Tập 1: Lễ Trưởng Thành
Chương 08: Các nhân vật chính lên sàn.
3 Bình luận - Độ dài: 1,874 từ - Cập nhật:
Celicia không phải lần đầu gặp mặt Muen, thực tế, trước lễ trưởng thành, câu chuyện đã lấy Học viện Thánh Marica làm bối cảnh và diễn ra suốt một năm học. Trong năm học đó, dù ở khác học viện và khác niên khóa, nhưng Celicia thi thoảng vẫn nghe ngóng được chuyện về Muen Campbell.
Đương nhiên, những chuyện đó đều là là chuyện xấu.
Và cô cũng đã có vài lần tiếp xúc với chính Muen Campbell, kết luận đưa ra cũng không khác gì so với lời đồn: nhân phẩm thấp kém, kiêu căng ngạo mạn, không chịu học hành, ngay cả khi đối diện với cô – vị công chúa điện hạ này, hắn vẫn cứ ngạo mạn, nhìn người bằng 'tinh thể'[note73016], đúng chuẩn một công tử bột ăn chơi trác táng.
Nhưng hôm nay hắn, hình như có chút khác biệt?
"Chắc là do lịch sự hơn một chút?"
Nghĩ vu vơ một lát, Celicia nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ.
Muen có thể khiến cô chú ý một chút, cũng chỉ vì cái thân phận vị hôn phu khó chịu kia mà thôi.
Ngoài ra, hắn chẳng có điểm nào đáng để mình lãng phí thời gian cả.
"Công chúa Celicia có vẻ hơi mệt mỏi sau chuyến đi, chi bằng vào trong nghỉ ngơi một lát? Tiệc phải muộn hơn một chút mới chính thức bắt đầu."
Celicia vừa định tìm cớ thoái lui, Muen đã tao nhã đưa ra lời đề nghị.
Nghe vậy, Celicia không khỏi khựng lại, ánh mắt lạnh nhạt không kìm được lướt qua gương mặt chẳng mấy thay đổi của Muen.
Tên này, từ bao giờ mà hắn lại chu đáo đến vậy?
Nhớ lại hồi ở học viện, Muen từng chủ động quấy rầy cô không ít lần, khiến cô cảm thấy phiền phức.
Cô vốn tưởng lần này cũng sẽ bị hắn đeo bám lâu.
"Được, làm phiền rồi."
Celicia khẽ gật đầu, rồi theo người hầu gái mà Muen gọi đến, đi tới phòng khách quý đã được chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi một lát.
"Phù. Cuối cùng cũng đi rồi, đúng là hơi đáng sợ."
Nhìn bóng lưng Celicia biến mất khỏi tầm mắt, Muen cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nào không hay, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Quả không hổ danh là nữ chính đầu tiên trong truyện gốc, khí chất này đúng là đáng sợ."
Chỉ đứng trước mặt cô ta thôi, đã có cảm giác như đang đứng giữa vùng băng nguyên, luồng hàn khí vô tận cứ thế từ lòng bàn chân xộc thẳng lên.
Bên ngoài đã lạnh thế này, nếu thực sự có một cuộc 'giao lưu sâu sắc' với cô ấy, không biết có bị đóng băng mất 'cái ấy' không nhỉ?
—————— Muen nghĩ thầm với chút tà ý. Nhưng việc này không còn là chuyện cậu cần bận tâm nữa, dù sao thì cũng chỉ ngắm chứ không cưới thật được, chỉ mong tối nay lúc 'hạ thuốc', tay đừng có run là được.
Muen mông lung nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên lại cảm thấy đám đông xung quanh trở nên hỗn loạn.
Dường như lại có chuyện gì đó đáng kinh ngạc xảy ra, rất nhiều người đang xì xào bàn tán.
"Đứa con hoang đó thế mà cũng đến..."
"Cái người mà không lâu trước đây vừa quyết đấu với vị hôn phu cũ của mình?"
"Nghe nói Bá tước Bugard vừa trao vị trí người thừa kế cho cô ta."
"Chà! Vừa là con hoang, lại còn là phụ nữ, làm gì có quyền kế thừa vị trí Bá tước?"
"Haizz, không biết Bá tước Bugard nghĩ gì nữa."
"Ối, Bá tước cũng ở đây, đừng để ông ta nghe thấy."
Nghe những lời xì xào cố ý hạ thấp giọng đó, sự cảnh giác của Muen lập tức tăng vọt lên mức cao nhất.
Lòng bàn tay thậm chí bắt đầu toát mồ hôi, còn căng thẳng hơn cả lúc nãy đối diện với Celicia.
Không gì khác, chỉ vì người có thể khiến đám quý tộc xung quanh nói những lời như vậy, chỉ có duy nhất một người.
Ánh mắt Muen hướng về phía tâm điểm bão tố mới.
Rõ ràng là một dịp mà tất cả mọi người đều ăn vận lộng lẫy, cô ta vẫn cứ mặc bộ váy đơn giản, mái tóc đen xõa tùy ý, bên tai tràn ngập những lời đàm tiếu của người khác, nhưng giữa hàng lông mày và đôi mắt lại toát lên vẻ tự tin, khóe miệng khẽ nhếch thể hiện sự khinh thường.
Dung mạo của cô ta không hoàn hảo kinh diễm như Celicia, nhưng cũng rất ưa nhìn. Ngoài 'sân bay'[note73017] trước ngực chẳng khác gì tấm lưng sau, thì cũng coi như là một mỹ nhân tiềm năng.
Nhưng không thể bị vẻ ngoài giản dị đến mức tầm thường của cô ta giữa một đám thiếu nữ quý tộc rạng rỡ lộng lẫy này lừa gạt được.
Bởi vì cô ta là...
"Ariel Bugard."
Nhân vật chính thật sự của truyện gốc, một 'Phượng Ngạo Thiên' chỉ thích phụ nữ. Không lâu trước đây vừa đánh bại vị hôn phu đã hủy hôn ba năm trước trong một trận quyết đấu công khai, hoàn thành cú 'nhảy cóc ba bậc' từ thân phận con riêng lên người thừa kế thứ nhất của Bá tước, tát thẳng vào mặt đám trưởng bối gia tộc và những người hóng hớt, khiến hàm dưới của mọi người rớt đầy đất.
Có thể nói, từ xuất thân đến kinh nghiệm, từ tính cách đến ngoại hình, cô ta chính là 'khuôn mẫu của khuôn mẫu' sinh ra để làm nhân vật chính.
"Zô, thiếu gia Muen, chúng ta lại gặp nhau rồi, dạo này vẫn ổn chứ?"
Ariel khẽ nhếch khóe môi phóng khoáng, bước đến trước mặt Muen. Mặc dù vì chênh lệch chiều cao nên phải ngước nhìn Muen, nhưng trong mắt lại không có sự khiêm nhường như những người khác.
Cô ta không hề hành lễ, cứ như thể đang chào hỏi một người bạn thân thiết.
Nhưng Muen biết, mối quan hệ giữa mình và Ariel Bugard, xa lắm mới gọi là 'tốt'.
Ariel nói như vậy, chỉ vì cô ta thật sự không để tâm đến thân phận con trai Công tước thôi.
"Ngươi, cái tên vô lễ này, sao dám nói chuyện với thiếu gia Muen..."
Lúc này, tự nhiên không thể thiếu được vai 'tên sai vặt của ác thiếu' nhảy ra gào lên một tiếng, cốt là để nhân vật chính thuận lợi 'làm màu'.
Đây rồi, một tên quý tộc trẻ tuổi bên cạnh Muen, dường như muốn lấy lòng Muen, chưa kịp đợi Muen nói gì, đã chuẩn bị nhảy ra, dạy dỗ cái kẻ tư sinh không biết trời cao đất dày này.
Nhưng Muen trực tiếp kéo hắn về. Đùa à, lúc này sao có thể tiếp tục để người khác gây thù chuốc oán cho mình?
"Tôi dạo này đương nhiên rất tốt, tiểu thư Ariel Bugard."
Muen vẫn giữ nụ cười hoàn hảo trên mặt, và hướng về phía Ariel hành một lễ nghi quý tộc không thể chê vào đâu được.
"Ngược lại, đa tạ tiểu thư đã bận tâm."
"À, ngươi..."
Ariel nhìn dáng vẻ lịch sự nhã nhặn của Muen, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma.
Quỷ thần ơi, cái tên thiếu gia bá đạo hễ gặp cô ta là chế giễu này, từ bao giờ mà lại trở nên lịch sự đến thế?
Hơn nữa, hắn ta thế mà lại không gọi cô là 'kẻ tư sinh thấp hèn', mà gọi tên đầy đủ của cô!
Tên đầy đủ!
Cái bộ não chỉ bằng hạt óc chó của hắn ta, thế mà lại nhớ tên đầy đủ của cô!
"Hắn ta 'thông suốt' rồi... Hay là có âm mưu gì đây?"
Ariel vuốt cằm trắng nõn, ánh mắt cảnh giác dò xét xung quanh Muen, sợ rằng Muen sẽ dùng ly trà làm hiệu, liền có hai trăm tên đao phủ xông ra băm cô ta thành thịt vụn.
Nhưng Muen lại không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Ariel, mà nhanh chóng chuyển tầm mắt ra phía sau Ariel, cái cô gái đi cùng cô ta trông có vẻ hơi tầm thường.
Lớn.
Rất lớn.
Lớn như núi non trùng điệp.[note73018]
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Muen khi nhìn về phía cô gái đó.
Cô gái này quả thực là hai thái cực đối lập với Ariel, bộ lễ phục bó sát trước ngực khiến người ta không khỏi lo lắng liệu 'nội dung bên trong' có bị ép bật ra ngoài không, đến mức ngay lập tức bỏ qua khuôn mặt xinh xắn, trong sáng đáng yêu, dễ khiến người khác động lòng của cô ta.
"Chào cô, tiểu thư Lia." Muen mỉm cười chào hỏi.
"Ể? Thiếu gia Muen sao lại biết tên của tôi ạ?"
Cô gái tên Lia chớp chớp mắt đáng yêu, ngạc nhiên hỏi.
"Hehe, làm sao tôi có thể không biết tên của vị khách quan trọng tối nay chứ?"
Lễ nghi của Muen, vẫn không thể chê vào đâu được, khiến cô gái hơi chút bối rối.
Nhưng Muen làm vậy, chắc chắn không đơn thuần chỉ vì lịch sự, quan trọng hơn là thân phận của cô gái này.
Lia Angel, thanh mai trúc mã của nhân vật chính.
Mặc dù bề ngoài chỉ là con gái của một Nam tước bình thường, thân phận không tính là cao quý gì.
Nhưng trên thực tế, Lia hiện tại đã là một trong những ứng viên dự khuyết của Thánh nữ Giáo hội Sinh mệnh, đang tiến hành cái gọi là 'thử luyện phàm trần', cho nên mới giấu thân phận, đi theo bên cạnh Ariel.
Mà đã đứng bên cạnh nhân vật chính, đương nhiên về sau cô ấy cũng sẽ không ngoài dự đoán trở thành Thánh nữ thật sự của Giáo hội Sinh mệnh. Địa vị của Thánh nữ cao hơn nhiều so với Công tước chi tử bình thường như Muen này.
"Muen Campbell, ngươi muốn làm gì?"
Ariel chắn trước mặt Lia, đôi mắt phượng 'gây áp lực cực mạnh' gắt gao nhìn chằm chằm Muen:
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng có ý đồ xấu xa gì với Lia!"
"Sao có thể chứ? Tôi chỉ chào hỏi thôi mà."
"Ngươi nói câu đó ra xem ai tin!"
"Được rồi, nếu không tin thì tôi cũng chịu."
Muen bất lực nhún vai, lại lần nữa chu đáo 'chỉ dẫn' cho hai người.
"Vậy hai vị cứ vào trong đi ạ, bên ngoài trời lạnh, đóng băng mất hai vị mỹ nhân thì không hay chút nào."
"Ngươi..."
Ariel đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Muen một lúc lâu.
Cuối cùng không nhịn được rùng mình một cái, nắm lấy tay Lia rồi đi vào trong, vẫn không quên bồi thêm một câu:
"Giả tạo, ghê tởm."


3 Bình luận