Tập 1: Lễ Trưởng Thành
Chương 10: Những người thông minh luôn có thể phát hiện manh mối
2 Bình luận - Độ dài: 1,488 từ - Cập nhật:
“Cách mời người khác? Chuyện này thì lại làm tôi mù tịt rồi đây.”
Là một kẻ phản diện mờ nhạt chết nhanh như chớp chỉ sau hai mươi chương xuất hiện, Muen hoàn toàn không biết con người mình trước đây có kiểu mời người như thế nào.
Ký ức của nguyên chủ quá lẫn lộn, căn bản cậu ta cũng không thể nhớ lại.
“Ta nhớ đó là lần vũ hội học viện lần trước thì phải.”
Không để tâm đến sự đãng trí của cậu, Celicia tự mình hồi tưởng lại.
“Ngươi cũng muốn mời người khác khiêu vũ, đối phương là con gái của một Tử tước. Ta nhớ, lúc đó ngươi đã nói như thế này.”
Celicia ngẩng đầu lên, liễu mi xinh đẹp khẽ nhướng.
Trên mặt tuy vẫn không có biểu cảm gì, nhưng có thể thấy, cô đang cố gắng bắt chước dáng vẻ ngang ngược hống hách.
“Này phụ nữ, hãy ăn mừng đi, hò reo lên đi, bổn thiếu gia đại phát từ bi ban thưởng cho ngươi tư cách cùng ta khiêu vũ một điệu!”
“.....”
“Thế nào, ta bắt chước có giống không?”
“.....”
Giống ư, tôi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống thôi, được không!
Muen Campbell à Campbell ơi, ngươi tự trẩu thì thôi đi, sao còn lại ngay trước mặt bao nhiêu người thế?
Đáng chết nhất là trẩu ngay trước mặt bao nhiêu người, còn ngươi thì hay rồi, duỗi thẳng cẳng rồi chạy mất dép.
Còn tôi thì sao? Ngại muốn chết luôn rồi còn gì!
“Những chuyện đó chỉ là quá khứ không dám nhìn lại mà thôi, xin Điện hạ hãy quên đi.”
Cậu cười khan, ngay sau đó để giảm bớt sự ngượng ngùng, lại tăng nhanh bước nhảy.
Nhưng Celicia vẫn giữ vẻ tao nhã, vẫn điềm nhiên, cho dù cậu cố ý tăng nhanh bước nhảy, thậm chí bỏ qua cả nhịp điệu âm nhạc, cô vẫn không hề mất quyền chủ động từ đầu đến cuối. Ngược lại, về sau cậu còn hơi bị cô dắt theo.
Celicia Leopold, quả nhiên là thiên nga trắng mãi mãi cao quý, mãi mãi kiêu ngạo.
Không hổ danh là người phụ nữ khó chinh phục nhất trong truyện.
Cậu thầm than thở trong lòng.
.....
Một khúc nhạc kết thúc, bước nhảy cũng theo đó hạ màn.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cậu lờ đi ánh mắt ghen tị như muốn giết người của một vị nữ chính nào đó, mỉm cười hành lễ với mọi người.
Trên trán cậu đã lấm tấm vài hạt mồ hôi nhỏ, nhưng vẻ mặt Celicia lại chẳng có gì thay đổi.
“Điện hạ hình như cũng mệt rồi, chi bằng chúng ta tìm một nơi yên tĩnh uống một ly?”
Nương theo bầu không khí xem như không tệ, cậu lại lần nữa đưa ra lời mời.
“Được.”
Lần này Celicia thậm chí không hề do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Yeah!
Mặc dù vẻ mặt cố gắng duy trì không thay đổi, nhưng tiểu nhân trong lòng cậu đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần mời đi riêng thành công, vậy thì cả hành động đã thành công một nửa rồi!
.....
“Xin lỗi, ta không uống rượu.”
“Hả? Chỉ là rượu vang đỏ thôi mà, uống một chút...”
“Rượu vang đỏ cũng không được.”
Celicia vén lọn tóc màu bạc trắng rủ xuống ra sau tai, “Thể chất của tôi không thể dính rượu, một giọt cũng không được.”
“.....”
Trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn, cậu không tự chủ được trợn tròn mắt, tay vẫn cầm chai rượu vang đỏ đã sớm cho thuốc vào.
Không uống rượu?
Rượu vang đỏ cũng không được?
Vậy thì làm sao cậu hạ thuốc đây?
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong truyện quả thật không có đoạn nào miêu tả Celicia uống rượu, việc cô không uống rượu cũng không quá đột ngột.
Và trong truyện, Muen Campbell cũng cho thuốc vào trà để Celicia trúng chiêu thành công.
Cậu hoàn toàn có thể làm theo.
Nhưng vấn đề duy nhất là, thuốc cậu mua, lại có màu đỏ!
Đỏ như máu!
Cho vào trà thì chắc chắn sẽ bị phát hiện à?
“Có vấn đề gì sao?”
“Không... không có, chỉ là Điện hạ không uống rượu, vậy Người muốn uống gì?”
“Cà....”
“Chỉ có hồng trà.”
“?”
“Tôi nói là chỉ có hồng trà.”
Nhìn thẳng vào mắt Celicia, cậu nghiêm túc nói:
“Vì một lý do bất khả kháng nào đó, tối nay ở đây, ngoài rượu vang đỏ và trà đen ra, không phục vụ đồ uống nào khác.”
“Chỉ có... hồng trà?”
Vẻ mặt vốn luôn bất biến như băng sơn vạn năm của Celicia cũng không khỏi lộ ra chút nghi hoặc. Tuy nhiên, cô tạm thời cũng không nghĩ theo hướng tiêu cực, chỉ cho rằng là cậu chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Vậy thì hồng trà đi.”
“Cảm ơn.”
Cậu lau mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy đi chuẩn bị.
“Khoan đã.”
Celicia đột nhiên gọi hắn lại, đôi mắt lạnh nhạt xẹt qua một tia nghi hoặc:
“Ngươi tự mình đi chuẩn bị sao?”
“Vâng, có vấn đề gì sao?”
“.... Không có.”
Celicia lắc đầu: “Ta chỉ rất ngạc nhiên, thiếu gia Muen lại đi làm cái việc mà chỉ người hầu mới làm.”
Chết rồi, cô ấy nghi ngờ rồi!
Tim cậu thịch một cái, nhưng cậu duy trì vẻ mặt như thường, mỉm cười, và đưa ra lời biện minh:
“Không còn cách nào, hầu gái của Công tước phủ tối nay đều rất bận, ngay cả người hầu gái thân cận của tôi lúc này cũng không thoát thân được, cho nên những chuyện nhỏ nhặt này chỉ đành tự tay tôi làm thôi.”
“Cũng phải.”
Celicia khẽ gật đầu, dường như bày tỏ sự đồng tình.
“Vậy thì tôi rất mong chờ đấy, trà do Thiếu gia Muen tự tay pha.”
.....
“Quả không hổ danh là Celicia, không thể xem thường cô ấy được.”
Ngoài phòng, cậu nhìn cốc trà đen mà mình pha bừa bãi, lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nếu tâm lý cậu kém hơn một chút, e rằng đã thật sự lộ tẩy rồi.
“Ai nói bước này đơn giản chứ, rõ ràng những phần không được miêu tả trong sách mới là khó nhất mới phải!”
Cậu không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Cậu ta nào biết cái gọi là 'hiệu chỉnh tuyến thế giới' chẳng có tác dụng quái gì với vai phụ, thậm chí còn suýt làm hỏng chuyện lớn chỉ vì một tình tiết đột nhiên xuất hiện về Celicia!
“Nhưng đến nước này rồi, chỉ có thể liều thôi!”
Cậu từ trong lòng lấy ra hai lọ thuốc.
“Hồng trà cũng có màu đỏ, chắc sẽ không bị phát hiện. Còn về cái gọi là 'món quà nhỏ' này...”
Cậu mở lọ 'đồ khuyến mãi' mà gã chủ cửa hàng vô lương tâm tặng hắn. Bên trong là bột trắng, chắc là loại tan được trong nước.
“Tuy không biết công dụng là gì, nhưng vì chủ quán nói dùng chung sẽ có hiệu quả kỳ diệu, chắc là loại có thể tăng thêm hiệu lực đi.”
“Không lo được nhiều thế nữa, cho hết vào!”
“Chỉ hy vọng Celicia có thể thực sự uống nó trước khi nhận ra có gì đó không ổn.”
“Hắc hắc, ai bảo Điện hạ ngươi thông minh như vậy, đừng trách ta dùng thuốc mạnh!”
Cầm cốc trà đen đã bỏ thuốc, cậu để lộ ra một nụ cười độc ác mà chính hắn cũng không phát hiện, nụ cười chỉ dành riêng cho nhân vật phản diện.
.....
“Điện hạ, trà của người đây.”
Cậu cứ như một người hầu chuyên nghiệp, với tư thái tao nhã dâng lên cốc hồng trà do chính tay mình 'tinh chế' cho Celicia.
“Cảm ơn.”
Celicia lịch sự nhận lấy cốc hồng trà, chỉ là không vội uống ngay, mà cẩn thận nhìn kỹ trà nước.
“Thiếu gia Muen, cốc hồng trà này của ngươi... đỏ thật đấy.”
“Hồng trà chẳng phải có màu đỏ sao?” Cậu mỉm cười nói.
“Thế ư, nhưng hồng trà ta thường uống, đều có màu đỏ nhạt mà.”
“Đó có thể là do vùng trồng chè khác nhau. Giống như quýt ở vùng Bắc Donnell so với quýt ở vùng Nam Xi, tuy nhỏ hơn nhưng ngọt hơn. Trà đen ở các vùng khác nhau, màu sắc cũng có thể có sự khác biệt nhỏ.”
“Nói có lý.”
Celicia vẫn chưa uống, mà nâng đôi mắt màu băng lam lên, nhìn thẳng vào cậu.
“Vậy chi bằng thiếu gia Muen, ngươi uống trước đi?”


2 Bình luận