Trong phòng, Muen nằm trên chiếc giường lớn cực kỳ thoải mái và xa hoa, bắt đầu cẩn thận suy xét lại kế hoạch cho ngày mai.
“Đầu tiên là chỉnh trang ngoại hình.”
Là con trai Công tước, và đây lại là lễ trưởng thành duy nhất trong đời Muen, lần xuất hiện của cậu tất nhiên phải nổi bật nhất toàn trường, đạt đến mức chỉ cần đứng ở đó, là có thể thu hút mọi ánh nhìn như tâm bão.
Bởi vậy sáng mai, khi trời còn chưa sáng, sẽ có hơn mười nữ bộc thâm niên chuyên môn chăm sóc ngoại hình cho cậu, từ trong ra ngoài, mỗi một sợi tóc đều phải vào đúng vị trí của nó.
Nói thật, chiều hôm trước, khi Muen trông thấy bộ lễ phục nam lộng lẫy đính đầy các loại kim loại quý hiếm, cơ hồ muốn lóa mắt cậu, liền đã cảm nhận được cảm giác nghẹt thở sâu sắc.
Ngày mai, nguy cơ lớn nhất của cậu có lẽ không phải Celicia, mà là bộ lễ phục lộng lẫy nặng tới mười hai cân đó.
“Sau đó là đi cùng phụ thân đại nhân nghênh đón quý khách.”
Cái gọi là lễ trưởng thành, chính là tuyên cáo với toàn bộ giới quý tộc rằng Muen Campbell, chính thức bước vào việc xã giao, có thể với tư cách là người thừa kế tước vị Công tước, tham gia và tổ chức các loại hoạt động, cũng có thể tìm hiểu và đi đến hôn ước với một tiểu thư quý tộc 'môn đăng hộ đối'.
Đương nhiên, do Muen đã có hôn ước với Tam Công chúa của Đế quốc, điều khoản 'tìm hiểu và đi đến hôn ước với tiểu thư quý tộc khác' này đã tự động bị bỏ qua. Nhưng vào ngày mai, toàn bộ quý tộc trong vương đô đều sẽ diện những bộ lễ phục lộng lẫy nhất, dẫn theo những người con ưu tú nhất của mình, tới tham gia cuộc thịnh hội này.
Đây không chỉ là một buổi yến hội đơn thuần, mà còn là một nấc thang để thăng tiến.
Tất cả quý tộc đều sẽ lấy y phục lộng lẫy làm lá chắn, lấy nụ cười làm lưỡi kiếm, với ý đồ tiến thân lên địa vị cao hơn.
“Tiếp theo là ứng phó với những quý tộc kia.”
Điều này là ít đáng lo lắng nhất, bởi bản năng của nguyên chủ còn sót lại trong cơ thể này cũng có thể giúp Muen vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ngày mai, cậu chỉ cần mỉm cười là được.
“Và cuối cùng... chính là việc đó.”
Tay Muen không tự chủ sờ đến hai bình thuốc giấu dưới gối của mình.
Đây mới là màn kịch chính của ngày mai.
“Đầu tiên, cần giành được sự tín nhiệm của Celicia và ở riêng với nàng.”
Điểm này không khó, bởi vì cho dù Celicia có vắt óc suy nghĩ, cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng Muen Campbell lại có gan hạ thuốc mình. Hơn nữa, với thân phận vị hôn phu, việc mời nàng uống riêng một ly chắc hẳn rất đơn giản.
“Tiếp theo chính là hạ thuốc nàng.”
Đây mới là bước khó khăn nhất. Nếu bị phát hiện sớm, e rằng mọi cố gắng đều sẽ hóa thành bọt nước.
“Nhưng chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Bởi vì đây mới là sự phát triển vốn có trên thế giới tuyến này, Thượng Thiên chắc hẳn cũng sẽ giúp hắn đạt tới mục tiêu. Hắn chỉ cần lợi dụng lúc nàng không chú ý, lén bỏ thuốc vào rượu là được.
“Cuối cùng, chính là chờ đợi sự tan vỡ sao?”
Muen tự giễu mà cười:
“Một kẻ chuyển sinh như mình mà lại chủ động tìm kiếm kết cục bị hủy diệt, e rằng vẫn là người đầu tiên mất thôi.”
“Chỉ hy vọng đừng xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào thì tốt.”
Ánh nến tắt lịm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong sáng xuyên qua cành cây, chiếu những vệt sáng lốm đốm trên gương mặt anh tuấn của Muen, khó lường như vận mệnh vậy.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những vệt sáng lốm đốm kia lay động, tựa hồ cũng đang cầu nguyện cho mọi việc ngày mai đều thuận lợi.
......
Hôm sau.
Sau khi trải qua cuộc 'giày vò' kéo dài 3 giờ của đám nữ bộc, Muen cuối cùng cũng mặc xong bộ lễ phục lộng lẫy, đứng ở trước cửa đại sảnh yến hội, cùng Công tước đại nhân uy nghiêm như sư tử đón tiếp khách đến.
Mái tóc vàng óng của cậu được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú được trang điểm nhẹ nhàng ít đi vẻ non nớt, thêm vào nét thành thục. Kết hợp với bộ lễ phục nam vừa vặn người, mặc dù nặng đến thái quá nhưng toát lên vẻ cực kỳ quý phái, Muen trông hệt như mặt trời ban mai vừa mọc, tỏa ra hào quang thần dị, mặc dù chói mắt nhưng lại không tự chủ được khiến người ta tập trung ánh mắt vào.
Hôm nay, khi soi gương, Muen đã ngẩn người ra vì chính mình quá đẹp.
Đáng tiếc, ngay cả khi cậu đẹp đến phi phàm, những tiểu thư quý tộc kia khi tới hành lễ chào hỏi vẫn cúi đầu, ánh mắt né tránh, tựa hồ sợ bị hắn chú ý tới.
“Ai, danh tiếng của nguyên chủ vẫn còn quá tệ.”
Muen thở dài bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Cái tên Muen Campbell này, trong mắt đám tiểu thư quý tộc, thì bị đánh đồng với những từ như 'kẻ vô lương tâm', 'ác bá', 'thô bạo'.
Chỉ riêng việc danh tiếng xấu gắn liền với cái tên của hắn còn lấn át cả danh xưng 'Con trai Công tước' cao quý, là đủ để tưởng tượng được danh tiếng của Muen rốt cuộc tệ đến mức nào.
“Hắc, tiểu tử, nhìn chỗ đó!”
Khi Muen đang thở dài, Công tước Campbell, cũng chính là người cha 'tiện nghi' của cậu, đột nhiên vỗ mạnh vào lưng hắn, suýt chút nữa đã khiến cậu ngất xỉu.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn sang, như thể giữa tấm màn đêm tối, đột nhiên sáng lên một luồng sáng chói.
Ánh sáng chiếu xuống, là một thiếu nữ.
Nàng có mái tóc dài màu bạc ánh trăng, hoàn mỹ và suôn mượt, khuôn mặt tinh xảo tựa như được tạc từ băng, hoàn mỹ đến mức không có bất kỳ tỳ vết nào. Đôi hàng mi tựa như đọng sương tuyết, cũng có màu bạc, còn đôi mắt màu lam dưới hàng mi ấy, trong trẻo và lạnh lùng như mặt hồ, nhưng lại thâm thúy đến mức dường như có thể hút đi hồn phách người khác.
Thiếu nữ mặc một bộ lễ phục màu trắng không hề cầu kỳ, đơn giản nhưng không kém phần quý phái. Ngay khoảnh khắc xuất hiện, nàng liền trở thành tâm điểm chú ý mới, thu hút ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
“Đây chính là...... Celicia.”
Đệ Tam Công Chúa của Đế Quốc Olipot, Celicia Leopold, Băng Chi Ma Nữ, Đứa con Thuần Bạch được Nữ Thần Băng Tuyết ban phước.
Khoảnh khắc này cũng chính là khởi nguồn cho kết cục tan vỡ của Muen Campbell — Celicia cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Quả nhiên, lời văn và ký ức, không thể nào thể hiện trọn vẹn một người đẹp được.”
Ngay cả khi tâm lý đã sớm chuẩn bị, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Muen vẫn không tránh khỏi bị chấn động.
Kiếp trước, với tư cách là fan trung thành của Celicia, Muen cũng thường xuyên lui tới các diễn đàn, thấy không ít tranh ảnh về Celicia, trong đó có không ít những tác phẩm chất lượng cực cao, khiến Muen sau khi xem xong lập tức lưu ảnh lại, sau đó say sưa ngắm nhìn không biết chán.
Nhưng khi nhìn thấy người thật mới phát hiện ra rằng, ngay cả những tác phẩm ưu tú nhất, cũng không miêu tả được dù chỉ một phần mười vẻ đẹp của Celicia.
“Đã lâu không gặp, Muen thiếu gia.”
Khi Muen đang thất thần, Celicia đã chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
“Đã lâu không gặp, Công chúa Celicia.”
Muen lập tức trấn tĩnh lại, cúi chào một cách rất lịch lãm:
"Hôm nay Công chúa quả thật đặc biệt động lòng người."
"Đa tạ lời khen của Thiếu gia."
Celicia vén nhẹ vạt váy, đáp lễ một cách tao nhã.
Lễ nghi của nàng hoàn hảo đến mức không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào, nhưng lại tỏa ra vẻ lạnh giá, khiến người ta cảm thấy xa cách.
“Tuy nhiên, có thể nghe được loại lời này từ miệng Muen thiếu gia, thật đúng là hiếm thấy.”
“Ha ha, Công chúa thật biết đùa, lời ngài nói này tựa hồ cho rằng tôi là loại người vô lễ đến mức không giữ được mồm miệng.”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Trong đôi mắt thanh lãnh của Celicia chợt lóe lên một tia nghi hoặc.


2 Bình luận