Quyển 3
Chương 2: Cỏ mùa hè xanh chẳng biết ngày tàn phai
3 Bình luận - Độ dài: 3,415 từ - Cập nhật:
7
Tôi chưa bao giờ thích cắt tóc cả, vì sẽ có một mảnh vải kì lạ buộc quanh cổ tôi, làm tôi trông chẳng khác gì mấy con búp bê cầu nắng cả. Và bị người khác chạm vào tóc với đầu mình trong khi bản thân chỉ có thể ngồi im làm tôi cảm thấy bất an.
Khi tôi bộc bạch với Linaria, cô nàng chỉ dỗ dành “Được rồi, được rồi” rồi quấn lấy một chiếc khăn trải bàn trắng tôi cất trong nhà kho.
Hồi trước, có một vị khách quen muốn cưa đổ một cô gái nên đã dẫn cô ấy tới đây dùng bữa tối. Để tạo bầu không khí lãng mạn, tôi đã dùng tấm trải bàn này. Đã lâu rồi tôi không sử dụng nó nên trên bề mặt đã bám một ít bụi.
“Thế, sao tự dưng lại muốn tớ cắt tóc cho vậy?”
Linaria dùng lượt chải đầu tôi, cất tiếng hỏi.
“Tớ muốn cắt lâu rồi, nhưng người thợ trước cắt cho tớ xấu quá.”
“Ồ, khách ở đó gợi ý tớ cho cậu à?”
“Không, người quen giới thiệu cậu, và tớ tin tưởng cậu.”
Liệu cách nói này có hơi ăn gian quá không nhỉ?
Linaria dừng tay lại đôi chút, rồi tiếp tục. Rất nhanh, mái tóc của tôi đã được chải thẳng, che đi cả đôi mắt.
“Cậu có phải con gái đâu mà để tóc dài quá.”
“Nên xin cậu hãy biến tớ trông thật ngầu nhé.”
“...Hơi khó đó.”
“Cậu có thể đừng thốt ra câu đó với vẻ mặt nghiêm túc được không?”
Tôi cũng bị tổn thương chứ bộ.
“Đùa thôi, nhưng thực sự tay nghề tớ không tốt đến thế đâu.”
“...Giám đốc nói với cậu à?”
Linaria bắt đầu dùng kéo cắt từng sợi tóc làm tôi khẽ rùng mình.
“Tớ tình cờ gặp ông ấy trên đường nên có nói chuyện đôi đôi chút.”
“Tớ hiểu rồi…Ông ấy vẫn ổn chứ?”
Tôi tự hỏi có nên trả lời ra sao. Nhìn vào dáng vẻ của ông thì rõ ràng là không, nhưng nói thế trước mặt cô nàng thì lại không hay.
“Ông ấy đang rất chăm chỉ để cậu không phải lo lắng.”
Đáp lại là sự im lặng. Có lẽ cô ấy nhận ra rồi, từ cách nói của tôi, hoặc do đã quá hiểu vị giám đốc ấy. Sau một lúc, cô lẩm bẩm:
“Thật cả tình. Đàn ông ai cũng ngu ngốc như nhau.”
Phản ứng của Linaria hệt như những gì ông ấy đã đoán làm tôi không khỏi buồn cười.
Cô thở dài, vuốt thẳng tóc tôi rồi cắt nó đi.
“Ờm, cậu không muốn cắt tóc cho tớ à?”
“Không sao. Nhờ vả người khác thì phải mạnh dạn tin tưởng đối phương chứ.”
Xắt.
“...Bỗng nhiên tớ thấy bất an quá.”
“Cứ để đó cho tớ. Nhưng đây không chịu trách nhiệm về thành quả đâu nha.”
“Cảm ơn vì lời trấn an đáng tin cậy đó, nhưng tớ nghĩ tới đây là ổn rồi.”
“Nào, ngồi xuống.”
Tôi toan đứng dậy thì bị Linaria kéo vai ép trở lại. Dù trông cô mảnh khảnh thế thôi chứ cô thực sự rất khỏe. Đây hẳn là thành quả luyện tập của cô ấy, chứ không phải là do tôi yếu đâu đó. Ừm, chắc chắn là vậy.
Tôi đành bỏ cuộc và để cho Linaria tiếp tục cắt mái tóc của mình.
Xắt.
Xắt.
Tiếng kéo vang khắp cả quán.
“Lúc tớ mười tuổi…”
Giọng tôi át đi âm vang ấy.
“Tớ có một người bạn và cả hai chơi rất thân. Bọn tớ luôn đi chơi cùng nhau, về nhà cùng nhau, đùa nghịch cùng nhau và bị trách mắng cùng nhau.”
“Cậu biết đùa nghịch á? Khó tin à nha.”
“Tất nhiên rồi, hồi đó tớ quậy lắm, lúc nào cũng-”
“Bớt xạo sự lại đi.”
…
Vâng, thưa quý vị, là xạo đó ạ.
“Nhưng một ngày nọ, cả hai tìm thấy một bé mèo bị bỏ rơi. Trời lúc đó đã chập tối rồi. Hai đứa bàn bạc với nhau xem phải làm gì, chỉ là nhà cả hai đều không được phép nuôi thú cưng. Mặt trời đã lặn rồi mà bọn tớ vẫn không biết xoay sở ra sao. Đã vậy thời điểm ấy là mùa đông với cái lạnh thấu xương, nếu bỏ mặc qua đêm, kiểu gì nó cũng sẽ chết.”
Vừa kể, tôi vừa lắng nghe tiếng cắt gần bên tai.
“Sau một lúc lâu, người bạn ấy bế nó lên, tuyên bố “Tớ sẽ mang con mèo này về nhà.” Tớ hỏi lại: “Nhà cậu đâu có cho nuôi thú cưng đâu?” thì nhận được lời đáp: “Nhưng tớ muốn mang nó về. Với cả biết đâu, nếu tớ xin thì nhà sẽ cho phép thì sao? Chưa hỏi thì sao mà biết chắc được?” Tớ chỉ có thể trân mắt nhìn người bạn mang nó đi.”
“...Sau đó thì sao?”
“Rốt cuộc, cậu ta vẫn không được cho phép, nhưng hàng xóm đã nhận nuôi nó, và tới nay vẫn sống rất tốt.”
“Ra vậy. Tuyệt thật nhỉ.”
“Ừ, rất tuyệt. Tuy nhiên, đôi khi tớ lại nhớ về khoảnh khắc ấy. Tại sao mình không thể hành động giống người bạn đó? Vì hồi đó tớ chỉ là một đứa trẻ? Đúng. Nhưng tớ nhận ra rằng, trên thế giới này tồn tại hai kiểu người: người bỏ cuộc trước khó khăn và người đương đầu với nó. Tớ chắc chắn không phải loại sau.”
Tôi lại nhớ về câu chuyện của cây cầu vô hình.
Một nhóm người bị vách đá ngăn cản đường tiến lên phía trước. Ở đó có một bảng ghi chú rằng trước mặt là cây cầu vô hình. Từ đây nhóm ấy sẽ chia ra làm hai: một bên can đảm sẵn sàng bước tiếp, một bên sẽ bị nỗi sợ ngã xuống nuốt chửng, và tôi ở phía này.
Một khoảng im lặng lại bao trùm cả hai, kéo theo là tiếng kéo mạnh nhất từ nãy tới giờ.
“Ah.”
“Này, cậu vừa la “Ah” phải không?”
“Không, làm gì có. Ừm, mọi thứ đều ổn hết á.”
“Tớ bắt đầu thấy sợ rồi đó. Cậu lỡ cắt nhiều quá hả?”
“Không sao mà. Hè rồi, ngắn tí đâu có hại gì.”
“Tức nó thực sự ngắn lắm phải không?!”
“Cậu là con trai, quan tâm tới tiểu tiết làm gì?”
Không thể được, vô lí quá rồi. Tôi yếu đuối lắm đó, khóc trong lòng một chút rồi đây.
Tôi đã cố gắng tìm chủ đề để tạo bầu không khí thật phù hợp cho cuộc trò chuyện của cả hai, ấy vậy đã bị hủy hoại trong tức khắc. Giờ tôi đang lo cho quả đầu của mình thôi chứ chẳng thể để tâm tới thứ khác được.
Kết cục, tôi bỏ cuộc, và tuôn ra hết mọi thứ trong đầu:
“Câu chuyện tớ kể không có mấy ý nghĩa, nhưng nó thể hiện rõ tớ là người như thế nào. Dù có ý tưởng trong đầu, tớ luôn ngần ngại không dám tiến bước. Bây giờ cũng vậy, tớ không biết nên giải quyết chuyện quán ra sao.”
“Ý cậu là gì?”
“Công ty Monte đề xuất tớ mở rộng hoạt động kinh doanh, trong khi ông Corlone lại muốn mua cửa hàng với mọi cái giá miễn đem lại sự bình yên khi trước.”
Linaria ngừng tay.
“Đó là mọi chuyện à? Cậu chọn cái nào thì cũng kiếm được bộn tiền nhỉ?”
Nếu nó dễ dàng tới vậy thì tôi đâu phải đau đầu.
“Vì cả hai đều được nên tớ mới không biết phải chọn cái nào đây.”
“Ra thế.”
Linaria vòng ra trước vuốt tóc tôi lên. Tầm nhìn trở lại, và thứ đập vào mắt tôi là khuôn mặt chăm chú của cô nàng. Những ngón tay có chút lạnh của cô chạm nhẹ vào trán tôi vô cùng dễ chịu.
“Về bé mèo bị bỏ rơi đó.”
Linaria cất tiếng.
“Thời điểm ấy, cậu muốn làm gì?”
Tôi muốn làm gì à?
Câu hỏi này, tôi đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, và luôn đưa ra một câu trả lời duy nhất:
“Tớ muốn mang nó về nhà.”
Tuy nhiên, tôi lại không thể vì cha mẹ không cho phép. Hoặc nói đúng hơn, đó chỉ là cái cớ để tôi trốn tránh trách nhiệm về đứa trẻ ấy.
“Tớ muốn mang nó về nhà.”
Như để khẳng định cảm xúc của mình, tôi nói lại lần nữa.
“Vậy thì ổn mà.”
Một cơn mát lạnh sà vào má khiến tôi mở mắt. Và đối diện chính là đôi mắt của Linaria. Cô ôm mặt tôi bằng cả hai tay, nhìn thẳng vào mắt tôi hòng không cho tôi né tránh như trước.
“Những người không thể đưa ra hành động sẽ không có suy nghĩ ấy đâu, thậm chí họ còn chẳng bận tâm cơ. Nội việc có cái suy nghĩ ‘có thể làm gì’ hay ‘muốn làm gì’ đã là điều tuyệt vời lắm rồi đó.”
Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng, như đang thủ thỉ lời động viên bên tai một đứa trẻ bị ngã vì đang tập bước đi, hoàn toàn không có ý trách móc.
“Cậu có thể không để ý, nhưng cậu đã hành động. Khi tớ đang ở trong thư viện, ai đã một mình lẻn vào đó gặp tớ nào? Cậu thực sự đã cứu lấy một bé mèo bị bỏ rơi rồi đấy.”
Linaria đùa với một nụ cười.
Có lẽ cô không nhận ra, nhưng những lời ấm áp ấy đã xoa dịu trái tim tôi biết nhường nào.
“...Đúng ha. Và giờ bé mèo ấy đã trưởng thành rồi.”
“Nó giúp việc trong quán nè, còn cắt tóc cho chủ nữa. Quả là một bé mèo tài giỏi.”
Tôi chỉ biết cười toe toét. Đúng là, cô ấy giỏi chăm sóc và xoa dịu nỗi lo của người khác thật.
Linaria buông mặt tôi ra và lấy lược chải lại mái tóc của tôi.
“Cả chuyện của quán cũng vậy, không ai ép cậu cả. Nơi này là của cậu, cậu chỉ cần nghĩ xem mình muốn làm gì thôi.”
“Trời ạ, nói dễ hơn làm nhiều.”
Nghe cô nàng nói về vấn đề hệ trọng này một cách vô tư lự như vậy, lòng tôi thấy nhẹ hẳn. Đúng là thần kì.
“Đương nhiên, chuyện của người khác thì để người khác lo, đâu có dính líu gì tới tớ.”
“Cậu nói đúng.”
Cả hai cười phá lên.
Tôi muốn làm gì à?
Suốt thời gian qua tôi lại chưa từng để ý tới điều đơn giản đến thế, và còn một chuyện cũng đơn giản nhưng quan trọng không kém:
“Thỉnh thoảng tớ có thể hỏi ý kiến cậu được không?”
Lời nói được thốt ra đơn giản hơn tôi tưởng nhiều.
Cô nàng khựng lại, rồi vỗ nhẹ đầu tôi:
“Được chứ. Tớ cắt xong rồi đó.”
Miếng vải quanh cổ được gỡ ra, và tự do đã trở về bên tôi. Tôi đưa tay len đầu sờ thử, lòng hết sức sảng khoái.
“Ừm, tuyệt thật.”
“Tất nhiên.”
Tôi quay sang Linaria lúc này đang ưỡn ngực tự hào:
“Giám đốc nói ông ấy sẽ tới vào tối nay-có được không?”
Vẫn chống tay lên hông, hàng mi cô khẽ cụp xuống:
“Sau tất cả mọi chuyện đã qua, tớ sẽ không từ chối ông ấy nữa đâu.”
Tuy nhiên - cô nói tiếp:
“Cậu ở cạnh tớ nhé?”
“Được.” - Tôi gật đầu.
Tối đó, tôi ngồi cạnh Linaria tại bàn ăn. Cô nàng nãy giờ cứ bồn chồn không thôi, thiếu điều đi đi lại lại khắp quán luôn, may là ông giám đốc đã tới trước khi điều đó xảy ra.
“Xin lỗi mấy đứa, ta đến muộn.”
“Ông chậm chạp quá!”
Giám đốc chỉ biết cười gượng, gãi đầu trước lời lẽ gai góc của Linaria. “Chà, đám đông quả là đáng sợ mà.” Nhìn từ cử chỉ của ông, dễ dàng nhận ra việc xin quỹ lại không mấy tốt đẹp.
Ông ngồi đối diện chúng tôi, mở lời:
“...Linaria, ta xin lỗi vì lần trước đã xuất hiện quá đột ngột và làm con lo lắng.”
Đáp lại, cô lắc đầu.
“Không sao đâu ạ.”
“Nếu con vẫn chưa sẵn sàng, ta sẽ lại đến lần nữa.”
Ông tỏ ra sự quan tâm của mình tới cô.
Còn cô thì ngồi thẳng lên, nhìn vào ông bằng đôi mắt mạnh mẽ và can đảm dù chủ đề sắp tới đây có thể khiến cô đau buồn, thậm chí gục ngã. Đối với tôi, Linaria quả thực vô cùng rực rỡ.
“...Không sao đâu ạ. Xin ông hãy kể chuyện về cha mẹ cho cháu.”
Không gian trở nên yên tĩnh trong giây lát trước khi giám đốc phá vỡ bằng một nụ cười.
“Không gặp mặt con một thời gian mà con đã trưởng thành thế này rồi. Hệt như Philia vậy.”
Không cần hỏi cũng biết ông đề cập tới ai.
“Linaria, mẹ con là Pháp sư Y thuật.”
Cô gật đầu.
“Ta vẫn còn nhớ mang máng, ngày xưa, mỗi lần ta bị đau, cô ấy lại chữa trị cho ta.”
“Con có biết vì sao Pháp sư Y thuật lại hiếm có không? Dù rằng là những pháp sư giỏi nhất cũng chưa chắc học được nó?”
Lần này là cái lắc đầu.
“Ma thuật chữa trị vô cùng đặc biệt, ai ai cũng khao khát nó, được nâng như nâng trứng, và bị giấu nhẹm đi khỏi tai mắt người đời. Ngày xưa, những kẻ quyền thế sẽ giữ các Pháp sư Y thuật cho riêng mình, cấm túc họ sử dụng bên ngoài. Và giáo hội ta theo xem ma thuật này như kì tích.”
“Cấm ư…Nhưng…”
“Đúng, tuy nhiên thời thế đã thay đổi. Bây giờ chúng ta thậm chí còn có những tổ chức đào tạo Pháp sư Y thuật. Dẫu vậy, đây là thứ chỉ có thể được truyền lại qua huyết thống. Những người không có dòng máu ấy trong người sẽ không bao giờ có khả năng hồi phục mạnh mẽ được.”
Điều này có nghĩa di truyền là nhân tố quyết định. Đây không phải kĩ năng bạn có thể học được bằng nỗ lực, tất cả phụ thuộc vào tài năng.
“Những người có thể sử dụng ma thuật chữa trị cấp cao vô cùng hiếm, và chỉ có những người thuần huyết mới học được nó. Gia tộc này bị những kẻ quyền lực săn đuổi-mẹ con là một trong những người thừa kế huyết thống của gia tộc đó.”
Nghe tới đây, tôi có cảm giác câu chuyện sẽ đi theo hướng không tốt đẹp cho lắm. Hóa ra mẹ Linaria cũng giống cô, bị các thế lực dòm ngó.
“Tuy nhiên, mẹ con lại rất tinh nghịch, yêu tự do và căm ghét bị ràng buộc. Sau khi để lại lời đáp trả “Ai thèm quan tâm chứ, đồ ngu!”, cô ấy đã chạy trốn khỏi giáo hội.”
“Kì thế? Từ khi nào câu chuyện đã trở nên hài hước như này?”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận một điều gì đó nặng nề hơn cơ. Còn Linaria chỉ biết xoa hai bên thái dương của mình.
“...Từ từ, đợi con chút đã. Hình ảnh về mẹ trong con sắp sụp đổ mất rồi.”
“Dẫu sao mọi thứ có mặt cô ấy, tất cả bỗng chốc biến thành trò đùa mà.”
Giám đốc chỉ biết cười gượng.
“Sau đó, Philia đi khắp đất nước, chữa trị miễn phí cho tất cả mọi người, rồi gặp cha con và sinh ra con. Cả ba tiếp tục cuộc hành trình. Có điều, danh tiếng của cô ấy lớn đến mức ngươi ta liên tưởng cô với Thánh Eminem.”
“Các quý tộc nhận thấy sức mạnh của cô ấy liền dùng đủ cách để mời chào, nhưng khi biết mọi nỗ lực đều bất thành thì đã chuyển mục tiêu-con, Linaria ạ.”
Giám đốc nhìn thẳng vào cô.
“Con ư…?”
“Như ta đã nói, chỉ những người thuần huyết mới có thể sử dụng ma pháp chữa trị cấp cao, và chúng nhắm tới dòng máu của Philia đang chảy trong con.”
Linaria nhìn xuống đôi tay mình, mắt cô như đâm xuyên qua từng mạch máu chảy trong người.
“Con vẫn còn quá nhỏ, còn đám bám đuôi thì ngày một đông. Cuối cùng Philia giao phó con cho cha của ta, một người biết rõ cô ấy. Ông ấy cũng có địa vị trong giáo hội và làm đủ mọi cách để che giấu con.”
Lời nói của giám đốc vô cùng mơ hồ, có lẽ có những thứ không bao giờ nên nói ra.
“...Thế thì con…”
Ông gật đầu:
“Con không hề bị bỏ rơi, Linaria. Cha mẹ con làm vậy là để bảo vệ con. Để con có thể sống tự do, tránh xa nanh vuốt của bọn tham lam nhắm tới sức mạnh của con.”
Cô cắn môi, siết chặt đôi tay lại.
“Ta xin lỗi vì đã giấu con chuyện này. Suốt thời gian qua hẳn con thấy đau đớn lắm. Không hiểu được hành động của cha mẹ, ngỡ rằng họ bỏ rơi mình, con đã phải trải qua một tuổi thơ vô cùng cô đơn. Ta thực sự, thực sự xin lỗi.”
Ông cúi đầu sát xuống mặt bàn nói lời xin lỗi.
“Đ-đừng làm thế ạ. Không sao đâu, con hiểu mà.”
Dù vậy, ông vẫn giữ nguyên tư thế một lúc mới chịu ngẩng lên.
“...Ta đã hứa với mẹ con sẽ không tiết lộ sự thật tới khi con mười bảy tuổi.”
Ồ, ra là Linaria vừa qua sinh nhật thứ mười bảy của mình. Tôi thắc mắc:
“Tại sao lại là mười bảy ạ?”
“Vì đó là lúc Philia bỏ trốn.” - Ông mỉm cười.
“...Mẹ bỏ trốn khi bằng tuổi con?”
Công nhận bà ấy là một người rất lập dị nhỉ.
Linaria nhắm mắt lại để tiếp nhận toàn bộ mọi thứ vừa nghe, rồi hít một hơi, người hơi nghiêng về trước. Bầu không khí lập tức căng thẳng trở lại. Cô mở miệng, hỏi điều cô muốn hỏi nhất:
“Vậy thì…hiện giờ cha mẹ cháu đang ở đâu?”
Giám đốc cũng nghiêm mặt lại trả lời:
“Sau khi giao phó con cho ta, cô ấy đã quay lại giáo hội, nhưng hiện tại còn ở đó không thì ta không biết. Cha ta đã qua đời rất lâu rồi, và địa vị của ta lại quá thấp. Ngoài ra, thông tin về các Pháp sư Y thuật đều là tuyệt mật.”
Xong, cô chỉ biết thất vọng ngồi xuống.
“Con hiểu rồi…”
Cô lẩm bẩm nhẹ nhàng, và tôi có thể cảm nhận được những cảm xúc cô ấy đang giấu trong giọng nói ấy. Tôi nhận ra Linaria chính là một cô gái như vậy.
“Vậy thì…”
Cô chậm rãi tiếp lời.
Khi nào ấy nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã nghe cô ấy kể về giấc mơ của mình vào một ngày mưa nào đó.
“Con chắc chắn sẽ trở thành Pháp sư Y thuật.”
Hồi đó, cô ấy đã để lộ ra vẻ mặt mít ướt hệt như lúc tôi vừa đặt chân tới thế giới này, lạc lõng và bất lực.
“Chỉ có thế, con mới biết được tung tích của cha mẹ mình.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Linaria, bắt gặp ngọn lửa quyết tâm bùng cháy trong đôi mắt của cô.
Rồi, tôi lại thấy cây cầu vô hình kia.
Dù không thể thấy, bạn vẫn tin rằng nó thực sự tồn tại và vững bước về trước. Linaria là vậy đấy.
Và giờ đây, cô đã bước đi bước chân đầu tiên trong hành trình tìm kiếm cha mẹ mình.
Cô hiểu rõ, ma thuật chữa trị bị những kẻ quyền thế thèm khát tới mức nào, nhưng cô vẫn tiến lên với ý chí kiên định.
Tôi ở đằng sau nhìn bóng lưng ấy và thấy một cây cầu vô hình. Liệu tôi cũng có thể tiến về phía trước chứ?


3 Bình luận
Mẹ của Linaria hồi phục người ta bằng cách rap à 🐧
tfnc