Vol 1
Chương 1: Cách Mà Cậu Ấy Chinh Phục Em Gái Kế Của Mình.
0 Bình luận - Độ dài: 11,732 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Lại là một giấc mơ về khoảng thời gian đó.
Chỉ còn ý thức lơ lửng giữa khung cảnh quá khứ, Basara nhận ra rằng mình đang mơ.
Một màu đỏ thẫm. Đôi mắt điên loạn mang màu sắc đó từng nhìn xuống Basara trong quá khứ.
Tiếng gào thét giận dữ của một đám đông lớn. Tiếng khóc của một người bạn quý giá vang lên trong nền.
Giữa tất cả những điều đó, một bóng đen từ từ tiến lại gần.
“------”
Không quan tâm đến xung quanh. Cậu ấy chỉ nghĩ rằng mình phải làm gì đó—chỉ duy nhất điều đó.
Nhưng tâm trí của Basara dần đạt đến giới hạn khi chứng kiến thảm kịch diễn ra trước mắt.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo—thị giác của Basara bị nhuộm trắng xóa.
Ý thức của cậu ấy dần phai nhạt. Cậu ấy không biết mình có được cứu hay không.
Chỉ là—Basara đã nghe thấy tiếng hét của ai đó vào phút cuối.
Toujou Basara đến bây giờ vẫn chưa quên những lời đó.
Tiếng hét đau đớn của một cô gái cứ vang vọng mãi không dứt.
Giống như một lời nguyền—nó nói:
"Xin hãy trả lại đứa trẻ đó."
Phần 2:
“---! Hah... Hah...---”
Basara mở bừng mắt và đồng thời thở hổn hển.
Trong tình trạng đang nhìn lên trần nhà, cậu ấy nhận ra mình vừa tỉnh dậy.
Hít một hơi thật sâu, cậu ấy cố trấn tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn của mình...
Dù đã mơ giấc mơ đó bao nhiêu lần, mình vẫn không thể nào quen được...
Nằm ngửa trên giường, Basara nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, đưa nó lên trước mặt.
“...Hả? Sao vẫn thấy khó thở vậy...”
Dù đã tỉnh khỏi giấc mơ, cậu ấy vẫn cảm thấy hô hấp không thông suốt.
Ngay lúc đó—
“À—cuối cùng cũng tỉnh rồi nhỉ.”
Một giọng nói vang lên bất ngờ. Khi cậu ấy hạ ánh mắt xuống, thì thấy ngay trên chiếc chăn mỏng mà cậu ấy dùng thay cho ga giường thông thường—
Một cô gái đang ngồi trên hông cậu ấy, kẹp chặt cậu ấy giữa hai đùi.
Cô đặt hai tay lên ngực cậu ấy, và nở một nụ cười tinh quái.
Cô gái đó—Naruse Mio, đang nhìn xuống Basara.
“Chào buổi sáng.”
“...Chào buổi sáng.”
Basara phản xạ đáp lại lời chào.
Có thể là do Mio quá nhẹ, hoặc cũng có thể là do lớp chăn, mà cậu ấy không cảm nhận rõ được trọng lượng của cô.
Dù vậy, cảm giác chân thật ấy khiến Basara nhớ ra tình cảnh hiện tại—
Rằng từ ngày hôm qua, cậu ấy và cô ấy đã bắt đầu sống chung.
Đội chuyển nhà được thuê để lo liệu từ việc đóng gói đến vận chuyển, với một khoản phí thêm.
Và họ đã làm việc rất tốt, rất nhanh chóng.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần đầu họ gặp nhau tại nhà hàng gia đình.
Gia đình Toujou và gia đình Naruse đã ổn định và dọn vào sống cùng nhau sau khi thuê được một căn nhà nguyên căn.
Nhưng...
“Ờm... Cô đang làm gì thế?”
“Hỏi gì kỳ vậy, đánh thức anh dậy chứ làm gì. Tôi tưởng con trai sẽ thích điều này mà.”
Trước câu hỏi vô thức của Basara, Mio mỉm cười và nói:
“Dịch vụ đặc biệt đấy.”
Có vẻ như Mio thực sự có ý như vậy—và đúng là điều cô làm mang tính “dịch vụ”.
Thông thường, người ta sẽ ngồi lên bụng khi đánh thức ai đó theo kiểu này.
Nhưng có lẽ vì không thấy rõ tư thế của cậu ấy do bị che bởi chăn, nên Mio đã ngồi thẳng lên hông Basara.
Trông chẳng khác gì tư thế cưỡi ngựa kiểu "cow-girl" cả.
Hơn nữa, mùa hiện tại đang là giữa mùa hè—mùa mà trang phục của con gái có mức độ “lộ da thịt” cao nhất trong năm.
Nói cách khác, ăn mặc rất mát mẻ.
Trang phục buổi sáng hôm nay của Mio là một chiếc áo lót hai dây mà phụ nữ thường mặc ở nhà và quần short ngắn.
Đôi chân trần lộ ra dưới ánh nắng khiến Basara hoa cả mắt, và cảm giác khi bị cô ấy ngồi lên cũng thật tuyệt vời.
Nhưng quan trọng hơn—
Ánh mắt Basara bất giác bị hút vào một nơi khác...
…To thật đấy.
Ngay từ lần đầu gặp tại nhà hàng gia đình, cậu ấy đã để ý đến điều đó. Ngực của Mio thật sự rất đầy đặn.
Bầu ngực căng tròn của cô làm lớp áo co giãn ép sát cơ thể.
Phần khe ngực—nơi mà có thể đặt vừa mấy ngón tay—cũng không thể làm ngơ, nhưng đặc biệt là phần ngực, một đường cong màu da lộ rõ hẳn ra ngoài mép áo.
“Này, đừng có làm cái mặt ngố đó nữa, dậy mau đi.”
“Ư-Ừ…”
Làm sao bây giờ?
Dường như Mio không hề nhận ra tình huống, nhưng mỗi lần cô đè tay xuống ngực Basara, ngực cô lại rung lên theo, tạo nên một khung cảnh “mỹ mãn” quá mức chịu đựng.
Basara không thể cử động vì quá choáng váng, và rồi—
“Này, dậy mau lên không thì... Ể?”
Bất chợt cô nhận ra điều gì đó, và khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Sau đó, khi cảm nhận bằng tay:
“…H- Hể? Hình như… tôi cảm thấy có cái gì đó cứng cứng?”
Ủa...?
Basara nghiêng đầu. Chẳng lẽ việc Mio ngồi lên hông cậu ấy lại khiến phản ứng sinh lý của cậu ấy hoạt động?
“Ờm… đây có phải là hiện tượng sinh lý đặc trưng… chỉ có ở con trai không?”
“K- Không! Tôi tự hỏi đó là cái gì nữa… Có thể là điện thoại chăng?”
À đúng rồi, Basara chợt nhớ ra.
Đêm qua, không ngủ được nên anh chơi game bằng máy cầm tay. Chắc là anh đã ngủ quên trong lúc đó.
Thật ra thì—
“Tôi biết là cô có lòng đánh thức tôi dậy, nhưng... cô đang ngồi không phải trên bụng mà là ngay hông tôi. Khi con gái ngồi ở đó và nếu có chuyện 'sinh lý' thật sự xảy ra thì... tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Nghe xong lời Basara, khuôn mặt Mio lập tức đỏ bừng.
Có lẽ lúc này cô mới nhận ra tình thế "thiếu phòng bị" của bản thân.
Basara nghĩ chắc chắn cô sẽ bật dậy ngay và đạp anh một cái vì hoảng loạn.
“V-Vâng… Không thể phủ nhận chuyện đó. D- Dù sao anh cũng là con trai mà.”
Nhưng bất ngờ là cô chịu đựng được.
Có lẽ vì cô không muốn mất thế chủ động trước Basara.
Tuy vậy, rõ ràng là cô đang bối rối.
Có vẻ như Mio khá bình tĩnh khi mọi việc đúng ý cô, nhưng rất yếu đuối trước những tình huống bất ngờ.
Vì vậy, để thử phản ứng, Basara quyết định trêu chọc cô thêm một chút.
"...Vậy thì, đoán là tôi nên dậy thôi."
"Fueh!? A-Anh định dậy thật á?"
Basara trả lời Mio bằng một tiếng “Ừ,” trong khi cô lập tức trở nên bối rối.
"Tôi không thể nằm ườn mãi thế này được, đúng không? Với lại cô cũng đã cất công đến đánh thức anh mà."
"P-Phải rồi... N- Nhưng mà..."
Basara khẽ cười gượng trước vẻ lúng túng của Mio.
Nhìn cô từ dưới lên, anh nói:
"Nếu chuyện này khiến cô khó xử thì lần sau cứ đánh thức tôi bình thường thôi. Đừng ngồi lên hông như thế."
Đó là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.
Thế nhưng, Mio lại đỏ mặt tỏ vẻ bực bội.
"A-Anh… Không có khó xử gì cả... C- Chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi mà!"
Cô cứ cố chấp theo một hướng… khó hiểu. Basara chưa kịp ngăn lại thì—
"T- Thôi nào, dậy nhanh lên đi!"
Cô túm lấy chăn của Basara và kéo mạnh ra.
Ngay lập tức, một vật gì đó bay vút lên từ dưới lớp chăn—lao thẳng về phía Mio.
"Ể...?"
Mio buông tay theo phản xạ và bắt được vật thể lạ đó.
Nó không phải điện thoại, cũng không phải máy chơi game.
Tất nhiên, nó cũng không phải là “hiện tượng sinh lý” nào cả.
Đó là một món gì đó khá đặc biệt, vừa vọt lên từ khu vực giữa hai chân Basara và bay thẳng lên không trung.
Vậy nó là gì?
Ánh mắt của Basara rơi vào chiếc hộp nhựa mà Mio đang cầm.
Đó là một hộp đựng đĩa phần mềm, loại thường dùng cho game hoặc phần mềm chỉnh sửa ảnh—nói đúng hơn, đó là một trò chơi.
Mặt sau của hộp đang hướng về phía anh, và Basara đọc được tựa game in trên đó.
Trên bìa là hình ảnh một cô gái dễ thương, và tên sản phẩm là:
"Ấn bản đặc biệt tuổi trẻ: Tôi và cô em gái kế của mình"
Đây là một game về em gái.
"H-Hi... Kya--!?"
Mio hét lên, ném cái đĩa phần mềm vào bụng Basara và ngã lăn khỏi giường, mất thăng bằng ngay lúc đó.
"H- Hé, em không sao chứ---Hử?"
Khi đó, chiếc hộp đã rơi ngửa lại.
Lúc này Mio đang nhìn vào mặt sau, nơi in tóm tắt nội dung trò chơi.
Các hình ảnh minh họa trong game—với cô gái dễ thương—tràn ngập làn da trần và những mảng che mờ.
—Nói ngắn gọn, đó là một trò chơi khiêu dâm.
Hơn nữa, nó còn thuộc thể loại "huấn luyện", hoàn toàn trái ngược với tựa đề có vẻ nhẹ nhàng của nó.
Bầu không khí tươi mới của buổi sáng lập tức chuyển thành cảnh tượng ngượng ngùng nhất thế giới.
“C- Cái... cái gì đây? Tại sao thứ này lại ở trên giường của anh...?”
Basara mới mười lăm tuổi.
Cậu ấy không nhớ mình từng mua một thứ như thế.
Tuy nhiên, trong khi Mio đang run rẩy dưới sàn, cô lên tiếng:
“A-Anh… Anh dám chơi cái trò này ngay trong đêm đầu tiên chúng ta sống chung sao? Tôi biết ngay mà... Anh định làm những thứ trong game đó với tụi tôi luôn chứ gì!?”
“Biết cái gì mà biết! Với lại, làm gì có chuyện tôi—Ờ?”
“Yah, này... Kyaa!?”
Khi Basara vội vàng phản bác và cố trượt khỏi giường, cậu ấy mất thăng bằng và ngã lăn xuống sàn.
Phần thân dưới của cậu ấy chắc hẳn đã bị tê do Mio ngồi lên quá lâu.
Ngay lập tức, cậu ấy ngã đè lên Mio.
“A…”
Giống hệt như đang “đè cô ấy xuống.”
Hai khuôn mặt gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau.
Gần đến nỗi… khó có thể mở lời.
Mùi hương ngọt ngào của một cô gái.
Ngay khi ngã xuống, cả hai dây áo của Mio trượt khỏi vai, và bầu ngực lớn của cô gần như tràn ra ngoài.
Chúng đã tuột đến mức đầu ngực gần như lộ ra.
Chưa hết—một đầu gối của Basara đang nằm giữa hai đùi trắng mịn của Mio, lộ ra từ chiếc quần short ngắn.
Và chỉ cần anh cử động thêm một milimet, anh sẽ chạm vào chỗ tuyệt đối không được chạm.
Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài vài giây như vô tận, cả hai bất động đến mức không dám thở mạnh.
“Y…”
“…Y?”
Mio cuối cùng cũng bật ra một âm thanh, và Basara lặp tức đỡ như một phản xạ.
“Đồ biến tháiiiiiiiiii!!!”
“Guaaaaaaaaaah!?”
Cú đá của Mio nhắm thẳng vào phần dưới của Basara.
Cơ thể Basara nhấc bổng khỏi mặt sàn trong thoáng chốc, và Mio lập tức rời khỏi chỗ đó.
Tới cửa phòng, cô quay lại nhìn Basara đang quằn quại dưới đất...
“L- Lần sau mà anh còn làm gì kỳ quặc với tôi nữa, tôi sẽ giết anh cả trăm lần đấy!”
Sau khi hét lên câu đó, Mio rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại Basara đang quằn quại dưới sàn.
“Khoan đã, đây là hiểu lầm mà…”
Cậu ấy đưa tay ra và rên rỉ, nhưng không ai nghe thấy.
Từ trên giường, cô gái minh họa đáng yêu trên hộp trò chơi nhìn xuống cậu ấy như đang cười nhạo.
Nữ chính của “Ấn bản đặc biệt tuổi trẻ: Tôi và cô em gái kế” — mỉm cười nhẹ nhàng.
“Khốn kiếp… Ông già. Ông dám để thứ tầm thường này lên giường tôi sao.”
Vì đang là kỳ nghỉ hè, Basara vẫn mặc đồ ngủ khi đi xuống tầng dưới.
Thực ra, nếu Basara bị ghét bỏ, thì chính Jin mới là người gặp rắc rối chứ.
Ông ấy không quan tâm nếu cuộc tái hôn này đổ bể sao?
Mà dù chuyện tái hôn có sao đi nữa, thì cậu ấy cũng không thể để người ta hiểu nhầm nhân cách mình như vậy được.
“Trước hết, mình phải giải thích rõ ràng mọi chuyện đã…”
Khi cậu ấy mở cửa phòng khách, một mùi thơm ngon lập tức kích thích khứu giác.
Đặc biệt là mùi bánh mì nướng khiến bụng cậu ấy phản ứng ngay.
“A, chào buổi sáng Basara-san.”
Ở phía cuối tầm mắt cậu ấy, Maria đang nấu ăn trong bếp, vừa nhìn thấy đã chào.
“À, ừm… Chào buổi sáng.”
Basara cúi đầu nhẹ.
Dường như Mio chưa kể về vụ hiểu lầm ban nãy.
Jin và Mio không có trong phòng khách.
Chắc họ đang trong nhà tắm hoặc nhà vệ sinh để chuẩn bị buổi sáng.
Thở phào nhẹ nhõm, Basara tiến về phía bếp.
“Mh~ Hop…”
Ở đó, cậu ấy thấy Maria đang điều khiển chiếc chảo lớn một cách thành thạo bằng thân hình nhỏ nhắn của mình.
Dù là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, Maria đã đảm nhận hết việc nhà, một phần vì cô không đi học.
Dù sao thì, trước khi sống chung, cô cũng từng khoe khoang là đã làm hết mọi việc trong nhà.
Maria mặc một chiếc tạp dề trắng viền ren, trông như cô dâu mới cưới.
Khoác lên người Maria có vẻ ngoài trẻ con, nó lại vô tình tạo ra một cảm giác gợi cảm khó xử, khiến Basara thấy bối rối.
Basara mở tủ lạnh, trên tay cầm một cái ly vừa lấy từ tủ chén, rồi rót sữa từ hộp vào ly.
"Xin chờ thêm chút nữa nhé! Em sẽ làm xong ngay thôi!"
"Ừ, cảm—phụt!?"
Basara bất chợt phun sữa ra khỏi miệng.
Lý do? Bởi vì cậu ấy vừa được chứng kiến trọn vẹn hình ảnh của Maria, người đã xoay người lại đối diện với anh.
"Ôi chà, anh làm đổ sữa rồi kìa. Mới sáng ra mà đã nghịch ngợm thế này rồi, Basara-san."
Maria nở một nụ cười dịu dàng, rồi nhảy nhót tiến lại gần.
"H- H-Hey! Khoan đã, Maria-chan!"
Basara cuống quýt giơ cả hai tay ra phía trước để cản cô lại.
"Hể? Có chuyện gì vậy?"
Maria nghiêng đầu thắc mắc.
Một cử chỉ vô cùng đáng yêu—như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Nhìn thấy thế, người ta dễ bị lây cảm xúc mà nghiêng người theo.
Nhưng quan trọng hơn là...
"Còn cô thì sao? Mặc cái gì vậy hả... sáng sớm ra mà..."
Basara chỉ tay về phía cô.
Vì từ góc nhìn chính diện, Maria trông như đang mặc ‘tạp dề khỏa thân’—chỉ có mỗi cái tạp dề phủ ngoài, hoàn toàn trống trải bên trong.
Dù đây đã là thế kỷ 21 rồi, kiểu ăn mặc này vẫn khiến người ta hết hồn.
Không ổn, phải bình tĩnh lại. Hãy nghĩ cô ấy là một chú chim cánh cụt khỏa thân mặc tạp dề. Nếu nghĩ vậy thì chắc là sẽ...
—Không thể nào!!!
"Ehm... Có gì sai với bộ đồ của em sao?"
Không kịp để Basara ngăn lại, Maria xoay người một vòng nữa tại chỗ.
Và rồi—"H- Hể?"
Thì ra cô ấy vẫn mặc đồ đàng hoàng.
Bên dưới tạp dề là một cái áo giống với Mio và váy ngắn, chỉ là từ phía trước nhìn vào thì trông như không mặc gì bên trong mà thôi.
Sau đó, Maria...
"...Hohoho~n, em hiểu rồi."
Khi cúi nhìn lại bộ đồ của mình, cô mỉm cười ranh mãnh, như thể đã hiểu lý do vì sao Basara lại rối loạn đến thế.
"Anh đúng là con trai tuổi mới lớn mà, Basara-san... Có phải em đã khiến anh hưng phấn quá mức rồi không? Đã bị kích thích rồi đúng không?"
Phải thừa nhận—quả thực là rất kích thích.
Nhưng theo một cách... đầy thảm hại.
"Anh có nghĩ gì kỳ lạ không?"
"Không, không."
"Làm ơn hãy hào hứng thêm nữa đi."
"Haha."
Basara tự hỏi liệu cuộc trò chuyện này có hơi kỳ lạ đối với anh em ruột không.
"À đúng rồi. Lúc nãy, Mio-chan có lên gọi anh dậy, nhưng mọi chuyện thế nào?"
"....Nhờ đó mà giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo rồi."
Cậu không thể nói thật với cô rằng mình đã bị đá một cú trước bữa sáng. Tuy nhiên,
"Không, không phải ý em là vậy."
Maria lắc đầu nói và với vẻ mặt nghiêm túc,
"Cái thứ phần mềm mà em lén bỏ vào giường anh ấy... Mio-chan có thấy nó không?"
"THÌ RA LÀ CÔOOOOOOOOOOO!"
Basara lập tức hét lên. Thủ phạm đã lộ diện. Ai ngờ lại là Maria.
"Rốt cuộc cô bỏ cái thứ thô tục đó vào đó làm gì chứ..."
"Làm gì à...? Bởi vì em thấy anh có vẻ không quen với việc huấn luyện em gái kế."
"Tôi thậm chí còn không muốn làm quen với nó! Hơn nữa, tại sao tôi lại phải huấn luyện cô ấy chứ!"
"Ể? N- Nhưng..."
Maria đột nhiên bối rối.
"Ngoài việc huấn luyện ra, không còn cách sử dụng nào khác cho một đứa em gái kế sao?"
"CÓ CHỨ! Thật ra, ý cô là 'cách sử dụng' gì hả!"
Ôi trời. Cậu ấy biết rằng không thể đánh giá thấp bọn trẻ cấp hai ngày nay, nhưng rốt cuộc cô em gái kế loli này coi chị mình là cái gì vậy? Maria giơ hai nắm đấm siết chặt lên xuống một cách dữ dội.
"N- Nhưng... cái trò chơi đó có vẻ khá tuyệt vời mà? Cuối cùng, em gái kế của anh trở thành nô lệ hoàn toàn của anh và chỉ cần vài lời lăng mạ, cô bé sẽ có biểu cảm dâm đãng ngu ngốc và bắn tung tóe khắp nơi. Vậy nên anh nên học hỏi từ nó đi, Basara-san."
"Anh mày không quan tâm! Tại sao anh mày phải học hỏi từ những thứ như thế chứ!"
"Em, ý em là... Ngoài việc tạo ra vẻ mặt dâm đãng ngu ngốc và bắn tung tóe khắp nơi, một đứa em gái kế không có lý do tồn tại nào khác---"
"Cô ấy có! Rất nhiều là đằng khác!"
"Xin lỗi tất cả các em gái kế 2D và 3D đi! Không, quan trọng hơn là..."
"Ờm, Maria-san...?" Dù dùng cách gọi kính trọng, Basara bắt đầu hỏi cô ấy. Cậu không muốn tin—nhưng vẫn có khả năng...
"Trò chơi đó... có phải của cô không?"
Nếu đúng là của cô thì phải làm sao đây? Basara nuốt nước bọt.
"Ôi trời, Basara-san, làm sao có thể như vậy được? Em vẫn còn học trung học cơ sở mà." Maria vừa lắc tay vừa cười khúc khích: "Ahaha."
"Anh sẽ chăm sóc cho tụi em từ giờ, nên đây coi như là quà chào mừng dọn vào vậy."
"Đây đúng là món quà chào mừng tệ nhất đấy. Làm ơn chọn cái gì tử tế hơn đi."
"...Nói cách khác, anh đang bảo 'Trò chơi không đủ đã, đưa cho anh một cơ thể thật sự' à?"
"Ể...?..."
"Em, em hiểu rồi. Dù hơi xấu hổ, nhưng nếu đó là điều anh mong muốn, Basara-san..."
Trước mặt Basara, người đang cháy rực ánh mắt, Maria tháo tạp dề ra. E thẹn, cô đưa tay vào váy ngắn và khi vén váy lên, cô bắt đầu cử động một cách cố tình ngượng ngùng.
"Ờ- Ờm... Em không quen với mấy vụ huấn luyện, nhưng bắt đầu vào sáng sớm thế này thì hơi vội quá nhỉ?"
"Tôi không làm cái đó đâu! Với lại, chuyện huấn luyện đó vốn đã quá sức với lứa tuổi học sinh rồi!"
"Mhm, có chuyện gì mà ồn ào thế?" Một giọng nói vang lên từ cửa phòng khách. Đó là Jin, mặc đồ ngủ và kẹp tờ báo dưới cánh tay. Basara vội vàng định biện minh, nhưng trước khi kịp, Maria đã đỏ mặt nói:
"Ờm... Thực ra là con sắp được huấn luyện lần đầu từ Basara đấy ạ."
"Tôi đã nói là tôi không---"
"---Ồ, vậy sao."
Ngay sau đó, Mio bước vào phòng khách và liếc nhìn Basara như đang nhìn một con thú hoang.
"Lúc nãy... anh đã đè tôi xuống, giờ lại có ‘phiên bản đặc biệt tuổi trẻ’ với Maria. Ồ..."
"Đừng đổ tội cho tôi chứ. Chỉ là bị trượt chân thôi!"
Rồi Basara sực nhớ ra:
"À đúng rồi."
"Nghe này, về phần phần mềm lúc nãy, Maria đã---"
"Ể? Anh đang nói gì vậy?" Ngay lập tức cô ấy giả vờ ngây thơ.
"Em chẳng hiểu anh nói gì cả. Basara-san, xin đừng đổ trách nhiệm về sở thích của anh lên em."
"Kuh... Giờ mới tỏ ra mặt ngây thơ sao."
Mặc dù lúc nãy cô còn đưa tay vào váy và chuẩn bị ‘huấn luyện’ chỉ để trêu chọc anh.
"Ông già... nói gì đi chứ."
Hai cha con đã sống với nhau nhiều năm. Chắc hẳn ông phải hiểu ý cậu. Khi đó, Jin, người đã ngồi vào bàn từ trước, ngẩng đầu lên khỏi tờ báo với một tiếng "Hử?", rồi chống cằm:
"Ta hiểu là chú mày đang rất phấn khởi vì có hai cô em gái dễ thương... nhưng làm ơn, đừng phạm pháp."
"Ông giafaaaaaaa……!"
Basara nghĩ, thật vô lý. Đây vốn là nhà của cậu, vậy mà sao lại cảm thấy như người ngoài thế này?
Phần 3:
Khi bắt đầu sống chung trong một gia đình mới, có những thứ là hoàn toàn cần thiết.
Hôm đó, sau khi dọn dẹp nốt hành lý còn lại từ buổi sáng chuyển nhà, cả nhà đã cùng nhau đến cửa hàng nội thất vào buổi chiều để mua những vật dụng cần thiết như rèm cửa hay ga trải giường. Chỉ cần đi dạo một vòng trong cửa hàng rộng lớn đó thôi mà đã mất một khoảng thời gian đáng kể. Khi họ trở về nhà, mặt trời đã bắt đầu lặn.
—Và hiện tại.
Toujou Basara đang đạp xe đạp.
Để hiểu rõ hơn về thành phố mới mà họ vừa chuyển tới, cậu quyết định đạp xe đi vòng quanh khu phố.
"Buổi chiều tối như thế này cảm giác dễ chịu hơn."
Những lời cậu lẩm bẩm không phải chỉ là độc thoại. Ngồi phía sau cậu là Mio.
"Sao tôi lại phải làm những chuyện thế này chứ..."
Cô làu bàu với vẻ không hài lòng, tay vòng quanh eo cậu.
Đi xe đạp cùng một cô gái. Hơn nữa, là một cô gái ngực đầy đặn. Đó là một tình huống khiến tim đàn ông phải đập loạn xạ, thế nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.
"Đừng nói vậy chứ... Tôi không rành khu này, nhưng cô thì tới đây thường xuyên mà."
Ngôi trường cấp ba mà Mio theo học ở gần nhà mới, nên khi Basara ra ngoài, cậu đã nhờ Mio chỉ dẫn quanh thành phố. Có vẻ Mio đã hiểu rằng phần mềm sáng nay là trò đùa của Maria, nhưng sự gượng gạo giữa họ vẫn chưa dễ gì tan biến. Mio đã thể hiện rõ sự khó chịu và phàn nàn, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý đưa Basara đi dạo một vòng.
"Này... Basara, anh thật sự sẽ học chung trường với tôi à?"
"Có vẻ vậy."
Trước câu hỏi từ phía sau, Basara trả lời khẳng định.
—Việc chuyển trường là đề xuất của Jin. Basara hoàn toàn có thể tiếp tục đi học ở trường cũ từ nhà mới, nhưng trường của Mio chỉ cách đó một quãng đi bộ. Hơn nữa, trường cũng có truyền thống tốt, nên cậu quyết định chuyển.
Cậu mới chỉ học cấp ba được một học kỳ. Dù không phải là không hòa đồng với bạn học cũ, cậu cũng không có gì hối tiếc khi rời khỏi ngôi trường đó.
...Hơn nữa,
Còn chuyện Mio từng bị tấn công trước đây. Nếu Basara có thể Basara sẽ bảo vệ Mio trước những chuyện này.
Phía sau, Mio chỉ “Ừm” một tiếng, không tỏ rõ là đồng tình hay phản đối. Cả hai tiếp tục tiến về phía trước trên chiếc xe đạp giữa thành phố đỏ rực ánh hoàng hôn.
"...Này. Tôi có thể hỏi anh đã mơ thấy gì sáng nay không?"
"...A..."
Bị hỏi đột ngột với giọng điệu nhẹ nhàng, Basara gãi má. Trước khi Mio đến đánh thức cậu dậy, cậu đã mơ một cơn ác mộng dữ dội. Từ góc nhìn của Mio, đó là một câu hỏi hoàn toàn dễ hiểu.
...Mình đã khiến cô ấy lo lắng.
Basara suy nghĩ nên làm gì trong bầu không khí mà Mio cũng không hối thúc cậu trả lời.
Thật không may, cậu không thể kể cho một người bình thường như Mio biết hoàn cảnh của mình. Do đó,
"Trước kia... khi còn sống ở vùng quê, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cô có thể hiểu đó là một dạng sang chấn tâm lý... Ngay cả bây giờ, đôi lúc tôi vẫn mơ về khoảng thời gian đó."
"...Vậy à."
Mio chỉ nói ngắn gọn vậy rồi không hỏi thêm gì nữa. Tuy nhiên, bầu không khí giữa họ dường như dịu lại một chút. Có lẽ đó là sự quan tâm thầm lặng của Mio.
Cảm ơn.
Nếu Basara nói hết sự thật—có lẽ cậu sẽ không thể tiếp tục sống cùng với Mio và Maria nữa.
Vì họ còn được giao nhiệm vụ mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn trong chuyến đi dạo, Basara và Mio ghé vào siêu thị.
"Mua nhiều thật..."
Vì vừa chuyển nhà, nên ngoài nguyên liệu nấu ăn, họ còn mua đủ loại gia vị.
"Tôi sẽ ra lấy xe đạp trước. Mấy thứ này nặng, cô cứ đẩy xe ra lối ra là được."
"Ừm, được rồi."
Để lại Mio gật đầu phía sau, Basara rời khỏi cửa hàng trước.
Cậu đến bãi đậu xe đạp và mở khóa xe, thì...
“---Tôi có thể hỏi anh đã mơ thấy gì sáng nay không?”
Basara nhớ lại lời của Mio, và cơn ác mộng sáng nay lập tức hiện lên trong đầu như một đoạn hồi tưởng.
Ngay lập tức,
“......---!”
Basara như quên cả cách thở trong một khoảnh khắc, tay ôm lấy ngực khi tim đập dồn dập.
---Giá như có thể quên đi thì tốt biết mấy. Nhưng cậu không thể quên.
Sự kiện xảy ra năm năm trước.
Basara vừa là nạn nhân, vừa là người gây ra.
Vì thế, Toujou Basara sẽ phải mang nỗi đau này suốt cả đời.
“…Tệ thật.”
Chợt nhớ ra Mio đang chờ mình, Basara liền đẩy xe đạp về phía lối ra cửa hàng. Và ngay lúc đó, cậu lập tức nhìn thấy Mio đang bị một nhóm người bao vây.
Geh. Basara nhăn mặt. Mio đang bị vây quanh bởi bốn tên.
Mio đang hất tay một tên vừa quàng vai cô một cách trơ trẽn, ánh mắt cô giận dữ nhìn bọn chúng.
“---Đừng có đụng vào tôi. Nếu đụng vào, tôi sẽ giết mấy người cả trăm lần đấy! Này, Basara!”
Thái độ hung hăng đến mức một học sinh trung học bình thường có thể sẽ sợ khiếp. Nhưng đáng tiếc, điều đó hoàn toàn không có tác dụng với bốn tên này. Với những nụ cười đểu trên mặt, chúng vẫn không chịu buông tha cho Mio.
“…À, mấy người có chuyện gì với bạn tôi sao?”
Tạm thời, Basara thử lên tiếng một cách ôn hòa.
“---Hả? Mày là ai?”
“Bạn trai của cô ấy.”
“Hừm… Thì sao?”
Hả? Bình thường người ta sẽ rút lui khi biết cô gái đã đi cùng một chàng trai mà?
Trong bầu không khí căng thẳng này, Mio nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ.
...Giờ làm gì đây?
Khi Basara còn đang suy nghĩ, một tên tiến lại gần, đầu hơi nghiêng, vừa nhai kẹo cao su một cách thô lỗ. Không rõ là để dọa hay khiêu khích, nhưng hắn rất giỏi trong việc làm người khác khó chịu.
“Basara, hả? Tên nghe cùi mía thế—”
“—Còn đỡ hơn cái mặt của mày.”
Vừa nói với vẻ khó chịu, Basara kéo tay lái xe đạp lên. Chiếc bánh xe trước bật lên, xe đạp dựng đứng trên một bánh.
“Hả—?”
Tên đó ngẩng mặt lên theo phản xạ, và ngay lúc đó, Basara dập mạnh bánh xe xuống ngay vào mặt hắn.
Một cú trúng trực tiếp.
“Gueh!” – Một tiếng kêu ngắn phát ra, tên đó ngã ngửa ra sau.
---Trước sự việc đột ngột, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Basara dựng xe đạp lên lại, rồi băng qua ba tên còn lại để đến chỗ Mio. Cậu chộp lấy túi vải đựng đồ đã mua nằm trong giỏ xe hàng.
“Thằng khốn—!”
Với phản xạ nhạy bén, Basara nhanh chóng mở nắp một lọ gia vị nhỏ mới mua và hất thẳng1 vào đám người đang lao tới.
“Guah!?”
“Đồ… khốn… Hắt xì!”
“Mắt… mắt tao… đau quá… Hắt xì!”
Dĩ nhiên rồi. Đó là hạt tiêu thường, giá chỉ 298 yên.
“---Này, đừng đứng đơ ra đó, chạy đi chứ!”
“Ể? Ể?”
Chộp lấy tay Mio đang còn bối rối và túi đồ từ giỏ xe, Basara kéo cô chạy đi.
Lúc này, ưu tiên hàng đầu là thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Basara vội vàng nhét túi vải vào giỏ xe trước.
“Bám chắc vào, chúng ta chạy đây!”
Đặt Mio ngồi lên yên sau, cậu phóng xe hết tốc lực. Đồng thời,
“Guah----!?”
Chiếc xe cán phải thứ gì đó. Có lẽ là tên vẫn còn nằm lăn dưới đất sau cú đạp xe lúc nãy. Nhưng bây giờ, không có thời gian để cảm thấy áy náy.
Basara đứng lên đạp xe, rời khỏi nơi đó nhanh nhất có thể.
Và rồi—họ lao đi trên con đường lớn cùng nhau trên chiếc xe đạp trong một đoạn thời gian.
Chắc bọn kia sẽ không đuổi theo nữa. Đúng lúc đó, đèn giao thông chuyển sang đỏ.
“Phù, chắc an toàn rồi…”
Nhịp thở của cậu có phần rối loạn vì pha chạy nước rút giữa mùa hè, và trán cậu bắt đầu thấm đẫm mồ hôi.
Lúc đó,
"...Xin lỗi. Là lỗi của tôi."
Đột nhiên, giọng của Mio từ phía sau vang lên. Cô tựa trán vào lưng Basara, nghiêng người dựa nhẹ vào cậu.
Basara ngoái đầu lại nhìn Mio qua vai. Cô đang cúi mắt xuống với vẻ mặt khổ sở, hẳn là đang băn khoăn vì đã khiến Basara vướng vào rắc rối của mình.
...Hóa ra cô ấy cũng có thể làm khuôn mặt như vậy.
Một biểu cảm mới của Mio hiện ra trước mắt. Nhưng Basara không muốn cô cứ giữ khuôn mặt ấy mãi.
Cậu chẳng thể nghĩ ra được lời nào thích hợp để nói cả—Nhưng dù vậy,
"Ờm—Hay là chúng ta đi dạo một chút nữa rồi hẵng về?"
Cùng lúc đèn giao thông chuyển xanh, Basara xoay tay lái và bắt đầu đạp xe theo một hướng khác.
"...Ể?"
Mio ngạc nhiên khi thấy họ không đi đường về nhà.
Nhưng Basara vẫn không dừng lại. Lúc này là buổi tối. Nếu đi ngay, thì sẽ đến đúng lúc.
Nơi mà Basara dẫn Mio tới là một công viên rộng lớn.
Nơi đó có một điểm ngắm cảnh gọi là “Đồi hoàng hôn”, rất nổi tiếng với dân địa phương. Vì thế, Mio—người học ở trường gần đây—chắc hẳn cũng biết. Cho nên, Basara cố ý đưa cô đến một nơi hiếm người lui tới.
Không phải là đài quan sát công cộng, mà là một điểm từ đó có thể nhìn toàn cảnh thành phố.
“Wah…!”
Mio thốt lên ngạc nhiên pha lẫn thích thú khi nhìn xuống cảnh thành phố. Đúng như dự đoán, họ đã đến vào thời điểm hoàn hảo.
Thế giới được nhuộm màu đỏ nhạt dịu dàng của hoàng hôn, một khung cảnh rực rỡ trải dài.
“Đẹp quá… Nhưng anh mới chuyển đến mà, sao lại biết chỗ này?”
“Khi ba tôi chọn căn nhà, tôi đi cùng và nghe nói công viên này nổi tiếng. Nên lúc ba đang ký hợp đồng, tôi tranh thủ đi dạo một mình và tình cờ tìm thấy chỗ này.”
Basara đứng cạnh Mio. “Khung cảnh tuyệt thật, nhỉ?”
“Ừm. Tôi không hề biết… rằng ở đây có chỗ như vậy.”
“Lần tới chúng ta đến đây vào buổi tối nhé. Cảnh đêm ở công viên này cũng nổi tiếng lắm. Tôi chắc chắn từ đây nhìn xuống sẽ rất đẹp.”
Cậu đưa ra một lời hứa nhỏ cho tương lai. Nghe vậy,
“Ừ... Anh nói đúng. …Lần sau vậy.”
Bỗng nhiên, vẻ mặt Mio trùng xuống. Từ vị trí hiện tại, họ có thể nhìn thấy cả siêu thị lúc nãy. Có lẽ cô đã nhớ lại cuộc cãi vã với mấy tên kia.
Basara gãi má, rồi nói:
“Ờm… Sáng nay, cô đã đến đánh thức tôi dậy.”
Nghe vậy, Mio nhìn về phía cậu. Thế nên, Basara bắt đầu nói chậm rãi:
“Gia đình, tôi nghĩ—có lẽ là thứ mà mọi phiền phức hay rắc rối đều có thể tha thứ cho nhau.”
“Ể…?”
“Với cô, tôi là người ít nhất cũng đủ quan trọng để cô chịu khó đến gọi dậy vào buổi sáng, đúng chứ? Dù bố mẹ chúng ta chưa chắc đã kết hôn... nhưng chúng ta vẫn sẽ sống cùng nhau. Nếu cùng giúp đỡ nhau trong những chuyện nhỏ nhặt, cùng thấu hiểu nhau, tôi tin là dần dần ta sẽ trở thành một gia đình thật sự.”
“Bởi vì—”
“Ít nhất, tôi nghĩ chuyện tôi làm ở siêu thị là điều tự nhiên thôi. Ông già tôi cũng sẽ làm y như vậy. Nếu cô hay Maria-chan gặp rắc rối như thế lần nữa, tôi hoặc ông già sẽ luôn giúp đỡ. Nhưng, đó không phải là điều mà cô cần phải áy náy hay cảm thấy có lỗi. Bởi vì, nó cũng tự nhiên như việc cô đến gọi tôi dậy vào buổi sáng thôi.”
Tạm thời, cậu đã cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình bằng lời.
“........”
Tuy nhiên, Mio chỉ im lặng, không nói gì. Có lẽ cậu đã nói vòng vo quá?
...Mình thật sự không giỏi nói chuyện.
Trong những lúc như thế này, chắc chắn Jin có thể truyền đạt mọi thứ bằng những lời lẽ giản dị, rõ ràng hơn rất nhiều. Nhưng tiếc thay, Basara lại không thể nói đầy tự tin như ông ấy.
"Ờm, ý tôi là..."
Basara cúi mắt xuống đất, cố gắng gom góp lời nói lại thành câu, thì—
"...Ra vẻ anh trai ghê."
Mio lẩm bẩm đột ngột khiến Basara ngẩng đầu lên. Bên cạnh cậu, Mio đang mỉm cười.
"Vừa rồi, anh có hơi giống một người anh trai đấy."
"...Thật sao?"
"Ừm. Nhưng chỉ một chút thôi."
Ồ. Không khí có vẻ tốt hơn rồi.
"Vậy thì sao không bỏ qua chuyện lúc sáng luôn nhỉ—"
"Chưa đâu."
Giọng Mio lạnh lùng đáp, nhưng vẫn tươi sáng. Không khí căng thẳng ban nãy như thể chưa từng tồn tại. Thế nên Basara nghĩ: Con đường trở thành một gia đình thật sự có thể còn dài.
Nhưng lúc này, có lẽ khoảng cách giữa Mio và cậu đã thu hẹp lại một bước.
Vì vậy,
"Giờ thì, chắc đến lúc về rồi nhỉ. Tôi cũng bắt đầu thấy đói rồi."
Trở về cùng một mái nhà—như một gia đình. Basara xoay người và bước về phía chiếc xe đạp đã đỗ.
"...Ừ. Maria và Jin-san chắc cũng đang đợi."
Cậu nghe thấy giọng nói bình thản của Mio từ phía sau, rồi tiếng bước chân cô vang lên theo sau. Hai bóng người họ từ từ tiến về cùng một hướng.
Nhưng,
"------"
Khi quay lưng lại với cô và chỉ thấy bóng dáng, Basara đã không thấy được biểu cảm của Mio lúc ấy.
Biểu cảm cay đắng, chất chứa nỗi buồn còn lớn hơn cả khi trước.
Phần 4:
Một tuần đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu sống chung.
Dù vậy, họ vẫn chưa thoát ra khỏi giai đoạn "hơn người quen, nhưng chưa phải gia đình".
Tuy nhiên, so với lúc đầu, phần lớn sự ngượng ngùng đã biến mất — Vào lúc đó:
"—Ngày mai, ta phải ra nước ngoài công tác một thời gian."
"Ể...?"
Khi vừa về đến nhà, Basara bất giác hỏi lại trước lời thông báo đột ngột của Jin tại cửa.
Mio và Maria không nghe thấy điều đó. Hiện giờ, hai người đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
"Một khách hàng người Ý muốn có bức ảnh chụp ở Ả Rập. Vậy nên ta phải qua Dubai gấp."
Công việc của Jin là nhiếp ảnh gia tự do. Một chuyên gia sống bằng nghề chụp ảnh.
Vì vậy, thỉnh thoảng ông cũng phải ra nước ngoài để tác nghiệp, nhưng—
"Đ-Đợi đã!"
Basara vội vã đuổi theo Jin, người đang từ tốn bước lên cầu thang sau khi vỗ nhẹ vai cậu.
"Cái gì mà Dubai đột ngột vậy chứ!"
Chạy theo Jin vào phòng, Basara chất vấn. Tuy nhiên, Jin chỉ đáp ngắn gọn:
"Là khách hàng rất tin tưởng, nên không thể từ chối."
Đang chuẩn bị cho công việc ngày mai, Jin lắp ống kính vào máy ảnh.
Jin là một nhiếp ảnh gia có tiếng, với khách hàng khắp thế giới.
Cái tên [JIN] rất nổi tiếng trong một phần của giới nhiếp ảnh, và các tác phẩm của ông được đánh giá có giá trị nghệ thuật như tranh vẽ.
Ông có rất nhiều người hâm mộ và thu nhập hàng năm cao hơn nhiếp ảnh gia trung bình cả chục lần.
"Tôi biết là khách hàng quan trọng, nhưng… ông không thể từ chối sao?"
Hiện tại, đang là thời điểm nhạy cảm khi cả bốn người mới bắt đầu sống chung.
Nếu người lớn duy nhất trong nhà rời đi lúc này, chỗ dựa tinh thần cũng biến mất.
"Chúng ta đã có đủ tiền tiết kiệm để sống ổn rồi mà…"
"Làm nghề tự do, niềm tin là thứ quan trọng nhất. Một khi từ chối, người ta sẽ không tìm đến nữa."
"Nhưng… ông là trụ cột trong gia đình. Ông phải là người bảo vệ gia đình chứ."
"Chính vì vậy nên ta mới phải đi. Nghe này, khi ta vắng mặt, thì trách nhiệm bảo vệ gia đình là của chú mày— với tư cách là con trai trưởng."
"Nhưng mà…"
Bị nói một cách thuyết phục như vậy, Basara không biết phải cãi lại thế nào. Jin nhẹ đặt tay lên vai cậu.
Ông mỉm cười:
"Đừng lo. Chú mày làm được mà — bởi vì chú mày là đứa con trai mà ta tự hào nhất."
Và rồi, tối hôm sau.
"Rồi, chăm sóc nhà cửa nhé."
Với lời dặn ngắn gọn ấy, Jin rời đi bằng taxi.
"Trời ơi..."
Basara cúi mắt nhìn vật đang cầm trong tay — một bức ảnh Jin đưa cậu.
Đó là bức ảnh kỷ niệm của cả bốn người chụp trước ngôi nhà hôm qua. Như đã đoán trước, khuôn mặt Basara trong ảnh trông rất căng thẳng.
"...Hm?"
Tuy nhiên, Basara bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong bức ảnh.
Trong ảnh, Mio và Maria quả thật đang mỉm cười. Thế nhưng...
…Chỉ là tưởng tượng của mình thôi sao?
Có lẽ do ánh sáng, nhưng gương mặt của Mio thoáng chút buồn.
Có lẽ thật sự, cô ấy đang cảm thấy lo lắng khi người lớn duy nhất trong nhà, Jin, không còn ở đây.
"—Được rồi."
Basara rời khỏi phòng với vẻ kiên quyết.
Khi đang đi xuống cầu thang, cậu nghĩ đến việc gọi món sushi hoặc lươn nướng cho hôm nay.
Jin đã đưa cậu thẻ tín dụng, và ăn món ngon luôn là cách tốt nhất để cổ vũ tinh thần trong những lúc thế này.
Vậy nên, Basara mở cửa phòng khách:
"Này mọi người, về bữa tối nay thì---"
Cậu chỉ nói được đến đó. Vì cậu nhận ra bầu không khí nặng nề trong phòng.
"........" "........"
Mio, đang ngồi trên ghế sofa, và Maria, đang ngồi trên ghế ở bàn ăn, im lặng không trả lời khi nghe Basara gọi.
Nhưng dù sao, vẫn có phản ứng — ánh mắt lạnh lẽo như băng họ dành cho cậu.
---Đó là lý do khiến Basara thở dài mệt mỏi.
À... Cuối cùng cũng đến rồi.
Cậu nghĩ, rõ ràng là kỳ lạ khi đột nhiên có được hai cô em gái dễ thương, dù cho tính cách có hơi đặc biệt.
Hiểu rồi. Không chỉ là người lớn duy nhất rời đi, mà giờ còn là cảnh trai gái trẻ tuổi sống cùng một mái nhà.
Dĩ nhiên, họ sẽ trở nên cảnh giác khi bị đẩy vào tình huống đó một cách đột ngột.
Tuy nhiên,
"...................." "...................."
Sự im lặng này có hơi lâu quá không?
Giống như khi TV hoặc radio hoàn toàn mất tín hiệu.
"Ờm... Hay là mình đặt món gì đó ăn nhỉ… Sushi hoặc lươn chẳng hạn?"
Ngay cả loại cao cấp cũng được, cậu nói với giọng lịch sự dè dặt.
Ngay lúc đó,
"...Basara, tôi có một chuyện muốn nhờ."
Cuối cùng, Mio cũng mở miệng.
"Ừ, được thôi, là gì vậy? Cô muốn gì cứ nói."
Basara lập tức lại gần Mio.
Cô ấy nhờ vả. Chỉ một chuyện nhỏ thế thôi cũng đủ khiến cậu vui mừng.
Và rồi—
Toujou Basara đã nghe thấy điều Mio muốn nhờ.
Một lời nói với giọng lạnh đến thấu xương tủy.
"—Hãy biến khỏi ngôi nhà này."
Basara đơ người trong một khoảnh khắc và tìm kiếm lời để đáp lại.
"Ờ thì..."
Ừ thì. Cũng hơi sốc. Cậu có hơi bất ngờ.
Dù sao thì, cô ấy cũng bảo cậu rời khỏi nhà mà chẳng kèm lý do nào cả.
Cũng phải có giới hạn chứ...
"...Xin lỗi, nhưng cô có thể nói lại lần nữa không?"
Ít nhất, Basara vẫn hy vọng mình nghe nhầm — dù khả năng đó gần như bằng không.
"------"
Ngay sau đó, Maria nhẹ giơ tay về phía cậu.
Bàn tay ấy không phải là một đề nghị — mà là một lời cảnh cáo.
"Hể—?"
Bàn tay Maria phát sáng — và ngay khoảnh khắc đó...
Basara đột ngột bị một luồng gió mạnh thổi bay và đập vào tường.
"Guah—!?"
Lưng cậu bị va chạm mạnh.
Mất hết hơi trong một thoáng, cậu ho dữ dội. Và rồi—
"—Basara-san, anh không nghe thấy Mio-sama đã nói gì sao?"
Chẳng biết từ khi nào, nhưng Maria đã đứng ngay trước mặt cậu.
Cô ấy mang vẻ mặt lạnh lùng không thương tiếc, hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước.
"Vừa nãy... cái đó là gì vậy? Cô là ai...?"
Trước câu hỏi đầy ngạc nhiên của Basara,
"Hee... Anh bình tĩnh hơn tôi nghĩ đó."
Maria nói với vẻ bất ngờ.
Rồi, cô ấy nói ra lời khẳng định sẽ làm thay đổi cuộc đời của Toujou Basara.
"Con người khi thấy ma thuật lần đầu thường hoảng loạn tột độ."
"Ma... thuật?"
Maria xác nhận lời Basara đang cau mày bằng hai từ: "Đúng vậy."
"Anh tưởng đó chỉ là sản phẩm của truyện viễn tưởng hay truyền thuyết sao? Ma thuật thật sự tồn tại — không, không chỉ là ma thuật. Những chủng tộc khác ngoài loài người cũng tồn tại."
Cùng lúc với lời nói đó, một thứ gì đó tỏa ra ánh sáng xanh lan rộng sau lưng Maria.
Thứ đó là thứ không phải con người có được— đôi cánh đen.
Tai cô ấy cũng biến đổi thành hình nhọn, khác hẳn so với trước đó.
Không còn là con người.
Dù không tin vào sự tồn tại của họ, ai cũng đã từng nghe tên họ.
"Vậy... cô là một ác quỷ?"
"Chính xác."
Ngay khi Basara lẩm bẩm điều đó, câu trả lời được đáp lại ngay tức khắc, không do dự.
Một lời khẳng định.
Tuy không muốn tin, nhưng có vẻ đó là sự thật.
"Và chúng tôi sẽ yêu cầu anh rời đi, Basara-san. Mio-sama sẽ tiếp quản căn nhà này."
Maria nói, ngực ưỡn lên đầy tự tin, trong khi Mio thì vẫn im lặng kể từ lời “Biến khỏi đây”.
Mio-sama, huh...
Maria đã thay đổi cách xưng hô với Mio, và nhờ vậy Basara phần nào hiểu được mối quan hệ thật sự giữa họ.
Vì thế, cậu hỏi:
"...Chuyện gì đang xảy ra vậy, Mio? Đây là quyết định của cô sao?"
"Coi chừng lời nói của anh, Basara-san. Một con người tầm thường như anh đang quá thiếu tôn trọng với người sẽ trở thành Ma Vương tương lai."
Maria trả lời thay cho Mio.
"Ma Vương... là cô ấy sao?"
"Có một chủng tộc được gọi là Ác Quỷ. Và dĩ nhiên, họ cần một người trị vì. Giống như kẻ thù truyền kiếp của chúng tôi, Thiên thần tộc, cũng có một vị Thần Tối Cao làm lãnh đạo."
"À mà, những người gọi là Anh hùng — Hero — cũng tồn tại, mặc dù họ thường sống trong các ngôi làng biệt lập để che giấu sự hiện diện của mình, nên con người bình thường không biết đến họ."
"............"
Basara chỉ im lặng trước câu chuyện được kể ra một cách thản nhiên ấy.
Ngay cả khi bị nói những điều như vậy một cách đột ngột, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tin vào tình cảnh hiện tại.
"...Một Ma Vương thì muốn gì ở nhà tôi chứ? Tôi tưởng mấy người thì phải sống trong những tòa lâu đài to đùng ở Ma giới."
"Có nhiều lý do khác nhau. Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh. Dù sao đi nữa, Mio-sama và tôi sẽ chiếm lấy căn nhà này — để làm căn cứ hoạt động trong thế giới loài người."
Hóa ra tất cả chỉ là âm mưu để lập căn cứ trong nhân giới. Khi đó,
"Vậy còn chuyện ba mẹ chúng ta tái hôn thì sao...?"
"Cái đó không hề tồn tại. Chúng tôi gặp Jin-san tình cờ ngoài đường. Ông ấy có vẻ là người tử tế, nên tôi đã chỉnh sửa ký ức của ông ấy bằng ma thuật của một Succubus."
Succubus — Một loài ác quỷ mê hoặc có hình dạng phụ nữ, thường xuất hiện trong giấc mơ để quyến rũ đàn ông. Nếu Maria thật sự là một Succubus, việc biến giấc mơ thành hiện thực không hề khó với cô ta.
"Vậy ra cô dùng ma thuật để lừa ông già tôi, tạo ra ký ức giả về việc gặp mẹ cô — người thậm chí còn không tồn tại — rồi cả việc tái hôn nữa..."
"Đúng vậy. Và người tiếp theo là anh đó, Basara-san."
Nói rồi, Maria giơ tay về phía Basara.
"Anh sẽ rời khỏi nhà này cho đến khi Jin-san trở về, vì anh không thể thích nghi với việc sống cùng hai cô gái. Một ký ức như vậy là đủ rồi."
Trước điều đó, Basara vẫn giữ im lặng, ánh mắt lần lượt nhìn Maria rồi tới Mio.
Lúc này, Mio lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế sofa và cuối cùng cũng nhìn lại Basara.
"Xin lỗi, nhưng... Chúng tôi sẽ lấy căn nhà này."
Cô tuyên bố lạnh lùng, với ánh mắt y như lúc vụ việc với lũ du côn hôm trước.
"Ngoan ngoãn tiếp nhận ma thuật của Maria rồi rời khỏi nhà đi. Nếu không, tôi sẽ hét lên và nói rằng anh đã dùng bạo lực với chúng tôi. Sau đó tôi sẽ gọi cảnh sát. Anh không muốn bị bắt vì hành hung ‘em gái’ đâu, phải không?"
"...Tôi hiểu rồi."
Basara cúi đầu trước những lời đó, trông đơn độc và trống rỗng.
Ngay khi đó, tay của Maria phát sáng.
"Giờ sao đây, Mio-sama? Dù gì cũng là mùa hè, nhưng tôi thấy hơi áy náy nếu để anh ấy ngủ ngoài đường. Cho anh ta về quê sống với họ hàng thì sao?"
"...Ừ, ý hay đấy."
Mio trả lời.
"Tạm biệt, anh trai... Không lâu, nhưng cũng khá vui."
Và như một tín hiệu, luồng sáng trong tay Maria được phóng về phía Basara.
Đó là ma thuật thao túng ký ức của loài Succubus, khiến người khác rơi vào ảo mộng.
Nhờ vậy, ký ức của Basara sẽ bị thay đổi và cậu sẽ rời khỏi ngôi nhà của mình — lẽ ra là như vậy.
Tuy nhiên...
"...Ồ?"
Ma thuật đã chạm đến Basara — nhưng cậu không hề nhúc nhích.
Lạ thật.
Maria nghiêng đầu, định phóng ra một phép thao túng ký ức khác...
"Ể...?"
Maria chớp mắt kinh ngạc.
Basara, người lẽ ra đang đứng trước mặt cô, đã biến mất.
Cô vội vàng quay đầu lại — nhìn về phía điểm mù sau lưng.
Và ở giữa phòng khách — Basara đang đứng đó.
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã vòng ra sau lưng cô.
Maria ngạc nhiên khi nhận ra điều đó.
"A- Anh đang kháng cự sao? ...Vậy thì sẽ đau đấy."
Cô trừng mắt dữ dội nhìn Basara.
Dù không muốn làm cậu bị thương, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác.
Maria niệm phép gió — loại đã từng thổi bay Basara trước đó — và phóng ra.
Luồng gió thẳng tiến về phía Basara — và ngay lúc ấy...
KÉÉÉÉÉEK!
Một tiếng rít chói tai vang lên. Ma thuật gió đã bị xóa sạch.
"Cái... gì cơ...?"
Trong chốc lát, cô nghĩ mình đã thấy một vệt sáng trắng lao tới từ bên cạnh — và ngay sau đó, ma thuật của cô tan biến.
Maria trợn mắt kinh ngạc.
Basara trước mặt cô giờ đang cầm trên tay một thanh đại kiếm khổng lồ.
Cánh tay cậu được bao bọc bởi một lớp giáp lên tới khuỷu tay — kết quả từ một khế ước với thanh kiếm.
Sức mạnh của một vũ khí khế ước lan tỏa lên chính cơ thể người sử dụng.
"...Ngạc nhiên cái gì chứ?" Basara từ từ ngẩng đầu lên. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc lẹm, như thể trở thành một người hoàn toàn khác.
"Cô đã tự nói đấy thôi. Rằng bọn Quỷ như cô và Thiên thần – kẻ thù của cô – tồn tại."
Một hơi thở.
"Và cả --- rằng một tộc Anh Hùng cũng tồn tại."
"Không thể nào... Sao lại như vậy được?"
Bên cạnh cậu, Mio thốt lên đầy kinh ngạc.
"Ý tôi là, tộc Anh Hùng vẫn đang ẩn náu... Sao anh lại ở đây, sống như một con người bình thường..."
"Giờ tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết điều đó."
Maria nhìn Basara – người vừa lạnh lùng bác bỏ cô – với ánh mắt ngạc nhiên.
...Sao lại có thể như vậy...
Không ngạc nhiên gì khi phép thuật thao túng ký ức không có hiệu quả. Succubus chỉ có thể thao túng ký ức qua giấc mơ với những người có sức mạnh phép thuật yếu hơn --- cụ thể là con người bình thường, những người không có khả năng tự vệ trước ma thuật. Điều đó không có tác dụng với các chuyên gia chống quỷ như các Anh Hùng.
Nhưng --- điều khiến Maria kinh ngạc không phải là điều đó.
Không thể nào, cô nghĩ. Chính là hành động vừa rồi của Basara.
Quả thực Maria không sử dụng ma thuật tấn công gió. Cô chỉ muốn khiến cậu ta đau một chút bằng cách hất cậu ta bay đi, nên chỉ dùng ma thuật di chuyển bằng không khí. Nó không có tính sát thương, cũng không mạnh mẽ. Vậy nên không lạ gì nếu một Anh Hùng đẩy lùi hoặc cắt đứt nó.
--- Nhưng, Basara đã xóa tan ma thuật của Maria chỉ bằng một nhát chém . Không, không chỉ vậy. Một khi ma thuật đã được kích hoạt, thì dù có bảo vệ kỹ đến đâu vẫn sẽ để lại một số tàn dư ma thuật. Thế nhưng, không còn một dấu vết nào của ma thuật mà Basara vừa chém đứt. Nó đã bị xóa sạch hoàn toàn. Như thể nó chưa từng tồn tại vậy.
"Tôi không còn... bất kỳ ràng buộc gì với Anh Hùng hay Quỷ tộc."
Basara từ từ bước lên một bước.
"Nhưng thật không may cho các cô, tôi không có ý định im lặng chịu đựng."
Nói rồi, Basara chuyển động như một cái chớp mắt.
Một tốc độ thần tốc, xóa tan khoảng cách giữa họ như thể nó chưa từng tồn tại.
"------!"
Không ổn. Maria lập tức đứng chắn trước Mio để bảo vệ cô. Đồng thời,
Kiếm của Basara vung xuống chém về phía Maria và Mio.
"------"
Toujou Basara nhìn hai cô gái đang nhắm chặt mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ chém họ.
Thanh kiếm trong tay cậu ta --- dừng lại cách họ chỉ vài milimet.
"....Ah."
Maria và Mio, nhận ra mình vẫn an toàn, ngồi sụp xuống sàn.
Chân họ đã khuỵu xuống. Đó là lý do Basara giải trừ hóa thân của ma kiếm --- Brynhildr[note73214].
"Tại sao..."
Trước câu hỏi ngạc nhiên của Mio, Basara quay lưng lại với họ, không nói lời nào.
Cậu cảm thấy một cơn thịnh nộ dữ dội trào dâng. Một điều không thể tha thứ được. Nhưng,
"...Biến đi."
Basara lẩm bẩm, cô độc.
"Tôi không quan tâm các người là Quỷ hay là Ma Vương. Nhưng, nhà này không có thời gian để chứa chấp những kẻ lừa dối tôi và – quan trọng hơn – ông già tôi. Tôi sẽ bỏ qua cho lần này. Tôi sẽ gửi hành lý của các người sau, nên --- mau biến đi."
Rồi, sau vài phút --- phòng khách của nhà Toujou chìm vào im lặng.
Sau khi lấy lại sức ở đôi chân, Mio và Maria đã rời khỏi ngôi nhà.
Basara, biến ma kiếm Brynhildr trở lại dạng ban đầu– một sợi dây chuyền mặt dây – và ngồi xuống ghế sofa.
"......"
Nghiến răng, cậu giữ chặt tay phải, vốn không ngừng run rẩy.
"...Không sao đâu."
Basara cố gắng thuyết phục bản thân. Đã lâu rồi cậu không chiến đấu. Bản năng chiến đấu của cậu vẫn chưa trở lại.
Đó là lý do tại sao việc cậu kích hoạt kỹ năng đó hoàn toàn là một sự trùng hợp.
---Năm năm trước, khi còn ở ngôi làng của Tộc Anh Hùng, Toujou Basara đã gây ra một rắc rối nghiêm trọng.
[Một biến cố] khiến sức mạnh của cậu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ban đầu, điều đó gây ra quá nhiều thiệt hại đến mức đáng lẽ cậu không thể tiếp tục sống như bây giờ.
Thế nhưng, do nhiều hoàn cảnh khác nhau, sự việc cuối cùng lại dẫn đến việc cậu rời khỏi làng cùng với Jin.
Nói cách khác, cậu đã bị đuổi đi. Và khi đến Tokyo, hai cha con bắt đầu một cuộc sống nơi thành phố xa lạ.
".....Khỉ thật."
Basara lầm bầm đầy khó chịu. Nhưng, cảm xúc đó không nhắm vào Mio hay Maria.
Tất nhiên, Toujou Basara không có ý định tha thứ cho họ. Việc họ cố lừa dối Jin và cậu là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng vẫn còn một người khác mà cậu không thể chấp nhận.
---Chính là người từng được gọi là mạnh nhất trong tất cả các Anh Hùng.
Một Anh Hùng sở hữu sức mạnh còn vượt trội hơn cả cậu – cha cậu – Jin.
Không thể nào mà người đàn ông đó lại không nhận ra âm mưu của Mio và Maria. Maria đã nói rằng cô ta thao túng ký ức của Jin bằng phép thuật, nhưng Jin chắc chắn đã vô hiệu hóa được điều đó.
Chính vì vậy, Basara cầm điện thoại lên và bấm số của Jin.
"---A lô. Có chuyện gì vậy?"
Sau vài giây đổ chuông, một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại, và Basara đáp lại bằng giọng trầm thấp.
"Ông già... ông có rảnh một chút không?"
"Ừ, tài xế taxi này cũng ít nói quá, nên ta đang hơi chán."
Pha lẫn trong giọng nói thản nhiên của Jin, cậu có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi. Rất có thể chiếc taxi Jin đang ngồi lúc đó đang chạy trên đường cao tốc. Người lái xe có thể nghe thấy cuộc trò chuyện, nhưng Jin chắc chắn sẽ tìm được lý do để che đậy. Vậy nên,
"---Ý ông là gì?"
Basara hỏi. Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng cơn giận vẫn hiện rõ trong giọng cậu. Ngay lập tức,
"Nhanh thật đấy... Chú mày đã phát hiện ra rồi à? Ta nghĩ chú mày sẽ mất thêm chút thời gian."
Jin nói thản nhiên, chẳng có chút ngượng ngùng nào.
"Tôi biết mà. Ông đã biết họ là Quỷ... Từ khi nào?"
Nắm chặt điện thoại, Basara hỏi không chút cảm xúc.
"Ngay từ đầu. Ta đã biết họ trước khi họ tìm thấy ta trong thành phố."
"...Tìm thấy? Ý ông là sao...?"
Nghe Jin nói vậy, Basara cau mày. Maria từng nói: "Chúng em tình cờ gặp ông ấy trong thành phố".
"À, chắc hai người đó nghĩ đó là tình cờ thôi."
Jin nói với giọng dửng dưng, rồi tiếp tục, "Nhưng mà".
"Một thời gian trước, ta nhận được tin là [Làng] đang âm thầm hành động. Đã gần năm năm trôi qua từ khi cha con mình rời khỏi làng. Ta nghĩ họ sẽ không còn để ý đến mình nữa, nên chỉ âm thầm theo dõi thôi.... Nhưng rồi tình hình bất ngờ thay đổi không lâu trước đây. Lúc đó cũng khá gần đây nên ta quyết định điều tra xem chuyện gì đang xảy ra, đề phòng thôi."
Một hơi thở.
"Dù sao thì --- Các trưởng lão đã xếp họ vào hạng giám sát cấp S-."
"Hạng giám sát cấp S-? Hai người đó á?"
Tộc của Basara xếp hạng các Quỷ theo mức độ nguy hiểm mà họ gây ra. Và hạng S- là một trong những cấp cao nhất. Chỉ có S và S+ là cao hơn...
Thật sao?
Bình thường, các Quỷ sống ở một thế giới khác với thế giới loài người --- gọi là Ma Giới.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài kẻ đến thế giới loài người và gây rối, nhưng thường chỉ là Quỷ cấp thấp. Cơ bản thì chúng không rời khỏi thế giới của mình.
Vì hiện tại, đang có một thỏa thuận đình chiến giữa Quỷ tộc và Tộc Anh Hùng.
---Cuộc chiến giữa Anh Hùng và Quỷ tộc ở thế giới này đã kéo dài đến mức không ai còn nhớ nó bắt đầu từ bao giờ. Nhưng đó là chuyện từ trước khi Basara sinh ra --- Chính thế hệ của cha cậu đã kết thúc nó.
Ma vương mới đã ra lệnh ngừng chiến với Tộc Anh Hùng và Tộc thiên thần, đồng thời rút toàn bộ Quỷ khỏi thế giới loài người.
Vậy thì những ác quỷ đến thế giới loài người đều là những kẻ phản loạn với cấp giám sát thấp, kiểu như E hoặc D, hoặc là các mục tiêu cần tiêu diệt.
"Hai người này lại là hạng S-..."
Basara lẩm bẩm không thể tin nổi. Rồi cậu nhìn vào lòng bàn tay phải của mình.
Dù chỉ là S- thôi, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp hai kẻ hạng S trong đời.
"Chính xác hơn thì, Mio mới là người được xếp hạng giám sát S-. Còn Maria chỉ bị giám sát vì là người ở bên cạnh con bé."
"Mio..."
Lúc đó, Basara đột nhiên nhớ lại lời của Maria. Trận chiến vừa rồi trong phòng khách. Ngay cả khi họ đã mất cảnh giác vì không biết cậu là Anh Hùng, theo như những gì cậu cảm nhận được, Mio không thực sự nguy hiểm đến thế. Do đó, cậu đã cho rằng lời cảnh báo của Maria chỉ là dọa suông. Nhưng...
"Vậy nên cô ấy... thật sự là Ma Vương tương lai?"
Vừa nói, Basara vẫn chưa hoàn toàn tin vào khả năng đó. Điều đó không thể nào đúng được. Vì...
"Ý tôi là, Ma Vương xưa nay đều là nam giới... Ngay cả hiện tại cũng vậy."
Wilbert — tên của Ma Vương hiện tại, người đã rút lui khỏi thế giới loài người và nổi tiếng với chính sách ôn hòa. Vốn dĩ, kẻ thù của các ác quỷ là Tộc thiên thần, hay như Maria đã gọi, "kẻ thù truyền kiếp". Vì vậy, bọn quỷ chỉ xem con người như sâu bọ và đơn thuần tìm cách thôn tính thế giới loài người để làm bàn đạp tấn công Thiên Giới. Trong số tất cả những ác quỷ đó, Wilbert là người đầu tiên từ bỏ thù hận với các vị thần và vạch ra con đường sống yên bình trong Ma Giới. Trên hết, đáng lẽ họ bị cấm gây tổn thương cho con người một cách tùy tiện.
Chính điều đó là lý do thế giới loài người đã bình yên suốt sáu năm qua.
Tuy nhiên, giọng nói của Jin qua điện thoại đã đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của Basara.
"Ma Vương Wilbert đã chết --- Khoảng một năm trước thì phải."
"Ểh---?"
Ban đầu, Basara không thể hiểu nổi cú sốc này.
"Tôi... chưa từng nghe gì về việc đó..."
"Bởi vì chúng ta đã cắt đứt liên lạc với [Làng]. Bản thân ta cũng mới biết gần đây thôi."
Ngoài ra, Jin nói thêm:
"Nếu ta nói điều đó một cách bất cẩn --- Chú mày sẽ lại gặp ác mộng như trước thôi."
"Chuyện đó thì..."
Basara bất giác ngập ngừng. Dù sao, cậu cũng vừa gặp ác mộng mấy hôm trước.
"Nhưng... vậy có nghĩa là Mio chính là Ma Vương tiếp theo sao?"
"Không. Có vẻ hiện tại một ác quỷ cấp cao khác đang cai trị thay Wilbert ở Ma Giới. Và hắn là kẻ cực đoan... Hắn đang truy đuổi Mio, vì con bé là con gái duy nhất của Wilbert và là người kế thừa sức mạnh của ông ấy."
Ma Vương Wilbert nổi tiếng với chính sách ôn hòa, nhưng sức mạnh của ông ta lại vượt trội trong lịch sử các Ma Vương trước đó. Chính điều đó mới giúp ông thuyết phục được các ác quỷ hiếu chiến từ bỏ cuộc chiến và rút khỏi thế giới loài người. Nếu Mio thực sự kế thừa sức mạnh của Ma Vương mạnh nhất,
Thì cô ấy là nhân tố không thể thiếu với bất kỳ kẻ nào muốn nắm quyền làm Ma Vương mới. Nhưng,
"Khoan đã..."
Vẫn còn điều gì đó mà cậu chưa hiểu. Đó là,
"Con hiểu sơ sơ mọi chuyện rồi... Nhưng, tại sao cha lại nhận nuôi hai người đó?"
Đó là điều mà cậu không thể nào lý giải nổi. Làm như vậy, không chỉ lũ quỷ, mà cả ngôi làng cũng sẽ trở thành kẻ thù của Jin. Việc đó cũng mâu thuẫn với lý do ông giấu cái chết của Ma Vương trước kia với Basara chỉ vì lo nghĩ cho cậu.
"Ta đã nói là cần kiểm tra mọi việc mà, đúng không?"
Rồi, với giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như lúc trước, lời nói của Jin giờ đầy nghiêm túc.
"Ma Vương Wilbert có rất nhiều kẻ thù trong số ác quỷ. Với bọn đó, con gái của Ma Vương mà chúng căm ghét là một con tin hoàn hảo. Wilbert chắc chắn hiểu rõ điều đó nhất. Ta nghe nói rằng ngay khi con gái ông được sinh ra, ông đã gửi cô bé đến thế giới loài người và để cô được nuôi dưỡng như một con người, trong bí mật tuyệt đối, bởi các thuộc hạ đóng vai làm cha mẹ..."
Dù phải chia xa với con gái --- ông cũng làm vậy vì hạnh phúc của đứa con mình yêu quý.
Chắc chắn đó là một quyết định đầy đau đớn.
"Nhưng trớ trêu thay, sau khi Wilbert chết --- Nguồn sức mạnh to lớn ấy lại được truyền cho Naruse Mio, người mà ông từng gửi đi để tránh xa khỏi những tranh chấp. Khi đó, cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường... Con chắc cũng biết mọi chuyện sau đó rồi đấy."
Tân Ma Vương không thể làm ngơ trước sự tồn tại của Mio. Cũng như những thuộc hạ từng đóng vai cha mẹ cô.
Và hiện tại, những người cha mẹ đã nuôi dưỡng Mio... đã không còn nữa.
Không khó để đoán được thảm kịch gì đã xảy ra với Mio.
"Sao... sao có thể như vậy được chứ."
Basara nghẹn ngào cất tiếng.
"Tộc chúng ta và lũ Quỷ có thể sử dụng siêu năng lực vì chúng ta biết đến những quy luật vượt ngoài thế giới loài người. Nửa năm trước, con bé chỉ là một cô gái bình thường, không hề biết gì về chúng. Giờ đây, dù nó phần nào đã biết cách dùng sức mạnh của mình, nhưng con bé chỉ mới thừa kế năng lực của Ma Vương mà thôi, và nó vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Đó là lý do vì sao làng không đưa ra lệnh tiêu diệt, mà chỉ xếp con bé vào dạng giám sát."
Jin nói thêm:
"Phe ôn hòa đã mất đi rất nhiều quyền lực sau cái chết của Wilbert. Việc Maria là người bảo vệ duy nhất cho Mio cũng đủ chứng minh điều đó. Tiếc là, ta không nghĩ chỉ hai người họ có thể chống lại phe Ma Vương hiện tại. Nếu cứ để mặc như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ mất mạng."
"Vậy nên... ông giả vờ bị thao túng trí nhớ..."
Cuối cùng thì Basara cũng hiểu được dụng ý của Jin.
Cậu thở dài, rồi hét lớn vào điện thoại ngay sau đó.
"Đồ ngốc chết tiệt --- Sao không nói sớm hơn hả!"
Nếu biết trước, cậu đã có thể giúp đỡ họ.
"Xin lỗi. Ngay từ đầu, ta đã quyết định rằng ba người các con phải đứng trên cùng một mặt trận."
Jin nói với một tiếng cười nhẹ.
"Ta đã giấu đi việc họ là Quỷ, và cả chuyện chúng ta từng là Anh Hùng. Nếu một bên biết hết sự thật về bên kia, họ sẽ cảm thấy bị lừa dối và niềm tin sẽ sụp đổ. Nhưng nếu cả hai bên đều giấu điều gì đó, thì đó sẽ là nỗi đau chung, phải không? Cả hai bên đều bị lừa dối --- điều đó sẽ mở ra cơ hội để thấu hiểu lẫn nhau. Còn ta, người biết mọi chuyện, sẽ đóng vai kẻ xấu."
"...Vậy, công việc ông nói cũng là giả sao?"
Nếu mục tiêu chỉ là bảo vệ Mio và Maria, thì ở lại cùng họ là hợp lý nhất. Việc Jin rời khỏi nhà chứng tỏ ông có lý do khác.
"Ờ, chắc vậy. Xin lỗi nhé, nhưng ta phải xác minh vài chuyện --- nên ta sẽ đến Ma Giới một thời gian."
Điều đó có nghĩa là ông sẽ xâm nhập vào tận sào huyệt của địch.
Tất nhiên, Jin từng được xem là Anh Hùng mạnh nhất. Trong những trận chiến lớn trước đây, ông từng nhiều lần đi vào Ma Giới. Nhưng—
"Việc đó... có an toàn không?"
"Không sao đâu, đừng lo. Ta không thể nói chi tiết, nhưng chỉ là muốn liên lạc với một người thôi. Nếu mọi việc suôn sẻ, Mio có thể sẽ không còn bị truy đuổi nữa."
À ha. Vậy là ông sẽ xử lý tận gốc vấn đề. Vậy thì,
"Được rồi... Việc ở đây cứ để tôi lo. Tôi sẽ làm gì đó."
"Ta trông cậy vào chú mày đó, con trai ta. Vậy, mấy cô gái thế nào rồi? Từ tình hình hiện tại, ta đoán là---"
Jin vẫn còn đang nói gì đó, nhưng Basara đã đặt điện thoại xuống, kết thúc cuộc gọi.
Và rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Cậu đã chạy, hướng thẳng về phía cửa trước.


0 Bình luận