Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cá...
Nishiura Mao - 西浦真魚
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 06: Báo cáo của Schord!

5 Bình luận - Độ dài: 2,592 từ - Cập nhật:

Lãnh địa Rovenne, thư phòng đêm khuya

Thi cử đúng là trò may rủi.  

Đề thi có thể trúng phần bạn giỏi, hoặc toàn thứ bạn chưa từng thấy. Sức khỏe có khi tụt dốc đúng ngày thi, kéo theo tinh thần xuống hố. Kỳ thi đầu vào như bức tranh thêu rối rắm với vô số biến số.  

Tôi, Schord, làm gia sư 40 năm, gắn bó với nhà Tử tước Rovenne, giờ mới ngộ ra điều đó. Muộn còn hơn không, nhưng đúng là hơi sốc!  

Trong thế giới thi cử, chả có Nữ thần May mắn nào ghé thăm ban phát thành công. Sự thật đó đập vào mặt tôi khi chứng kiến sự lột xác phi thường của Thiếu gia Allen. Cậu ấy như đổi thành người khác, làm tôi hoang mang luôn!

Allen thay đổi đến mức khiến tôi đặt câu hỏi chưa từng nghĩ tới: Điều gì khiến cậu ấy bùng nổ thế? Là gia sư, không hiểu nổi học sinh của mình đúng là day dứt thật!  

Tôi sốc khi Allen chủ động xin tăng giờ học. Địa chấn cấp mười! Nhưng chuyện sau đó mới là cú dư chấn làm sụp cả thế giới quan của tôi.  

Theo lệnh Thiếu gia, tôi gom hết đề thi các năm trước. Chưa đầy một tuần, cậu ấy giải xong tất cả! Chưa dừng lại, Allen tự chỉ ra điểm yếu, điểm có thể cải thiện, phân tích xu hướng đề thi, rồi đề xuất tái cấu trúc nội dung dạy, kèm kế hoạch học chi tiết đến ngày thi. Đây là học sinh hay giáo sư vậy trời!?  

Tôi tự hỏi: Mình thất bại làm gia sư rồi sao? Allen kéo tôi theo cách học của cậu ấy như kéo xe bò! Nhưng xét đến chuyên môn, mọi đề xuất của cậu đều hoàn hảo, không bắt bẻ nổi.  

Tôi từng nghi ngờ, nhưng Allen giải thích cặn kẽ, lý do rõ như ban ngày, khiến tôi câm nín. Thế là tôi thay đổi cả cách dạy từ trước đến nay. 40 năm làm nghề, bị học sinh 12 tuổi dẫn dắt, đúng là thất bại thảm hại mà!  

Trước kia, tôi toàn độc thoại, Allen chả hỏi gì. Giờ thì sao? Cậu ấy truy vấn tới cùng, không có đáp án là không chịu bỏ qua. Câu hỏi của cậu cụ thể, sắc bén, đôi khi thành tranh luận học thuật luôn! Nhiều lúc, tôi quên mình đang nói với đứa trẻ 12 tuổi.

Allen vốn chăm chỉ, nhưng gần đây cậu ấy tập trung đến mức đáng sợ. Điều bất ngờ nhất? Cậu chấp nhận kỳ thi cử—thứ cậu từng ghét cay ghét đắng. Khi tôi hỏi lý do, Allen đáp:  

“Thi cử chả giúp gì lâu dài, nhưng mục tiêu ngắn hạn là đậu, nên cứ chơi theo luật. Phải phân biệt ngắn hạn và dài hạn chứ!”  

Nghe mà tôi muốn khóc luôn! Bao năm tôi vật lộn vì cậu, giờ cậu nói như triết gia. Rốt cuộc tôi làm gia sư để làm gì!?  

Tóm lại, Allen giờ trưởng thành đến mức không ai tin đây là cậu nhóc vài tháng trước. Dù tôi kiệt sức sau những buổi dạy, Allen vẫn tỉnh như sáo, tự học tiếp.  

Nhìn cậu ấy cày cuốc, tôi cũng thấy mình phải ráng lên. Về lý thuyết, nếu Allen vào lớp A của Học viện, tôi chả bất ngờ chút nào!  

---

Thư phòng Tử tước, đêm khuya  

Bellwood Rovenne, gia chủ nhà Rovenne, vừa về từ chuyến công du hoàng đô, chưa kịp nghỉ đã gọi tôi đến. Ông thấp thỏm, lo lắng rõ trên mặt, chỉ vì cậu con trai ghét học—Allen.  

Nhưng sau khi nghe báo cáo, Tử tước há hốc mồm, như bị sét đánh.  

“C-Cái gì!? Allen tự lên giáo án!?” ông hét, gần đổ gục xuống bàn. “Ngay trước kỳ thi, thời điểm sống còn!?”  

Mệt từ chuyến đi chả là gì, báo cáo này làm ông mệt gấp đôi!  

Từ thư ở hoàng đô, ông biết Allen chăm hơn. Ông tưởng đó chỉ là bốc đồng, rồi cậu sẽ quay lại kiểu vô tư lự.  

“Schord, ông nhầm người rồi, đúng không?” ông lắp bắp.

“Hay ông mệt, nhầm Allen với Rose? Allen có tố chất, nếu nghiêm túc thì làm được tất cả—cả nhà tin vậy. Nhưng tới mức này? Hơi khó nuốt! Cha từng nói kỳ thi này chỉ là thủ tục, nhất là sau khi Rose—con bé cha kỳ vọng nhất—thất bại. Ông đừng căng thẳng quá!”  

Grim, con trai cả và người thừa kế, vừa về cùng cha, chen vào. Cậu vừa dự tiệc xã giao ở hoàng đô, nghe xong cũng nghi ngờ: “Chắc nhầm người rồi, Allen mà thế á?”

“À, hóa ra ông nói Rose!” Tử tước Bellwood cười khẩy. “Hừm, giờ thì tôi hiểu. Con bé đúng là lý trí, đã nhắm mục tiêu là không rời mắt. Tuổi tác bắt đầu ảnh hưởng ông rồi, ông già à. Haha, hahaha…”  

Schord, đang bình tĩnh báo cáo, bỗng đổi khí chất như trùm cuối. Sát khí ngập phòng! 

Ực.

Tử tước nuốt khan, cảm giác như bị mãnh thú rình.  

Schord lườm thẳng vào gia chủ, ánh mắt sắc như dao như muốn hét: “Nói thêm câu nữa là tôi cho ngài đi luôn!”  

“Thiếu gia Allen,” Schord gằn giọng “hai tháng qua luôn nói sẽ không để mình thành vết nhơ của gia tộc Tử tước Rovenne, nơi tổ tiên đổ mồ hôi xương máu cậu ấy cắt giảm ăn uống, ngủ nghỉ, cày học như lính chiến trường ánh mắt kiên định đó truyền động lực cho tôi, tôi tin chắc—sự kiên trì của Thiếu gia và tình thầy trò của chúng tôi—sẽ được đền đáp trong kỳ thi hai tuần nữa![note73153]”  

“Nhưng… cái kiểu đó không giống Allen tí nào” Tử tước lí nhí, giọng run run dưới áp lực ánh mắt Schord. “Tôi nhớ nó lười tới mức đi thăm mộ tổ tiên mỗi năm còn kêu phiền mà?”  

Ông nhớ rõ: hồi còn là học sinh của Schord, mỗi lần ông thầy lườm thế này không ai đoán được hậu quả, sợ thật sự!  

Schord nghiến răng, tức đến tím người.  

Ông hiểu Tử tước vắng nhà ba tháng khó tin ngay cũng là chuyện bình thường, nếu là ông, ông cũng nghĩ đây là trò đùa ác ý.

Nhưng xúc phạm công sức của Allen? Không thể chấp nhận được!  

“Thiếu gia Allen giờ tỉnh táo, sáng suốt hơn bao giờ hết” Schord nói, giọng lạnh như băng. “Nếu ngài nghi ngờ ngày mai ngài mời cậu ấy ăn tối, tự kiểm tra đi dù sao cậu ấy cũng ăn lương khô sáng trưa, chả xuất hiện đâu.”  

“Dù sao—lão đây còn phải soạn bài giảng ngày mai, xin phép!” Schord nở nụ cười lạnh, khuôn mặt hốc hác thêm phần… kinh dị, ông lặng lẽ rời thư phòng[note73154].  

“…Lương khô? Nó thành lính từ bao giờ thế!?” Tử tước nói, như quả bóng xì hơi, gục xuống bàn lần nữa sốc đến mức chả thốt lên lời!  

“Cha bình tĩnh đi,” Grim, con trai cả đáng tin, lên tiếng. “Ông Schord chắc căng thẳng vì kỳ thi thôi nhưng Allen trưởng thành là tin vui mà, Mai mình ăn tối với nó nghe nó kể khen ngợi tí. À, đừng để Schord dọa mà tạo áp lực cho Allen nha.”  

“Ừ… con nói đúng,” Tử tước gật gù, dần tỉnh lại. “Allen nhà ta lớn thật rồi. Phải khen nó xứng đáng. Oke, mai ăn tối cùng nó, con lo chuẩn bị nhé.”  

…Dù vậy, nghĩ Allen dễ thương của ta bắt đầu bay xa, cha hơi buồn tí, ông thầm nghĩ, nheo mắt nhìn xa xăm.

---

“Con xin lỗi vì để Cha và Grim-nii-sama phải đợi” tôi thở hổn hển, cúi đầu lễ độ. “Chiều nay con mải tranh luận với ông Schord về Lịch sử Ma pháp, nên đến trễ.”  

Oof, đóng vai Allen ngoan ngoãn đúng là căng thẳng! 

“Ồ?” Tử tước nheo mắt.

“Đúng là đổi hồn thật rồi!” 

Bao lần họ cố uốn nắn cái kiểu ăn nói ngang ngược của tôi, nhưng toàn thất bại.

Giờ thì sao? Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc ai cũng tưởng tôi là quý công tử từ đâu tới! Không còn thô lỗ, hiếu động như xưa, nhưng cũng chẳng nhút nhát.

Nếu phải nói, Allen trước kia như bị năng lượng kéo đi, còn tôi giờ kiểm soát nó hoàn toàn, như coder debug xong chương trình, mượt mà luôn! Chỉ có ông cha yêu con quá mức mới nhận ra sự khác biệt tinh tế này, chắc vậy.  

“Tốt lắm” Tử tước gật gù. “Schord bảo con học hành chăm chỉ lắm còn ít ngày nữa là lên hoàng đô, giữ nhịp độ này, nhưng đừng căng quá, thong thả thôi.”  

“Con cảm ơn Cha” tôi đáp, cố giữ vẻ chững chạc.  

Nhưng Tử tước nhìn tôi, ánh mắt thoáng bất an. Sao thế, tôi diễn lộ liễu quá à? Ngay cả nụ cười của Grim cũng hơi… gượng gạo. Oke, hơi toang rồi! 

“Allen, Cha với Grim ngán lễ nghi lắm rồi sau chuỗi tiệc xã giao ở hoàng đô” Tử tước nói, như giấu đi sự xáo trộn. “Bình thường Cha nghiêm phép tắc, nhưng hôm nay cứ thoải mái đi. Chỉ có gia đình thôi mà.”  

“Mẹ cũng không có đây,” Grim nháy mắt, cười toe.  

Tôi thoáng lúng túng, nhưng hắng giọng, nở nụ cười tinh ranh: “Cha! Grim! Hai người về rồi à!”  

Đó, Allen quen thuộc đây rồi! Vẫn chút lầy lội ngày xưa, thêm tí trưởng thành, sẵn sàng kể chuyện hoàng đô với giọng phấn khích.  

---

Nội tâm Allen, giữa bữa ăn  

Thật ra, tôi lo muốn chết, sợ “đóng vai Allen” lộ tẩy. Nhưng xem ra… lo xa rồi!  

Dù có ký ức kiếp trước, tôi vẫn là Allen, sống 12 năm ở thế giới này. Coder hay quý tộc, tôi vẫn là tôi, oke?  

“Mẹ không về cùng Cha à?” tôi hỏi, miệng nhai ngấu nghiến miếng thịt Pappy—quái vật giống hươu, nuôi ma thạch trong người qua năm tháng[note73155]. 

“Mẹ con hả?” Tử tước thở dài. “Bà ấy bảo không chịu nổi kiểu sống lôi thôi của chị con. Với lại, ‘Allen sắp đến hoàng đô rồi, tôi ở lại chăm thằng bé’—thế đấy.”  

“Chị ấy vẫn không bỏ mấy thói quen đó sao…” tôi cười gượng.  

Chị Rose, ôi trời, kiểu người “đã đâm đầu thì không quay lại”. Hồi ở nhà, một khi dính vào nghiên cứu hay rèn luyện, chị quên trời đất. Thức trắng, bỏ ăn, không soi gương, thậm chí… bỏ tắm! Mẹ từng nổi trận lôi đình, ra luật: phải tắm trước khi ngủ hoặc ăn sáng.  

Với tóc hồng nhạt, tính điềm đạm, vẻ ngoài dễ mến, chị được dân chúng gọi là “Công chúa Hòa Bình”, như hoa Cosmos bipinnatus. Nghe tiểu thư khuê các nhỉ? Nhưng ai quen chị đều biết: đẹp quá thường nguy hiểm! 

Chị là minh chứng sống. Không nóng nảy, nhưng bực lên thì đấm phát nào chất phát đấy—dù đối thủ là “em trai đáng yêu” như tôi, người chị quý như báu vật!  

Ngược lại, Cha tôi, dù oai nghiêm, thực ra ôn hòa, làm quan văn, theo chủ nghĩa hòa bình. Người duy nhất “trị” được chị? Mẹ tôi, không ai khác!  

“…Cha,” tôi hít sâu, đánh liều, “nếu con đỗ kỳ thi, xin cho con ở ký túc xá luôn nhé. Dân thường cũng được, con không kén—chỉ xin Cha đồng ý!”  

Đùng! Cú đánh bất ngờ từ main Isekai, hy vọng không toang! 

Tôi cúi đầu, trán suýt cạ bàn. Chỉ thiếu chút nữa là tự knock-out rồi!  

Học viện Hoàng gia có ký túc xá. Phòng đơn cho dân thường tuy bé tí, nhưng rẻ vô địch ở hoàng đô, còn có bữa sáng miễn phí! Nhà Tử tước có biệt thự thứ hai, chỉ là căn nhà thường với vườn. Tôi đi học từ đó được, nhưng… chị Rose đang ở đó. Mẹ thì không ở cố định.  

Sống với chị gái “vĩ đại” ấy? Không phải trò đùa đâu, cảm ơn! 

“Ừm, con nhắm con đường kỵ sĩ, đúng không?” Tử tước cười nhạt, như hiểu ý. “Sống ký túc xá, ăn chung nồi với bạn bè… cũng là trải nghiệm quý.”  

Ông gật nhẹ. Phew, qua ải Cha rồi!  

“Nhưng nghe giọng con… tự tin đỗ lắm nhỉ?” Tử tước nhấp rượu, cố giữ vẻ điềm tĩnh. Nhưng tôi thấy rõ sự căng thẳng lấp ló trong mắt ông.  

Liếc sang Grim, tôi thấy anh cứng đờ như mặt nạ Noh, dù vẫn nặn nụ cười. Oke, hơi toang rồi!  

Khoan đã—từ đầu bữa, không ai hỏi về kỳ thi. Họ né chủ đề để tránh gây áp lực, hay… sợ nghe câu trả lời? Gia đình gì mà lầy thế!  

Thật lòng? Tôi tự tin lắm. Nhưng tôi cũng mơ rút khỏi cái xã hội cạnh tranh khốc liệt này. Nói toẹt ra dễ làm họ kỳ vọng, rồi thất vọng nếu tôi chọn đường khác. Main Isekai như tôi phải chơi trò thăm dò vậy!  

Bữa cơm này như màn đấu trí, ai cũng vòng vo, dè chừng nhau một cách… hài hước.  

“Con cố hết sức cho kỳ thi,” tôi đáp cẩn thận. “Không dám mơ Lớp A, nhưng… đừng bét bảng là được!”  

An toàn, không giăng flag!  

“Vậy à?” Tử tước nhướng mày. “Nhưng Schord tự tin lắm đấy… À, mà tên Tử tước Ánh Trăng bên núi làm ta đau đầu. Con trai thứ hai của hắn, Theode, cũng thi năm nay, nổi bật ở tiệc Dragoon.”  

Nhà Tử tước chúng tôi, lũ quý tộc “hạng nhẹ”, sống dưới sự bảo hộ của Hầu tước Dragoon, cai quản cả vùng. Dù khoe con cái là khiếm nhã, quý tộc vẫn so sánh ngầm. Nhân tài từ vùng đất của Hầu tước nổi lên, danh tiếng ông ta cũng tăng.  

“Tên đó cứ mở mồm là ‘Tôi ghen tị với cậu út nhà ông, Allen’,” Tử tước than. “Giờ ai cũng dòm ngó kết quả thi. Nghĩ tới buổi tụ họp ở Dragreid tháng sau, ta đã đau đầu!”  

Ông ta giăng flag xấu hổ kiểu gì thế!? Tôi thầm rủa. Nhưng thôi, kệ người ta.  

“Ra vậy,” tôi cười nhạt. “Dù sao cũng phải thi mới biết. Dù may mắn đậu, nghe nói bám trụ ở Học viện còn cực hơn. Lỡ con học không nổi, bỏ giữa chừng, xấu hổ chết! Nên Cha đừng học mấy ông quý tộc khoác lác, đừng ba hoa nhé!”  

Nhấn mạnh để Cha khỏi đào hố!  

“Vẫn vô tư như xưa ha,” Tử tước bật cười. “Thôi, nghĩ nhiều cũng chả ích gì.”  

“Phải đó, Cha,” Grim chen vào. “Với tính liều lĩnh trước đây của Allen, giờ thế này là đáng nể rồi. Giờ chỉ… phó mặc số phận thôi.”  

Grim, đúng chất Grim, luôn kết thúc nhẹ nhàng, thấu đáo.  

“Còn nhớ lần chị Rose cố chống số mệnh?” Tử tước lẩm bẩm, mắt mờ đi vì rượu. “Chuẩn bị đủ thứ, cuối cùng vẫn… Nghĩ lại mà…”  

Rồi ông bắt đầu lảm nhảm say xỉn.  

Cha tôi, người cha tuyệt vời—khi không uống rượu. Nhưng ai tốt mấy cũng trượt chân, đúng không? Cha ơi, tỉnh lại đi!

Ghi chú

[Lên trên]
(Chú thích nhỏ: thật ra Allen chẳng quan tâm đến "lịch sử gia tộc" gì đâu —— cậu ấy chỉ đơn giản là thấy học cũng vui, muốn tận hưởng thế giới mới và chìm đắm trong việc học —— đến mức quên cả ăn ngủ. Còn cái bài diễn văn hùng hồn phía trên là do Allen bị ông già Schord cằn nhằn chuyện sức khỏe nên phải “diễn sâu” để ông ta dịu lại.)
(Chú thích nhỏ: thật ra Allen chẳng quan tâm đến "lịch sử gia tộc" gì đâu —— cậu ấy chỉ đơn giản là thấy học cũng vui, muốn tận hưởng thế giới mới và chìm đắm trong việc học —— đến mức quên cả ăn ngủ. Còn cái bài diễn văn hùng hồn phía trên là do Allen bị ông già Schord cằn nhằn chuyện sức khỏe nên phải “diễn sâu” để ông ta dịu lại.)
[Lên trên]
(Sự thật là: Allen thấy ăn sáng thong thả tốn thời gian, nên chuyển sang nhai lương khô cả ngày!)
(Sự thật là: Allen thấy ăn sáng thong thả tốn thời gian, nên chuyển sang nhai lương khô cả ngày!)
[Lên trên]
(Ghi chú: Không rõ hươu tiến hóa hay đẻ ra thế này luôn, nhưng ngon phết!)
(Ghi chú: Không rõ hươu tiến hóa hay đẻ ra thế này luôn, nhưng ngon phết!)
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Eir
Đầu coder, nên nói chuyện ngắn gọn dễ hiểu, thêm 12 năm kinh nghiệm con nít nên hơi tưng tưng tăng động, nhí nhỏm tuổi teen thì ổn, nhưng qua góc nhìn nhân vật nào cũng dịch như này thì hơi... ấy ấy nhỉ.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
À ok cảm ơn đã góp ý lần sau mình sẽ chú ý hơn
Xem thêm
Dựng flag là cút sớm giờ
Xem thêm
Cái nhà này hài thật chứ
Xem thêm