Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 396: Mới Chỉ Một Nửa Thôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,613 từ - Cập nhật:

"Ta là Lagaaan-man! Ta đã vượt thời gian để đến thời đại này, người đàn ông sẽ đón nhận cái kết của ngươi~!"

"Rock 'n' roll! Uwooo, nóng quá!"

Ở trung tâm khu làng, lũ trẻ đang ríu rít biểu diễn kịch trước mặt mọi người.

Vở diễn là "Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Lagaan-man". Đây là một câu chuyện mà tụi nhỏ cực kỳ yêu thích, và vì thế chúng đang biểu diễn hết sức hăng say.

"Ừm, kết quả của những buổi luyện tập đấy."

"Tuyệt vời lắm! Cố lên nhé, Lagaaan-man!"

"Đến lúc tung chiêu 【Đại Xoắn Ốc】 rồi đó!"

"Diễn hay quá đi~! Nè, Norja-chan cũng thấy vui mà phải không?"

"Gururu~♪"

Larou’iph trong chế độ giáo viên đang dõi theo bọn trẻ bằng ánh mắt dịu dàng. Espi và Slayer thì như quay lại thời thơ ấu, hò hét cổ vũ nhiệt tình. Amicus cười tươi rói, còn Norja cũng ra vẻ vô cùng tò mò.

Người lớn trong làng nhìn bọn trẻ diễn kịch với vẻ hiền hậu, trong khi các chiến binh ninja đang nghỉ ngơi cũng cảm thấy được xoa dịu phần nào khi xem tiết mục này.

Tuy nhiên, ở một góc khác...

"…Thiệt hả trời… Honey à…"

Bốn người đang ôm đầu, bóng tối phủ lên gương mặt họ.

"Không thể tin nổi… à không, vì là chuyện do Honey kể nên đành tin vậy… Con ma thần khổng lồ Gouda tưởng bị Dũng giả Hero tiêu diệt rồi... thật ra vẫn còn sống..."

"Ở Shisonotami, tụi anh đã chạm trán với Gouda..."

"Và để tiễn đưa hắn, đã cùng chiến đấu..."

"…Rồi còn hạ luôn cả một trong Lục Tướng nữa… Không thể tin nổi, O anii- san…"

Shinobu, Koujiro, Outei-san và Kagerou-san, cả bốn người đều mang vẻ mặt méo xệch khi dõi theo vở kịch của bọn trẻ.

"Honey rốt cuộc đã sống một cuộc đời như thế nào vậy… Sao ngày nào cũng là chuỗi sự kiện điên rồ như thế…"

"Onii - san… vượt thời gian bằng công nghệ cổ đại thì thôi không nói… nhưng chuyện này là ở tầm vóc khác rồi. Cậu ta can dự sâu đến mức làm lệch hướng cả lịch sử… cả cuộc chiến giữa loài người và quân đoàn Ma Vương nữa…"

"Phải đấy. Mà nói cho đúng hơn thì nếu Earth Lagan không đến thời đại đó, có lẽ nhân loại đã thất bại rồi cũng nên. Thực tế là không chỉ với chuyện của ma thần Gouda, mà cả Espi nữa, nếu không có Earth thì giờ không biết chuyện gì đã xảy ra…"

"Đã vậy còn hạ luôn một trong Lục Tướng nữa… O anii - san à, giờ chúng ta chẳng còn là Thất Dũng Giả nữa, mà phải gọi là Bát Dũng Giả mới đúng rồi."

Được người khác ngạc nhiên theo hướng tích cực và ca ngợi như thế, tất nhiên tôi chẳng cảm thấy khó chịu gì.

Huống hồ, đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là "Bát Dũng Giả".

Dù vậy, tôi cũng chẳng cảm thấy phấn khích gì cho cam…

"Phải ha, Honey. Nếu không có Honey ở thời đại đó, có thể một trong Thất Dũng Giả đã thiếu mất một người, và như thế thì trước Ma Vương Quân hay Đại Ma Vương cũng… Honey?"

"……à……"

Tôi không thấy vui nổi, đầu tiên là vì chuyện của Gouda.

Chiến đấu với hắn, dốc toàn lực giao tranh cùng hắn, và giây phút chúng tôi bung hết sức lực đối đầu nhau… đó là một ký ức tôi sẽ mãi không quên, và cũng là niềm kiêu hãnh suốt đời tôi.

Bởi vậy, nếu vì thế mà tôi phấn khích thì lại cảm thấy như đang coi nhẹ hắn.

Tôi ngày đó, và cả Gouda… không hề tầm thường đến vậy.

Hơn nữa…

『…Này…』

『…Ta biết mà…』

Tre’ainar chưa bao giờ nói ra điều đó, và cũng chẳng bao giờ chịu công nhận nó đâu.

Thế nhưng, khi ai đó nói rằng: "Nếu không có tôi, loài người đã không thể thắng quân Ma Vương hay Đại Ma Vương"… thì tôi không tài nào chấp nhận nổi…

"…Honey."

"Không có gì đâu, Shinobu."

"Hừm… Ừm… Vậy à."

Tôi cố nở một nụ cười để lảng tránh, nhưng Shinobu vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

Tuy nhiên, sau khi chăm chú quan sát tôi một lúc, Shinobu lại quay mặt đi và không tiếp tục truy hỏi.

"Ồ? Shinobu?"

"Gì thế?"

"À, không, ý là…"

Vì chính cô ấy tỏ thái độ không muốn truy đến cùng nên tôi nghĩ mình sẽ thoát được. Nhưng khi Shinobu bất ngờ dừng lại, tôi lại thấy hơi lăn tăn và định hỏi ngược lại. Thế mà…

Cô ấy mỉm cười, rồi đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên môi tôi.

"Con gái mà cứ tọc mạch, muốn biết hết mọi thứ, kể cả bí mật của đàn ông thì phiền lắm đúng không?"

"……à ừm……"

"Nếu em là người mà anh nghĩ rằng 'muốn cho em biết', thì lúc đó hãy kể nhé."

"Ặc… à… ừm…"

"Ơ kìa? Anh đang ngượng hả?"

"Đ-âu, tôi không có ngượng!"

"Ufufu… Thôi, nói vậy thôi, mà để hiểu thêm về nhau… thì tiếp theo là lượt anh viết nhật ký trao đổi đó nha?"

"À… ừ…"

Tôi xấu hổ thật. Dạo gần đây, tôi toàn dành thời gian ở bên em trai và em gái mình, còn Amicus – người tôi mới gặp gần đây thì kiểu như người sùng bái tôi hơn là gì khác. Còn Norja thì… khỏi nói.

Thành ra… bị cô ấy thả thính thế này, khiến tôi bối rối thật sự…

"Con bé Shinobu mà yêu thì cũng dễ hiểu thôi. Anh không nghĩ vậy sao, Honey?"

"…Ồ hô hô, thật là…"

"Là cha mẹ, tụi này từng muốn được nói một câu kiểu như 'Nếu không phải một quý ông xứng với nhà Stork thì không chấp nhận đâu nhé', mà giờ thì… gặp người như cậu, tới lượt tụi này phải cúi đầu xin cưới con gái rồi… Hử? Hai đứa có nhật ký trao đổi hả?"

Xin mấy người đừng làm vậy. Nếu ba mẹ Shinobu mà nói ra mấy câu như thế trước mặt tôi thì chỉ khiến tôi khó xử hơn thôi.

Koujiro cũng hùa vào trêu ghẹo…

"Nhưng đúng là như Shinobu nói… Onii - san, tôi cảm giác như mình mới hiểu được 'một nửa' về cậu thôi."

Tôi tưởng anh ấy sẽ tiếp tục đùa, ai ngờ Koujiro lại nghiêm túc lạ thường khi buông ra câu đó.

"Một nửa?"

"Là sao chứ? O anii - san kể đủ thứ rồi mà."

Thật vậy. Tôi đã kể không ít chuyện, nên việc Koujiro nói vẫn chỉ hiểu tôi được "một nửa" khiến tôi thấy bất ngờ.

Nhưng rồi…

"Nee - san, chuyện onii - san và Shinobu vừa trao đổi cũng có liên quan đến thắc mắc của em… đó là lý do khiến cậu ấy rời khỏi Hiệp Quốc, rời khỏi Mamu và Hiro… cái nguyên nhân sâu xa ấy…"

Khi nghe anh ta nói đến đó, tôi lập tức hiểu được Kojirou đang nhắc tới điều gì.

Lý do vì sao tôi có thể sử dụng kỹ năng của Đại Ma Vương Tre’ainar?

Chuyện đó thì… đúng là tôi không thể nói ra.

"Vậy, Espi và Slayer có biết chuyện đó không?"

"Chưa. 'Vẫn chưa' biết. Hai người đó chắc cũng tò mò, nhưng cố tình không hỏi."

"Hou…"

Dù giờ tình hình đang như thế, nhưng tôi biết rõ…

Tôi nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp và…

"Thưa bà chủ, Thủ lĩnh, ngài Koujiro! Chúng tôi vừa trở về, và…"

"Nói đi."

Vào lúc đó, một số chiến binh ninja xuất hiện như cơn gió và quỳ xuống trước mặt Kojiro và những người khác.

Nhìn thấy điều này, biểu cảm những biểu cảm khi làm phụ huynh, trêu ghẹo hay bất ngờ trên khuôn mặt của Kojiro, Outei-san và Kagerou-san, đều thay đổi.

"Họ đã theo dõi các thị trấn và làng mạc lân cận dưới chân núi một thời gian, nhưng có vẻ như những thợ săn được Shitenai thuê thực sự đã tản ra và phân tán."

"Ồ... vậy hắn ta thực sự không có ý định can thiệp vào bất cứ điều ư?"

Trước hết là Shitenai. Có vẻ như hắn ta thực sự sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì sắp tới, thì phải?

Có lẽ vậy, dù sao thì, thật may là hắn ta đã lùi bước vào lúc này.

Nhưng đó không phải là câu chuyện duy nhất.

"Ngoài ra, vừa nãy, một đồng chí đang chờ ở quê nhà Japone đã báo cáo với chúng ta thông qua viên pha lê ma thuật. Đó là về nơi Mikado - sama đã bị giam giữ."

"Sao! ... Anh báo cáo tiếp đi."

"Vâng! Lợi dụng tình hình hỗn loạn do các cuộc biểu tình phản quốc ngày càng gia tăng, phe ta đã đến nơi Mikado - sama bị giam giữ, để hoặc là thả ngài ấy ra, hoặc là nắm bắt tình hình hiện tại... nhưng có vẻ như Mikado - sama đã bị chuyển đi đâu đó. Vào hiện tại, chúng tôi vẫn chưa rõ tung tích của ngài ấy."

"Cái gì? ...Mikado - san..."

"Vâng. Hiện tại, các chiến binh ninja đang cố gắng tìm kiếm mọi thông tin trong khả năng ạ..."

Bây giờ đã đến lúc chúng tôi ngừng nói về quá khứ và bắt đầu nghĩ về ngày mai rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận