• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau

Chương 239 - Trước hội thao (1)

6 Bình luận - Độ dài: 1,435 từ - Cập nhật:

Trans: Arteria

Dạo nay vừa bận vừa burn out nên hạn chế update nhé...

----------

Sau hôm đó, cả công việc chuẩn bị lẫn luyện tập cho hội thao đều diễn ra trôi chảy.

Hay ít nhất là với hội học sinh. Hội phó đã hồi phục và trở lại làm việc, nên họ không còn gặp nhiều vấn đề nữa. Nakamura-san cũng đã lấy lại vẻ vui tươi mọi khi. Gần đây tôi đã thấy cô ấy tập luyện với nhóm rồi.

Việc của tôi thì cũng tiến triển khá tốt.

“Tạm được rồi đấy. Thời gian thì sao Nina?”

“Hm… Kém một giây so với kỷ lục. Thế này là đủ tốt để đua với những cặp khác rồi. Tớ đã nghĩ kiểu gì hai cậu cũng sẽ tiến bộ, nhưng đến mức này thì bất ngờ đấy.”

“Thấy chưa Maki? Nỗ lực là được mà.”

“C-Chắc vậy nhỉ. Cũng nhờ em chỉ dạy đấy.”

Hồi bắt đầu luyện tập, cặp bọn tôi thường về chót ở những lần đua thử do tôi quá chậm. Umi phải kìm lại rất nhiều để hòa hợp với tốc độ của tôi. Sau nhiều lần luyện tập, tôi cũng đã bắt được nhịp và đi cùng Umi với tốc độ tối đa.

Những cặp khác của cuộc thi chạy ba chân là người thuộc nhiều câu lạc bộ thể thao khác nhau, nên hơn hẳn cặp bọn tôi về mặt thể chất. Nhưng về sự phối hợp thì có thể nói bọn tôi ăn đứt, vì bọn tôi được gọi là một cặp đôi ngốc nổi tiếng mà.

“Còn hơi sớm nhưng mà nghỉ một lúc đi. Chúng ta đạt được kết quả khá ổn rồi.”

“Vậy sao không kết thúc luôn đi? Thế này là được—“

“Không nhé. Chúng ta sẽ nghỉ mười lăm phút, và tiếp đến mới là tập thật. Em muốn cả hai phải quen với việc này để khi thi thật không bị ngợp.”

“Uwah… Đ-Đã rõ…”

Umi vẫn trong mode huấn luyện viên của mình.

Có vẻ như hôm nay tôi sẽ lại nhận được dịch vụ mát xa của Umi tiếp rồi.

Bọn tôi đến chỗ nghỉ thường lệ cùng với Nitta-san, hôm nay đến tập cùng. Trà lúa mạch để đông bọn tôi mang theo đã tan hết, làm dịu đi cổ họng khát khô của cả bọn sau hàng giờ luyện tập.

Tôi đã được trải nghiệm cái cảm giác khi người ta thường nói kiểu ‘Sống lại rồi’

Hồi cấp một cấp hai cũng có hội thao, nhưng tôi chưa từng phải cố gắng đến mức này.

…Hoặc do hồi xưa tôi quá lười thôi.

“Phù, mới tập một thời gian mà đã gần hết tháng Tám rồi. Thế mà tớ vẫn chưa bắt được anh đpẹ trai nhà giàu nào cả. Chán thật đấy.”

Nitta-san làm một hơi hết chai nước thể thao mua ở máy rồi cúi mặt nói.

Gần đây cô ấy đã đi vài buổi blind date với học sinh trường khác, nhưng chưa tìm được ai ưng ý.

“Tiêu chuẩn của cậu cao quá đấy. Gì mà đẹp trai nhà giàu chứ? Cứ chọn lấy ai đó đi. Như tớ này, yêu cầu chỉ là người tốt tính thôi, thế nên mới hẹn hò với Maki đây. Nhỉ?”

“Đừng có hỏi anh.

Tôi không nghĩ mình hợp với hình tượng một người tốt tính như Umi nói, nhưng nếu em ấy nghĩ thế thì kệ thôi. Nói thật thì tôi chỉ để lộ ra mặt tốt tính ấy với một số người thôi, hầu hết là những người thân cận.

“Nhân cách à?... Ừ thì tớ hiểu ý cậu, nhưng tham lam là bản chất con người mà. Tớ không nghĩ muốn mỗi thứ một ít là xấu đâu… Chỉ là tớ không muốn bị lừa dối lần nữa thôi.”

Dù không biết chi tiết nhưng tôi nghe nói Nitta-san đã trải qua nhiều mối quan hệ bất thành với nhiều lí do. Từ việc bị ngoại tình, cho đến việc bị lừa rằng họ đang trong một mối quan hệ.

Và tiêu chuẩn của cô ấy cũng càng lúc càng tăng lên từ đó. Cô ấy không muốn phải đổ vỡ thêm lần nào nữa, nhưng nếu cứ thế này thì lại thành một vòng luẩn quẩn khi tiêu chuẩn ngày càng lên cao rồi đến lúc chửng còn ai khác hết.

“Nếu muốn đến thế thì sao cậu không thử biến ai đó thành kiểu người như thế xem? Ngoại hình, tiền bạc, tính cách, thứ gì cũng có thể thay đổi mà. Như Maki đây chẳng hạn.”

“Cậu không hiểu rồi. Bản chất của chủ tịch đã ổn rồi mà. Do chẳng ai biết, và chính cậu ta cũng cố tình cách ly khỏi mọi người nữa, nên đâu ai thấy được bản chất tốt của cậu ta. Cũng chẳng thấy kẹt chuyện tiền nong bao giờ. Dù chơi thể thao không giỏi nhưng lại biết suy nghĩ. Còn ngoại hình thì… hơi tiếc là cậu ta không giống bố nhỉ.”

“Sao cậu lại kể lể về bạn trai người khác như thế?... Mà, nghe cậu nói thế tớ cũng hiểu.”

“Đấy? Nói chung là, cậu rất may mắn khi tìm được viên ngọc thô đó đấy. Mà chủ tịch cũng chẳng kém đâu.”

Dù Nitta-san thường hay trêu tôi rất nhiều, nhưng đôi lúc vẫn đưa ra những quan điểm thế này.

Nói thật thì tôi nghĩ cô ấy có thể dễ dàng kiếm bạn trai cơ, nhưng tiếc là cô lại kén chọn quá.

Mặt khác, quả thật có thể nói là cả tôi và Umi đều khá may mắn. Khác với Nitta-san vẫn đang phải cố gắng tìm được ai đó hợp với mình, Nozomu người chưa thể buông bỏ được tình cảm của mình, và Amami-san còn không thèm nghĩ về chuyện yêu đương.

“Ah, mình đang nói chuyện quái quỷ gì vào khoảng nghỉ quý giá này vậy? Ai quan tâm đến tình yêu tình báo làm gì cơ chứ. Nói chuyện khác đi… Phải rồi! Cậu năm nhất đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người! Takizawa-kun!”

“Takizawa-kun? Người mà mới vui vẻ nói chuyện với Nakamura-san hồi nãy ấy hả?”

“Phải đấy! Chết tiệt, chuyện quái gì vậy chứ?! Mà khoan, hình như chả khác gì chuyện lúc nãy đang nói cả?!”

Về mối quan hệ giữa hội trưởng và hội phó hội học sinh, hai người đó chẳng hề giấu diếm gì cả. Dù nếu ai muốn biết thì phải đến hỏi trực tiếp cơ.

Nitta-san trông có vẻ khó chịu. Dường như cô ấy khá nghiêm túc với ý định tiếp cận cậu ta.

“…Mà thôi kệ, chắc tớ phải tự tìm ra câu trả lời nhỉ. Dù sao thì, về Takizawa-kun ấy, tớ nghe nói hồi cấp hai cậu ta nhạt nhòa lắm, còn khá thấp nữa.

…Phải rồi ha? Còn nhiều cô gái khác vừa xinh đẹp vừa thông minh hơn tớ mà… Ugh, kể mà tớ có tóc vàng mắt xanh như ai đó thì…”

Tôi không nghĩ dù có thế thì sẽ thay đổi được gì đâu.

“Ah, nói mới nhớ, Yuuchin đâu rồi? Cả ngày nay tớ không thấy cậu ấy.”

“Amami-san? Chắc cô ấy đang tập trung làm bảng, vì chỗ họ sắp xong rồi.”

Hội thao đã cận kề, nên mọi người đều đã ổn định vị trí của mình. Hầu hết những việc còn lại cần làm là gắn bảng lên khu của từng đội thôi. Thế nên họ mới đang làm hết mình để hoàn thành.”

“Mọi người ơi! ~ Ninacchi! Umi! Maki-kun! ~”

Nhắc cái tới liền, Amami-san đột nhiên xuất hiện từ phía bên kia sân, chạy lại chỗ chúng tôi.

Cô đang cười rất vui, cùng một vệt sơn xanh bên má, nói rằng công việc đã hoàn thành mỹ mãn.

“Chào Yuu. Xong hết việc chưa?”

“Rồi! Nhờ nỗ lực của mọi người mà bọn tớ xong nhanh hơn dự kiến! Đội đầu tiên hoàn thành luôn nhé!”

Dù đã nghe lời khuyên của tôi, Amami-san vẫn tiếp tục làm quá giờ, nhưng không như lúc trước, cô không hề quá sức. Tôi đã quan sát cô ấy vài ngày, và việc giao tiếp được với các thành viên trong nhóm khiến cô vui tươi hơn trước nhiều.

Mà, đó cũng chỉ là quan sát của tôi thôi, vì cô chẳng bao giờ kể về tiến độ công việc của mình, nhưng nụ cười kia là đủ để nói lên nhiều điều rồi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thua 4 trận lq
Ko qua đc hỗn độn
Rồi quay qua check thấy chap mới
Cảm giác như vừa bú đớ của thầy vậy
Phê vl(tất nhiên là trừ 2 cái đầu ra)
Xem thêm
Trans đăng h thiêng à:)))
Xem thêm