WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau
Chương 240 - Trước hội thao (2)
8 Bình luận - Độ dài: 1,253 từ - Cập nhật:
Trans: Arteria
----------
Vì việc lắp bảng sẽ được thực hiện vào ngày ngay trước hội thao, nên giờ chỉ có thể nhìn ở hậu trường thôi.
Ở khu vực làm việc của đội xanh, ngoài đội làm bảng ra, còn các đại diện ở năm ba, giáo viên phụ trách và những học sinh đội khác đến xem nữa.
“Các cậu thấy sao? Việc của tớ là thiết kế bản phác thảo và giúp mọi người chỗ này chỗ kia. Trông được đấy phải chứ?”
“Đây là một con rồng đấy à? Yuuchin, cậu có thể làm được thứ này luôn á?”
“…Quả thật là Yuu tuyệt ghê á.”
Bằng việc phối hợp một lượng lớn màu, họ đã tạo ra một con rồng xanh to lớn. Người thiết kế ban đầu là Amami-san. Dù đã thấy bản phác thảo và chính thứ này được hoàn thiện bao nhiêu lần, tôi vẫn không khỏi thấy ấn tượng khi thấy thành quả.
Dù rất lớn nhưng chất lượng lại khá đồng đều, nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy vài chỗ sơ sài, nhưng nói chung là không đáng chú ý.
Tôi có chung cảm giác với Umi và Nitta-san. Thứ này tuyệt thật đấy.
“Cậu thấy sao Maki-kun? Bọn tớ có bỏ bớt chỗ này chỗ kia, nhưng không lộ lắm chứ?”
“Ừm. Tớ còn không rõ liệu cậu đã bỏ đi chỗ nào cơ.”
Học sinh từ các nhóm khác đang bí mật chụp lại ảnh bảng nhóm này. Trông họ hơi mất bình tĩnh, có lẽ là do thấy tốc độ và cả chất lượng của sản phẩm trước mặt họ.
“Làm tốt lắm Yuu. Dù bọn tớ chả giúp gì được cả.”
“Hehehe… Cảm ơn nhé Umi… Mà, Maki-kun cũng cho tớ vài lời khuyên mà, nên đâu hẳn là không giúp gì đâu.”
“Không, không đâu. Là do tớ nhiều chuyện thôi. Cậu mới là người đã chăm chỉ để đạt được kết quả này.”
Tất nhiên là tôi kể lại cho Umi hết chuyện hôm đó rồi. Nghe xong em ấy liên lập tức muốn đến giúp Amami-san luôn.
‘Tớ muốn xem xem tự mình có thể tiến xa đến mức nào!’
Amami-san đáp lại thế đấy. Nên rốt cuộc bọn tôi chỉ quan sát từ xa cho đến khi hoàn thành thôi.
Ngày xưa, Amami-san thường hay dựa dẫm vào Umi, nên việc cô có thể dẫn dắt nhóm hoàn thành công việc này mà không cần Umi giúp là minh chứng cho sự trưởng thành hơn.
Cô ấy có tài năng ở cả thể thao lẫn nghệ thuật, và giờ thì có cả khả năng lãnh đạo nữa. Không sớm thì muộn bọn tôi cũng sẽ là người được cô ấy giúp thôi.
Amami-san quả thực là một người con gái tuyệt vời.
“Được rồi! Giờ đã xong việc, đến lúc tập trung vào luyện tập rồi! Gần đây tớ cứ ngồi đây suốt nên ngứa ngáy chân tay lắm rồi đấy!”
“Ah, được thôi, bọn tớ sẽ giúp. Dù không tham gia chạy tiếp sức nhưng chuyền gậy cho cậu là được rồi nhỉ? …Hai người làm gì thế?”
“…Chủ thịch à, việc để mắt đến hai nhỏ ngốc này, giao cho cậu được chứ. Một người là bạn gái một người là bạn thân, thì cậu sẽ để mắt đến họ được ha?”
“Không thể nào đâu. Xin lỗi nhé.”
Như hồi thi đấu giữa các lớp ấy, hai người này sẽ nóng máu lên và tôi chỉ biết bó tay thôi.
Thời gian luyện tập còn lại khoảng một tiếng nữa. Cố lên nhé chân tôi ơi, cả Nitta-san nữa.
Vì hoàn thành công việc sớm hơn dự định nên Amami-san còn rất nhiều năng lượng. Cô chạy đi đầu tiên đưa bọn tôi đến sân tập.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ hội, sự hiện diện của Amami-san đã lan ra khắp trường. Không chỉ mình đội tôi mà những đội khác cũng nhìn chằm chằm cô không hề giấu diếm.
Mỗi lúc thế này tôi lại nghe tiếng thì thào to nhỏ về cô ấy. Đôi lúc sẽ là về Umi hay Nitta-san, chỉ có tôi là không ai thèm nhớ thôi.
…Thế nhưng, lần này cảm giác có nhiều ánh mắt nhìn tôi và Umi hơn.
“Có phải là?...”
“Ừm, là cậu ta đó…”
“Quả như lời đồn nhỉ…”
“Hm?”
Lúc đầu tôi không để ý nên cứ thế mà đi đến sân tập.
Nhưng đến góc sân tôi và Umi thường tập, tôi vẫn cảm thấy những ánh mắt đó.
“…Chủ tịch này, hình như cách mọi người nhìn cậu có hơi khác mọi khi thì phải. Cậu mới làm trò gì à?”
Sau khi chắc chắn rằng nhóm bọn tôi đã ở riêng, Nitta-san hỏi nhỏ.
Tôi cứ nghĩ là mình chỉ đang quá nhạy cảm mà thôi, nhưng có vẻ người khác cũng cảm thấy thế.
“Ừm không? Tớ vẫn như mọi ngày mà. Em thì sao?”
“Cũng thế thôi, nhưng hình như em nghe gì đó kiểu hậu cung tranh đấu thì phải, cũng lâu rồi mới nghe lại cái kiểu đó đấy…”
“Ahaha… Có lẽ do Maki-kun là đứa con trai duy nhất ở đây nhỉ. Nếu Nozomu ở đây thì chắc chẳng ai nói gì đâu.
Dưới góc nhìn của người ngoài, những người chẳng biết gì về quan hệ của chúng tôi, tôi chỉ đơn giản là một tên u ám được bao quanh bởi ba cô nàng xinh đẹp thôi. Có lẽ Amami-san nói đúng.
Nhưng mà, có người nói thế thật cũng hơi khó chịu nhỉ?
Với Amami-san, Umi và tôi.
“…Bắt đầu tập thôi. Hơi đâu quan tâm mấy chuyện tầm phào làm gì. Sớm muộn gì cũng hết à.”
“Ừ. Rốt cuộc cũng chỉ là chủ tịch đang tạo dựng dàn harem thôi mà, có gì sai đâu chứ?”
“Gì cũng sai hết đấy Nitta-san.”
Người duy nhất có mối quan hệ tình cảm với tôi ở đây chỉ có Umi thôi, và mọi người đều là bạn tôi. Tất nhiên vẫn có trường hợp như Nozomu đơn phương Amami-san, nhưng cái đó thì ai cũng biết rồi. Gọi cả nhóm là harem của tôi có thể coi như xúc phạm đến mọi người đấy.
“Cậu nói gì kỳ vậy Ninacchi?!... Sao cũng được, bắt đầu chạy thôi! Quên hết ngay ấy mà!”
Chắc tôi sẽ là người đầu tiên kiệt sức quá, nhưng Amami-san nói phải.
Dù hơi bận tâm về những lời đồn đang được lan ra, nhưng tôi bận tâm về hội thao sắp tới hơn.
Tôi không muốn mấy thứ này làm ảnh hưởng đến bao nhiêu công sức đã bỏ ra. Nhất là khi đây là kỳ hội thao cuối cùng của bọn tôi trước khi tốt nghiệp. Nếu bận tâm thì để sau cũng được.
Dù sao đi nữa, miễn sự kiện này trở thành một kỷ niệm đáng quý, thế là đủ rồi.
…Và rồi bọn tôi bắt đầu khóa luyện tập với Amami-san đang hừng hực tinh thần.
“…Uh, Amami, Maehara, hai cậu rảnh không, tôi có chuyện cần nói… À, hai người kia đi theo luôn cũng được.”
“Eh? Nagisa-chan?”
Vừa chạy xong vòng đầu tiên, cô ấy đột nhiên đến chỗ chúng tôi.
Là cô nàng gyaru rám nắng xấu miệng thường không có chuyện gì để nói với bọn tôi, Arae-san.
…Tôi có linh cảm xấu khi cô ấy tự dưng đến bắt chuyện thế này.


8 Bình luận