• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 21: Hồi phục

1 Bình luận - Độ dài: 3,538 từ - Cập nhật:

“Haa… Haa…”

“……”

Kania nằm trên giường, thở hổn hển. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô ấy và hỏi.

“…Cô bị thế này từ khi nào vậy?”

“T-Từ sáng nay… bụng tôi trở nên nhạy cảm hơn… và cuối cùng…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do à.”

Nhìn Kania với vẻ mặt đau đớn, lòng tôi quặn thắt lại.

Có lẽ nguyên nhân khiến cô ấy đau đớn đến vậy là do một lượng mana stellar của tôi đã hòa lẫn vào khi tôi truyền sinh lực cho cô ấy.

Ban đầu, tôi đã cẩn thận điều chỉnh để ngăn lượng mana stellar chết người đó hòa vào luồng hắc mana của cô ấy … nhưng có lẽ tôi đã mắc sai lầm vì lúc đó cô ấy đang trong một tình trạng rất tồi tệ.

Cuối cùng, tôi vẫn làm hại Kania một lần nữa.

“Tôi xin lỗi, Kania.”

“…Hả?”

“…Có lẽ đó là lỗi của tôi.”

Tôi cuối cùng cũng có thể đối xử tốt với Kania, nhưng vậy mà tôi lại khiến cô ấy phải đau khổ… Tôi thật sự không còn lời nào để bào chữa nữa.

Dường như ông trời bắt tôi phải làm những điều độc ác như vậy, cho dù có bằng cách này hay cách khác…

“Thiếu gia.”

“Kania?”

Tôi cúi đầu tự trách thêm một lúc thì Kania, người đang run rẩy trên giường lại nhẹ nhằng nắm tay tôi và lên tiếng.

“Không… phải… lỗi… của Thiếu… gia... đâu… ư…!”

Cô ấy khó nhọc thốt ra vài từ đó rồi nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, cô ấy nhắm mắt và run rẩy trở lại.

‘…Đúng rồi, bây giờ không phải là lúc để tự trách bản thân như vậy.’

Giờ không phải lúc để đắm chìm trong tội lỗi. Ưu tiên của tôi bây giờ là chữa trị cho Kania, người đang đau đớn vì tôi.

Lời xin lỗi đó có thể đợi đến khi chữa trị xong rồi nói.

“…Kania, để tôi kéo áo cô lên một chút nhé.”

Tôi bình tĩnh nói sau khi tập trung cảm nhận bằng các giác quan của mình, Kania vô lực gật đầu. Tôi liếc nhìn cô ấy, rồi từ từ kéo chiếc áo quản gia của cô ấy lên.

“Ưm…!”

Kania khẽ rên lên. Có vẻ chỉ với những mảnh quần áo cọ vào bụng cũng khiến cô ấy đau đớn dữ dội.

Tôi chợt khựng lại và dừng kéo áo một lúc, rồi bắt đầu suy nghĩ khi tôi đột nhiên cảm thấy déjà vu từ tiếng rên vừa rồi của Kania.

‘…Chẳng lẽ đó là tiếng rên yếu ớt mà mình nghe thấy lúc ấy ư?’

Lúc bình minh, khi chơi với con búp bê mèo, tôi nghe thấy tiếng rên của một người phụ nữ trong phòng.

Tôi nghĩ mình lúc đấy nghe thấy tiếng ma quỷ gì đó, hoặc chỉ là ảo giác vì lúc đó không khỏe, nhưng giờ nghĩ lại thì.... Tiếng rên của Kania thật sự nghe rất giống âm thanh đấy.

‘Thực ra, cô ấy đã ốm từ lúc nhận sinh lực từ tôi rồi…’

Dù hẳn rất đau đớn, tôi thấy Kania cố kìm tiếng rên đó lại và ngủ.

Có lẽ cô ấy đã nói dối tôi, vì sợ rằng tôi sẽ cảm thấy tội lỗi nếu biết cô ấy ốm cả đêm.

Quả nhiên, tôi thật sự không xứng đáng để có một người trợ lý như Kania.

“Kania…”

“Vâng… Thiếu gia…”

“…Cô chịu đựng một chút nữa được không?”

Tôi dồn những cảm giác tội lỗi đó vào một góc trong tâm trí, thì thầm với Kania khi kéo áo cô ấy lên, để lộ hoàn toàn phần bụng của cô ấy.

“Cái gì? Ý ngài là… Hah~…!!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi chọc vào bụng Kania bằng ngón tay. (ảnh ác)

“Hưm… Hah~…”

Vì thế - Kania - người đang định hỏi tôi xem tôi có ý gì, buộc phải nhắm mắt lại vì cơn đau dữ dội. Tôi nhẹ nhàng đỡ cô ấy khi cô ấy co giật, nắm chặt tay tôi.

“…Tôi xin lỗi.”

“Ư… Ư…”

Khi tôi xin lỗi bằng giọng trầm thì Kania - sau một lúc lâu quằn quại vì đau đớn, lau nước mắt và nói.

“Đừng… xin lỗi… thay vào đó, tôi mới là người… hícc…!”

“…Vậy thì, tôi bắt đầu nghiêm túc đây.”

Không thể nhìn cô ấy đau đớn thêm nữa, tôi đặt tay trái lên bụng cô ấy, nơi có lượng mana đang phân bổ, rồi chọc ngón tay vào, đồng thời giữ cổ tay cô ấy bằng tay phải để ổn định mana.

‘…Chuyện này có lẽ hơi khó rồi.’

Khi ổn định mana của Kania trong khi nghe tiếng rên của cô ấy, tôi cau mày khi cảm nhận lượng mana stellar của tôi và hắc mana đã bắt đầu hòa trộn sâu vào bên trong lớp bóng tối dày đặc của cô ấy.

Sự hòa trộn đó sâu đến mức đó có thể gây ra một tác dụng phụ vĩnh viễn hoặc thậm chí có thể trở thành một quả bom hẹn giờ.

Dĩ nhiên, còn quá sớm để chắc chắn điều đó sẽ xảy ra, vì tôi đã ổn định một lượng lớn mana stellar… Nhưng nếu sự hòa trộn đó hoàn tất trong lúc tôi còn chần chừ thì... mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được nữa.

‘…Mình không thể để chuyện đó xảy ra được. Mình chỉ còn cách hấp thụ hết tất cả mà thôi.’

Đã đến nước này thì.... Có vẻ như tôi phải hấp thụ hết lượng mana stellar cùng với lượng hắc mana sâu bên trong lớp bóng tối dày đặc đó của Kania rồi.

Dĩ nhiên là, nếu tôi chỉ hấp thụ lượng mana stellar đó thì sẽ rất hoàn hảo đấy, nhưng với lượng hắc mana đã hòa lẫn với mana của tôi thì e rằng nó sẽ trở nên mất kiểm soát.”

Tuy nhiên, nếu tôi hấp thụ cả hai loại mana đã hòa trộn cùng một lúc, sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.

Tất nhiên, điều đó rất có thể sẽ quá sức đối với cơ thể tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mang định mệnh là sẽ chết cùng Quỷ Vương mà.

‘…Và, vì tôi đã hứa là sẽ đối xử thật tốt với cô ấy nữa.’

Nghĩ vậy, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu ấn vào bụng cô ấy.

“…Hự!”

“…Hả?”

Kania rên lên và nghiêng đầu. Có vẻ như cô ấy cũng đã nhận ra mana của mình đang bị rút đi, vì đó là lượng hắc mana luôn tồn tại sâu bên trong cô ấy.

“…Ư.”

“Th-Thiếu gia…?”

Khi tôi tiếp tục dùng sức, mana stellar và hắc mana , trong trạng thái hòa trộn một nửa sâu bên trong lớp bóng tối dày đặc của  cô ấy, từ từ bị hút vào tay tôi. Thấy phản ứng của mana sâu bên trong cô ấy, Kania mở to mắt và nói với giọng hoảng hốt.

“Thiếu gia, mana stellar và hắc mana vốn luôn đối nghịch nhau! Nếu như ngài cố ép chúng với nhau…”

“…Tôi xin lỗi, nhưng đây là cách duy nhất rồi.”

Khi Kania nhìn tôi chằm chằm, lặng thinh một lúc, hắc mana từ từ bò lên cánh tay tôi.

“Ư…”

“…Ngài đang làm gì vậy?”

“Không có gì to tát đâu. Sẽ xong ngay thôi.”

“…Đừng nói là ngài đang hấp thụ hắc mana ngay bây giờ đấy nhé?”

Khi Kania hỏi với lông mày cau lại, tôi trả lời với nụ cười cay đắng, một lần nữa cảm động trước trái tim nhân hậu của cô ấy.

“Thật sự không có gì to tát đâu.”

“………”

Nói xong điều đó một cách khó khăn, tôi hấp thụ toàn bộ lượng hắc mana còn lại sâu bên trong lớp bóng tối dày đặc của cô ấy rồi ngã xuống giường, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Haa… trước hết thì… sơ cứu đã xong… bụng cô sẽ khá nhạy cảm một thời gian… nhưng cô đã qua cơn nguy kịch rồi…”

“…Thiếu gia.”

Kiệt sức vì thao tác mana quá tỉ mỉ, tôi thở hổn hển và khó nhọc kể kết quả nhưng đột nhiên Kania ngắt lời, nên tôi phải im lặng và lắng nghe cô ấy.

“…Thiếu gia à, hãy nhìn cánh tay ngài đi.”

“…À.”

Cô ấy chỉ vào cánh tay trái của tôi, giờ đã chuyển thành màu đen.

“…May mà là tay trái. Nếu là tay phải thì chắc thành thảm họa rồi ha.”

“………”

Tôi cố cười trừ, vì Kania trông quá lo lắng, nhưng cô ấy bất ngờ òa khóc.

“Đó… không phải vấn đề…”

Phản ứng của cô ấy dữ dội hơn tôi nghĩ, nên tôi hoảng hốt, bắt đầu viện cớ trong lúc toát mồ hôi hột.

“Kania, tôi nói tôi ổn mà, được chứ? Vệt đen này ở tay sẽ biến mất miễn là tôi tiếp tục truyền mana stellar thôi.”

“Nhưng… lời nguyền này… sẽ tiếp tục… gây đau đớn…”

“Cô biết tôi giàu lắm mà, phải không? Tôi nghĩ là chỉ cần mua thảo dược với thuốc quý, bôi đều đặn hàng này là chẳng còn đau ngứa gì đâu, được chứ? Nên đừng lo quá nhé…”

“Nhưng… vết sẹo này sẽ… tồn tại mãi…”

Kania nghẹn lời, cổ họng như thắt lại vì những giọt nước mắt kìm nén. Một thoáng sau, cô cúi đầu, khẽ thì thầm.

“Hắc ma thuật của tôi… là một kĩ năng bị nguyền rủa… Và cuối cùng… lần này cũng vậy… Thiếu gia…”

“Kania này, đừng lo. Để lại vết sẹo vĩnh viễn thì cũng có gì to tát đâu chứ.”

“…Hả?”

“Sẽ có một ngày, không chỉ những vết sẹo này, mà cả sức mạnh và sinh lực tôi dành cho cô cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nên là đừng lo lắng quá, nhé…”

“Ư…!”

“Kania…?”

Tôi cố trấn an Kania bằng cách bóng gió về tương lai… nhưng cô ấy không nghe tôi và cuối cùng bật khóc nức nở.

“Tôi xin lỗi, Thiếu gia…!”

“Cô sao vậy…? Tôi nói tôi ổn mà, đúng không…?”

“Nhưng… Nhưng…”

“………”

Vậy là tôi dành một thời gian dài vuốt lưng Kania, người đang khóc nức nở trong vòng tay tôi.

Quả nhiên, Kania thật sự rất tốt bụng.

---------------

“…Tôi xin lỗi.”

Sau khi khóc rất lâu, tôi ép bản thân ngừng khóc để không gây thêm rắc rối cho Thiếu gia, người đã an ủi tôi từ nãy tới giờ.

“Kania, cô đã bình tĩnh lại chưa?”

Thiếu gia, người đã lo lắng nhìn tôi một lúc, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và hỏi về tình trạng của tôi bằng giọng nói ấm áp.

“Vâng, Thiếu gia. Tôi xin lỗi vì đã để ngài thấy bộ dạng lôi thôi như vậy.”

“…Không, là một con người, khi trong lòng có nhiều cảm xúc cần được giải toả, chúng ta nên để những giọt nước mắt mình tuôn rơi. Kìm nén nó cũng chỉ khiến tâm hồn chúng ta tràn ngập những điều đau thương thôi. Ngược lại, mỗi khi kìm chế nước mắt, cô chỉ đang tự nhấn chìm trái tim mình… Nên hãy để mọi cảm xúc của cô tuôn ra đi.”

Tôi xin lỗi Thiếu gia, và rồi cậu ấy đáp lại bằng một lời khuyên chân thành cùng với một nụ cười ấm áp. Tôi nhìn cậu và hỏi, nhớ lại cảnh cậu ấy ôm con búp bê mèo và bật khóc nức nở.

“Đó là từ kinh nghiệm của ngài sao?”

“…Có lẽ là vậy.”

Thiếu gia trả lời ngắn gọn và vươn tay lấy cuộn băng từ chiếc bàn cạnh giường, cẩn thận quấn quanh cánh tay mình.

“…Ư.”

Dù Thiếu gia trông khá bình tĩnh khi quấn băng, nhưng cánh tay cậu ấy đang phản ứng ngược lại kìa.

Tôi liếc nhìn Thiếu gia và lên tiếng.

“…Hãy để tôi quấn cho ngài.”

“Hả? Không cần đâu…”

“…Xin đừng nói câu ‘không cần đâu’ một cách dễ dàng như thế, thưa Thiếu gia.”

“…Được rồi.”

Tôi ngắt lời khi Thiếu gia định nói là 'không cần', rồi lấy cuộn băng từ tay cậu ấy và cẩn thận quấn quanh cánh tay trái của Thiếu gia.

“…Thiếu gia, tại sao băng quấn này lại để ở bàn cạnh giường ạ?”

“À, đó là… vì tôi nghĩ mình sẽ cần dùng nó nhiều trong tương lai gần thôi.”

“………”

Tôi nhìn Thiếu gia nói bằng giọng trầm, rồi tiếp tục kìm nén những cảm xúc đang chực trào ra và tiếp tục quấn băng.

‘Thấy cánh tay cậu run rẩy thế này, chắc hẳn Thiếu gia vẫn đang rất đau đớn…’

Thiếu gia bảo rằng mình ổn, nhưng không đời nào lại ổn được khi cánh tay cậu đã bị ăn mòn đến mức này.

Có lẽ là ngay bây giờ đây, Thiếu gia chắc hẳn đang cảm thấy đau đớn chỉ với một làn gió nhẹ thoảng qua.

Dù vậy, dù biết rằng điều này sẽ xảy ra với bản thân mình, Thiếu gia vẫn chọn cách hấp thụ lượng hắc mana bị nguyền rủa của tôi… và cuối cùng, cậu ấy vẫn mỉm cười với tôi.

Trên trái đất này có còn người nào có thể làm được như vậy?

Có phải là vì sự dũng cảm và sự quyết tâm muốn cứu mọi người, cậu vẫn không hề để tâm trước sự thù ghét của thế giới?

Có phải là vì sự ấm áp của cậu, dù rằng cánh tay có bị ăn mòn bởi hắc mana nguyền rủa của tôi, cậu vẫn nở một nụ cười rạng rỡ?

Có phải là vì lòng nhân từ đó đã khiến cậu xóa đi ký ức của mình, vì sợ rằng bản thân cậu sẽ khinh ghét tôi vì lượng hắc mana đó được tạo ra với cái giá phải trả là sinh mạng mẹ cậu?

Hay là vì phẩm chất cao quý đó khiến ngay cả không gian tiềm thức của cậu, nơi tập hợp những thứ xấu xa và đáng ghê tởm nhất - đã trở nên thuần khiết và rạng rỡ, thanh bình hơn bất kỳ không gian nào khác?

“…Xong rồi ạ, thưa Thiếu gia.”

Mải mê đắm chìm với những suy nghĩ ấy, tôi đã quấn băng xong, và Thiếu gia mỉm cười với tôi - rồi nói một điều bất ngờ.

“Cảm ơn cô, Kania. Giờ tôi tiếp tục chữa trị cho cô nhé.”

“…Gì cơ ạ?”

“Tôi vẫn còn chưa xử lý xong lượng hắc mana không ổn định của cô mà? Nếu mà tôi không xử lí nốt nó dù chỉ một ngày, cô sẽ gặp nguy hiểm mất!”

“…..!”

Nghe những lời đó, tôi chợt nhận ra.

‘Cậu thật… dũng cảm, ấm áp, vừa nhân từ và cao quý, Thiếu gia.’

Tất cả những suy nghĩ của tôi đều đã đúng.

“…Thiếu gia, hôm nay nghỉ một ngày đi.”

“Không. Tôi không được dừng. Nếu làm vậy… Hắc mana của cô có thể sẽ trở nên mất kiểm soát đấy. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

“…Tôi hiểu.”

Vì quan tâm đến sức khoẻ của Thiếu gia, tôi đã đề nghị nghỉ tối nay - nhưng cậu lại lắc đầu từ chối với vẻ mặt kiên định.

Chắc hẳn cậu ấy vẫn còn nhớ sự cố đó, khi mà tôi đã bùng nổ mana ở dòng thời gian trước.

Dĩ nhiên, lúc đó tôi rất đau đớn…

‘Nhưng.... Nó không là gì so với những nỗi đau mà Thiếu gia đã trải qua.’

“Ừm, Kania. Cô… có thể nghe tôi nói điều này mà không tức giận, được chứ?”

Đúng lúc đó, khi cảm giác tội lỗi trong tôi lại trỗi dậy - Thiếu gia nhìn tôi, rồi ấp úng nói.

“…Vâng?”

Tôi bối rối không hiểu tại sao Thiếu gia lại nhìn mình, nhưng rồi cậu chợt đỏ mặt, nói bằng giọng trầm.

“Cái đó… vì là quá trình chữa trị vừa rồi, bụng cô vẫn còn nhạy cảm nên… Tôi nghĩ nên tránh việc đặt tay lên bụng cô khi chữa trị?”

“Vâng, tôi đồng ý.”

“Vậy, tôi phải đặt tay lên một phần khác trên cơ thể cô… Và phần đó…”

“…Phần đó?”

“…Là trái tim cô, nơi.... dễ gây xấu hổ nhất ấy.”

“…À.”

Nói xong, Thiếu gia cúi đầu với vẻ mặt tội lỗi và lẩm bẩm.

“Tôi xin lỗi, tôi biết cô ghét những tiếp xúc như vậy, nhưng…”

“………”

Trong khi đó, tôi nhìn chằm chằm vào Thiếu gia…

“Hoặc tôi chỉ cần truyền qua tay cô? Tuy hơi khó, nhưng nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi có thể đ-…”

“…Như thế này đúng không?”

“……..!!!”

Tôi cẩn thận đặt bàn tay của Thiếu gia - bàn tay mà tôi vẫn đang nắm - lên ngực mình.

“Kania…!”

“…Xin hãy bắt đầu đi, thưa Thiếu gia.”

Dĩ nhiên là, nếu quần áo của tôi gây cản trở, nó sẽ làm khó việc truyền sinh lực của Thiếu gia, nên tôi hơi kéo áo lên, để lộ một phần da thịt.

“Vậy… Tôi bắt đầu đây…”

Sau một thoáng do dự, Thiếu gia bắt đầu truyền sinh lực cho tôi.

‘…Thật ấm áp.’

Có phải vì tôi đã quen nhận sinh lực của cậu qua bụng mỗi ngày, hay vì lớp quần áo làm tôi không cảm nhận được rõ?

Vùng ngực, nơi mà tay Thiếu gia đặt vào, đã bắt đầu nóng lên.

‘Tôi không biết rằng việc nhận sinh lực từ Thiếu gia lại ấm áp và dễ chịu đến vậy…’

‘Tôi thì cảm thấy thoải mái khi nhận sinh lực… nhưng còn Thiếu gia thì…’

Ngay cả bây giờ, Thiếu gia vẫn đang hy sinh vì tôi. Quả nhiên, cậu là một quý tộc vì người khác mà quên mình.

Khi cẩn thận quan sát sắc mặt của Thiếu gia - sẵn sàng gỡ tay cậu ra nếu Thiếu gia có dấu hiệu mệt mỏi, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất thường ở ngực.

‘…Sao ngực mình nóng thế nhỉ?’

Rõ ràng là mới phút trước thì chỉ ấm, nhưng chẳng biết từ lúc nào, mà vùng ngực - nơi tay của Thiếu gia đặt bắt đầu nóng ran.

Tôi hoảng hốt, tôi vội bỏ các ngón tay đang nắm mu bàn tay của Thiếu gia ra, rồi chạm vào ngực mình, nhưng tôi không cảm thấy một chút nhiệt nào.

‘…Chuyện gì vậy? Có gì sai trong quá trình truyền sinh lực sao?’

Đang tự hỏi liệu có nên gỡ tay Thiếu gia - người đang có một vẻ mặt lo lắng - ra không thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng đập đều đặn từ đâu đó.

- Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch

Tôi vội cúi đầu, suy nghĩ về ý nghĩa của nó.

“…Ư.”

“Kania? Có chuyện gì!? Có phải mana stellar lại…”

“K-Không. Không phải vậy ạ…”

“…Hả?”

“…Không có gì ạ.”

Tôi tuyệt vọng tránh ánh mắt lo lắng của Thiếu gia, cúi đầu xuống rồi lẩm bẩm trong lòng khi tiếng tim đập rõ ràng vang lên bên tai.

‘…Quả nhiên, tôi không xứng đáng làm trợ lý của Thiếu gia.’

Với những suy nghĩ ấy, mặt tôi đỏ bừng.

-----------------

“Hưm hứm hừm hưm~♪”

Trong khi Kania đỏ mặt cúi đầu, Ferloche đang ngân nga, hăng hái viết thứ gì đó.

“Vậy… nếu không muốn bí mật của cậu bị lộ thì… ngay khi kết thúc buổi học hôm nay… hãy đến Nhà thờ Thần Mặt Trời… Ferloche Astellade.”

Ferloche, sau khi tập trung viết thứ gì đó, thậm chí còn đọc to cả nội dung, đặt bút xuống với vẻ hài lòng và lẩm bẩm.

“Hì hì… Tuyệt vời. Cứ như vậy thì... Chẳng phải Frey sẽ… đến nhà thờ với đôi mắt rực lửa tức giận hay sao…?”

Nói xong, Ferloche gật gù tự tán thưởng mình và cầm phong bì lên, rồi đột nhiên mở to mắt, kêu lên.

“Ôi, đúng rồi! Đây là thư đe doạ!”

Nhận ra bản thân đã tự hào ghi tên mình trên một lá thư đe doạ ẩn danh, Ferloche mở to mắt một lúc, rồi nhanh chóng cầm bút lên với nụ cười mãn nguyện.

“…Xong!”

Cuối cùng, Ferloche, người đã vẽ một dấu ‘X’ lớn lên tên mình, mỉm cười, đặt lá thư vào phong bì và lẩm bẩm.

“Frey… cho đến ngày tôi hủy hoại cậu… cậu sẽ sống như con rối của tôi… Hư… Oáp… Mình buồn ngủ…”

Đầu óc nóng lên vì hăng hái viết thư, Ferloche ngáp dài giữa câu độc thoại của mình, rồi lê cơ thể mệt mỏi lên giường.

“Mình mong chờ ngày mai quá… Fuu~…”

Nằm trên giường, Ferloche lẩm bẩm với một nụ cười thích thú, tưởng tượng về cái kế hoạch - mà cô cho rằng nó sẽ thành công rực rỡ - diễn ra ngày mai, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hết nghịch bụng người ta giờ còn đòi nghịch trái tim. Ác quá
Xem thêm