Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Lễ Trưởng Thành

Chương 21: Chỗ sâu trong bóng tối.

1 Bình luận - Độ dài: 1,609 từ - Cập nhật:

“Xem ra ngươi đang gặp rắc rối nhỉ.”

Cô thích khách đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Cái lạnh thấm sâu đến tận xương tủy.

Cô ta cứng đờ nhìn về phía trước.

Celicia được bao quanh bởi gió tuyết gào thét, ôm lấy Muen đã mất đi ý thức.

Sát ý cứ như đập vỡ đê dường trào ra từ cơ thể Celicia.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi thoát khỏi rắc rối sao?"

Celicia giơ tay lên ánh mắt lạnh lẽo như sắt.

"Để ta giải quyết cho. Ngươi mới là kẻ đang gặp rắc rối."

Cô thích khách trợn tròn mắt.

Nếu không có ngọn lửa của Khô Héo Chi Chủ, hàn khí đáng sợ trong chốc lát đã xâm nhập vào thân thể cô ta.

Lớp sương trắng toát bắt đầu từ chủy thủ dần lan rộng về phía cơ thể cô ta trong vài hơi thở đã đóng băng toàn bộ cánh tay cô ấy.

"Chết tiệt."

Khuôn mặt cô thích khách đột nhiên trở nên dữ tợt.

Cô ấy lúc này đã biết nhiệm vụ ám sát của mình thất bại rồi dưới sự cản trở bởi sự hy sinh của Muen Campbell.

Việc ngọn lửa đột nhiên biến mất khiến cô ta có chút lo lắng nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ những chuyện đó.

Không được nán lại nơi này lâu!

Cô ta nghiến chặt răng. Bằng bàn tay trái duy nhất còn cử động được trực tiếp đập nát bàn tay phải đã bị đóng băng.

Đồng thời từ chân cô ta có một quả cầu to bằng quả trứng rơi xuống và nổ tung trong nháy mắt.

Một làn khói trắng che khuất tri giác và tầm nhìn bao trùm căn phòng trong chốc lát.

Ánh mắt Celicia, gió tuyết nổi lên dữ dội, làn khói nhanh chóng bị xua tan nhưng cô thích khách đã không còn ở trong phòng nữa.

"Chạy rồi sao?"

Celicia nhìn cửa sổ bị vỡ trong phòng. Trong mắt cô ấy lóe lên một tia trêu tức.

"Không chạy không thoát được đâu."

"Ngươi tưởng đây là địa bàn của ai?"

.....

"Khốn kiếp Muen Campbell!"

Người đang chạy trốn chính là thích khách có mật danh Số Tám, cô ta dùng một tay ôm lấy cánh tay bị đứt, nép mình một cách chật vật trong bóng tối ở góc phủ Công tước.

"Chỉ còn chút xíu thôi..."

"Sớm biết thế cho dù không phải mục tiêu nhiệm vụ cũng nên giết hắn trước!"

Trong lòng Số Tám tràn đầy không cam lòng.

Bởi vì một con kiến không đáng chú ý đột nhiên gây phá hoại, ai cũng sẽ tức giận khi một hành động gần như hoàn hảo lại thất bại.

Tuy nhiên điều tốt là... vẫn chưa kết thúc.

Số Tám cụp mắt xuống nghe tiếng máu nhỏ giọt xuống đất cảm nhận cơn đau dữ dội từ việc đứt lìa cơ thể.

Đúng vậy mừng thay.

"Từ khi Số Chính chết, có lẽ ngay cả mình cũng bắt đầu sợ chết rồi sao?"

Số Tám cười tự giễu bản thân.

Nhưng cô ta nhanh chóng dẹp bỏ những cảm xúc không đáng có này và tiếp tục tập trung vào việc chạy trốn còn dang dở.

.....

.....

"Vừa nãy ta nghe nói có kẻ muốn động vào con trai cưng của ta phải không?"

Số Tám đột nhiên dừng bước chạy trốn.

Cô ấy buộc phải dừng lại vì có người đứng chắn trước mặt. Một người đàn ông uy vũ như sư tử.

"Sư Vương Lohn Campbell?"

Khuôn mặt Số Tám trong chốc lát tái nhợt.

"Ồ? Không ngờ vị khách này lại nhớ tên của một kẻ hèn mọn như vậy."

Lohn Campbell khi trở về từ "chiến trường" của bầy linh cẩu tham lam vẫn còn cầm chiếc chén ngọc tinh xảo đầy rượu.

Tuy nhiên dù khoác lên mình bộ trang phục quý tộc tinh xảo cũng không thể che giấu khí tức đáng sợ người đàn ông này tỏa ra.

Đó là cơn thịnh nộ chỉ có thể ngưng tụ khi bước ra từ núi thây và biển máu thực sự!

"Ta nhớ hình như phủ Campbell không mời vị khách này. Vậy tại sao ngươi lại đến?"

Lohn Campbell vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết cứ như đang nhìn một người chết.

"Nói rõ cho ta nghe. Đặc biệt là ngươi muốn làm gì với con trai bảo bối của ta.

Ta tuyệt đối... rửa sạch... tai... để nghe cho rõ!”

.....

Ở phía bên kia phủ Công tước một người khác giả dạng nữ hầu cũng đang nhanh chóng bỏ trốn. Bởi vì người nhận ra có gì đó không đúng, thích khách còn lại, Số Sáu, cô ta đã đi trước một bước.

"Đây là Sư Vương sao? Thật đáng sợ. May mà mình đã chọn hướng khác."

Liếc nhìn luồng khí tức đáng sợ đang bùng phát ở đằng xa cô ta không khỏi để lộ chút sợ hãi trong mắt.

"Xin lỗi Số Tám, tạm thời chỉ có thể nhờ ngươi làm mồi nhử. Mình vẫn chưa thể chết được."

"Nguyện hồn của ngươi trở về với đại địa. Khô Héo Chi Chủ vĩ đại."

Sau một lời cầu nguyện ngắn cho Số Tám trong lòng, Số Sáu chịu đựng cảm giác trống rỗng trong cơ thể tiếp tục chạy trốn ra ngoài phủ Công tước nhanh nhất có thể.

.....

"Thật kỳ lạ. Với tư cách là một thích khách chuyên nghiệp lẽ ra không nên tự sát sau khi nhiệm vụ thất bại sao?"

Đồng tử Số Sáu đột nhiên co lại.

Cô ta đang chạy đột nhiên dừng bước. Cứ như cá bơi trong nước, thân ảnh cô ta đột nhiên lệch khỏi không trung, tránh thoát một cú đánh từ một góc cực kỳ xảo quyệt của một bóng hình ai đó.

"Ai?"

Phớt lờ hơi nóng và cơn đau trên má do bóng hình lạnh lẽo để lại, Số Sáu nhìn chằm chằm vào cái bóng không xa.

"Ai ư? Phư phư chỉ là một nữ hầu bình thường không đáng nhắc đến mà thôi."

Một cô gái mặc lễ phục đen trắng bước ra từ bóng tối. Một tia chớp ngoài cửa sổ đột nhiên xé ngang bầu trời chiếu rọi lên khuôn mặt nghiêng trang nghiêm của cô ấy.

"Nữ hầu ư?"

Số Sáu cũng giả dạng nữ hầu giả vờ mỉm cười nói "Ta chưa từng thấy nữ hầu nào đáng sợ như vậy."

Số Sáu nhẹ nhàng lau vết thương trên má bằng ngón tay rồi đưa vào miệng. Ngay lập tức mùi gỉ sét nồng nặc tràn ngập khoang miệng.

Cú đánh vừa rồi cho dù kịp phản ứng cũng suýt chặt đứt đầu cô ta.

Sức mạnh của đối phương tuyệt đối không hề thấp!

Nhưng kỳ lạ là... cô ấy thậm chí không cảm nhận được khí tức của đối phương.

Cứ như một người bình thường thuần túy.

"Thật đúng là... như thể ta chưa từng thấy thích khách vô dụng như ngươi vậy."

Trong giọng Ann ẩn chứa sự tiếc nuối sâu sắc.

"Mặc dù ta đã công bố thông tin quan trọng như vậy nhưng không ngờ kẻ đến lại là đám rác rưởi các ngươi."

"Ngươi nói... có ý gì."

Lòng Số Sáu vô thức run lên vì lạnh.

"Có ý gì ư?"

Đôi mắt đẹp của Ann đột nhiên mở to.

Khoảnh khắc đó khuôn mặt trang nghiêm của cô ấy trông hơi dữ tợn.

"Ngươi thậm chí còn không hiểu ta đang nói gì sao? Ngươi không biết mình vô dụng đến mức nào à?"

"Chuyện đó không liên quan đến ngươi. Ngươi không phải nữ hầu của phủ Công tước sao?"

"À nữ hầu sao đương nhiên ta là nữ hầu rồi nhưng... nhưng... nhưng ngươi thật sự... đáng tiếc."

Ann đột nhiên nắm chặt cánh tay mình ra sau lưng cúi đầu xuống phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Chỉ còn chút xíu thôi gần như là tiện nhân. Người phụ nữ ở gần Thiếu gia Muen kia có thể vĩnh viễn rời khỏi thế giới này rồi."

Dưới ánh nhìn hoảng sợ của Số Sáu, vẻ đoan trang tưởng chừng uy nghiêm từ từ dần biến mất khỏi nét mặt cô ấy. Cô ấy dần thở hổn hển tiếp đó trông thật dữ tợn... và cuối cùng là một nụ cười ma mị

"Nhưng ngươi đã thất bại sao?"

"Nếu đã thất bại vậy thì quên nó đi. Ngươi thậm chí còn làm Thiếu gia Muen bị thương."

"Ngươi dám... Sao ngươi dám làm ngài ấy bị thương chứ? Ở thế giới này chỉ có ta... mới có thể làm ngài ấy bị thương!"

Ầm ầm! Tiếng sấm vang lên che lấp tiếng gào thét đáng sợ của Ann.

"À không."

Ann đưa tay lên mặt từng chút một lau đi.

Nét mặt kỳ lạ và dữ tợn của cô ấy dần dần trở nên dịu đi. Cô ấy lần nữa khôi phục lại vẻ uy nghiêm và đoan trang.

"Với tư cách là nữ hầu riêng của Thiếu gia Muen làm sao có thể thất lễ như vậy?"

Ann lại hạ tay xuống chắp hai lòng bàn tay lại trước bụng dưới kính cẩn cúi chào Số Sáu đang run rẩy trước mặt.

"Vậy thì... xin mời lên đường, vị khách đáng kính."

Rồi vô số những lưỡi dao mảnh như lông vũ chậm rãi nổi lên mũi dao hướng về phía Số Sáu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Có khi nào main lại có dàn gái toàn yan không nhỉ
Xem thêm