Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Lễ Trưởng Thành

Chương 15: Cảm xúc của con gái thật sự rất khó hiểu.

3 Bình luận - Độ dài: 1,531 từ - Cập nhật:

Celicia ngồi trên người Muen, eo thon yểu điệu, y phục xốc xếch. Bộ lễ phục vốn đã cởi một nửa, vì trọng lực mà càng trượt xuống dưới.

Vì ngọn núi cao nhất đã bị vượt qua, nên mọi chuyện trở nên đương nhiên.

Thế là càng nhiều cảnh tượng tuyệt vời, không chút trở ngại xông thẳng vào đầu Muen.

Không ổn, rất không ổn.

Tư thế này, cảnh tượng này.

Và khác với sự lạnh lẽo như mọi khi, luồng khí nóng bỏng đang không ngừng tỏa ra từ Celicia lúc này.

Muen cảm thấy đầu óc mình ong ong một tiếng nổ tung, một luồng nhiệt huyết xộc thẳng lên khoang mũi, suýt chút nữa trào ra.

“Điện hạ, xin ngài bình tĩnh!”

Muen dùng bàn tay duy nhất có thể cử động của mình che mũi, vẻ mặt kinh hãi nói:

“Tiếp tục thế này thì không phù hợp với trẻ em đâu!”

“Đừng động đậy!”

Giọng nói của Celicia vẫn lạnh lùng trong trẻo, nhưng lúc này lại nhuốm lên một vẻ quyến rũ khác lạ, chỉ nghe giọng nói này thôi cũng khiến Muen có chút xao động tâm trí.

"Đừng động đậy...."

Celicia cúi đầu, ấn giữ bàn tay còn lại của Muen.

Mùi hương thiếu nữ lan tỏa, bao trùm lấy Muen.

Muen vẫn muốn giãy giụa, nhưng người đang ngồi trên người cậu lúc này lại như một ngọn núi lớn, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Lúc này Muen cuối cùng đã hiểu được sự quan trọng của thực lực.

Có thực lực, mới không đến mức bị phụ nữ sỉ nhục đè dưới thân, lại không thể phản kháng.

Mẹ kiếp, nếu lần này sống sót, mình nhất định sẽ tập luyện thật tốt!

“Tà Long Huyết......”

Ể?

Celicia đột nhiên nói gì đó.

“Trong thuốc...... có lẫn Tà Long Huyết, Tà Long Huyết thêm vào ma dược, có tác dụng tăng cường hiệu quả của ma dược......”

“Ồ ồ.”

Muen mặt ngơ ngác gật đầu, có chút không hiểu vào lúc gay cấn này Celicia lại nói những thứ này để làm gì.

Kiểu "giáo viên" à?

Không tốt rồi, càng phấn khích hơn.

“Nhưng mà...... Tà Long Huyết có một đặc tính, nó không thể tiếp xúc……………… tiếp xúc với Long Đoản Thảo, một khi tiếp xúc, sẽ kích phát...... độc tính của...... Tà Long Huyết.”

Hơi thở của Celicia ngày càng gấp gáp, đến mức nói chuyện cũng đứt quãng.

Thần sắc nàng ấy vẫn lúc thì tỉnh táo lúc thì mê mang, dường như vẫn đang cố gắng đấu tranh với độc tính mạnh trong cơ thể.

“Tức là dâm độc.”

Muen chợt nhận ra, Celicia dường như căn bản không hề nói chuyện với mình.

“Loại độc tính đó...... là vô phương cứu chữa......”

Nàng ấy vẫn luôn...... tự lẩm bẩm.

“Vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa, vô phương cứu chữa...... là vô phương cứu chữa, không có bất kỳ giải dược nào.”

Bốn chữ "vô phương cứu chữa" nàng lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Trong quá trình đó, Muen phát hiện một loại dục vọng nào đó trong mắt nàng, gần như muốn ngưng tụ thành vật thể, chảy ra ngoài.

Nàng ấy dường như là đang...... thuyết phục bản thân?

"Trừ khi...."

Đôi mắt Celicia chợt khôi phục một tia tỉnh táo.

Nàng ấn chặt hai bàn tay Muen, nhìn chằm chằm vào mắt Muen, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lần đầu tiên hiện lên biểu cảm hung dữ đến vậy:

“Muen Campbell, lần này...... là ngươi thắng rồi.

Nhưng ta thề, mối sỉ nhục này, sau này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười lần!”

“Hả?”

Cái gì?

Sau này?

Muen còn chưa hoàn hồn lại.

Celicia lại đột nhiên cúi mạnh người xuống,

Đôi môi anh đào mềm mại, chặn lấy đôi môi Muen.

.....

"Ưm..."

"À..."

"Trời ơi..."

"Mình chịu không nổi rồi!"

“Cảm giác này, không ổn......”

“Bay lên trời rồi......”

“Bánh Parchichi thật sự quá ngon!”

Ariel nhét từng miếng bánh Parchichi lớn vào miệng, hương thơm ngọt ngào tràn ngập mọi ngóc ngách trong đầu.

Hoàn toàn thỏa mãn.

Vì nhét quá đầy, má cô ấy phồng lên, đáng yêu như hamster.

Nhưng cô ấy căn bản không thể dừng lại được!

“Cậu cũng quá thích ăn bánh Parchichi rồi đấy.”

Lia ở bên cạnh nói đùa: “Cẩn thận đau bụng đấy.”

“Ăn bánh Parchichi mới không đau bụng đâu nhé, tớ đây vì để tiêu hóa bánh Parchichi, còn đặc biệt tiến hóa ra cơ quan mới đó nha.”

Ariel vỗ vỗ bụng: “Cứ gọi nó là Parchichi dạ dày đi, có Parchichi dạ dày rồi, ăn bao nhiêu cũng không sợ!”

Nói rồi, tranh thủ lúc các quý tộc bên cạnh đang chuyên tâm trò chuyện, Ariel lén lút lấy hết toàn bộ bánh Parchichi trên bàn dài về phía mình.

Nghĩ một lát, Ariel chọn một chiếc bánh Parchichi đưa cho Lia: “Ăn không?”

Nhìn chiếc bánh Parchichi vừa đáng yêu vừa ngon miệng, Lia có chút động lòng.

Gia tộc cô chỉ là một quý tộc tầng dưới, bình thường rất ít khi có cơ hội được ăn loại bánh cao cấp như Parchichi.

Nhưng cô cúi đầu nhìn nhìn 'đôi gò bồng đảo' trên ngực mình mà bình thường đi lại cũng khiến vai mỏi nhừ, do dự một lát, rồi vẫn lắc đầu.

“Thôi đi, gần đây tớ lại tăng cân rồi, vẫn nên......”

“Cái gì mà!”

Ariel nhét bánh Parchichi vào miệng, bực bội nói: “Cậu lại bắt đầu rồi đúng không! Đúng là được voi đòi tiên mà, cậu có biết nỗi khổ của tớ không hả đồ bò sữa to xác!”

“Bò——, bò sữa to xác thì cũng quá đáng lắm đấy!”

Lia vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vẻ mặt này của cô trông càng đáng yêu hơn, khiến người ta không kìm được muốn xoa xoa đôi má phúng phính đang hờn dỗi của cô.

“Được đấy, còn không chịu thừa nhận hả.”

Mười ngón tay Ariel linh hoạt chuyển động loạn xạ, mắt sáng lên bổ nhào về phía Lia.

“Xem tớ không dạy cho cậu một bài học, đồ bò sữa to xác, hừ! Ha! Chiêu này thế nào!”

“Oa oa...... Đừng mà...... Nhột quá, Ariel...... Có bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

“Có người nhìn không phải càng tốt sao? Tớ càng phấn khích hơn, xem chiêu đây, xem chiêu đây...”

"Hu hu..."

Trò đùa nghịch của các thiếu nữ, không làm phiền đến 'cuộc chiến' của các quý tộc lão làng, ngược lại có một vài thiếu gia quý tộc đang ở tuổi dậy thì không kìm được nhìn thêm vài lần, đồng thời mắt liếc ngang liếc dọc, còn lén lút chửi thầm một tiếng là làm bại hoại danh tiếng quý tộc.

Rồi lại không kìm được nhìn thêm vài lần.

“Được rồi, đừng nghịch nữa.”

Đùa nghịch một lúc, Lia gạt phắt bàn tay 'biến thái' của Ariel, mặt hơi đỏ lườm cô một cái, nói:

“Nói mới nhớ, cậu không phải đang tìm Công chúa Celicia sao? Kết quả bây giờ vẫn còn ở đây ăn bánh à?”

“Không sao, Celicia có thể tìm sau cũng được, dù sao tớ tìm nàng ấy cũng không phải chuyện gấp, chỉ là muốn thỉnh giáo chút kiến thức về kiếm thuật thôi. Lần này không được, đợi đến trong Học viện cũng có cơ hội mà.”

“Nhưng tớ vừa nãy nhìn thấy Điện hạ đi cùng với cái tên Muen Campbell đó đấy, bây giờ vẫn chưa quay lại, không sao chứ.”

“Tớ cũng nhìn thấy rồi!”

Ariel nhíu mày, bĩu môi.

Cứ hễ nghĩ đến cái gã Muen Campbell đó, là cô lại thấy khó chịu.

Chỉ dựa vào có chút gia thế mà thôi, trong Học viện lại khắp nơi gây khó dễ cho mình.

Quan trọng nhất là, hắn ta vậy mà lại là hôn phu của Công chúa Celicia, hắn ta làm sao xứng!

Công chúa Celicia chính là con mồi của mình!

“Nhưng chắc không sao đâu nhỉ.”

Ariel nhanh chóng vứt bỏ chút khó chịu đó ra sau đầu: “Ở trường hợp này, Muen Campbell mời cô ấy khó mà từ chối được cũng là không có cách nào, ai bảo cái tên Muen đáng chết đó có một ông bố tốt chứ?”

“Vậy cậu không sợ Muen Campbell làm gì đó không đàng hoàng với Điện hạ sao?” Lia chớp chớp mắt, nói đùa.

“Hừ, thôi đi, chỉ với ba xu thực lực thì Muen Campbell đó mà ngay cả tớ đây còn đánh bại được.”

Ariel bĩu môi, khinh thường nói:

“Hắn ta dựa vào cái gì mà làm chuyện không đàng hoàng với Điện hạ, dựa vào việc hạ thuốc à? Công chúa Celicia thông minh như vậy, chắc chắn còn chưa kịp đợi Muen Campbell có cái suy nghĩ đó, đã tóm chặt lấy hắn ta quật cho tơi bời rồi!”[note73121]

Ghi chú

[Lên trên]
Ừm đúng rồi đấy em!
Ừm đúng rồi đấy em!
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ừ thì cũng là quật nhưng quật này lạ lắm
Xem thêm