Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 374 – Giờ thì chẳng còn gì cản nổi tôi nữa

0 Bình luận - Độ dài: 1,859 từ - Cập nhật:

“Ngay cả nàng Kaguya rực rỡ kia, người đang yên giấc trên vầng trăng sáng ngời ấy… cũng có chung cội nguồn với ta…”

“Hả?”

『Ể?!』

Tộc trưởng, người đang ngồi cạnh tôi, bất chợt lẩm bẩm như vậy khi ngước nhìn trăng tròn.

Ánh mắt ông dõi xa xăm… gương mặt thoáng nét u sầu như đang nhìn về điều gì đó không thể với tới……

“Ở thế giới này, vạn vật đều theo đuổi một con đường tiến hóa riêng biệt. Đặc biệt là lũ quỷ ở Ma giới, chúng thường xuyên lai tạp với các chủng tộc khác, từ đó sinh ra con lai… thậm chí là những giống loài hoàn toàn mới. Hiện tượng ấy hẳn đã khơi dậy niềm say mê bất tận trong lòng người xưa. Theo thời gian, sự tò mò ấy dần chuyển hóa thành tham vọng, bọn họ tìm cách kết hợp những bộ gen khác nhau, miệt mài nghiên cứu để tạo ra những sinh vật hoàn toàn mới……”

“Tộc trưởng……”

“Thế nhưng, việc tinh chỉnh để tạo ra một chủng loài mang hình dáng con người không hề đơn giản… Họ đã thất bại không biết bao nhiêu lần, hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Gen không tương thích, tế bào bài xích lẫn nhau, cơ thể đào thải, thí nghiệm thất bại… và những ‘sản phẩm’ ấy đều bị loại bỏ không chút nương tay… Chỉ sau vô số máu đổ và hi sinh, ước vọng của họ mới đơm hoa kết trái… tạo ra những thực thể như ta… như Seraph… và cả Lady Kaguya nữa….”

Tộc trưởng đã cho tôi câu trả lời.

Câu trả lời cho thắc mắc mà ban ngày tôi từng hỏi “Tộc trưởng là ai?”.

Một cách rất đơn giản……

“Ở thế giới của họ, những thí nghiệm đó bị coi là cấm kỵ… pháp luật, nhân quyền, đạo đức và muôn vàn ràng buộc khác cản bước họ… Nhưng vào thời điểm đó, ở vùng đất này, chẳng có một quy chuẩn nào tồn tại để giới hạn hành động của họ cả. Nơi đây, họ có tự do tuyệt đối để theo đuổi mọi ý niệm điên rồ nhất.”

Một thế giới vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

“Ta đã bỏ trốn khỏi họ. Ta không thể chấp nhận việc bản thân tồn tại chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ vô độ ấy… Ta muốn chống lại họ, muốn tự chọn lấy con đường của mình… nên ta đã vượt qua ranh giới thời gian… Còn họ, vì không muốn liều lĩnh đuổi theo một kẻ đào tẩu đơn độc, nên đã để mặc ta…”

Tộc trưởng nói vậy không phải vì nghĩ tôi sẽ hiểu được mọi chuyện.

Ông ấy chỉ đang trả lời một câu hỏi đã được đặt ra mà thôi……

Nhưng……

“Tức là… tóm gọn câu chuyện lại thì… người xưa từng sử dụng những tàn tích dưới lòng đất đó… tạo ra con người một cách nhân tạo… tộc Seraph… cả nữ anh hùng huyền thoại Kaguya… và tộc trưởng là một trong số họ?”

Không ngờ tôi lại tiếp thu được lời giải thích của tộc trưởng một cách bình tĩnh như vậy.

Chắc là vì… tôi từng gặp một người “được tạo ra” rồi.

“…Heh~, không ngờ cậu có thể sắp xếp câu chuyện của ta rõ ràng đến thế. Phải, nói ngắn gọn thì là như vậy. Ta không thuộc về thời đại này, cũng chẳng phải thời điểm mà chúng ta gặp nhau khi xưa. Ta đến từ một thời đại xa xăm… một kỷ nguyên đã bị vùi lấp trong làn sương mù của muôn vàn thế kỷ. Và ta đã đặt chân đến đây bằng chính cổ vật mà ngươi đã sử dụng, chàng trai trẻ.”

“Ra vậy… bảo sao ông biết cách dùng chiếc đồng hồ… và nhiều thứ khác nữa.”

“Quả đúng thế. Ta từng khao khát được trốn chạy khỏi họ - những kẻ chơi trò Thượng Đế, họ tạo ra sự sống và tiêu diệt nó, thậm chí còn tùy tiện sửa đổi nó theo ý mình… bọn cổ nhân… không, chính xác hơn là những sinh vật đến từ thế giới ngoài tinh tú này, những kẻ xâm lược đến từ nơi khác.”

Tộc trưởng cười khẽ, có phần ngạc nhiên. Chắc ông đã nghĩ tôi sẽ chẳng hiểu được đâu.

Mà thật ra, nếu nghe vậy bất ngờ thì đúng là tôi cũng sẽ bối rối.

Nhưng tôi đã……

“Thực ra… ông cũng từng nói điều gì đó giống vậy trước đây… và……”

“Hmm?”

“Tôi biết một người… một cô gái, bạn tôi… được tạo ra bằng công nghệ từ những tàn tích đó…”

“Gì? Thật sao?”

“Ừ. Một trong Lục Tướng của Quân đoàn Quỷ vương… kẻ sở hữu Văn Chương Nhãn… đã dùng sức mạnh của những tàn tích ấy.”

Hình ảnh Kron hiện lên trong đầu tôi.

“…Ra vậy… ở những tầng cao nhất của phòng thí nghiệm đó, chỉ còn lưu giữ những kỹ thuật sơ khai như nhân bản… nhưng… hiểu rồi. Còn cô gái ấy hiện tại ra sao?”

“Cô ấy đang đi chu du khắp nơi cùng mẹ mình, Bro và một con hà mã. Tôi mong họ đang vui vẻ.”

“Heh~… Thế thì tốt rồi.”

“Ừ… hơn hết, cô ấy… hơi ngốc nghếch và vô tư… chẳng mấy khi để tâm đến điều gì sâu xa… cô ấy không ngần ngại khi yêu quý ai đó… luôn nở nụ cười… không ai nhận ra được cô ấy đã phải trải qua một tuổi thơ nặng nề thế nào đâu.”

Kron, Jamdi’el, Bro và Hilua… Không biết giờ họ đang ở đâu, làm gì nhỉ.

Mà thôi, mấy người đó chắc không sao đâu, nhưng mỗi khi nhớ đến lại thấy hơi buồn.

“…Chàng trai trẻ…”

“Hmm?”

Tôi đang ngẩn người nhìn trăng tròn, nghĩ về Kron và mọi người, thì tộc trưởng bỗng nheo mắt lại…

“Thiếu niên… ngươi có tình cảm với cô gái ấy sao?”

“………… Hả?”

―― Sột soạt sột soạt sột soạt!?

“”…………””

Tôi ngớ người trước câu hỏi đột ngột ấy, và cùng lúc đó, cảm nhận được mấy bóng mèo đang ẩn nấp trong bụi rậm sau lưng… chắc tầm ba con… hẳn là có một con ngực bự đi cùng chị mèo và anh mèo của nó……

“…Thôi bỏ qua đi.”

“Ừ, b, bỏ qua đi.”

Tôi cảm nhận được một luồng khí tò mò mãnh liệt từ phía sau, nhưng thật lòng tôi chẳng muốn nói gì cả, chắc tộc trưởng cũng thấy được mối nguy nên hai người đồng lòng chuyển chủ đề.

Dạo gần đây tôi đã bị trêu đủ trò mỗi lần đụng tới chuyện tình cảm rồi, nên tôi cố tìm cách đánh trống lảng……

“P, phải rồi nhỉ… cuối cùng thì… bọn cổ nhân đó giờ ra sao rồi?”

“Hmm? Cái đó thì ta không biết.”

“C, không biết á?”

“Phải. Có thể họ đã trở về hành tinh xanh của mình… không, là trở lại thế giới của họ ở nơi cách đây hàng triệu năm ánh sáng… hoặc có lẽ họ đã diệt vong… ta không thể nói chắc được. Không khí và môi trường ở thế giới này vốn không phù hợp với họ, nên họ không thể tự do di chuyển giữa Thế giới Địa Cầu và Ma giới… Ngay cả Tiểu Thư Kaguya, kẻ được tạo ra để thích ứng với môi trường này… hay những người dân của Shiznautmy, được cho là hậu duệ của họ… tất cả đều đã biến mất khỏi lịch sử.”

Thế giới này? Tôi cảm giác thứ mà ông ấy gọi là “thế giới này” không phải là Ma giới, Thế giới Địa cầu hay cả Thiên giới, mà là một thế giới hoàn toàn khác, một nơi tiên tiến hơn.

Nghĩ lại thì, ông ấy từng nhắc đến chuyện “ngoài hành tinh”……

Lạ là Tre’ainar cũng đang lắng nghe rất nghiêm túc… chẳng lẽ đây là chuyện trọng đại bị che giấu trong dòng lịch sử?

“Tàn tích của cơ sở nghiên cứu… dù những khu vực bên ngoài từ lâu đã bị cả nhân loại lẫn ác quỷ xâm nhập và can thiệp, nhưng những tầng sâu nhất vẫn chưa ai chạm tới. Chỉ có cậu - chàng trai trẻ - người nắm giữ Chìa Khóa Chủ, mới có thể tiếp cận được nơi đó… Nếu muốn, cậu có thể dùng sức mạnh ấy tùy ý. Không chỉ là vượt thời gian… mà còn có thể tạo ra sự sống hoàn toàn mới. Ta dám nói rằng, ngay cả sức mạnh để hủy diệt thế giới này… cũng nằm trong tầm tay cậu, phía sau chiếc chìa khóa đó là một kho tri thức cấm kỵ và quyền năng kinh hoàng…”

“Ông đừng đùa nữa. Tôi không đời nào làm thế. Nghe thôi cũng thấy kinh tởm rồi… tôi lấy đâu ra thú vui trong chuyện đó chứ?”

“Hahaha, ta cũng nghĩ cậu sẽ nói vậy rồi, chàng trai trẻ… Nhưng rốt cuộc, ta muốn nói rằng… tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của cậu đó.”

Nói xong, tộc trưởng đứng dậy và vươn vai một cái.

“Ta sẽ tiếp tục dõi theo hành trình của Ragaan Man… không, là hành trình của Ragaan Man và những người bạn… dù cậu đi đâu… dù kết quả ra sao… ta sẽ lặng lẽ quan sát chuyến phiêu lưu ấy từ xa.”

“Tộc trưởng……”

“Ta sẽ vừa trông nom sự trưởng thành của đứa con gái thân yêu, vừa dõi theo cuộc hành trình định mệnh của cậu. Chàng trai trẻ à, ta sẽ ghi chép lại, và sống một cuộc đời nhàn nhã. Đó là ý nghĩa tồn tại của ta lúc này và cả về sau. Vậy nên, đừng lạc lối đó chàng trai trẻ… hãy cứ bước tiếp đến nơi trái tim cậu muốn tới.”

Sau khi mọi điều cần nói đều đã được nói hết, tộc trưởng quay lưng rời đi và trở về nhà mình.

Và cuối cùng……

“Giờ đây, chẳng còn ai ngăn cản cậu, Espie hay Slayer trong chuyến phiêu lưu ấy nữa. Vậy thì, Chàng trai trẻ cùng các đồng đội, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc mà không để lại hối tiếc đó.”

Lời ấy như một cú hích từ tộc trưởng, như thể đang cổ vũ tôi vậy.

“Hehe, chẳng còn gì cản nổi tôi nữa… hửm. Bây giờ tôi thấy hăng máu rồi. Hôm nay ngủ sớm thôi, mai còn luyện tập, Tre’ainar! Tập thật lực luôn nhé!”

Cảm xúc dâng trào, tôi vui vẻ quay sang nói với Tre’ainar đang ngồi cạnh mình, trong lòng tràn đầy kỳ vọng cho tương lai.

Và rồi……

『Tận hưởng từng khoảnh khắc không hối tiếc… hửm… hửm… đúng thế… Nhóc. Ngủ ngay đi. Buổi huấn luyện hôm nay bắt đầu rồi!』

Dù có vẻ như vẫn đang mang nhiều suy tư, Tre’ainar cũng khẽ mỉm cười gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm đôi phần.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận