Sakurada Reset
Kouno Yutaka - 河野裕 Shiina Yuu - 椎名 優
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4 - Lời từ biệt vẫn còn nghẹn lại (GOODBYE IS NOT EASY WORD TO SAY)

Thế giới trong viên bi và sự nổi loạn của kẹo

1 Bình luận - Độ dài: 15,943 từ - Cập nhật:

(0)

"Hãy nhắm mắt lại. Rồi tưởng tưởng về thứ mà em nghĩ là đẹp đẽ nhất."

Cô giáo đã nói vậy.

Cô bé ngây thơ rất yêu quý cô. Vậy nên cô bé rất ngoan ngoãn nhắm mắt và tưởng tượng thứ mình nghĩ là đẹp đẽ nhất. Không hiểu sao thứ nghĩ đến lại là một quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh kích cỡ đặt vừa trong lòng bàn tay.

Cô giáo tiếp tục.

"Đó là điều đẹp đẽ của em. Thứ vô cùng đẹp đẽ ở trong lòng của em."

Quả thật là nó ở đó.

Cô bé nghĩ là nó tồn tại.

"Thứ em nghĩ đến chắc chắn sẽ biến mất một khi em mở mắt ra đúng chứ."

Có lẽ đúng như thế.

Cô bé vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Nhưng những thứ đẹp đẽ giống như thế có rất nhiều trên thế giới này đấy."

Có ư? Thật không? Nhưng vì cô giáo nói thế thì chắc hẳn là có.

"Chúng ở đâu ạ?"

Cô bé hỏi. Nhưng vì chúi đầu nên cô bé bị trọng lực kéo về phía trước.

Lúc cô bé mở mắt ra vì giật mình, đáng lẽ trước mặt phải là cô giáo đang mỉm cười chìa ra những viên kẹo trên lòng bàn tay, nhưng không có ai cả. Chỉ nhìn thấy mặt đường nhựa lấm bẩn.

Cô bé――― kể từ ngày đó đã ít nhiều trở thành một thiếu nữ trưởng thành, đưa tay dụi mắt mình. Là mơ chăng, hay là hồi tưởng lại sự việc nhiều năm trước, bản thân cô cũng không biết rõ nữa. Cô đang rất buồn ngủ. Biết đâu là do thiếp đi ở chiếc ghế dài của trạm dừng xe nên mới mơ hồ nhớ lại ký ức xưa cũ. Cô nghĩ đó có thể là điều đã xảy ra nhỉ.

Tối qua cô ngủ không được ngon cho lắm. Đêm trước sự kiện lớn lúc nào cũng vậy.

Cắn chặt răng để kiềm lại cái ngáp với tâm trạng như giận cá chém thớt, cô ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời xanh đầy nắng phản chiếu qua tầm nhìn mờ nhạt.

Cơn mưa rơi suốt từ hôm qua đã tạnh vào sáng nay. Nhưng do cơn mưa đó mà quá nửa hoa anh đào đã rơi rụng hết. Nhìn xuống chân, những cánh hoa anh đào đã chuyển sang màu nâu bám đầy trên mặt đường nhựa, tâm trạng của cô liền trở nên chán nản. Cảm giác như không có ai cầu mong điều tốt lành đến với mình vậy. Ngắn gọn là cảm thấy mình như người bị hại.

Cô gái lẩm bẩm trong lòng.

―――Từ hôm nay, mình sẽ trở thành học sinh cao trung.

Đó là điều đương nhiên sẽ đến với nhiều người khác nữa, nhưng lúc này cô vẫn chưa thể tin được. Đã một tháng kể từ lễ nhập học, vậy mà cô vẫn chưa thực sự cảm thấy mình đã tốt nghiệp khỏi trường trung học. Ngẫm lại thì hồi tốt nghiệp tiểu học cũng như thế này. Trong khi mãi vẫn chưa có cảm giác tốt nghiệp thì không biết từ lúc nào đã quen với môi trường trung học rồi.

Cô gái đang chờ xe bus. Mặc bộ đồng phục mới, cô nắm chặt lấy tấm vé tháng có thể sử dụng từ hôm nay. Vì cả thời tiểu học và trung học đều đi bộ đến trường nên đây là lần đầu cô sử dụng phương tiện di chuyển đi học. Tấm vé tháng mới toanh khiến tim cô đập liên hồi.

―――Đằng nào thì tháng sau cũng sẽ thành chuyện thường ngày thôi nhỉ.

Cô gái thì thầm trong lòng.

Tư cách học sinh cao trung, bộ đồng phục mới tinh, và cả chiếc vé tháng này chắc chắn sẽ nhanh chóng trở nên quen thuộc. Trừ việc di chuyển giữa nhà và trường bằng xe bus thì còn lại đều giống với hồi trung học cả. Hẳn là sẽ vẫn lặp lại cuộc sống giống như cho đến giờ, vẫn được gọi bằng cùng một biệt danh.

―――Nhưng mà, thế thì không được. 

Cô cho tay vào túi. Đầu ngón tay chạm vào một vật cứng. Đó là một cây kẹo mút vị dâu.

Dù nó chỉ là món đồ ngọt đơn giản được làm từ đường, mạch nha và hương liệu trộn lẫn vào, nhưng lúc này lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Một cây kẹo bình thường rõ ràng đã giúp cô phá đi mọi thứ hiện tại.

Câu chuyện cô đã nghe từ cô giáo hồi tiểu học đã phá vỡ những điều cô luôn tin tưởng. Nó đã thay đổi một cô gái bình thường luôn ngoan ngoãn, lanh lợi.

Cô lại lần nữa nhớ về chuyện khi đó.

Thứ đẹp đẽ nhất. Nó trông có vẻ tròn và lấp lánh. Dù giống như viên kẹo nhưng đẹp hơn nhiều, là thứ chỉ tồn tại trong lòng, mở mắt ra sẽ không thấy được nữa.

―――Nhưng những thứ đẹp đẽ giống như thế có rất nhiều trên thế giới này đấy.

Cô giáo nói.

Cơ mà những thứ như thế lại chẳng có ở đâu cả. Ít nhất thì không ở đâu xung quanh cô.

Nghe thấy tiếng động cơ, cô gái hướng mắt ra phía đường. Cô tưởng là xe bus đã đến. Thế nhưng đó là chiếc xe tải của người giao hàng. 

Cô lại nhìn xuống mặt đường bám đầy cánh hoa anh đào. 

Và rồi, cô nhận ra. Phía bên kia đường, dưới bức tường bằng bê tông, có thứ gì đó đang tỏa sáng. Thứ gì đó hình cầu đang lấp lánh những tia sáng yếu ớt.

Cô gái đứng khỏi chiếc ghế dài của trạm xe, bước lại gần nó. Cô lập tức nhận ra ngay. Đó là một hòn bi màu xanh nhạt đang lăn.

Hẳn là đứa trẻ nào đó ở gần đây đã đánh rơi nhỉ. Cô không nghĩ đây là thứ đẹp đẽ nhất thế giới đâu. Nhưng mà bỗng nhiên lại thấy hoài niệm đến mức nhoẻn miệng cười.

Cô ngồi thụp xuống, nhặt hòn bi lên.

Hòn bi phản chiếu ngược trên dưới cảnh sắc xung quanh.

Toàn bộ thế giới được phản xạ vừa méo mó lại mờ nhạt. Cô bỗng lại có hơi chút nhẹ lòng. 

Cô gái nhìn bầu trời, nhìn đằng xa con đường, nhìn trạm dừng xe bus xuyên qua viên bi.

Một chiếc xe bus chạy ngang qua thế giới đảo ngược.

Cô gái chỉ kịp cất lên một tiếng "A".

(1)

Trường cao trung Ashiharabashi tổ chức lễ nhập học vào thứ hai, ngày 10 tháng 4.

Ngày hôm đó, Asai Kei - người đã trở thành học sinh cao trung, đang ngồi trên chiếc sofa tại một căn phòng ở trường. Căn phòng này chỉ rộng bằng khoảng một nửa phòng học.

Ngoài Kei ra không còn ai khác trong phòng cả. Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt lớp, cậu đã đến đây theo chỉ thị của giáo viên chủ nhiệm, nhưng chẳng có một ai.

Kei vừa nhìn cái đồng hồ treo trên tường, vừa nghĩ "Trưa nay ăn bánh kếp vậy". Bụng cậu đã đói meo rồi. Đã quá 1 giờ chiều, sáng nay buồn ngủ quá nên cậu đã không nghĩ đến cả bữa sáng. 

Ngay khi đang tưởng tượng về khung cảnh chiếc bánh kếp kèm kèm tươi ngập trong si rô phong thì có tiếng gõ lên cánh cửa căn phòng. Tiếng "cốc, cốc" nhẹ nhàng vang lên hai lần. Cửa mở ra và một cô gái xuất hiện.

Không thể không nhận ra vẻ mặt không chút biểu cảm đáng kinh ngạc thật ra dáng người lớn. Thế nhưng dáng đi từng bước kia lại đâu đó như trẻ con vậy. Tên cô gái ấy là Haruki Misora.

Không hẳn là cậu đang đợi Haruki, nhưng cậu biết cô ấy sẽ đến căn phòng này. Giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu hai người như vậy. Nhưng khi cậu định rời khỏi phòng học thì Haruki đang nói chuyện với bố mẹ cô ấy - những người đã đến dự lễ nhập học, thế nên chỉ có Kei đến căn phòng này trước.

Haruki ghé ngay lại chỗ Kei, chìa ra một tờ giấy in.

"Mình đã viết đơn xin gia nhập câu lạc bộ rồi."

"À ừ. Cảm ơn cậu."

Không hiểu sao cậu lại nhận nó, cậu nghĩ thông thường phải trao nó cho giáo viên cố vấn hoặc hội trưởng chứ. Nói vậy nhưng cũng không có lý do gì để từ chối cả. Kei rút đơn gia nhập của mình ra khỏi cặp rồi xếp chung với tờ của Haruki đặt lên bàn.

Haruki nhìn hai tờ đơn gia nhập, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi ngồi xuống bên cạnh Kei.

Hai tờ đơn gia nhập đều được ghi tên của cùng một câu lạc bộ.

―――Câu lạc bộ công ích trường cao trung Ashiharabashi.

Kei chống cằm lên đầu gối.

"Dù vậy thì cũng gấp gáp thật nhỉ. Mới ngay sau lễ nhập học mà đã bắt nộp đơn gia nhập."

Chắc hẳn là có lý do nào đó.

Haruki nhìn thẳng chằm chằm về phía cậu.

"Tại sao Kei lại gia nhập câu lạc bộ công ích?"

"Có nhiều lý do lắm. Chắc dễ hiểu nhất là vì nếu không gia nhập thì sẽ rất phiền phức."

"Nhưng mà nếu không có năng lực của mình thì cậu rõ ràng sẽ không cần phải gia nhập câu lạc bộ công ích."

Giọng Haruki vẫn êm dịu như mọi khi, nhưng Kei nhận ra trong đó có một chút cảm xúc pha lẫn vào. Cậu nghĩ sẽ hơi tội lỗi nếu cứ đáp lại bằng những lời mơ hồ.

Kei lắc đầu.

"Cậu cũng giống vậy thôi."

Khoảng một nửa những người sống ở thị trấn này――― ở Sakurada, đều sở hữu một năng lực đặc thù nào đó. Phần lớn những năng lực muôn hình vạn trạng này đi ngược với các quy tắc vật lý.

Năng lực được quản lý bởi một cơ quan công vụ được gọi là Cục Quản Lý. Cục Quản Lý sẽ đưa những học sinh sở hữu năng lực được nhận định là đặc biệt nguy hiểm vào câu lạc bộ công ích một cách khá cưỡng chế. Và rồi họ sẽ bắt những học sinh của câu lạc bộ công ích phải thực hiện những công việc liên quan đến năng lực.

Dù vậy thì năng lực của Kei là loại khá tầm thường. Vốn dĩ nó không đến mức bị gọi vào câu lạc bộ công ích. Ngược lại, dù năng lực của Haruki rất mạnh mẽ, nhưng có thể nói nó là một năng lực khá vô nghĩa khi chỉ có một mình do mặt trái mà nó mang lại. Vậy nhưng, khi hai người họ hợp lại, năng lực của Kei sẽ bổ sung cho năng lực của Haruki, khiến hiệu quả đạt được trở nên quá mức mạnh mẽ. Vì thế, Kei và Haruki đã bị yêu cầu phải cùng nhau gia nhập câu lạc bộ công ích.

Kei tiếp tục.

"Hơn nữa, nếu phải nói thì tớ cũng muốn gia nhập câu lạc bộ công ích."

"Tại sao vậy?"

"Nếu ở câu lạc bộ công ích thì sẽ có được thông tin về năng lực. Tớ muốn biết nhiều hơn về những năng lực."

Cậu có điều muốn sử dụng năng lực để hoàn thành. Ngoài chuyện đó ra thì việc tích lũy kiến thức về nhiều loại năng lực không hề vô nghĩa. Chỉ cần có năng lực thích hợp thì có thể đối phó được với cả những vấn đề mà thông thường đành phải bỏ cuộc.

Haruki Misora gật đầu nhẹ. Kei không biết cô đang nghĩ những gì. Nhưng bằng cách nào đó, cậu cảm giác cô đang nghĩ về cô gái đã chết hai năm trước, Kei quyết định chuyển chủ đề trò chuyện.

"Ngoài ra thì tớ cũng muốn thân thiết hơn với giáo viên cố vấn nữa."

"Giáo viên ư?"

"Ừ. Có một người tớ khá là quan tâm."

Giáo viên trở thành cố vấn cho câu lạc bộ công ích là người kiêm nhiệm vai trò nhân viên Cục Quản Lý. Nhân viên Cục Quản Lý sở hữu bằng cấp giảng dạy sẽ được phái cử đến từng trường học. Người nắm giữ vai trò cố vấn của câu lạc bộ hiện tại đã làm việc tại trường học từ mùa xuân năm ngoái. Cho đến khi đó, ông ấy đã từng là một nhân viên Cục Quản Lý bình thường làm việc tại toà thị chính.

Haruki nghiêng đầu.

"Cậu đã gặp mặt rồi à?"

Cậu không nhìn thấy biểu cảm gì trên khuôn mặt của cô. Phong thái này là kiểu không hứng thú lắm nhưng vẫn hỏi cho chắc đây.

"Cậu cũng đã gặp rồi đấy."

Lần đầu gặp ông ấy là vào hai năm trước.

Vì một sự kiện mà Haruki còn gặp ông ấy trước cả Kei. Cậu nghĩ không biết có nên giải thích chuyện đó không, nhưng rồi lại thôi. Ông ấy sắp sửa đến đây rồi, cậu nghĩ chỉ cần nhìn mặt thì Haruki cũng sẽ nhớ ra thôi.

Thay vào đó, Kei nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi.

"Cậu không muốn gia nhập câu lạc bộ công ích ư?"

Haruki lắc đầu.

"Nếu có cậu thì mình cũng vào."

Kei vẫn giữ nụ cười mà thở dài trong lòng, vì câu trả lời đó cậu vốn đã biết rõ như mọi khi.

Lần tiếp theo cánh cửa của căn phòng mở ra là khoảng lúc 1 giờ 30 phút chiều.

Một người đàn ông xuất hiện, với hình ảnh mái tóc xoăn, râu ria lởm chởm nhanh chóng lọt vào tầm mắt. Tên ông ấy là Tsushima Shintarou, nghe nói là đảm nhận môn số học trên lớp.

Tsushima bước vào phòng, đóng cửa lại rồi liếc sang Kei và Haruki mà nói.

"Xin lỗi. Để hai đứa phải chờ rồi nhỉ."

"Không đâu ạ."

Bị bắt chờ đợi là sự thật, nhưng cậu cũng không định trả lời theo cách khác.

Tsushima ngồi xuống ghế sofa với dáng vẻ chán chường, rồi tựa cả người về phía sau.

"Chúc mừng nhập học."

Ông ấy nói bằng giọng uể oải tựa như đang buồn ngủ, nghe chẳng có vẻ gì là chúc mừng cả.

Kei mỉm cười đáp lại.

"Cảm ơn ạ. Thật vui khi có thể gặp lại thầy."

Tsushima dùng móng tay gãi lên mái tóc xoăn.

"Qua lời của cậu thì cái gì nghe cũng như mỉa mai ấy nhỉ."

"Thầy quá đáng thật. Em nói thật lòng mà."

Tsushima cầm lấy hai lá đơn gia nhập xếm trên bàn, nhìn lướt qua.

"Tên của cậu viết bằng chữ cứng[note71981] thật à?"

"Vâng. Em đã chọn như thế."

"Chọn?"

"Tạm thời vậy, dù là cũng có cách viết bằng Hán tự."

Cứ viết bằng Hán tự thì thường hay bị đọc nhầm. Lúc đó lại còn bị nhầm cả giới tính[note71982]. Cứ phải đính chính từng li từng tí cũng phiền phức nên từ khoảng bốn năm trước cậu đã viết luôn bằng chữ cứng.

"Thôi kệ. Nói chung là ta đã nhận xong."

Tsushima nhẹ nhàng đặt hai lá đơn lại trên bàn. Sau đó ông ta nhếch mép, cười.

"Kei, Haruki. Chào mừng đến với câu lạc bộ công ích trường cao trung Ashiharabashi."

"Thật vinh dự khi được chào đón."

"À. Bởi vì chỉ với năng lực của hai đứa thì có thể làm được cả đống chuyện tệ hại mà nhỉ."

"Câu phát ngôn đấy thật sự có vấn đề lắm đấy nhỉ."

"Ổn thôi. Vấn đề được sinh ra từ những người muốn gây ra vấn đề mà."

Lâu rồi mới gặp lại Tsushima nhưng cậu nghĩ so với trước khi trở thành giáo viên cao trung thì hành động và lời nói của ông ấy có vẻ đã trở nên vui vẻ hơn. Có lẽ ông ấy hợp với công việc giáo viên ngoài cả dự đoán. Tuy nhiên, cậu cũng cảm giác chỉ là do tình hình đã khác đi. Khi Kei gặp mặt Tsushima ngày ấy, họ đứng ở hai lập trường trái ngược nhau.

"Vậy thì, thầy Tsushima. Lý do bọn em bị bắt nộp đơn gia nhập ngay sau lễ nhập học là gì ạ?"

Tsushima nhẹ nhàng nhún vai đáp.

"Đương nhiên là để bọn cậu ngay lập tức trở thành thành viên rồi."

"Vì có công việc của cậu lạc bộ công ích ư?"

"Ừ."

Tsushima thọc tay vào túi, lấy ra thứ gì đó. Đó là một hòn bi nhỏ có vẻ như được nhuộm một chút xanh.

"Kei, Haruki. Mấy đứa phù hợp với việc này."

Ông ấy nhắm một mắt lại nhìn vào hòn bi rồi tiếp tục.

"Đây là chuyện chỉ mới hai tiếng trước. Khoảng 11 giờ 30 phút sáng, trước cổng trường đã có một học sinh nữ được tìm thấy bị ngã gục."

"Vừa đúng ngay khi lễ nhập học kết thúc nhỉ."

"Một phụ huynh tham gia buổi lễ đã tìm thấy và lập tức đưa đến phòng y tế. Cô bé cũng giống bọn cậu, sẽ trở thành học sinh của trường cao trung Ashiharabashi từ hôm nay, nhưng đã không tham gia lễ nhập học."

Ông ấy chìa hòn bi ra.

"Cái này rơi ra ngay bên cạnh. Nhìn vào thử đi."

Kei nhận lấy hòn bi, nhìn vào trong.

Thầy Tsushima ở phía đối diện và cảnh vật xung quanh bị đảo ngược. Mọi thứ trong thế giới thông qua hòn bi đều bị lật ngược trên dưới trái phải.

Giữa khung cảnh đó, bên cạnh thầy Tsushima có một cô gái đang đứng. Có thể thấy là đó là một cô gái tóc dài, trạc tuổi Kei.

"Cô bé đó là học sinh đã gục ngã trước cổng trường."

Cô gái trong hòn bi liền cúi đầu như nghe theo lời của thầy Tsushima.

"Xin chào. Lần đầu gặp mặt."

Cậu nghe giọng của cô gái như đang líu cả lưỡi vang lên từ đâu đó.

(2)

Kei nghĩ khoảnh khắc cho si rô phong từ lọ gốm trắng nhỏ lên chiếc bánh kếp vừa nướng xong được phủ đầu kem tươi chính là cao trào. Ngay sau đó, dùng dao và nĩa cắt chiếc bánh kếp ra rồi cho vào miệng chính là phần kết.

Asai Kei cùng Haruki Misora và cô gái trong hòn bi đang ở khu ghế ngồi phía trước quán cà phê nằm cách trường cao trung Ashiharabashi khoảng năm phút đi bộ.

Dọc con đường dựng những chiếc ô che nắng màu lục thẫm, phía dưới là những chỗ ngồi đơn giản được xếp bởi những cái ghế và bàn màu trắng. Ngày hôm nay không khí ấm áp, bầu trời cũng nắng đẹp, cậu cảm giác sẽ thật lãng phí nếu ngồi trong nhà.

Từ bên trong hòn bi được đặt ở ngay chính giữa bàn, cô gái nhìn Kei chằm chằm. Kei đang nắm lấy dao và nĩa trước chiếc bánh kếp ngập tràn si rô phong, cậu lên tiếng hướng về phía hòn bi.

"Xin lỗi, chỉ có mỗi bọn tớ ăn."

Cô gái trong hòn bi luống cuống gật đầu.

"À, ừ. Không cần bận tâm đâu. Vì mình có cái này rồi."

Cô gái lấy từ trong túi đồng phục ra một cây kẹo có que cầm cho cậu xem.

"Chupa Chups. Vị dâu."

Cô gái nói bằng giọng điệu ra vẻ hào hứng một cách miễn cưỡng, rồi bóc giấy gói ra.

"Cậu thích Chupa Chups à?"

"Ừm. Vị ngọt kéo dài thật tuyệt."

Hình ảnh cô gái ngậm trong miệng cây kẹp Chupa Chups vị dâu một cách trông rất vui vẻ phản chiếu ngược chiều trong hòn bi. Kei nghĩ thật là một khung cảnh kỳ lạ. Ở nơi đó đang tồn tại một huyễn tưởng nằm gọn trong lòng bàn tay.

Kei lại lần nữa thông báo "Tớ xin phép ăn đây" rồi cắt một góc chiếc bánh kếp bằng dao. Haruki ở phía đối diện đang cuộn món Spaghetti sốt thịt bằng chiếc nĩa. Cô gái trong hòn bi vừa liếm cây Chupa Chups, vừa nhìn Kei chằm chằm. Bỗng nhiên cậu thấy khó dùng nĩa hẳn vì bận tâm ánh nhìn kia.

"Có chuyện gì à?"

Vừa thử hỏi như thế thì vai cô gái khẽ rung lên. Sau đó, cô cất giọng với vẻ bồn chồn.

"Học sinh cao trung có được đi vào quán cà phê trên đường về nhà không?"

"À. Đúng là hình như bị cấm trong nội quy nhà trường thì phải nhỉ."

"Quả nhiên?"

"Nhưng lần này thì vì tạm thời là hoạt động của câu lạc bộ công ích nên không có vấn đề gì đâu."

"Ơ, vậy à?"

"Phải. Cả tớ và Haruki cũng đều ở trong câu lạc bộ công ích từ hồi là học sinh trung học nên chắc là không nhầm quy định đó đâu."

Trong trường hợp hoạt động với tư cách là câu lạc bộ công ích, hầu hết mọi việc đều được xử lý như một phần của hoạt động câu lạc bộ. Cỡ như vào cửa hàng ăn uống thì sẽ không bị mắng, chỉ cần giữ biên lai thì cả tiền phí cũng sẽ được trừ vào tiền duy trì câu lạc bộ.

"Thế ư."

Cô gái thở phào tỏ vẻ an tâm.

Kei cũng yên tâm cắt một miếng bánh kếp đưa lên miệng. Cậu vừa nhai vừa đặt dao và nĩa xuống, rồi nhìn sang chồng giấy in được thầy Tsushima giao cho.

Có vẻ là bản in dữ liệu được gửi từ Cục Quản Lý. Ở đó có hồ sơ tóm lược của cô gái bị hút vào trong hòn bi, và có ghi luôn cả thông tin chi tiết liên quan đến năng lực của cô gái.

Haruki lau sốt thịt dính trên miệng bằng giấy ăn rồi nói.

"Tại sao cô ấy lại bị hút vào trong hòn bi vậy?"

"Vì cô ấy sở hữu năng lực như thế đấy."

Sera Sawako đã sử dụng năng lực hai lần trong quá khứ. Tần suất khoảng hai năm một lần. Cậu có thể nắm bắt thông tin biết được vào thời điểm đó trên tài liệu.

Kei đọc lên một đoạn được viết trên giấy tờ.

Sera sở hữu năng lực đi vào trong khung cảnh được phản chiếu qua những thứ như gương hoặc mảnh kính. Thay vì nói là "ở bên trong hòn bi", thì cách diễn tả "ở bên trong khung cảnh phản chiếu trên hòn bi" có vẻ thích hợp hơn. Nhưng lúc này, chỉ có ý thức của Sera là đi vào trong thế giới hình ảnh phản chiếu, còn cơ thể của cô lại rơi vào trạng thái như đang ngủ say. Cơ thể mất đi ý thức ngã xuống phía trước cổng trường hiện tại đang nằm trên giường của phòng y tế.

"Không sai chứ nhỉ?"

Kei hỏi.

Sera Sawako phản chiếu ngược qua bên trong hòn bi, vẫn ngậm cây kẹo Chupa Chups có que cầm màu trắng, gật đầu.

"Ừm. Chắc vậy."

"Chắc vậy?"

"Không hiểu sao mình không cảm nhận được rõ."

"Ra vậy."

Lý do như vậy cũng đã được ghi chép trên tài liệu nhận được từ thầy Tsushima.

Sera Sawako không thể chủ động sử dụng năng lực của mình. Cũng không thể sử dụng một cách tự phát hay giải trừ. Nếu tất cả đều xảy ra một cách vô thức thì hẳn là ngay cả người sử dụng cũng không cảm nhận được việc sử dụng năng lực rồi.

"Chỉ cần Reset là được phải không?"

Haruki nói.

Năng lực của cô ấy tên là Reset. Đó là một năng lực cực kỳ mạnh mẽ giúp khôi phục lại thời khắc trong quá khứ――― nếu phải diễn tả ngắn gọn thì nó quay ngược và tái tạo thời gian.

Thế nhưng năng lực đó cũng có vài hạn chế.

Chẳng hạn như, nếu Haruki không Save thì sẽ không phát huy được hiệu quả của Reset. Mỗi lần Reset thì sẽ không thể Save trong hai mươi tư tiếng đồng hồ tiếp theo. Sau khi Save thì hiệu quả đó sẽ mất đi sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Vấn đề lớn nhất là khi sử dụng Reset, đến cả ký ức của người sử dụng――― tức là Haruki cũng bị quay ngược về trạng thái trong quá khứ. Cô ấy còn không nhớ cả việc bản thân đã sử dụng năng lực. Nếu không có ký ức trước Reset thì năng lực của cô ấy là vô giá trị. Dù cho có quay ngược thời gian thì kết cục vẫn là lặp lại những hành động y hệt.

Để xóa bỏ vấn đề đó, phải cần đến năng lực của Kei. Năng lực của Kei là hồi tưởng lại quá khứ một cách chính xác. Duy trì ký ức tuyệt đối. Sau khi sử dụng Reset, chỉ có Kei là vẫn có thể nhớ lại được những sự việc trước Reset.

Kei dùng nĩa hớt một phần kem tươi đặt lên trên bánh kếp rồi trả lời.

"Đã có chỉ thị được phép dùng Reset rồi. Lúc đó thì nhờ cậu nhé."

Chỉ thị từ thầy Tsushima, nói đúng hơn là Cục Quản Lý, đó là hãy Reset để quay ngược thời gian, rồi báo cáo vụ việc của Sera trước khi vấn đề xảy ra. Chuyện nếu chỉ nghe theo chỉ thị đó thì đơn giản. Cậu đã có thể hoàn thành xong mọi thứ trước khi ăn bánh kếp rồi.

"Nhưng mà vẫn có chút việc có thể làm được."

"Việc có thể làm được là gì?"

"Trước mắt thì là nói chuyện với bạn Sera nhỉ."

Sera ở trong hòn bi hướng ánh nhìn sang Kei.

"Với mình ư?"

"Phải. Tớ muốn cậu kể cho vài điều."

Năng lực ở Sakurada sẽ không phát động khi người năng lực không mong muốn. Sera Sawako chắc chắn đã mong muốn sử dụng năng lực vào thời điểm nào đó. Cô ấy đã muốn đi vào bên trong hòn bi kể cả trong vô thức. Cậu muốn làm rõ lý do đó trước khi Reset.

Kei hỏi, hướng về phía hòn bi ở trên bàn.

"Tại sao cậu lại dùng năng lực vậy?"

Sera Sawako đảo ngược hạ ánh nhìn xuống, hướng lên bầu trời.

"Xin lỗi. Mình không biết nữa. Khi nhận ra thì đã thành thế này rồi."

Năng lực của cô ấy đã phát động trong vô thức. Chỉ có thể biết được như vậy.

"Từng chút một là được. Cậu có thể nhớ lại theo thứ tự không?"

"Thứ tự đấy là từ chỗ nào?"

"Phải rồi nhỉ. Thế thì từ lúc thức dậy buổi sáng."

Cô gái nắm lấy que cầm màu trắng, lấy cây kẹo Chupa Chups từ trong miệng ra.

"À, thì. Mình thức dậy vào chắc là vào khoảng... 5 giờ rưỡi nhỉ."

"Cậu dậy sớm thật đấy nhỉ."

Có hơi bất ngờ.

"Từ xưa đã thế rồi. Mình là kiểu thiếu ngủ do dậy sớm vào những dịp như tham quan dã ngoại hoặc hội thao nên đều chẳng thể tận hưởng được lắm."

"Vì hôm nay có lễ nhập học à?"

"Ừm. Có lẽ vậy."

"Vậy thì cậu thức dậy lúc 5 giờ 30 phút, sau đó thì sao?"

"Thay đồ như bình thường, ăn sáng――― Có nên nói đã ăn gì luôn không?"

"Để cho chắc thì cậu cứ kể luôn đi."

Kei hỏi về những hành động của Sera từ buổi sáng theo trình tự.

Cô ấy rời khỏi nhà để kịp lễ nhập học, nhưng khi đến trạm xe buýt thì nhặt được viên bi, vì thế đã để lỡ chuyến xe.

"Vậy cậu bị trễ lễ nhập học?"

Kei hỏi.

Sera ngậm lại cây Chupa Chups lại lần nữa. khẽ nghiêng đầu.

"Ừ thì chắc nguyên do bởi vì trễ bus nhỉ. Mình đã nghĩ là bắt chuyến xe tiếp theo cũng vẫn kịp thôi, nhưng mà, có ổn không nhỉ, kiểu vậy."

"Ý là có trễ lễ nhập học cũng được à?"

Sera gật đầu.

"Mình nghĩ cỡ như lễ nhập học thì bỏ lỡ cũng được mà. Dù có dự lễ thì cũng chỉ được nghe những bài phát biểu mà đã nghe qua ở đâu đó rồi thôi mà? Cứ lang thang dạo quanh ngoài khu mua sắm còn tốt hơn."

Quả thật bài phát biểu ở lễ nhập học cũng không phải thứ gì thú vị cho lắm. Kể cả tiết sinh hoạt sau đó cũng chỉ để phân phát thời khóa biểu và sổ tay học sinh. Những thứ đó để ngày hôm sau nhận cũng không có vấn đề gì.

"Nhưng mà rốt cuộc thì cậu vẫn đã đi đến trước trường."

"Ừ. Kiểu hơi bị nửa vời. Cứ bỏ dở luôn đi cũng được mà. Bởi vì từ thời sơ trung mình đã là kiểu học sinh khá gương mẫu, thế nên không quen với việc cố ý nghỉ học."

Không hiểu sao cậu nghe thấy giọng cô ấy hơi nghẹn lại so với nãy giờ. Liệu đó có phải là do ngậm kẹo trong miệng không nhỉ. Dù vậy đi nữa, có khi cũng là vì lý do khác.

Cô gái vội vàng tiếp tục.

"Thế nên, bằng cách nào đó mà khi mình nhìn vào hòn bi ở trước cổng trường thì lại thành ra thế này." 

"Cậu thích bi à?"

Sera nhỏ giọng "Ơ?" lên một tiếng rồi gật đầu.

"Chắc cũng khá thích."

"Cụ thể là ở điểm nào?"

"Ừm... kiểu thích vu vơ."

"Vu vơ?"

"Tại vì, như là, thấy được khung cảnh bị bẻ cong rồi phản xạ lại. Mình cảm thấy bên trong thế giới đấy thật buồn cười."

"Tớ nghĩ không hẳn là do thấy nó buồn cười đâu."

"Tóm lại là, mình thấy thích cái cảm giác đó."

Cô gái nói, trong khi vẫn nhìn xuống bầu trời.

Ngay khi ăn xong cái bánh kếp nóng, hỏi được đại khái những điều muốn nghe từ Sera, cậu chuẩn bị định rời khỏi quán cà phê thì điện thoại đổ chuông.

Là cuộc gọi từ một số lạ. Nhưng cậu không nghĩ ra được đối phương là ai. Kei đứng khỏi ghế, quay lưng về phía Haruki và Sera rồi bấm nút nhận cuộc gọi. 

Vừa mới áp tai vào điện thoại, cậu đã nghe thấy giọng nói.

"Tại sao cậu chưa dùng Reset?"

Là giọng của thầy Tsushima.

"Haruki đã Save vào khoảng giữa trưa hai hôm trước. Chúng ta có thể Reset trong khoảng từ đây đến trưa ngày mai."

Reset sẽ quay ngược trạng thái của thế giới về thời điểm đã Save. Dù có ngay lập tức sử dụng Reset hay để đến trưa mai mới dùng Reset thì thời gian được tái hiện lại cũng giống hệt nhau. Nếu vậy thì trước Reset nên cực lực thu thập thông tin nếu có thể.

Thầy Tsushima cục cằn nói.

"Công việc của cô cậu chỉ là truyền đạt sự việc lần này đến ta của quá khứ. Những việc khác đều không cần thiết."

"Vâng, em hiểu mà."

"Cậu đang chống lại quyết định của Cục Quản Lý à?"

Đâu đó trong tông giọng của ông ấy nghe như đang định tội. E là đang cố tình ra vẻ như thế rồi.

"Không thể nào. Em đâu có định vậy."

"Thế thì mau chóng Reset đi chứ?"

"Em muốn hiểu sự tình của Sera trước. Em muốn hiểu vấn đề đối với cô ấy là gì và biết lý do tại sao cô ấy đã sử dụng năng lực đó."

"Biết được điều đó rồi sao nữa?"

"Em sẽ nghĩ ra phương pháp phù hợp với Sera."

Năng lực ở Sakurada có muôn hình muôn vẻ. Dù là năng lực gì đi nữa cũng có khả năng tồn tại. Khoảng một nửa dân số sở hữu năng lực là một con số khổng lồ. Dù cho Cục Quản Lý có tài giỏi đến mức nào đi nữa thì họ cũng không thể nào quản lý hoàn toàn tất cả số đó được. Vậy nên, Cục Quản Lý đang làm qua loa ở một số khía cạnh. Họ quyết định đơn giản hóa vấn đề, rập khuôn nó và xử lý theo những hướng dẫn cứng nhắc.

Nói một cách ngắn gọn thì Cục Quản Lý không nhìn vào mặt cá nhân. Suy cho cùng với mục đích là giải quyết vấn đề được gây ra bởi năng lực thì họ sẽ phớt lờ hạnh phúc của những người liên quan.

Chẳng hạn như vụ việc lần này, cách nhìn nhận vấn đề của Cục Quản Lý chắc hẳn không phải là chuyện bị nhốt trong viên bi do năng lực của bản thân. Mà điểm mấu chốt là việc Sera sử dụng năng lực tại thời điểm lễ nhập học cao trung, người phát hiện đầu tiên lại là một phụ huynh học sinh. Tóm lại là, Cục Quản Lý không thích việc vấn đề về năng lực trở nên quá nổi bật.

Vậy nên thầy Tsushima mới nói như thế khi vội vàng đẩy Kei và Haruki vào Câu lạc bộ công ích.

―――Mấy đứa phù hợp với việc này.

Cục Quản Lý đang mong muốn năng lực có thể loại bỏ vấn đề trước khi nó xảy ra――― nói cách khác chính là Reset.

Từ bên kia điện thoại, cậu nghe tiếng thầy Tsushima.

"Cậu nghĩ cách làm của Cục Quản Lý là sai ư?"

Kei không chút do dự mà đáp.

"Không hề. Em nghĩ đó là điều đúng đắn."

Đó là lời thật lòng. Cục Quản Lý đã đúng. Cậu nghĩ một tổ chức cực kỳ xuất sắc là nơi hoàn thành chính xác những việc nằm trong phạm vi họ có thể.

Tsushima nói lại lần nữa.

"Vậy thì tại sao cậu vẫn chưa Reset?"

"Đây là để tự thỏa mãn chính em thôi."

Chỉ cần Reset thì thế giới trước khi Sera chui vào trong viên bị sẽ được tái hiện lại. Ví dụ như, nếu thu hồi viên bi mà cô ấy đã nhặt được trước, có thể cô ấy sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Như vậy, có thể nói là vấn đề đã được giải quyết. Nhưng suy cho cùng, thứ biến mất chỉ là vấn đề cơ bản có thể thấy được trước mắt.

Ngay cả khi là vô thức, thì việc Sera Sawako sử dụng năng lực chắc chắn phải có lý do. Lý do mà cô ấy mong muốn bị nhốt trong hòn bi đang nằm ở đâu đó. Nếu đứng từ một góc nhìn khác với Cục Quản lý, có thể nói rằng đó mới là bản chất thực sự của vấn đề.

Nếu đã sử dụng khả năng reset thì Kei muốn giải quyết cả hai vấn đề đó - vấn đề ngoài mặt và cả vấn đề tinh thần của Sera Sawako. Đó không phải là vì ai cả mà chắc chắn là bởi sự ích kỷ của cá nhân cậu. Cậu muốn làm vậy nếu có thể.

Thầy Tsushima chìm trong im lặng một lúc.

Chắc chắn ông ta đang cố nén tiếng cười ở bên kia điện thoại, hoặc là đang thở dài. Cậu đã quá quen với kiểu trao đổi ngớ ngẩn này rồi.

Kei thở dài, thật là phiền phức khi phải tiếp tục cuộc trò chuyện này thêm nữa.

"Em đang làm theo ý thầy Tsushima đấy."

"Hả? Ý cậu là gì?"

"Nếu ngay lập tức sử dụng Reset theo cách của Cục Quản Lý thì hành động của thầy Tsushima rõ ràng rất kỳ lạ. Cả việc cho bọn em gặp mặt Sera và việc trao tài liệu chi tiết về năng lực đều là không cần thiết."

Nếu thật sự chỉ cần Reset rồi giao việc xử lý sau đó lại cho Cục Quản Lý thì hành động của thầy Tsushima là hoàn toàn không thể giải đáp được. Chỉ cần giải thích sự tình một cách tối thiểu, không cần đưa cho tài liệu hay sắp xếp cho gặp mặt Sera, rồi bắt Reset ở trong căn phòng kia là được.

"Em chỉ có thể nghĩ rằng là thầy đang muốn bọn em tìm ra cách tiếp cận khác với Cục Quản Lý."

Phía bên kia điện thoại, thầy Tsushima bật cười.

Ông ta đáp lại, không hề khẳng định hay phủ định.

"Nếu cậu đã hài lòng rồi thì Reset thôi chứ nhỉ?"

"Vâng."

"Thế thì tốt."

<Vậy nhé>, thầy Tsushima nói thêm rồi định cúp máy, nhưng Kei ngăn lại.

"Xin hãy chờ một chút. Em có một yêu cầu."

"Gì vậy?"

"Hãy nói cho em biết địa chỉ liên lạc của học sinh cùng trường sơ trung với Sera."

"Cậu cần bao nhiêu người?"

"Càng nhiều càng tốt. Nhưng chỉ cần có thông tin thôi là đủ."

"Đến phòng giáo viên mà lấy."

Rồi ông ta cúp máy mà không cần nghe câu trả lời.

Kei khẽ thở dài, bỏ điện thoại vào trong túi.

*

Vừa cúp điện thoại, Tsushima Shintarou nhìn lên trần từ chiếc ghế sofa.

Đây là phòng của Câu lạc bộ công ích. Thành viên câu lạc bộ hầu như không sử dụng đến nó nên vừa tiện để có thể ở một mình.

Vẫn ngả người ra ghế sofa, ông ta cầm lên tay tờ đơn gia nhập câu lạc bộ trên bàn.

Asai Kei.

―――Quả nhiên tầm nhìn của thằng nhóc này rộng thật.

Nó lúc nào cũng quan sát sự việc từ nhiều góc độ khác nhau.

Vụ việc lần này vốn định là một bài kiểm tra dành cho cậu thiếu niên đặc biệt đó. Cậu ta sẽ tuân theo Cục Quản Lý đến mức nào, và sẽ phản kháng đến mức nào. Ông ta đã nghĩ chỉ cần hiểu được thế thôi là đủ. Thế nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi sâu vào cả ý đồ của vấn đề được đặt ra. Rõ ràng là bài kiểm tra này không đạt chuẩn nữa rồi.

Nghĩ vậy, Tsushima bật cười.

―――Không. Cỡ này là đương nhiên mà.

Asai Kei hai năm trước, thời điểm mà cậu ta mới là học sinh sơ trung năm hai, đã có thể đối đầu thẳng thắn với Cục Quản Lý rồi mà. Cái tổ chức hoàn hảo đó đã không xử lý như chỉ một vấn đề đơn giản, mà phải nhìn nhận cậu ta ở vị trí một kẻ địch. 

Tuy vậy, chỉ ưu tú thôi thì chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ thế thôi thì Cục Quản Lý là đủ.

Liệu có thể thu nhận lại người mà hệ thống quản lý thị trấn này đã loại bỏ không?

Chuyện đó phải xem xét kỹ lưỡng mới được.

(3)

Sera Sawako nhắm đôi mắt lại, một mình ở nơi tối tăm.

Nếu đằng nào cũng không nhìn thấy gì thì việc gì phải mở mắt ra. Cô nghĩ là sẽ ngủ ngay thôi nhưng lại không dễ dàng như vậy.

Thay vào đó, cô lại gần như vô thức nhớ về ký ức thời thơ ấu.

Khi đó, Sera vẫn còn là học sinh tiểu học năm ba.

"Em chưa về à?"

Giáo viên chủ nhiệm khi ấy đã hỏi.

Người giáo viên đó trông khá lớn tuổi so với Sera lớp ba. Cô cảm thấy bà ấy lớn hơn cả bố mẹ mà gần tuổi với ông bà hơn. Đến tận bây giờ cô cũng không biết chính xác tuổi của bà ấy.

Sera và cô giáo đang ở lớp học vào giờ tan trường. Không còn ai khác ở đó nữa. Trong lúc Sera thay nước cho bình hoa, các bạn cùng lớp đã ra về hết rồi.

Sera đặt bình hoa lên trên chiếc tủ có cửa đóng bên trái bảng đen, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy bóng dáng của những học sinh đang trên đường về giữa sân trường. Mọi người đều quay lưng về phía này. Trong đó thấp thoáng pha lẫn cả những bạn cùng lớp.

"Một lát nữa em sẽ về."

Sera trả lời.

Có lẽ đám bạn cùng lớp vẫn còn đang ở trước tủ giày. Tự dưng cô bé lại không muốn giáp mặt họ chút nào.

Cũng chẳng phải là cô ghét gì bọn họ. Cũng có những người cô hay trò chuyện, cũng có lúc cùng đi chơi với nhau sau giờ tan trường. Nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy mình không thể hòa nhập được. Cô cảm thấy rằng, thời điểm các bạn cùng lớp bật cười, và những điều mà họ cho là quan trọng, từng chút một có vẻ như đang xa rời so với bản thân.

Phải rồi, nhất là sau khi thay nước cho bình hoa thì cô không muốn gặp ai cả. Chuyện thay nước không phải là việc của Sera. Đây đáng lẽ là trách nhiệm của người trực nhật. Nhưng mọi người thường hay quên béng mất, cô giáo cũng kiểm tra một cách dễ dãi, thế nên mỗi ngày Sera đều phải thay nước. Nhưng khi bạn bè hỏi rằng "Tại sao cậu lại thay nước vậy?", cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô giáo mỉm cười nói.

"Cảm ơn em."

Cô chợt nghĩ rằng hẳn là vì việc thay nước bình hoa, nhưng lại không thể đáp lời đàng hoàng. Lúc nào cũng như vậy. Những lúc nhận được lời cảm ơn, cô đều đành im lặng cúi mặt xuống. "Không có gì đâu ạ" liệu có phải là câu đáp lại đúng đắn không? Nhưng những lời đó trông có vẻ sai sai, cô không thích nó lắm.

Kết cục là Sera cúi mặt xuống như mọi khi mà nói.

"Không đâu ạ. Bởi vì em thích nước sạch hơn."

Cô cảm giác cô giáo đã cười. Vì không nhìn thấy khuôn mặt nên không biết chắc nhưng bằng cách nào đó cô lại cảm thấy vậy.

Cô nghe thấy giọng cô giáo. Một giọng nói nhẹ nhàng như những cánh hoa.

"Em đã cho vào lòng một điều rất đẹp đẽ nhỉ."

"Điều đẹp đẽ."

"Phải. Trong lòng của một đứa trẻ yêu những thứ đẹp đẽ sẽ sinh ra điều đẹp đẽ đấy."

"Tại sao ạ?"

"Tại vì nếu không phải như thế, chẳng phải chúng ta sẽ không thể nào hiểu được điều gì là đẹp đẽ sao? Bởi vì trong lòng em đang có điều đẹp đẽ, em sẽ có thể tìm được những thứ đẹp đẽ khi nhìn và so sánh với nó đấy."

Cô không hiểu cho lắm.

Sera chìm trong im lặng, cô giáo tiếp tục.

"Mọi thứ đều được tạo thành giống nhau như thế đấy. Việc biết được lửa ấm là vì trong lòng em có một ngọn lửa ấm áp, biết được băng lạnh là vì trong lòng em có một tảng băng lạnh. Con người chỉ có thể biết được những thứ họ cho vào lòng."

Là như thế ư.

Lửa ấm, băng lạnh. Những thứ như thế đều đã được cho vào trong lòng ư.

"Hãy thử chứng minh nào. Em đã cho bao nhiêu thứ đẹp đẽ vào trong mình rồi."

"Chứng minh?"

Cô giáo gật đầu.

"Hãy nhắm mắt lại. Rồi tưởng tưởng về thứ mà em nghĩ là đẹp đẽ nhất."

Sera nhỏ bé đã rất yêu quý cô giáo.

Cô nghĩ thời điểm mà cô giáo cười cười, và những điều mà cô giáo cho là quan trọng, quả nhiên sẽ có đôi chút khác so với bản thân. Nhưng cô có thể chấp nhận nó mà không thấy vướng mắc gì. Cô không hề bận tâm gì về sự khác biệt đó cả.

Vậy nên Sera nhắm mắt một cách rất ngoan ngoãn, rồi tưởng tượng về thứ mà mình nghĩ là đẹp đẽ nhất. Không hiểu sao thứ cô nghĩ đến lại là một hình cầu đầy màu sắc phát sáng lấp lánh có kích thước đặt vừa lòng bàn tay.

Cô giáo tiếp tục.

"Đó là điều đẹp đẽ của em. Nó là thứ đẹp đẽ nhất ở trong lòng của em."

Quả thật, nó có ở đó.

Cô nghĩ là nó tồn tại.

"Thứ mà em liên tưởng đến chắc chắn sẽ biến mất đi khi em mở mắt ra đúng chứ."

Cô giáo nói.

Ngay sau đó, phía trước đôi hàng mi liền sáng lên.

Sera hiểu rằng xung quanh không còn là bóng tối nữa. Những tia sáng xuyên qua mí mắt trở thành vô số điểm sáng đến lóa mắt, lại còn hơi ngả sang đỏ.

Sera mở đôi mắt ra. 

Một khuôn mặt thiếu nữ méo mó đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Chàng trai tự xưng là Asai Kei đã chia tay ngay khi rời khỏi quán cà phê.

Sau đó Sera - cùng với hòn bi bị ném vào túi của Haruki và di chuyển về nhà của cô ấy. Cô nghĩ khoảng thời gian này tốn khoảng hơn mười phút nhưng chưa đến mười lăm phút.

Sera nhìn xung quanh xuyên qua hòn bi. Chắc là phòng riêng của Haruki, một căn phòng được sắp xếp gọn gàng. Những phụ kiện mang chủ đề mèo lọt vào mắt cô, nhưng chúng lại trông đơn điệu đến kỳ lạ.

Cứ nhìn soi mói xung quanh suốt thì sẽ thất lễ lắm nhỉ. Sera quay sang nhìn Haruki.

"Xin lỗi nhé, làm phiền cậu rồi."

Haruki kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống trước bàn học, đáp lại.

"Tôi không cảm thấy phiền gì đâu."

"Nhưng có người lạ trong nhà thì quả nhiên không được thoải mái mà đúng không?"

"Không hề."

Haruki nhìn sang cô bằng đôi mắt không thể nào đọc nổi cảm xúc trong đó, khẽ nghiêng đầu.

"Cậu thấy phiền à?"

"Hả?"

"Cậu bây giờ đang ở nhà người lạ mà."

Sera "À" một tiếng, gật đầu.

"Có hơi căng thẳng chút. Nhưng không có cảm giác thật cho lắm."

"Cảm giác thật ư?"

"Ừm. Đến lúc này thì chuyện ở nhà người lạ cũng không còn đáng bận tâm nữa nhỉ."

Không biết từ lúc nào cô đã chui vào trong viên bi. Dù biết bản thân có năng lực đó nhưng đây mới là lần thứ ba được trải nghiệm. Đây là chuyện vài năm mới xuất hiện một lần, từ trước đến nay nó toàn đột nhiên xảy đến rồi cứ thế biến mất đi lúc nào không hay. Cảm giác nó như thể một giấc mơ dài vậy, thế nên có điều gì xảy ra thì cũng không thấy chân thật chút nào.

"Vậy à."

Haruki gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa.

Sera lại liếc nhìn xung quanh. Thay vì nói là nhìn phòng của Haruki thì cô chỉ đơn thuần hứng thú với thế giới trong hòn bi hơn. Hai lần trước, chỗ mà cô sử dụng năng lực để chui vào chỉ là trong gương và trong một mảnh kính vỡ. Vật hình cầu thì là lần đầu tiên.

Gọi là thế giới bên trong hòn bi chứ nhìn từ phía Sera thì không hẳn là xung quanh được bọc lấy bởi mặt gương hình cầu. Dù là trên dưới trái phải bị đảo ngược cả nhưng lại không hề thấy cơ thể của bản thân bị thu nhỏ lại. 

Chỉ có mỗi cảnh vật xung quanh là bị méo mó. Giống như thể là một bức ảnh được căng ở giữa nhưng bị ghìm chặt ở hai đầu. Trông như sàn và trần bị dính vào nhau ở phía góc phòng vậy. 

Ở giữa không gian ấy, Sera đang lơ lửng. Đầu ngón chân nhấc hẳn ra khỏi với sàn nhà. Cô chẳng cảm nhận được chút cân nặng nào của cơ thể. Dù cảm giác thoải mái như thể vẫn hít thở được khi đang trôi giữa làn nước nhưng lại không thể cử động tự do.

Không, cách miêu tả này chưa thật chính xác. Sera vẫn có thể gãi đầu, lấy cây kẹo ra rồi bóc giấy bọc. Nếu cử động chân thì thậm chí còn đi bộ được. Có điều những hành động đó chẳng ảnh hưởng đến được xung quanh. Dù có bước đi bao nhiêu, khung cảnh thấy được vẫn không hề thay đổi. Cứ như thể cô đang dậm chân tại chỗ. Hơn nữa còn chẳng thể sờ vào được vật nào. Kể cả có đặt tay lên bàn thì cũng sẽ chạm xuyên qua mất.

Không hiểu sao, cảm giác như đã trở thành hồn ma vậy. Sera đang hoàn toàn bị tách rời ra khỏi thế giới, không còn bất kỳ tiếp xúc nào với hiện thực.

Sera hỏi Haruki - người đang có hình dáng vặn vẹo.

"Nè, cậu thấy dáng vẻ mình đang như thế nào vậy?"

"Cậu đang ở trong viên bi, đứng lộn ngược giữa căn phòng cũng bị phản chiếu ngược nốt."

"Thế à."

Từ phía này chỉ nhìn thấy mọi thứ méo mó, vậy mà từ phía Haruki lại thấy lộn ngược. Cách mà hai người nhìn thấy đang khác xa nhau.

―――Có lẽ là do mọi thứ đã bị đảo ngược.

Sera nghĩ.

―――Nếu mình đảo ngược lại thì sẽ nhìn thấy căn phòng bị phản chiếu ngược. Còn nếu mọi thứ đều đảo ngược thì sẽ không còn bị ngược nữa.

Nhưng Haruki ở bên ngoài viên bi thì lại không bị ngược. Thế nên rõ ràng là dáng vẻ bản thân cô mới đang bị ngược.

Haruki rút điện thoại ra từ trong túi, đặt xuống trên bàn học――― ở ngay cạnh Sera. Trên điện thoại của cô có treo một cái dây đeo hình mèo. Cô ấn đầu ngón tay vào con mèo mềm mềm đó.

Sera có chút do dự, rồi lên tiếng.

"Tự nhiên thấy các cậu kỳ lạ thật nhỉ. Cả cậu lẫn Asai."

Haruki rời mắt khỏi cái dây đeo hình mèo.

"Kỳ lạ tức nghĩa là sao?"

"Ừm... Nghĩa y như vậy đó. Cảm giác như không bình thường ấy."

Ngay cả Sera cũng không hiểu là mình đang nói gì.

Chỉ là, phải, không bình thường. Là kiểu cảm giác như thế đấy. So với những học sinh cao trung bình thường thì――― đã thế hôm nay còn vừa mới đón lễ nhập học――― nên ấn tượng về bọn họ hoàn toàn khác xa.

"Không bình thường ở chỗ nào chứ?"

Haruki hỏi.

Sera hơi nghiêng đầu đáp.

"Kiểu như là cả hai người bọn cậu tạo cảm giác khá xa cách."

"Cảm giác xa cách như thế nào vậy?"

"Xem nào, mình là bạn cùng khóa đúng chứ? Chẳng phải là không cần phải nói chuyện một cách lịch sự[note71983] sao."

Cũng không hẳn là chuyện đó đáng bận tâm đến thế. Tuy vậy Sera nghĩ rằng biết đâu chính những thứ nhỏ nhặt cứ tích tụ lại đã khiến cô ấy trông không bình thường. Từng một cử chỉ nhỏ hay cách dùng từ đều có chỗ kỳ cục.

"Không nói chuyện lịch sự thì tốt hơn à?"

Haruki nói.

"Ờ thì như vậy sẽ thoải mái hơn nhỉ."

Sera trả lời.

Haruki cũng gật đầu.

"Thế thì làm vậy đi."

"Hả?"

"Tôi sẽ không câu nệ cách nói nữa. Thế này đã được chưa?"

Nghe cứ như trò đùa nào đó vậy.

Thế nhưng gương mặt của Haruki vẫn giữ vẻ nghiêm túc mà nhìn sang đây. Không hiểu sao lại trông thật kỳ quặc khiến Sera bất giác bật cười.

Haruki mặt vẫn không biến sắc, nghiêng đầu.

"Có gì kỳ lạ ư?"

Sera vừa cười, đáp.

"Kỳ lắm đó. Gì vậy chứ."

"Tôi đang bắt chước Kei. Cậu ấy vẫn luôn nói chuyện với tôi, như thế này."

Vì chưa quen nên Haruki cứ bập bõm chêm vào từng chữ.

Sera lại cười rộ lên. Vấn đề không nằm ở chỗ cách nói bập bõm này.

"Được rồi, cứ nói chuyện lịch sự đi. Chẳng tự nhiên chút nào, lại còn hơi ghê."

"Vậy à."

Haruki quả nhiên vẫn giữ nét mặt không thể đọc nổi biểu cảm, gật đầu rồi quay trở lại giọng điệu cũ.

Sera gạt đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt do cười quá nhiều.

"Quả đúng là cậu chẳng bình thường chút nào nhỉ."

"Cách nói chuyện kia kỳ quái đến thế à?"

"Không phải vậy đâu. Nói sao nhỉ, có lẽ là do cách suy nghĩ không bình thường đó."

Sera cho cái que trắng đang cầm trên tay lên miệng. Ban đầu nó là thứ cắm vào viên kẹo. Vì không có chỗ để vứt nên cô cứ cầm mãi trên tay như thế.

"Nhưng mà này, chính cái kỳ cục đó của bọn cậu lại hay. Kiểu như là một điều gì đó đặc biệt."

"Nếu đã kỳ cục thì rõ là đặc biệt cơ mà?"

"Hả? Là sao nữa?"

"Kỳ cục là từ dùng cho những thứ hiếm có. Nếu có nhiều thì tự sẽ trở nên bình thường. Thế nên tôi nghĩ hiếm có và đặc biệt hầu như là cùng một nghĩa."

Cái đó sai rồi.

Sera lắc đầu.

"Không phải đâu. Mình có lẽ cùng kỳ quặc nhưng đó lại không phải thứ gì đặc biệt cả."

"Tôi không hiểu lắm."

"Tóm lại là―――"

Sera đung đưa cái que trắng đang ngậm trong miệng một lúc. Sau đó, cô dùng tay phải lấy cái que trắng ra rồi nói.

"Mình ấy nhé, hồi sơ trung đã luôn bị gọi bằng những cái biệt danh kỳ quặc. Nhưng đối với mình những cái biệt danh đó không hề có chút gì đặc biệt cả. Nếu có thể thì mình muốn vứt bỏ chúng ngay và luôn."

"Tại sao cậu lại muốn vứt bỏ những cái biết danh đó vậy?"

"Bởi vì chúng là thứ mình không cần. Đã kỳ quặc lại còn vô giá trị thì không phải thứ đặc biệt."

Trong những thứ kỳ quặc, chỉ những thứ có giá trị mới là đặc biệt. Sera nghĩ, đặc biệt là từ thể hiện giá trị.

Haruki khẽ gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Rồi sau đó cô không nói thêm gì nữa.

Sera lại lần nữa nhắm mắt lại.

Những biệt danh kỳ quặc, thứ đẹp đẽ trong lòng, và cả que kẹo.

Thật sự thì cô đã định ăn cây kẹo này ở trường. Thứ màu tròn đẹp đẽ tan chảy trong miệng, biến mất đi, rồi từ đó nhất định sẽ được giải thoát.

Vậy mà cây kẹo đã không còn nữa.

―――Thế nên mình mới ở trong hòn bi.

Bên trong vật hình cầu không thể tan chảy khi nằm trong miệng, cô bị nhốt tại nơi đẹp đẽ mà rẻ mạt, không thể nào thoát ra ngoài.

(4)

Ngày tiếp theo――― ngày 11 tháng 4, thứ ba.

Sáng hôm đó. Asai Kei đang đứng trước cổng trường.

Đám học sinh của cao trung Ashiharabashi cứ thế đi lướt ngang qua Kei. Khoảng mười phút nữa thì giờ sinh hoạt buổi sáng sẽ bắt đầu.

Suốt từ hôm qua, Kei đã mất khá nhiều thời gian để tìm hiểu về thời sơ trung của Sera. Cậu đã gọi điện cho bạn cùng lớp của cô hồi đó, rồi đi gặp cả giáo viên chủ nhiệm cũ. Tất cả chỉ để hỏi rằng Sera Sawako từng là học sinh như thế nào. Nhờ thế, cậu cảm giác mình đã hiểu được tại sao Sera lại sử dụng năng lực.

Buổi sáng lúc nào cũng buồn ngủ. Kei cố nén cơn ngáp rồi dõi mắt về phía dãy phòng học.

Cậu giơ ngón cái và ngón trỏ lên trước mặt, tạo một khoảng trống rộng tầm hai centimet. Rồi cậu hình dung có một viên bi ở vừa đúng khoảng trống đó. Khung cảnh mà Sera Sawako đã nhìn thấy ngay trước khi sử dụng năng lực rốt cuộc là trông như thế nào đây?

Bầu trời, cây cối, sân trường. Cả những dãy phòng học, cả cửa sổ và cả chiếc đồng hồ được gắn trên tường, mọi thứ đều bị bẻ cong rồi lộn ngược. Rõ ràng là cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh đó.

―――Chắc là không sai đâu nhỉ.

Khi Kei nghĩ vậy, có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

"Chào buổi sáng, Kei."

Cậu quay mặt lại thì thấy ngay Haruki Misora đang ở đó, với một hòn bi được đặt trên lòng bàn tay.

Kei mỉm cười.

"Chào buổi sáng. Cậu đã thân thiết với Sera chưa?"

Haruki gật đầu trả lời.

"Có lẽ là cũng kha khá nhỉ."

Kei chăm chú nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Haruki một lúc rồi nghiêng đầu.

"Cậu đổi cách nói chuyện à?"

"Ừm. Hôm qua, mình bị Sera bảo bạn cùng khóa mà nói chuyện lịch sự với nhau là kỳ quặc."

"À, ra vậy."

Việc Haruki thay đổi giọng điệu cũng mang lại một sự thú vị mới mẻ.

Từ trong viên bi, Sera Sawako nói.

"Asai thấy thế này cũng được à?"

"Thế này ý là giọng điệu của Haruki à?"

"Ừm, phải đó."

"Tớ nghĩ cũng khá hợp đấy."

Vốn dĩ biểu cảm của Haruki đang cực kỳ nghèo nàn nên rất hợp với kiểu giọng điềm đạm.

Haruki chậm rãi gật đầu nói.

"Cảm ơn cậu. Nhưng Sera lại bảo là thiếu tự nhiên thấy ghê."

"Thế thì đáng tiếc thật."

Haruki hơi chút nghiêng đầu.

"Không đến mức vậy đâu. Mình chỉ nghĩ là nên hỏi cả Kei cho chắc."

"Hửm. Hiếm khi thấy cậu bận tâm đến chuyện như thế nhỉ."

"Mình đã thử bắt chước cách nói chuyện của Kei rồi. Kỳ lạ ở chỗ nào nhỉ?"

"Tớ không nghĩ nó kỳ đâu. Vì là kiểu của tớ mà."

"Chắc là không giống nhỉ?"

"Không. Nói mới thấy là giống đó. Kể cả có cùng giọng điệu thì cảm giác chung vẫn thay đổi nhiều do khác chất giọng mà nhỉ."

"Kei nghĩ so với cách nói chuyện bình thường thì cái nào tốt hơn?"

"Ừm... Cái nào cũng khó mà chê được nhưng kiểu như mọi khi thì sẽ thoải mái hơn nhỉ."

Haruki lại lần nữa gật đầu.

"Hiểu rồi. Mình sẽ làm thế."

Ở trong hòn bi, Sera Sawako nói với vẻ có chút vội vã.

"Cách nói chuyện thì sao cũng được mà. Không phải nên nhanh lên à? Giờ sinh hoạt sắp bắt đầu rồi đấy."

Kei mỉm cười lắc đầu.

"Không cần đâu, không vấn đề gì."

"Tại sao chứ?"

"Tớ đã định hôm nay sẽ trốn học rồi."

<Hả>, Sera Sawako khẽ thốt lên.

Cũng không hẳn là bọn cậu định đến nơi nào đó.

Đám Kei cứ thế dạo quanh khu phố, rồi tìm đến một công viên nhỏ. Quả nhiên là những chỗ ở gần trường thì không thoải mái lắm. Ngoài đó ra thì chỗ nào cũng được.

Kei và Haruki ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài màu đỏ. Ngày xưa lớp sơn của nó đã dần phai màu nhưng khoảng hai năm trước thì đã được sơn lại nên trông khá là đẹp.

Viên bi chứa Sera giờ đang nằm trong lòng bàn tay của Kei. Cô nói bằng giọng nhỏ như độc thoại.

"Vậy cũng được ư?"

"Chuyện gì cơ?"

"Nghỉ học ấy."

"Hôm sau lễ nhập học thì hầu như không có gì đặc biệt đâu."

Tiết học vẫn chưa bắt đầu. Có lẽ chắc là vẫn đang quyết định cán bộ lớp.

Hơn nữa chỉ cần dùng Reset là thời gian sẽ bị quay ngược. Sau đó cứ lên lớp đàng hoàng là được rồi. Bây giờ nên tập trung vào vấn đề của Sera đã.

"Misora cũng đồng ý à?"

Sera nói. Từ lúc nào mà đã gọi nhau bằng tên rồi. Cũng khá thân thiết rồi đó chứ.

Haruki gật đầu.

"Phải."

"Tại sao?"

"Đây là chuyện mà Kei đã quyết định."

"Lý do thế là đủ rồi ư?"

"Đủ."

Vừa nghe cuộc trò chuyện của hai người, Kei dựa người hoàn toàn vào lưng ghế. Trời nắng khá đẹp. Thời tiết mà cứ thế này thì không khéo đến hoa anh đào cũng không chịu rụng mất.

Sera ở trong hòn bi nhỏ giọng nói.

"Việc hai người nghỉ học quả nhiên là do lỗi mình nhỉ?"

Kei hơi băn khoăn chút rồi đáp.

"Đây là chuyện bọn tớ tự ý quyết định. Vậy nên không phải do cậu đâu. Nhưng mà đúng là bọn tớ nghỉ học vì cậu thật."

Đó là nói dối. Cậu chẳng hề định nghỉ học vì Sera. Chỉ là cậu muốn thử xem Sera có tự cảm thấy tội lỗi hay không thôi. 

Cô gái đang lộn ngược hướng ánh mắt nhìn xuống bầu trời.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Xin lỗi. Mình sẽ thử cố gắng để ra khỏi đây. Các cậu cứ đến trường đi."

Kei nhìn Sera, đáp lại.

"Tại sao cậu lại bận tâm đến trường học đến thế? Cậu đã trốn lễ khai giảng cơ mà."

Cô gái lắc đầu.

"Đó là chuyện khác. Mình cần phải làm thế."

"Sao lại là cần phải làm?"

Sera thoáng im lặng.

Kei yên lặng đợi câu trả lời từ cô. Tia nắng buổi sáng tháng tư thật dịu êm, cậu cảm thấy thỉnh thoảng nghỉ học cũng không tệ. Thứ có thể học được trong buổi giảng và thứ học được khi nhìn lên bầu trời xanh là hoàn toàn khác biệt nhưng không hẳn là cái nào có giá trị hơn cái còn lại. Tất cả vấn đề đều nằm ở cách học cả.

Dần dần, Sera dường như đã từ bỏ việc gì đó, chầm chậm mở lời.

"Cô giáo đã từng bảo với mình, trong lòng của một đứa trẻ yêu những thứ đẹp đẽ sẽ sinh ra điều đẹp đẽ."

"Cô giáo?"

"Ừm. Là cô giáo chủ nhiệm hồi năm ba tiểu học."

"Ra vậy. Còn gì nữa?"

"Bởi vì trong lòng một người có thứ đẹp đẽ nên họ mới có thể tìm thấy những điều đẹp đẽ, và yêu lấy chúng. Chỉ cần đối chiếu điều đẹp đẽ trong lòng, thứ đôi mắt nhìn thấy và điều trong đầu suy nghĩ thì sẽ có thể tìm thấy toàn những thứ đẹp đẽ, và rồi một lúc nào đó sẽ được sống trong một thế giới đẹp đẽ. Cô giáo đã từng nói điều như vậy đấy."

Kei gật đầu.

Chắc chắn đó là một câu chuyện mang góc nhìn lý tính.

Từ "đẹp đẽ" nếu thay bằng "đúng đắn" thì sẽ dễ hiểu hơn. Đây là kiểu câu chuyện bình thường mang giá trị bất biến rằng "bạn hãy làm điều mà bạn nghĩ là đúng đắn". Cậu nghĩ người giáo viên kia đã kể câu chuyện theo cách phù hợp với một học sinh tiểu học năm ba.

Sera nói.

"Mình đã luôn tin vào điều đó. Và sẽ mãi tin vào nó. Thế nên mình đã trở thành một học sinh mẫu mực."

<Mình đã nghĩ rằng sự nghiêm túc thì sẽ "đẹp đẽ" hơn là sự cẩu thả thiếu trách nhiệm>, cô gái nói.

"Đúng là một giáo viên tốt nhỉ."

"Ừm. Mình đã nghĩ cô giáo tiểu học không hẳn là người giỏi giang, tuyện vời nhưng có lẽ là người mẫu mực. ―――Có điều người đó quả nhiên vẫn chỉ là giáo viên tiểu học thôi."

Trong lời cô gái pha lẫn ý phủ nhận.

Đó không phải là kiểu cảm xúc dữ dội như khó chịu hay tức giận, mà là kiểu buồn bã hay có chút cô đơn. Cậu nghĩ nó là thứ cảm xúc tĩnh lặng như thế.

"Mình nghĩ học sinh tiểu học tin vào điều mà một giáo viên tiểu học nói thì không sao. Nhưng mình đã là học sinh sơ trung rồi mà vẫn còn tin vào điều mà cô giáo đó đã nói."

"Đó là vấn đề à?"

"Là vấn đề đấy. Thế nên hồi sơ trung mình đã không hề nghỉ học hay đi muộn dù chỉ một lần."

"Đáng nể đấy nhỉ."

"Không hề. Đừng có khen lấy lệ."

Giọng của cô gái trở nên gay gắt. Rồi lại nhỏ giọng thì thầm "Xin lỗi" và tiếp tục.

"Bằng khen chăm chỉ thì cũng chỉ là nhận một tờ giấy là hết. Dù có buồn ngủ cũng phải dậy sớm, cơ thể có hơi mệt cũng phải cố, vậy mà thứ nhận được chỉ là tấm giấy cứng. Kiểu như chỉ cần có máy tính thì ai cũng có thể làm ra được. Có khi những người có thể tùy tiện nghỉ học lại khôn khéo hơn ấy chứ."

Kei nghĩ không biết có nên phản biện không, nhưng lại thôi. Cậu nghĩ giá trị của một tấm giấy khen không phải là thứ mà người ngoài có thể quyết định được. Nếu chính người nhận nói nó vô giá trị thì nó là vô giá trị.

"Thật sự là khi đã trở thành học sinh sơ trung thì phải học được sự khôn khéo đó."

Sera nói.

"Vậy nên, để trở nên khôn khéo thì cậu đã trốn lễ nhập học à?"

Cô gái đã không tham gia buổi lễ nhập học của cao trung Ashiharabashi ngày hôm qua.

"Việc trễ bus là ngẫu nhiên thôi. Cơ mà mình đã nghĩ là nếu vẫn cứ không đi đến trường thì sao nhỉ. Thế là mình cứ thế thử đi đến công viên, rồi thử ghé sang phố mua sắm."

"Cậu có thấy vui không?"

Cô gái thoáng do dự, rồi lắc đầu.

"Không. Mình cho là đã làm một việc không đẹp đẽ. Bỗng nhiên lại có cảm giác tội lỗi. Vậy nên mình thấy cực kỳ khó chịu."

"Cậu hối hận vì đã nghỉ học à."

"Không phải đâu. Mình khó chịu vì nhớ lại cảm giác tội lỗi để tỏ ra vẻ nghiêm túc chỉ vì chuyện cỡ đó. Mình muốn có thể sống một cách tùy thích hơn cơ."

"Thật không?"

"Ừm. Chắc là vậy nên mình mới chui vào trong viên bi, để hoàn toàn có thể nghỉ học. Cảnh vật bỗng dưng méo mó, mọi thứ bị lộn ngược, như thể đã chui vào một viên bi thủy tinh đang cười nhạo cả thế giới."

Cậu cũng đã nghĩ đến khả năng đó.

Để trốn thoát khỏi sự cần mẫn mà bản thân ghét, Sera Sawako chui vào trong hòn bi này. Có điều, nó không tự nhiên chút nào.

"Tớ lại nghĩ khác."

Kei nói.

Sera không nghĩ mình lại bị phủ nhận, đôi mắt cô mở to hơn một chút.

"Hôm qua, tớ đã trò chuyện với bạn cùng lớp thời sơ trung của Sera."

"Hả?"

"Xin lỗi nếu làm cậu khó chịu. Nhưng tớ nghĩ đó là việc cần thiết."

Sera không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Kei.

Kei tiếp tục.

"Tớ đã nghe được nhiều chuyện."

Sera Sawako là một cô gái hay mơ màng, luôn ăn chậm trong bữa cơm ở trường, tiếng Anh yếu, từng ngọng nghịu nói rằng tương lai muốn trở thành giáo viên mầm non, giỏi piano đến bất ngờ và thích kẹo Chupa Chups...

Nhiều người đã kể về cô ấy bằng nhiều lời khác nhau. Nhưng chắc chắn có một điểm chung trong đó - điểm đặc biệt nhất của Sera Sawako.

"Mọi người đều gọi Sera bằng cùng một cái tên."

Cả những người thân thiết lẫn những người chỉ biết qua.

Sera trả lời bình thản một cách kỳ lạ, cứ như đang buông bỏ điều gì đó.

"Ừm. Mình biết mà."

*

Cán bộ kỷ luật, chính là cách gọi dành cho Sera Sawako.

Cái tên đó hoàn toàn giống như một chức vụ. Nhưng ở trường sơ trung của cô không hề có tổ chức nào như hội kỷ luật. Chỉ có mỗi danh xưng đó - cán bộ kỷ luật.

Hồi năm nhất sơ trung, một người bạn cùng lớp đã bắt đầu gọi như thế.

Ban đầu Sera thậm chí còn thấy vui vì tên gọi đó. Cô cảm thấy như sự đúng đắn của bản thân đã được công nhận.

―――Tuân thủ quy định sẽ đẹp đẽ hơn là vi phạm nó.

Đương nhiên, cô đã tin như thế.

Chính suy nghĩ đó đã luôn là trọng tâm cho lời nói và hành động của Sera.

Chẳn hạn như mặc đồng phục đàng hoàng sẽ đẹp đẽ hơn quần áo lôi thôi. Đến trường đúng giờ sẽ đẹp đẽ hơn là đi muộn. Ngoài ra, khi nhìn thấy có người phạm nội quy, nhắc nhở họ sẽ đẹp đẽ hơn là nhắm mắt cho qua. Cô đã luôn tin như vậy. Thế nên Sera nhất quyết không vi phạm quy định và không bỏ qua cho những người phạm lỗi.

Chỉ trong khoảng một tháng, cái danh xưng cán bộ kỷ luật đã lan rộng ra. Đến khi nhận ra thì đã chẳng còn ai gọi cô là Sera Sawako nữa rồi.

Từ đó, cô bỗng thấy không thoải mái. Cảm giác như đã sai ở đâu đó vậy.

Một ngày, Sera nhìn thấy một người bạn cùng lớp mặc áo thun màu đỏ ở dưới đồng phục. Đó là điều không được phép. Nội quy của trường học bắt buộc áo phải có màu trắng. Tất nhiên, Sera đã nhắc nhở người bạn đó, rằng chiếc áo thun kia là vi phạm nội quy.

Người bạn cùng lớp nói.

―――Thôi thì đó là lời cán bộ kỷ luật nói mà.

Một người bạn cùng lớp khác đáp lại.

―――Ừ. Đừng bận tâm làm gì.

Cuối cùng, Sera cũng nhận ra cái biệt danh cán bộ kỷ luật chỉ là một cách gọi chế giễu.

Chỉ cần đưa mắt quan sát xung quanh cũng đủ hiểu bản thân đã bị mọi người ghét bỏ. Cô chẳng còn được ai bắt chuyện vào giờ nghỉ hay rủ rê đi chơi sau giờ học.

―――Cô chỉ là chọn lấy điều đẹp đẽ thôi mà...

Tuy vậy, cô đã hiểu rằng, ngoài bản thân ra không phải ai cũng mong muốn "những thứ đẹp đẽ".

Sera Sawako đã một mình trải qua những ngày tháng ở trường sơ trung, và rồi cũng một mình tốt nghiệp.

*

Cán bộ kỷ luật Sera Sawako.

Kei nói.

"Mọi người đều nói rằng, điểm đặc biệt lớn nhất của cậu, đó là cực kỳ nghiêm túc."

Sera gật đầu.

"Ừm. Thế nên từ giờ mình mới phải làm quen với sự thiếu trách nhiệm."

Kei lắc đầu.

"Nhưng mà tớ nghĩ cậu không hề mong muốn điều đó."

"Tại sao chứ?"

"Tớ thật sự đã nghe được rất nhiều câu chuyện."

Những chuyện như hễ nhìn thấy học sinh vi phạm nội quy trường học, cô sẽ báo cáo với giáo viên mà không trừ một ai. Cả chuyện cô nhắc nhở những giáo viên hút thuốc ở khu vực cấm thuốc lá. Và chuyện khi Sera nhận ra váy của bản thân có hơi dài hơn một chút so với nội quy thì cô liền xin phép để học nguyên một ngày bằng đồng phục thể dục.

Sau đó, có cả chuyện về cây kẹo Chupa Chups.

"Ba cây kẹo vị dâu, vị ramune và nho mỗi loại hai cây."

Tổng cộng là bảy cây kẹo. Vì lỡ mang nhầm đến trước nên Sera đã chủ động nộp hết cho giáo viên. Trường sơ trung của Sera về cơ bản không cho phép mang theo đồ ăn thức uống.

"Cậu đã định ăn ở trường đúng không?"

Khi bị hỏi, Sera khẽ gật đầu.

"Ừm."

"Để vi phạm nội quy à?"

"Phải đó. Thiếu nghiêm túc thì sẽ khôn khéo hơn mà."

"Nhưng kết cục vẫn là cậu đã không thể ăn được."

"Bởi vì ở trường cao trung―――"

Kei lắc đầu.

"Khi còn là học sinh sơ trung, dù biết bao lần thất bại khi định cố vi phạm nội quy nhưng cậu đã không hề sử dụng năng lực. Thế nhưng lần này thì khác. Nó hoàn toàn ngược lại so với trước đây."

Sera Sawako đã không sử dụng năng lực để trốn tránh khỏi sự nghiêm túc của bản thân.

"Cậu trễ lễ nhập học. Nên cậu đã sử dụng năng lực vì đã thật sự vi phạm nội quy."

Mọi thứ đều đảo ngược.

Cô gái cố gắng để trở nên thiếu đứng đắn thật ra lại luôn muốn giữ vững sự đứng đắn đó. Vậy mà lại đi trễ mất.

Khi lễ nhập học kết thúc, cô gái đã đến trước cổng trường, tay cầm viên bi.

"Lúc nãy, tớ đã thử đứng ở chỗ cậu đã bất tỉnh. Tớ muốn xem cậu đã nhìn thấy gì từ trước cổng trường thông qua viên bi."

Nếu nhìn sân trường từ cổng thì khu phòng học nằm ngay ở chính diện.

Ở khu phòng học đó có treo một chiếc đồng hồ lớn.

Sera, người đã đi trễ rất nhiều và đến được cổng trường vào lúc lễ nhập học kết thúc, chắc chắn đã nhìn thấy cái đồng hồ đó thông qua viên bi.

Mọi thứ đều bị đảo ngược ở thế giới nhìn qua viên bi. Nếu nhìn đồng hồ thì cả mặt chữ số của nó cũng thế. Trên thành dưới, trái thành phải. Chẳng hạn như kim đồng hồ chỉ 11 giờ 30 phút sẽ ở vị trí khoảng 5 giờ ở thế giới trong viên bi.

"Hôm qua, khi cậu trễ lễ nhập học và đứng trước cổng trường. Cậu đã nhìn thấy đồng hồ chỉ vào thời điểm sáng sớm trong thế giới đảo ngược thông qua viên bi."

Có điều, chỉ là thấy như vậy mà thôi, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dù có nhìn thấy đồng hồ chỉ mấy giờ đi nữa thì 11 giờ 30 sáng vẫn là 11 giờ 30 sáng. Không có chuyện thời gian sẽ thay đổi.

"Nhưng cậu lại thấy thế giới đó sẽ tốt hơn nhỉ? Dù chỉ là giả dối nhưng lễ nhập học vẫn chưa bắt đầu, cậu đã muốn thử chạy trốn đến thế giới mà cậu không đi trễ nhỉ?"

Chắc chắn chỉ có thể là vậy thôi.

Vì lý do đó nên cậu ấy mới bị nhốt trong thế giới viên bi. Đối với Sera Sawako, đó là nguyện vọng mạnh mẽ đến mức sử dụng năng lực trong vô thức.

Cô gái không đáp lại một hồi lâu.

Kei không chờ câu trả lời từ cô nữa, thay vào đó cậu hỏi.

"Ở bên trong hòn bi có dễ chịu không?"

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ở đây hoàn toàn bị đảo ngược. Cả trường học, đồng hồ, và cả mình nữa. Nếu mình đang bị đảo ngược nhìn vào một chiếc đồng hồ bị đảo ngược thì nó chẳng còn bị ngược nữa."

"Thế thì bên trong viên bi chẳng có gì thay đổi so với bên ngoài cả."

Đó không phải là thế giới mà cô ấy mong muốn.

"Ừm. Quả nhiên dù mình rõ ràng muốn đi trễ nhưng lại ghét việc đó đến mức không thể chịu được."

<Mình chẳng hề khôn khéo gì cả>, Sera nói.

Kei lặng lẽ nhìn viên bi. Đó là một khối cầu trong suốt pha chút ánh xanh, trông rẻ tiền nhưng lại đẹp. Nó phản xạ lại ánh sáng và tỏa sáng lấp lánh.

"Sera này, cậu đáng ra nên tham dự lễ nhập học."

Nếu đau lòng đến mức muốn trốn vào trong viên bi thì không cần thiết phải vứt bỏ điều đẹp đẽ bên trong cậu ấy. Kei nghĩ rằng, dù không khôn khéo nhưng có thể cố gắng bảo vệ điều đó theo cách của mình thì vẫn tốt hơn.

Sera lắc đầu.

"Nhưng mà đã muộn rồi."

Kei nhìn cô gái, mỉm cười.

"Không đâu. Vẫn còn kịp."

Cậu vẫn nhìn vẻ lấp lánh tầm thường của viên bi mà nói.

"Haruki, Reset thôi."

Để đưa một cô gái ra khỏi hòn bi...

Chỉ vì điều đó mà thế giới lại sụp đổ.

Nó sụp đổ, rồi tái thiết lại, và rồi thế giới của quá khứ được sinh ra từ đó.

(5)

Ngày 10 tháng 4, thứ hai.

Buổi sáng ngày tổ chức lễ nhập học của cao trung Ashiharabashi, Sera Sawako đang ngồi trên chiếc ghế dài của trạm dừng xe.

Đáng lẽ khi mở mắt ra, cô giáo đang mỉm cười cùng cây kẹo trong lòng bàn tay cũng ở đó, nhưng làm sao có chuyện như thế được. Cô chỉ thấy mỗi mặt đường nhựa đầy lấm lem.

Cô dụi mắt. Sera không biết đó liệu có phải là giấc mơ, hay đó chỉ là hồi ức về sự việc của nhiều năm về trước. Cô đang rất buồn ngủ. Có lẽ cô đã thiếp đi trên chiếc ghế ở trạm dừng xe, hoặc có lẽ là cô đã hồi tưởng lại ký ức mơ hồ ngày xưa. Sera nghĩ cái nào cũng có thể lắm.

Tối hôm trước cô không ngủ được ngon. Đêm trước một sự kiện lớn bao giờ cũng vậy.

Cô nén cái ngáp với tâm trạng như đang giận cá chém thớt, rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Bầu trời xanh đầy nắng lọt vào tầm nhìn mờ nhạt của cô gái.

Cơn mưa kéo dài từ ngày hôm kia sáng nay đã tạnh. Nhưng do cơn mưa đó là phần lớn hoa anh đào đã rụng mất. Cô hạ ánh nhìn xuống dưới chân, tâm trạng bỗng trở nên u sầu vì những cánh hoa anh đào đã bị sẫm màu bám trên mặt đường. Cảm giác như chẳng có ai đang chúc mừng cho bản thân cả. Lại một kiểu tự mình suy diễn.

Sera thì thầm trong lòng.

―――Từ hôm nay mình sẽ trở thành học sinh cao trung.

Đó chắc chắn là chuyện mà ai rồi cũng sẽ trải qua, nhưng đến tận lúc này cô vẫn chưa thể tin được. Dù đã một tháng trôi qua kể từ lễ tốt nghiệp, vậy mà lại chẳng có cảm giác đã tốt nghiệp sơ trung gì cả. Ngẫm mới thấy hồi tốt nghiệp tiểu học cũng tương tự. Lúc nào cũng chưa cảm nhận được cảm giác tốt nghiệp nhưng không biết từ bao giờ đã quen luôn với việc trở thành học sinh sơ trung.

Sera đang đợi xe bus. Cô mặc bộ đồng phục mới, nắm chặt lấy tấm vé tháng có thể sử dụng từ hôm nay. Vì cả tiểu học và sơ trung đều đi bộ nên đây là lần đầu cô sử dụng phương tiện di chuyển để đến trường. Cô không thể không cảm thấy hứng khởi với tấm vé tháng mới tinh kia được.

―――Dù sao thì tháng sau cũng sẽ trở thành chuyện thường ngày thôi nhỉ.

Sera lại lầm bầm trong lòng.

Cô rồi sẽ quen ngay với danh hiệu học sinh cao trung, bộ đồng phục mới, và cả tấm vé tháng này nữa. Chỉ thêm vào mỗi việc di chuyển giữa nhà và trường bằng xe bus, còn lại hẳn là đều giống hệt với học sinh sơ trung. Có vẻ là lại lặp lại cuộc sống giống như trước, lại bị gọi bằng cùng một biệt danh nhỉ.

―――Nhưng mà, thế thì không được.

Sera cho tay vào túi. Đầu ngón tay chạm phải một vật cứng. Ở đó có một cây kẹo mút vị dâu.

Dù chỉ là thứ đồ ngọt đơn giản tạo ra từ việc trộn lẫn đường, siro và hương liệu nhưng lúc này nó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Một cây kẹo bình thường chắc chắn có thể phá bỏ tất cả mọi thứ trước giờ.

Nó sẽ phá bỏ một Sera luôn tin vào câu chuyện được nghe từ giáo viên thời tiểu học. Và rồi thay đổi cô thành người lanh lợi, khôn khéo như mọi người.

Một lần nữa, cô nhớ lại chuyện hồi đó.

Điều đẹp đẽ nhất. Đó là thứ lấp lánh hình tròn. Nó giống như cây kẹo nhưng đẹp hơn, chỉ tồn tại trong lòng, mở mắt ra sẽ không thấy được nữa.

―――Nhưng thứ đẹp đẽ giống như thế trên thế giới này có rất nhiều.

Cô giáo nói.

Thế mà thứ như thế lại chẳng có ở đâu cả. Ít nhất thì chẳng ở đâu xung quanh cô.

Nghe thấy tiếng động cơ, Sera chuyển ánh nhìn ra phía bên kia con đường. Cô tưởng xe bus đã đến rồi. Thế nhưng đó là một chiếc xe tải của một doanh nghiệp vận chuyển. Cô định nhìn xuống chân lần nữa, nhưng ngay trước đó, bóng dáng của một cậu con trai lọt vào mắt cô. Cậu ấy cũng mặc bộ đồng phục của cao trung Ashiharabashi giống như Sera.

―――Chắc hẳn là học sinh mới giống mình? Hay là đàn anh nhỉ?

Bị thu hút sự chú ý, Sera lén lút quan sát điệu bộ của chàng trai kia. Nếu cậu ấy cũng hướng đến cao trung Ashiharabashi thì biết đâu lại lên cùng một chuyến xe bus. Mỗi ngày đều thế chăng? Nếu vậy cũng nên chào hỏi một tiếng nhỉ. Có điều tự nhiên lại hơi xấu hổ.

Cậu ấy bước sang phía kia đường, dừng chân vừa đúng đối diện chiếc ghế dài mà Sera đang ngồi, rồi đột nhiên ngồi thụp xuống. Cô nhìn thấy hình như cậu ấy nhặt gì đó lên từ dưới chân.

―――Một hòn bi?

Một hòn bi thủy tinh nhỏ, tròn, pha ánh xanh. Cậu đứng lên, rồi nhẹ nhàng thả nó vào túi.

Ngay sau đó, xe bus chạy đến. Sera đứng lên khỏi ghế. Chàng trai vừa nhặt hòn bi cũng băng qua đường rồi xếp hàng phía sau Sera.

Sera bỗng có hơi để ý đến ánh nhìn nên nhẹ nhàng sờ tay ra sau đầu.

Sau khi xe bus chuyển bánh, Sera thoáng tò mò về chàng trai đang ngồi ngay phía sau mình. 

Nhưng khi đến gần trường, Sera lại nghĩ về một chuyện khác.

Cô lại nhớ về cô giáo.

"Hãy nhắm mắt lại. Rồi tưởng tưởng về thứ mà em nghĩ là đẹp đẽ nhất."

Sera lúc nhỏ rất yêu quý cô giáo. Thế nên đã rất thành thật nhắm mắt và tưởng tượng ra thứ mình cho là đẹp đẽ nhất. Không hiểu sao thứ mà cô nghĩ đến lại là một hình cầu đầy màu sắc tỏa sáng lấp lánh có kích cỡ vừa đủ đặt trên lòng bàn tay.

Cô giáo tiếp tục.

"Đó là điều đẹp đẽ của em. Thứ vô cùng đẹp đẽ ở trong lòng của em."

Quả thật là nó ở đó.

Cô bé nghĩ là nó tồn tại.

"Thứ em nghĩ đến chắc chắn sẽ biến mất một khi em mở mắt ra đúng chứ."

Có lẽ đúng như thế.

Sera vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Nhưng những thứ đẹp đẽ giống như thế có rất nhiều trên thế giới này đấy."

Có ư? Thật không? Nhưng vì cô giáo nói thế thì chắc hẳn là có.

Sera hỏi.

"Chúng ở đâu ạ?"

Cô giáo trả lời.

"Ở đâu cũng có đấy. Trong vũng nước đọng, góc nhỏ nơi bầu trời trong xanh, sâu trong tủ đựng dụng cụ vệ sinh của lớp học, hay cả trong lời nói và hành động của em."

"Không có đâu ạ."

"Không, chắc chắn là có. Hãy thử so sánh những gì mắt thấy, những suy nghĩ trong đầu với điều đẹp đẽ trong lòng thử xem. Chắc hẳn em sẽ tìm thấy biết bao thứ đẹp đẽ đó."

"Thật không ạ?"

"Phải. Nào, mở mắt ra đi."

Sera mở đôi mắt ra.

Cô giáo đang mỉm cười.

Trong tay cô đặt những cây kẹo nhỏ.

"Đây là lời cảm ơn vì đã thay nước cho bình hoa."

Những cây kẹo được bọc trong giấy gói nhỏ trong suốt. Chúng hình tròn, lấp lánh. Sera nghĩ chúng thật giống với những gì mà cô nghĩ đến lúc nãy.

"Đừng đánh mất điều đẹp đẽ trong lòng. Chỉ cần không đánh mất nó thì em sẽ có thể tìm thấy những thứ đẹp đẽ giống vậy ở bất kỳ đâu."

Cô giáo nói.

―――Nhưng mà...

Sera Sawako, người chuẩn bị đón lễ nhập học cao trung hôm nay, nhẹ nhàng cho tay phải vào túi.

―――Sống để tìm kiếm toàn những thứ đẹp đẽ, có lẽ không khôn khéo chút nào.

Trong túi có một cây kẹo mút.

Chỉ là một cây kẹo. Nhưng còn chứa cả một liều thuốc mạnh nữa. Đó là liều thuốc mạnh làm tan chảy những thứ đẹp đẽ nhưng vô giá trị trong lòng Sera.

―――Mình sẽ ăn cây kẹo ở trường.

Cô lỡ cười một cách ngốc nghếch. Đây không thể gọi là chuyện xấu, chỉ là một sự phạm quy nhỏ mà chẳng ai thèm bận tâm. Những để làm vậy, cần phải có một quyết tâm vững chắc. Đó là quyết tâm đưa tay đến những thứ thực dụng hơn, ném phăng đi những thứ nặng nề chỉ có mỗi vẻ đẹp mà cô nâng niu ôm lấy từ trước đến giờ.

Chẳng mấy chốc, xe bus đã dừng lại tại trạm dừng gần trường cao trung Ashiharabashi.

Sera xuống xe, chầm chậm bước về phía trường học. Xung quanh đầy những đám học sinh mặc bộ đồng phục mới tinh giống như Sera. Bọn họ bước đi nhanh hơn và bỏ xa Sera lại phía sau.

Sera bước qua cổng trường, tách khỏi dòng người, rồi đứng lại.

Cô lặng lẽ lấy cây kẹo mút ra khỏi túi.

Đầu ngón tay run lên. Chuyện như thế này thật ngốc. Để trở nên khôn khéo, cô phải liếm cây kẹo này. Đó là việc cần thiết.

Sera đặt tay lên giấy bọc. Bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

"Xin lỗi."

Cô ngạc nhiên đến mức ngừng cả thở.

Sera từ từ quay lại. Đó là chàng trai đã nhặt hòn bi khi nãy.

Cậu nói.

"Cậu có ổn không?"

"Hả?"

"Trông cậu xanh xao quá."

Do nhăn mặt nên mình trông như vậy chăng.

Sera nhìn sang cây kẹo mút lần nữa, trả lời.

"Mình nghĩ là, mình muốn ăn cái này."

Chàng trai nhẹ giọng nói.

"Nếu thế thì mau ăn đi là được mà."

Cô bỗng cảm thấy buồn.

―――Chẳng ai hiểu được vấn đề của mình là gì cả.

Chuyện đương nhiên như thế nhưng lại có chút khiến cô bực bội, Sera nói bằng giọng khó chịu.

"Nhưng thế này là vi phạm nội quy trường học."

Chàng trai khẽ nghiêng đầu.

"Phải tuân thủ nội quy trường học ư?"

<Tất nhiên rồi>, cô suýt nữa thì đã đáp lại như vậy.

Sera nín thở, lắc đầu.

"Cũng không phải, mình nghĩ chuyện đó sao cũng được."

Mình đã kỳ vọng điều gì chứ? Chẳng lẽ mình muốn bị người này mắng ư. Chẳng lẽ mình lại muốn bị thuyết giáo rằng phải tuân thủ nội quy trường học à. Làm gì xảy ra chuyện đó được cơ chứ.

Sera gục mặt xuống. Cô né tránh ánh mắt của chàng trai kia, vội vã bóc vỏ kẹo, rồi ngậm vào trong miệng. Chỉ là một cây kẹo. Nhưng lại là liều thuốc mạnh xóa tan điều mà cô đã luôn tin vào. Vị ngọt mạnh pha chút chua lan tỏa trong miệng. Đó đáng lẽ phải là hương vị hạnh phúc, vì nó khá giống với vị của những viên kẹo cô nhận được từ giáo viên hồi năm ba tiểu học.

Nhưng mà cô không còn biết hương vị lúc này ra sao nữa.

Điều đẹp đẽ nhất trong lòng đã biến mất rồi. Chỉ thấy mỗi cảm giác mất mát.

"Tại sao cậu lại khóc?"

Chàng trai nói.

Cô nhận ra từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của mình.

Sera lắc đầu, đáp lại.

"Mình không biết."

Đây chắc hẳn là điều đúng đắn chứ. Mình sẽ có thể trở lên khôn khéo hơn chứ.

Ít nhất thì cô không cảm thấy giải tỏa như kỳ vọng.

"Nhân tiện thì―――"

Chàng trai kia nói bằng giọng điệu bình thản đến mức bực mình.

"Dù có ăn kẹo thì cũng không vi phạm nội quy đâu."

Cô đột nhiên không thể hiểu được điều mà cậu đang nói.

Một tiếng "Hả?" nhỏ phát ra từ cổ họng.

Chàng trai nói với giọng điệu chắc nịch.

"Ăn uống trong giờ học là bị cấm, nhưng ngoài lúc đó thì không có vấn đề gì."

Sera sờ tay vào túi đồng phục. Đó là nơi mà thời sơ trung cô luôn để sổ tay học sinh. Trên sổ tay học sinh có ghi nội quy trường học.

Tuy nhiên ở đó chẳng có gì. Tất nhiên rồi. Cô đã nhận sổ tay học sinh của trường cao trung này đâu. Có lẽ nó sẽ được phát sau buổi lễ nhập học.

―――Tại sao mình lại ngốc vậy chứ.

Cả tiểu học lẫn sơ trung đều không được ăn vặt vào giờ nghỉ, thế nên cô mới tin chắc là cao trung cũng sẽ như vậy. Cô đã quá nóng vội để phá vỡ nội quy trong khi chẳng hề biết rõ.

Làm sao đây. Xấu hổ quá. Cả khuôn mặt đang nóng bừng lên rồi.

Nhưng đồng thời cô lại thấy nhẹ nhõm. Toàn thân mất hết sức lực. Đột nhiên cơ thể trở nên nhẹ bỗng. Thứ cảm giác giải tỏa đáng lẽ phải đến khi ăn cây kẹo và phá tan điều đẹp đẽ kia, bây giờ lại cảm nhận được.

Không biết từ bao giờ, chàng trai kia đang cười một cách dịu dàng.

"Còn nữa, tớ nghĩ quả nhiên là phải tuân thủ nội quy trường học đấy."

Nói xong, cậu ta quay lưng rời đi. Cô định lên tiếng gọi lại, nhưng trước khi tìm được lời thích hợp, cậu ấy đã đi mất rồi.

Cây kẹo vẫn đang tan ra trong miệng, nó không còn là liều thuốc mạnh nữa rồi. Lần này, nó đã tỏa ra hương vị của sự hạnh phúc.

Cô không còn nhìn thấy bóng lưng của chàng trai đã hòa lẫn vào đám đông nữa.

―――Liệu trong lòng mình vẫn còn điều đẹp đẽ không?

Nghĩ rồi, Sera Sawako nhắm đôi mắt lại.

*

"―――Hết rồi ạ."

Kei nói.

Tsushima Shintarou đang nghe báo cáo từ cậu trong căn phòng của Câu lạc bộ công ích. Bên cạnh Kei là Haruki Misora.

Thầy Tsushima hỏi.

"Thế thì cậu nghĩ vấn đề của Sera Sawako đã được giải quyết chưa?"

Kei đơn thuần lắc đầu.

"Em không biết nữa. Vẫn có khả năng chuyện tương tự sẽ xảy ra."

"Phải làm sao thì mới ngăn nó tái phát được?"

"Em không nghĩ ra. Miễn là cậu ấy vẫn sở hữu năng lực thì..."

Đúng là như thế.

Năng lực là thứ sẽ phát động miễn là người sử dụng mong muốn, nhất là khi không có phương pháp nào để cướp đoạt năng lực khỏi người sử dụng.

Thầy Tsushima tùy ý phất tay trước mặt.

"Thôi kệ, đại khái thì ta đã hiểu. Các cậu về được rồi."

"Vâng. Bọn em xin phép."

Kei và Haruki cùng nhau đứng lên khỏi chiếc ghế sofa.

Ngay trước khi rời khỏi phòng, cậu quay lại nói.

"Cảm ơn thầy đã chiều theo sự cố chấp hôm nay của em."

"Cố chấp?"

"Em đã chờ đến sát giờ mới sử dụng Reset."

<Từ giờ mong thầy sẽ tiếp tục giúp đỡ>, nói xong, cả hai rời khỏi phòng.

Sau khi xác nhận cửa đã đóng, Tsushima mới nhìn xuống hai lá đơn xin gia nhập được đặt trên bàn.

Asai Kei.

―――Một thằng nhóc khó hiểu.

Dù tất cả những lời đó nghe có vẻ là thật lòng, nhưng cũng chẳng khác gì là lời nói suông ngoài miệng.

Haruki là đứa mang năng lực có sức mạnh áp đảo. Duy trì ký ức của Asai Kei vốn chỉ đóng vai trò hỗ trợ cho Reset. Thế nhưng khi dính vào vấn đề có liên quan đến năng lực thì cậu thiếu niên kia mới là người đứng ở trung tâm. Cậu ta hiểu rõ tất cả năng lực hơn bất kỳ ai.

Tại sao vậy chứ? Không thể hiểu nổi lý do. Không phải là vì Asai Kei quen thuộc với năng lực hơn những học sinh khác được. Bởi vì cậu ta chỉ mới gắn bó với Sakurada từ bốn năm trước.

Cách nói "gắn bó" hợp với cậu ta một cách kỳ lạ. Có thể thấy cậu ta luôn phần nào tự ý giải quyết tất cả theo ý mình. Đã vậy lại còn có khả năng hiểu rõ năng lực của người khác. Năng lực nói cách khác chính là khao khát và nguyện vọng của người sở hữu nó.

―――Thôi cũng được. Ít nhất thì Sera đã đến trường rồi.

Asai Kei đã hoàn thành công việc. Kế hoạch đã thu được kết quả là xóa bỏ vấn đề từ gốc rồi. Có thể nói là thành công đúng như kỳ vọng.

Quả nhiên trong số những năng lực gia mà Tsushima có thể sử dụng thì cậu thiếu niên này là người xử lý vấn đề một cách thích đáng nhất. Học sinh cao trung duy nhất có thể hành động vượt qua cả phán đoán của Cục Quản Lý chỉ có Asai Kei mà thôi.

―――Nếu vậy, có thể trông cậy vào cậu ta nhất rồi nhỉ.

Nghĩ vậy, Tsushima bật cười. Nụ cười như đang tự chế chạo mình.

Áp đặt cho học sinh những công việc mà bản thân giáo viên còn không thể làm không thể nào là đúng đắn. Nhưng mà dù cho có phải sử dụng những phương pháp sai lầm thì cũng phải đạt được kết quả mong muốn.

Còn một học sinh cần phải đưa trở lại trường nữa. Cô bé đã không còn đi học kể từ sau mùa hè năm ngoái. Dù khác cách thức nhưng cũng là người bị trói buộc bởi năng lực của bản thân giống như Sera.

Chỉ cần con bé gặp được Asai Kei, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?

Cầm tờ đơn xin gia nhập của cậu ta trên tay, Tsushima lại bật cười.

Phải hình dung một cách cẩn thận mới được. Nhưng ông ta có dự cảm rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Bảng chữ Katakana của Nhật
Bảng chữ Katakana của Nhật
[Lên trên]
Tên của Kei có thể viết được bằng Hán tự là 恵 Chữ này khi dùng trong tên có một cách đọc phổ biến hơn dành cho con gái là Megumi
Tên của Kei có thể viết được bằng Hán tự là 恵 Chữ này khi dùng trong tên có một cách đọc phổ biến hơn dành cho con gái là Megumi
[Lên trên]
Haruki luôn nói chuyện bằng thể thông thường trong tiếng Nhật, một cách nói khá lịch sự với những người không thân thiết
Haruki luôn nói chuyện bằng thể thông thường trong tiếng Nhật, một cách nói khá lịch sự với những người không thân thiết
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thank trans, nghị lực quá T.T
Xem thêm