[note74173]
Mùa hè luôn ngắn ngủi vô cùng. Lí do chính là khái niệm mang tên “nghỉ hè” của học sinh. Trong khi ta đang mải vui chơi mà không phải lo chuyện học hành thì thời gian đã trôi qua từ lúc nào.
Tuy nhiên, tôi lại không có cái “nghỉ hè” đó do phải mở quán để kiếm sống. Đối với tôi, khi người ta nghỉ chính là thời điểm vàng để thu về thật nhiều tiền.
Dẫu vậy, phải công nhận rằng mùa hè năm nay xảy ra đủ thứ chuyện. Bị cuốn đi bởi những dòng du khách, tôi đã phải bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng cả lên, thế là tôi chuyển giờ hoạt động thành về đêm, từ đó lượng khách đã ổn định trở lại.
Rốt cuộc, mối lo không có ma nào ghé hoàn toàn là dư thừa.
Buổi đêm vẫn có nhiều người đi lại, đa số đều vì sự tò mò mà kéo bản thân đến những nơi mới lạ. Sau khi biết tới quán cà phê của tôi, nhiều người cảm thấy thú vị nên đã quay lại thường xuyên.
Hiện tại, tôi sẽ mở quán vào lúc tối muộn và đóng cửa vào rạng sáng hôm sau, cảm giác cứ như tôi đang chạy trốn ánh mặt trời vậy ấy. Sau đó, tôi sẽ dọn dẹp và đi ngủ. Quen được với lối sống này rồi, tôi không còn thấy khó khăn khi sinh hoạt nữa, thậm chí có thể dành thời gian để đi mua sắm lúc buổi chiều.
Đường xá vẫn hỗn loạn như mọi khi. Người người ồ ạt kéo tới chỉ để được xem Danh ca dù chỉ là cái nhìn lướt qua. Những sợi ruy băng đầy màu sắc với các dòng chữ sặc sỡ được treo khắp các tòa nhà. Đó là chưa kể có chỗ người ta còn trang trí bằng giấy và gỗ vụn nữa cơ, khiến tôi tự hỏi họ còn có thể làm tới đâu được nữa.
Khi gió thổi, những sợi dây được trang trí rũ xuống sẽ đung đưa theo nhịp trông vô cùng vui mắt. Ở những nơi cao hơn, những vật trang trí giống rồng sẽ bay theo chiều gió tựa như chúng đang nhìn xuống dòng người xô bồ phía dưới vậy.
Và vì có quá nhiều người, sự cố là điều không thể tránh khỏi. Móc túi, trộm cắp, ẩu đả, quấy rối,...Những tiếng la hét vang lên không ngừng.
Tôi chẳng thể nào chán được cái sự ồn ào tấp nập này và có thể xem nó hàng ngày. Người của thế giới quả là tràn đầy năng lượng mà.
Nói chứ, đi mua sắm lại quá tốn sức lực. Chen vào đám đông, tìm đồ mình cần, gọi nhân viên bán hàng rồi trả tiền. Đến khi có đủ thứ mình cần thì tay chân đã rã rời còn giọng thì khàn cả lên.
Đang chuẩn bị về nhà, sấm sét bỗng nổi lên.Từ xa, tôi có thể thấy rõ mồn một những đám mây đen kịt đang kéo tới.
Ở đây, thời tiết thất thường đã là chuyện như cơm bữa. Sống tại nơi này đã một thời gian, tôi cũng quen rồi, và lòng dám chắc trời chắc chắn sẽ mưa.
Nhưng biết là một chuyện, làm được gì hay không lại là chuyện khác. Những người xung quanh cũng đã để ý tới sự chuyển biến đột ngột của thời tiết.
Để tránh mưa, dòng người bắt đầu nháo nhào cả lên. Còn tôi chỉ biết bất lực bị những cơn sóng hỗn loạn cuốn đi. Tôi đã cố chống cự lắm rồi, tiếc là vô nghĩa với cái thân hình quá nhỏ này. Nghĩ xem, sao tôi có thể đọ lại một thú nhân với chiều cao gấp đôi mình chứ?
Trong nháy mắt, bầu trời đã bị nhuộm đen kịt, tôi thì giơ tay đầu hàng.
Mãi mới có thể thở được đôi chút thì mưa trút ào xuống. Tiếng sấm, tiếng mưa hòa lẫn cùng tiếng la hét của những người kém may mắn. Vài giây sau, tất cả đều đã ướt như chuột lột.
May thay, đồ tôi mua không có thứ gì bị hư khi bị ướt cả. Người đã ướt rồi nên tôi cũng không vội vã nữa, cứ từ từ đi về.
Người xung quanh cũng cam chịu, tiếp tục trò chuyện hay mặc cả với người bán hàng dưới làn nước,
“Danh ca đã tới thành phố này rồi đúng không?”
“Tất nhiên. Mới đây họ còn tổ chức cả buổi diễu hành siêu hoành tráng kia mà.”
“Tôi không tới xem. Rất nhiều người đã ngất vì phấn khích hay bị thương vì đám đông nên tôi không dám đến gần.”
“...Hẳn rồi. Cậu biết cái khách sạn Danh ca đang ở không? Họ đã bao trọn toàn bộ khu đó, và đã cho binh lính canh khắp nơi, tuyệt đối không cho phép bất kì ai không có phận sự có thể bước vào.”
“Không làm thế thì người hâm mộ sẽ lao vào ngay.”
Tôi có thể nghe những cuộc trò chuyện tương tự như vậy dưới cơn mưa. Chà, ra là Danh ca đã ở đây rồi. Buổi sáng tôi ngủ nên không đi xem được buổi diễu hành đó.
“Cậu biết tới tân Danh ca chưa?”
“Nghe bảo cô bé dễ thương lắm.”
“Tôi cũng muốn xem thử, nhưng đó không phải cái tôi đang nói tới. Hình như tân Danh ca không hát được.”
“Danh ca mà không biết hát thì chỉ là một nàng công chúa với cái “Danh” thôi. Nói chứ tôi thích hết.”
“Tôi đâu có hỏi ý kiến của cậu. Nghe nói trong suốt buổi hòa nhạc quảng bá ở thủ đô, Danh ca đó không phát ra bất kì âm thanh nào.”
“...Vậy thì lần này có ổn không đây? Vé đắt kinh. Tôi đã xếp hàng tận ba ngày để sở hữu được một vé đứng mà không nghe được người ta hát thì tôi khóc liền đó.”
Tôi vừa đi vừa nghe người xung quanh bàn tán với nhau. Cuối cùng tôi cũng tới con hẻm dẫn vào quán và rời khỏi đám đông. Phía trước chỉ có hầm ngục nên dòng người đã thưa thớt đi rất nhiều.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, tôi thì hoàn toàn ướt sũng. Do đó, tôi đi không quá vội và nghĩ về chuyện quá khứ.
Hồi tiểu học, tôi đã dầm mưa dù có mang ô theo. Quần áo lẫn cặp sách đều ướt sũng, thế là mẹ mắng tôi một trận. Tuy nhiên, không hiểu sao bị ướt mưa lại khiến tôi thấy vui, cả lúc này cũng tương tự. Thỉnh thoảng bị ướt nhẹp không phải là quá tệ.
Đi thêm một đoạn, tôi đã thấy quán của mình. Tôi muốn tắm liền ngay khi về nhưng lại không muốn làm bẩn quán nên đã đi vòng để tới cửa sau. Vì cơn mưa cứ xối xả nên tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa và mờ ảo.
Vì lẽ đó, khi tới gần, tôi mới để ý có một cô gái ở đây.
Cô mặc một chiếc váy trắng, người tựa vào tường. Người thiếu nữ ôm đầu gối, thu cơ thể lại hết mức để bảo vệ bản thân. Đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, hệt như một đứa trẻ đi lạc.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái ngẩng đầu lên. Cơn mưa đã che đi tầm nhìn nhưng với khoảng cách này tôi vẫn có thể thấy rõ đôi cánh nhỏ màu trắng ở sau lưng. Hẳn là người thuộc tộc Chim. Khuôn mặt trẻ trung thanh tú như búp bê càng làm cô trông vô cảm hơn nữa. Tôi tựa hỏi liệu trong đôi mắt long lanh như thủy tinh nhưng lại trống rỗng vô hồn kia có thấy tôi ở trước mặt không?
“...Erm, cô ổn chứ?”
Tôi cất tiếng trước ánh mắt lặng lẽ kia. Cô không đáp lại, chỉ đưa mắt trở lại nhìn mặt đất. Có lẽ cô thích những hạt cát hơn là tôi rồi. Dẫu sao đây là lần đầu đôi bên gặp nhau, chẳng còn cách nào khác.
Tôi đành bỏ cuộc và đi lên lại cửa chính. Ngay khi đặt chân vào, nước đã nhiễu xuống sàn nhà đang khô ráo. Quyết định lát nữa sẽ dọn sau, tôi đặt đồ mua được lên quầy, ra nhà kho để lấy ô và một cái khăn.
Tôi lại ra ngoài với chiếc ô trong tay. Tiếng mưa đập vào ầm ầm. Tôi vòng lại ra hẻm thật cẩn thận để không làm khăn bị ướt và thấy cô gái vẫn ngồi đó. Tôi bước lại gần, nhưng không như lần trước, cô không nhìn tôi nữa.
Tôi nghiêng chiếc ô về phía cô, và mưa lại rơi lên người. Nhưng không sao cả, dù gì tôi cũng ướt sẵn rồi. Cô gái từ từ ngẩng lên, còn tôi đặt cái khăn lên mái tóc trắng ấy.
“Cô sẽ bị cảm nếu bị ướt đấy.”
“...”
Đôi đồng tử màu vàng lộ rõ vẻ bối rối nhưng chủ nhân của chúng không động đậy. Lòng thấy chút lo lắng, tôi quỳ xuống, một tay cầm ô, tay kia lau khô đầu cô gái.
“A-anh làm gì thế?”
Nghe thấy cô cất tiếng, tôi dừng lại. Giọng cô vô cùng trong trẻo, tựa như một cơn gió mát lạnh thổi lướt qua trên con phố lúc bình minh.
“Tuyệt, cô nói được này.”
Tôi tiếp tục lau tóc cho cô, giấu đi việc bản thân bị giọng nói ấy mê hoặc. Có điều lúc này chỉ có những tiếng “Uwahh” hay “Ughh” phát ra.
“Đây là quán của tôi, tôi không muốn có người ngồi ngoài này dưới mưa đâu.”
“Uwahh!”
Tôi chuyển xuống lau mặt thì cô yếu ớt chộp lấy tay, thế là tôi dừng lại.
“E-em tự làm được!”
“Vậy à. Vậy tôi sẽ cầm ô cho.”
Tôi buông ra, còn cô chậm rãi lau mặt và chỉnh lại mái tóc đã rối bù. Xong, cô làm vẻ nghiêm túc.
“Em xong rồi.” Cô cất tiếng, đẩy chiếc ô tôi đang che ra. “Anh bị ướt kìa.”
“Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi vốn trong tình trạng này khi tới đây rồi.”
“Em cũng thế mà.”
“Mặt và tóc vẫn khô đấy thôi.”
“...Tại anh tự ý lau cho em.”
“Thì tôi cũng che ô cho cô theo ý tôi mà?”
Cô nhíu mày.
“Không được rồi. Dù anh có làm gì cho em, em cũng không mang thứ gì có thể cho anh cả.”
“Không sao, đừng bận tâm.”
Tôi không thể không mỉm cười trước sự thành thật của cô gái.
“...Có gì buồn cười à?”
“Không có gì hết. Vậy, cô tính ngồi đây mãi à? Vào trong trú mưa thì sao?”
Tôi chỉ vào quán, và cô nhìn tôi với vẻ hoang mang.
“Đây là quán gì vậy ạ?”
“Quán cà phê.”
“...”
Cô còn ngơ ngác hơn nữa.
“Đây là quán có bầu không gian vô cùng dễ chịu. Cô có thể dành thời gian ở đây để thư giãn trong khi thưởng thức các món ăn và đồ uống. Tôi đề xuất cà phê.”
“...Cảm ơn, nhưng em không cần ạ.”
Cô gái đứng dậy, và tôi cũng làm theo. So với mấy đứa con trai đồng trang lứa thì tôi khá thấp, nhưng người trước mặt lại thấp hơn tôi hẳn một cái đầu. Ước chừng chỉ tầm mười hai hay mười ba tuổi gì đó thôi.[note74174]
“Em cảm ơn ạ. Em sẽ quay lại sau.”
Cô bé gấp chiếc khăn lại và đưa cho tôi. Tôi nhận lấy nó đặt lại lên đầu em ấy, tiện tay dúi luôn chiếc ô trong lúc em còn đang ngỡ ngàng. Con người ta sẽ tự nhiên chấp nhận nếu những bất ngờ cứ dồn dập kéo đến nên tôi cũng hành động nhanh hết mức.
“Cầm lấy đi. Mưa còn lâu mới tạnh.”
“...Em gặp rắc rối rồi.”
Đúng như tôi đoán, dù hàng lông mày vẫn nhíu lại, em không từ chối những món tôi đưa.
“Anh cho em cái khăn với chiếc ô đó. Lần sau trời mưa đừng có quên mang nữa nha.”
Tôi trở lại quán, còn em không nói gì.
Sau đó, tôi đắm mình trong làn nước nóng. Hè đã qua rồi, ướt nhẹp thế kia sẽ dễ bị cảm lắm. Hy vọng cô bé cũng không bị bệnh.
Thay quần áo xong, tôi lau dọn sàn nhà với quầy. Nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa vẫn rơi. Tôi lén nhìn ra con hẻm và xác nhận em đã biến mất cùng chiếc ô và cái khăn. Cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, tôi bóc dỡ đồ đạc mình đã mua.
[note74175]


9 Bình luận
đc thì 1 ngày 2-3 chap cx đc:)đô lết đi cho trans cs động lựcchưa có CCCDthì đô nết bằng gì:)nghe là bt mùi 10shi rồi