.
"Cậu đừng hiểu lầm nữa!"
Từ phía bụng con gấu vang lên tiếng nói, rồi Haruna vén bàn tay to của gấu, nhảy ra khỏi vòng tay nó.
"Hả?"
"Nghe cậu nói vậy, cứ như bọn tớ đều thích Ayumu ấy!"
Haruna dùng ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào Yuki đang rưng rưng nước mắt.
"Đúng vậy, nghe mà tức thật."
Seraphim cũng quay lại đối mặt với Yuki, nheo mắt lại.
"Tại các cậu——lúc nào cũng phải đi cùng cậu ấy! Các cậu muốn cản trở tớ với Aikawa đúng không!"
"Yuki-ki, cậu ghét tớ à?"
Đôi mắt to tròn ấy thật ngay thẳng, đầy tự tin. Nhìn vào mắt Haruna như vậy, Yuki lắc đầu thật mạnh:
"——Không phải vậy đâu. Tớ——"
Còn Haruna thì ưỡn ngực nhỏ vốn chẳng bao giờ phát triển——
"Tớ cũng vậy! Tớ muốn cùng Yuki-ki ngắm sao nên mới đến đây mà!"
"...Sư phụ."
"Tớ cũng chỉ đi cùng Hellscythe-sama ngắm sao, bọn tớ không phải đến ngắm biến thái đâu."
"Chỉ cần mọi người cùng thưởng thức là tốt nhất"
"——Tớ ngốc quá. Tự ý nghĩ mọi chuyện thành ra như vậy... cũng không hiểu cảm xúc của mọi người——xin lỗi. Thật sự xin lỗi! Đúng là, hiếm hoi mới có dịp ngắm sao——cùng mọi người ngắm sẽ vui hơn!"
Đau đầu thật. Haruna chiếm hết cả spotlight rồi. Tôi cười một cái, tranh thủ hỏi Seraphim và Haruna:
"Tôi hỏi chút được không?"
"Hử?"
"Sao?"
"Tức là, tôi bị các cậu ghét à?"
"Ghét đến mức nghe tiếng lấy móng tay cào bảng còn dễ chịu hơn."
Haruna nghiến răng, còn làm động tác ôm lấy thân mình.
"Ghét đến mức đôi khi nhầm, gọi gián thành Ayumu ấy."
Seraphim gật đầu liên tục, nhắm mắt lại như hồi tưởng.
"Độ biến thái giảm chút nữa thì tốt"… đến cả Yuu cũng nói vậy! Tôi hơi bị sốc!
"Các cậu——vậy sao còn ở nhà tôi?"
"Vì tiện."
"Đúng vậy, tôi đồng ý với ý kiến này."
"Gan to thật——ngày mai ở nhà không có cơm cho các cậu đâu!"
"Hả?" Ấy chà, đôi môi hồng xinh đẹp của Seraphim lại toát ra khí chất đại ca xã hội đen!
"Ayumu, cậu nói gì? Lạnh quá."
À——ý Haruna như thể hành động của tôi vốn đã lạnh rồi!
"............Không, tôi không dám nghĩ gì cả."
Cảm thấy buồn, tôi bắt chước Haruna lúc nãy, định lấy con gấu làm ghế sofa, nhưng gấu dùng móng vuốt khỏe——xé rách áo sơ mi của tôi.
Hừ! Quả nhiên ngọn núi này đang nhắm vào quần áo của tôi!
Sau khi gỡ được khúc mắc trong lòng, Yuki lấy lại vẻ hoạt bát, thẳng thắn như thường ngày. Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường núi ngày càng hiểm trở. Ngước lên trời, có thể thấy không có mây cũng không có trăng, bầu trời đêm hoàn hảo tuyệt đối.
"Lạnh quá."
Không biết là lần thứ mấy, Haruna ôm lấy thân mình, vừa nói vừa lườm tôi. Nhìn tôi xem! Quần bò không cài cúc, áo len không có tay, cả đồ lót cũng rách! Nhìn tôi thế này mà cậu còn nói lạnh à? Đúng là đồ vô nhân tính!
"Haruna, dù có kêu lạnh mãi thì cũng không thay đổi được gì đâu."
"Ngực cậu có mỡ nên còn đỡ mà——"
Tôi vừa nói vừa rùng mình. Ngoài lý do lạnh, còn vì ánh mắt sắc lạnh như băng của Seraphim đang nhìn tôi.
"Cậu nên học theo Yuu đi. Cô ấy không than vãn gì cả."
"Vì tôi quen rồi"="Em không sao đâu! Giỏi chưa, anh hai!"
Tôi đã lạnh đến mức nếu không tự dịch mẩu giấy thành phiên bản dễ thương trong đầu để sưởi ấm thì chắc chết cóng mất, A Trung ơi!
"Này, trả lời tớ đi, Yuki-ki! Cậu muốn đi đâu?"
Vì lạnh, giọng Haruna trở nên như vua Laputa (chú thích: chỉ nhân vật phản diện Muska trong anime Laputa).
"Chút nữa là tới rồi! Cố lên nhé!"
Bước chân của Yuki vẫn không thay đổi, cô ấy hào hứng dẫn đường phía trước như muốn nhảy lên.
"Nếu ba phút nữa vẫn chưa——hú meo!"
"Cái gì vậy?"
"Phiền phức! Hắt xì thì ai mà chẳng có! Đừng bắt bẻ——ha hù meo!"
"Tiếng hắt xì của cậu nghe gượng ép thật. Như vậy phát âm không tốt đâu! Dù lạnh thật đấy!"
Lời tôi khiến Haruna phát ra sóng bất mãn từ lọn tóc dựng lên.
"Gorbachev."
Nghe từ lạ khiến tôi quay lại. Trước mắt là một cô gái không biểu cảm, má hơi ửng đỏ. Yuu không nói được. Nhưng từ kỳ lạ vừa rồi khi phát âm nghe rất giống giọng dễ thương của Yuu——không thể nào.
Khi tôi quay lại phía Haruna——lần này tôi nghe rõ ràng.
"Gorbachev."
Quay lại nhìn, Yuu đang che miệng bằng bàn tay đeo găng.
Chẳng lẽ——đúng như tôi nghĩ? Hóa ra tiếng hắt xì của Yuu là "Gorbachev".
Tôi tiếp tục lén nhìn mặt Yuu, nhưng cô ấy không hề có dấu hiệu muốn hắt xì.
"Tôi từng nghe nói, cứ lên cao thêm hai trăm mét thì nhiệt độ giảm khoảng một độ. Như các cậu ăn mặc thế này, có khi bị cảm đấy."
"Ý là——"
Quay lại nhìn, con đường núi vừa leo kéo dài hàng trăm mét. Tôi không biết mình đã đi bao xa.
"Tổng bí thư Gorbachev."
Chết rồi! Tôi lại bỏ lỡ mất! Lần này còn kèm cả chức danh!
"À~ lạnh quá."
Haruna lại nói câu như trở về vạch xuất phát, đúng lúc này.
"Chúng ta chơi trò chơi đi."
Seraphim đề nghị như vậy.
"Trò gì vậy?" Tôi hỏi——
"Từ giờ ai nói đến chữ 'lạnh' thì sẽ bị mọi người đánh."
"Dù hơi đáng sợ, nhưng nếu không phạt nặng vậy chắc dễ nói ra lắm."
"Ý hay đấy!"
"Tôi làm trọng tài"="Cảm giác vui ghê! Em không nói được nên có lợi thế, sẽ quan sát anh hai với mọi người nhé."
"Hả? Gì vậy? Mọi người định làm gì à?"
Yuki đi trước một chút, quay mắt sáng rực về phía tôi.
"Ừ, bọn tớ đang chơi trò chơi. Vì mọi người than lạnh nhiều quá——"
"Ra ngoài"="A ha! Anh hai vừa nói ra rồi."
Cạnh tay của Haruna chém ngang cổ tôi, lực mạnh đến mức tôi nghẹn thở. Sau đó, Seraphim lại thúc cùi chỏ vào ngực tôi.
"À~ ra vậy! Nói lạnh là bị đánh——"
Yuki gật đầu với vẻ mặt vui vẻ. Đúng là ngốc, cô gái này thật ngốc.
"Ra ngoài" = "A! Không được nói ra chữ đó đâu nhé!"
Bốp! Bịch! Bốp! Bịch! — Dù đơn giản, nhưng còn có cách kể nào dễ hiểu hơn thế này không?
Đợi đến khi ngoài Yuu, những người làm trọng tài đánh qua Yuki, tôi búng trán cô ấy, sau đó mọi người lại đi thêm khoảng năm phút nữa, rồi đến một nơi bằng phẳng.
Nơi đó rộng hơn quảng trường lúc nãy có gấu, là một khoảng đất mà cây cối đã bị chặt đi. Xung quanh hầu như không còn cây, chắc đều bị đốn hết rồi? Cả khu vực như thể là kết quả của việc san phẳng đỉnh núi. Ngoài con đường núi mà chúng tôi vừa đi tới phía sau, nơi này gần như chẳng còn gì cả.
"Wow~" Người phát ra tiếng là Haruna.
"Ồ?" Người cảm thán như vậy là Seraphim.
A, tuyệt thật. Cảm giác như đang ở trong vũ trụ.
Nhìn ra xa, khắp nơi đều là bầu trời đầy sao. Không có nguồn sáng nào khác.
Chỉ có bầu trời sao rực rỡ tự tỏa sáng, ngay trước mắt chúng tôi.
Nó hoàn toàn khác với bầu trời sao mà chúng tôi nhìn thấy suốt lúc leo núi. Bốn phía đều có thể nhìn thấy sao, có cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung. Tôi cảm động đến mức suýt muốn nằm xuống ngay tại chỗ.
"Tuyệt quá nhỉ!"
Yuki dang hai tay xoay vòng.
"Giống như ánh sáng khi vũ trụ cảnh sát mặc chiến phục đều được gắn lên trời vậy đó!"
"Dù khó hiểu chết đi được, nhưng Haruna cậu cũng cảm động lắm đúng không."
Thì ra ánh sao có thể rực rỡ đến vậy? Lại còn ở nơi gần như có thể với tay chạm tới? Nếu có ánh sáng rực rỡ như thế trước mắt, muốn dùng dây nối các điểm sáng lại với nhau cũng là điều dễ hiểu thôi. Người phát minh ra các chòm sao, chắc chắn cũng từng ngước nhìn bầu trời đẹp tuyệt vời này.
"Tuyệt quá" = "Wow~ lãng mạn ghê."
"Vất vả như vậy, ngắm nhìn mới càng cảm động."
"Đúng vậy. Đặc biệt đến đây quả là xứng đáng."
Yuu rời mắt đi, như thể phát hiện ra điều gì đó. Mấy người chúng tôi cũng quay mặt sang bên cạnh — chẳng lẽ lại là một bầy ong hay gì đó nữa sao?
Ở đó, có một tia sáng.
"Là sao băng" = "Anh ơi anh ơi! Là sao băng kìa!"
Không chỉ một ngôi. Trong bầu trời đêm liên tục có những vệt sáng lướt qua.
Ngay sau đó, Yuki lập tức phấn khích. Cô ấy vui đến mức như muốn đuổi theo sao băng vậy.
"Em chính là muốn cho anh xem cái này — ở thành phố thì khó thấy lắm, nhưng đến đây thì có thể thấy rất nhiều sao băng đó!"
"Tuyệt thật đấy—"
"Là mưa sao băng Sư Tử."
Đây là — mưa sao băng Sư Tử sao? Năm ngoái trên tivi từng có chương trình giới thiệu rầm rộ về nó đẹp và tuyệt vời thế nào. Thế nên tôi đã ngồi chờ mưa sao băng Sư Tử xuất hiện trong phòng mình, kết quả chẳng thấy gì, làm tôi thất vọng lắm.
Chính vì vậy — tâm trạng tôi trở nên phấn khích.
Muốn ngắm sao, tốt nhất nên chọn nơi không có nguồn sáng khác. Muốn ngắm sao, đến cả mặt trăng cũng trở thành vật cản.
Thế nhưng, hôm nay mặt trăng không xuất hiện. Thêm nữa, ở sâu trong núi chắc cũng có liên quan, nơi này hoàn toàn không có nguồn sáng nào.
Dù vậy, lý do chúng tôi không bị bóng tối bao trùm, đều là nhờ ánh sao chiếu rọi. Nếu ở Tokyo, chắc chắn sẽ không có cảm giác này.
"Trong các trận mưa sao băng, em thích nhất là mưa sao băng Sư Tử đó. Thế nên, đến ngày cực đại — ngày có nhiều sao băng nhất, năm nào em cũng đến đây ngước nhìn bầu trời!"
Ra vậy. Thì ra tháng mười một còn có sự kiện như thế này — trước giờ tôi không biết.
Ngay lúc tôi đang xúc động nhìn những tia sáng lần lượt lướt qua.
"Ngôi sao đó to quá! Đỉnh thật!"
Haruna chỉ tay về phía một ngôi sao sáng nhất. Xem ra cô nàng này thích những thứ to lớn — dù bản thân lại nhỏ xíu.
"Ừ ừ! Tuyệt lắm! Nhưng từ ngôi sao đó nhìn về Trái Đất, chắc cũng sáng như vậy — không đúng! Chắc chắn còn sáng hơn nữa!"
Yuki, người luôn phấn khích, nói ra những lời này khiến tôi hơi khâm phục.
"Từ ngôi sao đó nhìn về đây à — chuyện này tôi chưa từng nghĩ tới."
"Tôi đoán, ở trên ngôi sao đó, chắc cũng có người nối Trái Đất và các ngôi sao khác thành hình tam giác, hoặc tưởng tượng thành sinh vật trong thần thoại — nghĩ như vậy, các cậu không thấy phấn khích sao?"
"Hơi hơi — thôi."
"Tôi cũng thích thế gian" = "Tớ cũng thích ngắm cảnh đêm từ đây lắm~"
"Thế gian?"
Tôi được Yuu dắt đi đến rìa quảng trường. Ở đó, có một con dốc dường như được tạo ra bởi con người, nếu nhìn ra từ đó — sẽ thấy khu phố rực rỡ ánh sáng.
Tôi cứ mải nhìn lên trời nên không để ý, nhưng cảnh đêm nhìn từ trên cao thật sự rất đẹp.
"Sao trên trời có một vẻ đẹp bất biến, nhưng những ngôi sao dưới đất không ngừng thay đổi cũng rất đẹp."
"Những ngôi sao không ngừng thay đổi à —"
Ở đó là ánh sáng của sự sống, là bằng chứng con người đang sống. Ánh sáng của thành phố thực sự lấp lánh như những vì sao.
"Nhìn thấy ánh sáng mà họ tỏa ra, sẽ khiến người ta cảm nhận được sứ mệnh."
"— Đúng vậy! Vì đó là ánh sáng mà chúng tôi, Vampire Ninja, luôn bảo vệ mà!"
"Nơi này thật sự được bao quanh bởi muôn vàn vì sao."
Không chỉ bầu trời, mà cả mặt đất cũng đầy sao. Chỉ nghĩ vậy thôi, trong lòng tôi đã dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi muốn mãi ngắm nhìn khung cảnh này.
"Tôi muốn, lại đến đây nữa."
"Được thôi, đến năm sau, chúng ta lại cùng nhau đến đây nhé —"
"Ể? Hai tuần nữa là có mưa sao băng Song Tử đó!"
"……"
"Ể? Aikawa? Sao vậy?"
"Hai tuần nữa lại đến… chẳng phải hơi—"
"Ừm… tôi không muốn đến thường xuyên như vậy."
Haruna giúp tôi nói ra điều khó nói.
"Này này này! Mọi người nhìn đi! Không phải rất tuyệt sao! Tuyệt lắm mà? Cảm động lúc nãy của mọi người đâu hết rồi! Aikawa!"
"Xin lỗi, hai tuần nữa đến thì hơi—"
"Ngày nào đến cũng được."
"Eucliwood Hellscythe là thần!"
Yuki vừa khóc vừa nắm lấy tay Yuu đang đeo găng, còn dùng hai tay nâng niu mà bắt tay với cô ấy.
"Nhưng mà, cảm ơn cậu nhé — Yuki. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy."
Yuki mở to mắt nhìn tôi, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
"Chúng ta nhất định sẽ lại đến nữa — Ayumu!"
Có tiếng xào xạc vang lên, từ con đường mà chúng tôi vừa leo lên xuất hiện một con gấu. Nhưng, không chỉ có nó.
Cả chồn, khỉ và những loài động vật khác cũng tụ tập lại. Chúng cũng đến ngắm sao sao?
"Ngắm sao, phải cùng nhau ngắm mới vui."
Yuu, là cậu gọi chúng đến à? Thì ra nhà tôi có một necromancer, đến chuyện này cũng làm được sao?
"Có… có có có… có gấu — có khỉ! Có lợn rừng!"
Yuki sợ hãi trốn sau lưng tôi.
"Bình tĩnh đi, không sao đâu."
"Nhưng mà tôi — tôi bị dị ứng với mèo đó!"
Yuki nhắm tịt mắt run bần bật trông cũng buồn cười, tôi lỡ bật cười một cái.
"Những con vật này sẽ không làm hại đâu chứ?" Tôi hỏi Yuu, lập tức nhận được câu trả lời:
"Chúng sẽ không cắn người."
"Đấy, Yuu cũng nói không sao mà. Bình tĩnh đi."
Tôi cười nhẹ gõ đầu Yuki. Yuki xoa chỗ bị gõ, lẩm bẩm: "Nhưng mà—"
Để Yuki yên tâm, tôi đi đến bên con gấu xoa đầu nó.
Gấu nhìn tôi bằng ánh mắt hiền lành — rồi xé rách áo tôi.
Lợn rừng, khỉ thì định lột quần jean của tôi.
"Khoan đã! Không thể nào! Tôi không muốn đâu a a a a a!"
Tại sao mấy con vật này lại muốn cướp quần áo của tôi chứ!
"Chúng, ghét Ayumu."
"Không chỉ bị Haruna và Seraphim ghét, đến cả mấy con vật mới gặp lần đầu cũng ghét tôi sao! Tại sao!"
"Bởi vì chúng, thích cô ấy."
Ở hướng Yuu đang nhìn, là Yuki — ra vậy, Yuki chắc đã lên núi ngắm sao nhiều lần rồi, nên mấy con vật này coi cô ấy như bạn bè?
"Chúng nói Ayumu là kẻ thù, vì Ayumu hay bắt nạt cô ấy."
"Ể—!" Tôi lên tiếng phản đối. Lúc gấu xuất hiện, việc tôi làm đúng là trông giống như đẩy Yuki ngã xuống đất, với lại lúc nãy tôi cũng gõ đầu Yuki nữa — mấy con vật này đúng là đáng ghét. Dù tôi nghĩ đến chuyện phản kháng lại chúng —
Yuki nhìn tôi bị lột sạch, nở nụ cười.
Tự dưng tôi cũng thấy chuyện này thật ngớ ngẩn, nên cũng bật cười theo.
"Chịu không nổi, đi ngắm sao mà lại thành ngắm biến thái — thật kinh khủng."
Seraphim lạnh lùng — nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy thứ dơ bẩn.
"Ánh mắt và lời nói của cậu thật lạnh lùng! Cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều lạnh quá!"
Tôi ôm lấy cơ thể mình,
"Ra ngoài" = "Được rồi, lại nghe từ 'lạnh' từ phía anh rồi."
"Ể?"
Thì ra trò chơi đó vẫn chưa kết thúc!
Tôi bị tất cả mọi người ở đó (kể cả động vật) phạt.
*
Sau khi kể xong chuyện đi ngắm sao, Yuki thong thả bước ra giữa tòa án làm chứng cho tôi.
"Này Yuki, chỉ nghe cậu kể thôi, tôi thấy Aikawa trông chỉ như một tên biến thái thôi đấy."
Vị bồi thẩm viên Kanami Mihara trang điểm hoàn hảo, mở đầu bằng nụ cười gian xảo.
"Kanami và Taeko rõ ràng không chịu đi cùng tôi, vậy mà Aikawa lại chịu đi ngắm sao với tôi đó! Anh ấy đúng là người tốt bụng hết mức! Thật lòng tôi rất cảm động!"
Luật sư bào chữa bên cạnh tôi nhắm mắt, xúc động bày tỏ sự ủng hộ.
"Hử? Nhưng tôi cũng từng nói muốn đi cùng Yuki mà."
Thẩm phán Haruna có vẻ không hài lòng, khiến sợi tóc dựng trên đầu cũng xụ xuống.
"À, chuyện đó cũng làm tôi cảm động mà!"
"Về những điều vừa nêu, ý kiến của cậu chỉ có vậy thôi sao?"
Công tố viên với giọng điệu thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn Yuki.
"Ể? Ờ — tôi chỉ muốn chứng minh, Aikawa là do bất khả kháng mới như vậy, anh ấy không cố ý quấy rối ai đâu."
"Cậu đâu có chứng minh được đâu? Tôi bị anh ta kéo tụt quần, cuối cùng còn bị ép phải nhìn thấy cái thân thể trần truồng xấu xí dưới bầu trời sao nữa? Thẩm phán, tôi yêu cầu phạt bị cáo tù chung thân dưới địa ngục."
Bộp bộp.
"Phạt nhốt trong tủ ba năm!"
Hình… hình phạt còn nặng hơn tôi tưởng. Yuki đứng cạnh tôi, mặt co giật, ra sức lắc đầu và vẫy tay lia lịa.
"Không phải đâu. Aikawa chỉ là bị gấu tấn công, anh ấy bảo vệ tôi. Nói sao nhỉ… lý do anh ấy không mặc quần áo chỉ là vậy thôi, tôi không thấy anh ấy có ác ý. Còn nữa, tôi cứ cảm thấy như có gì đó vướng mắc, rốt cuộc là gì nhỉ?"
"Thật không thể chấp nhận được."
Seraphim dường như coi thường Yuki vụng về, chỉ cười nhạt trước lời biện hộ của cô ấy.
"Cho tôi ngắt lời một chút được không?"
Vị bồi thẩm viên đẹp trai kiểu quý ông Anh — Anderson, nhẹ nhàng giơ tay nói:
"Aikawa như vậy, thực ra đã bị trừng phạt rồi mà? Lúc thì bị hóa trang thành Ness, lúc thì quần jean bị xé rách thành đồ cổ, bị gấu tấn công xong còn bị đánh hội đồng nữa."
"Đúng… đúng rồi! Chính là cái này! Cái điểm vướng mắc khiến tôi cảm thấy khó chịu chính là cái này! Aikawa đúng là có làm chuyện biến thái, nhưng không hiểu sao lại có thể tha thứ được. Còn chuyện Orito làm thì tôi hoàn toàn không thể tha thứ… tất cả là vì, sau đó Aikawa chắc chắn sẽ gặp kết cục thảm hại! Cộng một trăm điểm tốt với một trăm điểm xấu, kết quả vẫn là một trăm điểm tốt thôi!"
Yuki nhấn mạnh. Taeko dường như không thể bỏ qua điều mình quan tâm, liền hỏi Orito bên cạnh:
"Tại sao… lại thành ra điểm tốt?"
"Bởi vì thằng đó là đồ ngốc."
Orito trả lời ngay lập tức. Dù cậu ta không nói, tôi cũng sẽ nói thôi.
"Tôi lại muốn tố cáo Seraphim phòng vệ quá mức!"
Vút. Yuki mạnh mẽ chỉ về phía Seraphim.
Wow, tình hình chuyển biến nhanh thật. Không ngờ Yuki lại làm vậy. Có khi vụ kiện này lại thắng cũng nên — với hy vọng đó, tôi bước vào chương tiếp theo, GO!


0 Bình luận