“Ngươi còn lời trăng trối gì không? Muen Campbell.” Lúc này, hệt như những gì Ariel đã đoán, Celicia đang hung hăng đè Muen xuống dưới thân.
‘Giày xéo’ đã kết thúc.
Sau khi trải qua cuộc vật lộn không biết bao lâu, cả hai từ sofa xuống đến sàn nhà, thậm chí còn hất đổ bàn trà, rớt vỡ tách trà, khiến tấm thảm len bị rối tinh rối mù.
Cho đến khi cả hai đều kiệt sức và hiệu quả thuốc trong cơ thể Celicia hoàn toàn biến mất, thì cuối cùng mới ngừng lại.
Chỉ là trong phòng vẫn còn lảng vảng một mùi hương kỳ lạ, những dấu vết xung quanh tạm thời chưa thể xóa bỏ, cũng như hai người vẫn trần truồng, vẫn đang cho thấy trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở đây mãnh liệt đến mức nào.
Cuộc chiến kết thúc, phần còn lại... chính là ‘kết toán’.
Celicia vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người Muen, chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đã sớm không còn vẻ quyến rũ như vừa nãy, thay vào đó là phủ đầy hàn băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Muen, trong mắt sát ý lẫm liệt.
“Hãy nói lời trăng trối của ngươi đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi trước khi chết.”
“Thế thì...”
Muen với vẻ mặt kiệt sức, gượng nặn ra một nụ cười trông còn tệ hơn cả khi khóc, rồi nói:
“Có phải là tôi không nói thì sẽ không chết?”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.”
Từ đầu ngón tay, Celicia chợt tỏa ra một luồng hàn khí đáng sợ, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm nửa người Muen, gây ra cho cậu sự đau nhói kịch liệt và cả... hình bóng của tử thần.
Muen đột nhiên tỉnh ngộ, người phụ nữ này thật sự sẽ giết cậu và không hề do dự, cho dù giữa họ vừa có một mối liên hệ 'tuyệt vời'.
"Khoan khoan khoan nói tôi nói xin hãy để tôi nói!"
Muen không kìm được kinh hãi hét lớn.
"Tôi làm như vậy là có nguyên nhân cả!"
"Hừ, nguyên nhân?"
Celicia lạnh lùng chế giễu:
"Ta đây rất muốn nghe xem, nguyên nhân gì mà khiến ngươi làm ra loại hành động còn thua cả cầm thú này."
"Bởi vì... Bởi vì..."
Đầu óc Muen quay cuồng tìm kiếm cớ.
Chuyển sinh, vận mệnh, giấc mơ báo mộng... loại lời nói vừa nghe đã biết là đang lừa bịp người khác này thì chắc chắn không thể nói ra.
Cậu nhất định phải có một lý do đáng tin cậy hơn một chút.
Ví dụ như cậu chỉ là chân trái giẫm chân phải ngã một cái, không cẩn thận đem thứ đó ném vào trong hồng trà rồi...
Ví dụ như thực ra đó không phải [thứ đó], mà là thuốc có thể giúp rèn luyện sức khỏe và giảm cân ấy.
Lại ví dụ như vừa nãy bọn họ chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng thì thực ra không có gì xảy ra cả ấy.
Nhưng những lời này đến bên miệng Muen thì lại biến thành một đáp án khác.
“Đó là bởi vì tôi thích ngài, Celicia!”
“Ể?”
“Hử..”
Celicia rõ ràng là sững sờ một chút.
Nhưng không chỉ có nàng ấy cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả bản thân Muen cũng ngớ người.
Mình mẹ kiếp đang nói cái gì thế hả?!
Cho dù kiếp trước cậu vẫn luôn rất thích nhân vật Celicia này, thậm chí còn đặc biệt mua poster chính thức cỡ người thật của cô ấy dán bên cạnh giường, chính là để vừa mở mắt ra khi thức dậy là có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô.
Nhưng mình cũng không thể nào nhanh như vậy đã thích một người từng chỉ tồn tại trong hư ảo chứ ạ?
Mình đâu phải loại otaku béo phì mà gọi nhân vật 2D là vợ đâu.
“Chẳng lẽ là...”
Muen nhanh chóng có một suy đoán.
“Là chấp niệm còn sót lại của Muen Campbell”
Không phải Muen, mà là Muen Campbell, nguyên chủ của cơ thể này.
Vì những thói quen và bản năng trước đây của hắn ta có thể được giữ lại trong cơ thể này, thì việc còn sót lại một tia chấp niệm dường như cũng không phải không thể.
“Đúng rồi.”
Muen đột nhiên nghĩ đến.
Trong truyện, nguyên nhân Muen Campbell hạ thuốc Celicia là nhìn thấy Celicia và nhân vật chính Ariel càng đi càng gần nhau mà nảy sinh ghen ghét, mà sự ghen ghét thường bắt nguồn từ tình yêu không đạt được.
Muen Campbell, thích Celicia.
.....
"Thế nhưng có liên quan gì đến mình đâu!"
Muen không kiềm được gầm thét trong lòng.
Đồ nguyên chủ hỗn đản, ngươi thích người ta thì ngươi cứ đi tỏ tình đi chứ!
Tỏ tình không thành thì cứ lì mặt theo đuổi đi chứ!
Ngươi lại là hôn phu của người ta, tướng mạo anh tuấn, gia thế giàu có, có lợi thế trời cho, còn sợ thua một người phụ nữ sao?
.... Nhưng mà, người phụ nữ kia là nhân vật chính, ngươi đã định là không thể dây vào rồi.
Ngươi ngu xuẩn như vậy cũng là vì thiết lập của cốt truyện, không trách ngươi.
Dường như đối với loại nhân vật phản diện tóc vàng trong tiểu thuyết yuri này, có thể trở thành bia đỡ đạn kiêm đá lót đường cho nhân vật chính, cuối cùng hối hận từ quý tộc biến thành người thường, đã là tác giả nhân từ lắm rồi.
Nhưng –
Vì cái gì đến lượt mình thì kịch bản lại hoàn toàn khác biệt!
Rõ ràng ngoài một vài thay đổi nhỏ, mọi thứ đều dựa theo truyện mà diễn ra rất tốt mà!
Thế nhưng vì cái gì hướng đi hiện tại đã lệch đi quá xa rồi!
Mình chỉ là muốn thản nhiên đón nhận kết cục hủy diệt, trở thành người bình thường, mình có muốn trêu chọc ai đâu!
.....
"Thì ra là vậy, đây chính là cái lý do 'buồn cười' đó của ngươi sao?" Celicia rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Hai tay nàng vẫn chưa rời khỏi cổ Muen, cũng không hề bị lời tỏ tình của Muen làm lay động chút nào.
"Ác tâm?"
Muen hơi nhếch khóe miệng: "Dù sao cũng là tình cảm chân thật nhất, ngươi nói vậy thì cũng quá......"
Celicia đột nhiên ngắt lời Muen, lạnh lùng nói:
"Ngươi lại gọi đây là tình cảm chân thành ư?
Việc cướp đi sự thuần khiết của thiếu nữ cũng có thể gọi là chân thành tha thiết? Ngươi đang nói đùa gì vậy, Muen Campbell!
Ngươi nếu là thật sự thích ta, thì hãy quang minh chính đại đứng trước mặt ta, dùng phẩm cách của ngươi, dùng thực lực của ngươi, dùng sự chân thành của ngươi, như một người đàn ông để lay động ta!
Chứ không phải hạ dược một cách hèn hạ như vậy!
Nếu như ngươi thật sự làm được như vậy, cho dù ta vẫn chưa thích ngươi, có lẽ cũng sẽ tuân theo hôn ước, trở thành thê tử của ngươi.
Nhưng bây giờ......
Ha ha, hay nói cách khác, ngươi ngây thơ nghĩ rằng, loại quan hệ trên thân thể này, thì có thể khiến lòng ta nảy sinh tình cảm khác với ngươi sao?
Không, Muen Campbell, ta vĩnh viễn sẽ không thích kẻ tiểu nhân hèn hạ chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế, cũng vĩnh viễn sẽ không gả cho một kẻ cầm thú.”
Celicia cúi người, mặt đối mặt với Muen, hai mặt gần kề.
Cả hai đều có thể cảm nhận hơi thở của đối phương, hệt như lúc trước đây không lâu.
Thế nhưng lần này, Muen cảm nhận được điều khác biệt.
Thông qua đôi mắt xanh lam giống như bị đóng băng của Celicia, Muen dường như nhìn thấy thứ gì đó giấu sâu bên trong.
Đó là ngọn lửa màu trắng thánh khiết, đang bùng cháy.
Đúng vậy, đây chính là Celicia.
Celicia Leobald.
Nữ chính số một của truyện.
Hệt như lời miêu tả trên tấm poster mà Muen đã mua.
---- Nàng là mãi mãi kiêu ngạo, mãi mãi thánh khiết thiên nga trắng, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước bất cứ điều gì tà ác và ô uế.
Cho nên bây giờ cho dù thân thể không còn vẹn nguyên, thân bị vấy bẩn, nàng vẫn là nữ vương khoác lên mình trang phục lộng lẫy, nhìn xuống kẻ tội đồ hèn mọn.
"Thật đẹp......" Nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang ở rất gần, Muen không kiềm được khẽ thì thào.
"Được rồi, lời cần nói cũng đã nói xong, đã đến lúc tiễn thiếu gia Muen lên đường."
Nghe thấy Muen lẩm bẩm, Celicia, với thần sắc vẫn không hề biến đổi, dần dần nắm chặt bàn tay.
"Hy vọng kiếp sau của ngươi, có thể ghi nhớ châm ngôn của ta, thật lòng thật dạ đi tìm kiếm tình yêu thuộc về mình."
"Vĩnh biệt......"


1 Bình luận