Sau Khi Trọng Sinh, Thanh...
Lâm Nhất Lục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Chính Truyện

Chương 12 - Cái tên bụng dạ đen tối này, là cố ý!

0 Bình luận - Độ dài: 1,609 từ - Cập nhật:

Cam Lam không phải kiểu người dễ bị lay chuyển bởi vài lời nũng nịu.

Sau vài lần bị cô kiên quyết từ chối, Diệp Dư Bạch đành thở dài, giơ tay nhận thua.

"Được rồi được rồi, nếu không chơi bóng rổ, thì tụi mình đi gắp thú bông vậy."

Cam Lam nghiêm túc đáp: "Đây là việc cậu đã hứa với các cô gái, thì nhất định phải giữ lời. Mau đi đi."

Diệp Dư Bạch dang tay làm bộ quân lệnh: "Vâng vâng, tuân lệnh~!"

Thế là, bốn người cùng nhau đi về phía khu máy gắp thú bông ở phía trong.

Lúc này cũng khá đông người, đa số là các cặp đôi đang hẹn hò.

Diệp Dư Bạch vất vả lắm mới tìm được một cái máy còn trống, sau khi bỏ xu vào, bắt đầu chuẩn bị trổ tài.

Cam Lam đứng bên cạnh, im lặng quan sát cậu chơi.

Hai cô nàng đứng hai bên trái phải cũng đều lặng lẽ nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.

Diệp Dư Bạch nghiêng mặt nhìn Cam Lam, khẽ hỏi: "Cậu thích con nào? Tớ gắp cho."

Cam Lam đáp gọn: "Tớ sao cũng được."

Một linh hồn 25 tuổi như cô thì còn có thể hào hứng với mấy món đồ trẻ con này được bao nhiêu?

Cô chỉ đang chơi cùng Diệp Dư Bạch thôi.

Diệp Dư Bạch “Ồ” một tiếng, bắt đầu điều khiển cần gạt.

Một tiếng "tít" vang lên.

Móc gắp rơi xuống đúng một con búp bê hình củ tỏi.

Cậu nhắm chuẩn thời cơ, dứt khoát ấn nút.

Một tiếng “biu” nhẹ vang lên.

Củ tỏi bị gắp thẳng ra cửa rơi xuống.

Diệp Dư Bạch cúi xuống, lấy con búp bê xấu xí mà đáng yêu này lên, đưa cho Cam Lam.

Cam Lam bóp bóp mặt nó.

Thoạt nhìn đúng là xấu thật, nhưng nhìn kỹ lại... ừm, cũng tàm tạm.

Hai cô nàng đứng cạnh đều dán mắt vào con búp bê trong tay Cam Lam, ánh mắt như sắp nhào lên cướp lấy đến nơi.

Dù sao thì—đây cũng là chiến lợi phẩm đầu tiên của nam thần Diệp Dư Bạch!

Diệp Dư Bạch lại bỏ thêm xu vào máy, chuẩn bị gắp thêm hai con nữa.

Cuối cùng, cậu liếc nhìn hai cô nàng xinh đẹp kia một cái: “Hai cậu muốn con nào?”

Giọng điệu hỏi han chẳng khác gì nhân viên phục vụ trong nhà hàng đang hỏi khách gọi món.

Mai Mai cười dịu dàng: “Cái gì cũng được ạ, em không kén chọn đâu~”

Điềm Điềm ra sức kìm nén sự kích động: “Em cũng vậy! Cái gì cũng được!”

Diệp Dư Bạch: “Ờ.”

Cậu tùy tiện chọn hai con búp bê... xấu nhất có thể thấy trong hộp, gắp ra rồi đưa cho hai cô nàng xinh đẹp như hoa như ngọc.

Mai Mai nhìn con ếch xanh đồ chơi bị lệch một bên mắt trong tay, khóe miệng co giật.

Xấu quá!

Nhưng mà đây là món quà đầu tiên Diệp Dư Bạch tặng cho cô ấy! Cô đâu thể chê xấu chứ!

“Đáng yêu quá nè… mắt to tròn, ha ha ha…” Mai Mai ráng hết sức gượng cười để khen.

Búp bê của Điềm Điềm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ khác ở chỗ là ếch màu hồng phấn.

Thẩm mỹ của cô đương nhiên chẳng đến mức có vấn đề, nhìn là biết đồ chơi này “xấu đau xấu đớn”.

Nhưng đây là đồ Diệp Dư Bạch đích thân gắp cho cô ấy đó!

Cho dù có là một cục phân nhồi bông, cô cũng phải tươi cười nói đẹp!

“Màu này đúng kiểu em thích luôn á~ cảm ơn học trưởng nha!” Nụ cười kín kẽ trên mặt Điềm Điềm khiến Diệp Dư Bạch không khỏi âm thầm bội phục.

Thứ xấu xí thế mà hai người họ cũng có thể khen được?

Gu thẩm mỹ này chắc bay lệch sang tận Đại Tây Dương rồi!

Cam Lam đứng bên, không nói gì, chỉ lắc đầu cạn lời.

Cô nhìn ra—tên Diệp Dư Bạch chết tiệt này, cố ý đấy.

Ra khỏi khu trò chơi điện tử, đúng lúc cũng đã đến giờ cơm.

Thế nhưng hai cô nàng vẫn chưa có ý định rời đi.

Thật ra, với nhan sắc của mình, cả hai đều cảm thấy Diệp Dư Bạch ít nhiều cũng nên mời họ một bữa mới phải phép.

Vậy mà Diệp Dư Bạch lại nhún vai, cười vô tội: “Tiền sinh hoạt tháng này của tớ sắp hết rồi, chắc phải hẹn tháng sau mời các cậu vậy.”

Cam Lam liếc cậu ta một cái.

Tên này, nói dối mà không chớp mắt luôn được hả?

Rõ ràng vừa mới nhận tiền sinh hoạt xong mà.

Điềm Điềm và Mai Mai liếc nhìn nhau.

Điềm Điềm lập tức lên tiếng trước: “Vừa hay tớ vừa nhận tiền sinh hoạt, để tớ mời!”

Mai Mai nghiến răng, hung hăng liếc nàng bạn thân, rồi quay lại nhìn Diệp Dư Bạch, nở nụ cười duyên hết mức có thể: “Tớ cũng vừa nhận, hay là để tớ mời nha?”

Hai người, một trái một phải, tranh nhau muốn mời khách.

Diệp Dư Bạch thì vẫn cười tươi rói: “Cảm ơn nha, có điều bạn thân của tớ đang bị chóng mặt, tớ phải đưa cậu ấy về nghỉ trước. Ngại quá.”

Vừa dứt lời, cậu lập tức khoác vai Cam Lam, dẫn cô đi luôn, động tác cực kỳ dứt khoát.

“Mai gặp ở trường nha, các tiểu thư tỷ tỷ~”

Cậu thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay phía sau.

Đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, rẽ qua một góc khuất.Đám nữ sinh kia đã biến mất từ lâu, vậy mà Diệp Dư Bạch vẫn chưa có ý định buông vai cô ra.

Cam Lam đành phải tự mình gỡ tay cậu ta khỏi vai mình.

Diệp Dư Bạch có chút luyến tiếc liếc nhìn, nhưng khi Cam Lam nghiêng mặt lại nhìn, cậu đã lập tức thu hồi ánh mắt, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Tớ nói thật đấy, mấy nữ sinh này đúng là phiền toái hết biết.”

Diệp Dư Bạch oán trách, mặt nhăn mày nhó.

“Tớ đâu có ngờ họ bám dai đến mức giờ mới chịu về.”

Cam Lam thầm nghĩ trong lòng: Cậu tiêu rồi.

Một trong số mấy cô gái kia, chỉ mấy tháng nữa thôi, sẽ là bạn gái đầu tiên của cậu đó.

Vậy mà bây giờ cậu thẳng thừng bỏ lỡ cơ hội ăn bữa đầu cùng người ta.

Đến lúc hối hận thì đừng trách ai.

Diệp Dư Bạch chỉ tay về phía phố ăn vặt cách đó không xa.

“Đi, qua đó làm vài xiên nướng không?”

Cam Lam lắc đầu, rẽ sang một góc khác, tiếp tục bước về hướng nhà.

Diệp Dư Bạch lập tức đuổi theo, lại tiện tay khoác vai cô lần nữa.

“Cậu không ăn gì, bệnh làm sao mà khỏi?” Diệp Dư Bạch có chút trách móc.

“Không sao, tớ về nhà nấu mì ăn.” Cam Lam đáp tỉnh bơ. “Đồ ngoài đường không vệ sinh, lại tốn tiền, tự mình làm vẫn yên tâm hơn.”

Trong lòng cô thầm thở dài.

Lại là kiểu suy nghĩ của một người trưởng thành hai lăm tuổi.

Đúng là mình già thật rồi, càng lúc càng giống bà cụ non...

“Hì hì!” Diệp Dư Bạch cọ cọ má vào vai cô, cười gian. “Nấu mì cũng được! Cậu nấu mì cho tớ ăn đi!”

Cam Lam: “…”

Cái giọng lả lơi gì thế hả?

Không nói không rằng, cô huých đầu ngang, đẩy cậu ta văng ra khỏi người mình.

Diệp Dư Bạch xoa xoa gò má hơi ê ẩm, chẳng những không giận mà còn cảm thấy trong lòng ngưa ngứa.

Cam Lam hay dùng loại dầu gội có mùi hoa, mà cậu lại gội đầu rất siêng, tóc mềm mượt, mùi thơm nhẹ cứ lẩn quẩn quanh mũi…

Ngửi nhiều thành nghiện mất rồi.

Có điều, cậu cũng biết không thể cứ ôm lấy Cam Lam mãi được.

Rõ ràng Cam Lam không thích bị người khác đụng chạm thân thể.

Diệp Dư Bạch gãi đầu, trong lòng có chút bực bội.

Cam Lam trở nên kỳ lạ, cậu cũng trở nên kỳ lạ theo.

Ví dụ như bây giờ đây—rõ ràng chẳng có chuyện gì to tát, vậy mà trong lòng lại cứ có cảm giác hụt hẫng không tên.

“Cứ thế này mà về nhà luôn à…vẫn chưa thấy đã?” Diệp Dư Bạch lẩm bẩm, ánh mắt đảo quanh con phố phía trước.

Ngay lúc ấy, tầm mắt cậu dừng lại ở một nơi quen thuộc—một quán net cũ kĩ nhưng thân thiết!

“Cam Lam, bài tập của cậu làm xong chưa?” Diệp Dư Bạch bất ngờ hỏi.

Cam Lam quay đầu liếc nhìn cậu, sau đó lại hơi nghiêng người, ánh mắt dừng lại ở quán net bên đường.

Người chưa đủ tuổi thì không được vào quán net, nhưng Diệp Dư Bạch thì khác.

Đẹp trai, ăn nói khéo, mấy chị quản lý quán net đều đặc biệt nể mặt cậu.

Nên cái câu hỏi vừa rồi—rõ ràng là đang rủ rê đi chơi net đây mà.

Cam Lam “tch” khẽ một tiếng.

Cô lập tức nghiêm túc trả lời:

“Dù bài tập có làm xong rồi, thì cũng phải ngoan ngoãn về nhà sớm chứ. Cậu định để bố mẹ cậu lo lắng hả?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận