Phần 1:
“Này—chú mày bảo là chú mày muốn có em gái, phải không?”
Vào một đêm nọ gần giữa kỳ nghỉ hè.
Toujou Basara nghe bố cậu ấy nói một cách kiên quyết.
Lúc đó cả hai đang ăn tối—Basara chỉ vừa mới đứng dậy để lấy thêm phần cà ri thứ hai.
“Tôi không hề nói thế. Gia vị xộc vào chỗ nào trong não ông à?”
Basara nói một cách ngán ngẩm, rồi mở nắp nồi cơm.
“Phản ứng hời hợt thế…là em gái đấy, chú mày biết mà, là một đứa em gái. Đó là những gì mà bọn đàn ông con trai đều khát khao đến mức họ bắt đầu chảy nước dãi.”
“E rằng là một đứa em gái chẳng thể lấp đầy được cái bụng của tôi đâu.”
Làm như thể cậu ấy sẽ hùa theo trò đùa của ông bố cậu ấy vậy. Cậu ấy có sức ăn khá là khỏe. Bụng dạ của một nam sinh trung học không thể đem ra đùa được. Sau khi cậu ấy bới cơm ra đĩa xong, Basara đi đến chỗ nồi cà ri được đặt ở trên bếp. Cậu ấy rưới một lượng cà ri đáng kể lên phần cơm, và rồi quay về lại chỗ ngồi.
“Huh? Đống rau củ muối đâu mất rồi?”
Cái lọ chứa đồ ăn kèm với cà ri biến mất từ ở trên bàn ăn.
Trước mặt cậu ấy, bố của cậu ngồi phía đối diện cầm cái lọ rau củ muối bằng một bên tay và nói với một ánh nhìn chiến thắng trên gương mặt ông ta.
“Này, hãy nhau bàn về cô em gái mình một cách nhiệt tình hơn nào.”
Ông ta nhếch mép cười. Basara thở dài ra hiệu cho sự đầu hàng và nhìn bố của cậu ấy—Toujou Jin. Một người bố đang ở độ tuổi phong độ, cố gắng bàn luận về ưu điểm của một đứa em gái với con trai của ông trong khi đang ăn tối.
Để mà diễn đạt thành lời thì cũng khá là khó khăn. Cậu ấy cảm nhận được một sự thôi thúc nhẹ trong lòng.
“Nhiệt tình à…thật sự là, tôi có nói là tôi muốn một đứa em gái à?”
“Gì…chú mày không nhớ à?”
Jin ngạc nhiên nói.
“Chú mày nói là “con muốn có một người em gái”, nghe như tựa đề tiểu thuyết ấy, với đôi mắt lấp lánh—khoảng mười năm trước.”
“Sao mà tôi nhớ nổi chứ!”
Mười năm trước, Basara vẫn mới 5 tuổi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chỉ là mấy điều viễn vông lúc còn nhỏ mà thôi. Thế nhưng, Jin giơ tay lên và nói
“Bình tĩnh nào. Một người em gái thì sẽ tốt tính, dễ thương, hiền hậu, nhu mì. Con bé còn đánh thức mày dậy vào mỗi bữa sáng nữa đấy.”
“Chà, như thế thì…”
“Ừ. Bên cạnh đó—mày có thể giở mấy trò đồi bại mà mày muốn nữa.”
“Đừng có áp đặt mấy thứ suy nghĩ đen tối đó vào đầu con trai ông như thế! Thực sự thì, nó còn đáng sợ nữa nếu như trên đời có tồn tại một đứa em gái như vậy!”
Một đứa em gái như vậy chỉ tồn tại ở thế giới 2-D mà thôi.
“Ông bị gì vậy, ông già…? Ông muốn biến tôi thành một tên khốn vi phạm vào quy định đô thị à?”[note72941]
“Này những điều ta nói không phải bịa đặt đâu. Nhưng mà cái chuyện đồi bại kia thì chỉ là đùa thôi.”
Jin đẩy lọ rau củ muối trượt dài ở trên bàn.
“Giờ thì, nói tóm lại, điều ta muốn nói là: Chú mày thích hay ghét một đứa em gái?”
“Cái kiểu khảo sát gì đây? Ừ thì…ngoài một đứa em gái ở trong phim hay là truyện tranh ra, thì tôi nghe được rằng em gái thật cũng chẳng có gì tốt đẹp lắm. Như kiểu chúng hay bướng bỉnh với thô lỗ.”
“Vậy thì, nói cách khác, mày sẽ ổn với một cô em gái dễ thương.”
“Ừ… Tôi đoán thế. —Cơ mà, mấy câu hỏi này đang dẫn dắt đến điều gì đây?”
Trước lời lẽ của Basara, Jin đáp lại ngắn gọn, “Ừ, được thôi”, rồi cười đầy ẩn ý.
Và rồi, ông ta nói ra những từ ngữ mà có thể sẽ thay đổi định mệnh của Toujou Basara.
“Chẳng phải chú mày sẽ vui—khi có một đứa em gái dễ thương sao?”
Phần 2:
Xanh, mọi nơi mà bạn nhìn thấy. Đó là màu sắc của bầu trời ngày hôm đó.
Thời tiết rất đẹp. Ve sầu kêu vang như tiếng hét của cơn nóng, khi mà nhiệt độ đạt đến một kỷ lục mới trong lịch sử. Đó là một buổi chiều sớm vào giữa mùa hè. Basara đã đến một nhà hàng ở phía trước nhà ga với Jin.
“Ý tôi là, thật luôn hả…?”
Toujou Basara lẩm bẩm với tông giọng vẫn còn hoài nghi.
—Tối hôm qua, Jin đã đưa ra chủ đề về em gái. Đó là một dấu hiệu cho lần kết hôn thứ hai của ông ta.
Bởi cậu ấy đã chọn, “Nếu đó là một cô em gái dễ thương, thì tôi thích em ấy”, trong tất cả các lựa chọn, nên họ đã đi đến để gặp cô ấy ngay vào ngày hôm nay.
“Đừng có mà rầu rĩ nữa… Khi ta gọi cho họ, họ nói rằng họ muốn gặp mặt chào hỏi chú mày càng sớm càng tốt. Ngoài ra, ta cũng đã hỏi bây rằng hôm nay có ổn với bây không.”
“Ừ thì, đúng là thế…”
Rõ ràng. Basara đã nói với Jin, người đã hỏi bằng chiếc điện thoại ở trong tay của ông ta, “Tôi không phiền đâu”, khi cậu ấy vẫn chưa thể nào nắm bắt được tình hình và đang thả mình theo chiều hướng của câu chuyện.
Tuy nhiên, sau khi xin lời khuyên từ cố vấn gối, sau cùng thì cậu ấy nên nghĩ về chuyện này thêm một lần nữa. Jin sắp tái hôn đồng nghĩa với việc Basara sẽ có một gia đình mới. Và không chỉ có mỗi em gái, mà cậu ấy còn có thêm một người mẹ nữa.
…Nhưng.
Đúng—đó vẫn chỉ là giả thuyết mà thôi.
Cùng với Jin, gia đình bên kia cùng với cô gái mà sắp sửa trở thành em gái của Basara cũng đều đồng cảm trước cuộc tái hôn này. Nhưng, mặc dù là thế, cuộc tái hôn của Jin vẫn chưa chắc chắn. Nói cách khác,…cậu ấy là người cuối cùng cần phải bị thuyết phục, huh…
Với quyết định cuối cùng đặt trên vai cậu ấy trong khi tất cả mọi chướng ngại khác đều đã được dọn dẹp, đó là một vấn đề một phần nào đó có hơi phiền phức. Khi Basara suy nghĩ rằng cậu ta đang ở trong tình thế khó khăn nào, thì một âm thanh thông báo đột nhiên phát ra từ lối vào nhà hàng. Nó báo hiệu cho việc đến nơi của khách hàng. Trong khi vô tình nâng cao cảnh giác của bản thân, Basara nhìn về phía lối vào và thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên đó là một gia đình khác rồi.
“Tại sao chú mày lại trở nên căng thẳng mỗi khi có một khách hàng bước vào?”
“V-Việc đấy có liên quan đến ông à…thực sự đấy.”
Trong lúc đang chống cằm, Basara nhìn về phía gia đình vừa mới tới.
—Một người bố, một người mẹ và một đứa con.
Nó là hạnh phúc tự nhiên. Do đó, một thứ gì đó vô cùng đáng quý.
Toujou Basara tự hỏi rằng liệu cậu có thể có được hạnh phúc đó hay không, điều mà cậu mong muốn có được tại thời điểm đó.
—Nhưng đâu là những điều kiện thực sự?
Cậu ấy không biết. Một gia đình bao gồm những người phụ nữ là điều gì đó mà cậu không hề biết đến. Nhưng—cậu ấy có thể có được câu trả lời cho nó ngay bay giờ. Bằng cách gặp mặt những con người mà có thể sẽ là gia đình của cậu trong tương lai.
—Và, cậu còn không rõ bản thân rằng tại sao cậu lại làm vậy.
Nó chẳng phải vì âm thanh thông báo báo hiệu cho một vị khách mới, hay cũng chẳng phải do thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu. Mặc cho chuyện đó, như thể cậu đang bị thôi thúc, Basara—đột nhiên chuyển đổi ánh nhìn của cậu về phía lối vào nhà hàng.
“——”
Với những bước chân thong thả, hai người con gái bước vào nhà hàng.
Một trong số đó trạc tuổi Basara, khả năng là nữ sinh trung học. Người còn lại thì trẻ hơn Basara. Bởi vì cô ấy khá thấp, cô ấy trông vừa giống học sinh tiểu học vừa giống học sinh sơ trung. Hai cô gái đấy khá chắc là chị em của nhau, nhưng—
“…Uwah.”
Cậu ta vô thức để lộ ra giọng nói vì sự bất ngờ. Cho đến giờ, cậu ấy đã thấy không biết bao nhiêu cô gái dễ thương trên phố rồi. Cậu ấy cũng đã vô tình dừng lại và ngoái nhìn những cô nàng ấy.
Nhưng—những cô gái vừa mới bước vào đây, hoàn toàn vượt xa cái cấp độ cơ bản ấy.
Suy cho cùng, những khách hàng khác để ý đến những cô gái này, cũng dán mắt vào họ. Không lâu sau đó, những cô gái đã được một nhân viên dẫn đến một cái bàn đặt ở phía đối diện Basara và Jin.
Khi cậu ấy nhìn sau lưng họ, một vị khách mới khác bước vào trong.
Đó là một người phụ nữ đang ở độ tuổi hai mươi với một hào quang yên bình cùng với cô con gái đang học tiểu học của cô ấy.
…Cuối cùng họ đã đến đây chưa?
Trong vô thức, Basara căng người và ngay lúc đó, cả hai tiến đến gần hơn như thể họ đã nhận ra cậu ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Basara đứng dậy khỏi ghế với thái độ chào đón hai mẹ con.
“R-Rất hân hạnh được gặp mặt… Con là Toujou Basara!”
Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt cậu ấy nhìn Basara trong sự ngỡ ngàng. Cô ấy có thể đã bất ngờ trước lời chào đột ngột. Basara nhanh chóng cứu vãn tình thế. Bất thình lình, một cú đấm bay vào phía sau đầu của cậu.
“Oww! Ô-Ông đang làm…huh!?”
“Xin lỗi vì thằng nhóc ngu ngốc nhà tôi.”
Trước khi Basara có thể quay người lại, Jin nắm lấy đầu của cậu ta một cách thô bạo và hạ thấp nó xuống.
Cơ thể của Basara miễn cưỡng bị hạ thấp xuống cho đến khi cậu ấy nghiêng người về phía trước, nhưng vẫn có thể tách khỏi Jin bằng sức lực.
“Ông gọi ai là thằng ngốc đấy hả? Để mà làm cho cuộc tái hôn đột ngột của ông diễn ra trơn tru, tôi chỉ cố—”
Và rồi, hai mẹ con đi ngang qua trước mặt Basara.
“Eh…?”
Khi Basara dõi theo lưng họ, cặp mẹ con ngồi xuống tại bàn kế bên—bên cạnh một người đàn ông có thể là người chồng. Người chồng đón chào hai mẹ con với một nụ cười, nhưng về phía Basara, người gọi vợ của ông ấy, ông ta trừng mắt nhìn ngắn ngủi nhưng đầy nghiêm túc.
…Ehm, nói cách khác.
Là một sự hiểu lầm. Với Basara, người mà cảm thấy khó xử đến mức sắp nổ tung từ sai lầm đầy đau đớn của cậu ấy, Jin lên tiếng.
“Chú mày căng thẳng quá rồi đấy…đi rửa mặt và thả lỏng đi.”
“…Xin lỗi. Con đi đây.”
Cậu ấy nói đầy mệt mỏi, sau đó Basara loạng choạng hướng đến nhà vệ sinh ở phía sau.
…Thục sự là tôi đang làm cái quái gì vậy?
Tự bản thân trở nên lo lắng, tự bản thân trở nên nóng nảy, tự bản thân trở nên phấn khích.
Nếu cứ tiếp tục, thì sẽ không biết được cậu ta sẽ gây ra thất bại thảm hại như thế nào trong buổi gặp mặt mất. Như Jin đã nói, anh ấy nên bình tĩnh lại một chút. Trong khi đang nhìn xuống, cậu ấy mở cánh cửa nhà vệ sinh và bước vào bên trong.
“Eh—?”
Toujou Basara nâng mặt lên và đơ người ra.
Trong căn phòng được mở—một cô gái đang đứng ở đó.
Ngay lúc đó, một sự im lặng đầy ngượng ngùng phủ ngập tràn căn phòng nhỏ.
Cô gái ở trong nhà vệ sinh là người chị xinh đẹp trong cặp chị em đã bước vào cửa hàng trước đó.
Cô gái ngả người về phía trước một chút, vén váy lên và hai ngón cái đang xỏ vào trong quần lót màu trắng của cô ấy, khi cô ấy đang kéo xuống hay kéo lên. Với toàn bộ suy nghĩ dừng lại từ tình thế xảy ra bất thình lình, cô ấy ngây người ra nhìn cậu ấy.
Nhưng đó chỉ là một sự hiểu lầm. Basara hoàn toàn không hề mở cửa nhà vệ sinh nữ. Nhà vệ sinh đó thực ra là dành cho cả hai giới tính. Có lẽ cô gái đã sử dụng nhà vệ sinh chung đó vì nhà vệ sinh nữ đang có người. Tuy nhiên, cái nhà vệ sinh chung đó lại có một lỗi mà các khách quen đều biết — khóa cửa không hoạt động tốt. Vì vậy, những cô gái biết điều đó thường tránh sử dụng nếu có thể. Nhà hàng thậm chí còn dán một tờ giấy nhỏ bên trong với dòng chữ “Xin hãy khóa cửa cẩn thận” để tránh rắc rối.
Nhưng ngay cả khi người ta nghĩ rằng mình đã khóa cửa đúng cách thì vẫn có thể xảy ra trường hợp không phải vậy — vâng, đúng như lúc này. Basara vội vàng cố đóng cửa lại và quay người đi — nhưng đột nhiên cậu nghe thấy một “âm thanh nào đó”. Đó là âm thanh của cô gái đang hít một hơi thật sâu. Một hành động thường diễn ra trước khi hét lên.
“—Này, chờ đã!”
“Mmg!?” Basara suýt nữa thì để cô hét lên, nhưng cuối cùng cũng kịp ngăn lại và thở phào nhẹ nhõm...
Khoan đã, mình đang làm cái gì vậy!?
Trước khi nhận ra, Basara đã hoàn toàn bước vào trong nhà vệ sinh và bịt miệng cô gái lại.
Không ổn rồi. Đáng lẽ đây chỉ là một tai nạn đáng tiếc do hiểu lầm, nhưng tình huống bây giờ đã trở nên tồi tệ đến mức lời giải thích cũng trở nên vô nghĩa.
“Xin lỗi vì đã làm cô sợ, nhưng xin cô—hãy nghe tôi mà không làm ầm lên. Chuyện này không phải cố ý. Đây chỉ là một tai nạn, một sự hiểu lầm…”
Việc cửa nhà vệ sinh đang có người bên trong lại mở được từ bên ngoài có nghĩa là người bên trong không khóa cửa đúng cách. Nói cách khác, đó là lỗi của cô gái. Nhưng xét về mặt cảm xúc, cô lại là nạn nhân. Vì vậy, Basara giải thích về việc khóa bị hỏng và về tờ giấy dán trên cửa. Cậu cố gắng hết sức để thuyết phục cô rằng—ở đây không có kẻ tấn công nào cả. Rằng ở đây chỉ có… hai nạn nhân.
Ngay sau đó—khi nghe lời giải thích của Basara, cô gái cũng dần thả lỏng cơ thể.
“Ờm… Tôi nghĩ là cô đã hiểu rồi chứ?”
Trước câu hỏi của cậu, cô gái gật đầu. Khi Basara rụt rè bỏ tay ra, cô điều chỉnh lại tư thế và bật cười “Fufu”. Một nụ cười tươi sáng như một dấu hiệu của tình bạn sắp nở hoa.
Tốt rồi. Có vẻ như sự chân thành của cậu ấy đã được truyền đạt và cô gái cũng đã bình tĩnh hiểu ra tình huống. Bị cuốn theo, Basara cũng nở một nụ cười: "Haha..." — Và đúng lúc đó, cậu bị một cú đánh vào má khiến cả người bị văng sang một bên.
Đó là một cái tát. Không cần nói cũng biết, cánh cửa lỗi kia đã không còn khóa nữa. Basara đập vào cửa rồi ngã lăn ra ngoài. Ở đó, cậu ngã ngồi xuống đất.
"T-Tại sao...?"
"...Ông nói lại xem?"
Vừa ôm má, Basara ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngơ ngác. Cô gái khẽ nhếch mép.
"Đầu tiên là nhìn trộm con gái trong nhà vệ sinh, sau đó còn bước vào, bịt miệng người ta rồi bào chữa... Hãy đặt tay lên ngực mà tự suy nghĩ kỹ xem mình vừa làm gì đi—ở thế giới bên kia ấy."
Như để tung ra đòn kết liễu cho Basara, cô gái giơ chân lên, và đúng lúc đó...
"—Hmm? Hai đứa đang làm gì ở đây vậy?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh. Có lẽ ông ấy đã đến kiểm tra vì Basara đã đi khá lâu.
Jin đã đến nhà vệ sinh từ lúc nào không hay.
"Ông già..." "Jin-san..."
Basara và cô gái đồng thanh gọi Jin, rồi nhìn nhau và thốt lên: "Ểh?"
Và rồi—khi Basara quay trở lại chỗ ngồi, giờ đây có hai cô gái ngồi trước mặt cậu.
Cô cao hơn là Naruse Mio. Cô thấp hơn là Naruse Maria. Như Basara đã đoán, hai người là chị em.
Khi họ gọi đồ uống xong,
"Ahaha, xin lỗi nhé, Basara-san."
Maria cười thân thiện.
"Bọn em đã nói rõ với nhân viên phục vụ rằng đang đợi người thân. Nhưng có vẻ người nhân viên lại không đưa bọn em tới bàn đã đặt sẵn."
Nói cách khác, các nhân viên trong quán không hề trao đổi với nhau. Một sai sót sơ đẳng.
Câu đố đã được giải xong. Nhưng điều đó không có nghĩa là 'vấn đề' cũng được như thế.
"…"
Trái ngược với Maria đang mỉm cười, Mio thì đang bĩu môi, im lặng suốt từ nãy đến giờ... Mà cũng phải thôi.
Bắt cô ấy phải vui vẻ sau khi bị người ta làm gián đoạn trong nhà vệ sinh thì đúng là quá đáng. Ấn tượng đầu tiên tệ hại như vậy xảy ra đúng vào buổi gặp mặt quan trọng giữa hai gia đình chuẩn bị tái hôn. Dù chuyện tái hôn không bị hủy bỏ vì chuyện này, nhưng——
Basara lại một lần nữa quan sát nét mặt của Mio và Maria, hai người đang ngồi trước mặt cậu. Và cậu ấy nghĩ...
...Dù sao thì, họ cũng thật đáng yêu.
Không chỉ là ngoại hình, mà khí chất và cách hành xử tự nhiên của họ khiến tim cậu đập nhanh. Đặc biệt là Mio, người dường như cũng là học sinh năm nhất cao trung giống như Basara, dù sinh muộn hơn. Nói cách khác, lúc này, khi cha mẹ họ vẫn chưa tái hôn, thì cô ấy đơn thuần chỉ là một cô gái cùng tuổi với cậu. Điều đó, dĩ nhiên, khiến tim cậu ấy càng đập loạn hơn. Rồi,
“—Nhưng em mừng là anh là người tốt, Basara-san.”
Maria, người đang ngồi chéo góc bên kia, quay sang cười nhẹ “Ehehe”. Cô bé trông còn rất nhỏ so với một cô gái chỉ nhỏ hơn Basara và Mio một tuổi, hiện đang học năm cuối trung học. Vẻ dễ thương của cô kích thích mạnh mẽ bản năng bảo vệ trong lòng con trai.
“Với một chàng trai ở độ tuổi đó, nếu là kiểu người 'sắc như dao' thì em chẳng biết phải làm sao.”
“Ha, haha…”
Cái độ tuổi mà con người ta 'sắc như dao' là tuổi gì vậy? Chẳng lẽ là kiểu diễn viên hài ở trên truyền hình à?[note72943]
“Không cần phải lo đâu. Ý em là, trông anh có vẻ yêu thích kiểu em gái dễ thương ấy.”
“Có vẻ vậy thật. Ý ta là, tên nhóc đã đi vào nhà vệ sinh khi có con gái bên trong mà.”
Trước câu nói đùa nhẹ nhàng của Jin, Mio ngồi đối diện liền ném cho Basara một ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi nói rồi, đó là hiểu lầm, là tai nạn. Tôi phải nói bao nhiêu lần thì mới——”
“Hứ, vẫn còn bào chữa à?”
Khi Basara buông một tiếng thở dài và nói vậy, Mio hơi nghiêng người về phía trước.
Khoảng cách đó khiến tim cậu đập lỡ một nhịp mà không kịp kiểm soát. Cô ấy nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh, ngước lên thật tuyệt, càng làm nổi bật sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.
“…Tôi xin lỗi.”
Yếu đuối thật. Khi Basara, không thể chịu nổi khí thế áp đảo của cô em gái, xin lỗi thì Mio gật đầu hài lòng "Ừm, tôi tha lỗi cho anh" và cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ. Basara thở phào nhẹ nhõm.
“À phải rồi... ờm, xin lỗi, có chuyện này tôi muốn hỏi.”
Basara bất ngờ lên tiếng hỏi một điều đơn giản:
“Mẹ của hai em đâu? Bà ấy sẽ đến sau sao?”
Viễn cảnh có em gái, mà còn là hai cô em đáng yêu như vậy, đã khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng mà… Jin chưa bao giờ nói rằng chỉ có một người.
Tuy nhiên, mẹ của họ — người mà Jin sẽ tái hôn — lại không có mặt ở đây, khiến cho buổi gặp mặt này trở nên vô nghĩa.
“À, nhắc mới nhớ, ta chưa nói với chú mày thì phải...”
Jin đáp.
“Mẹ của tụi nhỏ — Chihaya-san hiện đang ở nước ngoài vì công việc.”
“................Hả?”
Khoan đã. Bố của cậu ấy vừa nói gì cơ? Nghe có vẻ tệ thật — người sắp kết hôn với bố cậu hiện đang ở nước ngoài sao?
“...Này... ông già, cho tôi mượn tai một chút.”
Nắm lấy tay Jin, Basara kéo ông đến một góc hành lang, nơi mà Mio và Maria không thể nghe thấy.
“...Xin lỗi, nhưng ông có thể nói lại chuyện đó được không?”
Basara khoanh tay, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bắp tay trái.
“Hmm? ‘Này — chú mày nói là chú mày muốn có em gái đúng không?’ Câu đó à?”
“Ông đang nói chuyện từ đời nào vậy! Tôi đang hỏi vụ mẹ kế của tôi hiện đang ở nước ngoài ấy!”
“Vậy là chú mày có nghe rồi à. Thì sao?”
“Kỳ lạ lắm! Đây là buổi gặp mặt để bàn chuyện tái hôn, vậy mà chính người sẽ tái hôn lại không xuất hiện!”
Nhất là trong khi chính họ lại nói rằng muốn gặp mặt càng sớm càng tốt. Cậu ấy không định trách việc bà ấy đi công tác, nhưng một buổi gặp mặt mà không có người trong cuộc thì thật vô nghĩa. Thật sự là...
“Tôi mong là mình sai, nhưng... Ông già, ông không bị lừa đấy chứ?”
"Haha. Không, đừng lo. Với lại, chú mày thật sự nghĩ là ta có thể bị lừa à?"
Quả thật, nếu có thì ông ta giống kiểu người đi lừa người khác hơn. Ông bố giả tạo này.
"Nhưng mà... đáng lẽ chúng ta có thể chờ mẹ họ quay về rồi mới gặp mặt cũng được mà..."
"Rất tiếc là có lý do khiến chúng ta nên gấp rút."
Jin chuyển từ nụ cười sang vẻ nghiêm túc.
"Basara... giờ chú mày đã gặp hai đứa rồi, thấy sao hả?"
"Ý ông là gì... Ừm, dễ thương, chắc vậy."
Dù sao thì, ngay từ lúc đầu nhìn thấy hai cô bé, cậu ấy đã tưởng họ là idol. Nên...
Lý do cần phải gấp rút, sao...
Dựa vào cuộc trò chuyện, cuối cùng Basara cũng hiểu ra lý do đó. Việc tái hôn đồng nghĩa với việc đây là một gia đình chỉ có mẹ và hai cô con gái. Và người mẹ ấy thì hiện đang đi công tác nước ngoài lâu dài.
"Tôi đoán là, làm cha mẹ thì sẽ lo nếu hai đứa nhỏ phải sống một mình... Đó là lý do phải vội, đúng không?"
"Đúng vậy. Thực ra, dường như hai đứa đang bị một kẻ nào đó theo dõi. Lúc ta gặp chúng lần đầu trong thành phố, đã có một tên kỳ quặc đang quấy rối tụi nó. Ngoài ra còn có vẻ như có một kẻ bám đuôi rất dai dẳng nữa."
"Thật luôn sao..."
Đúng là thế giới nguy hiểm thật, nhưng không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra thật. Đó rõ ràng là chuyện nghiêm trọng. Mà cảnh sát thì lại không can thiệp vào chuyện riêng tư—họ sẽ không hành động cho đến khi có chuyện gì đó xảy ra, mà lúc đó thì đã quá muộn rồi.
"Ta nghe nói Maria-chan đã phải nghỉ học vì tên đó. Những ai muốn đến trường thì cứ việc đi thôi, nhưng với người không thể đến trường thì thật sự rất đau lòng. Dù con bé cười rạng rỡ như vậy đấy."
Jin nói.
"Vì những lý do đó, nếu chú mày không phản đối thì bố muốn chúng ta bắt đầu sống chung luôn. Người ta cũng nói rằng việc tìm hiểu nhau trước sẽ giúp chuyện tái hôn dễ thành công hơn."
"Ý ông là tạm thời chăm sóc họ và xem thử liệu có thể sống như một gia đình thật sự không?"
"Đây cũng là một loại định mệnh. Nếu có thể bảo vệ chúng, thì chú mày cũng muốn vậy mà, phải không?"
Trước lời nói của Jin, Basara im lặng. Nhưng đó là sự im lặng đồng tình. Và—... Hử?
Đột nhiên cậu ấy chạm ánh mắt với Mio ở phía bên kia bàn. Khác hẳn với thái độ mạnh mẽ trước đó, cô ấy đang mang vẻ mặt lo lắng. Basara nheo mắt rồi hỏi Jin đang ngồi cạnh mình.
"—Cụ thể là bao lâu?"
"Trước mắt là một năm. Có thể sau đó sẽ thấy hoàn toàn không hợp để sống cùng hoặc sẽ đưa ra quyết định về chuyện tái hôn, nhưng— Hai đứa nhỏ sẽ chỉ trở lại sống một mình sau khi chúng ta đảm bảo được một mức độ an toàn nhất định. Sau khi biết mọi chuyện như vậy, ta sẽ không thể ngủ yên nếu như có chuyện gì xảy ra với tụi nó."
Ông ta nói cũng có lý. Khi mẹ chúng quay về sau một năm và lúc đó cần đưa ra quyết định tái hôn, mọi thứ sẽ sụp đổ nếu Mio hoặc Maria gặp chuyện gì.
Quan trọng hơn nữa—Basara bản thân cậu ta cũng không muốn Mio hay Maria phải chịu đau khổ.
"Nhưng mà chúng ta sẽ sống ở đâu? Nhà mình đâu có phòng trống."
"Ta sẽ thuê một chỗ phù hợp. Ta đã để ý được một căn rồi. Vì chúng ta đang thử sống như một gia đình, nên cần tạo một môi trường gần giống nhất có thể. Với lại nếu sau này có cưới thật thì cũng đỡ mất thời gian."
"...Hai đứa đó có biết chuyện sẽ sống chung chưa?"
"Rồi. Nếu chú mày đồng ý thì chúng cũng rất sẵn lòng."
Trước lời của Jin, Basara im lặng một lúc. Nhưng rồi cậu từ từ lẩm bẩm:
"......Được rồi. Đây là điều ông đã quyết định, nên tôi đồng ý."
Câu nói không phải là cho qua. Đó là cảm xúc thật sự của cậu.
"Vậy à. Xin lỗi vì không nói với chú mày gì trước mà đã tự ý quyết định."
"Không sao đâu. Chắc ông có lý do riêng."
Ông ấy nên kể hết khi nào có thể. Dù họ là cha con ruột, nhưng sự tin tưởng giữa họ còn vượt xa mối quan hệ máu mủ thông thường.
Kể từ lần Basara gây ra chuyện đó—lần mà ông ta đã vứt bỏ tất cả để bảo vệ người con này.
"Chúng ta quay lại thôi, ông già... Không là họ sẽ lo đấy."
Nói xong, Basara cùng Jin quay lại bàn. Khi họ vừa ngồi xuống chỗ,
"...Ờ- Ừm,"
với giọng ngập ngừng, Maria cẩn thận dò hỏi tình hình.
"À, xin lỗi... Chỉ là mấy chuyện đàn ông nói với nhau thôi."
"Tên nhóc này làm vẻ mặt nghiêm trọng đến mức ta tưởng chuyện gì to tát lắm, ai ngờ lại bảo 'Hai cô gái này dễ thương đến mức con không kiềm chế nổi'. Trời ơi, con trai tuổi dậy thì đúng là nhiều năng lượng thật."
"Hahaha. Ông già à, tối nay tôi sẽ giải quyết ông sau."
Một “món quà” bằng nắm đấm, chỉ giữa cậu và ông bố của mình.
Rồi, hướng về Mio – người đang có vẻ lo lắng giống Maria, Basara nói:
"Anh đã khá sốc với tất cả những gì nghe được hôm qua... Nhưng, giờ thì ổn rồi."
"Cho đến khi mẹ các em quay lại, và dù chúng ta chưa biết liệu chuyện tái hôn có thành hay không... Anh nghĩ thử sống chung như một gia đình trước khi quyết định tái hôn đột ngột cũng là một ý hay. Hãy từ từ tìm hiểu nhau nhiều hơn."
"...Thật không?"
Mio hỏi với vẻ không yên tâm, và Basara gật đầu "Ừ".
"Nhà anh toàn đàn ông sống với nhau, có các em gái ở đây sẽ giúp ích nhiều lắm... Phải không ông già?"
"Đúng thế. Hơn nữa, ta luôn muốn có một cô con gái dễ thương. Còn Basara thì lúc nào cũng mè nheo đòi có em gái. Nên hai đứa đừng ngại ngùng gì cả."
"Cảm ơn anh." "Yay, mong anh chăm sóc tụi em nhé!"
Mio và Maria đồng loạt cúi đầu chào lễ phép. Và rồi—
"Vậy thì, mong anh giúp đỡ nhé, Basara-kun."
Ngẩng đầu lên, Mio nở nụ cười nửa đùa nửa thật đầy tinh nghịch.
"Nhưng—nếu anh lại lỡ bước vào nhà vệ sinh lần nữa, em sẽ giết anh cả trăm lần đấy."
"...Vâng."
Đôi mắt cô ấy lúc đó hoàn toàn nghiêm túc. Khi khuôn mặt Basara cứng đờ lại, Jin kết thúc câu chuyện:
"Được rồi... từ giờ, chúng ta hãy sống với nhau như một gia đình nhé."
Lời tuyên bố được nói ra với nụ cười ấy đã đánh dấu khởi đầu của một cuộc sống mới.
"Sẽ có những rắc rối phát sinh, nhưng—hãy cùng nhau hướng tới hạnh phúc."
Và vì thế—dù một tương lai mờ mịt có thể đang chờ đợi phía trước, lúc này đây vẫn thật yên bình.
Cả với cuộc sống hằng ngày của Toujou Basara—và cả với thế giới này.


0 Bình luận