Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Lễ Trưởng Thành

Chương 06: Không hẳn chỉ đáng tiền mới đáng giá

3 Bình luận - Độ dài: 1,581 từ - Cập nhật:

“Đừng lo, tuy màu sắc quả thật hơi lộ liễu, nhưng nếu pha vào thứ như rượu vang đỏ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra đâu ạ.”

Cảm nhận được sự lo lắng của Muen, chủ quán kiên nhẫn giải thích:

“Hơn nữa, so với cái khuyết điểm nhỏ là nó không kín đáo, ưu điểm của nó lớn hơn nhiều đấy ạ. Chỉ cần uống một giọt nhỏ thôi, ngay cả voi cũng sẽ toàn thân vô lực, mềm nhũn đổ gục.”

Muen sáng mắt lên: “Lợi hại thế sao?”

“Đương nhiên rồi, tiền nào của nấy mà. Chúng tôi từ trước đến nay buôn bán nhỏ, thật thà không lừa già dối trẻ.”

Chủ quán tự tâng bốc một hồi, sau đó xòe đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mảnh mai quá mức ra trước mặt Muen và người mặc áo choàng đen kia, cười nói:

"Tổng cộng một trăm ba mươi nghìn Amyrl, không mặc cả hay ghi nợ, xin cảm ơn."

“Một trăm ba mươi...!” Muen khẽ co giật khóe miệng.

Amyrl là tiền tệ thông dụng của thế giới này, sức mua có lẽ xấp xỉ với nhân dân tệ kiếp trước của Muen.

Vì vậy bây giờ cậu làm sao có thể không hiểu ra, những gì chủ quán nói về buôn bán nhỏ thật thà không lừa già trẻ đều là nói nhảm, làm gì có chai thuốc mê nào bán đến mười ba vạn!

Tuy nhiên, may mắn là cậu bây giờ vẫn là công tử Công tước, vẻn vẹn mười ba vạn chẳng là gì đáng nói.

“Xin hỏi quẹt thẻ hay tiền mặt?” Chủ quán có chút kích động xoa xoa đôi bàn tay nhỏ, cơ hội cùng lúc gặp hai 'con gà béo' thế này không nhiều, đương nhiên là có thể 'chặt' được bao nhiêu thì chặt bấy nhiêu.

“Quẹt thẻ.” Muen hào phóng ném ra tấm tinh thể thẻ của mình, loại tinh thể thẻ cấp bậc như của cậu có biện pháp bảo mật cực kỳ cao, nên cậu cũng không sợ vì thế mà lộ thân phận.

“Tốt lắm.” Chủ quán thuần thục quẹt lấy tiền, sau đó từ kệ hàng bên cạnh lấy ra một chiếc lọ nhỏ, cùng với tinh thể thẻ, hai tay dâng lên.

"Xin thiếu gia đi đường bình an, đây là món quà nhỏ tặng ngài."

“Quà nhỏ? Là gì vậy?”

“Hề hề, luôn phải giữ chút bí ẩn chứ, phải không? Nhưng gợi ý là nên dùng cùng với thuốc đó, sẽ có hiệu quả kỳ diệu đấy.”

“Hiệu quả kỳ diệu?”

"Là có thể tăng cường dược lực sao?"

Muen cau mày, cậu không quá hiểu về ma dược nên cũng không để tâm lắm, cứ thế thuận tay đút hai lọ thuốc vào túi áo, chuẩn bị rời đi.

Còn bên này, sau khi thu lấy tiền của Muen, chủ quán lại chuyển ánh mắt sang người mặc áo choàng đen còn lại.

“Còn ngài thì sao, khách nhân, quẹt thẻ hay tiền mặt?”

“Tôi không có đủ Amyrl, cũng không định lấy Amyrl ra trả.”

Người mặc áo choàng đen nói những lời cực kỳ nguy hiểm với giọng điệu bình tĩnh. Nghe đến đây, Muen cũng không khỏi dừng bước, hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía người mặc áo choàng đen.

Lẽ nào, ở cái nơi như chợ đen dưới lòng đất này, cũng có người dám cướp giữa ban ngày ban mặt sao?

“Ara? Ý của khách nhân là...” Quả nhiên, từ dưới mũ trùm đầu của chủ quán toát ra một tia lạnh lẽo âm u.

“Tuy không có tiền, nhưng tôi có thể bán cho ngài một phần tình báo.”

“Một trăm ba mươi nghìn không phải là con số nhỏ.”

“Thông tin này tuyệt đối đáng giá số tiền đó.”

Người mặc áo choàng đen đưa cho chủ quán một tờ giấy nhỏ: "Thậm chí đối với những người khác nhau, giá trị của nó còn hơn nữa cơ."

“Ồ?” Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Muen lúc này cũng có thể dựa vào tưởng tượng mà nhìn thấy dáng vẻ chủ quán hiếu kỳ nhướng mày.

"Thật thú vị."

Chủ quán nhận lấy tờ giấy nhỏ, mở ra, rồi ánh mắt lướt qua cực nhanh.

Trong khoảnh khắc, Muen cảm giác không khí như ngưng lại một giây.

“Ara, ara, cái này thật là.”

Chủ quán ngẩng đầu lên, nhìn về phía người mặc áo choàng đen, giọng điệu đã mang theo một chút ngưng trọng.

"Ngài chắc chắn thông tin này là thật chứ?"

"Thật hay không, với năng lực của chủ quán, xem qua là biết ngay thôi."

“...Ngài quả thật tin tưởng tôi đấy nhỉ, nhưng đúng như ngài nói, phần thông tin này quả thực đáng giá mười ba vạn.” Chủ quán trao lọ thuốc cho người mặc áo choàng đen: "Cầm lấy đi, nó là của ngài rồi."

Người mặc áo choàng đen nhận lấy lọ thuốc, im lặng như mọi khi, không nói gì thêm, trực tiếp quay người rời đi.

Lãnh đạm hiệu quả, giống như một cỗ máy.

Muen thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vô thức hướng ánh mắt hiếu kỳ dừng lại trên tờ giấy nhỏ kia.

"Thông tin gì mà lại đáng giá mười ba vạn cơ chứ?"

“Ara, Thiếu gia cũng quan tâm đến phần thông tin này sao? Vậy chi bằng tôi bán luôn cho ngài đi, xem như chúng ta đã là người quen cũ, giảm giá một chút, chỉ bán giá này thôi.”

Chủ quán xòe ra chín ngón tay thon thả, ra hiệu giá.

"Chín chục ngàn sao?"

“Hề hề, Thiếu gia thật biết nói đùa, lấy đó thì tiệm nhỏ của tôi lỗ chết à.”

"Chín trăm ngàn Amyrl."

“...” Muen khóe miệng co giật, không thèm để ý đến chủ quán nữa, quay đầu bỏ đi.

Cầm thông tin vớ được nhờ bán thuốc mê không rõ giá trị thực bao nhiêu, lại muốn bán với giá chín trăm ngàn Amyrl.

Quả nhiên, tên này đúng là một tên gian thương thuần túy.

“.....”

“Ara ara, cái này thật là.”

Sau khi Muen đi rồi, chủ quán vẫn nhìn chằm chằm vào phần thông tin trên tờ giấy nhỏ.

Mũ trùm đầu cải trang đã được kéo xuống từ lâu, cặp lông mày lá liễu mỏng manh như bị gió thổi, nhướng rất cao.

"Ngày mai vốn dĩ chỉ là lễ thành nhân của đứa con trai vô dụng của Muen Campbell, nhưng xem ra chỉ cần thông tin này được tung ra, mọi chuyện đột nhiên sẽ trở nên thú vị hơn nhiều."

“Được rồi, nên bán cho ai đây? Nhị hoàng tử chắc là một lựa chọn không tồi, dù sao thì ngài ấy vẫn luôn khá ghét cô em gái xuất sắc kia, với thân phận của ngài ấy, đòi hai triệu chắc cũng không quá đáng nhỉ.

Còn cả Lão Công tước Raymond nữa, chắc chắn cũng sẽ rất hứng thú.”

“Ara ara, một mũi tên trúng hai đích, mình thật là xấu xa quá đi mà.”

Chủ quán có chút phiền não chống má, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười mê hoặc làm lòng người xao động:

"Nhưng dù sao cũng chẳng có ai quy định, thứ như thông tin, chỉ có thể bán cho một người, đúng không?"

.....

“Muen thiếu gia.”

Muen quay trở lại Phủ Công tước, vừa vặn gặp Ann đang bận rộn trở về.

"Thế nào rồi, chuyện nữ hầu đã xử lý xong chưa?"

"Đã xử lý ổn thỏa, quản lí tối nay sẽ gấp rút tuyển người, nhân viên cũng đã được sắp xếp lại, ngày mai chắc hẳn nhân lực sẽ không có vấn đề lớn gì."

"Vậy thì tốt, thời gian eo hẹp thế này, các cô thật sự vất vả rồi."

"Không, đây đều là do chúng tôi chưa sắp xếp đúng đắn từ trước, khiến thiếu gia phải bận tâm ạ." Ann cúi mình xin lỗi.

“Không cần như vậy, đây là việc tôi nên làm.”

Muen phất tay, ra hiệu cho Ann đứng thẳng dậy.

"Vậy cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu."

"Nhưng tôi còn phải hầu hạ thiếu gia ngài..."

“Không cần đâu, ta có phải trẻ con gì đâu mà chuyện gì cũng cần người chăm sóc, với lại tối nay ta cũng sẽ đi ngủ sớm.”

Nói xong, Muen cũng không cho Ann không gian đáp lời, trực tiếp quay người đi về phía phòng mình.

Tối nay cứ để cậu một mình thì tốt hơn, tội nghiệt mà cậu đáng lẽ phải gánh chịu, không nên thêm một người vô tội khác đến chia sẻ.

“.....”

Chỉ còn lại Ann đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Muen dần khuất xa, ánh mắt luôn ẩn chứa vẻ nghi hoặc chưa bao giờ tan biến, giờ khắc này càng thêm đậm đặc và sâu sắc.

"Thật kỳ lạ."

Ann vừa suy nghĩ, vừa vô thức cắn môi.

Cho đến khi máu từ môi rỉ ra, nhỏ giọt xuống vạt áo nữ hầu trắng tinh, cô ấy cũng hoàn toàn không hay biết, mà cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Muen, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

"Muen thiếu gia, ngài bắt đầu trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào thế?"

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Phải là" lừa già dối trẻ" chứ
Xem thêm
Có khi nào là ann bán thông tin không nhỉ
Xem thêm