Ankoku kishi monogatari~Y...
Nezaki Takeru TEDDY
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Act 8: Thủ Đô Tử Thần của Bóng Ma

Chương 149.1: Những người bị bắt

0 Bình luận - Độ dài: 1,517 từ - Cập nhật:

Hắc Hiệp Sĩ, Kuroki.

“Cô nghĩ sao, Tibel?”

“U~hm. Vẫn có chút không ổn ạ~”

Tibel có vẻ mặt kì lạ.

Những gì tôi đang mặc lúc này là quần áo do đám người lớn trong làng mặc.

Tôi đang cố giả dạng bằng cách bao phủ cơ thể bằng một cái áo choàng trắng và chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Đây là một kế hoạch ngây thơ, tuy nhiên, đây là cái duy nhất nếu xét đến tình trạng của tôi.

Đó là tại sao việc suy xét nước đi tiếp theo một cách cẩn thận rất quan trọng.

Độ đồ này là do Wendy mang tới.

Đây là thứ mà tôi đã chuẩn bị để phòng hờ sau khi nghe nói về lũ người lớn trong làng.

“Đi thôi, Tibel”

“Vâng, thưa Kuroki-sama”

Tibel chui vào trong bộ đồ của tôi sau khi nói những lời đó.

Bè lũ undead có khả năng đánh hơi sinh vật sống.

Đó là lí do chúng tôi không thể đánh lừa chúng bằng ma thuât tàng hình của Tibel.

Làm thế thì chẳng khác gì lạy ông con ở bụi này đâu.

Đó là lí do tốt hơn nên cải trang như thế này.

Chúng tôi không rời khỏi ngôi nha đổ nát vào buổi tối.

Ý tôi là, đám lính canh liên tục tuần tra quanh lâu đài lãnh chúa bất kể thời gian.

Tôi đi dọc làng Sanshos. Nói thật là nơi này cứ như là làng bỏ hoang.

Chúng trốn hết rồi sao?

Mà, tôi cứ tiếp tục bước đi trong khi suy nghĩ về chuyện đó.

Một cánh đồng rộng lớn trải dài trước mắt tôi khi ra khỏi làng.

TTôi thấy có một con người đang đứng giữa cánh đồng. Có lẽ là hắn đang làm đồng.

Có lẽ đống nông sản được trồng để nuôi đám trẻ trong làng.

“Không giống như một undead nhỉ. Mình mong là hắn không nhận ra mình”

Undead không thể làm việc đồng áng. Lí do thì đơn giản là vì toàn bộ undead con nào cũng tỏa ra chướng khí từ cơ thể. Cây cối bình thường sẽ héo tàn hết ngay khi chúng tiếp xúc với chướng khí.

Hơn nữa, các bữa ăn trong làng này khá là bình thường. Đó là lí do tôi biết là chúng đã tự trồng rau và nông sản khác.

Tôi thì không biết nhiều về đám làm việc đồng áng. Tôi muốn cứu họ nếu họ là những kẻ đã bị bắt cóc đến nơi này để làm việc đó, nhưng tôi sẽ quay vào ô hít khói nhang nếu họ là lũ tôn thờ Zarxis. Đó là tại sao giờ thì tôi cứ mặc kệ chúng vậy.

Tôi bước trên con đường dọc cánh đồng.

Đám người làm đồng còn chẳng đánh mắt tới nhìn tôi và cứ liên tục làm việc.

Bộ tôi vô hình với chúng đấy à?

Tôi nhìn đám người đang làm đồng trong khi suy nghĩ về chuyện đó.

Đứa nào đứa nấy cũng cao và che mặt bằng vải trắng cả.

Và rồi, tôi nhận ra.

“Đám này không phải là con người bình thường!”

Mặc dù mặt chúng được che phủ bởi vải trắng, cánh tay của chúng để trần, tôi có thể thấy vết khâu trên tay chúng.

Đến cả hành vi của chúng rất là kì dị như thể hoàn toàn không có ý chí vậy.

Chúng có lẽ vẫn sẽ làm ngơ tôi dù cho bây giờ tôi có cởi cái mũ trùm ra.

Do đó, tôi vượt qua đám đàn ông có vết khâu đang làm việc giữa đồng.

Không có kẻ nào quan tâm đến tôi dù là tôi đi nganh qua ngay cạnh chúng.

Chúng cứ như là lũ người máy vậy.

“Có khi nào chúng đại loại như là đám người bị cải tạo không? Tibel, bộ toàn bộ người trong làng ai cũng đem lại cảm giác này sao?”

Tibel, người trốn dưới cái mũ trùm của tôi, nghiêng đầu thắc mắc khi nghe câu hỏi của tôi.

“Chịu~. Nhưng, chúng có vẻ có lý trí hơn chút ạ”

Tibel trả lời theo những gì cô biết.

Có vẻ là đám thường nói chuyện với nhóm Wendy là lũ người lớn khác nữa.

Đám không có lý trí thì bị đẩy đi làm việc đồng áng. Hay đúng hơn là, chúng bị cải tạo chỉ để làm mỗi việc đồng áng thôi.

Đó là lí do chúng không cảm thấy gì khi tôi băng qua chúng.

Tôi tiếp tục đi thẳng.

Càng lúc càng tới gần lâu đài của lãnh chúa.

Đám lính canh skeleton đang đứng trước cổng.

“Liệu chúng ta… có thể đánh lừa lũ skeleton đó không?”

Ý tôi là, chúng tôi đã vào tầm mà đám skeleton có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi rồi.

Và, đám skeleton hoàn toàn không có phản ứng gì.

Có lẽ là tôi có thể đi.

“Chúng ta nên đi từ hướng này đấy, Kuroki-sama~”

Tibel cản tôi khi tôi tính bước tới cổng.

“Vậy sao, hiểu rồi”

Cái khả năng cảm nhận nguy hiểm của Tibel thực sự có ích vào thời điểm thế này.

Nên là chúng tôi hiện đang tìm kiếm nơi an toàn nhất bằng cách sử dụng linh tính cực kì nhạy bén của cô.

Tôi đi theo hướng mà Tibel chỉ.

Tôi chuyển từ cổng chính của lâu đài lãnh chúa tới bên hông lâu đài.

Và rồi, tôi phát hiện ra một đống gỗ được đặt tại đó.

“Gỗ sao? À hiểu rồi! Chúng ta sẽ dùng thứ này sao!”

Có vẻ là chúng tôi có thể sử dụng đống gỗ này.

Tôi gật gù đồng tình khi thấy đống gỗ.

“Ngài đang nói gì thế, Kuroki-sama? Chúng ta đã đến nơi đâu~”

Tibel đi qua đống gỗ, làm ngơ màn độc thoại của tôi.

Được òi~! Với tình trạng hiện tại của tôi thì làm sao mà được chứ ha…

Ý là, chúng tôi nên đi đâu với đống gỗ này vậy?

Do đó, tôi cũng đi qua đống gỗ và theo sau Tibel.

“Eh? Cái gì thế kia?”

Một lúc sau, tôi thấy một tên áo choàng trắng.

Hắn không thấy chúng tôi vì hắn đang xoay lưng lại với chúng tôi.

Gã áo choàng trắng cũng đi về cùng hướng với chúng tôi.

“Kuroki-sama. Đó là một trong những hầu cận con người đó ạ~. Hắn làm gì ở đây thế nhỉ~?”

Tibel thì thầm với tôi.

“Hiểu rồi, tóm hắn thôi”

Dù sao thì tên này cũng ở một mình mà.

Không có ai ở xung quanh cả. Mà cũng chẳng có kẻ nào đang quan sát chúng tôi.

Tôi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng tôi nghĩ là mình có thể làm được gì đó.

Tôi nhanh chóng tiếp cận gã đàn ông.

“Có chuyện gì thế?”

Gã đàn ông vừa định quay lại khi hắn nhận ra sự tồn tại của tôi.

Tuy nhiên, quá muộn rồi.

Tôi bẻ cánh tay trái của hắn trước khi mà hắn có thể quay lại.

“Đứng yên!”

Mặc dù đã yếu hơn rất nhiều, tôi vẫn mạnh hơn con người bình thường nhiều.

Gã đàn ông cố gắng phản kháng tuy nhiên, hắn không thể thoát ra khỏi tôi được.

Tôi lại càng bẻ tay hắn hơn nữa, hắn còn không có phản ứng gì.

Tôi mới là người ngạc nhiên đây nè.

Gã đàn ông không nhận ra sự ngạc nhiên của tôi và bình tĩnh dùng tay phải rút kiếm.

“Ta bảo là đừng có cử độ- CÁI GÌ!?”

Tôi vội vã thả gã đàn ông ra.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm đâm xuyên lưng của gã đàn ông.

Gã đàn ông đã tự đâm chính hắn bằng thanh kiếm.

“Tự đâm bằng kiếm của chính mình sao…”

Gã đàn ông nhìn chúng tôi

Và rồi, hắn mở miệng.

“TIÊU RỒI!”

Tôi phóng tới chỗ hắn ngay lập tức. cơ thể tôi vẫn còn nặng trịch, nhưng tôi vẫn nhanh hơn hắn.

Tôi né thanh kiếm của hắn, bóp miệng hắn, và đập đầu hắn xuống đất.

“Cái tên này! Ngừng phản kháng coi!”

Tibel dùng ma thuật khi gã đàn ông tính quay lại.

Thế là, gã đàn ông ngừng phản kháng.

“Eh? Đùa nhau đấy à? Được thật kìa?”

Tôi gần như không thể tin vào mắt mình khi thấy phép của cô dễ dàng hoạt động.

Gã đàn ông ngất đi. Vẫn còn đó thanh kiếm trên ngực hắn.

Đôi mắt hắn thật kì lạ. Ừa, đó là mắt của kẻ chịu thao túng ma thuật mà.

“Có vẻ hoạt động nè~. Nhưng có gì đó không đúng lắm. Cái phép này xưa nay có hoạt động trên con người dễ như thế này đâu~”

Tibel cũng bối rối như tôi.

“Tibel, cô có thể lệnh cho gã đàn ông này đứng lên không?”

“Vâng Kuroki-sama. Này, dậy đê~”

Gã đàn ông đứng dậy khi Tibel ra lệnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận