Web Novel
Chương 06: Chỉ nắm tay nhau ngủ thôi (Đã không làm được) (1)
10 Bình luận - Độ dài: 3,903 từ - Cập nhật:
"Ngủ rồi à."
Vào một đêm hè rộn ràng tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi, tôi đợi Victoria ngủ say rồi mới bật người dậy.
Hiện tại tôi không còn nghe thấy tiếng lòng nào của Victoria nữa, nên chắc chắn là cô ấy đã ngủ thật rồi.
Chỉ mới là nắm tay nhau ngủ thôi mà cô ấy đã suy diễn ra đủ thứ chuyện đen tối trong đầu, điều đó khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu rằng cô ấy có thật sự là Thánh nữ không nữa.
"Ignition." [note73185]
Tôi lén ngồi xuống chiếc ghế, đồng thời dùng ma pháp để châm điếu thuốc lá lên. Khói cay xè xè bốc lên, cảm giác tê rần dần lan tỏa khắp cơ thể tôi.
"Vào mấy lúc bình thường còn đòi cấm tuyệt mình hút thuốc nữa mới ghê chứ."
Tôi vừa hút điếu thuốc vừa xem qua lá thư trước mặt mình. Để loại bỏ được những bông hoa trên người của Victoria, tôi đã từng viết thư gửi cho sư phụ, mô tả rõ tình trạng nguy kịch của cô ấy và mong nhận được hồi âm.
[Gửi đứa con yêu quý của ta, Astal.]
[Đứa nhóc hay khóc nhè của ta à. Việc chinh phục Ma Vương thế nào rồi?]
Tháp Chủ Thanh Tháp, Charlotte Snowrain. [note73174]
Tôi mở ra lá thư có đóng một con dấu của người ân nhân mà đã cưu mang tôi, một đứa trẻ mồ côi, và dẫn dắt tôi vào con đường ma pháp sư, nét chữ quen thuộc dần hiện ra trước mắt.
[Con nói muốn loại bỏ những bông hoa trên người của Thánh Nữ đúng không.]
[Ý tưởng là kết hợp giữa việc cơ thể sẽ biến thành hoa khi sử dụng ma pháp đồng thời đi cùng với quy luật nhân quả đúng thật là một điều tuyệt vời trên thế giới. Ta cũng nhờ đó mà đã tìm được gợi ý từ những tài liệu cổ xưa.]
Những con chữ từ từ rơi xuống tờ giấy như những bông tuyết tạo thành từng câu văn. Đó chính là ma pháp mà sư phụ tôi, người có kỹ năng thông thạo về mọi thứ liên quan đến tuyết mà ngài thường hay sử dụng.
[Thật ra là hồi trước cũng có vài vị thánh nữ có tình trạng giống như Victoria đấy.]
"Nhưng mà, những ghi chép chi tiết hơn về nó đều đang ở Thánh Quốc Aurelium hết rồi...."
Tách, tách.
Cùng với điếu thuốc đang tàn dần theo thời gian, lòng tôi cũng trở nên sốt ruột. Sau cùng thì tôi cũng biết được tin rằng không thể có cách nào để cứu chữa cho Victoria ngay lập tức cả.
[Hơn hết là, một người từng được những người khác gọi là 'Ma Pháp Sư Vô Hại' như con mà lại không cứu được ai đó mà còn phải cầu cứu đến cả ta nữa chứ. Sư phụ đây cũng khá là ngạc nhiên đấy.]
Ma Pháp Sư Vô Hại, Astal Kaisakos.
Dũng Sĩ Của Ngọn Lửa, Kyle Dragonica.
Tinh Linh Thuật Sư Cao Quý, Anima Silverbroom.
Thần Cung Thảo Vật, Thalion Gladewood.
Cuối cùng là Victoria Everheart, người được mệnh danh là Thánh Nữ Vạn Hoa.
Đội nhóm anh hùng của chúng tôi, mỗi người đều sở hữu một danh hiệu riêng đã rôm rả sống ở Ma giới này được tận một năm với mục đích chính là tiêu diệt Ma Vương.
Trong số đó, danh hiệu chính của tôi là Ma Pháp Sư Vô Hại. Nó mang một hàm ý rằng không ai có thể bị thương khi còn ở trước mặt tôi.
Với khả năng đọc trước ma pháp của đối phương và sử dụng ma pháp tương đương để triệt tiêu hoàn toàn ma pháp ấy là một kỹ năng đặc biệt mà chỉ có tôi, người sở hữu một đôi mắt đặt biệt mới có thể làm được điều đó.
[Thật sự là ma pháp giải trừ của con không có tác dụng gì luôn sao? Việc có thể kết hợp các ma pháp mà mình đang có để tạo ra một ma pháp cấp cao hơn chẳng phải là một vũ khí bí mật của con sao.]
"...Nếu mấy cái đó mà có tác dụng thì con đã không nhờ đến sự trợ giúp từ sư phụ rồi."
Tôi thở dài một hơi trong khi nhìn vào những ma pháp đang được đề cập trong bức thư. Tất cả đều là những ma pháp mà tôi đã từng thử lên người Victoria rồi. Mọi thứ đều vô ích, tôi còn nhớ mình đã từng phải ấp úng khi mà nói dối về cái chuyện đó nữa cơ.
[Nếu lỡ mà tất cả đều chẳng mang lại bất kỳ sự hữu hiệu nào, thì liệu sức mạnh của tình yêu có thể trở thành một phép màu mang đến sự thay đổi mới mẻ hơn không nhỉ?]
“....?”
[Sao nào, chẳng phải trong mấy bài ca của những thi sĩ lang thang thường có đoạn kể về mấy câu chuyện chính thống nhưng lại vô cùng vĩ đại kể về việc phép màu đã xảy ra thông qua tình yêu nhiệm màu của dũng sĩ và thánh nữ hay sao?]
"...Mấy thứ đó chẳng qua chỉ là những lời lẽ sáo rỗng của một lũ điên cuồng vì tiền mà thôi. Sư phụ ngài biết rõ con chẳng bao giờ tin vào những thứ hư ảo như con người hay thần thánh gì mà."
Tôi vừa nhìn vào lá thư vừa tự lẩm bẩm một mình. Nếu mà chỉ có tình yêu mới có thể tạo ra phép màu thì mấy thứ ma pháp hay thần lực trên thế giới này để làm cái gì cơ chứ?
Thật ra, dũng sĩ và thánh nữ ở thời đại này hơi có mối quan hệ không mấy tốt đẹp cho lắm. Một dũng sĩ thì mang dòng máu của gia tộc sát long và một Thánh nữ mang một nửa dòng máu của rồng gần như là khắc tinh của nhau.
Hầu hết lý do mà tôi phải hộ tống Victoria cũng chính vì điều này, nên cái chuyện mà dũng sĩ và Thánh nữ yêu nhau rồi sau đó phép màu xảy ra như trong truyền thuyết là rất khó có khả năng.
[Thật ra ta chỉ đùa chút thôi, khi thấy một đứa như con bình thường còn chẳng thèm để ý gì đến con gái mà nay lại tự mình gửi về một bức thư có nội dung như thế, làm ta cứ nghĩ rằng thằng nhóc của ta khéo cũng biết yêu rồi đó chứ!]
Nếu là người khác thì không nói làm gì, chứ với Victoria thì tuyệt đối không thể nào có chuyện đó xảy ra được. Chẳng phải vừa nãy cô ta còn luôn mồm tuôn ra một đống lời độc địa nói rằng rất ghét tôi hay sao?
[Lúc con còn ở Tháp Ma Pháp cũng đâu có chịu để ý gì đến những người xung quanh đâu. Mấy đứa nữ đệ tử của ta cứ đòi gặp con cho bằng được mới thôi.]
"Thà để tâm cho chuyện nghiên cứu ma pháp để có thể cứu thêm được một người còn hơn là tốn thời gian để bận tâm đến những chuyện đó ấy chứ."
Đối với bản thân tôi, việc đó còn quan trọng hơn nhiều so với việc đối phó với những kẻ hám hư vinh, địa vị hay chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài chứ không phải bản chất thật của tôi.
Tôi, người sống sót duy nhất và cuối cùng trong cái ngôi làng bị thiêu rụi ấy, ban đầu tôi cũng chỉ là một người quét dọn ở Tháp Ma Pháp với mục đích là kiếm sống mà thôi.
Lúc đó, những ma pháp sư mà từng khinh miệt tôi bằng những ánh mắt ghê tởm thì sau này lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt, điều đó không khỏi khiến tôi cảm thấy ghê tởm tột độ.
[Con vẫn còn tin vào cái chuyện nếu sống đời trai tân đến năm 30 tuổi sẽ trở thành đại ma pháp sư đấy à? Ta thì ngược lại rất là hoan nghênh Thánh Nữ Vạn Hoa đó. Vốn dĩ người đó cũng là một người có tâm hồn đẹp mà.]
"...Tâm hồn đẹp à."
Tôi lại nghĩ đến những lời lẽ thô tục được liên hoàn tuôn ra từ Victoria mà cười khẩy. Tôi cố gắng kìm nén cái ý muốn viết lại một lá thư phản bác lại ngay lập tức.
Nội tâm của Victoria vừa âm hiểm vừa thẳng thắn đến mức tôi không chắc đâu mới là con người thật của cô ấy.
[Dù sao thì, nếu con có việc gì cần phải đến Thánh Quốc, con cứ thử nhờ vả vị Giáo Hoàng mới lên ngôi xem sao. Những thông tin về các vị Thánh nữ tiền nhiệm chỉ có thể được xem qua khi đạt được sự cho phép của ngài ấy mà thôi.]
Bức thư kết thúc với những lời khuyên của sư phụ. Ngay sau đó, những con chữ nằm trên trang giấy từ từ biến mất như những bông tuyết khi tan ra mà không để lại bất kỳ hình dạng gì nữa.
Đó là cách để tránh bị theo dõi hay nghe lén của sư phụ. Sau khi đọc xong tất cả nội dung trong lá thư, tôi tựa lưng vào ghế đồng thời ngước nhìn lên trần nhà.
"...Thánh Quốc sao. Vị Giáo Hoàng mà vừa mới lên ngôi nghe bảo rằng tiếng tăm không có được tốt cho lắm."
Vị Giáo Hoàng đương nhiệm có vẻ ngoài độc địa, mồm thì hay chửi rủa giống như Victoria, nhưng sự thành tín của ngài ấy thì không ai có thể sánh bằng được cả.
Nhưng,
"Còn có tin tức nói rằng ngài ấy tham tiền và sắc dục, rồi còn bán ra cả tước vị Thánh Kỵ Sĩ nữa chứ."
Đến nỗi Victoria cũng phải trở nên đau đầu chỉ vì số lượng đàn ông nộp đơn xin trở thành Thánh Kỵ Sĩ tăng lên một cách chóng mặt cũng phần lớn là do vị Giáo Hoàng hiện tại mà ra.
"Hay là làm chút rượu rồi ngủ ta."
Đầu tôi đau như búa bổ khiến tôi không tài nào ngủ được. Dù tôi không có chút tình cảm yêu đương gì với Victoria, nhưng cứ hễ nghĩ đến cô ấy thì tôi lại cảm thấy vướng bận trong lòng.
Tôi cảm thấy khá khó chịu khi Victoria phải một mình chịu đựng những cơn đau dữ dội do tác dụng phụ của ma pháp mà vẫn cố gắng tỏ ra là chuyện bình thường.
-Ư... ư ư ư.... ư ưm...
Có lần, khi tôi đang gác đêm trước lều của Victoria trong khi chúng tôi đang cắm trại dừng chân, tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào phát ra từ bên trong.
-Victoria, cô không sao chứ?!
Tôi giật mình lập tức mở lều của Victoria ra, và bên trong là một cô gái đang vô cùng đau đớn, những bông hoa từ từ nở ra trên người cô ấy, rỉ máu. Cô ấy cắn chặt miếng vải để kìm nén cơn đau đang dần lan ra.
"Sao mà lại bắt một cái người ngốc nghếch như vậy để đi làm Thánh nữ được cơ chứ.... Chẳng khác nào tự tiện bắt đi một cô gái ngây thơ vô số tội không biết gì rồi bảo cô ấy cứu thế giới hết cả."
Tôi nhấp ngụm rượu mà tôi đang giấu dưới lớp ma pháp tàng hình, vẻ mặt đầy khó chịu. Rượu đã nhạt hết còn đầu lưỡi tôi thì lại cảm thấy một vị đắng chát.
Vốn dĩ ngay từ đầu thì tôi đã bán tín bán nghi rằng những kẻ mà được thần thánh lựa chọn để đi giết Ma Vương và cứu thế giới, dù là dũng sĩ hay là thánh nữ, đều có khả năng là rất thấp là những kẻ tử tế.
Bởi vì họ chính là những kẻ không bao giờ biết việc nghe theo lời người khác và làm theo mà không chút nghi ngờ có thể mang đến cho họ sự nguy hiểm cỡ nào.
"...Đó là lý do tại sao mình chẳng tin vào thần thánh hay cái gì cả."
Dũng sĩ Kyle chẳng biết hề quý trọng cái mạng sống của mình, cứ cắm đầu mà lao vào chiến đấu với ma tộc và ma vật. Cậu ta có một người bạn thanh mai trúc mã thương yêu đang đợi ở quê nhà, nhưng vì sứ mệnh cứu thế giới, cậu ta luôn sẵn sàng thiêu đốt cả cuộc đời của mình vào nó.
Thánh nữ Victoria cũng y chang như vậy. Dù biết bản thân sẽ chịu khổ đau đến mức nào, cô ấy vẫn sẵn sàng lạm dụng ma pháp để chữa trị cho càng nhiều người càng tốt.
Thật đúng là một lũ ngốc nghếch hết nói nổi. Nếu họ mà có chết đi thì những người ở lại sẽ biết sống sao đây?
'Nếu có ai mà phải chết ở đây, thì người đó nhất định chỉ có mình tôi mà thôi.'
Tôi uống cạn cốc rượu, nhắm chặt mắt lại. Bàn tay đang run rẩy nãy giờ đã bình tĩnh hơn một chút, hơi thở gấp gáp cũng dần ổn định.
Trong trường hợp của tôi thì tôi không có gia đình, không có quê hương, không có bạn bè, không có người yêu để mà trở về. Vốn dĩ tôi quyết định đi chuyến đi này cũng là muốn tìm một nơi để yên nghỉ thật tốt.
"Ư~ ưm~... ngàiiiii Astal~...."
"Rồi rồi. Đây đây."
Nhìn Victoria đang gọi tên tôi ngay cả trong giấc mơ, tôi bất giác bật cười rồi lại phải quay về trên giường. Sao cô ấy lại nhận ra tôi biến mất nhanh như vậy chứ.
Vì tôi đã dặn dò cô ấy là đừng có sử dụng ma pháp, nên cô ấy đã có thể có một giấc ngủ ngon và không còn phải chịu đựng những cơn đau đớn hành hạ nữa.
Cứ như vậy, tôi lại định nắm lấy bàn tay của Victoria rồi ngủ.
"Gấu bông ơi..."
Ôm chặt.
Victoria ôm chặt lấy tôi không buông. Cảm giác có thứ gì đó mềm mại đang áp vào lưng tôi khiến cả cơ thể tôi như đánh thức mọi giác quan.
'Cái con nhỏ này, có cái tật ngủ tệ hại dữ vậy...!'
Tôi nghiến chặt răng, cố gắng hết sức để không tập trung ý thức của bản thân vào tấm lưng. Tôi chưa muốn phải lên đầu báo vì cái tội dám trêu ghẹo cơ thể thánh nữ đâu.
Nghĩ lại thì tôi đã từng nghe Anima kể rằng Victoria hay có một thói quen đáng yêu là thường ôm một con gấu bông to bằng người khi ngủ. Có lẽ vì không có nó bên cạnh nên cô ấy mới đành ôm tôi thay thế ha.
Tôi vùng vẫy cố gắng thoát ra để cô ấy không tỉnh giấc, nhưng với cái sức mạnh đặc trưng của loài rồng, khiến tôi không thể nào thắng được cô ấy mà không tới dùng ma pháp.
'Thôi bỏ đi.... Coi như đây là quả báo cho việc mình lén lút uống rượu và hút thuốc đi...'
Sau vài phút vùng vẫy trong nổi tuyệt vọng, tôi dần nhận ra rằng không có cách nào để thoát khỏi Victoria được, cuối cùng tôi đành nhắm mắt lại, chỉ mong sao đêm mau chóng qua đi trong yên lành.
Cái trò hề trẻ con này cũng sẽ kết thúc sau một tháng nữa mà thôi.
*~*~*
Khi Victoria tỉnh giấc vào buổi sáng hôm sau, cô ấy đã hét lên trong lòng khi nhìn thấy Astal đang ngủ say ngay sát khuôn mặt mình.
'Á á á á á...! Mình điên mất rồi...!!'
Cô ấy nhớ rõ ràng là tối hôm qua cổ đã định chỉ nắm tay Astal rồi ngủ mà thôi. Ban đầu, cô ấy lo lắng không biết anh ta có định vượt qua giới hạn không cho nên là cô ấy đã thức trắng đêm.
'Cuối cùng là mình đã ôm anh ấy ngủ như thế này luôn á...!!'
Có vẻ như cô ấy đã không thể cưỡng lại được sự thoải mái và ngủ quên mất từ lúc nào. Giờ đây, trước mắt cô ấy là cảnh tượng bản thân đang ôm chặt Astal bằng cả hai tay và hai chân như một con búp bê.
'Giá như mà mình có mang theo con gấu bông vẫn hay ôm ngủ hàng ngày theo thì..., thì đã không có cái chuyện này xảy ra rồi…!
Thói quen mà ngay cả người bạn thân kiêm đồng đội là Anima cũng hay trêu chọc cô là đáng yêu. Victoria đã không nghĩ đến việc phải ngủ cùng người mình thích khi mà quên mang theo con gấu bông của mình, đó mới chính là nguyên nhân thật sự của tất cả mọi chuyện.
'A ha, đúng rồi...! Trong lúc ngài Astal đang ngủ say, thì mình sẽ lén ra khỏi phòng rồi giả vờ như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả!'
Một nụ cười dần hiện trên môi của Victoria khi cô nghĩ đến cái kế sách vừa chợt lóe lên trong đầu mình. Đó là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, dù ai nhìn vào cũng sẽ thấy vậy.
'Và rồi, mình sẽ nói là: "Chào buổi sáng nhé, được ngủ cùng thánh nữ như tôi thì có khiến ngài ngủ có ngon hơn không hả? Cảm thấy sao nào?" cùng với một vẻ mặt thản nhiên hết sức có thể...!'
Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Victoria cũng vẫn chỉ nghĩ đến việc làm sao để trêu chọc Astal. Nếu cô ấy mà thêm một chút bịa đặt và rồi tố cáo anh ấy là một tên biến thái đã dám sàm sỡ ngực mình trong lúc ngủ thì chắc chắn rằng khuôn mặt anh ta sẽ đỏ như một trái cà chua luôn.
Và rồi, khi Victoria định từ từ vén chăn lên, với ý định lén đi ra khỏi giường.
"...Victoria, cô ngủ rất say và cựa quậy dữ dội thật đó nha."
Astal mở một bên mắt ra và lên tiếng với Victoria. Anh ấy đã tỉnh dậy từ trước, chỉ cố tình giả vờ ngủ để trêu chọc cô.
"Aa, ngài... ngài tỉnh rồi sao ạ? Từ... từ bao giờ thế...?"
Victoria chỉ biết há hốc miệng nhìn về phía Astal. Cả hai người một người là đàn ông và một người là phụ nữ đang cùng quấn lấy nhau như một cơ thể, ai nhìn vào cũng sẽ dễ dàng sinh ra hiểu lầm.
"Từ cá lúc mà cô ôm chặt lấy tôi ngủ vào lúc rạng sáng ấy? Khiến tôi cảm thấy khó chịu đến mức không tài nào ngủ được một giấc yên bình. Sao mà một người có danh hiệu là Thánh Nữ Vạn Hoa lại ôm tôi như thể ôm một gấu bông thế hả...."
"Haaaả á á á á á...!!! Tôi tuyệt đối không thèm làm cái chuyện đó đâu à nha!!"
Victoria vừa nhìn Astal vừa kêu lên một tiếng the thé đầy đáng yêu, cô ấy đang rất xấu hổ về cái tình huống hiện tại.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tất cả là do ngài Astal đã ôm tôi đó! Vâng, cứ cho là như vậy đi ha! Chính ngài mới là người không chịu giữ lời hứa là chỉ nắm tay nhau khi ngủ đấy nhá!"
Hơi thở gần sát bên nhau. Đến cả tiếng tim đập thình thịch cũng có vẻ như nghe thấy rõ mồn một. Cảm giác như cả hai đã hoàn toàn trở thành một thể, tai Victoria đỏ bừng.
Đúng lúc đó.
Ôm chặt, cảm nhận được có một vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía đằng sau.
"Đêm hôm qua chính ai là người đã ôm tôi ngủ như thế này hả? Có thật sự là cô không nhớ chút gì không đó? Kiểu như thế này này?"
Astal vừa ôm Victoria vừa ngáp một cách điêu luyện như thể cả đêm đã chẳng thể chợp mắt được phút giây nào cùng với một vẻ mặt rất chi là thản nhiên.
Bởi vì việc trêu chọc nhau như thế này đã trở thành một chuyện thường ngày giữa hai người họ.
"Là... là tôi...."
"Hình như tai tôi bị điếc rồi hay sao á? Ai vậy ta?"
"Là tôi! Chính là tôi! Thánh Nữ Vạn Hoa Victoria đây!"
"Biết rồi thì tốt."
Astal nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt và buông Victoria ra. Việc cô ấy phải nhún nhường trước anh như thế này cũng chính là một trải nghiệm quý giá đối với anh.
"Ngài... là ngài tối qua đã có ý định cưỡng bức cơ thể của thánh nữ đó nhé! Bây giờ tôi sẽ đi kể hết mọi chuyện với mọi người trong đội cho mà coi!"
Victoria xấu hổ đến mức phải thốt ra những lời không thật lòng của bản thân. Chỉ vì cái ôm đó mà đã khiến trái tim cô ấy cứ đập thình thịch mãi, cô ấy đang cảm thấy vô cùng là xấu hổ.
"Cứ việc đi nha. Bộ cô nghĩ rằng tôi sẽ ngủ với cô mà không có bất kỳ sự chuẩn bị gì sao hả? Tôi đã chuẩn bị cả sẵn ma pháp thu hình rồi đấy."
Astal đáp trả cô với một vẻ đầy thách thức. Anh ta đã lường trước được chuyện này nên đã dùng ma pháp thu hình để thu lại tất cả những hình ảnh về những chuyện đã xảy ra tối qua.
"Ngài... Ngài quả đúng là đồ siêu tồi tệ á! Sao ngài lại dám xâm phạm tới đời tư của một người phụ nữ như vậy chứ hả...!"
"Rõ ràng là tôi đã nói rằng chỉ nắm tay nhau khi ngủ thôi mà, người phá vỡ lời hứa mới chính là cô đấy?"
"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời biện minh nào nữa hết á! Chắc chắn là ngài đã dùng ma pháp để điều khiển tôi rồi có đúng không hả! Cái tên ma pháp sư siêu độc ác này...!"
"Không có loại ma pháp nào có thể điều khiển được trái tim của người khác đang tồn tại trên thế giới này đâu. Victoria à, cô không biết rằng mấy cái chuyện như thuốc ‘tình yêu’ thì đều là bịa đặt hay sao?"
"Tôi... tôi không biết! Đừng có mà bao giờ dám xuất hiện trước mặt tôi nữa đó!"
Victoria hét lớn vào mặt Astal rồi lập tức bỏ chạy khỏi phòng trọ như thể không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Mặc dù cả hai người họ đều sắp phải đến ngôi làng của những kẻ nói dối và họ rồi cũng sẽ sớm gặp lại nhau mà thôi.
=================================


10 Bình luận