Tập 1: Lễ Trưởng Thành
Chương 19: Đây chính là đường sống!
4 Bình luận - Độ dài: 1,493 từ - Cập nhật:
Nhìn lòng bàn tay khô héo cháy bằng ngọn lửa yêu dị, ánh mắt thích khách bình tĩnh, cô ấy vươn tay phải cầm đoản kiếm về phía lòng bàn tay khô héo. Năm ngón tay của lòng bàn tay khô héo dần siết chặt chậm rãi nắm lấy cổ tay phải cô ta.
Cười khẩy...
Ngọn lửa yêu dị nhảy múa, mùi thịt cháy khó chịu lan khắp phòng.
Khuôn mặt cô thích khách tái nhợt trên trán rịn ra mồ hôi lạnh cứ như thể cô ấy đang chịu đựng cơn đau tột độ. Tuy nhiên trong mắt cô ấy giống tín đồ chứng kiến kỳ tích toát ra vẻ cuồng tín.
Một lúc sau lòng bàn tay khô héo buông tay cô ra rồi rụt vào trong xoáy nước tựa hắc động.
Luồng khí tức khủng bố biến mất cứ như chưa từng tồn tại. Tuy nhiên ngọn lửa yêu dị kia vẫn còn đó và đang cháy trên tay phải cô thích khách cùng với đoản kiếm!
"Tà Linh Mục?"
Giọng Celicia đưa mọi người trở lại thực tại với cơn giận không tả xiết:
"Lũ chuột nhắt các ngươi cũng có gan xuất hiện trước mặt ta sao?"
"Chuột nhắt ư? Đối với một Công chúa cao quý mà nói chúng tôi quả thực chỉ là chuột nhắt thôi."
Cô thích khách ngước mắt lên trong đôi mắt lạnh lẽo của cô ấy phản chiếu ngọn lửa.
Khuôn mặt khả ái của Celicia hơi tái nhợt.
"Nhưng Công chúa cao quý điện hạ người sắp bị lũ chuột nhắt hèn mọn này giết chết rồi."
Cô thích khách lần nữa biến mất rồi xuất hiện trước mặt Celicia. Chiếc đoản kiếm rực lửa từ một góc xảo quyệt nhẫn tâm đâm tới Celicia.
"Hừ, nằm mơ giữa ban ngày!"
Celicia khẽ hừ lạnh, từ cơ thể mảnh mai của cô ấy trào ra hàn khí càng kinh khủng hơn cùng với cực hàn và bão tố. Mọi thứ xung quanh trong chốc lát bị xé tan thành mảnh vụn.
Tuy nhiên điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chỉ trong tích tắc nó thậm chí không thể ảnh hưởng đến cô nữ hầu đã ở rất gần chỉ làm chiếc đoản kiếm trong tay cô ta hơi xê dịch một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo hàn khí đột nhiên biến mất.
Đúng vậy, không hề báo trước đột ngột bất ngờ biến mất.
Celicia sững sờ trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn ngọn lửa đang cháy trên tay phải cô nữ hầu.
"Quả nhiên, đây là sức mạnh được đặc biệt thiết kế để kiềm chế ta sao?"
Băng của Celicia đến từ phước lành của các vị thần khác với ma pháp băng sương thông thường nó đại diện cho sức mạnh của quy tắc.
Nó đóng băng tất cả.
Đó là quy luật.
Tức là về lý thuyết ngay cả ngọn lửa cô ấy cũng có thể trực tiếp đóng băng.
Nhưng sức mạnh này tạm thời vô hiệu, cô ấy thậm chí không thể ngưng kết kiếm băng trong tay.
Bởi vì trên tay phải cô nữ hầu và chiếc đoản kiếm đang cháy lên một quy tắc khác trấn áp hoàn toàn!
"Nhưng ngươi tưởng có thể giết được ta sao?"
Celicia nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sức mạnh của cô ấy không chỉ là món quà từ các vị thần!
Trước khi đợt tấn công thứ hai của thích khách đến, cô ấy đột nhiên tiến lên, không lùi mà tiến tới!
Năm ngón tay thon dài nắm lại thành quyền, lòng bàn tay toát ra đấu chí sắc bén đấm mạnh vào ngực thích khách!
"Suýt nữa thì quên mất. Không nên đánh giá thấp võ đạo của Điện hạ nhưng... đáng tiếc."
Cô thích khách không né tránh trực tiếp dùng lòng bàn tay vỗ lại Celicia.
Đấu khí tràn, giằng co trong một khoẳng khắc.
Áp lực gió dữ dội thổi bay mái tóc ngắn ngang tai được cắt tỉa gọn gàng của cô thích khác. Cô ta vẫn tỏ ra lãnh đạm.
"Đáng tiếc là người đã quen dùng kiếm băng với cơ thể thiện chiến về kiếm thuật như ngươi lại không có một thanh trường kiếm bình thường để phòng thân.
Và vì quá tự tin ngươi thậm chí còn chẳng thèm mang theo vật dẫn ma pháp phòng thủ."
Celicia lần đầu tiên lộ ra chút hoảng loạn.
Vì biết mình không thể dùng băng, cảm xúc của cô ấy không dao động nhiều đến vậy.
"Vậy thì--"
Lòng bàn tay cô thích khách đột nhiên lật lại nắm lấy lòng bàn tay Celicia.
Cú đánh của thích khách khiến Celicia bị thương nặng ngay lập tức và chính vì vậy Celicia không có đường thoát!
"Nhưng ta nghĩ tằng ta vẫn có thể giết được ngươi?"
Tay phải cô ta đã giơ lên sẵn, cô ta cầm đoản kiếm ra phía sau để đảm bảo độ chính xác sức mạnh và sát thương của đòn đánh chí mạng nhắm vào yếu huyệt.
Tử thần lại vung lưỡi hái lên.
Lần này là tình cảnh tuyệt vọng.
.....
"Chết tiệt mình đang nghĩ cái quái gì thế này?"
Muen đang co rúm ở góc phòng đột nhiên tự tát mạnh vào bản thân để trấn tĩnh bản thân khỏi cám dỗ không thể cưỡng lại. Tuyệt đối không nên có suy nghĩ đó.
Thật khó tin là cậu ấy lại muốn Celicia chết đi!
Vì dục vọng ích kỷ của bản thân lại muốn để tên thích khách kia giết chết Celicia!
"Đúng vậy nếu Celicia chết đi sẽ không ai truy cứu trách nhiệm ngươi đã phạm phải với Công chúa. Và ngươi có thể tiếp tục sống sót trong một thời gian."
"Nhưng sau khi làm chuyện đó với một trinh nữ trong trắng ngươi còn nghĩ đến việc lấy đi sinh mạng của cô ấy sao?"
"Ngươi rốt cuộc là cái thá gì chứ? Đừng có làm kẻ vô dụng, đồ khốn nạn!
Celicia: Cô ấy vô tội!"
Muen đấm mạnh xuống đất, cơn đau dữ dội khiến cậu ấy bình tĩnh lại một chút.
Chính vì vậy cảm giác tự trách dần trào dâng chiếm lấy toàn bộ trái tim cậu ấy.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối Celicia vô tội không làm gì sai cả. Việc cô ấy bị mời đến căn phòng này và bị đoạt đi sự trong trắng chỉ vì sự hèn nhát xấu xa việc hạ thuốc ngu ngốc của Muen.
Bây giờ vì sai lầm của Muen, cô ấy có thể sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Cô ấy không đáng phải chịu cảnh này.
Lẽ ra có thể gặp người mình thích như trong cốt truyện và sống cuộc đời hạnh phúc của riêng mình. Cô ấy không đáng chết ở đây!
"Không mình không thể trơ mắt nhìn Celicia chết được. Phải giúp cô ấy!"
Muen siết chặt nắm đấm trong mắt cậu ấy ánh lên tia quyết tâm.
Nhưng khi ngước nhìn trận chiến giữa Celicia và nữ thích khách tia quyết tâm đó nhanh chóng biến mất.
"Mình... Có thể giúp được gì đây?"
Cậu ấy thậm chí không thể nhìn rõ động tác của nữ thích khách.
Hơn nữa cậu ấy cũng chẳng có phước lành từ các vị thần.
Cậu ấy nhận ra lời cầu nguyện của nữ thích khách thứ gọi là "Tà Linh Mục" trong cốt truyện, tức là cách thức nhận được sức mạnh từ tà thần dưới hình thức hiến tế.
Đó không phải là cấp độ sức mạnh cậu ấy đối đầu được vào lúc này.
Cậu ấy là một công tử Công tước được nuông chiều, một vai phản diện tóc vàng mà vai trò chỉ để mở đường cho nhân vật chính.
Cậu ấy còn là học sinh năm nhất chính thức tại Học viện Ma pháp Santa Maria dành phần lớn thời gian trong năm một cách hoang phí và ma pháp cậu ấy nghĩ ra được lúc này chỉ là thuật chiếu sáng vô dụng.
Cậu ấy hoàn toàn không thể giúp được Celicia.
"Có lẽ mình không gây thêm rắc rối mới là sự giúp đỡ tốt nhất cho cô ấy nhỉ?"
Việc cậu ấy nhìn nhận như vậy lúc này là lựa chọn tốt nhất giống nữ chính phim truyền hình không năng lực nhưng trái tim lương thiện lại càng giúp đỡ thêm.
"Celicia chắc chắn sẽ thắng! Cô ấy rất mạnh không cần mình giúp đỡ gì cả." Muen lẩm bẩm như thể tự thuyết phục bản thân.
.....
Cạch.
Muen đột nhiên phía sau nghe thấy âm thanh khẽ giống tiếng khóa cửa mở ra.
Giọng nói đã từng xuất hiện lần nữa vang lên bên tai Muen:
"Chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, ngươi đi được rồi, Muen Campbell."


4 Bình luận
Tem