[note73557]
Cỗ xe ngựa dừng lại nơi cuối con đường.
Một vùng đất khô cằn không có lấy một ngọn cỏ. Thiếu bóng râm che chở, mọi sinh vật đều rên rỉ vì cái nóng như thiêu đốt. Tại nơi mà ngay cả đất cát cũng đang thở ra từng luồng hơi nóng nặng nhọc. Một tấm biển đơn độc đánh dấu điểm cuối cùng của con đường.
Hai viên sĩ quan nhìn thấy tấm biển, hiểu rằng họ đã đến đúng nơi, và nhiệm vụ tiếp theo của họ sắp bắt đầu.
Cả hai tách nhau ra. Một người tiếp cận tấm biển, người còn lại loay hoay với chiếc dùi cui thép thu gọn của mình trong lúc đi về phía sau xe ngựa.
Viên sĩ quan tiếp cận phía sau xe ngựa siết chặt vũ khí duy nhất trong tay, mồ hôi khiến cây dùi cui trở nên trơn trượt, nhưng chẳng còn thời gian để lo lắng về điều đó.
Xe áp giải thường được sử dụng để chở tội phạm, và những kẻ đủ gan lì để chống lại pháp luật thường sẽ tìm mọi cơ hội để trốn thoát. Cho đến lúc này, viên sĩ quan đã nhiều lần cho bọn chúng nếm thử mùi vị cây dùi cui và thấy hài lòng với hiệu quả của nó.
Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên kể từ khi khoác lên mình phù hiệu của pháp luật, ông ta lo rằng chỉ mỗi dùi cui có lẽ sẽ không đủ.
Họ đã đến Tantalus, Thâm Uyên Giam Ngục[note73558]. Nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất, Những kẻ sẽ không bao giờ được phép tái hòa nhập lại với xã hội . Một khi đã vào thì không thể ra.
Người ta đồn rằng có thể tìm thấy những tên tội phạm bị giam ở Tantalus trong sách lịch sử nhiều hơn là trên báo. Lý do duy nhất khiến chúng bị giam cầm tại đây là vì không ai có thể giết được chúng. Đây là nhà tù chứa đựng toàn những con quái vật, Thú Vương, và các chiến binh có thể một mình tàn sát cả một đội quân nhởn nhơ lang thang như dân thường.
Thứ mà sĩ quan đem đến hôm nay sẽ trở thành tù nhân của cái nhà ngục nói trên.
[Vãi thật, mày đã làm cái quái gì để bị tống vào Tantalus ngay lần phạm tội đầu tiên chứ.]
Tôi hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ của anh. Rốt cuộc tôi đã làm gì để mà bị đưa đến Tantalus mà không qua xét xử chứ? Một công dân vô tội và gương mẫu như tôi. Nhất định là có sự nhầm lẫn nào đó ở đây.
Sĩ quan hít một hơi thật sâu trước khi đập mạnh dùi cui vào cánh cửa.
“Lùi lại khỏi cửa hoặc tao cho mày ăn no đòn”
Cách mà Nhà Nước đối xử với tù nhân cũng giống như cách họ xử lý một quả bom vậy; đều được bọc kín với sự cẩn trọng tối đa.
Không quan trọng tội nhẹ hay nặng, còng tay, cùm chân và bịt mắt là những biện pháp tối thiểu khi áp giải tội phạm. Nhiều khi, cảnh sát còn dùng đến đồ bịt miệng và áo bó.
Sau khi biết rằng mình sẽ phải áp giải một tù nhân đến nhà ngục Tantalus, mấy tên sĩ quan đã trói tôi bằng mọi biện pháp chúng có. Còng tay, bịt mắt, nhét giẻ, áo bó — đủ cả gói combo. Mấy thứ này hoàn toàn có thể khiến một người bình thường ngạt thở đến chết.
Và vì tôi cũng là một người bình thường. Tôi sắp tắt thở rồi. Cứu với.
Tên sĩ quan không hề lơ là cảnh giác, ngay cả khi tù nhân là tên bị trói chặt đến mức muốn căng phổi ra cũng khó. Anh ta tuyệt nhiên không thể lơ là. Dù sao đây cũng là kẻ bị đưa đến Tantalus, nhà ngục tồi tệ nhất thế gian.
Hẳn là tên này không thuộc loại nguy hiểm cao nên mới được giao cho một sĩ quan cấp thấp như anh ta. Nhưng kể cả vậy anh cũng không được chểnh mảng nghĩa vụ. không phải vì tinh thần trách nhiệm, mà vì lo lắng cho tính mạng của mình.
Chà, kể cả nếu anh cứ thong thả thì anh vẫn ổn thôi.
Đến mấy sợi dây thừng mảnh tôi còn không tự cởi trói được, nói gì với mớ trang bị chắc chắn như này.
“Tao mở cửa đấy!”
Tên sĩ quan khốn nạn đó vẫn thận trọng như thường. Sau khi mở cửa sau của xe, anh ta liền lập tức lùi lại, nắm chặt cái dùi cui trong khi lo lắng chìa về phía tên tù nhân.
Cửa xe mở toang, tên tù nhân đáng thương cuối cùng cũng được đưa ra ngoài ánh sáng… Và vẫn bị các dụng cụ trói chặt, nằm lăn lóc trên sàn xe.
Trông thấy thế, viên sĩ quan thở phào nhẹ nhõm rồi dần tiến lại gần. Chợt, anh giơ cây gậy thép cao quá đầu. Tôi chỉ biết khóc không thành tiếng khi đọc được suy nghĩ của anh ta.
Này, đợi. dừn—
“Urk!”
Cái dùi cui thúc sâu vào bụng tôi. Tôi đau đớn rên rỉ trước cú thúc mạnh mẽ đến thấu tận xương tủy, nhưng rồi, cái bịt miệng chặn lại hết những thanh âm ấy. Thế là tôi bị cái dùi cui hạ gục, không chút phản kháng.
Sau khi bồi thêm vài phát như để thêm phần chắc chắn, viên sĩ quan tỏ vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
[ Xem ra mấy món đồ trói vẫn còn tốt chán. Thể này thì không lo bị tấn công rồi. ]
Đã cảm thấy an toàn, viên sĩ quan giật mạnh dây đai của áo bó. Tấm thân yếu ớt của tôi đổ nhào ra sàn—va vào tường rồi lăn tròn xuống đất. Trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, một hồi sau tôi chợt nảy lên trong tâm trí viên sĩ quan.
[ Hử!? Tên này không phải là tội nhân được đưa đến Tantalus sao? Sao hắn trông không khác gì lũ côn đồ tầm thường thế. ]
Sau khi đọc được suy nghĩ của viên sĩ quan, tôi nén đau rồi cuộn tròn người lại.
Có cái c*t. Tôi có phải tội phạm của Tantalus hay tên khủng bố điên khùng nào đâu. Tôi đếch làm gì đáng để ghi lại trong sử sách cả. Tôi chỉ đơn thuần là một tên lừa đảo ở ngõ hẻm với khả năng đọc tâm trí thôi mà!
***
Tôi đang chơi bài cùng với một lũ ngu và lừa chúng cược thêm tài sản như thường lệ.
Người ta thường nói rằng ‘Cờ bạc là thú tệ hại’, nhưng đó chỉ là định kiến. Nếu ta có tiền, có quyền hay một năng lực đặc biệt như tôi chẳng hạn, thì cờ bạc chẳng khác nào một cái máy in tiền cả. Trên đời có vô số tên ngu ngốc sẵn sàng đánh cược tài sản tích lũy cả đời chỉ để đối lấy phút hưng phấn nhất thời. Đối với những kẻ đó, tôi chính là một linh mục của toà giải tội, sẵn sàng lắng nghe những khao khát dơ bẩn của chúng. Khác mỗi là thay vì lấy thuế thập phân[note73559], tôi chỉ lỡ tay lấy chúng một nửa số tiền thôi.
Hôm đó tôi cũng đang moi tiền từ mấy tên ngu như mọi ngày. Đột nhiên, có tiếng ồn phát ra từ bên ngoài.
Cụ bà hàng xóm suốt ngày ăn ké từ những trận thắng của tôi ra hiệu cho cả bọn. Tên ngu chơi cùng tôi liền dọn sạch bàn, vui sướng vì không phải trả tiền. Tôi đánh lại giấc mơ mua một căn nhà riêng, giấu chứng cứ đi rồi chờ yên tại chỗ cho đến khi có vài người lính mà tôi chưa từng thấy trước đây xông thẳng vào.
Lính tuần tra và những con bạc vừa dọn xong hiện trường. Ấy là một khung cảnh như thường lệ. Và cũng như thường lệ, tôi dúi nhanh một món quà xã giao nho nhỏ vào trong túi của những người lính.
Khi đó, một người lính bắt lấy cổ tay tôi.
“Nhân danh luật pháp, ta tuyên bố các ngươi đã bị bắt.”
Những tên lính vừa đột nhập liền đánh đập mọi người, xong bắt giữ tất cả.
Nhà Nước là một nơi điên rồ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Mặc cho tôi hết lời bào chữa, bọn họ vẫn kéo tôi ra toà dù không có bất kì bằng chứng hay nhân chứng cụ thế nào. Chưa đầy một ngày, tôi đã trở thành một tên tội phạm. Trong một phiên toà không có bồi thẩm đoàn, tôi bị kết án đưa đến Tantalus mà không có cơ hội nào để bào chữa.
Năng lực đọc tâm của tôi chẳng giúp ích được gì trong phiên toà cả. Những tên lính đinh ninh rằng tôi đánh bạc trong lúc ủ mưu phản quốc. Thẩm phán thì vẫn gõ búa mặc dù biết rõ ràng vụ việc thiếu chứng cứ.
Cộp, cộp, cộp
Có tội. Không một tiếng nói nào cất lên khi biểu tượng của công lý đập đầu xuống bàn ba lần, xin lỗi vì sự bất công của nó.
Đạo lý? Công bằng? Nếu những thứ đó có tồn tại, thì đã chẳng có cuộc đảo chính nào dấy lên tại Nhà Nước Quân Sự cả.
Tôi bị ném xuống sàn nhà lạnh lẽo, ẩm ướt của phòng giam và được đưa đến nhà ngục tồi tệ nhất thế gian—Tantalus.
Lòng tôi nhói đau khi hồi tưởng về quá khứ trong lúc bị trói, nhưng viên sĩ quan thì chẳng hề đoái hoài gì đến cảm xúc của tôi và tiếp tục kéo lê tôi trên nền đất. Nhờ ơn anh ta mà tôi có thể cảm nhận được mặt đất bằng cả tấm lưng của mình. Mỗi lần kéo đều khiến đất cát cào xước hết lưng tôi.
“Ôi Đất Mẹ kính yêu, lần da của người có hơi thô ráp rồi đấy ạ, ta cần phải dưỡng ẩm cho nó thôi.”
Trong lúc tôi đang cầu nguyện một cách báng bổ, tên sĩ quan đứng đợi bên cạnh biển báo lo lắng hỏi viên sĩ quan đang kéo lê tôi.
“Thanh tra, làm vậy có ổn không?”
“Có sao đâu? Tên khốn này là tội nhân mà.”
“Không phải, ý tôi là chúng ta vẫn sẽ ổn chứ? Tên đó là tù nhân của Tantalus, nhỡ đâu hắn đào tẩu rồi—”
“Ngay từ đầu chúng ta đã bịt mắt hắn rồi. Hắn không biết mặt lẫn tên của ta.”
Tên thanh vừa kéo tôi lên giờ một lần nữa vứt tôi xuống đất. đập vào sàn, tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau chạy dọc khắp cơ thể.
Anh biết gì không? Tôi đọc được suy nghĩ đấy, thanh tra Evian của Edelphite ạ. Hẹn gặp anh ngày tôi trốn thoát nhá. Tôi chắc chắn sẽ tính sổ với anh đầu tiên đấy.
“Với cái làm sao tên này thoát khỏi Tantalus được? Cậu ngưng lo lắng lung tung và gửi điện tín đi.”
“Tôi chỉ đang lo cho ngài thôi. Ngài biết có tin đồn về sự cố lần đó tại Tantalus mà. Lỡ như tên này bỏ trốn…”
“Hắn mà bỏ trốn được thì đã chẳng nằm yên trong xe hồi nãy rồi. Đừng tốn thời gian nữa, giao nộp hắn rồi mau chóng quay về thôi. Một chuyến đến đây là quá đủ rồi.”
“tôi gửi điện tín rồi, giờ chỉ cần chờ hồi âm…”
Ngay lúc ấy, mũi tên trắng được vẽ trên biển báo kim loại bắt đầu run rẩy. Hai viên sĩ quan và tôi chợt bắt đầu lo lắng. Chẳng biết vì lí do gì mà cái mùi tên đơn thuần chỉ là một bức vẽ không hơn không kém lại đang lắc lư không ngừng, cứ như thể chỉ mình nó bị ảnh hưởng bởi một cơn địa chấn. Chúng tôi chỉ biết câm lặng nhìn biển báo. Mũi tên xoay vòng vòng mãi cho đến khi…
Nó chỉ xuống mặt đất.
keng
Âm thanh của một thứ gì đó vỡ nát vang vọng.
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt khiến cho hai viên sĩ quan không khỏi nghi ngờ đầu óc của bản thân.
Bởi vì tại nơi mà một phút trước không gì khác ngoài hoang mạc cằn cỗi giờ đây xuất hiện một vực sâu hun hút, kéo dài xuống vô tận.
Thật khó để tin vào thứ gì sánh ngang với vực thẳm ấy.
Một vùng đất hoang vu kéo dài vô tận, cát trắng trải rộng mà không một mầm xanh nào vươn lên. Chính giữa nơi đó, một vực thẳm bất tận mở ra, như một vết rạn trong thực tại. Nó không phải là tác phẩm của con người—quá to lớn và sâu hun hút để là một cái bẫy nhân tạo. Nhưng nó cũng không mang dáng vẻ tự nhiên, như thể chính đất trời đã từ chối sự tồn tại của nó.
Viên sĩ quan và tôi—sau khi đọc suy nghĩ của họ—tự hỏi liệu đây có phải là ảo giác không. Nhưng sự hiện diện của vực thẳm trống rỗng và vô tận kia phủ nhận mọi nghi ngờ. Các sĩ quan chỉ biết nhìn chòng chọc vào vực thẳm, không nói nên lời.
Trong lúc họ còn chưa kịp hoàn hồn…
[Hoàn tất xác minh]
Biển bảo đột ngột cất tiếng máy móc. Nó tự động tiến hành nhiệm vụ tiếp theo của mình mặc cho những sĩ quan đang sợ chết khiếp vì âm thanh không rõ nguồn gốc.
[Nhiệm vụ đã được giám sát hoàn tất. Vui lòng bàn giao tù nhân cho chúng tôi.]
Hai sĩ quan đứng chào tấm biển hiệu. Khung cảnh gần như hài hước, nhưng họ lại cứng đờ—như thể thực sự tin rằng chính tấm biển kia đã tạo ra vực thẳm trước mắt họ.
“T-Tôi là Thanh tra Evian của Edelphite. Tôi phải đưa tù nhân đến đâu?”
[Nhiệm vụ của ông là áp giải tù nhân đến Tantalus.]
Tantalus.
Nhà ngục của vực thẳm, nơi các vị thần phong ấn những Titan.
Cái tên rõ ràng được lấy từ thần thoại, nhưng khi đối diện với màn đêm sâu thẳm trước mắt, tôi không hề nghi ngờ rằng nó chính là thực thể thật sự. Viên sĩ quan nuốt khan, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống hố sâu không đáy.
“Ch-Chúng tôi có cần đi xuống cùng hắn không?”
[Không cần. Phương thức vận chuyển thế nào, tùy thuộc vào quyết định của ông.]
Ê từ từ biển bảo. Chờ cái đã.
Viên sĩ quan nhếch mép cười. Không cần đi cùng hắn ta. Anh hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Thực tế, ngay từ đầu hắn đã muốn ném tôi xuống vực. Cái biển chỉ đơn giản là biện minh cho kế hoạch của hắn theo một cách hợp pháp.
“Này, giữ chân hắn đi.”
Viên sĩ quan còn lại chợt hiểu ra ý định của đồng đội và miễn cưỡng nắm lấy cổ chân tôi.
“C-Có chắc là được không? Không đời nào hắn sống sót sau cú rơi này…”
“Ai quan tâm? Chúng ta ném hắn vào Tantalus vì hắn là một kẻ không thể cứu vãn. Chết thì có gì khác biệt?”
‘Đợi đã, thưa ngài. Xin hãy bình tĩnh. Tôi thề sẽ ngoan hơn mà. Tôi sẽ ít đọc suy nghĩ hơn, lừa lọc ít hơn. Ít nhất thì hãy hạ tôi xuống bằng dây thừng hay gì đó...’
“Dù vậy…”
“Anh muốn tự tay mang hắn xuống đó à?”
Viên sĩ quan kia quá sợ hãi để phản đối. Hắn nâng tôi lên bằng hai chân. Tôi vùng vẫy hết sức, nhưng những sợi dây trói chặt khiến tôi bất lực.
Họ phối hợp hơi thở, đong đưa tôi qua lại. Một, hai, một, hai. Tôi ngày càng được vung cao hơn theo nhịp chuyển động. Đến cú đu thứ ba, tôi đạt đến điểm cao nhất. Họ buông tay, và một cảm giác tự do tuyệt đối tràn ngập cơ thể tôi.
…Aa.
Và thế là, tôi lao thẳng xuống vực thẳm không đáy.


7 Bình luận