• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 22: Bị bắt?

1 Bình luận - Độ dài: 3,719 từ - Cập nhật:

“…Thiếu gia, ngài tỉnh rồi ạ?”

Sáng hôm sau, sau một đêm khá dài, tôi tỉnh dậy và thấy Kania đang đợi trước mặt trong bộ vest.

“Ừ.”

“Vậy để tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài nhé?”

“Thôi, không cần đâu. Hôm nay tôi có cảm giác không đói lắm.”

Cuối cùng, tôi từ chối cô ấy vì không muốn Kania vất vả chuẩn bị bữa sáng, nhưng cô ấy cau mày nói.

“…Thiếu gia, ngài không nên bỏ bữa sáng đâu.”

“Vậy sao…?”

“Vâng, đặc biệt là bữa sáng, rất quan trọng để cân bằng dinh dưỡng.”

“…Vậy thì, làm món gì đó nhẹ thôi.”

Tôi chịu thua ánh mắt nghiêm khắc của cô ấy, nên cuối cùng chỉ yêu cầu một bữa ăn nhẹ. Khi nhìn Kania rời khỏi phòng, tôi chìm vào suy nghĩ.

‘…Không hiểu sao, thái độ của Kania với tôi dường như dịu dàng hơn.’

Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ Kania không ghét tôi như tôi nghĩ nhỉ.

Dĩ nhiên là, cô ấy vẫn giữ ký ức từ dòng thời gian trước, và tôi tự hỏi liệu điều đó có thực sự khả thi(?)… nhưng có lẽ là vì trái tim nhân hậu của cô ấy.

Vốn dĩ, trái tim của các hắc pháp sư dần trở nên xấu xa vì lượng hắc mana họ sở hữu.

Nhưng Kania lại có một trái tim nhân hậu đến mức không thể bị bào mòn, dù cho cô ấy có tài năng để trở thành một hắc pháp sư có thể bao phủ cả thế giới trong bóng tối.

Dĩ nhiên, ngoài trái tim nhân hậu đó, vẫn còn có những lý do khác.

Lý do đó chính là…

“…Ư.”

Đột nhiên, đầu tôi nhói đau. Chắc vì hôm qua tôi cố quá sức rồi.

Tôi ôm đầu một lúc, rồi vì lý do nào đó tôi lại không nhớ nổi mình đang nghĩ gì, nên ngơ ngác một thoáng. Khi nghe tiếng cửa mở, tôi lặng lẽ đứng dậy.

“Kania, cô đến rồi à?”

“…Vâng, tôi để bữa sáng đây nhé.”

Kania mở cửa bước vào, đặt bánh mì lúa mạch đen phết bơ và cà phê xuống, rồi rời khỏi phòng ký túc.

“…Vậy, mời ngài dùng bữa.”

Nói xong, Kania biến mất. Tôi vừa nhai bánh mì, vừa lẩm bẩm.

“…Lạ thật.”

Có gì đó rất lạ ở đây.

Bánh mì lúa mạch đen phết bơ là món mà tôi yêu thích hồi nhỏ, trước cả khi Kania trở thành quản gia nhà tôi.

Nhưng từ khi lớn lên, tôi không bao giờ yêu cầu cô ấy làm món này… Sao Kania lại biết mà chuẩn bị cho tôi chứ?

‘…Chỉ là trùng hợp thôi sao?’

Tôi thoáng nghĩ chắc đó trỉ là trùng hợp thôi, nhưng có quá nhiều điều kỳ lạ để bỏ qua. Thái độ của Kania tối qua, việc cô ấy ra ngoài thường xuyên hơn dạo gần đây, và bánh mì phết bơ hôm nay…

Có vẻ tôi phải điều tra xem Kania đang làm gì mấy hôm nay thôi.

“…Ừm, thưa Thiếu gia Frey?”

Đang mải suy nghĩ, khi tôi rời ký túc xá, người quản lý ký túc từ xa tiến đến, cúi đầu.

“…Có chuyện gì?”

“Tôi xin lỗi, nhưng… tối qua chúng tôi nhận được hàng chục đơn khiếu nại, nên…”

“Khiếu nại?”

“Vâng, nên… ừm… xin ngài hãy kiềm chế một chút khi… âu yếm với người hầu vào giữa đêm…”

“………”

Có vẻ như tôi cần sớm thi triển ma thuật cách âm cho ký túc xá thôi, cứ bị hiều lầm thế này thì chết

--------------

“…Hự!”

“Irina! Đừng cố quá kẻo lại thành quá cố đấy!”

Tôi lén vào phòng tập luyện, quan sát Irina đang luyện tập.

Lý do tôi làm vậy là để lên kế hoạch thua cô ấy trong trận đấu đánh giá sắp tới.

Nếu Irina vẫn ở trạng thái không thể sử dụng được ma thuật cơ bản, tôi sẽ phải làm gì đó ngốc nghếch, như vấp ngã khi lao tới này, hay vô tình tự đâm mình khi vung kiếm.

Nhưng nếu cô ấy có thể dùng ma thuật cơ bản, thì tôi chỉ cần diễn vừa phải là cô ấy có thể hạ tôi.

Ở thế giới này, tôi bị chế giễu là một đầu bếp hạng ba nấu món ăn vỉa hè với nguyên liệu thượng hạng, một kẻ ngốc dù sở hữu mana stellar nhưng không thể sử dụng nó.

Nói cách khác, dù có thua ma thuật cơ bản của cô ấy, tôi chỉ bị chế nhạo một thời gian thôi, không phải vấn đề lớn lắm.

“…Ha!”

“Irina…!”

Đang mải nghĩ, tôi thấy năm quả cầu lửa xuất hiện trên đầu Irina.

Nhìn chúng, tôi tạm ngừng nghĩ cách thua cô ấy, quan sát những quả cầu lửa rực cháy trên đầu cô ấy với vẻ ấn tượng và lẩm bẩm trong lòng.

‘…Dù cạn kiệt mana, cô ấy vẫn là Đại pháp sư tương lai, đúng không?’

Cầu lửa không chỉ là ma thuật tấn công cơ bản cấp cao nhất mà còn là phép thuật chiến đấu phổ biến nhất.

Trong các trận chiến lẫn chiến tranh thì phép [Cầu Lửa], thực dụng và sử dụng nhanh hơn các ma thuật cao cấp như [Sao Băng] hay [Động Đất], được dùng nhiều hơn và dễ gây ra nhiều thương vong hơn.

Hơn nữa, nếu Irina có thể triệu hồi được năm quả cầu lửa, vốn là những thao tác cơ bản của ma thuật chiến đấu khi đang trong trạng thái cạn kiệt mana, đồng thời thêm các thuộc tính khác nhau thì… Có lẽ cô ấy có thể hạ được vài thằng quý tộc ngu ngơ.

‘…Nhưng mấu chốt là độ chính xác và sức mạnh của nó.’

Dĩ nhiên, việc triệu hồi được năm quả cầu lửa, vốn là nền tảng của ma thuật chiến đấu khi ở trong trạng thái cạn kiệt mana, là một điều rất đáng khen. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy.

Bởi lẽ khi dùng ma thuật cầu lửa thì không chỉ đơn thuần là triệu hồi thôi đâu.

Cần rất nhiều sự tập trung và mana để đánh trúng mục tiêu, chưa kể kiểm soát chính xác nó để kích nổ khi trúng mục tiêu cũng rất quan trọng.

Việc Irina không thể tự vệ khi bị các quý tộc quấy rầy liên tục có lẽ cũng là do vấn đề trong khâu kiểm soát ma thuật.

Nói cách khác, với trạng thái cạn kiệt mana, đó là nhiệm vụ khó khăn đối với Irina.

“Này, Irina! Cậu không quá sức chứ? Ba quả là đủ rồi mà…”

“Tên… khốn đó… để hạ hắn… mình phải làm được ít nhất l;à thế này…”

Đang mải suy nghĩ, tôi nhìn Irina với ánh mắt run rẩy, khi cô ấy trừng mắt nhìn mục tiêu và chửi tôi. Ngay sau đó, một quả cầu lửa trên đầu cô bay về phía mục tiêu.

“…Ư!”

Quả cầu lửa trúng chính giữa tâm mục tiêu. Tôi khẽ mỉm cười, nghĩ rằng với cách này thì tôi sẽ dễ dàng thua Irina và truyền mana cho cô ấy…

“Á…”

*Phù*…

Đột nhiên, Irina loạng choạng, hạ cánh tay đang giơ ra, và những quả cầu lửa rực cháy biến mất trong chớp mắt.

“Irina… Thấy chưa? Năm quả là quá sức cậu rồi mà?”

“…Chết tiệt.”

Irina tuyệt vọng, lẩm bẩm với vẻ thất vọng khi bạn cô, Arianne, ôm lấy cô.

“Như vậy… ;là vẫn chưa đủ…”

Arianne nhìn cô với vẻ thương cảm, khẽ đề nghị.

“Irina, để mình bí mật giúp cậu nhé?”

“…Gì cơ á?”

“Frey là một tên ngốc. Chắc chắn khi trận đấu bắt đầu, hắn sẽ lao thẳng vào cậu với thanh kiếm trên tay.”

“…Rồi sao?”

“Nên mình sẽ bí mật dựng một kết giới gần chân Frey, tên chỉ biết nhìn thẳng phía trước khi lao tới, rồi làm hắn vấp ngã. Khi Frey ngã, cậu có thể bắn một hoặc hai quả cầu lửa, thậm chí là cả tia sét một cách bừa bãi để hạ hắn.”

“………”

Irina im lặng khi nghe vậy, còn tôi thì vỗ tay cho Arianne trong lòng và lẩm bẩm.

‘…Mình nhất định phải kết bạn với người như cô ấy vào một ngày nào đó.’

Với kết giới trong suốt vô hình của Arianne - một bậc thầy về ma thuật bảo vệ - có thể đánh lừa không chỉ các giám thị bất tài mà thậm chí là cả Isolet.

Dĩ nhiên, nếu tôi vấp ngã một cách không tự nhiên, Isolet rất có thể sẽ nhận ra, nhưng… giờ tôi đã biết kế hoạch này nên nếu tôi giả vờ ngã, như thể bị vướng vào thứ gì đó, Isolet sẽ không thể không bị lừa.

Nếu không được, tôi có thể tự vấp trước khi tới kết giới.

Dĩ nhiên, tôi đã nghĩ tới việc giả vờ bị vấp khi lao tới, nhưng Irina có thói quen không dùng ma thuật với người đã ngã. Vì theo sách tiên tri, và vì một vết thương lòng trong quá khứ… Nên kế hoạch ‘lao tới và vấp’ bị loại bỏ, nhưng nếu Arianne đề xuất thế này thì…

“…Thôi, cậu đừng can thiệp vào, Arianne.”

“Nhưng Irina…”

“…Xin lỗi. Nhưng tớ vẫn không thể làm thế.”

Không ngạc nhiên lắm, Irina từ chối đề nghị của Arianne với gương mặt hơi tái. Nhìn cô ấy, tôi lẩm bẩm đầy tiếc nuối.

“…Đành vậy, chẳng thể làm gì được trước những nỗi đau từ cha mẹ.”

Quả thật, những tổn thương của cha mẹ có vẻ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến con cái họ. Và giờ đây, đến ngay cả tôi cũng...

“…Ư!”

Đang suy nghĩ, đầu tôi đột nhiên nhói đau như bị xẻ ra.

‘…Chẳng phải là chứng đau nửa bán cầu não do căng thẳng của tôi đã biến mất sau khi hồi quy sao?’

Tôi cố rời phòng tập nhanh nhất có thể, cảm nhận cơn đau nhói không giải thích được, giống như sáng nay, nhưng…

“…Ai đó!?”

Có lẽ nghe tiếng rên của tôi, Arianne hét lên và dựng kết giới quanh chỗ tôi trốn.

“…Có chuyện gì?”

“Frey… đồ…”

Bị chặn đường thoát, tôi đành lộ diện trước hai cô gái, giơ tay lên. Arianne nghiến răng, lẩm bẩm.

“Vì ngươi… Mà Irina… phải đặt cược một cách vô lý như vậy…”

“Rõ ràng là đã đặt cược và hai bên đồng ý rồi, đúng không? Vậy có vấn đề gì không?”

“[Lời thề tử thần] là hắc ma thuật đã bị Đế quốc cấm…! Nếu Giáo hội biết, ngay cả ngươi cũng không thoát được đâu…!”

“………”

Tôi đột nhiên tò mò Arianne sẽ phản ứng thế nào nếu biết người thích dùng [Lời Thề Tử Thần] nhất lại chính là Giáo hoàng của Giáo hội Thần Mặt Trời?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ thế. Chắc tôi nên kiếm chác thêm tí điểm bằng cách chà đạp lòng tự trọng của cô ấy nhỉ.

“…Cô có biết nếu [lời thề tử thần] bị phát hiện, cả hai bên đều sẽ bị trừng phạt không?”

“N-Nhưng… là do ngươi ép cô ấy…!”

“Từ khi nào mà cô thấy Giáo hội quan tâm đến những tình huống như vậy?”

“Ư-Ư…!”

Arianne ngừng nói khi nghe tôi, còn tôi nhếch mép cười, tiếp tục.

“À, và cô nghĩ mình có đủ tư cách để thô lỗ với tôi sao?”

“…Gì?”

“Chỉ cần một cái búng tay của tôi, cái cổ của chị cô, người đang làm việc ở dinh công tước nhà tôi - sẽ bay - hoặc bị nhốt dưới hầm.”

“……!”

Nước trào lên trong đôi mắt Arianne khi nghe những lời đó.

Dĩ nhiên, chị cô ấy đang làm việc và hài lòng với số tiền làm thêm giờ theo chính sách thân thiện với nhân viên của cha tôi, nhưng cô ấy ở học viện làm sao mà biết được.

Đang mải nghĩ vẩn vơ, tôi cười khẩy với Arianne, người đang trừng tôi với đôi mắt đỏ ngầu, rồi tôi tiếp tục nói để đóng nốt cái đinh vào quan tài(?).

“Vậy nên đừng động vào tôi, đồ thấp kém.”

“…Híc!”

Nghe vậy, mắt Arianne sáng rực lên vì giận dữ, cô ấy siết chặt bàn tay đang giơ ra.

“Cái… cái gì ngươi đang làm… Hự!”

“Thằng chó đẻ… Thằng chó khốn nạn này…!”

Kết giới quanh tôi bắt đầu khép lại, và tôi bị mắc kẹt như một con cá khô đang hấp hối.

“Arianne… dừng lại.”

“Irina, mình sẽ chịu trách nhiệm. Giờ không có ai ở đây cả. Nếu mình bẻ vài cái xương của con chó này, cậu có thể thắng hắn…”

“Arianne!!!”

Khi tôi đang tự hỏi có nên rút kiếm khỏi bao ở thắt lưng trước khi bị bóp chết hay không thì -  Irina - người đang cúi đầu bên cạnh, hét lên.

“…Mình hiểu rồi.”

“Ha…! Ha ha… ha…”

Arianne từ từ hạ tay, và khi tôi thoát khỏi áp lực, tôi thở hổn hển. Irina trừng mắt nhìn  tôi, lạnh lùng tuyên bố.

“…Tớ sẽ là người hạ tên khốn này.”

Nói xong, Irina rời phòng tập, Arianne liếc nhìn tôi đầy khinh bỉ, rồi theo sau cô ấy.

[Nhận Điểm Ác Giả: 100 điểm! (Những lời khiêu khích rẻ tiền hiệu quả)]

“Khụ… Khụ… ư…”

Tôi ho sặc sụa vì hậu quả của việc suýt bị bóp chết, nhìn chằm chằm cửa sổ hệ thống hiện trước mắt, rồi đứng dậy dựa vào tường, lẩm bẩm trong lòng.

‘…Không có ai thấy chứ, đúng không?’

Họ sẽ bị đuổi học vì những gì đã làm với tôi.

Dĩ nhiên, nếu là sự việc giữa các học sinh bình thường, thì cũng chỉ bị cảnh cáo nhẹ thôi… nhưng đụng vào tôi, một quý tộc và là kẻ bất hảo của học viện, lại là một câu chuyện khác.

Nếu tôi chạy đến tìm Hiệu trưởng ngay bây giờ và báo cáo hai người họ tấn công tôi, họ sẽ bị đuổi ngay lập tức. Ở học viện này, cách đối xử với quý tộc và thường dân khác xa nhau một trời một vực.

Vậy nên, những ai còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không dám đụng vào tôi, nhưng… đó là Irina và Arianne, những người được gọi là Chó Điên của Đế quốc ở kiếp trước, sẵn sàng làm bất cứ điều gì khi nổi giận.

Ngay từ đầu, ở dòng thời gian trước, họ cũng suýt bị đuổi học vì đụng vào quý tộc. Lúc đó, tôi đã rất vất vả giật dây sau lưng để ngăn chặn chuyện đó xảy ra.

‘…Hy vọng lần này họ chỉ nhắm vào một mình tôi thôi.’

Tôi rời phòng tập, tha thiết cầu xin các cô gái chỉ làm vậy đối với tôi.

---------------

“…Hôm nay đông thật.”

Khi đến lớp, tôi thấy đủ loại quà trong ngăn kéo và trên bàn. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi thở dài.

Với người khác thì có thể nghĩ rằng nhận quà thì ai mà chả thích chứ, nhưng đây không chỉ đơn giản là quà, mà là hối lộ kèm theo những lá thư dài.

Và dĩ nhiên, nội dung thư chỉ rõ ràng muốn có mối quan hệ tốt với gia tộc Stellar hoặc trở thành người yêu của tôi.

“…Hôm nay là ngày khá rảnh rỗi, vậy thì xem qua đống thư hối lộ quá hạn này nào?”

Tuy nhiên, thư hối lộ phải được nhận đều đặn.

Vì các lá thư sẽ là bằng chứng hữu ích khi tôi cải tổ Đế quốc sau này, còn những bức thư hối lộ này sẽ tài trợ cho các hành vi xấu xa của tôi.

Gần đây, tôi có một ít tiền là nhờ tài khoản mượn danh cha để lại, nhưng… tiền thì tất nhiên là không bao giờ đủ.

Dĩ nhiên, tôi không tiêu cho cá nhân, mà chủ yếu dùng cho cứu trợ và từ thiện khi mọi chuyện kết thúc.

Không có việc nào tốt hơn bằng việc tiêu tiền hối lộ vào những việc như vậy.

“…Hử?”

Đang thu gom những khoản hối lộ quá hạn trong ngày nghỉ hàng tuần - ngày mà tôi có thể chọn học hoặc nghỉ - tôi tình cờ thấy một mẩu giấy lạ trong ngăn kéo.

‘…Cái gì đây?’

Nghiêng đầu nhìn kỹ, tôi thấy một thứ được bọc quanh với chữ viết nguệch ngoạc.

“…Phong bì?”

Tự hỏi liệu bên trong là kim cương hay sô-cô-la, tôi mở phong bì và một lá thư trượt ra.

Nghiêng đầu một lúc, khi phát hiện dòng chữ ở đầu lá thư gấp trong phong bì, tôi sững người.

Thư De doạ

Nhìn những từ ngữ khó hiểu đó, được viết với áp lực mạnh để tạo độ dày và sắc nét, thể hiện ý chí của người viết, tôi bắt đầu đọc nội dung thư với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi biết cậu là ai đấy, Frey Raon Starlight.

Đọc dòng đầu tiên, tôi nhắm mắt một lúc, lẩm bẩm trong lòng.

‘…Đừng nói là Thánh Nữ đã phát hiện ra tôi?’

Ở Học viện Sunrise, nơi ngay cả học sinh lớp C thấp nhất cũng tài năng, người duy nhất dùng những từ ngữ độc đáo như vậy chỉ có thể là Thánh Nữ.

Nhưng làm sao Thánh Nữ nhận ra danh tính thật của tôi?

Thánh Nữ, dù đã hồi quy một lần, nhưng cũng chỉ có chỉ số thông minh là [2] theo kỹ năng [Kiểm Tra].

Thành thật mà nói, nếu không có kiến thức từ dòng thời gian trước, chắc chắn nó sẽ chỉ là [1].

Dù rằng Thánh Nữ được ca ngợi là ‘ Vị Thánh Nữ Thuần Khiết’ xuất hiện lần đầu sau hàng ngàn năm và có địa vị cao nhất trong Giáo hội, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị tước quyền.

Cũng chẳng trách được khi có nhiều lời đùa lan truyền rằng Thần Mặt Trời đã vô tình cốc vào đầu cô ấy khi ban sức mạnh, khiến cô ấy trở nên ngốc nghếch, hoặc cô ấy thực chất là một thiên tài còn hơn cả vị hôn thê của tôi - Serena - và mọi thứ chỉ là một phần của kế hoạch đó.

Thật khó tin là một Thánh Nữ như vậy lại có thể phát hiện ra danh tính của tôi.

Vậy thì lá thư này - lá thư mà không ai có thể bắt chước được - liệu nó có ý nghĩa là gì? Liệu Thần Mặt Trời - người mà tôi không thể thấy được - đã thì thầm gì vào tai cô ấy?

‘…Không sao. Cửa sổ hình phạt vẫn chưa xuất hiện. Trước tiên, cứ đọc tiếp… không, cố giải mã đã.’

Hoảng loạn một lúc, tôi tiếp tục đọc thư, tự nhủ rằng cửa sổ hình phạt vẫn chưa xuất hiện, vẫn còn hy vọng Thánh Nữ chỉ nghi ngờ tôi là Ác Giả.

Nếu cậu không làm theo chỉ dẫn của tôi, tôi sẽ [giam giữ/phơi bày] (<- Cái nào đúng?) bí mật của cậu trước các học sinh của học viện.

“…Ha.”

Kiểm tra tờ giấy một lúc và cuối cùng cũng đã hiểu nội dung, tôi đọc câu cuối rồi lặng lẽ bỏ lá thư vào túi và lẩm bẩm khi rời lớp học.

Vậy nên, nếu không muốn bí mật bị phơi bày, hãy đến nhà thờ Thần Mặt Trời ngay khi học viện kết thúc hôm nay.

[Per X Astellade]

“…Thật sự phát điên mất.”

----------------

Khi vội vàng lên một cỗ xe ngựa đang đi ngang qua và đến nhà thờ Thần Mặt Trời, Ferloche chào đón tôi với nụ cười rạng rỡ.

“…Chào mừng ngài đã đến, Frey-sama.”

“………”

Ánh sáng dịu dàng từ trên cao chiếu xuống Thánh Nữ đang ngồi, tạo thành một vầng hào quang.

“Lá thư đó là cái quái gì vậy…”

“…Im lặng.”

Tôi cố hỏi về lá thư đó, nhưng cô ấy ngắt lời tôi bằng giọng lạnh lùng.

“…Tôi đã biết ngài là ai, Frey-sama.”

Cuối cùng, khi cô ấy nói bằng tông giọng lạnh tanh, tôi đành phải điều chỉnh lại đánh giá của mình trong đầu.

‘…Giả thuyết rằng Thánh Nữ là kẻ chủ mưu ngày từ đầu, thật sự không phải trò đùa sao?’

Vẻ mặt lạnh lùng và sự tự tin không phải của người chỉ hành động dựa trên những nghi ngờ của cô ấy. Quả nhiên là, Ferloche Astellade biết điều gì đó về tôi.

Và có lẽ đó là…

‘…Khoan, vậy sao cửa sổ hình phạt không xuất hiện?’

Không hiểu sao, cửa sổ hình phạt vẫn không xuất hiện.

Thành thật mà nói, tôi đến đây với nhiều kịch bản để ứng phó, tin rằng Thánh Nữ gọi tôi đến là vì nghi ngờ tôi là Ác Giả.

Nhưng giờ Thánh Nữ mang một vẻ mặt tự tin.

Vậy… tại sao cửa sổ hình phạt vẫn không xuất hiện chứ!?

“Từ giờ, tôi sẽ phán quyết ngài nhân danh Thần Mặt Trời…”

Trong tình huống không thể lơ là, tôi lặng lẽ lắng nghe cô ấy, ước gì mình có được dù chỉ nửa trí tuệ của Serena.

“…Quý cô Frey.”

“…?”

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi không tin nổi vào tai mình.

“Cô vừa gọi tôi là gì cơ…”

“…Suỵt.”

Tôi đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, khi Thánh Nữ, một lần nữa ngắt lời tôi với vẻ mặt thờ ơ, lấy thứ gì đó từ túi ra và ném trước mặt tôi với nụ cười đắc thắng.

“Không, cái quái gì đây…”

“Từ giờ, ngài sẽ…”

Nghe lời tiếp theo của cô ấy, đầu óc tôi ngừng hoạt động.

“…trở thành hầu gái riêng của tôi và phục vụ tôi đến ngày ngài chết.”

“…!?”

Và trước chân tôi là một bộ đồ hầu gái với những trang trí xinh xắn, đầy diềm xếp.

-------------------

Trans: khổ quá, bé nó đang nghi ngờ là thk main là gái>

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

:0 Femboy??!!??!?!?!?!?!?
Xem thêm